Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 35



Làm ‘người rãnh rỗi’ suốt một thời gian dài làm Khải Ân buồn chán muốn chết, định tìm chút việc trong bộ lạc làm. Tản bộ một đường đến đầu thôn, Khải Ân gặp Mặc Lợi Nhi cùng vài thú nhân hình người, Mễ Gia cùng Tiểu Khải Ân cũng ở đó. Bắt chuyện một chút mới biết bọn họ định đi ra ngoài rừng ở gần bụi gai hái chút dã quả làm gia vị. Khải Ân vô cùng thích thú muốn gia nhập bọn họ, Mễ Gia nghĩ không có nguy hiểm gì nên đồng ý.

Đoàn người xuyên qua hàng rào gai chắn bên ngoài bộ lạc, phụ cận bụi gai có rất nhiều cây cổ thụ cao chót vót. Mặc Lợi Nhi chỉ vào những quả nhỏ màu vàng mọc trên mặt đất chỉ cho Khải Ân nó là quả ba ba bọn họ muốn hái, nghiền nó thành một phấn rắc lên thức ăn sẽ gia tăng hương vị.

Mễ Gia cùng những người khác thuần thục thu thập quả ba ba vào những cái rổ nhỏ đã chuẩn bị trước. Khải Ân cũng thử thu thập, chỉ chốc lát sau thắt lưng cùng xương sống đã đau nhức, bụng đã 8 tháng quả nhiên không thể làm được nhiều việc a. Mễ Gia cười bảo Khải Ân ngồi một bên nghỉ ngơi. Tiểu Khải Ân tò mò chạy tới, quơ quơ cánh tay ngắn cũn bé xíu muốn sờ bụng Khải Ân.

“Ân ân~ ân ân~”

Khải Ân mỉm cười ôm bé ngồi trên đùi mình, Tiểu Khải Ân nhu thuận dán vào bụng Khải Ân lắng nghe động tĩnh của cục cưng. Cảm giác được tiểu bảo bảo chuyển động Tiểu Khải Ân lập tức vui sướng hoa tay múa chân.

“Ân ân~ Tiểu Ân Ân~”

“Đúng vậy, Tiểu Ân Ân~” Khải Ân niết nhẹ cái mũi nhỏ của bé đồng thời giữ chặt cơ thể không ngừng vặn vẹo của Tiểu Khải Ân, sợ bé ngã.

Tiểu hài tử thiên tính hiếu động, vặn vẹo nửa ngày Tiểu Khải Ân phát hiện ra một thứ hảo ngoạn.

“Cầu cầu~ cầu cầu~”

Nhãn tình bé sáng lên, nhanh chóng trượt xuống đuổi theo một vật thể màu xám, giống như đuôi sóc.

“Ân Ân, đừng chạy loạn!

Khải Ân lập tức đứng lên, ôm bụng chạy chầm chầm đuổi theo Tiểu Khải Ân.

Đứa nhỏ này chạy thật là nhanh, Khải Ân cười khổ đuổi theo bé con phía trước đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng đen thật lớn. Khải Ân thầm kêu không tốt ôm chặt Tiểu Khải Ân vào lòng. Người còn chưa đứng vững đã phát hiện hai chân đã bị một vật thể màu xám bò lên, từ đỉnh đầu truyền tới tiếng vang ti ti. Khải Ân cả kinh nhìn về phía trước, một con thằn lằn khổng lồ nằm úp sấp trên cây, tứ chi bám chặt trên thân cây, cái đuôi dài hơn một met đang quấn chặt trên đùi Khải Ân.

Xa xa truyền tới một tiếng thét chói tai, đám Mặc Lợi Nhi cũng nhìn thấy Khải Ân bị cự tích cuốn lấy vội vàng ném thứ trong tay chạy tới. Cự tích nhìn thấy đám người chạy ào về phía này lập tức nhảy xuống kéo Khải Ân vào sâu trong rừng rậm. Khải Ân cắn răng ném Tiểu Khải Ân trong lòng ra ngoài, một tay chống đỡ xoay người lại để lưng chạm đất. Tốc độ cự tích rất nhanh, cho dù một nam tử trưởng thành trong bộ lạc cũng không đuổi kịp tốc độ của nó. Mễ Gia sắc mặt trắng bệch tiếp được Tiểu Khải Ân, nhìn thấy những người khác đều ngây ngốc sững sờ vội lo lắng hô to.

“Mau tìm Tây Thụy Tư!”

Mặc Lợi Nhi phục hồi lại tinh thần xoa xoa nước mắt trên mặt vội vã chạy về bộ lạc, hi vọng còn kịp! Khải Ân, ngươi nhất định phải cố chống đỡ!

Khải Ân bị cự tích tha đi một khoảng thật dài, dọc theo đường đi ma xát với đá vụn làm lưng Khải Ân bỏng rát đau đớn. Tay phải hắn cố gắng bảo vệ phần bụng khỏi những nhánh cây chắn trên đường, tay trái không ngừng sờ soạng tìm kiếm một vài hòn đá bén nhọn trên mặt đất.

Sắc trời dần dần tối sầm, xa xa truyền tới tiếng kêu của mãnh thú. Tốc độ của cự tích dần chậm lại làm Khải Ân cũng bình tĩnh lại, hắn giơ tay trái, cầm hòn đá sắc nhọn trong tay đâm mạnh lên cái đuôi dài đang quấn trên người mình. Cự tích ăn đau thả lỏng đuôi, Khải Ân giãy giụa nằm úp sấp, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của cự tích đối diện mình. Bấu chặt một nhúm đất Khải Ân vội vã lùi về phía sau, cự tích tức giận phát ra âm thanh ti ti, gắt gao quan sát Khải Ân.

Làm sao bây giờ! Khải Ân vừa cẩn thận lui về phía sau vừa cố gắng tìm kiếm thứ gì đó có thể làm vũ khí. Bất tri bất giác đã lui tới một gốc đại thụ, tay trái sờ được một thứ gì đó rất dài, dây leo? Khải Ân còn chưa kịp nghĩ cự tích đã lập tức phát động công kích, cái đuôi dài như một cây roi vung mạnh tới, lưu lại một dấu vết trên thân cây. Khải Ân cẩn thận trốn tránh đồng thời phát hiện trong tay là một đoạn dây vừa bị cái đuôi của cự tích chặt đứt.

Cự tích đắc ý lắc lắc cái đuôi giống như hướng Khải Ân thị uy. Khải Ân nhìn thấy sợi dây trong tay lập tức có một chủ ý.

Công kích lần thứ hai vung tới, đuôi dài của cự tích quét về phía Khải Ân. Lần này, Khải Ân không né tránh, tay trái chính xác bắt được phần đuôi của cự tích. Này hiển nhiên là chọc giận cự tích, nó nhào tới cắn cổ tay trái Khải Ân, đột nhiên một sợi dây tròng lên đầu nó thắt chặt ở cổ. Khải Ân dùng hết toàn lực siết chặt dây cùng lúc đó cự tích cũng đau đớn giãy giụa chống lại. Một hồi sau, cự tích không còn giãy giụa nữa, cơ thể cũng mềm nhũn.

Khải Ân ngã ngồi xuống đất thở phì phò, bụng truyền tới một trận quặng đau làm hắn căng cứng. Chết tiệt, đứa nhỏ muốn ra!

Khải Ân cắn chặt răng đứng lên, chống đỡ cơ thể mệt mỏi bước về phía trước, không được, nơi này rất nguy hiểm, hắn phải cố chống đỡ! Phải tìm một nơi an toàn để sinh đứa nhỏ! Mới đi vài bước đã mệt đến không chịu nỗi. Cục cưng có chút chờ không kịp, nỗ lực đá đấm trong bụng, tra tấn Khải Ân đến chết đi sống lại, nhưng hắn cắn răng không rên ra tiếng. Đột nhiên, dưới chân lảo đảo một chút làm cơ thể Khải Ân mất đi cân bằng lao xuống sườn dốc…..

Khải Ân chịu đựng cơn đau không nổi mà rên lên, bàn tay bấu chặt mặt đất, 5 ngón tay dùng sức quá mức đều trở nên trắng bệch. Không thể, không thể ở đây! Cục cưng con phải ráng nhịn xuống!

Có lẽ trời xanh nghe thấy khẩn cầu của Khải Ân, cách đó không xa có một huyệt động thiên nhiên được tạo thành từ đám rễ cây cổ thụ. Khải Ân cố nén cơn đau tiến vào thụ động, mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo.

Tiến vào thụ động xong Khải Ân lập tức hít sâu, điều chỉnh tần suất hô hấp, hai tay cố gắng ép chặt bụng, từ phần bụng nhô cao có thể cảm nhận được từng trận mấp máy. Khải Ân chỉ cảm thấy những cơn đau đớn thống khổ từ bụng truyền tới khắp cơ thể, cơn đau ngày càng dồn dập hơn. Tiếp đó lại là một trận đau đớn, cơ thể run rẩy một trận, một dòng chất lỏng ấm áp không thể khống chế mà tiết ra.

“Tây——Thụy ——Tư!”

Khải Ân cắn răng, tiếng rên rỉ không ngừng truyền ra từ mũi và miệng, giống như như vậy có thể giảm bớt thống khổ.

Bụng chậm rãi nhưng mạnh mẽ mấp máy, đột nhiên Khải Ân đau đớn kêu lên một tiếng, hắn cảm giác được thai nhi đang cố gắng dùng lực, đầu của hắn ngửa về phía sau, miệng há to lại không thể phát ra âm thanh đầy đủ, chỉ có thể đứt quãng rên rỉ.

Phần bụng Khải Ân đã bắt đầu phập phồng kịch liệt, theo chuyển động của thai nhi tiến ra ngoài mà phần bụng cũng bắt đầu biến hình. Hắn mở lớn hai chân, kịch liệt hít thở.

Lại một trận co rút mạnh mẽ, Khải Ân rốt cuộc nhịn không được gào to, huyệt khẩu trong chốc lát mở lớn, thai nhi đột ngột bị chén ép đi ra. Toàn thân Khải Ân không còn chút sức lực, ngay cả ôm đứa nhỏ cũng không thể.

Đứa bé mới sinh ra không cam lòng bị vắng vẻ, kéo căng cuống họng gào khóc. Khải Ân vừa sợ vừa vội, đau lòng vì đứa nhỏ lại càng sợ tiếng khóc sẽ đưa tới đám động vật ăn thịt, bất đắc dĩ chính mình ngay cả ngón tay cũng không còn sức động. Thật vất vả chờ đợi thể lực hồi phục một chút Khải Ân lập tức bò dậy, ôm lấy cục cưng đang tận lực gào khóc.

Ôn nhu dỗ cục cưng khóc đến nghẹn ngào, Khải Ân đau lòng vô cùng: ánh mắt cục cưng còn chưa mở, gương mặt đỏ hồng lại nhăn nheo, toàn thân bao phủ hoa văn, lúc này vẫn chưa thể nhìn kỹ nhưng hẳn là giống như ba ba bé, là hoa văn hổ dã tính khí phách. Trên trán có một cái sừng dài cứng rắn nổi lên.