Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 33



Khải Ân suy nghĩ quan sát những hình ảnh phân bố của trùng tộc được máy dò xét truyền về. Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì hắn bắt đầu hành động theo dõi thời điểm UR suy biến yếu nhất, như vậy sức khống chế của UR đối với trùng tộc sẽ nhỏ đi, nhỏ đến mức không còn đủ sức làm sức mạnh của trùng tộc tê liệt nữa. So sánh những tư liệu của trùng tộc bắt được của số 7 Khải Ân lại tiến thoái lưỡng nan, thời gian trùng tộc xâm phạm không sai biệt lắm cũng chính là lúc đồ thị UR suy biến lên cao tới đỉnh.

Khải Ân điều tra qua con chip, trong đó chỉ có một mệnh lệnh——tiêu diệt nhân loại. Điều này làm Khải Ân rất kỳ quái, theo hành vi của trùng tộc thì xem ra mệnh lệnh không nên đơn giản như vậy, bởi vì trùng tộc không phải chỉ biết mù quáng tấn công mà là có tiến có lui. Khải Ân lo lắng không biết có phải dong trùng phát sinh biến dị mà thông minh, nhưng sau khi theo dõi nơi đám trùng tộc tụ tập thì hoàn toàn không có khả năng này. Khải Ân đến bây giờ vẫn chưa thể xác định rõ liên hệ chính xác giữa UR và trùng tộc, hắn lo lắng một khi UR bất động sẽ hoàn toàn kích phát mệnh lệnh tiêu diệt nhân loại của trùng tộc thì đúng là nguy hiểm.

Ai, Khải Ân nhu nhu thái dương, hưng phấn lúc trước đã muốn vơi đi hơn phân nữa, chính mình vẫn là quá mức xúc động, cần phải tìm ra biện pháp toàn vẹn a!

“Thiếu úy, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không, gần đây tình trạng của ngài không phải tốt lắm, xin ngài đừng quá vất vả.”

Nghe thấy giọng điệu số 7 có chút không vui, Khải Ân lập tức nhìn qua số 7. Chính mình đã bao lâu không chú ý số 7? Số 7 trước kia nói chuyện đều là lạnh như băng, trong trí nhớ chưa từng nghe thấy cậu ta có loại giọng điệu này. Cẩn thận ngẫm lại mấy ngày nay những biểu hiện của số 7 đã vượt qua giới hạn của một người máy trí năng….. có lẽ, chính mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện a.

“Thiếu úy?”

Số 7 khó hiểu nhìn Khải Ân, rất kỳ quái, vì sao thiếu úy lại cứ nhìn mình chằm chằm.

“Số 7.” Khải Ân sờ sờ cái đầu tròn xoay của cậu: “Chúng ta nói chuyện.”

“Thiếu úy muốn nói chuyện gì?”

Khải Ân sửng sốt một chút, nói chuyện gì? Chính mình đó giờ vẫn xem số 7 là một cái máy, một công cụ, cư nhiên lại có thể nói chữ ‘đàm’ này. Hắn cư nhiên bất tri bất giác cải biến thái độ với số 7: không còn là cương quyết hạ mệnh lệnh, không còn xem cậu là một cái máy. Khải Ân trầm mặc, hắn không biết số 7 thay đổi như vậy rốt cục là tốt hay xấu nhưng với hắn mà nói cũng không tệ lắm, chính mình không phải vẫn luông e ngại số 7 rất cứng nhắc sao.

“Thiếu úy?”

Số 7 đợi thật lâu nhưng không nhận được câu trả lời của Khải Ân có chút lo lắng, cơ thể thiếu úy có gì không thoải mái sao?

“Không có gì.” Khải Ân thoải mái mỉm cười với số 7.

“Tiếp tục như vậy đi.”

“……………”

Khải Ân nói xong lại vỗ vỗ đầu số 7 rồi đi thẳng ra ngoài, để lại số 7 không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thiếu úy đã biết sao? Người bình thường khi phát hiện người trí năng phát triển bất thường hoặc vượt qua phạm vi khống chế sẽ tiêu hủy ngay. Kia còn thiếu úy thì sao, ngài cũng sẽ tiêu hủy cậu sao? Nghĩ tới Khải Ân có thể sẽ tiêu hủy mình, số 7 có cảm giác kỳ quái không biết tới từ đâu, phi thường khó chịu, có lẽ đây chính là cái gọi là ‘khổ sở’ đi! Nhưng câu cuối cùng ‘tiếp tục như vậy’ của thiếu úy là có ý gì? Là đồng ý với cậu sao? Không rõ….. ai, số 7 cảm thán, có đôi khi có suy nghĩ cũng không phải là chuyện tốt a!

Rời khỏi thánh địa Khải Ân nhẹ nhàng mỉm cười, đáp án lấp lửng của hắn nhất định làm số 7 phiền não một trận. Hắn mới không lo lắng việc không thể khống chế số 7, cũng không muốn số 7 phải hoàn toàn nghe theo mình. Chỉ là có một chút buồn bực thôi, buồn bực vì số 7 cư nhiên lại che dấu chuyện tốt như vậy với mình. Chỉ có mình hắn phiền não chuyện trùng tộc thực sự rất khó chịu, đơn độc phiền nào không bằng đông người phiền não. Nghĩ như vậy, Khải Ân thoải mái hơn rất nhiều, cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng, đi về hướng Khảm.

Từ rất xa đã nghe thấy động tĩnh rất lớn từ bên trong truyền ra, Khải Ân đẩy cửa ra liền thấy Khảm vừa bệnh nặng mới khỏi giãy giụa muốn leo xuống giường, còn Địch Đặc cùng Mặc Lợi Nhi ở bên cạnh không ngừng ngăn cản.

“Làm sao vậy?”

Khải Ân nhìn thấy Địch Đặc không tốn chút sức lực nào đè áp Khảm nằm trở lại giường tò mò hỏi.

“Khải Ân!” Mặc Lợi Nhi vừa nghe thấy tiếng hắn lập tức chạy tới, hai mắt hồng hồng vô cùng đáng thương: “Ngươi khuyên Khảm đi, hắn không chịu hảo hảo nghỉ ngơi!”

Khảm nằm trên giường nghe thế lập tức rống lên: “Ta nói rồi, ta không sao cả, chết tiệt, để ta đứng lên!” Không biết có phải tác động đến vết thương hay không sau khi rống lên sắc mặt Khảm lập tức trắng bệch.

“Còn nói không có việc gì! Ngươi! Ngươi——” Mặc Lợi Nhi tức đến dậm chân nhưng lại không có biện pháp.

Khải Ân không hiểu gì cả kéo Địch Đặc qua nhỏ giọng hỏi.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Còn không phải chuyện trùng tộc sao.” Địch Đặc thở dài, chậm rãi nói lại mọi chuyện.

Khảm không biết làm thế nào nghe được tin tức trùng tộc hành động, lo lắng an nguy của bộ lạc mà mặc kệ vết thương còn chưa hảo vội vã muốn trở về hỗ trợ, Mặc Lợi Nhi tự nhiên sẽ không để hắn đi, kết quả hai người liền cãi nhau ầm ĩ.

Tin tức này truyền về từ thiết bị dò thám nơi tụ tập của trùng tộc truyền về, suy đoán vài ngày nữa chính là đỉnh điểm năng lượng UR rất có thể trùng tộc sẽ đột kích. Vì thế Tây Thụy Tư đã liên hợp với các dũng sĩ trong bộ lạc chuẩn bị. Không biết làm sao Khảm lại nghe được tin tức này, nhưng quan trọng nhất bây giờ là nghĩ biện pháp trấn an ‘bệnh nhân’ táo bạo này.

Tuy rằng Khảm bình thường lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng hắn một khi đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được! Nhìn Mặc Lợi Nhi đã tức giận đến run lên liền nghĩ ra biện pháp.

Khảm chỉ thấy Khải Ân thì thầm gì đó bên tai Mặc Lợi Nhi sau đó lộ ra nụ cười bí hiểm nhìn mình, da đầu hắn bất giác run rẩy. Nhìn lại Mặc Lợi Nhi cắn cắn môi dưới, cái mũi nhỏ đáng yêu sụt sịt, sương mù trong mắt tụ tập ngày càng nhiều, nước mắt rất có xu thế vỡ đê mà trào ra ào ạt, tư thái điềm đạm đáng yêu như vậy trong mắt người ta chỉ hận không thể ôm vào lòng mà hảo hảo yêu thương, nhưng trong mắt Khảm lại như đại nạn lâm đầu.

“Ngươi! Đừng tưởng làm như vậy là được, ta, ta ——”

Mặc Lợi Nhi không trả lời, chính là ai oán nhìn Khảm vừa chậm rãi tiến tới gần, mà mồ hôi Khảm theo khoảng cách rút ngắn càng tuông ra nhiều hơn…… Rốt cuộc, Mặc Lợi Nhi bĩu môi, oa oa khóc lớn gục bên người Khảm.

“5555555555~~ ta biết ngươi vẫn còn giận ta, đều là ta không tốt, ta không nên nói như vậy~555555555555~ tất cả đều là lỗi của ta!”

Nguyên bản Khảm còn rất cương quyết lập tức mềm nhũn xuống, luống cuống tay chân an ủi Mặc Lợi Nhi.

“Đừng khóc, ta nói không phải lỗi của ngươi, ngươi! Ngươi đừng khóc!”

“Ngươi rõ ràng vẫn còn giận ta, bằng không vì sao lại không chịu hảo hảo nghỉ ngơi, 55555555~ ta biết ngươi không thích ta mà!”

“Ta không có!”

“Ngươi hung ta! 5555555″

“Ta, ta………….”

“Ai, ta nghe lời ngươi, đừng khóc!”

Vừa mới khóc thê thảm đến mức làm người ta lo lắng có thể nào khóc đến thở không nổi không thì bé lập tức nín khóc mỉm cười, vui vẻ ‘ba’ một ngụm vang dội lên mặt Khảm. Khảm không chút để ý tùy ý Mặc Lợi Nhi làm nũng trong ngực mình, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai người đang cười tủm tỉm gần đó ý tứ bảo bọn họ mau cút.

Khải Ân biết điều rời đi, tiết mục vừa xem làm hắn có một linh cảm. Hắn muốn tìm Tây Thụy Tư bàn bạc kế hoạch một chút, nắm chắc cơ hội trùng tộc tấn công lần này——bắt sống trùng tộc!