Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 6: Hầu hạ



Tiết Đồng đứng sát bể bơi, tay cầm cốc nước chanh vừa pha, loại nước này giúp giải nhiệt rất tốt. Thích hợp với người ưa vận động như Long Trạch.

Thi thoảng Long Trạch lại bơi đến chỗ Tiết Đồng uống vài ngụm nước chanh rồi tiếp tục lẻn vào trong nước lắc lư. Công việc cô đang làm nào có khác gì với người hầu kẻ hạ, không phải giống, mà là đúng là người hầu của Long Trạch.

Tiết Đồng đi tới chiếc ghế tựa cạnh bể bơi ngồi xuống, ánh mặt trời chiếu xuống dòng nước dập dềnh nhìn tựa như viên ngọc bích xanh biếc. Trong vườn hoa, cảnh sắc cũng đẹp đến động lòng người.

Những đóa hoa nở rộ đung đưa trước gió khoe sắc diễm lệ, cơn gió thoảng lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng nõn của Tiết Đồng, gò mó ửng hồng dưới ánh nắng.

Dưới bầu trời xanh trong, Long Trạch tựa như đứa trẻ đang nô đùa trong nước, nhìn hắn chơi đùa thỏa thích Tiết Đồng cũng muốn được đứng trên bãi cát trắng mịn, ngắm nhìn biển cả. Nhưng đáng tiếc, những cảnh đẹp ấy chỉ tồn tại trong suy nghĩ, hiện giờ, thứ mà Tiết Đồng có thể nhìn thấy chính là những bức tường lớn bao quanh khu biệt thự.

“ Cô muốn bơi?” Giọng nói ôn hòa của Long Trạch phá vỡ sự yên tĩnh.

Hắn nhận thấy sự buồn chán trên khuôn mặt của Tiết Đồng. Long Trạch từ làn nước đứng dậy, mái tóc đen bóng thẫm nước dưới ánh mặt trời trở nên óng mượt.

Tiết Đồng mỉm cười: “ Không cần”.

“ Dưới nước rất dễ chịu, cô xuống thử xem.” Hắn nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: “ Cô không biết bơi?”.

“ Tôi biết, nhưng tôi còn chuyện khác phải làm, dù sao tôi cũng không có quần áo bơi.”

Khuôn mặt hắn đổi sắc khi nói đến quần áo, giọng trở nên khinh miệt: “ Mặc quần áo bơi lội rất phiền phức.”

Nhắc đến quần áo khiến Long Trạch mất hứng, hắn không để ý tới Tiết Đồng, tiếp tục chầm mình xuống nước. Lúc sau, Long Trạch trườn lên thành bể, nhìn Tiết Đồng nói: “ Đem khăn đến đây, giúp tôi lau.”

Tiết Đồng vội buông cốc xuống, chạy vào trong phòng tìm chiếc khăn tắm cỡ lớn rồi đi đến bên cạnh hắn, chuẩn bị đưa cho hắn nhưng Long Trạch vờ không nhìn thấy cô.

À, thì ra hắn nói: “ Thay tôi lau người.” Tiết Đồng hiểu ý, ngồi xổm trước mặt Long Trạch.

Cô cầm lấy khăn, bắt đầu lau từ lưng, bọt nước theo cơ bắp rắn chắc chảy xuống vô cùng gợi cảm, Tiết Đồng cắn chặt môi, đem khăn lau xuống thắt lưng. Cô xoay người đến trước mặt hắn, lau trước ngực, đây là lần đầu tiên cô lau thân thể cho một người đàn ông, cảm thấy không được tự nhiên.

Nửa người trên của Long Trạch cơ bắp rõ ràng, hắn thường xuyên phơi nắng nhưng vẫn giữ được làn da trắng đến ngạc nhiên. Tiết Đồng cảm nhận được hơi thở đều đặn trầm ổn của hắn đang phả trên đỉnh đầu, cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy mặt mình càng ngày càng nóng. Động tác Tiết Đồng có phần gấp gáp, cô muốn kết thúc công việc này càng sớm càng tốt.

Lau đến thắt lưng tay Tiết Đồng khựng lại, cô ngẩng đầu lên thì vừa vặn đón được ánh mắt của hắn.

Long Trạch hất cằm ý bảo cô tiếp tục.

Tay Tiết Đồng trở nên cứng ngắc, phía dưới là cái đuôi màu trắng mềm mại của hắn, hoàn toàn là hình dáng của con rắn. Da đầu Tiết Đồng run lên, hai tay cầm khăn bắt đầu lau từ thắt lưng của hắn di chuyển xuống dưới.

Đuôi của hắn có màu trắng ngọc, mặt trái có hoa văn màu vàng lợt.

Tiết Đồng ngồi gập người xuống, trên trán lòa xòa mấy sợi tóc, đôi tay nhẹ nhàng lướt qua cái đuôi mềm mại của hắn, cảm giác rất đặc biệt.

Long Trạch hơi vặn vẹo cái đuôi phối hợp động tác của Tiết Đồng.

Tiết Đồng lau đến thắt lưng, ngón tay đảo qua phía dưới, nơi này có phần khác biệt. Cảm giác có vật mềm mềm cưng cứng, kéo căng giống như xương sụn. Hoàn toàn không giống với những chỗ khác, cô cảm thấy hiếu kì, lấy tay ấn nhẹ một chút, đúng là có vật cứng rắn gì đó.

Tiết Đồng liếc nhìn Long Trạch, thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ, con ngươi đen sẫm lại, Tiết Đồng nhận ra 'thứ' mình vừa ấn là gì mặt cô trở nên đỏ gắt. Vội vàng cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của hắn, ngồi bất động hai tay vẫn nắm chặt chiếc khăn.

Trên đỉnh đầu Tiết Đồng, giọng nói của Long Trạch: “ Nhanh chút.”

Cảm giác như ngồi trên đống lửa, toàn thân nóng rát Tiết Đồng không dám ngẩng đầu lên lẳng lặng tiếp tục lau. Cô lau từ eo xuống thẳng chiếc đuôi dài hơn 10 mét, lau được một nửa Long Trạch không cử động đuôi phối hợp, cô cũng không thể lấy tay nâng đuôi hắn lên hoặc ôm lấy, Tiết Đồng đành lau sang mặt khác đầu ngón tay lạnh như chườm đá.

Long Trạch để cô 'hầu hạ' thân rắn, còn hắn lười biếng hưởng thụ, cô tự hỏi bản thân nếu hắn là người bình thường, chẳng phải cô đang lau đùi cho một người đàn ông?.