Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 34: Khẩn cầu



Long Trạch tới sòng bạc của Trình Thiên, chính là nơi lần trước hắn đã đưa Tiết Đồng đến, trên phòng của khách sạn cũng bố trí một sòng bạc nhỏ, nơi này Trình Thiên dùng để tiếp đãi những nhân vật quan trọng, nhưng điều này không phải là mục đích chính của Long Trạch, trọng điểm là Trình Thiên dẫn theo Liễu Lị.

Hai ngày nhẫn nhịn cơn tức giận, nếu không phải chăm sóc cho Tiết Đồng thì hắn sớm đã đi tìm người đàn bà kia. Hiện tại, Tiết Đồng đã đỡ hơn, nên tranh thủ thời gian để giải quyết cái gai trong lòng.

Mặc dù ở trước mặt Tiết Đồng, hắn luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, vẫn dùng thái độ hòa nhã để đối xử với cô, nhưng đằng sau khuôn mặt tuấn tú kia chính là một tầng mây đen dày đặc, chưa từng tiêu tan.

Ngồi xe tới sòng bạc, Long Trạch trực tiếp đi tới phòng khách VIP của Trình Thiên, vệ sĩ đứng ngoài cửa thấy Long Trạch không những không ngăn cản mà còn cúi đầu chào hỏi: “ Long tiên sinh, xin chào!.”

Long Trạch không liếc mắt đến một cái mà trực tiếp mở cửa đi vào, trong phòng những vị khách quý ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, bên cạnh là những người phụ nữ xinh đẹp, trên bàn rượu chỉ còn đồ ăn dư, có vẻ như đã gần vãn tiệc. Bốn góc tường đều có vệ sĩ đứng, có thể là người của Trình Thiên cũng có khả năng là người của khách đưa đến.

Long Trạch đi đến phía bàn ăn, khóe môi nhếch lên, ánh mắt chiếu thẳng vào Liễu Lị ngồi ở ghế chính.

Nhìn khuôn mặt lạnh băng của Long Trạch, sự xuất hiện của Long Trạch khiến Trình Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tỏ ra ung dung, cười nói: “ Không nghĩ cậu sẽ tới đây, vừa vặn ở đây còn thừa một chỗ.”

Sau đó Trình Thiên giới thiệu với người trong phòng: “ Đây là Long Trạch, bạn của tôi.”

Có người nhận ra: “ Là Đổ Thần, nghe danh đã lâu.”

“ Tôi hôm nay không phải đến để ăn cơm.” Long Trạch lạnh lùng nói, hắn nâng ngón tay chỉ vào Liễu Lị: “ Cô! Ra ngoài.”

Vẻ mặt Liễu Lị trắng bệch, sau chuyện xảy ra ở Cung Đêm, Trình Thiên biết chuyện cũng chỉ mắng cô vài câu, dù sao Long Trạch cũng là thủ hạ của hắn, có Trình Thiên ở đây cô ta nghĩ Long Trạch sẽ không dám làm gì, nhưng nhìn sắc mặt của Long Trạch thâm trầm khó hiểu, Liễu Lị sợ đến run người, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “ Có chuyện gì anh muốn nói với tôi sao?.”

Liễu Lị quay sang nhìn Trình Thiên, kéo cánh tay của hắn: “ Thiên, anh xem Trạch có phải có hiểu lầm không, hôm nay nhiều khách như vậy, anh ta lại muốn hỏi tội em.”

Những người khác tầm mắt đều không rời khỏi Trình Thiên cùng với vị Đổ Thần trứ danh này, giống như đang trông chờ chuyện vui xảy ra.

Tất cả người trong phòng đều ngồi chỉ riêng Long Trạch đứng sững như một tảng băng toát ra khí lạnh rợn người, không khí dường như đang ngưng lại trong căn phòng xa hoa này, Trình Thiên cũng hiểu được ý đồ của Long Trạch, ôn hòa nói: “ Trạch, ngồi xuống trước, có hiểu lầm gì thì từ từ nói. Ngày đó, tôi cũng có nghe nói, Liễu Lị sợ người của cậu hầu hạ cậu không tốt, mới đem cô ấy đi.”

Liễu Lị cũng nghiêng mặt nhìn Long Trạch, giọng nói mềm nhũn ra: “ Cô ấy không đủ mềm mại, thư giãn dây chằng rất tốt cho cơ thể cô ấy, sau này thân thể mềm mại mới khiến anh vừa lòng, phải không Trạch? Anh thực sự hiểu lầm tôi, tôi không có ác ý.”

Trình Thiên trừng mắt với Liễu Lị: “ Còn không phải em làm việc lỗ mãng, mau xin lỗi Trạch.”

Liễu Lị hiểu ý, cầm bình rượu rót đầy hai ly rượu, đứng lên đưa cho Long Trạch một chén: “Tôi mời anh ly này, cũng là xin lỗi anh, là tôi không hiểu chuyện, Đổ Thần là người rộng lượng không nên chấp kẻ tiểu nhân, tôi mạn phép xin uống trước.”

Long Trạch không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta uống cạn chén rượu trong tay.

Liễu Lị chớp chớp đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ chờ đợi Long Trạch: “ Đổ Thần, còn không vừa lòng sao?.”

Ánh mắt Long Trạch vẫn lạnh như băng, chuyển hướng xuống mặt bàn rồi nâng tay cầm lấy một chén thủy tinh, cầm trong tay sau đó bóp nát, mấy mảnh thủy tinh vẫn còn găm trong lòng bàn tay của hắn, hướng về khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Lị mà giáng xuống một bạt tay.

Ra tay rất chuẩn xác, những mảnh thủy tinh không hề bắn ra gây ra thương tích với những người xung quanh, toàn bộ đều găm trên má của Liễu Lị.

Theo những mảnh thủy tinh nhỏ găm trên gò má trắng nõn của cô ta vết máu dần rỉ ra trông rất đáng sợ, Liễu Lị sợ hãi hét lên một tiếng thảm thiết, còn không đợi phản ứng của người trong phòng. Long Trạch bước tới gần cô ta túm chặt người rồi hướng ra phía cửa chính ném mạnh ra hệt như ném một bao cát, bầu không khí nghẹt thở đến mức có thể nghe thấy tiếng xương sườn của Liễu Lị đang gãy vụn ra từng mảnh nhỏ.

Ngay sau đó, một chiếc ghế nhựa ném thẳng tới chỗ Liệu Lị, Long Trạch tiến đến gần cầm chiếc ghế đập mạnh xuống hai chân cô ta, tiếng xương rạn nghe rõ mồn một, Liễu Lị chỉ còn biết nằm run rẩy dưới đất phát ra tiếng hét đến chói tai.

Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc, chờ đến khi mọi người có phản ứng trở lại thì chỉ còn nghe thấy Liễu Lị nằm sạp dưới đất kêu gào vì đau đớn, khóc lóc thảm thiết, nằm trên mặt đất run rẩy: “ A … đau … mặt của tôi.”

Người phụ nữ trên sàn nhà khắp người đầy là máu, vô cùng thê thảm.

Long Trạch lững thững đi ra ngoài, giống như mọi chuyện không hề liên quan đến hắn.

Bỏ lại căn phòng giải trí hạng sang bị bao trùm bởi bầu không khí đầy mùi máu tanh, nhìn người phụ nữ xinh như ngọc bị vùi dập đến biến dạng, tuy nhiên điều khiến Trình Thiên tức giận chính là Long Trạch làm hắn mất mặt trước nhiều người, đứng lên quát: “ Long Trạch, trong mắt cậu liệu còn có Trình Thiên này?.”

Long Trạch dừng bước, xoay người nhìn về phía Trình Thiên, lạnh lùng nói: “ Nếu không nể mặt anh, tôi sẽ không để cô ta sống trên cõi đời này.”

Có thù báo thù, có oán báo oán, Tiết Đồng bị Liễu Lị tra tấn đau đớn đến như vậy, loại người như cô ta, không đáng để sống nếu không vì Trình Thiên hắn đâu dễ bỏ qua như vậy.

“ Như vậy mà cậu nói nể mặt tôi? Cậu quá kiêu ngạo!.”

“ Tôi luôn luôn như thế, anh cũng không phải ngày đầu tiên quen biết tôi.”

Long Trạch chậm rãi lên tiếng, Trình Thiên dù có nổi lửa bừng bừng trước mắt hắn cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, nhìn lướt qua người phụ nữ dưới đất nói: “Nếu muốn cô ta sống, tuyệt đối đừng để người phụ nữ này xuất hiện trước mặt tôi, cô ta dám động đến người phụ nữ của tôi, sẽ phải trả giá rất lớn! Bất kì vì lí do nào, đừng để tôi thấy cô ta, bao gồm cả trong giới truyền thông. Còn nữa, đem trả tôi chiếc dây chuyền.”

Long Trạch không kiêng nể gì thậm chí cũng không để mắt tới Trình Thiên, bên cạnh mấy người vệ sĩ cũng sẵn sàng chờ lệnh để ra tay, thế cục trong phòng trở nên vô cùng nặng nề, Liễu Lị còn đang kêu gào dưới đất nhưng không ai để ý đến cô ta.

Long Trạch nhìn lướt qua Trình Thiên rồi thong dong rời khỏi phòng. Trình Thiên tỏ vẻ bình tĩnh, phun ra một câu: “ Long Trạch, không có tôi, cậu cũng không có thành công như hôm nay.”

Long Trạch nâng cằm nhìn Trình Thiên,tỏ vẻ khinh thường: “ Không có tôi, anh đã sớm chết không biết đến bao nhiêu lần.”

Long Trạch bước ra khỏi cửa, bên cạnh người vệ sĩ của Trình Thiên đều đứng thẳng lưng, chờ đợi chỉ thị của ông chủ.

Trình Thiên khóe miệng giật giật, không nói lời nào, hai tay nắm chặt thành quyền gân xanh nổi rõ, nhìn Long Trạch bước ra cửa chính, trong phòng Liễu Lị còn đang rên rỉ thảm thiết khiến người ta sợ hãi, Trình Thiên quát: “ Còn đứng đó làm gì, mau đưa tới bệnh viên!”

Gió đêm vẫn thổi mạnh từng cơn, dòng xe cộ vẫn lưu chuyển không dừng, đối với chuyện vừa qua đối Long Trạch không mấy bận tâm, chỉ cần người khác không khiến hắn tức giận hắn cũng không để ý đến, nhưng mọi chuyện liên quan đến Tiết Đồng thì quyết không thể bỏ qua.

Hắn hận không thể băm xác Liễu Lị ra từng mảnh mặc dù hắn luôn tự nhủ với bản thân, cố gắng kiềm chế mình, chuyện của người khác hắn mặc kệ.

Khuôn mặt Long Trạch vẫn điềm nhiên như nước, đi ngang qua cửa hàng bán hoa, nhìn bên trong những bông hoa đủ màu sắc, nhất là đóa bách hợp màu hồng nhạt vô cùng bắt mắt, hắn nhớ Tiết Đồng thích hoa, khi ở đảo cô thường ra vườn hái hoa đem vào phòng cắm.

Mang theo bó hoa bách hợp trở về khách sạn, mở cửa phòng thấy Tiết Đồng ôm gối ôm ngồi trên sofa, Long Trạch hỏi: “ Đã ăn cơm chiều chưa?.”

Tiết Đồng quay đầu nhìn hắn, trên tay còn ôm bó hoa bách hợp, trông rất giống người đàn ông đang yêu, cô trả lời: “ Vừa ăn, không nghĩ anh sẽ trở về sớm như vậy, bằng không sẽ chờ anh cùng ăn.”

Long Trạch đưa bó hoa bách hợp cho Tiết Đồng: “ Tặng cho em.”

Cánh hoa bách hợp màu hồng nhạt còn đọng lại giọt nước như viên trân châu nhỏ, nhụy hoa tỏa ra hương thơm diu nhẹ, còn có mấy nụ hoa chớm nở, giấy gói màu tím còn được buộc bằng sợi ruy băng vàng tinh tế, cầm bó hoa trong tay, Tiết Đồng nở nụ cười: “ Cảm ơn, tôi rất thích.”

“ Tôi biết em thích. Thế nhưng …” Long Trạch ngồi xuống bên cạnh cô: “ Thế nhưng em không nên nói mãi câu cảm ơn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Long Trạch kề sát cô, như đang chờ đợi điều gì đó.

Tiết Đồng hôn nhẹ lên gò má của Long Trạch, thấp giọng nói: “ Như vậy được không?.”

Nụ hôn quá vội vàng, giống như chuồn chuồn ngẫu nhiên đậu trên cánh hoa sen, rồi đột ngột bay đi, tuy nhiên chỉ với nụ hôn nhẹ ấy thôi cũng đủ khiến tâm tình của hắn bay bổng, bạc môi khẽ nhếch lên.

Ai có thể nghĩ rằng, nửa giờ trước hắn vừa biến một người phụ nữ khác thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mà giờ phút này có thể nở nụ cười ấm áp vì nụ hôn của mĩ nhân trước mắt. Long Trạch chỉ dịu dàng với người hắn thích, hắn ôm Tiết Đồng vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: “ Về sau mỗi ngày tôi sẽ tặng em một bó hoa được không?.”

Tiết Đồng không trả lời, cô lảng sang chuyện khác: “ Anh đã ăn cơm chiều chưa? Vậy gọi cơm trước đi, tôi đem hoa đi cắm.”

“ Được, tôi gọi cơm.” Long Trạch ngoài miệng tuy nói vậy nhưng lại cúi đầu hôn nhẹ lên gò má Tiết Đồng, nhưng khi chạm đến da thịt mềm mại của cô hắn lại không tự chủ được mà tìm kiếm đến cánh môi của cô đặt một nụ hôn sâu.

Tiết Đồng đứng dậy: “ Tôi đi cắm hoa.”

Trong lúc cắm hoa, Tiết Đồng cảm thấy mình đúng là bị ma qủy xui khiến mới chủ động hôn Long Trạch. Như vậy là không tốt, thực sự không tốt. Bên này Long Trạch thản nhiên ăn cơm, Tiết Đồng còn ngồi bên cạnh quan sát hắn ăn cơm.

Ở một căn phòng khác, Trình Thiên sắc mặt xanh mét, trường hợp mất mặt như vậy sao hắn có thể không tức giận, khách khứa trong phòng cũng biết ý từ biệt ra về, người vừa rời khỏi Trình Thiền liền lật mạnh bàn ăn, giống như bình thuốc nổ được châm ngòi, hắn vung đánh những tên vệ sĩ trong phòng để trút giận.

Chờ Trang Lăng tới thì Trình Thiên cũng trở về khách sạn của mình, ngồi trong phòng sắc mặt hắn tối sầm lại, trên tay cầm ly rượu Vodka, tức giận quát lớn: “ Tôi nhịn hắn quá lâu rồi.”

“ Tính tình của hắn trước nay đều vậy, không biết đối nhân xử thế.” Trang Lăng ôn hòa khuyên nhủ.

“ Hắn quá ngạo mạn, cậu nói xem, tôi là ông chủ của hắn hay hắn là ông chủ của tôi? Mấy năm nay, hắn muốn gì tôi đều chu cấp đầy đủ. Thân phận, danh lợi, địa vị tất cả đều do tôi cho hắn. Tôi dạy hắn cách làm người, nếu không có tôi, hắn đối với thế giới này cũng chỉ là quái vật, nói không chừng hắn sớm bị nhốt vào lồng sắt. Nhưng tới bây giờ hắn không để tôi vào mắt.”

“ Nhưng đối với Trình Thị, hắn còn có điểm để lợi dụng. Hắn có năng lực như vậy nên tính tình mới kiêu căng, hơn nữa, Liễu tiểu thư cũng có phần không đúng.”

“ Tôi không chấp chuyện đàn bà nhưng đối với hắn rất bất mãn. Không để tôi vào mắt khoan hãy nói đến, hiện tại hắn cũng thay đổi, cậu cũng rõ tính tình cả hắn, e là bây giờ tôi không dễ điều khiển hắn. Cứ như vậy, mọi chuyện sẽ không ổn.”

“ Chúng ta cũng không phải không có hắn là không được, nhưng nếu thiếu hắn cũng sẽ có rất nhiều chuyện hạn chế. Hắn biết rất nhiều chuyện cơ mật của chúng ta, Chung lão đại ở thành phố Tây cùng với Tống Thị của thành phố Bắc đều là đối thủ của thành phố Y.

Hai năm nay chúng ta không ngừng leo lên vị trí dẫn đầu đồng thời cũng gây ra tổn thất không nhỏ cho phía họ, họ luôn rình rập từng đường đi nước bước của Trình Thị. Cây to thì đón gió, nếu không cẩn thận Trình Thị rất dễ bị sụp đổ, trước mắt chúng ta cần tập trung toàn lực cho trận chung kết, trận đấu năm nay rất quan trọng, về phía Long Trạch làm loạn, tạm thời hãy bỏ qua.”

Trình Thiên buông chén rượu trong tay, dựa lưng vào ghế sofa, day day thái dương: “ Quên đi, nhịn hắn lần nữa vậy.”

Lúc lâu sau, Trình Thiên hỏi Trang Lăng: “ Người phụ nữ kia có gì đặc biệt? Là cậu mua?.”

“ Là tôi mua.”

Trang Lăng giải thích: “ Dựa theo ý của ngài hàng tháng đều đưa một người phụ nữ tới, người này diện mạo cũng không tệ nhưng cũng không thể nói là mĩ nhân. Lúc ấy chỉ nghĩ rằng dù sao cũng sẽ bị ném ra, nên cũng không đặc biệt để tâm, không ngờ có thể chung sống với hắn lâu đến vậy, Long Trạch rất thích cô ta.”

“ Mọi thị phi đều từ phụ nữ mà ra, Long Trạch là người không hiểu chuyện, dễ dàng bị người khác xúi giục ít nhiều sẽ có ảnh hưởng, lần sau mang người phụ nữ đó đến gặp tôi.”