Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 53: Kết thúc chương



Là ai nói, thập cấp cực khổ, loại chuyện sanh con này chính là thập cấp đau! Ta giờ hai tay hai chân mở bành ra!

“Đau ——” Thực TMD đau! Lâm Thông Bảo cảm giác mình như sắp bị xé ra làm hai, bụng như đau đớn như phiên giang đảo hải! Cả người đều đau!

“Tê —— a a a a ——-” Lâm Thông Bảo đau hét lên, cầm lấy chăn bên cạnh cắn xuống, hỗn đản a, rất đau đớn! Viêm! Ta muốn cắn tên chết tiệt đầu sỏ nhà ngươi!

“Hít sâu! Dùng sức! Lại dùng lực!” Lan đỡ đẻ cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, đã nhìn thấy đỉnh đầu của tiểu bảo bối, khả vẫn ra không được, thật sự là vội chết người!

Không cần phải nói cũng biết đây là Lâm Thông Bảo đang sinh bảo bối, khả cố tình thú nhân không cách nào ở bên cạnh hắn, không phải hắn không lo tới, mà là hắn căn bản không có cách nào tới được, bởi vì ngay tại Lâm Thông Bảo phát ra một tiếng hét thảm thì hắn cũng bị Tử một quyền gọn gàng hạ gục. (anh Viêm bị đánh xỉu haha)

Không có biện pháp, ai kêu mỗ thú nhân vừa nghe tiếng kêu đau liền đỏ mắt, gắt gao ôm bầu bạn không buông tay, không còn lý trí nữa.

“Ngươi xác định ngươi đây không phải là đang trả thù?” Áo Đức Mạn liếc mắt nhìn Viêm bị ném xuống đất nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, nhất thời nhìn về phía Tư mang bụng bầu cũng đang đứng ở ngoài đợi như bọn họ.

“Hừ!” Tử khóe mắt giựt giựt, cũng không đáp lại, nhưng hiển nhiên là bị nói trúng tim, đối với Bố Luân ở một bên đang cố gắng quạt gió cho hắn quát: “Động tác nhanh lên, nóng muốn chết!” (= =|| nữ vương là đây)

“….”

Ngày hè chói chang, nắng gắt chậm rãi rơi xuống, theo một tiếng kêu thảm của Lâm Thông Bảo, tiểu bảo bảo mọi người chờ mong rốt cuộc chào đời!

Lan đỉnh cái bụng bự từ buồng trong đi ra, không có biện pháp hắn là tế ti kim y sinh duy nhất trong bộ lạc, việc sanh con này mặc dù lão mẫu mã có kinh nghiệm có thể đảm nhiệm, nhưng Lâm Thông Bảo chỉ tín nhiệm hắn, cũng do hắn xử lý.

Chỉ thấy hắn ôm một cái bọc vải trắng nho nhỏ đi ra, nhìn thoáng qua thú nhân vẫn nằm trên mặt đất chưa tỉnh, mắng “Đều là lúc nào rồi còn không tỉnh, nhanh chóng gọi hắn tỉnh lại!”

Tử không nói hai lời đi lên đá một cước, chờ Viêm mơ màng tỉnh lại, Lan một tay đem bọc nhỏ trong tay mình nhét vào lòng Viêm nói: “Ôm hảo đứa nhỏ này, đừng quăng ngã, trong bụng Thông Bảo còn một đứa, ngươi đừng quá kích động!”

Tiếp đó lại bỏ rơi ngốc chuẩn ba ba tiến vào buồng trong.

“Còn…. Còn một đứa?” Tuy rằng vẫn cảm thấy bụng Lâm Thông Bảo hơi lớn, khả chẳng ai ngờ rằng bên trong thế nhưng lại là song bào thai!

Trong phòng mấy người ôm các loại hâm mộ, ghen tỵ, hận mà nhìn người ngây ngốc nào đó, nhất là Áo Đức Mạn trong lòng càng đừng nói có bao nhiêu hối hận. Song bào thai a, tại thế giới Thú Nhân này là cỡ nào hiếm thấy a, thú nhân cả đời có thể có một hậu đại đã rất giỏi rồi, sinh hai đứa đó là phúc khí cỡ nào chứ, hơn nữa không chừng còn cách vài thập niên a, đừng nhìn hắn và Viêm là huynh đệ, khả giữa hai người cách nhau rất nhiều năm. Ai….

“Cho ta xem xem…. Cho ta xem xem….” Ngoài cửa đại đa số thú nhân ở ngoài chờ nghe được tin cũng bắt đầu chen chúc vào trong, muốn nhìn bảo bối vừa mới sinh ra một chút.

“Đệ đệ, đệ đệ, con muốn xem đệ đệ.” Vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên người Viêm, Lạc leo đến trên người Viêm, ý đồ là người thứ nhất nhìn thấy đệ đệ.

“Bảo…bảo bối.” Thật vất vả phục hồi tinh thần lại thú nhân liền vội vã cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên miếng vải tuyết trắng mềm mại đang nằm một con tiểu miêu mị màu trắng.

“Hảo, thật đáng yêu ~” chẳng biết từ lúc nào đi vào mọi người đều đem Viêm cùng bảo bối vây ở giữa, mỗi người đều ló đầu ra nhìn trộm tiểu gia hỏa kia. Lông tơ tuyết trắng, do mới sinh mà ướt chèm nhẹp thiếp (dán, dính)ở trên người, cái mũi phấn nộn, thân mình nho nhỏ, một cái đuôi nhỏ tinh tế cuốn cong, chỉ có đỉnh đầu có mấy dúm lông màu đen, ánh mắt còn chưa mở, có vẻ chọc người trìu mến.

Viêm mừng rỡ như điên, vươn một ngón tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu gia hỏa một chút. Ở trong tầm mắt mọi người, tiểu thịt trảo phấn hồng của gia hỏa kia run rẩy, khoát lên ngón tay của Viêm vừa vươn tới, miệng nhỏ liếm liếm ——- ngủ.

Mọi người hai mắt đỏ đậm trừng mắt nhìn thú nhân ở giữa kia đang tâm hoa nộ phóng*,  hận không thể trực tiếp lôi hắn ra, tự mình ngồi vào!

*trong QT là “tâm hoa đóa đóa mở” có nghĩa tương tự như mở cờ trong bụng biểu đạt niềm hạnh phúc, vui vẻ, sung sướng.

“Con cũng muốn ~” Tiểu Lạc xoay người lăn một vòng, hóa thành hổ hình, tiểu tử kia hiện tại đã càng ngày càng có bộ dáng của hổ, kia trảo thịt nho nhỏ cũng nhẹ nhàng đưa đến tiểu thịt trảo của bé con, lại phát hiện móng vuốt của mình so với đệ đệ còn lớn hơn gấp ba lần, hết sức ngạc nhiên, cẩn thận dùng đệm thịt đè lên đệm thịt phấn hồng của đệ đệ —— ngô ~ thật mềm, thật thoải mái ~

Mọi người “….”

Không bao lâu, cửa buồng trong lại mở ra, Lan vừa thấy cả phòng đều là người, hếch mày, mặc dù trên mặt lộ ra tươi cười, lại làm cho người ta có hương vị nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi không thấy nóng sao? Đều đứng lỳ ở trong này là có chuyện gì!? Có thể ra ngoài đợi cho mát mẻ được không? Hay là các ngươi muốn ta mời các người ra, hử?”

“Hô lạp lạp —–” một đám thú nhân hóa thành chim thú tán đi, mỗi người chạy đến xì khói, ai kêu bọn họ đều từng nếm qua đau khổ của Lan chứ?

Nhìn thấy trong phòng tản đi chỉ còn lại mấy người quen thuộc, Lan lúc này mới vỗ vỗ tay, nói với Viêm: “Được rồi, nhanh chân vào xem Thông Bảo cùng tiểu tử kia đi.”

“Cám ơn!” Thú nhân trịnh trọng nói cám ơn, rồi sau đó ôm hai đứa nhỏ cất bước vào buồng trong, Lan lắc lắc đầu, liền cùng Tạp Ân rời đi trước.

Phòng trong, Lâm Thông Bảo suy yếu mà nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bên người đặt một cái bọc nhỏ, hiển nhiên chính là đứa con khác của hắn.

“Bảo Bảo….” Viêm có chút ngẹn ngào mà nhìn Lâm Thông Bảo cả người đầy mồ hôi, có chút cảm động nói không nên lời.

“Ngô? Viêm….” Lâm Thông Bảo toàn thân có chút vô lực, chỉ có thể phát ra thanh âm mỏng manh. Nhìn đến bao vải trong lòng Viêm, nhân tiện nói: “Ôm nó lại đây cho ta nhìn đi.”

“Hảo.” Trên mặt Viêm lộ ra nụ cười ấm áp, đem bọc nhỏ trong tay đưa tới.

“Ah?!” Lâm Thông Bảo tiếp nhận bao vải, lại nhìn thấy tiểu miêu mị bên trong làm cho hết hồn “Ly? Ly miêu tráo thái tử*?!” Cũng không biết như thế nào, trong đầu Lâm Thông Bảo nhưng lại nhớ đến một câu như vậy, sau khi kịp phản ứng thì hắc tuyến, cho nên nói thế giới thú nhân thần mã đều là hố cha a! Hắn hảo hảo một người nam nhân cư nhiên sanh con, sanh thì sanh, còn sanh một con miêu! Không, là hổ! Phun máu! Thú nhân mới sinh ra quả nhiên đều là thú sao?!

* Ly miêu tráo thái tử hay ly miêu hoán chúa, nội dung cốt truyện (Bao Thanh Thiên) của câu này là: năm xưa tiên đế có 2 vị ái phi – Lưu phi và Lý phi. Hai người cùng mang thai một lúc, tiên đế giáng chỉ rằng ai hạ sinh thái tử trước sẽ đc làm hoàng hậu. Lý phi sinh đc thái tử, nhưng Quách Hòe vì Lưu phi đã uy hiếp cung nữ Khấu Châu phải đánh cắp thái tử, thay vào là một con ly miêu đã bị lột da. Tiên đế khi nhìn thấy thái tử của mình là ly miêu đã nổi cơn lôi đình, tống giam Lý phi vào lãnh cung. Quách Hòe buộc Khấu Châu đem thái tử thật ném xuống sông, nhưng Khấu Châu bí mật cùng Trần Lâm đem thái tử đến nhờ Bát Vương gia bao bọc. Vì thế thái tử lớn lên với tư cách là con trai thứ ba của Bát hiền vương, và trớ trêu thay – do tiên đế ko có con nối dõi – nên đã trở thành đương kim hoàng thượng.

“Nó thật đáng yêu phải không? Màu trắng thực hiếm thấy đâu!” Thú nhân nghĩ đến Lâm Thông Bảo bị màu trắng làm cho sợ, liền giải thích: “Bạch hổ rất khó gặp, mấy vạn con cũng không thấy được một con màu trắng, cho nên Thông Bảo ngươi giỏi quá!”

Lâm Thông Bảo có chút hắc tuyến, nếu ở trên địa cầu, loại này bạch hổ này chính là có chứng bạch tạng, a phi! Phi phi! Đừng tự dọa mình.

Tiểu Lạc bò lên giường, nhìn lỗ mã đem đệ đệ thứ nhất của mình phóng tới bên người mẫu mã, vì thế dán sát mặt qua xem đệ đệ thứ hai của mình.

“Di? Tiểu đệ đệ không phải tiểu lão hổ? Thật nhỏ, thật đáng yêu a!”

Một tiếng hét kinh ngạc của Tiểu Lạc làm cho Viêm cùng Lâm Thông Bảo kịp phản ứng, mặc dù biết là song bào thai, Lan lại chưa nói tiểu tử kia là hùng (đực) hay thư (cái), bọn họ cũng vẫn cho rằng thằng bé cũng là thú nhân, dù sao ở trong lịch sử thú nhân song bào thai cực kỳ hi hữu, hơn nữa luôn luôn là song thú nhân chiếm đa số.

Cái này hai người đều kéo ánh mắt dời xuống đáp trên người nhi tử thứ hai của mình, dọa!

“Giống cái!” Viêm ngạnh cổ, đỏ mặt, tựa hồ một giây sau sẽ nghẹt thở, hai mắt trắng dã, bộ dạng lập tức muốn ngất.

Lâm Thông Bảo lại tương phản mà rất cao hứng, dù sao cũng hi vọng sinh ra một cái đứa nhỏ bạch bạch nộn nộn tựa như búp bê.

Bảo bối chớp chép cái miệng nhỏ nhắn, đung đưa cánh tay nhỏ xíu nắm lấy bao vải trắng, kia mái tóc đen huyền giống như Thông Bảo, bởi vì vừa mới sinh bảo bối đều non nớt núc ních, mềm, khuôn mặt nhận không ra là giống ai nhiều hơn, bởi vì vừa sinh ra, ánh mắt kia còn chưa mở, gương mặt thịt thịt nhỏ nhắn thoạt nhìn còn có chút nếp nhăn.

“Cái gì! Giống cái?!” Ngoài cánh cửa truyền tới thanh âm càng vang dội, Khải Đạt, Hàn, Tử, Bố Luân, Áo Đức Mạn vài người đang chờ liền ‘Hô lạp lạp’ toàn bộ tiến vào, tiếng va đập cửa bang bang, đáng thương cho nhóm tiểu bảo bảo bị sảo đến, hai cái miệng mở ra, “Oa oa!” Khóc.

Vì thế trong phòng cơ hồ rối loạn thành một nùi, tiếng khóc, tiếng dỗ dành, tiếng rống giận dữ của Viêm, còn có thanh âm loạn đấu, chờ đến khi vất vả dừng lại, hai tiểu bảo bảo cũng đã ngủ thành một đoàn.

“Thật đáng yêu!…” Khải Đạt giảm âm thanh đến mức thấp nhất, nhưng vẫn rước lấy một cái ánh sáng lạnh từ Viêm bắn tới, ở phía sau hắn, vài người đều lui về phía sau xếp hàng chờ vuốt ve khuôn mặt nhóm tiểu bảo bối, mấy người học bộ dạng kéo khóa miệng mình lại, tỏ vẻ tuyệt đối không lên tiếng, rồi liếc trộm nhìn tiểu bảo bối, chuẩn bị thời điểm đến phiên mình thì phải hảo hảo hưởng thụ một phen.

Lâm Thông Bảo cẩn thận thăm dò vươn tay nhẹ nhàng mà đụng vào hai má mềm mại của bảo bối một tí, xúc cảm nhẵn nhụi cơ hồ có loại cảm giác không cẩn thận sẽ bị đụng đến hỏng mất.

Bị mọi người từng lượt bính đến đau, tiểu bảo bảo giống cái cái miệng  nhỏ bẹp bẹp, “Ô, ô….” Mà nhỏ giọng khóc lên, lần này Viêm giận lên, một tay bắt mọi người ném ra ngoài.

Thú nhân cẩn thận đem tiểu giống cái ôm đến để vào lòng Lâm Thông Bảo, còn mình thì ôm lấy tiểu thú nhân bắt đầu hống, nói: “Bảo bối ngoan, ngoan a, đừng khóc, mấy người hư hỏng kia đã bị lỗ mã đuổi ra ngoài rồi, ngoan ~”

Lâm Thông Bảo nhìn đến thiếu chút nữa phụt cười ra tiếng, như thế nào cũng không tưởng tượng ra được, nam nhân muộn tao như vậy cư nhiên có thể dỗ hài tử thế.

Thú nhân xấu hổ cười nói: “Trước kia lúc Lạc khóc, ta cũng hống như vậy.”

“Đệ đệ không khóc, ca ca khiêu vũ cho ngươi xem!” Tiểu Lạc cũng tới hỗ trợ, chính là nó đứng ở nơi đó cổ xoay xoay, mông xoay xoay, tuy không làm hai tiểu bảo bảo cười vang, nhưng lại đem hai gia mẫu nhà nó cười đến nghiêng ngã…

Phòng trong tiếng cười hòa thuận vui vẻ, ngoài phòng cũng náo nhiệt, vài người tranh nhau đặt tên:

“Kêu Hạo* cùng Nguyệt tốt, mấy đứa nhóc đều sinh ra vào buổi tối, hơn nữa tiểu thú nhân bảo bảo còn là màu trắng a!” Đây là Cao.

*Hạo ở đây có nghĩa là trắng bóc = =||

“Ân, rất êm tai, hai tên này dễ nghe.” Đây là nam nhân Mông đau lão bà nói.

“Không tốt không tốt, cũng bởi vì sinh buổi tối, rất không có sức sống, cho nên tiểu thú nhân vẫn là Khiếu Liệt, cùng Viêm có chút gần, lúc này mới thân thiết, ân, tiểu giống cái có thể kêu Khiếu Nguyệt, bất quá ta vẫn cảm thấy Mặc tương đối khá, bởi vì tóc nó cùng Thông Bảo giống nhau đều là màu đen, quá đẹp, Mặc Mặc, Mặc Mặc, thật dễ nghe a.” Khải Đạt cũng có ý tưởng.

“Dễ nghe!” Đây là Hàn!

“…” Đây là Bố Luân cùng Tử, bọn họ bỏ quyền.

Tử là đánh chết cũng không muốn bị xem thành giống cái, cho nên trong lòng hắn nghĩ như vầy: tên nhi tử của ta ta đã sớm nghĩ kỹ! Hừ, lão tử hùng (là đực ^^), mới sẽ không cùng giống cái các ngươi tranh luận tên gọi nào dễ nghe hơn đâu, đặt danh tự, ghét nhất bị đặt tên cái gì!

Chờ Viêm từ buồng trong đi ra đuổi người, mấy người nhanh chóng tiến đến đề cử danh tự mà mình đặt, Viêm nghe được khóe miệng hắn vừa rút lại trừu, “Đặt tên?” Cắn răng, nhi tử của mình còn muốn người khác đặt, các ngươi xác định đầu các mình không bị hỏng chứ?