Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 52: Dưa chuột —— quả nhiên thật là thần khí! (tựa đề thiệt …)



Ánh mặt trời ấm áp ~ hoa nhi thực yên ắng xinh đẹp ~ điểu nhi xướng ca thiệt hay ~ cỏ xanh trông thực tươi tốt ~ mùa xuân thực sự là thời điểm tốt a ~ (mùa xuân là mùa động dục chăng hí hí)

Mao a! Thời tiết tốt như vậy, hắn cư nhiên chỉ có thể ở nhà! Dựng phu dựng phu! Thật sự là không hay ho mà…

Phải nói từ sau sự kiện tri chu tập kích kia, tuy rằng hắn cùng tiểu bảo bối trong bụng vô sự, nhưng Viêm cùng mấy người khác đều không chịu rời đi hắn nửa bước, tuy rằng hắn cũng biết lần đó bị thương làm cho thú nhân đến nay trong lòng vẫn còn bóng ma, nếu không phải được thánh thụ Đạt Mĩ Lạp Ân cấp lực, hắn thật sự đã treo (chết). Nhưng hắn vẫn là nhịn không được mà thở dài buồn bực, ai, hắn muốn ra ngoài dạo chơi a, ở nhà hoài thiệt buồn chán….

Ngoài cửa sổ cây xanh lay a lay, trong phòng xích đu động a động…. Lâm Thông Bảo hảo buồn bực mà giương ánh mắt dại ra, máy móc há mồm ra, máy móc nuốt xuống thuốc bổ được uy vào miệng ——- chất bổ dưỡng xuất phẩm của Cao, chất lượng cam đoạn, thích hợp cho già lẫn trẻ!

Thời hiện đại phụ nữ có thai có thể làm cái gì? Hơn —- tản bộ! Đọc sách! Xuất môn mua thức ăn! Giặt quần áo nấu cơm! Quét tước vệ sinh! Đi dạo phố nói chuyện phiếm! Còn có nâng cái bụng bầu chín tháng bước nhanh đi làm!

Khả thế giới Thú Nhân dựng phụ có thể làm gì? Khổ bức —- tản bộ? Thỉnh duy trì tốc độ sên bò! Đọc sách? Sách đâu? Ngay cả văn tự một cọng lông cũng không có! Xuất môn mua thức ăn? Ngươi dám ra cửa thử xem! Nghênh đón ngươi tuyệt đối chính là thú nhân muốn khóc đến kêu cha gọi mẹ! Ăn cái gì? Ác…. Hắn hiện tại chỉ cần thấy đồ bổ đã muốn nôn! Giặt quần áo nấu cơm! Quét tước vệ sinh lại càng không cần phải nói tới, này cũng không phải phận sự của ngươi! Đi dạo phố nói chuyện phiếm? Có thể, thỉnh ở nhà tán gẫu! Thú nhân phục vụ toàn bộ cho ngươi, tuyệt đối vượt qua giá trị, trao đổi trên giường tuyệt đối càng không thể thiếu!

Lâm Thông Bảo nội ngưu, vì sao trong thế giới thú nhân lại có khuếch trương tiền sản* chứ? Cái gì kêu là làm nhiều thì có lợi cho sinh sản? Thổ huyết! Không phải nói là tiền sản phải tiết chế mới đúng chứ?! Làm! Làm! Làm! Sớm hay muộn thì cũng bị tên khốn kia làm đến chết! Vừa nghĩ tới người nào đó mang danh là khuếch trương, mỗi lúc trời tối đều gây sức ép cho mình đến chết đi sống lại, nói cái gì “Bảo Bảo mang thai thật đẹp.” Lâm Thông Bảo còn có cảm giác muốn đi tìm chết cho rồi.

*giai đoạn trước khi sinh

Hôm nay Tiểu Lạc lại không biết đi đâu, đứa nhỏ này tại sao lại thích ra ngoài rong chơi như vậy? Bất quá may mắn lần trước lúc tri chu đột kích, thằng nhóc kia không ở nhà, cũng may mắn nó được trước tiên đưa đến mảnh đất an toàn, nếu không sau này mình chỉ sợ sẽ đau khổ không thôi.

Xoa bóp cái lưng đau nhức, nhìn qua cái bụng đã nhô lên được 5 tháng, Lâm Thông Bảo phát ra tiếng thở dài 101, hoàn toàn cảm nhận được thống khổ của người làm mẹ, đầu nặng chân nhẹ, ù tai hoa mắt là hình dung rõ ràng nhất hiện giờ của hắn…. Nhất là còn bị giam trong phòng, hắn cơ hồ sắp mốc meo!

“Thực buồn sao?” Viêm cẩn thận ôm người vào ngực, nhẹ vỗ về mái tóc đen mềm mại như tơ kia.

“Ừm.” Lâm Thông Bảo hữu khí vô lực mà trả lời, miễn cưỡng tựa vào lòng ngực thú nhân.

“….” Thú nhân tự hỏi, nên làm như thế nào để cho người trong lòng vui vẻ lên chút.

“Nếu không, ta mang ngươi đi dạo một chút?” Thú nhân đề nghị.

Lâm Thông Bảo buồn bực mà nhìn hắn một cái, “Bước đi cái kiểu óc sên đấy hả? Hay vẫn là ở trong sân dạo?” Này lời nói ra đầy oán niệm.

“….” Khóe miệng giật giật, trong mắt thú nhân bịt kín một tầng ý cười, quả nhiên là nhàm chán đến phá hủy hắn a.

“Ta mang ngươi đi đến cánh rừng ở hậu sơn nhìn xem đi, nơi đó cảnh sắc rất đẹp.”

“Phía sau núi?” Lâm Thông Bảo kinh nghi bất định mà nhìn thú nhân, từ sau sự kiện tri chu, thú nhân liền tăng mạnh công tác phòng bị trong bộ lạc, cũng hạ lệnh cho giống cái nếu không có 2 thú nhân bên cạnh bảo vệ thì tuyệt đối không thể ra khỏi bộ lạc. Hiện tại lại có thế mang mình đến hậu sơn?

“Đừng lo lắng, phía sau núi cũng là một phần của bộ lạc, có rất nhiều thú nhân canh gác.” Viêm biết nghi hoặc của tiểu tử kia, tiếp tục giải thích nói: “Từ sau khi ngươi tới bộ lạc, mọi người đều biết có chút thực vật có thể gieo trồng, cho nên mọi người liền quyết định ở hậu sơn mở một khu đất, chuyên dùng để gieo trồng, sau khi mùa đông đi qua, tất cả mọi người lục tục thu hoạch quả chín rồi tiếp gieo xuống hạt giống mới, hơn nữa phía sau núi bởi vì trước kia vẫn không có dã thú xâm nhập, săn mồi, cho nên nơi đó dã quả rất là phong phú. Chúng ta có thể đi nhìn xem, có lẽ còn có thể giúp ngươi tìm được một ít thực vật mới, ha ha.” Viêm ha ha trêu ghẹo, nhưng trong lời nói thật sự nghiêm túc.

Lâm Thông Bảo ánh mắt ‘cô lỗ’ vừa chuyển, cảm thấy chủ ý này thực không tồi, hắn vẫn cảm thấy trong bộ lạc nhất định phải tìm được địa phương thích hợp khai hoang thổ địa để gieo trồng lúa mạch hay lúa nước, hiện tại tốt rồi, nếu phía sau núi thực thích hợp như lời nói, vậy sau này không cần phải đi chung quanh tìm kiếm nữa.

—oo—

Lâm Thông Bảo ngồi ở trên lưng hổ của Viêm, bay về phía hậu sơn, bởi vì  Viêm “tốc độ chậm’, hắn đã quen rồi nên quay ra nhìn thủ vệ thú nhân trên một đường này, quả nhiên so với trước kia nhiều hơn rất nhiều a.

Bởi vì mùa xuân tiến đến, nguyên bản trải qua mùa đông rét lạnh xâm nhập, trên cây khô trụi lủi đang nhô ra chút màu lục, cây cỏ mới cũng từ từ mọc lên, Lâm Thông Bảo thoải mái mà nheo lại mắt —– này thực sự là một bầu không khí tuyệt đối trong lành không ô nhiễm a!

Tới đỉnh núi, Lâm Thông Bảo từ trên thân Viêm đi xuống, tựa vào lòng ngực của Viêm đã nhanh chóng hóa lại thành nhân thân, kinh ngạc mà nhìn cảnh đẹp phía dưới —– từ trên nhìn xuống, toàn bộ bốn phía ngọn núi được bao bọc bởi một màu xanh, mà trung tâm là một rừng cây thấp, điều làm cho Lâm Thông Bảo cảm thán chính là mảnh rừng này phân bố phi thường có quy luật, nó phân bố dọc theo sườn núi, giống như là bậc thang vì thú nhân bắt lên trời vậy, hắc, đây chẳng phải là ruộng bậc thang sao!

Lâm Thông Bảo tò mò, hỏi: “Viêm, mảnh thổ địa trung gian kia làm sao mà được thế? Là chủ ý của ai?”

Viêm cúi đầu nhìn chỗ ngón tay Lâm Thông Bảo chỉ, cười nói: “Mảnh đất này thời điểm chúng ta phát hiện cũng đã là như thế này, làm sao? Rất đặc biệt sao?”

“Nguyên lai đã như vậy?” Lâm Thông Bảo kinh ngạc, thiên nhiên thật thần kỳ. Đối với nghi vấn của thú nhân, hắn trả lời: “Không có gì, chỉ là kiểu như vậy ở chỗ ta được gọi là ‘Ruộng bậc thang’, ngươi xem, có phải giống như là bậc thang không? Loại ruộng bậc thang này, phi thường có ích cho sự sinh trưởng cùng tích lũy chất dinh dưỡng cho cây…. Thôi, thứ này ta cũng không hiểu cho lắm, dù sao có thể gieo trồng thực vật là được rồi.”

Viêm sủng nịnh mà sờ sờ đầu nhỏ Lâm Thông Bảo, không tiếng động mà ủng hộ.

Hai người ở hậu sơn mò mẫm quay trở ra, đương nhiên là Viêm ôm Lâm Thông Bảo đi, đừng nói sơn đạo đi không dễ, chính là hắn nâng cao cái bụng bầu cũng làm cho Viêm lo lắng, mặc dù nói giống cái sau khi mang thai bụng sẽ nổi lên, nhưng cái bụng sau 1 tháng 3 ngày của Lâm Thông Bảo liền thay đổi, càng ngày càng lớn, làm cho Cao ba người vốn hi vọng chính là tiểu giống cái đáng yêu có chút tiếc nuối, này chỉ sợ chính là một cái tiểu thú nhân mập map đây!

“Ôi!” Lâm Thông Bảo phát ra một tiếng thét kinh hãi.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Thú nhân lo lắng dừng bước lại, thật cẩn thận kiểm tra cho người trong lòng, sợ mình làm đau hắn.

“Không có việc gì….” Lâm Thông Bảo khóe miệng giật giật, hắn có chút thẹn thùng mà nói: “Ngô, hình như là tiểu tử trong bụng đá ta.”

“Hơ!” ⊙_⊙ Viêm mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên Lâm Thông Bảo nói vật nhỏ trong bụng mình có phản ứng! Hắn ngây ngốc mà đứng như chết trân không biết nên phản ứng như thế nào, sau một lúc lâu mới khinh thủ khinh cước mà buông Lâm Thông Bảo ra, hạ thân mình xuống, dán lỗ tai đến trên bụng Lâm Thông Bảo.

“Phốc!” Lâm Thông Bảo phụt cười, quả nhiên là cái ba ba ngốc mà!

“Đừng cười, để cho ta nghe một chút.” Viêm vẻ mặt thành thật, đây là kết tinh của mình và người yêu, vừa nghĩ tới tiểu tử kia rất nhanh là có thể sinh ra cùng hắn gặp mặt, trong lòng hắn thực sự kích động không thôi, đứa nhỏ này nhất định phải hảo hảo dạy dỗ!

“Ọttt ——” Lâm Thông Bảo đỏ mặt, Viêm nở nụ cười!

“Hắc! Vật nhỏ biết kêu!” Viêm vẻ mặt ngạc nhiên, kinh hỉ.

Lâm Thông Bảo muốn nói nhưng không thốt ra được —— ni mã! Ngươi cho ta xin đi, đây chỉ là thanh âm đói bụng phát ra thôi!!!

囧 ~ vì mình vừa mới ăn bổ thực, hiện tại đi nhiều nên đói mới phát ra tiếng kêu, còn bị thú nhân xem trở thành tiếng bảo bối kêu 囧, Lâm Thông Bảo thầm nghĩ muốn tìm cái hang chui vào —– rất mất mặt a!

Vì thế, Lâm Thông Bảo mang tâm tình 囧囧 tiếp tục bị ngốc ba ba cười ngây ngô ôm đi, một bên rối rắm, một bên buồn bực, nhưng —— bụng vẫn là đói!

Đột nhiên hai mắt Lâm Thông Bảo tỏa sáng! Trong khắp ngõ ngách trên một gốc đại thụ nhưng lại có một loại thực vật xanh dây leo, trọng điểm không phải đại thụ trước mắt, mà chính là thứ rơi xuống ở trên thực vật dây leo —– một trái dưa chuột nhỏ a!

Lâm Thông Bảo nuốt nuốt nước miếng, ngươi không thể lý giải a, n tháng ăn canh bổ đầy mỡ đến ngán, hắn tưởng niệm thực vật tươi mát rất là n lâu rồi, tuy rằng thứ này sinh trưởng mùa này có chút kỳ quái, nhưng không ảnh hướng đến tâm tình thèm ăn của hắn a, nhớ tới vị thanh giòn ngọt kia, nước miếng liền tràn ra.

“Viêm! Cái kia, cái kia, ta muốn ăn dưa chuột kia!” Lâm Thông Bảo vội vả chỉ huy thú nhân đi hái.

Khả thần tình trên mặt thú nhân thật quái dị, giống như hỉ lại như lo, nhưng hắn vẫn chậm đi qua đó, không đợi Lâm Thông Bảo kêu hái, hắn liền mở miệng trước: “Bảo Bảo, chúng ta hiện tại không cần dùng đến thứ này, chờ ngươi sinh bảo bối xong lại ăn có được hay không?”

“Hử? Cái gì gọi là không dùng được? Vì sao phải sinh bảo bối mới ăn được?” Lâm Thông Bảo thề, hắn vừa mới bắt được cảm giác không hay ho, hắn cảm thấy mình lập tức sẽ co rút miệng cho coi.

“Thứ này kêu là phồn sinh quả, bình thường giống cái rất khó mang thai, nhưng vô luận là giống cái hay thú nhân ăn thứ này đều có thể rất nhanh sẽ mang thai, cho nên loại trái cây này phi thường trân quý, hơn nữa cực kỳ hiếm gặp, ta cũng rất kỳ quái tại sao nơi này lại xuất hiện loại trái cây này, khả ngươi đã có bảo bối, không cần phải ăn nữa.”

Quả nhiên! Lâm Thông Bảo trong lòng giống như có ngàn vạn con thảo nê mã gào thét vọt lên cao …..Hô …. Dưa chuột —— quả nhiên thần khí a …..囧ing

Chờ Lâm Thông Bảo về đến nhà, lúc này trời đã tối, trong lòng ngực hắn ôm đầy dưa chuột mới hái mang về —– không thể ăn, mang về xem cũng tốt vậy, thần mã chuyện xưa dưa chuột cùng cây cúc hoa đều không trọng yếu anh anh anh anh anh …. (┬▽┬)~┴┴

Buổi tối, Lâm Thông Bảo tiếp tục bị thú nhân đẩy ngã, ì ạch ì ạch ì ạch…. Thời điểm, một cái ý nghĩ xuất hiện trong đầu Lâm Thông Bảo —— cái gọi là bạn tốt, chính là phải có nạn cùng chịu, cái gọi là một người vui không bằng mọi người cùng vui a ~

Bởi vậy ngày hôm sau, kéo theo cái eo đau nhức, Lâm Thông Bảo mở tiệc chiêu đãi Khải Đạt, Cao, Lan, Tử bốn người đến trong nhà ăn cơm, lý do? Khải Đạt, Cao dễ xử lý, cứ nói là mình đang buồn chán, Lan? Khụ, thai động, nhanh nhanh đến xem đi. Tử? Khụ, bảo Viêm nói với hắn có chuyện thương lượng là được rồi. Về phần nghi hoặc khác của bọn hắn….. để cho bọn họ buồn bực đi.

Món chính? Không cần hỏi, còn có thể là gì? Rau trộn dưa chuột, dưa chuột sushi, dưa chuột gà xé phây, dưa chuột thịt băm…. Ta đem nó cắt nhuyễn, cắt thiệt nhuyễn, để coi các ngươi còn có thể nhận ra hay không, tuy nói Cao cùng Khải Đạt hai người này không thành vấn đề, nhưng Lan cùng Tử không dễ gạt gẫm như vậy, vẫn là đánh lừa mọi người nói sau.

Hừ, cho nên nói mùa xuân này thật sự là tốt, động dục nhiều, mang thai cũng không ít, ai nha, trong lịch sử thú nhân lần đầu tiên có 4 người mang thai cùng lúc đâu. Hắc hắc ~ ta có thể không đắc ý sao?

“Thế giới này thật tốt đẹp a ~” Lâm Thông Bảo vui tươi hớn hở mà uống canh gà, quả nhiên có người cùng ăn cảm giác rất lờ tốt.

Cao xấu hổ tiếp nhận canh gà Mông uy đến miệng, chuyển tới ánh mắt cảm kích với Lâm Thông Bảo; Khải Đạt toét miệng càng không ngừng cùng Hàn thảo luận vấn đề tên của đứa nhỏ.

Mà Lan… Hắn oán niệm, hắn thật sự không ngờ mình và Tạp Ân rõ ràng chưa từng bị người phát hiện qua, như thế nào tiểu khả ái lại biết, quả nhiên người đủ nham hiểm, hiện tại bị người nham hiểm lại? Nhưng —— có một cái bảo bối, giống như cũng không tệ a, nghĩ thoáng rồi người nào đó cao hứng liền ở trên mặt mỗ thú nhân hàm hậu nào kia hôn một cái, quyết định bảo bảo của mình tuyệt đối không thể giáo dưỡng giống như Tạp Ân, hừ, liếc bụng Lâm Thông Bảo một cái, Lan nheo lại mắt, đen tối nở nụ cười ——-

Cho nên nói thế giới thật tốt đẹp ~ tất cả mọi người thực sung sướng nhé ~

Tử bị quên lãng rống giận: “Chết tiệt, cái gì gọi là tốt đẹp! Cái gì gọi là sung sướng! Còn lão tử! Ngươi đem phẫn nộ của lão tử để chỗ nào!?”

Bên cạnh Bố Luân phe phẩy cái đuôi tiến lên an ủi: “Thân ái, đừng nóng giận, sinh khí đối với bảo bối không tốt nga ~”

Tử căm tức nhìn tên đầu sỏ không ngừng động dục, rống: “Lão tử không phải giống cái!”

Vung lên miếng gạch các loại đập xuống không giải thích….

Tóm lại, lúc sau có người cùng dựng phu Lâm Thông Bảo ăn ngon, ngủ ngon…. Phát phì a ~~

Thế giới thật là hài hòa a ~