Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 24: Công việc chồng chất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: Nhã

chapter content

Khải Đạt cùng Hàn đi rồi, Viêm cũng phải tham gia đội săn bắt buổi sáng, Lâm Thông Bảo nhớ tới sự tình tối ngày hôm qua, có chút mất tự nhiên, không biết nên làm thế nào. Nhưng Viêm cũng hiểu cho hắn, Viêm hôn nhẹ hai má Lâm Thông Bảo, khẽ nói: “Ta sẽ mau chóng trở về, hôm nay không cần đi đến địa phương xa.” Ý là trở về sẽ có rất nhiều thời gian ở bên hắn ~ Lâm Thông Bảo đỏ mặt gật gật đầu, tiễn Viêm đi.

Ngồi thừ người ở trong phòng, Lâm Thông Bảo có chút buồn bực, từ sau khi đến nơi này, mình càng ngày càng sa đọa, hơn nữa càng lúc càng lười, bị Viêm nuôi thành như vậy, đều không biết mình nên làm cái gì, Lâm Thông Bảo vô hạn rối rắm, buồn bực.

“Mẫu mã ~ uy gà con ~” Tiểu Lạc không biết mẫu mã hắn đang rối rắm, tối hôm qua hắn ngủ rất ngon. Chỉ nhớ rõ mấy ngày gần đây Lâm Thông Bảo thời gian này thường hay dẫn hắn đi uy gà con, nhưng hôm nay sao vẫn ngồi bất động như thế?

“Ai ~ đi thôi đi thôi.” Lâm Thông Bảo ôm lấy Tiểu Lạc, hắn hiện tại ôm lấy Tiểu Lạc cũng không tốn nhiều sức, hiển nhiên tác dụng của nhựa cây thánh thụ rất tốt.

***********

Đi vào hậu viện, trong rào chắn, đàn gà con cùng vịt con chung quanh chạy tán loạn, nhìn thực sinh động, khiến cho Lâm Thông Bảo lúc trước còn lo lắng cho chúng nó khó sống, cũng yên tâm không ít. Hơn nữa sau khi thấy chúng nó nhanh nhẹn, dũng mãnh mổ chết một con trùng béo phì ở thể giới thú nhân này, Lâm Thông Bảo hoàn toàn an tâm... Thế nên, hiện tại trong hậu viện càng có nhiều gà con cùng vịt con.

Đối với thú nhân mà nói, một con gà con lông nhung chưa to bằng một cái nắm tay của trẻ con chẳng có gì lạ, nhưng toàn Bộ Lạc cũng chỉ có trong nhà Viêm nuôi. Vì thế, rất nhiều người đều tò mò, kế cả thú nhân trưởng thành và giống cái, mặc dù cảm thấy nuôi như vậy khó khăn, nhưng đa số đều cảm thấy Lâm Thông Bảo nói đúng, nuôi lớn còn có thể đẻ trứng, còn có thể tùy thời mần thịt ăn. Hơn nữa, do nhóm Khải Đạt mạnh mẽ tuyên truyền, rất nhiều giống cái đều biết cách làm món ăn từ các loại trứng chim, cũng có người thử học tập tự chế ra món ăn mới. Đương nhiên, bởi vì khuyết thiếu đồ gia vị, nên hương vị vẫn là kém xa Lâm Thông Bảo nấu, nhưng mà cũng khiến cho mọi người mừng rỡ không thôi.

Hiếu kỳ nhất vẫn là đám trẻ con, tiểu hài tử tâm lý luôn luôn tràn ngập ý muốn tìm hiểu những thứ mới lạ, hơn nữa bọn nó đối với những thứ đáng yêu luôn rất có hảo cảm. Tuy là nói hậu viện, ở tại thế giới thú nhân này nhà ai sẽ dùng hàng rào mà vây chúng nó (chỉ gà, vịt)chứ? Bởi vậy, mỗi lần Lâm Thông Bảo cho bọn gà, vịt ăn, đều có mấy thú nhân ấu tử vây xem.

Mấy tiểu hài tử vây quanh hàng rào hai bên đối với đám gà con, vịt con xoi mói, có đứa chỉ con này nói đáng yêu quá, có đứa thì chỉ con kia bảo thật là nhỏ... Thấy Lâm Thông Bảo lại đây, liền cùng nhau tiến về phía trước chào hỏi.

Trong đó có một tiểu giống cái mang theo ngượng ngùng mà bắt lấy góc áo Lâm Thông Bảo, nhút nhát hỏi: “Lạc mẫu mã, mấy con gà con mọc cánh đều biết bay sao? Vì cái gì chúng nó không biết bay thế?”

“Ân? Mạt Nhi, gà không biết bay a...?” Lâm Thông Bảo không xác định nói, tiểu giống cái này cũng là một trong những đứa thường đến, tóc quăn màu nâu, dán trên khuôn mặt hồng hồng như quả táo trông rất hòa hợp, tính tình nó đặc biệt hay thẹn thùng, mấy ngày trước cùng mọi người tới đây còn có chút giữ khoảng cách, nhưng mấy ngày nay chơi chung, nên đã đỡ hơn nhiều.

“Nhưng mà lỗ mã của con bắt được Ngũ Hoa thú đều bay mất.” Tiểu giống cái tên Mạt Nhi cúi đầu, có vẻ có chút thương tâm.

“Ngũ Hoa thú?” Lâm Thông Bảo gãi gãi đầu, cuối cùng nhớ tới cái con cả người lông chim đủ loại màu sắc, bay còn nhanh hơn kẻ trộm gà.

“Lạc mẫu mã, lỗ mã Mạt nhi cùng lỗ mã của con ngày hôm qua có bắt được mấy con Ngũ Hoa thú, kết quả vừa thả xuống, chúng nó toàn bộ bay mất.” Tiểu thú nhân bên cạnh đáp lời.

Lâm Thông Bảo ngồi xổm người xuống, sờ đầu hai đứa nhỏ, hai đứa này là hàng xóm của nhau, thanh mai trúc mã cảm tình luôn rất tốt, hắn nhớ rõ tiểu thú nhân kêu là Mông Kì đi: “Mạt Nhi, Mông Kì, Ngũ Hoa thú cùng gà không giống nhau, con gà không biết bay, muốn bay cũng bay không xa, Ngũ Hoa thú chúng nó thì biết bay, hai đứa sau khi trở về nói cho lỗ mã của mình biết, trước tiên phải đem lông chim trên cánh Ngũ Hoa thú nhổ một ít, khiến cho chúng nó không bay nổi, như thế chúng nó mới không bay mất nữa, biết không?”

“Đã biết~” Hai đứa nhóc đồng thanh đáp, mở to hai cặp mắt, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Xem bộ dáng đáng yêu của hai tiểu tử kia, Lâm Thông Bảo nhịn không được mà nhéo nhéo một phen, nói cho bọn nó biết một sự tình cần chú ý khi nuôi gà, cũng không quản bọn nó nghe có hiểu hay không.

Chờ đến khi hắn đứng lên, lại phát hiện Tiểu Lạc mang theo các bạn nhỏ cho gà ăn, mấy tiểu hài tử kia trên tay cầm mấy cọng cỏ khô mà trêu đùa đám gà con, còn có mấy người không biết từ đâu bắt được mấy con trùng béo uy cho gà vịt ăn, còn cười ha ha, thấy Lâm Thông Bảo nhìn qua thì lông tơ dựng đứng, vội vàng chạy qua bắt chuyện. Để lại mấy tiểu hài tử ồn ào vui đùa, đám nhóc cũng đã hiểu được phải làm như thế nào chăm sóc mấy con gà con vịt con.

Quay về bên trong phòng, Lâm Thông Bảo lại bắt đầu thấy nhàm chán. Rốt cuộc bản thân nên làm những gì đây a? Cố gắng nghĩ nghĩ, Lâm Thông Bảo nghĩ tới không gian của mình, vì thế quyết định vào trong không gian xem xét.

Đi vào không gian, phát hiện bên trong các động thực vật đều sinh trưởng tốt cực kì, có một số rau dưa đang lo không phải đúng mùa cư nhiên vẫn phát triển rất tươi tốt, ngay cả ô mai không hợp mùa cũng to ra, đã chuyển sang màu hơi đỏ.

Đi vào trong tiểu nhà hàng, bàn ghế chất một đống, nhưng hiện tại hoàn toàn vô dụng. Không, cũng không thể nói là vô dụng, nhưng ở thế giới Thú Nhân, ghế dựa so với thân hình của thú nhân tương đối yếu ớt và hơi nhỏ, giống cái thì có thể miễn cưỡng dùng được. Đồ vật làm bếp như nồi niêu xoong chảo cũng chỉ thích hợp cho Lâm Thông Bảo sử dụng, những thứ bát dĩa bằng gốm sứ cũng không thể cho cho thú nhân sử dụng, thậm chí ngay cả một tiểu thú nhân có đôi khi không cẩn thận một chút là có thể một cái bóp nát.

Đi đến kho hàng, nơi này đồ vật linh tinh có rất nhiều, nhớ ngày đó Lâm Thông Bảo muốn để cho thuận tiện, nhập hàng vào kho rất nhiều thứ. Cầm lấy tờ đơn ghi nợ đặt ở một bên lật ra từng tờ, Lâm Thông Bảo vui vẻ ra mặt, hắc hắc, có nhiều hàng đều là ghi sổ chưa có trả tiền, cái này tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nghĩ nghĩ, lại buồn bực, tiền gửi ngân hàng của mình so với cái này còn nhiều hơn nữa! Vẫn là lỗ lớn a! Lâm Thông Bảo bi thống mà đi thẳng vào trong kho.

Ở trong kho hàng lục lọi, phát hiện được mấy bao thóc, hốt một nắm đưa lên nhìn kỹ, hắc! Thật đúng là hạt thóc, đúng rồi, ông nội của mình vẫn luôn lưu trữ cái này, lương thực trong nhà hàng cũng là do chính ông nội chuẩn bị, nghĩ đến mấy cái túi cũng là do ông nội cất ở nơi này. Có những thứ này hắn cũng không cần phải lo đi tìm lương thực khác, đem những hạt giống này đi trồng, về sau cũng không cần lo lắng về vấn đề món chính (món chính = cơm).

Mang theo hi vọng tốt đẹp, Lâm Thông Bảo đếm đếm, phát hiện chỉ có năm túi hạt giống, một túi khoảng 20kg. Xay thành gạo cũng hơn 80kg, nhưng để trồng những thứ này cũng cần rất nhiều đất.

Lâm Thông Bảo hưng trí bừng bừng mà nghĩ, thế giới bên ngoài hiện tại không nhất định có thể trồng tốt lúa, do cần phải hợp mùa, đợi cho thích hợp mùa, hắn có thể đem hạt thóc mang ra trồng thử. Nhưng thời tiết trong không gian chẳng phân biệt mùa màng, trồng lúa trong không gian thì không thành vấn đề, trồng lúa yêu cầu phải chú ý rất nhiều công đoạn, đầu tiên cần phải có bùn nhão, trong không gian lại không có, nhưng hắn có thể tạo ra một khối a, nghĩ đến Viêm tuy rằng ngũ hệ đều đủ, nhưng hắn vừa cao vừa nặng nên không đạt tiêu chuẩn (í là anh to con nặng ký quá nên k thể lôi anh vào không gian được ^.^)! Nên không thể trông cậy vào hắn, nhưng cũng còn may có Tiểu Lạc là Thủy hệ, về sau có thể cũng nhờ vả được tí.

Ở trong thương khố tìm tìm, quả nhiên trong một góc tìm được cái cuốc ông nội thường hay dùng, tuy rằng đã rất cũ kĩ, nhưng Lâm Thông Bảo cảm thấy rất vui vẻ, vội vàng cầm cái cuốc, đi đến trước mấy mẫu đất kia, chọn một cái địa phương, hắn quyết định ở nơi này trồng lúa.

Lâm Thông Bảo trước đây đã từng đi theo cùng ông nội trồng cây non, nhưng lại chưa từng chân chính xới đất, lúc này cố gắng xới đất kết quả chính là chưa xới được mấy khối đất, thì thắt lưng trước hết đã đau nhức! Lâm Thông Bảo thống khổ mà đấm đấm lưng, vẫy vẫy tay, vẻ mặt đau khổ ngồi dưới đất. Mao a! Tại sao xới đất trồng cây lại khó khăn như vậy?! Không được, không tin không làm được! Nổi giận đùng đùng vùi đầu xới tiếp.

Cố gắng hơn nửa ngày, cuối cùng xới được hơn phân nửa, mặc dù cách mẫu đất trong lý tưởng còn kém hai ba phần, nhưng Lâm Thông Bảo thật sự là không còn khí lực, chỉ thấy hắn ai da ai da đặt mông ngồi dưới đất thở phì phò, một bên còn phun phun nói thầm, “Xới đất thật không phải cho người làm.” linh tinh.

Quyết định trước bãi công nghỉ ngơi, Lâm Thông Bảo ra khỏi không gian, quay đầu liền nhìn thấy Viêm đã trở về, nguyên lai lúc này đã là giữa trưa.

“Ngươi làm sao vậy?” Viêm hỏi, thấy Lâm Thông Bảo vỗ về thắt lưng, vẻ mặt thống khổ từ trong không gian đi ra, Viêm liền tiến lên phía trước đem hắn ôm vào trong ngực.

“Không có việc gì, chỉ là xới đất quá mệt mỏi mà thôi.” Lâm Thông Bảo mềm nhũn tay chân nương theo dựa vào trong lòng ngực Viêm, ưm ~ hắn không bao giờ nói thân thể Viêm là cứng ngắc nữa, dựa vào thật sự rất thoải mái a.

“Xới đất?” Viêm không rõ tiểu Bảo xới đất làm cái gì, nhưng mà “Chuyện vất vả như vậy bảo ta làm là được rồi.”

“Gọi ngươi?” Lâm Thông Bảo buồn bực nói: “Ngươi lại vào không được không gian của ta! Gọi ngươi có ích gì chứ?”

Trong không gian? Viêm ngẫm lại cũng đúng, không gian của tiểu Bảo mình không vào được, tuy rằng phi thường muốn đi, nhưng mà thật đáng tiếc. Mặc dù không biết tiểu Bảo ở trong không gian xới đất làm cái gì, nhưng hắn vẫn thực đau lòng, vì thế hắn khuyên nhủ: “Kia đừng có xới đất nữa, ta giúp ngươi ở ngoài vườn xới một khối được không?”

“Không được, hạt thóc còn không biết có thể ở nơi này trồng được không, ta muốn ở trong không gian thử trồng qua mới được.” Lâm Thông Bảo xoa bóp cái eo đau nhức, nói tiếp: “Ta nhất định phải trồng thành công, đây là một việc rất trọng yếu! Ngươi cũng đừng lo lắng.”

“... Từ từ sẽ được, không cần quá cực khổ, không được thì thôi.” Đối với Viêm, sự tình có trọng yếu thế nào cũng so ra kém Lâm Thông Bảo. Vươn hai ngón tay nhẹ nhàng giúp Lâm Thông Bảo xoa bóp thắt lưng, giúp hắn giảm bớt đau nhức.

“Đã biết, đã biết.” Lòng bàn tay rắn chắc đặt ở trên lưng mềm mại của Lâm Thông Bảo, mang đến một trận run rẩy, thoải mái đến nổi Lâm Thông Bảo rên khẽ.

Viêm không nói nữa, chờ Lâm Thông Bảo thoáng bình ổn, Tiểu Lạc cũng từ sau viện trở về, thấy mẫu mã đáng yêu của mình bộ dáng cực kì mệt mỏi, Tiểu Lạc nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ mãi không rõ, rốt cuộc là làm sự tình gì mà mệt thành như vậy? Mang theo nghi vấn, Tiểu Lạc chạy đến cái ghế mà Viêm bọn họ đang ngồi, đeo ở trên người Lâm Thông Bảo hỏi: “Mẫu mã, người làm sao thế? Lỗ mã khi dễ người sao?” Kết quả Viêm trừng mắt liếc đứa nhỏ, lỗ mã giống như người khi dễ giống cái sao!

“Ách... Không có việc gì!” Lâm Thông Bảo có chút e lệ mà sờ sờ cái mũi, bị một đứa bé quan tâm, rõ là xấu hổ.

“Ăn cơm đi, đã đói bụng chưa?” Viêm hiểu ý mà chuyển đề tài, đem hai người đều ôm lấy, phóng ở trước bàn, kỳ thật hắn sớm đã quay về, tại trong hậu viện không thấy Lâm Thông Bảo liền biết hắn có thể đã tiến vào trong không gian, liền đi trước chuẩn bị cơm trưa. Hắn hiện tại đã học được cách nấu những món ăn đơn giản, tuy rằng nấu không có ngon bằng Lâm Thông Bảo, cũng không cho nhiều gia vị, chỉ đơn giản cho chút muối, làm bốn món ăn một món canh.

Dùng qua cơm trưa, Tiểu Lạc lại vội vã tìm các bạn nhỏ đi chơi, trong thế giới Thú Nhân, tiểu hài tử đều rất tự do, những đứa nhỏ đôi khi cãi nhau ầm ĩ cũng không ai quản, mới đầu, Lâm Thông Bảo còn lo lắng bọn chúng nháo thành một đoàn sẽ bị té ngã hoặc gặp nguy hiểm linh tinh gì đấy, nhưng xem qua vài lần sau đó cũng mặc kệ —– đứa nhỏ nơi này so với trên địa cầu thật sự mạnh khỏe hơn không ít lần, ngã một cái, té một cái đều là chuyện bình thường, còn có thể đứng lên tiếp tục lăn qua lăn lại, hoàn toàn không yếu ớt.

Sau khi ăn xong, Lâm Thông Bảo tiếp tục rối rắm, nên tiến vào không gian tiếp tục vất vả xới đất, hay là vẫn ngồi ở chỗ này bồi Viêm nói chuyện phiếm? Xới đất phải đem Viêm một mình ném ở nơi này, hơn nữa bây giờ còn tay mỏi lưng đau; bồi nói chuyện phiếm? Lâm Thông Bảo cảm giác mình đã hướng đến tam bồi phát triển —— bồi ăn, bồi ngủ, bây giờ còn phải bồi nói chuyện phiếm? Sẽ không từ trò chuyện, tán gẫu đến trên giường đi chứ? Lâm Thông Bảo cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo~

Nhìn tiểu Bảo trong lòng ngực bộ dáng nhàm chán buồn bực, Viêm nghĩ nghĩ, bắt đầu đưa ra ý kiến: “Nếu không? Chúng ta ở tiền viện trồng thứ gì đó đi?” Kỳ thật hắn đã sớm muốn nói như vậy, nếu có thể ở trong Bộ Lạc gieo trồng thực vật, vậy đối với Bộ Lạc có trợ giúp phi thường lớn, nuôi gà vịt cũng là một khởi đầu, nếu Bộ Lạc có thể làm được tự cấp tự túc, như vậy thú nhân nguy hiểm xuất ngoại săn bắt sẽ giảm bớt thật lớn, Bộ Lạc cũng có thể dần dần cường thịnh.

“Nhưng mà những thứ đó phải hợp mùa, cũng không biết có thể trồng hay không? Cho dù trồng, cũng không biết có thể trở nên kì kì quái quái hay không?” Lâm Thông Bảo cũng có chút băn khoăn.

“Trước tiên cứ trồng một số hạt giống đơn giản rồi nói sau, tỷ như, những thứ mà ngươi thường dùng để nấu ăn chẳng hạn?” Viêm đề nghị nói, “Nếu không thấy có gì biến hóa, chúng ta có thể gieo trồng số lượng lớn trên đất rộng, làm cho người trong Bộ Lạc cũng trồng thử xem.”

“Ân? Nói cũng đúng, vậy thì thử xem đi.” Lâm Thông Bảo nhãn tình sáng lên. Cảm thấy băn khoăn đến băn khoăn đi, còn không bằng hành động trước nói sau.

Lâm Thông Bảo chạy đến không gian mang tới những hạt giống thường dùng ra, theo thứ tự là: hành, gừng, tỏi. Bởi vì ba loại này thường dùng nhất, hơn nữa dễ trồng nhất.