Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 23: Lễ trăng tròn kết thúc cùng sau ngày lễ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: Nhã

chapter content

Lâm Thông Bảo nghiêm mặt như khúc gỗ, nhìn trung tâm quảng trường ngày càng nhiều đồng chí thú nhân “thổ lộ”, đem tầm mắt chậm rãi đảo qua Hàn đang lạnh mặtnhìn không thấy rõ biểu tình, tái chuyển qua trên người Khải Đạt đỏ mặt không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng đem tầm mắt dính lại trên mặt Viêm —- hàng năm đều có lễ trăng tròn, vài vị này rốt cuộc đã tham gia qua bao nhiêu lần? o(_)o xem bộ dáng Khải Đạt, chẳng lẽ Hàn cũng làm qua tinh tinh?! Còn có! Thời điểm Viêm thú lão bà cũng hô qua như vậy sao?!

Trong đầu tưởng tượng một chút nộ dáng Viêm nhảy loi choi như tinh tinh, Lâm Thông Bảo hung hăng lạnh run một cái! Ni mã! Quá kinh khủng rồi đúng không?

“Làm sao vậy?” Cảm giác được động tĩnh bảo bối trong lòng, Viêm thân thiết hỏi, chẳng lẽ là quá lạnh sao? Viêm lại dùng lực ôm sát tiểu gia hỏa vào ngực, ngăn trở gió lạnh ban đêm.

“Cái kia...” Lâm Thông Bảo cảm thấy không hỏi liền ngứa ngáy, “Viêm, trước kia cũng hướng mẫu mã của Lạc như vậy... Ân, bày tỏ qua sao?”

“Không có.” Viêm nghĩ nghĩ, trả lời: “Phách, trước kia là lỗ mã của ta mang về để cùng ta kết bạn.”

“Hô, thì ra là như vậy a.” Lâm Thông Bảo yên tâm, nguyên lai Viêm không bày tỏ qua a, nghĩ cũng đúng, loại động tác mất mặt như thế thật sự không phải người thường nào cũng có thể tiếp nhận.

Viêm vẫn nhìn Lâm Thông Bảo, thấy hắn một bộ dáng thở phào nhẹ nhỏm, một cái ý nghĩ từ trong óc của hắn xông ra —- chẳng lẽ là nói, tiểu gia hỏa ghen tỵ? Viêm nhất thời hưng trí bừng bừng. Hắn hôn một cái lên cái miệng nhỏ của Lâm Thông Bảo, vui vẻ nói: “Nếu ngươi muốn thế... Ngô!”

“Đừng! Ta tuyệt đối không muốn!” Lâm Thông Bảo vội vàng che miệng Viêm lại, khuôn mặt đều đã đỏ bừng! Xem Viêm nhảy kiểu tinh tinh, thà vô rừng xem khỉ còn hơn!

Chỉ tiếc biểu tình của hắn rơi vào trong mắt Viêm liền thành —– tiểu gia hỏa đỏ mặt, tiểu gia hỏa ngượng ngùng. (^ω^)

Viêm bắt lấy bàn tay nhỏ của Lâm Thông Bảo đang bưng lấy miệng mình kéo xuống, nhẹ hôn một chút, sau đó thả vào trong lòng, nhìn tiểu gia hỏa ửng đỏ khuôn mặt, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, nhịn không được lại ở trên miệng của Lâm Thông Bảo hôn xuống, hôn đến khi tiểu tử kia khó thở đầu óc choáng váng mới buông ra, “Yên tâm, hiện tại ta chỉ thích ngươi, về sau cũng chỉ thích ngươi!” Nói xong lại hôn một chút xuống khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Lâm Thông Bảo, ôm hắn tiếp tục xem “khiêu vũ”.

Lâm Thông Bảo càng thêm đỏ mặt, ni mã! Hắn hiểu lầm đi? Quả nhiên là hiểu lầm rồi?! Đây không phải là tỏ tình chứ? Đây tuyệt đối không phải là tỏ tình đâu!?

Ngẩng đầu nhìn Viêm, thấy hắn mắt nhìn về phía trước, nghiêm mặt nhìn xem nghiêm túc, bộ dáng thực nhập tâm, Lâm Thông Bảo thật sự không dám hỏi ra, vì thế đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, giả vờ nhìn quanh bốn phía, trên thực tế, ở trong lòng có hàng ngàn hàng vạn con thỏ chạy xung quanh, lại không phát hiện cái lỗ tai của Viêm cũng đã muốn hồng hồng......

Chờ Lâm Thông Bảo từ trong tâm tình hữu thần 囧囧 phục hồi lại thì phát hiện chung quanh đã muốn biến thành cảnh tượng một màu phấn hồng bay đầy trời. Trung gian không cần phải nói, sớm thân thành một đoàn, thậm chí bắt đầu phát hiển theo hướng “nhi đồng không nên nhìn” Thái Lỗ cùng giống cái của hắn cũng đã biến mất không thấy, không cần nghĩ cũng biết, phải đi làm sự tình không hài hòa nào đó rồi.

Chưa từng chứng kiến qua trường hợp như vậy, Lâm Thông Bảo buồn bực, nghĩ tới, khi mình còn ở trên Địa Cầu ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm qua, đừng nói chi đến cảnh hạn chế tuổi này. Đi vào thế giới này lại bị xem thành giống cái, còn chọc phải mộtđại hổ, Lâm Thông Bảo cảm giác nhân sinh của mình đã phát triển từ bi kịch thành thức ăn, hắn rất muốn ngửa đầu 450nhìn ông trời mà ưu thương, đáng tiếc bây giờ là ban đêm,hắn nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy một cái mặt trăng to đùng...

Ông tâm tình 囧 trong lòng, Lâm Thông Bảo quay đầu, muốn nhìn tình huống bên cạnh một chút, kết quả vừa quay đầu thì thấy, Choáng! Trên cơ bản bên cạnh đống lửa cũng đã hôn hít thành một đoàn, ngay cả Khải Đạt cùng Hàn cũng đã hôn đến nan xá nan phân (khó mà chia lìa), không ngừng phát ra những thanh âm “Chụt chụt”. Lâm Thông Bảo mặt càng đỏ hơn, xã hội nguyên thủy, quả nhiên tất cả đều là không biết đến hai chữ ngượng ngùng a?! Ta nhớ phi lễ chớ nghe a hỗn đản!

“Viêm, chúng ta có thể đi về trước được không a? Ta không muốn nhìn.” Lâm Thông Bảo cảm thấy hắn nếu còn nhìn tiếp nữa, ngày mai mình nhất định sẽ bị đau mắt.

Thú nhân nhìn Lâm Thông Bảo mang theo hai má đỏ ửng, gật gật đầu, kỳ thật hắn cũng hiểu, nếu cứ nhìn tiếp nữa, chính mình sẽ nhịn không được muốn tiểu gia hỏa trong lòng, nhưng vẫn chưa đến lúc, nhựa cây thánh thụ Lạp Mĩ Đạt Ân vẫn chưa hoàn toàn thay đổi thể chất của tiểu gia hỏa, chỉ bằng tình huống hiện tại của hắn vẫn không thể nhận vĩ đại của chính mình.

“Được, chúng ta về nhà.” Viêm sờ sờ tóc Lâm Thông Bảo, cẩn thận ôm hắn lên, nhẹ nhàng nâng đến vị trí cao hơn bụng của mình, ưỡn ngực hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang từ trong không khí yên lặng mà rời khỏi hiện trường “tinh tinh vũ”.

—————-

Về đến nhà, Lâm Thông Bảo trước đi xem Tiểu Lạc đã ngủ chưa, tiểu tử kia vốn cũng muốn đi xem lễ trăng tròn, nhưng bị Viêm lấy lý do tuổi còn nhỏ phải ở trong nhà. Lúc này, tiểu tử kia đã muốn ngủ say nhưng vẫn như cũ bĩu môi, đối với mình bị nhốt ở nhà một mình bộ dáng có vẻ rầu rĩ không vui. Mà Lâm Thông Bảo vốn ban đầu còn có ý kiến với Viêm, nhưng từ sau khi từ quảng trường trở về thì cảm thấy cao hứng, thật sự là không nên để nhi đồng xem!

Lâm Thông Bảo cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lạc, lại ngáp một cái, trời đã muốn về khuya, hắn cũng nên đi ngủ, Lâm Thông Bảo chậm rãi bò lên giường, đắp kín mền, Viêm sau khi trở về liền thả hắn ở đây rồi đi ra ngoài, Lâm Thông Bảo hai má nong nóng, nhớ tới thời điểm Viêm xoay người, hắn nhìn đến thứ kia, mặt càng nóng hơn —— mao a! Kia là cái quái gì! Kích thước có cần kinh khủng đến thế không!

Phản ứng của Viêm có thể lý giải, dù sao đều là nam nhân, hơn nữa Viêm còn sinh trưởng ở địa phương thú nhân cường tráng, nhìn đến loại trường hợp này tất nhiên sẽ có cảm giác, cũng không có gì kỳ quái. Huống hồ như hắn đây là đến từ bên ngoài, ở trên địa cầu hắn là một thẳng nam không thể thẳng hơn, mặc dù không bài xích nam nam, nhưng để cho hắn đối với nam nhân động dục thật đúng là không có khả năng.

Nhưng mà vừa nghĩ tới sau này mình sẽ bị hổ nam áp đảo, Lâm Thông Bảo nhịn không được nắm chặt chăn! Hỗn đản, ta nguyền rủa ngươi bị bất lực?!

Viêm từ bên ngoài ngâm nước lạnh trở về, chỉ thấy Lâm Thông Bảo vẻ mặt uất ức mà đánh đánh lên giường, cho rằng trong thời gian mình đi vắng đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng đi đến bên giường hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Lâm Thông Bảo ai oán mà ngó ngó vẻ mặt tràn đầy thân thiết của thú nhân, lại trộm ngắm phần eo của đối phương, phát hiện da thú nguyên bản nhô cao đã biến về bộ dáng bình thường, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, hẳn là.... Không có việc gì đi?

Vẻ mặt của Lâm Thông Bảo rơi vào trong mắt Viêm, Viêm trong lòng cười thầm, tiểu tử kia thực đơn giản, chuyện gì cũng đều biểu hiện trên mặt, ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện. Viêm hiểu được Lâm Thông Bảo hơi sợ hãi, Viêm đi lên giường đá, hai tay vòng qua tiểu thân thể của Lâm Thông Bảo, đem hắn ôm vào trong lòng. Cúi xuống bên cổ Lâm Thông Bảo nhẹ nhàng cọ xát, hít sâu hương khí trên người Lâm Thông Bảo phát ra, nói: “Đừng sợ, ta sẽ không đả thương ngươi.”

Có thể là liên quan đến thú nhân vừa ngâm nước lạnh, Lâm Thông Bảo cảm giác được trên thân thú nhân một trận lương khí (khí lạnh), tại thời tiết có chút oi bức này làm cho người ta cảm thấy mát mẻ, nhịn không được càng thiếp lại gần Viêm một chút, làn da hai người dán cùng một chỗ, thú nhân hít lấy một hơi sâu, mềm, thân thể hơi nóng dán tại trên người, xúc cảm thoải mái làm cho lỗ chân lông toàn thân hắn đều dãn ra, dưới thân cũng bắt đầu rục rịch.

Lâm Thông Bảo rất muốn tin tưởng lời nói của thú nhân, bởi vì sau khi mình đến nơi này, thú nhân luôn đối với hắn cẩn thận chiếu cố. Nhưng mà... Mao! Cái thứ đâm ở trên bụng hắn là thứ quỷ gì a!

Lâm Thông Bảo ngẩng đầu, lên án nhìn thú nhân. Đáng tiếc ở trong mắt thú nhân là một cảnh tượng như vầy: tiểu gia hỏa trong mắt long lanh nước, mở to mang theo một chút ủy khuất, cái miệng phấn hồng mềm mại nhỏ nhắn chu lên, như là đang mời gọi. Cho nên Viêm không chút do dự hôn xuống.

“Ưm... Ưm ư....” Lâm Thông Bảo trở tay không kịp, bị hôn đến có chút vô lực. Nắm lấy tóc đối phương dùng sức kéo ra, hỗn đản! Mệt ta vừa rồi còn tin tưởng ngươi, lúc này cư nhiên áp tới!

“Ngoan, để cho ta hôn một chút, sẽ không làm gì đâu!” Viêm kìm nén đến có chút khó chịu, tuy rằng không đành lòng khiến cho tiểu gia hỏa khó chịu, nhưng hắn không muốn buông tha cho điểm phúc lợi nhỏ của mình. Một tay cố định ở trên đầu Lâm Thông Bảo, tay kia thì kéo qua cánh tay nhỏ của Lâm Thông Bảo khoát qua đầu của mình, hai chân kẹp lấy hai chân đang không ngừng lộn xộn, làm cho hai người dính càng chặt hơn, không còn một khe hở. Lâm Thông Bảo nho nhỏ phản kháng, Viêm không chịu một chút ảnh hưởng, tiếp tục ra sức hôn lên cái miệng sưng đỏ nhỏ nhắn của Lâm Thông Bảo....

Thật vất vả chờ Viêm dừng lại, Lâm Thông Bảo toàn thân đã muốn vô lực, suy yếu mà dựa vào trong ngực Viêm. Vì thế vị thú nhân nào đó được một tấc lại muốn tiến thêm một thước bắt đầu liếm lỗ tai Lâm Thông Bảo, nhẹ nhàng liếm dọc theo hình dáng đôi tai, đụng tới vành tai đáng yêu nhịn không được ngậm vào trong miệng mút, phát ra thanh âm “chụt chụt”, “Ưm!” Lâm Thông Bảo run rẩy, chỉ cảm thấy có thiệt nhiều con kiến ở trên người của hắn di động, biến thành ngứa ngáy.

Thú nhân một bên hôn môi, một bên lấy tay vuốt ve thân hình mềm mại nhuyễn nhuyễn của Lâm Thông Bảo, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa trong lòng dần dần tản mát ra một cỗ hương vị ngọt ngào, không ngừng hấp dẫn hắn đi thăm dò. Dục vọng dưới thân càng trướng càng cao, lý trí nói cho hắn biết nên dừng lại, nếu không sẽ làm bị thương “bảo bối” của mình, nhưng hắn vẫn bị hấp dẫn mãnh liệt, luyến tiếc buông ra.

Viêm bắt đầu hôn xuống dưới, cái cằm nho nhỏ tiêm nhọn, cái cổ tinh tế, cho đến xương quai xanh xinh đẹp, cuối cùng dừng lại tại nơi hơi hơi nhô cao kia, hồng anh phấn nộn kia khiến cho Viêm nuốt một ngụm nước bọt, chịu đựng hô hấp dồn dập, nhẹ nhàng vươn lưỡi ra ở trên đó liếm một chút. “A! Ưm!” Trong miệng Lâm Thông Bảo phun ra tiếng rên rĩ yêu kiều làm cho sợi dây lý trí của Viêm “Phựt” một cái đứt đôi, hắn hít lấy một hơi, há mồm đem hồng anh ngậm vào miệng liếm láp, Viêm mạnh mẽ khẽ hút, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng dai cắn lôi kéo.

“Ưm ưm.... Ư.... A a!” Cả người Lâm Thông Bảo từ trên giường giật bắn lên, cong thắt lưng muốn né ra, ngược lại càng đem thân thể hướng về phía thú nhân hơn. Hắn nắm lấy tóc thú nhân, trong lòng vừa thẹn vừa sợ, xấu hổ chính mình dĩ nhiên có cảm giác, cả người lại vừa ngứa vừa nóng, tại khi môi Viêm hôn xuống, tiểu đệ đệ của mình thế nhưng ngẩng đầu, hiển nhiên mình đã bị bẻ cong rồi! Nhưng lại thực sợ hãi, kích thước kia của thú nhân mình thật sự không thể thừa nhận, cái loại này còn to hơn cổ tay của hắn, nếu đồ vật nọ tiến vào trong thân thể mình, mình nhất định sẽ đau đến chết ngất đi?!

Lâm Thông Bảo muốn chạy trốn nhưng lại trốn không thoát, mắt thấy thú nhân càng hôn càng đi xuống, đã đến bụng. Cảm giác được dục vọng của đối phương ma xát ở trên chân của hắn, hai tay thì đang xoa nắn tiểu đệ đệ của mình, Lâm Thông Bảo nhịn không được khẽ nức nở.

Tiếng khóc kinh động thú nhân, Viêm ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt trên mặt tiểu tử kia, lý trí nhất thời trở lại, “Chết tiệt!” thú nhân khẽ nguyền rủa, ảo não bản thân thất tín. Hắn nhẹ nhàng liếm lấy nước mắt trên mặt Lâm Thông Bảo, dỗ dành nói: “Đừng khóc, ta không làm, đều là ta sai, đừng khóc được không?”

“Ô ô ô.... Đại lừa gạt, khi dễ ta!” Lâm Thông Bảo lau mặt, tức giận vì hành vi của thú nhân.

“Thực xin lỗi, là ta sai.” Viêm chân thành xin lỗi, hắn biết mình không nên, nhưng mà bản thân nhịn không được, trước kia vẫn cho rằng tiểu tử kia còn chưa trưởng thành, cho nên không dám động, sau khi được chứng thực hắn đã thành niên, Viêm cũng là nhìn mà ăn không được, khiến cho hắn kiềm nén đến mức thống khổ.

Lâm Thông Bảo nhìn Viêm biểu tình chân thành, lại ngó tiểu đệ đệ đang đứng vững của mình, nhất thời đen mặt, ni mã! Này nên làm cái gì bây giờ a? Lại nhìn thú nhân, đối phương hình như biết sẽ hù đến mình, cho nên sớm dùng da thú phủ lên, nhưng nhìn bộ dáng nổi lên trên da thú, hiển nhiên cũng trướng vô cùng.

Thú nhân tựa hồ cũng phát hiện tình trạng của Lâm Thông Bảo, biết tiểu tử kia thẹn thùng tự mình lộng, vì thế tiếp cận lại nói: “Ta giúp ngươi.” Nói xong lại vươn tay ra xoa xoa tiểu Thông Bảo.

“Ngươi... Ngươi không thể... A! Ưm!” Lâm Thông Bảo hoảng sợ, nghĩ muốn ngăn cản hành động của thú nhân, đáng tiếc vẫn chậm một bước, chỉ có thể phát ra âm thanh vụn vặt cùng tiếng hít thở dồn dập. Thú nhân ban đầu còn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, nhưng lại sợ dùng lực quá mức mà làm bị thương đến Lâm Thông Bảo, vì thế thú nhân sửa lại dùng miệng ngậm lấy vật nhỏ kia, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng khuấy động, Lâm Thông Bảo vừa sợ vừa thẹn rất nhanh liền phát tiết ra ngoài, tê liệt ngã xuống trên giường đá, Lâm Thông Bảo dùng chăn mỏng bao lấy mặt mình thở dốc. Ni mã! Đây là khẩu giao đi!? Kỹ thuật có cần mạnh như vậy không a!?

Nhìn đến tiểu gia hỏa đã phát tiết, Viêm hài lòng, tuy rằng chưa ăn được người, nhưng tốt xấu gì cũng đã tiến được thêm một bước, tin tưởng từ hôm nay, tiểu tử kia sẽ không còn bài xích mình thân thiết nữa. Vì thế Viêm đắp chăn giúp Lâm Thông Bảo tốt xong, liền nâng lên “bảo tháp” xuất môn —– hắn lại phải cùng nước lạnh tương thân tương ái rồi.

—————

Chờ Viêm trở về, Lâm Thông Bảo đã muốn chỉnh lý lại tâm tình của chính mình, hắn cảm giác mình phải cùng thú nhân đàm phán, nếu không những ngày tới hắn là không có cách nào vượt qua!

“Ngươi.... Ngươi về sau không được ta đồng ý, không cho phép lại... lại như vậy nữa!” Nhìn thân thể thú nhân vẫn trần truồng như cũ đi tới, Lâm Thông Bảo không nói nên lời, thân thể thú nhân cường tráng cao lớn, làm cho hắn có chút áp lực, nói cũng không được lưu loát, mè nheo mà hướng vào một góc trên giường đá lui vào, dựa sát vào vách tường, làm cho mình có chút cảm giác an toàn.

“... Hảo.” Viêm âm thầm nghĩ: Không quan hệ, hiện tại không đồng ý, về sau cố gắng một chút, tiểu tử kia sẽ cho phép mình.

“... Thật?” Đừng cho rằng hắn không phát hiện khoảng tạm dừng phía trước!

“Thật!” Viêm cam đoan gật đầu, “Để cho ta ôm.” Hiện tại trước mặt tiểu tử kia vẫn là nên trước hống cho thỏa đáng. Ngồi đến trên giường đá, chậm rãi tiến tới gần Lâm Thông Bảo, tiểu tử kia cách hắn xa như vậy làm cái gì? Mình cũng sẽ không ăn hắn. (ai biết được *liếc mắt*)

“Không cần, ngươi sẽ lại như vậy!” Lâm Thông Bảo vẫn có chút không an tâm, vạn nhất hắn lại ôm ra hỏa thì phải làm sao bây giờ? Nếu lại đến một lần nữa, nói không chừng hắn liền làm toàn bộ! Mặc dù mình cũng có chút thích, nhưng không có nghĩa hắn nguyện ý bị thượng a!

“Sẽ không, chỉ ôm ngủ, giống như trước kia vậy!” Viêm cam đoan, kỳ thật hắn thật sự rất muốn ôm tiểu tử kia ngủ, rất là thơm.

Giữ chặt cánh tay nhỏ bé Lâm Thông Bảo, nhẹ nhàng đưa hắn ôm vào trong ngực, nằm xuống. Viêm cảm giác mình thỏa mãn, mặc dù vật nhỏ vẫn còn chút cứng ngắc, nhưng Viêm vẫn nhẹ hôn lên trên trán của hắn, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Ngoan, cái gì cũng không làm, chỉ ngủ thôi được không?”

Lâm Thông Bảo chậm rãi thả lỏng thân mình, kết quả lại đụng tới cái đồ vật cấn dưới mông, vì thế lại cứng ngắc lại. “Ni mã! Còn nói không làm, vật phía dưới là cái gì!”

“Suỵt, ngủ đi, không có việc gì.” Viêm đem dục vọng của mình dời đi một tí, vỗ nhè nhẹ lên lưng Lâm Thông Bảo hống hắn ngủ, nghe thấy mùi hương trên người Lâm Thông Bảo, hắn thật sự vẫn có chút nhịn không được, nhưng đêm nay đã đủ rồi, phần còn lại về sau tính tiếp. Thời gian được nhựa cây thánh thụ Lạp Mĩ Đan Ân cải tạo, tiểu tử trong lòng ngực đã bắt đầu thay đổi, thể chất dần bắt đầu tốt lên, thân hình cũng cao lên không ít, nhưng mà biến hóa quá nhỏ, không cẩn thận chú ý vẫn cảm giác không được, cho nên bản thân Lâm Thông Bảo cũng không cảm giác được. Viêm trong lòng có chút hưng phấn mà nghĩ: mau mau lớn, lớn thêm một chút là có thể giao phối. (ta khinh bỉ anh)

Lâm Thông Bảo vốn muốn mắng vài câu, nhưng sau khi vật kia dời đi, hắn lại không biết mình nên mắng cái gì. Hơn nữa bị lễ trăng tròn biến thành 囧, bị mang về đến nhà lại tới một phen vận động nữa, Lâm Thông Bảo cảm giác mình rất là mệt mỏi, tuy rằng bất mãn thú nhân dùng phương thức dỗ tiểu hài tử đối đãi mình, nhưng rất nhanh hắn lại bị Viêm hống ngủ mất.

———————–

Ngày hôm sau, người đến gõ cửa nhà hắn sớm nhất vẫn là Khải Đạt, nhưng bộ dáng lần này cùng bộ dáng sinh động trước kia khác nhau rất lớn, da mặt dày của người nào đó thế nhưng lần này lại đỏ ửng.

“Ách, Khải Đạt ngươi làm sao vậy? Sinh bệnh sao?” Thật sự không quen, một Khải Đạt tùy tiện cư nhiên trở thành cái dạng giống như tiểu cô nương, cho là hắn sinh bệnh, Lâm Thông Bảo thân thiết nói.

“A? Không... Không phải. Là có... có chút việc.” Khải Đạt mặt đỏ nhăn nhăn nhó nhó, hắn nói năng đều lộn xộn lên cả.

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì a?” Lâm Thông Bảo có chút không hiểu sờ đầu, chẳng lẽ lực lý giải của mình giảm xuống? Coi như mình có ngốc, nhưng cũng không ngốc đến thành như vậy a?

“Ai da!” Khải Đạt dậm chân, một bộ dáng thông suốt, “Ta là muốn nói cho ngươi biết, ta ngày mốt cùng với Hàn cử hành lễ kết đôi, muốn mời ngươi cùng Viêm tới tham gia điển lễ!” Nói xong, mặt ngược lại không đỏ nữa.

“Di? Thực sao?” Lâm Thông Bảo kinh hỉ, kể từ khi biết Khải Đạt cùng Hàn ước hẹn ba năm sau, hắn vẫn vì hai người bọn họ mà cảm thấy tiếc hận.

“Ân, đã quyết định ngày mốt.” Khải Đạt gật đầu, vừa ngượng ngùng nói: “Ngày hôm qua Hàn nói với ta hắn sẽ chiếu cố ta cả đời. Ta cũng đã thông suốt, ta không thể bởi vì chuyện lỗ mã mình mất tích, mà để cho Hàn chờ lâu như vậy. Cho tới nay, Hàn đều là chiếu cố ta, không hề có một câu oán hận, sau khi lỗ mã mất tích, hắn còn giúp ta tìm lỗ mã, ta vẫn biết hắn thời điểm đi săn bắt luôn chạy đến địa phương xa hơn để tìm, ta vẫn cứ ích kỷ để cho hắn đợi, đều là ta sai.” Nói xong, Khải Đạt rơi lệ, xem ra trong lòng hắn cũng rất là áy náy.

“Đừng khóc, ngươi cũng không phải là cố ý.” Lâm Thông Bảo chưa từng an ủi người nào, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Hắn lôi kéo Khải Đạt ngồi xuống giường đá. Bởi vì chuyện tối hôm qua, cho nên sáng nay hắn cố ý ngủ nướng. Viêm cùng Hàn ở bên ngoài nói chuyện, đoán rằng cũng là chuyện kết đôi.

“Mới trước đây, ta vẫn cho rằng mình là thú nhân, mỗi ngày chạy lung tung trên núi. Nhưng mà sau này mới phát hiện mình thật ra là một giống cái, lúc ấy rất khó tiếp thu. Về sau lại đến ở cách vách nhà Hàn, còn đối với hình thú của Hàn vừa đánh lại cắn, nhưng mà Hàn chưa từng để bụng, ngược lại càng ngày càng bám lấy ta, giúp ta đánh những tiểu thú nhân dám khi dễ, cười nhạo ta, sau khi lỗ mã mất tích, ta mất đi chỗ dựa, ta mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, quả thật phi thường thống khổ, nếu không phải Hàn luôn giúp đỡ ta, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.” Khải Đạt chà xát mặt, đối với Lâm Thông Bảo đang không biết phải làm sao, nói.

Xem bộ dáng tiểu khả ái, tổng cảm giác mình là đang khi dễ người đi. Khải Đạt bị ý nghĩ của mình khiến cho vui vẻ, kéo Lâm Thông Bảo qua cẩn thận ôm vào trong ngực, càng cảm thấy tiểu gia hỏa này thật sự nhỏ nhắn khả ái. Lại nghĩ tới Hàn cũng rất vui vẻ khi ôm mình, nghe mình nói thao thao bất tuyệt.

Vì thế, Khải Đạt một lần nữa thu lại tâm tình, nói tiếp với Lâm Thông Bảo, “Tiểu khả ái, ta thật sự rất thích Hàn, thích hắn hay luôn làm ra vẻ người lớn giáo huấn những người khi dễ chúng ta; thích hắn mặc dù không thích nói chuyện, nhưng vẫn hướng ta lộ ra ôn nhu dặn dò; thích hắn mỗi ngày đều ôm lấy ta, nghe ta kể lể... Vô số thích, đối với hắn cũng rất đau lòng, đau lòng hắn vì ta mà bị thương, đau lòng hắn vẫn luôn bảo ta cẩn thận, tuy nhiên lại không quan tâm chính mình, đau lòng hắn vì lỗ mã của ta mà chạy vào địa phương xa xôi tìm kiếm, kết quả mang theo một thương tích trở về. Có đôi khi ta thực hi vọng bản thân mình thật sự là một thú nhân, như vậy ta có thể trợ giúp hắn, không để cho hắn nhọc lòng vì ta...”

“Như vậy sao được?”

“Không thể xảy ra!”

Tiếng thứ nhất là Lâm Thông Bảo nói, bởi vì hắn cảm thấy nếu Khải Đạt thật sự là một thú nhân, liền nói lên: vậy hắn cùng Hàn cùng một chỗ không phải là làm gay sao? Hiển nhiên tiểu tử kia còn không biết, ở trong này, có một ít thú nhân bởi vì giống cái khan hiếm, nên chọn cùng thú nhân ở cùng nhau, cũng có ít thì lại trực tiếp đi tìm thú nhân. (chỗ này ý là có một số là bắt buộc có một số thì là tự nguyện í ^^)

Tiếng thứ hai là của Hàn vừa nãy còn ở bên ngoài nói chuyện cùng Viêm, chỉ thấy hắn sải bước dài đi tới trước mặt Khải Đạt, Lâm Thông Bảo hiển nhiên biết được ý tứ của hắn, vội vàng từ trong lòng ngực Khải Đạt đẩy ra, để cho Hàn đem Khải Đạt ôm vào trong lòng. Chỉ nghe hắn có một chút kích động nói: “Khải Đạt, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền thích ngươi. Ngươi kiên cường, ngươi dũng cảm, thật sâu hấp dẫn lấy ta. Ta chiếu cốngươi, săn sóc ngươi, đây điều là hiển nhiên. Có thể cùng ngươi kết đôi, sinh tiểu bảo bảo tạo dựng một tổ ấm gia đình, đây là tâm nguyện lớn nhất của cả đời ta!”

“Hàn.” Khải Đạt thực cảm động, ở nơi này, không có lời yêu thương nào so với câu nói “cùng với ngươi xây dựng một tổ ấm gia đình” tốt đẹp hơn, bởi vì cái này đại biểu thú nhân hứa hẹn cả đời a.

Hai người kích động ôm nhau hôn triền miền, hoàn toàn mặc kệ Lâm Thông Bảo còn đang đứng ở một bên nhìn. Khiến cho Viêm trông thấy mà thèm, muốn chạy tới bên người Lâm Thông Bảo thân thiết một phen, còn Lâm Thông Bảo rốt cuộc nhịn không được! Ni mã, xem chúng ta là người tàng hình sao! Sao lại có thể tự nhiên như vậy a!

“Khụ! Khụ khụ...” Lâm Thông Bảo làm bộ ho khan, cảm thấy nếu còn như vậy phát triển thêm nữa, hắn có thể sẽ bị bắt xem một hiện trường “diễn xuất” không nên xem, thậm chí có thể bị người nào đó đè xuống “biểu diễn” một hồi.

“Ngô?!” Rốt cuộc phát hiện không ổn, hai người vội vàng tách ra, Khải Đạt lau nước bọt bên khóe miệng, tiến sát vào trong lòng Hàn, đối với chuyện hai người hôn môi trước mặt người khác một chút cũng không có ý tứ thẹn thùng, Lâm Thông Bảo lại không biết là có bao nhiêu ngoài ý muốn, đại khái bởi vì trước kia Khải Đạt luôn là bộ dáng không có tim không có phổi.

“Ngày mốt ta cùng Hàn cử hành nghi thức kết đôi, ta cùng Hàn sẽ chuẩn bị thức ăn thật ngon chờ các ngươi, các ngươi nhất định phải tới nha.” Khải Đạt lại nhắc nhở lần nữa, nhìn thấy Lâm Thông Bảo cùng Viêm đều gật đầu, nói tiếp “Ta đây cùng Hàn đi về trước để chuẩn bị.”

“Được, tạm biệt a.” Lại bị Viêm ôm vào trong lòng, Lâm Thông Bảo nghĩ nghĩ, cảm thấy về phương diện thức ăn mình cũng có thể giúp một tay, nói thêm, “Nếu cần gì có thể nói với chúng ta.”

“Không cần, lễ kết đôi tất cả mọi người đều là tự mình chuẩn bị, như vậy mới có thể chứng tỏ năng lực của chủ nhân (người làm chủ).” Khải Đạt cười hì hì giải thích. “Song phương khi kết đôi, thú nhân sẽ săn thú để biểu hiện mình có năng lực săn mồi đủ khả năng nuôi giống cái, mà giống cái sẽ ở nhà xử lý con mồi mà thú nhân săn được, vì điển lễ mà chuẩn bị thức ăn, biểu hiện chính mình có năng lực chăm lo việc nhà, còn phải quét dọn sạch sẽ phòng ở, làm một bộ quần áo xinh đẹp cho chính mình mặc, ở trên lễ kết đôi làm một giống cái xinh đẹp nhất.”

“Lễ trăng tròn chấm dứt, kế tiếp trong bộ lạc hẳn là sẽ có rất nhiều người kết đôi, mọi người chắc là đều bề bộn nhiều việc.” Viêm tiếp một lời: “Tiếp qua không lâu nữa là mùa hoa quả, mọi người nên phải tranh thủ thời gian đi săn trữ thực vât, hảo hảo mà vượt qua trời đông giá rét gian khổ”

“Đúng vậy.” Khải Đạt hôn nhẹ lên hai má lạnh lùng của Hàn, mềm mại mà để cho đối phương đem mình ôm lấy, rồi hướng Lâm Thông Bảo cùng Viêm vẫy tay với hai người nói lời từ biệt, cuối cùng, còn ném một cái mị nhãn về phía Lâm Thông Bảo, nói: “Tiểu khả ái, ta thật chờ mong lễ kết đôi của ngươi cùng Viêm nga ~ tạm biệt~” Sau đó đã bị Hàn ôm đi. Lưu lại Lâm Thông Bảo đầu đầy hắc tuyến đứng ngây ngốc tại chỗ, quả nhiên, Khải Đạt chính là một đứa da mặt dày, 囧....