Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 2: Phát hiện dị năng không gian



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

chapter content

Đêm càng ngày càng tối, Lâm Thông Bảo cảm giác càng lúc càng đói, gió lạnh thổi qua vi vu, ngoài thụ động có thể nghe được tiếng rống dã thú ngày càng nhiều, cửa động ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một ít động vật chạy thoáng qua, nhưng động vật này đó so với trên địa cầu lớn hơn rất nhiều, giống như con thỏ vừa mới chạy qua trước mặt khi nãy, hình dáng rõ ràng cùng con thỏ giống nhau, nhưng thân hình lại so con thỏ bình thường lớn hơn gấp bốn, gấp năm lần, hơn nữa tốc độ chạy cũng phải nhanh hơn rất nhiều.

Mình còn có thể trở về sao? Lâm Thông Bảo ôm chặt đầu gối của chính mình lui thành một tiểu cầu, nhắm mắt lại nghĩ: Mình nên làm cái gì bây giờ? Mình lạnh quá! Mình thật đói! Nếu như có thể có một bát canh nóng hôi hổi ở trước mặt thì tốt rồi, mình thật sự rất đói a! Cũng rất lạnh! Mình nhớ... nhà của mình quá đi ——– hai nhà ba tầng lầu cao cùng một chỗ, lầu một được trang hoàng đổi mới hoàn toàn thành một cái nhà hàng nhỏ, lầu hai là ghế lô, trong phòng bếp nhỏ con vịt nướng thơm ngào ngạt, trong nồi hầm một nồi canh cá trích mỹ vị, ùng ục, tiếng bọt khí toát ra... “Ti—–” Lâm Thông Bảo nuốt nước miếng, thật muốn ăn a, mùi vị thật là thơm, ân? Mùi hương thật thơm, chẳng những có mùi vịt nướng cùng cá trích, còn có những hương vị rau dưa khác? Sao lại thế này? Lâm Thông Bảo mãnh liệt mở mắt ra! Trời ạ! Dùng sức dụi mắt, trước mắt hắn lại là cái phòng bếp! Hơn nữa, nhìn đến chúng quanh, thế nhưng lại là cái phòng bếp nhỏ nhà hắn, bên trong còn bày đủ các loại cao lương mỹ vị vốn chuẩn bị cho ngày khai trương hôm nay!

Nhìn đến chén bát, phát hiện trong cái đĩa là món móng heo đôn đậu tương, nhưng vì từ giữa trưa kéo đến hiện tại, cho nên toàn bộ móng heo đôn đậu tương đã kết đông. Trên bếp còn treo vài con vịt nướng, nhưng mà lửa trên lò đã muốn tắt, bên cạnh còn bày ra một ít vật liệu vốn muốn lấy ra để chúc mừng khi dùng bữa, như kê, vịt, cá, thịt, rau dưa tươi mới...Cái gì cần có đều có, nhưng bởi vì để lâu mà có hơi lương (nguội lạnh), nhiều đồ ăn như vậy khả không thể lập tức ăn hết được.

Lâm Thông Bảo quả thực có chút không dám tin, rốt cuộc mình đang nằm mơ hay vừa rồi trong rừng rậm mới chính là mộng? Nếu vừa rồi trong rừng rậm kia là mộng, vậy mình vì cớ gì mà gặp phải quái mộng như thế? Hơn nữa cái cảm giác sợ hãi kia —– Lâm Thông Bảo lắc lắc cái đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, quyết định trước ăn cơm no rồi nói sau, vì thế hắn múc ra một chén móng heo đôn đậu tương đông lạnh, một chén mao huyết vượng, một chén cà chua canh trứng cùng một chén cơm nguội, một lần nữa bắt lửa lên, ngồi ở trong bếp liền bắt đầu ăn. Tuy rằng thức ăn đều đã nguội hết, nhưng đối với Lâm Thông Bảo sắp chết đói mà nói, có thể ăn no cũng là mọi sự đại cát. Trong lòng nghĩ, dù sao cũng đã như vậy, thôi thì cần lấp đầy cái bụng mình trước đã, ngủ một giấc ngon, ngày mai lại hảo hảo quan sát đi. Không thể không nói, tòa nhà này cấp Lâm Thông Bảo mang đến rất lớn cảm giác an toàn.

Vì thế cơm nước xong, Lâm Thông Bảo liền rụt lại thân mình nằm ở trên sàn nhà chuẩn bị ngủ, nguyên nhân có lẽ trải qua kinh hách, hắn rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp, nhưng vẫn cau mày, cho thấy chủ nhân ngủ bất an.

Ngày hôm sau Lâm Thông Bảo ở một trận tiếng chim hót tỉnh lại, mơ mơ màng màng đứng lên, muốn đi phòng tắm đánh răng, rửa mặt, nhưng khi mở cửa một trận lãnh phong đánh úp lại, Lâm Thông Bảo bị hung hăng đông cứng lại, lập tức liền thanh tỉnh, chuyện ngày hôm qua trong nháy mắt từ trong đầu lướt qua—- rừng rậm nguyên thủy, cây cối cao lớn, con thỏ thật lớn, sau đó trở lại phòng bếp nhà mình, vịt nướng....

Mà hiện tại, chính mình sau khi mở cửa, phơi bày hiện ra trước mắt lại chính là tiểu nhà hàng vạn phần quen thuộc——- vách tường màu nâu sẫm cùng sàn nhà hồng tím xen kẽ lộ ra hơi thở thanh cao (không thô tục). Ra phòng bếp, bên trái là một cái tủ nhỏ, quầy tủ bày các loại hình vây quanh, người phải theo một cái lối đi nhỏ bên cửa mới vào được. Mà phía sau quầy còn có một bức tường tách rời đại sảnh cùng phòng bếp, trên mặt tường dùng một tấm ván gỗ một tầng một tầng làm thành những ngăn để rượu, không gian có thể đứng hơn vài người, đó cũng là dùng làm quầy thu ngân, bên phải tường quầy là buồng vệ sinh, mà bên trái còn lại chính là cầu thang đi thông lên lầu hai ghế lô, toàn bộ hai bên trái phải gian đại sảnh đều bày ra các bàn hình chữ nhật bốn gốc xếp ngay ngắn ngay vị trí gần cửa sổ, mỗi cái bàn, bên cạnh đều đặt thêm mấy cái ghế gỗ chế tác tinh mỹ, mode tạo hình khiến cho vô luận là cái bàn hay cái ghế đều tản ra hương vị cổ điển nhã nhặn. Trung gian dựa vào trụ tử (cây cột), bên cạnh trang trí đặt một cái bồn cá hình chữ nhật nuôi cá vàng, cá vàng màu sắc thất thải ở trong hồ cá vui sướng bơi lội, thỉnh thoảng còn nổi trên cây cỏ, núi giả bơi qua....

Trời ạ! Chẳng lẽ ta còn ở trong tiểu nhà hàng? Lâm Thông Bảo khẩn cấp lao ra đại môn muốn xác nhận ý nghĩ của mình. Đẩy ra đại môn trước mắt chính là một mảng đất trống lớn, nhìn rào chắn vô cùng quen mắt, trên rào chắn mọc ra những hoa tường vi đầy gai, leo lên quấn quanh hàng rào, kiều diễm xinh đẹp. Những hòn đó nhỏ được trải dài tạo thành một con đường mòn nhỏ dẫn từ cửa lớn trong nhà đến chỗ cửa hàng rào, Lâm Thông Bảo đi ra đại môn, xoay người, ngẩng đầu—– thật sự là tiểu nhà hàng của mình! Hai nhà ba tầng lầu nằm sát vách nhau, hình ảnh chính là nơi mình nhìn suốt 18 năm, tuyệt đối không nhận sai!

“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Lâm Thông Bảo kích động kêu lên, hắn không có xuyên qua đến rừng rậm nguyên thủy, hắn còn ở trong tiểu nhà hàng của mình! Lâm Thông Bảo cao hứng cực kỳ, nhưng là nghĩ lại, không đúng, nếu không có xuyên qua, vậy tại sao các hương thân đến hiện tại còn chưa có đến? Hơn nữa nếu xảy ra động đất, tất nhiên sẽ có cảnh sát, nhưng mà lúc tại sao lại an tĩnh như vậy?

Vì thế, Lâm Thông Bảo lại nhìn xung quanh đánh giá một tí, hắn phát hiện cư nhiên hắn nhìn không thấy được cảnh vật ngoài rào chắn là cái gì, hắn có thể thanh thanh sở sở nhìn thấy được hoa tường vi quấn quanh trên hàng rào, nhưng mà! Ở ngoài hàng rào cư nhiên cái gì cũng đều nhìn không thấy, không, chuẩn xác mà nói, là chỉ có thế nhìn thấy một cảnh sắc toàn một màu trắng xóa, đến gần nhìn, nhưng lại cảm thấy ngoài cửa hàng rào liền giống như bị sương mù bao phủ, nhìn không thấy cũng sờ không được, tựa như bị cái gì làm cho nó tách ra.

Lâm Thông Bảo trang (giả bộ) trấn định mở ra cánh cửa hàng rào bằng thiết, nuốt từng ngụm nước bọt, cẩn thận vươn tay chạm vào mảnh màu trắng này, đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối om, ngay sau đó một trận vặn vẹo... Chờ hắn tái thấy rõ ràng thì hắn cư nhiên lại đứng ở trong thụ động!

Lâm Thông Bảo trợn mắt há hốc mồm, duy trì bộ dáng chìa tay, vô pháp tin tưởng hắn cư nhiên lại trở về trong rừng rậm nguyên thủy đáng sợ. Bên ngoài thế giới cũng đã hừng đông, lúc này ánh mặt trờ xuyên thấu qua thụ động chiếu vào bên trong, lại dương dương đánh lên trên mặt Lâm Thông Bảo, ánh sáng tinh thuần là thoải mái ấm áp, cứng ngắc trong chốc lát, Lâm Thông Bảo liền một lần nữa hồi thần lại, hắn cẩn thận từ trong động khẩu ló đầu ra quan sát—— đúng vậy, đại thụ cao cao đứng vững che trời, côn trùng không biết tên, thụ động kỳ quái, này chính là rừng rậm nguyên thủy vốn ngày hôm qua hắn nhìn thấy! Nhưng hắn rõ ràng đã từ trong mộng tỉnh lại, về tới trong tiểu nhà hàng của mình! Hiện tại tại sao lại đến nơi này, tiểu nhà hàng kia lại là chuyện gì xảy ra?

Lâm Thông Bảo dùng sức gãi gãi đầu, sắp xếp lại trí nhớ của mình, ân, rừng rậm nguyên thủy—– nhớ nhà———trở lại tiểu nhà hàng——– mở cửa —— chính mình lại nhớ đến rừng rậm nguyên thủy!

Nhớ lại trước kia, bản thân có xem qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, Lâm Thông Bảo rên rỉ “Trời ạ, không phải thật sự là như thế chứ?” Chân tướng như trong tiểu thuyết viết, mình thế nhưng đã xuyên qua, xuyên qua tới một thế giới khác, mà tiểu nhà hàng chỉ sợ chính là “Dị năng” của mình đi.

Vì chứng thực suy nghĩ của mình có phải là sự thật hay không, Lâm Thông Bảo mặc niệm một câu: “Về nhà”. Kết quả trước mắt lại tối sầm, một giây sau, hắn liền thấy được tiểu nhà hàng của chính mình.

Ô—— hắn thực xuyên qua!! Còn đeo thêm cái tiểu nhà hàng của mình theo!!