Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 19: Gà con đừng chạy!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: Nhã

chapter content

Ngày hôm sau, Lâm Thông Bảo bị Viêm hôn tỉnh dậy, dùng sức đẩy ra cái đầu to của Viêm, “Làm cái gì thế! Lạc đang nhìn kìa!” Chỉ thấy tiểu tử kia nằm ở trên giường, mở to đôi mắt lớn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bọn họ, một chút ý tứ thẹn thùng cũng không có, ngược lại Lâm Thông Bảo bị nhìn đến đỏ mặt.

Lâm Thông Bảo ngồi dậy, để cho Viêm giúp lau mặt và tay chân, Viêm hôn nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của hắn nói “Hôm nay ta có thời gian rảnh, có muốn làm cái gì không?”

“Di? Thực sao? Ta đây có thiệt nhiều việc cần phải hoàn thành nha!” Lâm Thông Bảo nhớ tới ý nghĩ của mình trước đây, phải xây một căn nhà lớn! Ân, việc này rất phí thời gian chờ sau này nói vậy. Nhưng trước tiên có thể đem gà, vịt ở trong không gian của mình ra thử nuôi xem sao, cứ mãi lấy từ không gian hoài cũng rất phiền phức. Nếu có thể nuôi được, thì có thể kêu mọi người trong bộ lạc cùng nuôi, về sau mọi người ở nhà cũng có thịt để ăn. Nhớ tới nhà hàng nhỏ của mình, Lâm Thông Bảo thực hi vọng có một ngày có thể ở trên thế giới này bắt đầu lại từ đầu.

Vì thế Lâm Thông Bảo vội vàng dùng qua điểm tâm sau đó lôi kéo Viêm chạy đến sân sau, cũng may phòng ở mặc dù không lành lặn, nhưng sân sau rất lớn, phía sau của các nhà đều không khác nhau lắm, đều chừa ra một khoảng đất trống khá lớn. Tại sân sau, chỉ huy Viêm dùng gỗ làm rào chắn, còn mình thì mang theo Tiểu Lạc vào trong không gian bắt gà.

Mấy ngày nay không cẩn thận nhìn qua không gian, phát hiện bên trong có thể nói là “Quả lớn chồng chất”! Đại bộ phận cây ăn quả — kể cả không đúng mùa cũng đều kết trái, trên ruộng ngay cả các loại rau dưa cũng bắt đầu biến dị — trở nên thật to lớn! Lúc khi Tiểu Lạc lung la lung lay ôm một cây cải trắng cực đại ngã nhào ở trước mặt hắn, Lâm Thông Bảo mới 囧, thì ra biến dị chỗ nào cũng có a. Hái một trái cà chua biến dị, cắn một cái, phát hiện hương vị sau khi biến dị cũng không có thay đổi, mới yên tâm, nếu giống như trái dứa bên ngoài, biến thành xì dầu kia thì làm sao mà ăn a.

Tuy rằng rau dưa đều mọc rất tốt, nhưng để đảm bảo Lâm Thông Bảo vẫn quyết định tưới chút nước cho chúng nó, may mắn năng lực của Tiểu Lạc chính là thuộc tính thủy, trên đầu nhóc con kia không có chữ “Vương” chứng minh không phải Vương thú, hơn nữa năng lực chỉ có một loại thuộc tính, tuy rằng tuổi còn nhỏ, chỉ có thể bắn ra một đạo thủy tiễn, nhưng nó đặc biệt vui vẻ, “Khách khách lạc” tung tăng mà vung bàn tay nhỏ bé ở trong “bụi rau” chạy lăng xăng, khiến cho Lâm Thông Bảo ở một bên tưới nước, một bên còn lo lắng cho nó có thể bị ngã hay không.

Sau khi tưới nước xong, Tiểu Lạc vẫn rất hưng phấn đi vào chuồng gà, phát hiện bên trong có thiệt nhiều gà con, hiển nhiên là gà gần đây mới ấp ra, cứ “chíp chíp” kêu ầm ĩ không ngừng. Thức ăn gia súc bên trong máng sớm đã ăn hết, cỏ dại mọc trên đất cũng bị cắn đến thất tinh bát lạc*, Lâm Thông Bảo vội vàng cầm một bó to thức ăn bỏ vào trong máng gia súc, Tiểu Lạc ở phía sau cũng học theo, bưng một bó to ném vào, “Khanh khách lạc…” “Chíp chíp!” Đàn gà ùn ùn kéo tới, ăn đến vui vẻ, Tiểu Lạc nhìn thấy chúng đáng yêu, lấy tay bắt một con gà nhỏ, hỏi “Mẫu mã, những con này là con gì thế? Chíp chíp thú sao? Thật đáng yêu nga, nho nhỏ, chíp bông, thoạt nhìn ăn thật ngon.”

(*) không còn hình dạng ban đầu

“Những con này gọi là gà, con trên tay con vẫn còn rất nhỏ, trưởng thành mới có thể ăn nha~” Lâm Thông Bảo cảm thán ——— quả nhiên là cái thùng cơm a!

“Đến giúp mẫu mã đem mấy con gà này bỏ vào lồng đi!” Lâm Thông Bảo quyết định bắt mấy con gà con đi nuôi, liền chọn hai con gà trong chuồng, một con gà con, một con gà lớn. Tiểu Lạc thực nghe lời mà chạy tới bắt gà, trên mông mặc một cái tiểu khố Lâm Thông Bảo đã sửa, thân còn mang một cái yếm nhỏ mà tối hôm qua Lâm Thông Bảo dùng vải đỏ làm ra, tóc trên đầu được tết bím, bộ dáng nhỏ bé nhìn cực kỳ đáng yêu!

Chỉ thấy Tiểu Lạc ngồi xổm xuống bắt con gà con, đáng tiếc gà nhỏ chạy trốn thật lẹ, khi Tiểu Lạc đi vào, nhóm gà con liền “chíp chíp” kêu sau đó lập tức giải tán. Thử nhiều lần, vẫn không bắt được một con gà con nào, Tiểu Lạc nổi giận! Nó “Ngao” một tiếng biến thành hổ hình, bổ nhào về hướng nhóm gà con đang bỏ trốn. Nhóm gà mái, gà con nhìn thấy một con quái vật thật to mang theo khí thế cường đại vọt tới, nhất thời nhảy lên nhảy xuống loạn xạ, “Chíp chíp” “Cục tác” tiếng kêu thảm thiết không ngừng, trong chuồng lông gà nơi nơi bay tán loạn…..

Lâm Thông Bảo vuốt trán đầy mồ hôi, gọi Tiểu Lạc còn đang chạy loạn bắt gà lại: “Lạc! Đừng chạy, mau tới đây!”

“Ngao ô~” nghe được tiếng kêu, Tiểu Lạc không cam lòng dừng lại sự nghiệp bắt gà, ngoan ngoãn mà chạy tới bên người Lâm Thông Bảo rồi dừng lại.

Lâm Thông Bảo phủi nhẹ lông gà trên người tiểu hổ, vỗ vỗ đầu nó nói “Con hù chúng nó, nhóm gà con rất sợ hổ, con mau biến trở về.” Nhìn thấy Tiểu Lạc sau khi quay về nhân hình, Lâm Thông Bảo chỉnh lại cái yếm nhỏ màu đỏ trên người Tiểu Lạc rồi nói “Con ngoan ngoãn đứng ở đây, nhìn mẫu mã như thế nào bắt chúng nó!”

“Hảo! mẫu mã trảo!” Tiểu Lạc ngoan ngoãn đứng ở một bên, chuẩn bị xem Lâm Thông Bảo “thi thố tài năng”.

Không có tiểu hổ uy hiếp, nhóm gà con bắt đầu yên tĩnh trở lại, Lâm Thông Bảo mở ra hai tay, xoay người chậm rãi bước vào chuồng gà, nhóm gà con thấy đều chui vào một góc, rất nhanh trong chuồng một đại đội gà tụ thành một khối, sau đó Lâm Thông Bảo rất nhanh tay mà nhẹ nhàng chụp tới, ha ha! Một con gà con tới tay!

Đem gà con thả vào trong lồng, Tiểu Lạc ở một bên cũng bổ nhào qua xem, “Mẫu mã, các gà con này thật đáng yêu!”

“Đúng vậy, Tiểu Lạc, chúng ta nhanh lên trảo mấy con đem về đi? Lỗ mã của con còn ở bên ngoài chờ chúng ta nữa!” Lâm Thông Bảo nói xong lại quơ được một con gà nhỏ bỏ vào trong lồng sắt.

“Mẫu mã con cũng tới hỗ trợ, con đã biết bắt gà!” Tiểu Lạc tỏ vẻ chính mình thực thông minh.

“Được rồi? Bất quá phải cẩn thận nha.” Tiểu hài tử cần phải được cổ vũ thật nhiều (^ω^)/

Cuối cùng, Lâm Thông Bảo bắt được 6 con gà con cùng 3 con gà mái, tổng cộng 9 con, gà con thì để nuôi, gà mái có thể đẻ trứng, ba cái trứng, vừa vặn đủ cho Viêm, Tiểu Lạc cùng mình mỗi người một trứng, đem làm bữa sáng thật là dinh dưỡng nga ~

Về phần con vịt? Không cần phải nói cũng bắt theo 8 con trở về, 4 con vịt con, 4 con vịt mẹ, trong đó có hai con vịt già, Lâm Thông Bảo chuẩn bị đem hầm cách thủy dùng cho bữa trưa, vịt hầm cách thủy thực thực bổ a!

Lúc đi ra, Lâm Thông Bảo phân ra ba lần đem gà, vịt ra, bởi vì lồng gà rất nặng, hơn nữa còn có vịt cùng một ít hoa quả khác vừa hái xuống, tuy rằng trong không gian sẽ không bị hư, nhưng ăn trái cây tươi mới hái tương đối ngon hơn a. Mà Tiểu Lạc còn không quên cái bó cải trắng kia, Tiểu Lạc thật ra không thích ăn cái này, nó đem hết toàn bộ khí lực có được đem cải trắng đẩy ra ngoài, chỉ đơn thuần muốn cho lỗ mã của nó nhìn xem mà thôi ╮(╯▽╰)╭

Đi ra không gian, lại phát hiện Khải Đạt mang theo Hàn cùng Lạp Á ở nhà chờ ——- cái thùng cơm này! Cư nhiên còn cầm bánh bao thịt của nhà hắn ngồi ở trong sân cắn đến bất diệc nhạc hồ, Lạp Á cũng không ngoại lệ. Chỉ có Hàn thực tự giác mà giúp đỡ Viêm làm rào chắn gỗ, thấy Lâm Thông Bảo từ trong không gian đi ra còn gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.

Lâm Thông Bảo kêu Viêm lại đây cầm lồng gà, Khải Đạt thấy Tiểu Lạc ôm một bó cải trắng đi đường lảo đảo không vững, nhất thời vui vẻ nói “Hắc, Tiểu Lạc, quần áo của ngươi là mẫu mã làm cho ngươi sao? Thật đáng yêu!” Nói xong còn giật nhẹ cái yếm nhỏ của nó.

Lạp Á còn quá phận hơn, hắn một phen níu lấy bím tóc của Tiểu Lạc “Tiểu Lạc mái tóc của ngươi như thế nào lại như vậy? Ai buộc thế? Là Thông Bảo đi? Quần áo ngươi đỏ rực thật đáng yêu, cũng là Thông Bảo chuẩn bị hả? Quần không cần phải nói cũng là Thông Bảo làm đi, thoạt nhìn thật là thoải mái, ta cũng muốn một cái a, ta có thể có một cái hay không? Được không, được không?”

Tiểu Lạc bị ghẹo đến sắp khóc, nó một bên phải ôm cải trắng to lớn còn nặng thiệt nặng ráng không cho ngã xuống, một bên bị hai người trêu đùa, Tiểu Lạc trợn to đôi mắt đáng thương hướng mẫu mã của nó cầu cứu: mẫu mã ~ cứu mạng ~_~.

Tiếp thu được ánh mắt cầu cứu của Tiểu Lạc, Lâm Thông Bảo chống nạnh, nghiêm mặt hướng hai cái quỷ gây sự trách mắng: “Khải Đạt! Ai cho ngươi kéo lấy quần áo Tiểu Lạc, ngươi không phát hiện nó sắp bị ngã sao! Hơn nữa Tiểu Lạc còn đang ôm cải trắng! Ngươi không giúp đỡ thì thôi, ngược lại còn cản nó! Lạp Á cũng vậy! Đem tay ngươi lấy ra, còn có! Ngươi muốn quần áo thì nên hướng ta đòi, làm cái gì lôi kéo Tiểu Lạc! Buông ra buông ra!”

Nhìn thấy mẫu mã đem hai cái người gây sự lôi đi, Tiểu Lạc nhanh chóng ôm chặt cải trắng chạy đến bên người lỗ mã nó, đem cải trắng ôm cho hắn xem “Lỗ mã, con phát hiện một bó cải trắng thiệt lớn, so với trái mẫu mã hái trước kia còn lớn hơn! Là cái lớn nhất!”

Viêm dựng lên cái hàng rào cuối cùng, lau mồ hôi trên trán, tiếp nhận cải trắng lớn trên tay Tiểu Lạc sau đó ôm Tiểu Lạc lên. Cũng nhờ có Lâm Thông Bảo, quan hệ của Viêm cùng Tiểu Lạc càng ngày càng tốt, “Cẩn thận, coi chừng bị ngã.” Sờ sờ đầu đứa con, tỏ vẻ khích lệ nó, lại thả nó xuống dưới, Viêm cầm lấy mấy cái lồng gà bỏ vào trong rào chắn đã làm tốt, mấy con gà xui xẻo phát ra tiếng kêu “Cục ta cục tác” chói tai, ở trong lồng dùng sức đạp — có cự nhân a! Ni mã!

Viêm sờ soạng lồng gà, không biết như thế nào để mở ra cái thứ này. Lâm Thông Bảo đi tới nói “Để ta mở, đem cái này kéo lên là được.” Hắn ngồi xổm xuống, đem cánh cửa lồng gà kéo lên, bên trong mấy con gà cư nhiên lại lui về sau, như thế nào cũng không chịu đi ra. Không có biện pháp, những chú gà này nhất định là đang sợ hãi, Lâm Thông Bảo liền đuổi mọi người ra ngoài hàng rào.

Quả nhiên không đầy một lát, một con gà mái đầu tiên thò đầu ra ngoài, “Cục~ cục tác” nhẹ nhàng kêu rồi bước ra lồng sắt…. “Ai da! Đã ra rồi!” Tốt thật! Tên Khải Đạt miệng rộng này! Một đống người toàn bộ đứng ở phía sau Lâm Thông Bảo nhìn, thực rãnh rỗi có phải hay không! — 皿 — Lâm Thông Bảo phẫn nộ liếc mắt trừng Khải Đạt một cái, Khải Đạt sợ tới mức le lưỡi.

May mắn, con gà mái kia cũng không có chui về trong lồng sắt, vẫn “Cục tác” mà chạy về phía trước. Nhưng những con gà, vịt còn lại vẫn không chịu đi ra.

Lâm Thông Bảo thấy nhìn nữa cũng vô dụng, liền đi chuẩn bị cơm trưa. Về phần vịt hầm cách thủy? Hừ! Đây là dùng để bồi bổ cơ thể cho Viêm, mới không cho mấy cái thùng cơm kia ăn đâu! ╮(╯▽╰)╭ Lâm Thông Bảo lôi kéo Viêm kiêu ngạo rời đi, lưu lại vài cái thùng cơm tiếp tục chờ cho mấy con gà con ra khỏi lồng sắt.

Lại không biết khi hắn vừa quay đi, Khải Đạt liền lôi kéo mấy người vào hàng rào, “Khải Đạt? Chúng ta vào đây làm cái gì a? Bắt gà con sao? Thông Bảo sẽ sinh khí đấy?” Đây là Lạp Á nói.

“Yên tâm đi! Ta chỉ là muốn nhìn xem mà thôi, những vật nhỏ này nhìn toàn thân lông mao, Thông Bảo làm sao bắt được bọn nó làm được đồ ăn ngon như vậy a?” Khải Đạt đưa tay tiến vào trong lồng sắt bắt loạn một hồi, trong lồng gà nhất thời loạn thành một đoàn, “Chíp chíp”, “Cục tác”, “Cạp cạp”, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng!

Hàn thấy trường hợp này vô cùng thê thảm, nhịn không được nhíu mày, nhưng hắn tuyệt đối không đi ngăn Khải Đạt: giống cái vĩnh viễn là đúng! Nói toạc ra, hắn cũng là một thành viên “sợ vợ”, hắn chỉ cảm thấy đám gà này quá ầm ĩ mà thôi!

“Để ta.” Hắn kéo tay Khải Đạt ra, đem cánh cửa lồng sắt dỡ xuống, duỗi tay đi vào, dễ dàng một trảo liền bắt được một con gà! Hảo nha, đối với thú nhân mà nói, một con gà mái trong tay hắn cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi. Hàn tiếp nhận khích lệ, đem tất cả gà, vịt đều bắt ra khỏi lồng sắt, những tiểu tử này bật người toàn bộ bỏ chạy – a, quái thú đến!

“Ai da, những con này sao lại nhỏ như vậy.... Ân, gà?” Khải Đạt bắt lấy một con gà con lông mềm như nhung, nghi ngờ hỏi.

“Ta biết ta biết, mẫu mã nói, nó là do gà lớn đẻ!” Tiểu Lạc ngồi chồm hổm ở một bên chọt con gà.

“Di? Nhưng Lâm Thông Bảo không phải nói nó sinh ra trứng sao? Chính là.... Chính là món buổi sáng ngày hôm qua ăn kìa?” Lạp Á cũng châu đầu đến sờ sờ, nhớ tới món trứng gà chiên ngày hôm qua được ăn, thật muốn chảy nước miếng.

“Ha, ta hiểu được, con gà này là từ trong trứng chui ra, ưm, giống như Ngũ Hoa thú vậy!” Khải Đạt gật đầu, lại lật qua nhìn bụng con gà, sờ tới sờ lui.

“Ngươi đang làm cái gì thế?” Lạp Á tò mò nhìn Khải Đạt ở trên bụng con gà tìm tới tìm lui, ngay cả Tiểu Lạc cũng mở to hai mắt nhìn hắn.

“Ha ha ha, ta đang tìm JJ (tiểu đệ đệ = =) của con gà con a, JJ của Ngũ Hoa thú sinh trưởng ở giữa hai chân, giống cái Ngũ hoa thú thì ở trên bụng, cho nên ta mới sờ soạng nửa ngày, nhưng mà không đụng tới cái JJ, thật là kỳ quái!” Khải Đạt liếm liếm miệng, cúi đầu tiếp tục cùng con gà con phấn đấu! Hoàn toàn không phát hiện hành vi của mình cùng dâm loạn chẳng có gì khác nhau.

Lạp Á cùng Tiểu Lạc vừa nghe, nhất thời hứng thú, hai người cũng bắt đầu cùng nhau học theo Khải Đạt dâm loạn thê thảm mấy con gà con — chíp chíp chíp! Cứu mạng a! Phi lễ a! o(_)o (tội nghiệp mấy em gà nhà tui > <)