Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 12: Đến Bộ Lạc! Vấn đề giống cái!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: Nhã

chapter content

Ăn xong cơm trưa, bọn họ lại vội vàng lên đường. Về một mảnh rừng nấm kia, Lâm Thông Bảo cho rằng vẫn là nên lưu lại để cho chúng “Sinh trưởng” đi, nấm to so với nấm nhỏ không phải càng lấp đầy bụng hơn sao? Mà trước khi đi, Viêm đã lưu lại ký hiệu của thú nhân——— ở trên tàng cây lưu lại mùi, đánh dấu thêm mấy cái ký hiệu, loại ký hiệu này, mỗi người trong Bộ Lạc đều không giống nhau, bởi vậy, các thú nhân tuyệt đối sẽ không nhận sai!

Lâm Thông Bảo như đang cưỡi một chiếc xe tự động 220 mã lực, một đường gào thét hướng về bộ lạc mà đi. Lâm Thông Bảo mở to hai mắt, thật muốn sớm một chút nhìn thấy Bộ Lạc, nhưng đã qua hơn nửa ngày, vẫn chưa thấy được bóng dáng, không khỏi có chút sốt ruột, không phải Viêm đã nói chiều xuống là có thể đến sao? Lâm Thông Bảo nhìn đồng hồ không thấm nước đeo trên tay, đã điểm đến 5 giờ, tuy rằng hai thế giới thời gian có thể có chút khác biệt, nhưng chắc không chênh lệch bao nhiêu a, Lâm Thông Bảo tính qua, thế giới này cùng với Địa Cầu thời gian cũng chỉ kém vài phút đồng hồ mà thôi, đồng hồ ở nơi này trên cơ bản vẫn dùng tốt chán.

Đang nghĩ ngợi lung tung, thú nhân đột nhiên từ trên không trung hạ xuống, Lâm Thông Bảo nghi hoặc, xung quanh tất cả đều là cây cối thật lớn, ngay cả bóng dáng Bộ Lạc cũng đều không có, không phải còn chưa tới sao? Làm gì lại hạ xuống? Chẳng lẽ…..Hổ có tam gấp?* —_—||| Lâm Thông Bảo đầu đầy hắc tuyến mà tưởng nghĩ.

(*) tam gấp: mộng đoán ở đây là chỉ ba chuyện khẩn cấp trong nhu cầu sinh lý của con người chắc đó là đại tiện, tiểu tiện, phóng thí.

“Tới rồi” Viêm biến trở về hình người, mở miệng đối Lâm Thông Bảo nói.

“Hả? Tới rồi? Ở nơi nào?” Gì? Mình có thấy gì đâu, làm sao lại tới rồi?

Thú nhân nhẹ nhàng kéo Lâm Thông Bảo qua, ôm vào trong ngực. Đối với hành vi “ôm ấp” này của thú nhân, Lâm Thông Bảo đã sớm thích ứng.

Viêm lấy ra một miếng da thú, đây là da thú Dương Dương, thực mềm mại, cũng là thứ duy nhất mà Lâm Thông Bảo thích, phủ nhẹ miếng da lên người Lâm Thông Bảo, ngay cả đầu cũng bao lại, ý bảo Lâm Thông Bảo không cần nói. Sau đó đem đứa con từ lúc khởi hành cho đến bây giờ vẫn ồn ào nhét vào trong ngực của Lâm Thông Bảo, hắn thực lo lắng bộ dáng của tiểu giống cái sẽ bị các thú nhân khác nhìn thấy, Viêm lạnh lùng mà suy ngẫm: tiểu giống cái này là của mình, tại sao phải để thú nhân khác nhìn chứ! Lâm Thông Bảo tuy rằng không rõ thú nhân vì cái gì làm như vậy, nhưng hắn cũng không phản bác được: nghe hắn, có thịt ăn (hắc hắc, đối với Viêm mà nói, ngươi mới là miếng thịt ngon nhất a ~^O^~)

Chỉ thấy Viêm đi đến một khối nham thạch thật lớn phía trước, xung quanh khối nham thạch này toàn là cây cối, chỉ có một khối nham thạch này đứng vững ở chính giữa, mặt trên phủ đầy rêu, ở ngay trung tâm nham thạch còn được mài nhẵn một chút, giống như thạch bích, Viêm đứng ở trước thạch bích, đánh giá bốn phía một lúc, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, hắn dùng tay trái ờ trên thạch bích vỗ xuống ba cái, trên thạch bích phát ra ba tiếng “Bang Bang Bang”. Đang lúc Lâm Thông Bảo vì cự lực của thú nhân mà giật mình, thì bên trong thạch bích phát ra âm thanh: “Ai?” Thanh âm tương đối hùng hậu, hiển nhiên đó cũng là một cái thú nhân tương đối “Đồ sộ”.

“Là ta! Viêm!” Viêm hạ giọng trả lời.

“Là Viêm, đúng là Viêm đã trở lại!”

“Hô—–là Viêm, mở cửa nhanh!”

“Két lạp………Két” theo liên tiếp thanh âm bên trong truyền ra, từ trung gian thạch bích thế nhưng vỡ ra một đường nhỏ, chậm rãi dời ra hai bên, lộ ra một cái lối đi! Lâm Thông Bảo xiết chặt cằm, để tránh nó vô ý rơi xuống! Đây là thần mã! Thú nhân tiền sử chẳng lẽ cũng biết bố trí cơ quan sao?! Sau này hắn mới biết được, thạch bích này được tạo ra từ một loại cây tên là Thạch Thụ, vỏ cây của nó được gia công chế tác mà thành, không nhìn kỹ đúng thật là sẽ nhầm thành thạch bích. Loại vỏ cây này sau khi trải qua gia công liền trở nên cứng rắn vô cùng, đem hai khối vỏ cây ghép lại, khảm trên nham thạch ngay vị trí trung tâm, như vậy sẽ càng khó để cho người ta phát hiện.

Đi vào thông đạo, phát hiện hai bên đều đứng mấy thủ vệ thú nhân cao tráng, trên tay mỗi người đều cầm cây đuốc.

“Viêm, ngươi đã trở lại!”

“Viêm, ngươi tìm được Lạc sao?”

“Viêm, con của ngươi đâu……..”

“Viêm, trên tay ngươi là…….”

………..

Thú nhân mỗi người một câu, vây quanh Viêm hỏi chuyện. Nhưng Viêm trừ bỏ “Ân” vài tiếng thì vẫn mặt lạnh không nói lời nào, nhưng mọi người hình như đã quen với bộ dáng này của hắn, vẫn như cũ nhiệt tình theo sát hắn bắt chuyện. Xem ra, Viêm ở trong Bộ Lạc này rất được mọi người hoan nghênh! Lâm Thông Bảo trong lòng không biết vì cái gì mà vui rạo rực. (em đang vui vì tự hào chồng mình được mọi người vây đón a >.<)

Phát hiện có người chú ý tới tiểu giống cái trong tay mình, Viêm liền bước nhanh vào trong, không để ý bọn họ.

Lâm Thông Bảo trộm vén một góc da thú hướng ra ngoài nhìn, phát hiện có mấy thú nhân ánh mắt sáng như đuốc mà hướng hắn nhìn tới, sau khi nhìn thấy hắn mồm còn mở lớn ra, một bộ dáng ngu ngốc chưa từng thấy. Lâm Thông Bảo vội vàng đem da thú buông, mèn ơi! Ánh mắt của mấy tên đại ngốc này thật khủng bố, sẽ không ăn người đi!

Hắn lại không biết, các thú nhân sau khi nhìn đến bộ dáng của hắn tất cả đều hóa đá, nửa ngày vẫn thẫn thờ. Thật lâu sau mới có người nói chuyện, nhưng lại thành cà lăm:

“Kia……….Cái kia…………Là………….là……….”

“Cái……………Giống cái!” Có người lau nước miếng.

“Không……………Không thể nào? Viêm…………..Ngươi rõ ràng…………”

“Thật………..Thật đáng yêu…………”

“Thật nhỏ, Vẫn………..Vẫn là ấu tử sao?”

……………

Viêm ôm Lâm Thông Bảo một đường hướng vào trong đi, ra khỏi thông đạo, xôn xao———-hảo……….. một thôn xóm náo nhiệt a! Lâm Thông Bảo thật sự nghĩ không ra từ gì có thể diễn đạt tâm tình hiện giờ của mình, bộ lạc trước mắt thật là rất lớn, một số phòng ở chỉ dùng cây gỗ cùng cây mây dựng thành, giống như tùy thời đều có thể bị gió thổi bay; một số tương đối khá hơn là dùng đá xếp thành, nhưng đá không có được mài qua, cho nên có nhiều cái lỗ hở, có một số lỗ nhỏ thì dùng một ít đồ vật loạn thất bát tao nhét vào để bịt lại, nhưng lỗ lớn…………. Lâm Thông Bảo lặng lẽ nhìn vào, liếc mắt một cái, hảo nha, nhìn một cái không sót thứ gì luôn (trời nhà gì nhìn vào là thấy hết thế thì mần ăn gì được nữa >”<)

Trên đường có thiệt nhiều thú nhân, trên cơ bản trong đầu đều kiên trì ba đại ý niệm “Cao”, “To”, “Cường”, đương nhiên tất cả cũng đều nhất trí bảo trì, “Chỉ bao lấy một khối da thú” quần áo vừa tốt vừa gọn.

Nhìn thấy Viêm đi qua, trên cơ bản đều lên tiếng chào hỏi, sau đó đem ánh mắt liếc nhìn về phía trên người Lâm Thông Bảo, lập tức, cả người Viêm cơ hồ đều biến thành hầm băng, khí lạnh một đường “vù vù” mà hướng trên người các thú nhân, làm cho bọn họ cũng không dám tới gần nữa, đến cuối cùng, gần như không có thú nhân nào dám hướng Viêm chào hỏi. Một đường đi thẳng, Viêm rất nhanh đã đứng trước cửa nhà của mình. Viêm có chút do dự, từ sau khi mẫu cát (xưng hô lão bà) của hắn chết đi, hắn cũng rất ít dọn dẹp nhà cửa, hiện tại lại rời đi lâu như vậy, trong nhà không biết đã biến thành dạng gì rồi, mình có nên để tiểu giống cái ở bên ngoài đợi trước hay không?

“Làm sao vậy?” Gặp thú nhân đứng lại, Lâm Thông Bảo có chút nghi hoặc? Đã tới chưa? Nhấc lên một góc da thú, căn nhà trước mắt nhìn ở bên ngoài xem như hảo, là dùng đá xây, tuy rằng cũng nhiều lỗ, nhưng tốt xấu gì cũng không phải dùng cây gỗ làm “nguy phòng”*?

(*) căn phòng nguy hiểm tùy thời đều có thể bị gió cuốn đi.

“Không có việc gì, chúng ta đi vào thôi!” Vẫn là không nên để ở ngoài, bên ngoài tất cả đều là lang!

Vào nhà, Viêm ở trên giường đá lau ra một địa phương sạch sẽ sau đó đem Lâm Thông Bảo thả xuống ở trước mặt, dặn: “Ta đi quét tước, ngươi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ ta.” Nói xong liền xoay người dọn dẹp căn phòng đầy bụi.

Lâm Thông Bảo ngồi ở trên giường đá đầu đầy hắc tuyến, nhà Viêm thật bẩn nga, không chỉ tất cả đều là tro bụi, vừa nãy khi mới bước vào cửa, hắn còn thấy trên mặt đất ném đầy thức ăn thừa, bên cạnh còn thêm một đống giẻ rách, một ít dụng cụ linh tinh bị ném lung tung, chẳng lẽ Viêm chính là ‘Bẩn quỷ, nam lôi thôi’ trong truyền thuyết? Lâm Thông Bảo bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.

Lại đột nhiên nhớ tới trên đường, chỉ thấy một đám nam thú nhân mạnh mẽ, nhưng không thấy phụ nữ, ngay cả bé gái cũng không thấy, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này nữ nhân “Không đi xa đại môn, không ra khỏi cổng”? Không thể nào? Nhớ tới phụ nữ thời hiện đại, trong một thiên văn chương đã viết như thế nào ấy nhỉ: “Đây chính là thượng giường lớn, hạ được phòng bếp, giết được ngựa gỗ trở mình bị tường vây, chạy được xe tốt, có được phòng đẹp, phấn đấu tiểu tam, đánh thắng được lưu manh…..” * Lâm Thông Bảo run lên, vô luận là loại nào, hắn đều chịu không nổi a.

(*)ta hem biết cái nì nói gì a TT^TT ta chỉ đoán đây đại ý hẳn là nằm trên giường lớn, dưới có người hầu hạ, được bao bọc trong nhà lầu, ra ngoài có xe hiệu chạy, ở phòng hạng sang, chỉ cần phấn đấu một chút, không cần lo cho cuộc sống nói chung chắc chỉ mấy người được sống sung sướng.

Bất quá, đột nhiên nhớ tới sự tình bị mình lãng quên, Tiểu Lạc nếu là con của Viêm, vậy….. mẹ của nhóc là ai? Tay Lâm Thông Bảo hạ xuống vuốt vuốt cái bụng nhỏ của Tiểu Lạc nằm trong lòng ngực, cảm thấy lòng chua xót, có chút không thoải mái……..

Bên kia Viêm sau khi an trí Lâm Thông Bảo, liền ra sức quét tước, trước tiên đem những rác rưởi trên mặt đất toàn bộ nhặt lên sau đó ném đi, tiếp theo đến con sông ở bên ngoài múc chút nước vẩy trên mặt đất, như vậy đến khi quét dọn, tro bụi cũng sẽ không bay lên phủ đầy phòng. Cầm một miếng da thú thô to, đem trong phòng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều lau sạch sẽ, sau khi xong trời cũng đã tối.

Viêm nhìn bầu trời xám xịt, nhớ tới tiểu giống cái còn ngồi ở trên giường đá, liền đi nhanh tiến vào trong phòng, thấy tiểu giống cái cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Làm sao vậy?” Viêm quan tâm hỏi.

“Không, không có gì.” Lâm Thông Bảo phục hồi tinh thần lại, do dự nửa ngày mới hỏi: “Viêm, vợ của ngươi…..Ách, giống cái đâu?

Lần đầu tiên nghe tiểu giống cái hỏi chuyện của mình, Viêm có chút khẩn trương: “Hắn khi sinh Tiểu Lạc………Khó sanh……..”

“A? Thực xin lỗi………” Lâm Thông Bảo cảm thấy mình quả nhiên không nên hỏi, nhưng bây giờ tâm tình lại giống như có chút………..mừng thầm? Quăng đi, ảo giác nhất định là ảo giác……..

“Phanh! Bang Bang!” tại lúc đang khó xử thì bên ngoài truyền đến một hồi tiếng gõ cửa mãnh liệt, “Viêm, mở cửa, mở cửa nhanh, chúng ta muốn nói chuyện a!”

Lâm Thông Bảo có chút ngạc nhiên, cái thanh âm này không phải là hùng hậu hoặc từ tính hay trầm thấp mà khi hắn tiến vào Bộ Lạc nghe được, mà thực trong suốt dễ nghe. Nhìn Viêm đi ra mở cửa, Lâm Thông Bảo cũng nhịn không được ôm lấy Tiểu Lạc đã ngủ đến rối tinh rối mù vội vàng đi theo.

Cửa vừa mở ra, bịch bịch bịch (tiếng bước chân nha), một loạt bốn nam nhân tiến vào: người thứ nhất đi vào có một đầu tóc vàng sáng rực, người không cao lớn cường tráng, thân thể hắn có chút yếu gầy, nhưng so với Lâm Thông Bảo vẫn cao hơn một khúc lớn, ước chừng cao khoảng 2m, chỉ thấy hắn hi hi ha ha mà đẩy bả vai của Viêm đi vào trong, thoạt nhìn trông giống như một đại nam hài. Phía sau là một thú nhân đầu tóc bù xù, so với Viêm cao hơn một chút, thú nhân phi thường trầm mặt hướng về phía Viêm gật gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó kéo nam nhân phía trước, đi qua một bên.

Người thứ ba đi vào làm cho Lâm Thông Bảo nhìn trân trân: một mái đầu màu tím dài đến thắt lưng, đẹp đến rực rỡ, một đôi mắt phượng lạnh băng câu dẫn lòng người, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, tựa như thời khắc luôn lóe ra tinh quang, cái mũi cao nhọn, đôi môi mỏng tựa tiếu phi tiếu, không một chút che dấu biểu hiện, người này tuyệt không dễ chọc, dưới đôi mắt phượng dài nhỏ có một thắm lệ chí (nốt ruồi) màu đỏ, khuôn mặt vốn thập phần quyến rũ lại tăng thêm vài phần yêu dã. “Viêm, nghe nói ngươi chẳng những tìm về đứa con, còn mang về một giống cái xinh xắn!” Người tới vừa mở miệng, thanh âm mang theo từ tính khàn khàn, làm cho người ta nghe xong cảm giác cái mũi bắt đầu ngứa, nếu không phải người tới thân cao cùng Viêm không sai biệt lắm, Lâm Thông Bảo thiếu chút nữa cho là mình gặp được mỹ nữ cổ đại.

Nhưng hắn nói cái gì giống cái? Viêm mang về một giống cái? Hắn như thế nào không thấy qua? Từ từ, người Viêm mang về không phải là ta sao! “Ta không phải giống cái!” Lâm Thông Bảo tức giận mà ở phía sau vươn đầu ra phản bác! Ngươi mới là giống cái! Cả nhà ngươi đều là giống cái!!

Người bên ngoài nhìn tới, thấy một tiểu giống cái xinh xắn đẹp đẽ từ sau thân hình cao lớn của Viêm vươn một cái đầu nhỏ ra, một đôi mắt to tròn tựa hồ có thể nói, chu đôi môi nhỏ hồng diễm lệ phản bác: “Ta không phải giống cái!” Hai gò má còn phình ra ~

“Thật đáng yêu~” đại nam hài tóc vàng bổ nhào qua, lại bị Viêm ngăn trở. Viêm chỉ vào đại nam hài tóc vàng, hướng về phía Lâm Thông Bảo nói: “Tiểu Bảo, đây là Khải Đạt, phía sau hắn chính là Hàn, tên tóc tím kêu là Tử, ở cửa chính là Tạp Ân.” Lâm Thông Bảo lúc này mới chú ý tới ở cửa còn đứng một đại hán, xem chiều cao rõ ràng so với Viêm còn cao hơn nửa cái đầu! Mái tóc cứng nhọn cho thấy người này tính cách cứng rắn, hé ra khuôn mặt chính trực, một đôi mắt sáng ngời không phù hợp với thân hình của hắn, lộ ra sự nghiêm túc cùng kiên nghị, rõ ràng là một nam nhân cao rộng cường tráng, nhưng lại giống như đứa nhỏ tinh thuần sang sảng tươi cười, còn nghe hắn nói. “Hoan nghênh gia nhập bộ lạc Hổ thú!” âm thanh hồn hậu mà ôn hòa, rồi lại lộ ra một chút ngốc nghếch. Nói xong lại ngốc vù vù nâng tay lên gãi gãi cái ót của mình “Nói như thế được không?”

Lâm Thông Bảo từ sau khi đi vào thế giới thú nhân, lần đầu tiên có người nói hoan nghênh với hắn, vội vàng xuất ra tư chất đầu bếp, hai chân đồng nhất, đứng thẳng, trên thân khẽ cong, đối với người phía trước khom lưng trả lời: “Cám ơn”

“Thật là đáng yêu, Viêm ngươi ở đâu lừa gạt được một tiểu giống cái đáng yêu như thế? Hắn trưởng thành chưa?” Liên tiếp vấn đề từ trong miệng Khải Đạt phun ra, lại làm cho Lâm Thông Bảo muốn tìm chết! Cái gì giống cái! Đã nói là không phải, ta làm sao lớn lên giống nữ nhân! Còn trưởng thành chưa?!

“Ta 25 tuổi, sớm đã trưởng thành! Còn có! Ta đã nói ta không phải nữ nhân!” Lâm Thông Bảo cực lực giải thích.

“Ách…….Tiểu gia hỏa, đừng nóng giận a.” Phát giác Viêm phát ra lãnh khí ngày càng dày đặc khiến người cảm thấy càng lúc càng lạnh lẽo, Khải Đạt chạy nhanh đến an ủi tiểu gia hỏa, tiểu giống cái như thế nào nói mình không phải là giống cái chứ? Chẳng lẽ…………Hắn cùng mình giống nhau, từ nhỏ nhận giáo dục như thú nhân?

“Ngươi thực trưởng thành? Nhưng ngươi thoạt nhìn…..” Khải Đạt ở trên đỉnh đầu Lâm Thông Bảo khoa tay múa chân một chút, đại khái chỉ tới bụng Viêm, tới ngực của hắn, “Giống như không đến 15 tuổi nha!”

Lâm Thông Bảo bi phẫn, thần mã*! Đây là kỳ thị đi! Đúng vậy! Ngươi cho là ai cũng giống như thú nhân các ngươi nhân cao mã đại** a! Dáng người thấp thì chọc gì tới các ngươi chứ! Lâm Thông Bảo buồn bực mà tìm kiếm an ủi, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Viêm: “Ta thật sự trưởng thành, ta đã 25 tuổi rồi, ta cũng không phải nữ nhân, ta là nam nhân a!”

(*) biểu thị sự ngạc nhiên trước một sự việc thần kỳ, khó tin nào đó tựa như câu “Cái gì.”

(**) ý nói người vừa cao vừa to

Nhìn bộ dáng của hắn mà Viêm đau lòng không thôi, vội vã vươn tay ôm hắn qua vỗ về, mắt lạnh đảo qua mấy nam nhân bên cạnh đứng xem cuộc vui, làm bọn họ đều lạnh run, nhưng vấn đề của tiểu tử kia vẫn là phải làm rõ: “Tiểu Bảo, cái gì là nữ nhân? Cái gì là nam nhân?”

“A?” Lâm Thông Bảo há to mồm, không thể nào, những người này ngay cả nam nữ đều không biết? “Ừm, nam nhân chính là chỉ người giống như cùng ta vậy, nữ nhân chính là sẽ sanh con! Ta sẽ không sanh con, cho nên ta là nam nhân!”

“Hiểu rồi. Thú nhân là nam nhân, phi thú nhân chính là nữ nhân!” Khải Đạt nghe xong liền hiểu ra “Nhưng mà, ngươi là phi thú nhân, cho nên ngươi cũng là giống cái a!”

Lâm Thông Bảo càng hôn mê; “Đã nói không phải, ta làm sao là giống cái, ngươi mới là giống cái!”

Kết quả, Khải Đạt cư nhiên gật đầu cái rụp nói: “Ngươi nhìn sao cũng là giống cái, ta cũng là giống cái!”

Lâm Thông Bảo choáng váng: “Ngươi……..Ngươi là giống cái?”

“Đúng vậy.” Khải Đạt thấy tiểu tử kia bắt đầu ý thức được thân phận của mình, còn nói: “Thú nhân có thể biến thân thành hình thú, chính là giống đực. Mà giống cái chúng ta không thể biến thành hình thú, cho nên phụ trách sinh con” Sau đó lại bắt đầu cảm khái thân thế của mình “Lúc ta còn nhỏ cũng vẫn cho mình là thú nhân, bởi vì lỗ mã của ta vẫn coi ta là thú nhân mà huấn luyện, kết quả khi trưởng thành ta mới biết mình không thể biến thân, là một giống cái, cho nên nói, tiểu gia hỏa, ngươi không cần lo lắng, về sau………”

Lâm Thông Bảo chỉ nghe vào tai mấy câu trước, phía sau căn bản hoàn toàn không lọt vào trong lỗ tai hắn. Trách không được sau khi tiến vào trong Bộ Lạc từ đầu tới đuôi không thấy một nữ nhân, nguyên lai thế giới này, giống cái vẫn mang thân nam nhân! Trách không được Viêm đối với mình tốt như vậy, nhất định cũng coi hắn là nữ nhân! Lâm Thông Bảo thực thương tâm, cảm giác mình bị coi thường! Trách không được, Viêm ôm mình ôm tới ôm lui, nguyên lai hắn chẳng những xem mình như nữ nhân còn đem mình trở thành tiểu hài tử mà đối đãi!

Lâm Thông Bảo vẻ mặt cầu xin, Viêm thấy phi thường đau lòng, nhóc con phải vui vẻ mới tốt, chính mình phải hảo hảo dỗ mới được. Vì thế hắn dùng ánh mắt bắt đầu đuổi những “Khách ngoại lai”. Hàn thực có nhãn lực mà giữ chặt Khải Đạt còn đang líu ríu nói chuyện không ngừng kéo đi ra ngoài, mà Khải Đạt thấy Hàn ra hiệu mới phát hiện tiểu tử kia ủ rũ, le lưỡi liền để Hàn lôi đi. Mà Tử cũng từ lúc Hàn rời đi liền lôi kéo Tạp Ân, đứng ở cửa không hiểu chuyện gì, đi ra ngoài.

Đóng cửa kỹ, Viêm ôm lấy Lâm Thông Bảo, đi vào buồng trong, ngồi trên giường đá, tiểu giống cái vẫn cứ cúi đầu không nhìn hắn, Viêm nhẹ nhàng nâng đầu Lâm Thông Bảo lên, phát hiện hai mắt hắn đỏ bừng, một bộ dáng muốn khóc, trong lòng không khỏi tê rần: “Làm sao vậy? Đau chỗ nào sao?”

Lâm Thông Bảo ngẩng đầu

Nhìn thú nhân khẩn trương không thôi, nức nở “Ngươi, ngươi bắt nạt ta!”

“Ân?” thú nhân hiển nhiên không hiểu chuyện gì.

“Ngươi coi ta như tiểu hài tử đối đãi, còn coi ta như nữ………..giống cái!” Lâm Thông Bảo bạo phát!

“Thực xin lỗi……” Viêm tuy rằng không rõ đem tiểu giống cái xem thành giống cái có cái gì không đúng, nhưng trước cứ xin lỗi nhận sai. Về phần tiểu hài tử——— Viêm nhìn cái đầu nhỏ rụt rè của bé…….Tỏ vẻ chính mình thực vô tội.

Lâm Thông Bảo không còn cách nào khác………..Ni mã! Ngươi có cần phải xin lỗi nhanh như vậy không, hắn còn có rất nhiều lời muốn nói a, bị một câu “xin lỗi” lấp kín, ta còn phát cái P gì chứ!! Lâm Thông Bảo ở trong lòng lẩm bẩm, khí (tức giận) phát ra không được, làm cho hắn có chút nghẹn nín. Đơn giản leo ra khỏi ôm ấp của thú nhân, ở trên giường đá trở mình tiến vào trong da thú, chôn mình giả vờ ngủ! (đúng với câu “lời xin lỗi đi trước là lời khôn” a, anh Viêm anh giỏi lắm, tiếp tục phát huy tính thê nô a >.<)

Thú nhân không còn cách nào, đành phải nhẹ nhàng hôn hôn cái trán Lâm Thông Bảo, sau liền xuất môn đi săn thức ăn, hắn nghĩ đến, chỉ cần uy tốt cái bụng tiểu giống cái, tâm tình của tiểu giống cái nhất định sẽ tốt lên.

Lâm Thông Bảo tại sau khi thú nhân xuất môn liền lăn qua lộn lại, hắn biết thú nhân đối với hắn rất tốt, nhất định là có mục đích, nhưng càng nghĩ, trên người mình thật sự không có thứ gì đáng giá để báo đáp, trừ phi……. Lâm Thông Bảo có đôi khi tuy rằng thực ngốc, cũng chưa từng đàm qua cái gì luyến ái, nhưng hắn cũng không phải đối với chuyện tình cảm ngu ngốc, sau nhiều lần cảm thấy mình có cảm giác đối với sự cẩn thận của thú nhân, hắn biết mình kỳ thật cũng rất thích thú nhân, nhưng cứ như vậy nhanh chóng cấp tiện nghi cho Viêm, tổng cảm thấy mình thực chịu thiệt a.