[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 4 - Chương 47



Sau khi lâm triều, Triệu Trăn và vài vị đại thần nghị sự với nhau, bởi vì thời gian đã muộn nên bọn họ liền lưu lại dùng ngọ thiện luôn.

Triệu Trăn tuy rằng xuyên việt về cổ đại làm Hoàng đế nhưng tư duy mọi người đều bình đẳng vẫn ăn sâu bén rễ trong đầu.

Ngẫu nhiên sẽ mời các vị đại thần ăn cơm gia tăng tình cảm, có thứ tốt đều chia cho các đại thần một nửa, nhà ai có chuyện tốt xấu gì cũng ân cần hỏi thăm một tiếng, nghênh diện gặp nhau đều lộ ra khuôn mặt tươi cười gật đầu chào hỏi… Những thói quen nhỏ đó, đều là lễ nghi cơ bản chốn công sở thời hiện đại, nhưng đối với người cổ đại đều thập phần hiếm lạ.

Bất cứ ai cũng có thể bình dị gần gũi, nhưng muốn trở nên thân thiết lại không dễ dàng.

Trong lúc Triệu Trăn không biết, hảo thanh danh chiêu hiền đãi sĩ của bé đã lan truyền rộng rãi, ngay cả sử quan soi mói nhất cũng phải cảm khái tự đáy lòng — Hoàng thượng là một hảo Hoàng đế giản dị dễ gần, tuy rằng tính cách có chút bốc đồng tùy tiện, tuy rằng bệnh lớn bệnh nhỏ gì đều có, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.

Hoàng đế là người thống trị cả quốc gia, có thể rõ lý lẽ, nghe can gián, có trách nhiệm, trí tuệ uyên bác, biết người khéo dùng là rất tốt, còn lại những cái khác như cầm kỳ thi họa, thư từ ca phú, dung mạo, võ công… đều là dệt hoa trên gấm.

Thiên Tử là người không phải thần, là người tất sẽ có khuyết điểm, chỉ cần không phải khuyết điểm trí mạng đều chấp nhận được.

Tỷ như tiên đế, thời trẻ cũng từng chăm lo việc nước việc dân, trí tuệ tuyệt luân, nhưng ngài ấy quá trọng tình cảm, thậm chí còn bị tình cảm chi phối ảnh hưởng lý trí.

Trọng tình cảm đối với người thường mà nói là ưu điểm nhưng đối với Hoàng đế lại là một khuyết điểm trí mạng.

*************

Đời trước Triệu Trăn là ngôi sao, tối am hiểu nhất chính là sát ngôn quan sắc* điều tiết không khí, một bữa ngọ thiện cả khách lẫn chủ đều vui vẻ hài hòa, ai nấy đều vừa lòng thoải mái. (Sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời, đoán ý qua lời nói và sắc mặt)

Văn thần không thể so với Võ tướng, muốn giữ chức từ tam phẩm trở lên, luận tư cách và kinh nghiệm cũng phải tới năm mươi tuổi. Cổ nhân thường kết hôn sớm, năm mươi tuổi đã lên chức ông trong nhà, tôn tử trong nhà còn lớn tuổi hơn cả Triệu Trăn, nên mỗi lần ở cùng bé, chúng đại thần đều có cảm giác yêu hận đan xen.

— yêu Triệu Trăn thông tuệ sáng suốt, hận con cháu nhà mình không bằng người, toàn là thùng cơm ăn nhiều năm không trả tiền!

Nếm xong ngọ thiện, Triệu Trăn sai người dâng trà: “Đây là trà lài trẫm tự mình hái, tuy không phải danh phẩm, nhưng lại có công dụng thanh nhiệt an thần, lát nữa các khanh mỗi người mang về một ít dùng thử. Chúng khanh đều là rường cột nước nhà, nhớ phải bảo trọng thân thể, các khanh trường mệnh trăm tuổi chính là vì nước tận trung.”

Chậc chậc, thực sự có thể nói a…

Biết rõ Hoàng thượng chỉ khách khí vài câu, nhưng các vị đại thần vẫn cảm thấy toàn thân thư sướng, mặt mày hồng hào giống như được uống quỳnh tương ngọc dịch*. (Quỳnh tương ngọc dịch: mỹ tửu chỉ được sử dụng trong hội bàn đào trên thiên đình, được tinh chiết từ ngọc thạch, có tác dụng chữa bách bệnh, rất trân quý.)

Đây là trà tự tay Hoàng thượng hái! Đến bọt trà cũng đều là vật vô giá, cầm đi khoe khoang cũng vô cùng vẻ vang!

Triệu Trăn cùng mọi người nói chuyện phiếm, không hiểu sao lại vòng sang chuyện Phật sống: “Phật sống Đông Giao kia, đến tột cùng là thần thánh phương nào?”

Một lão đại thần tóc bạc trắng lên tiếng: “Khởi bẩm Hoàng thượng, phụ cận quê thần cũng có một pho tượng Phật hữu cầu tất ứng, năm đó trong huyện bỗng nhiên dấy lên phong trào, rất nhiều người nghe danh đều tới cầu cúng, sau này không hiểu sao, Huyện thái gia đột nhiên cho châm lửa đốt sạch ngôi chùa đó.”

Không chỉ Triệu Trăn lần đầu nghe nói mà ở đây tất cả đại thần đều lần đầu nghe tới, tất cả mọi người đều nhìn lão đại thần: “Sau đó thì sao?”

Lão đại thần cười lắc đầu: “Làm gì còn sau đó, không bao lâu sau Huyện thái gia đột tử chết, mọi người đều nói ông ta khinh nhờn Phật tổ nên mới bị báo ứng. Triều đình từng phái khâm sai tới điều tra, đến cùng không tra ra được nguyên do gì, sau này liền dừng không điều tra nữa.”

Triệu Trăn truy hỏi: “Vậy vì sao huyện lệnh kia lại cho đốt chùa?”

Lão đại thần lắc đầu: “Chuyện của sáu mươi năm trước, thần thật sự không nhớ rõ.”

Nghe lão đại thần tự thuật, tất cả mọi người đều cảm thấy không được thỏa mãn, Triệu Trăn sờ cằm: “Hôm qua trẫm nghe nói, Phật sống có thể phù hộ thăng quan tiến chức rất thuận lợi, trẫm nghe thực mất hứng, vì sao loại chuyện này lại có thể cầu Phật, vậy triều đình còn cần Lại bộ làm gì? Trẫm tuy không tin nhưng cũng sắp tới kì kiểm tra đánh giá năng lực cuối năm của quan lại, vạn nhất truyền ra cái gì không dễ nghe mà nói…”

Lại bộ Thượng Thư Vương Chí Viễn mồ hôi lạnh đều chảy xuống.

Hắn cũng coi như lưu niên bất lợi (năm hạn xui xẻo), lần trước là tiểu cữu tử gây đại họa, Vương đại nhân vẫn luôn lo lắng đề phòng. Thật vất vả chuyện kia mới gió êm sóng lặng một thời gian, giờ lại nháo chuyện Phật sống.

Theo lý thuyết, cầu thần bái Phật không do Lại bộ quản, cố tình trong thành gần đây lại lan truyền tin – Phật sống có thể cầu quan chức, chỉ cần bỏ tiền, thăng quan phát tài đều có thể! Đám quan viên Lại bộ bị lời đồn làm cho mất hết thể diện, từ Thượng Thư cho tới bảo vệ coi cửa đều cảm thấy mặt rất đau.

Thấy Vương Chí Viễn đầu đầy mồ hôi, Triệu Trăn trấn an nói: “Vương đại nhân không cần khẩn trương, trẫm không tin có chuyện này. Chỉ là lừa đảo trong thiên hạ đều có hai cái mồm, cát cũng là hắn, hung cũng là hắn, thủ đoạn cao siêu lừa bịp thế nhân. Nếu đã truyền ra tin 『 Phật sống có thể cầu quan 』 dựa vào việc quan viên được bổ nhiệm, miễn nhiệm sắp tới, tất sẽ có tín đồ đứng ra tự biên tự diễn 『 Phật sống pháp lực vô biên 』 khi đó càng không thể nói rõ…”

Tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ.

Triệu Trăn bất đắc dĩ nói: “Kẻ lừa đảo tổng có thể tìm được lý do để lừa dối qua ải, nhưng việc này liên quan tới quốc thể, không thể qua loa.”

Có người nói, người Maya dự đoán ngày 21 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế, vốn chỉ là hư ảo giả dối lầm truyền, cuối cùng kết quả thế nào, rạng sáng ngày 22, toàn thế giới bùng nổ bao nhiêu tổ chức công bố — là thần XX chúng ta thờ phụng đã cứu vớt thế giới, chúng ta đã ngăn được tận thế.

Vương Chí Viễn không rõ ý tứ của Triệu Trăn, đành phải cúi đầu nói: “Hoàng thượng mưu tính sâu xa.”

Triệu Trăn đi xuống bậc thang dìu hắn đứng dậy, Vương Chí Viễn nào dám để cho Triệu Trăn đỡ mình, lại nói khí lực của Triệu Trăn cũng chả đỡ hắn dậy được. Vương Chí Viễn thuận lực đứng lên, vẻ mặt xấu hổ nói: “Hoàng thượng đồng tình hạ thần như thế, hạ thần chỉ hận tài học hữu hạn, không thể vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn.”

Triệu Trăn nghiêng đầu cười nói: “Vương đại nhân quá mức khiêm tốn, trẫm đang có chuyện muốn nhờ Vương đại nhân. Thỉnh đại nhân trở về trấn an đốc thúc quan viên, nên làm cái gì thì làm cái đó, không nên làm thì trăm ngàn lần không được làm. Tuy nói lời đồn có mãnh hổ nhưng cũng không nên bị lời đồn thao túng, trẫm tin tưởng các khanh!”

Vương Chí Viễn lệ nóng doanh tròng khấu đầu tạ ơn.

****************

Từ sau lần nhắc lại chuyện xưa, đem hảo tính tình Triểu Miêu Miêu chọc tức, sinh hoạt của Bạch Ngũ gia triệt để rơi vào nước sôi lửa bỏng, nếm trải đủ loại đắng cay mặn ngọt giày vò. Bạch Ngũ gia tự đáy lòng cảm khái: “Miêu Nhi, ngươi còn chưa dạy xong võ công cho Triệu Trăn mà Triệu Trăn dạy ngươi học cái xấu đã có thể xuất sư…”

— cho nên nói học xấu thì dễ học tốt mới khó, cổ nhân thực sự không gạt ta!

Triển Chiêu thích mỹ thực, ăn cái gì đều chia cho Bạch Ngọc Đường một nửa, lúc đầu Bạch Ngũ gia thấy rất hạnh phúc, thế nhưng ăn ăn nữa ăn mãi phát hiện dạ dày mình dung lượng không đủ… Triển Chiêu tuyệt đối không phải dạng cật hóa bình thường! Hắn có thể ăn một mạch từ đầu đường tới cuối phố, thực thần!

Bạch Ngọc Đường ăn được một nửa liền đầu hàng: “Miêu Nhi, không ăn nổi nữa, ăn nữa liền phun…”

Triển Chiêu sờ sờ cái bụng mới no bảy phần của mình, hứng thú dạt dào đi qua đi lại trước hàng hoa quả — có nên mua không? nếu mua thêm hoa quả lót bụng liền no tám phần rồi ~

Bạch Ngọc Đường trêu chọc hắn: “Miêu Nhi, cho ta nửa quả đào.”

Triển Chiêu nheo mắt liếc hắn: “Không phải ngươi ăn không vô nữa sao?”

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói: “Nửa quả đào thôi mà, cố gắng vẫn có thể ăn được!”

Triển Chiêu thập phần trì độn, mỗi người ăn một nửa quả đào không thấy –(= ̄ω ̄=) rõ ràng rất có vấn đề sao?

Ngay cả việc nghỉ trọ, Bạch Ngọc Đường lấy lý do ‘tiền bạc eo hẹp’ yêu cầu ở cùng phòng với Triển Chiêu. Bởi vì ‘tiền bạc eo hẹp’ nên giường thừa tự nhiên cũng không có, Bạch Ngọc Đường vì cơ trí của bản thân mà tự tán thưởng một phen, Triển Chiêu nghĩ đến đống ngân phiếu chật cứng trong quần áo Bạch Ngọc Đường, tâm tình thực phức tạp…

Đối với Bạch Ngũ gia mà nói, ôm Miêu Nhi ngủ thực hạnh phúc, sáng sớm bị Miêu Nhi đánh thức lại rất không hạnh phúc.

Bạch Ngọc Đường đang ngủ bị Triển Chiêu chọc tỉnh, mở mắt ra, khuôn mặt tươi cười sáng lạn đến cực điểm gần ngay trước mắt — “Tiểu Bạch cùng nhau thần luyện (rèn luyện buổi sáng) đi ~”

Thần luyện?

Hai chữ thực xa lạ…

Bạch Ngọc Đường trì độn nháy mắt mấy cái, từ điển nhân sinh lại có thêm từ mới.

╮(╯▽╰)╭

Sáng dậy sớm cũng không phải không có lợi, giảm bớt thời gian ngủ nướng của Bạch Ngọc Đường, hai người đã đến nơi sớm hơn một ngày so với dự tính.

Bạch Ngọc Đường gọi người chuẩn bị thuyền đi Hãm Không đảo, Triển Chiêu thấy nơi xa xa chật kín người, liền tùy tiện hỏi: “Phía trước làm gì vậy?”

Hãm Không đảo tiểu chưởng quầy cười nói: “Bái Phật sống đó, Phật sống hữu cầu tất ứng, nhóm ngư dẫn trước khi ra khơi đều tới cầu xin, ra khơi đánh cá đều thắng lợi trở về. Nghe nói Phật sống còn có thể cầu nhân duyên, chữa bách bệnh, tai họa bất xâm…” Tiểu chưởng quầy nghĩ nghĩ: “Còn gì nữa nhỉ?”

Triển Chiêu buồn cười: “Nào có Phật toàn năng như vậy, không phải là lừa đảo đấy chứ?”

Tiểu chưởng quầy khoát khoát tay: “Không phải người thật, chỉ là một bức tượng Phật bằng đá, bộ dáng rất quái lạ, không giống với tượng Phật trong chùa miếu bình thường.”

Bạch Ngọc Đường sốt sắng: “Có thứ này? Sao ta không biết?”

Tiểu chưởng quầy hé miệng cười vui vẻ: “Ngũ Gia à, ngài đã lâu không về. Phật sống hai tháng trước mới xuất hiện, tối hôm trước còn không thấy đâu, sáng hôm sau bỗng nhiên có ở đằng kia, lúc ấy khiến mọi người sợ mất mật…”

Triển Chiêu: “Sao không khiêng đi chỗ khác?”

Tiểu chưởng quầy đáp: “Vốn cũng định khiêng đi, nhưng bức tượng kia lại nặng một cách kỳ lạ, mười mấy thanh niên cũng nâng không nổi, sau đó liền thôi. Tháng này đột nhiên truyền ra tin đồn Phật sống hữu cầu tất ứng, đặc biệt từ bi đối với các ngư dân, mỗi ngày đánh cá đều thắng lợi trở về!”

Triển Chiêu lắc đầu: “Lời này không đúng, mọi việc đều nên thuận theo tự nhiên, Phật sống từ bi với ngư dân vậy sao không từ bi với loài cá?”

Tiểu chưởng quầy há to miệng: “Ách, cái này ngược lại không nghĩ tới…”

Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu: “Qua xem thử, thuận tiện cầu nhân duyên xem.”

Không đợi Triển Chiêu trả lời, tiểu chưởng quầy đã cười phun nước miếng: “Ngũ gia à, ngài sán vào xem náo nhiệt làm gì, từ lúc Phật sống xuất hiện ở đây, các cô nương trong thành mỗi ngày đều xếp thành hàng dài tới cầu nhân duyên, mười người đến tám, chín người đều cầu ngài a! Theo ta thấy, các cô nương tới cầu nhân duyên nhiều lắm, đến Phật sống lão nhân gia cũng không rõ nên đem Ngũ Gia phân phối cho ai….” ━━∑( ̄□ ̄*|||━━

Tiểu chưởng quầy chống lại tầm mắt lạnh buốt của Bạch Ngọc Đường, tự giác ngậm miệng lại.

Triển Chiêu hừ hai tiếng: “Ta đi xem thử.”

Bạch Ngọc Đường hối hận: “Thôi đừng đi nữa.” Để con mèo vào giữa đám nữ nhân chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?

Triển Chiêu liều lĩnh đi về phía trước, Bạch Ngọc Đường đành phải liều mình đi cùng con mèo.

Bức tượng Phật bị đám đông vây kín xung quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, hai người cũng lười chen vào, chỉ đứng ở một chỗ cao quan vọng một chút. Cự ly quá xa, cộng thêm khói hương nghi ngút dày đặc, Triển Chiêu không nhìn thấy rõ dung mạo của bức tượng, Bạch Ngọc Đường nhìn nửa ngày, cứ cảm thấy quen quen…

“Đồ cưới!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên thốt ra.

Triển Chiêu trong mắt lóe sát khí, ý tứ chính là — đồ cưới là cấm ngữ, dám nói ra ta giết chết ngươi!

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ngày đó trên sơn đạo, ngươi giúp một đoàn đưa dâu nâng xe ngựa, bức tượng Phật trong xe chính là bức này, chỉ là kích thước nhỏ hơn rất nhiều.”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Ngươi làm sao biết?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Đột nhiên nghĩ ra, hồi ở Mạc Bắc ta từng nhìn thấy loại tượng Phật này.”

Triển Chiêu sờ cằm: “Cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.”

Bạch Ngọc Đường tùy ý thoáng nhìn trong đám người, đối diện bắn tới một đôi mắt quen thuộc, Bạch Ngọc Đường cả kinh, giữ chặt Triển Chiêu xoay người bỏ chạy.

Triển Chiêu ngây ngốc hồ đồ bị Bạch Ngọc Đường kéo chạy, kỳ quái nói: “Tiểu Bạch, có mèo hoang cắn ngươi sao?”

Bạch Ngọc Đường bận rộn trăm bề vẫn không quên nhấn mạnh: “Chạy mau, bằng không ngươi sẽ hối hận cả đời!”

Triển Chiêu sửng sốt, liền nghe thấy tiếng hô to vang dội phía sau vọng lại — “Thiếu chủ ngao ngao ngao!!!”

Trong lòng Triển Chiêu dâng lên một dự cảm bất hảo, lại nghe phía sau gào ầm lên — “Thiếu chủ phu nhân ngao ngao ngao!!!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời sắc mặt tái mét, cũng không quay đầu lại lẩn vào trong đám đông trốn mất, dưới áp lực đè nặng, khinh công nổi tiếng của hai người bất ngờ tăng vọt tới mức quỷ khóc thần sầu. Chỉ là người phía sau vẫn bám riết không tha còn kêu gào ầm ĩ: “Nhìn thấy hai người ân ái như thế lão liền sáng mắt hu hu hu!!!!!”

Hết chương 47

Tác giả có lời muốn nói:

<(* ̄▽ ̄*)/ Đại gia hảo, hôm nay đã làm chân chạy cả một ngày ~~~

Đọc tới chương này hẳn manh manh nhóm đều cảm thấy nghi hoặc — Triểu Miêu Nhi từ khi nào thì đã gả đi rồi?

Kỳ thật, Triểu Miêu Nhi bởi vì niên thiếu vô tri, rất nhiều năm về trước đã cùng lão thử sơ ngộ, rồi không như mong muốn mà vô tình tự gả mình đi ~~

Cho nên khi bộ truyện này bắt đầu, hai người đã nhận thức nên không khí thực rất ~ vi ~ diệu ~

Jeremy: Triểu Miêu Nhi, anh thực trì độn hết chỗ nói ╮(╯▽╰)╭