[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 3 - Chương 34



Đêm dài yên tĩnh, Bạch Ngọc Đường lại trằn trọc không ngủ được.

Triển Chiêu nằm ở giường đối diện ngẩng đầu nhìn hắn: “Bạch huynh, ngươi không ngủ được sao?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu bình thường đầu dính ngồi là ngủ ngay, sao hôm nay đến giờ vẫn còn thức?

Bạch Ngọc Đường ngồi dậy nói: “Còn ngươi làm sao chưa ngủ?”

Triển Chiêu thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Tiểu bại họai ngủ không thành thật, ta vừa lim dim được một chút lại bị nó đá tỉnh.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đơn giản xuống giường, đi tới bên cạnh giường Triển Chiêu, dùng chăn gấm của mình vo vê bọc Triệu Trăn lại, xoay người đi ra ngoài. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường hành động lưu loát, trợn tròn mắt — đây là cái tình huống gì? Bạch Ngọc Đường sẽ không hủy thi diệt tích đấy chứ…

Công Tôn đang định tắt đèn đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa, Công Tôn có chút kỳ quái, trễ thế này ai còn chưa ngủ?

Công Tôn khoác thêm áo ra mở cửa, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường mặt lạnh, trên tay ôm một cái… Nem Rán khổng lồ?

Phản ứng đầu tiên của Công Tôn chính là… dụi mắt, phát hiện không phải ảo giác, đầy mặt mờ mịt tránh đường cho Bạch Ngọc Đường vào.

Bạch Ngọc Đường không nói một lời, ôm ‘Nem Rán’ đi vào, trực tiếp ném xuống giường Công Tôn, sau đó liền quay đầu đi mất.

Công Tôn sửng sốt hồi lâu, mở ‘Nem Rán’ ra, phát hiện bên trong cái bọc chính là Triệu Trăn ngủ say như chết, miệng chảy nước miếng…

Công Tôn hết nói nổi nhìn trời, Bạch Ngọc Đường đã ghét bỏ Triệu Trăn đến mức này rồi sao?

Đang chuẩn bị đóng cửa, lại thấy Thừa Ảnh ôm bọc hành lý, đứng ngoài cửa, đầy mặt vô tội nhìn hắn.

Công Tôn khóe miệng co giật — biểu tình này tuyệt đối là học được từ Triệu Trăn!

Công Tôn bất đắc dĩ, đành phải thu lưu ‘Nem Rán’ nửa đêm bị đuổi ra khỏi nhà, cùng với vệ sỹ trung thành của nem rán.

*****************

Sau khi Bạch Ngọc Đường về phòng, phát hiện không có Triệu Trăn quấy rối, Triển Chiêu đã lăn ra ngủ.

Ngũ Gia tâm tình suy sụp: khó được khi mua nhiều đồ ngon như vậy uy miêu, đều bị nhóm người kia phá nát…

Bạch Ngọc Đường chán chường, giúp Triển Chiêu chỉnh góc chăn, chuẩn bị trở về giường mình. Nhưng chăn của hắn vừa rồi bọc Triệu Trăn, quên luôn trên giường Công Tôn rồi… Bạch Ngọc Đường một tay đỡ trán, cảm giác hôm nay mọi việc đều không thuận lợi, xui xẻo cứ ám theo hắn mãi.

Dựa theo ánh trăng mỏng manh, Bạch Ngọc Đường phát hiện trên giường mình có một vật thể dài mảnh màu đen?

Bạch Ngọc Đường khó được khi ngây người, Triển Chiêu còn ở trong phòng, đạo tặc hẳn không thể lẻn vào được đi? Hơn nữa đạo tạo vào là để trộm đồ, chưa từng nghe còn có thể tặng đồ…vừa miên man suy nghĩ, vừa đi tới bên giường, đưa tay cầm vật thể hắc sắc lên – còn khá nặng!

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, thình lình vải bọc quanh thân vật đó trượt xuống, lộ ra bên trong là một… Cổ đao màu ngân bạch?!

Triển Chiêu xốc chăn lên trộm theo dõi, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả khuôn mặt tươi cười như xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, thực sự mỹ mỹ đát ~ bộ dạng Bạch Ngọc Đường vốn rất ưa nhìn, khi cười lên quả thực thiên địa thất sắc! Triển Chiêu che mũi trở mình, bọc chăn quanh người trong lòng mặc niệm: sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc….

Trong hai mươi mấy năm nhân sinh cuộc đời của Bạch Ngọc Đường, ít có thời khắc khiến hắn kinh hỉ như vậy.

Huống chi là kinh hỉ do Triển Chiêu cấp, càng đáng giá hơn nhiều so với người khác…

Hai tay cầm lấy ngân đao, Bạch Ngọc Đường mừng đến nói không ra lời, đi tới bên giường Triển Chiêu ngồi xuống, Triển Chiêu đang quay lưng về phía hắn, vùi mặt trong gối mềm đặc chế của Triệu Trăn, lộ ra vành tai hồng hồng. Bạch Ngọc Đường mỉm cười chọc chọc lỗ tai hắn: “Miêu nhi, ngươi tặng ta à?”

Triển Chiêu càng vùi mặt sâu xuống gối, giọng nói có chút rầu rĩ: “Vừa rồi có trộm lẻn vào, lưu lại…”

Bạch Ngọc Đường nhẫn cười: “Thật không, vậy tên trộm kia cũng quá ngu ngốc đi.”

Triển Chiêu nghiến răng ken két, thật lâu sau mới nói: “Ngươi mới ngu ngốc!”

Bạch Ngọc Đường cẩn thận đánh giá ngân đao Triển Chiêu tặng, dài khoảng ba thước, thân đao khá dày, bề ngoài không có gì khác lạ, dù chưa rút ra khỏi vỏ nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ sắc bén của nó, càng khó hiểu hơn là nó vô cùng thích hợp với hắn, mắt nhìn của Triển Chiêu thật không tệ!

Bạch Ngọc Đường dựa lưng vào thành giường, tâm tình rất tốt ghé sát vào người Triển Chiêu: “Miêu nhi, đây là cổ đao đi, có tên không?”

Triển Chiêu cuối cùng mới vặn vẹo ngồi dậy: “Cái kia… ngươi rút ra thử xem.”

Bạch Ngọc Đường rút đao ra. Bảo đao trầm tĩnh bao năm xuất vỏ phát ra tiếng kêu như tiếng chim sơn ca hoan hỉ hót lên, khí tràng quanh thân Bạch Ngọc Đường bị bảo đao dẫn động, song song trải qua một phen giằng co, rốt cuộc đao khí yếu bớt. Màn giường lay động, thoang thoảng có tiếng vang như tiếng gió hồi cốc, chỉ thấy màu ngân bạch trên thân đao sáng lên, ân ẩn tỏa ra một màu xích đỏ kỳ lạ!

Hô hấp Bạch Ngọc Đường dừng lại, bật thốt ra một cái tên — “Minh Hồng!”

Triển Chiêu gãi gãi cằm, giơ ngón cái lên: “Hảo nhãn lực!”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vuốt ve quanh thân đao, quả thực yêu thích không muốn buông tay: “Yêu đao Minh Hồng, tiêu thất gần ngàn năm nay, Miêu nhi, ngươi tìm được ở đâu vậy?”

“Tổ truyền.” Triển Chiêu đưa tay tháo Cự Khuyết xuống, đại khái cảm thấy Minh Hồng xuất vỏ, Cự Khuyết cũng khẽ rung lên.

“Triển gia chúng ta tổ truyền binh khí tương đối nhiều, lần trước không phải đã chém đứt đao của ngươi sao…” nhắc tới chuyện này, Triển Chiêu vẫn còn thấy xấu hổ ~ “Ta liền viết thư về nhà hỏi một chút, không ngờ thật sự có thứ hợp với ngươi, là cha ta sai người đưa tới.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Chẳng lẽ cha ngươi là…”

Lời còn chưa dứt, Triển Chiêu đã nhào tới bịt miệng Bạch Ngọc Đường: “Đừng nói ra!”

Bạch Ngọc Đường thuận tay tiếp được Triển Chiêu nhào tới, cảm giác hôm nay mọi việc thuận lợi, đại cát đại lợi!

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Không nói thì không nói. Chúng ta sửa lại hành trình nghỉ tết trung thu đi, nhận được một phần đại lễ như vậy, ta phải tới bái tạ bá phụ trước mới được. Vốn đã chuẩn bị xong lễ vật, hiện tại xem ra vẫn chưa xứng đáng, bá phụ có yêu thích gì không?”

Triển Chiêu gãi cằm: “Thích sưu tầm, thích mỹ thực, thích dọa người…”

Bạch Ngọc Đường lý giải gật đầu, nhân vật trong truyền thuyết, khó tránh khỏi có vài sở thích quái lạ: “Đi gặp bá phụ xong lại cùng nhau về Hãm Không đảo, ca ca tẩu tẩu biết ngươi thích ăn hải sản, đã dành sẵn phần tốt nhất cho ngươi, cam đoan ngươi ăn xong liền không muốn về.”

Triển Chiêu sờ sờ lỗ tai nóng bỏng, cứ cảm thấy lời này có chỗ nào không đúng?

Nếu có Triệu Trăn ở đây, khẳng định sẽ giúp phiên dịch — Bạch Ngọc Đường cầm được của hồi môn, sốt ruột chạy tới nhà Triển Chiêu hạ sính lễ, cầu xin nhạc phụ đại nhân cho phép, liền cấp tốc rước con mèo về dinh. Nhà chồng đã chuẩn bị sẵn yến tiệc hải sản thượng hạng, miêu nhi đam mê mỹ thực ~ về sau liền không muốn rời đi ~

╰(*°▽°*)╯

Trải qua một hồi tinh lực, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút mệt nhọc.

Triển Chiêu rúc vào ổ chăn chuẩn bị ngủ, lại thấy Bạch Ngọc Đường cũng chui vào trong chăn của mình ngủ cùng.

Triển Chiêu nhắm mắt lại trầm mặc một chút, bỗng nói: “Sao ngươi không về giường ngươi mà ngủ?”

Bạch Ngọc Đường lặng lẽ cong cong khóe môi đáp: “Ta không có chăn.”

Triển Chiêu sửng sốt: “Của ngươi đâu?” nói ra miệng mới nhớ tới, vừa rồi Bạch Ngọc Đường đã dùng chăn bọc Triệu Trăn, cũng không biết hắn mang Triệu Trăn đi chôn ở đâu rồi…[Triệu Trăn: cái gì gọi là đi chôn ở đâu?! Chờ ngươi nhớ đi cứu ta, thi thể ta đã thối rữa hết rồi!]

Bạch Ngọc Đường không chút do dự nói: “Chăn bị tên trộm ngu ngốc cuỗm đi rồi.”

Khóe miệng Triển Chiêu thoáng co giật, ở trong chăn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường: “Ra ván giường ngủ đi, không thu lưu ngươi!”

Bạch Ngọc Đường nghiêng người, một phen ôm chặt Triển Chiêu đang nhích tới nhích lui: “Miêu nhi ngoan, buồn ngủ muốn chết, đừng nháo.”

Chỉ còn lại tiếng Triển Chiêu nghiến răn ken két.

*************

Sáng sớm hôm sau, Triệu Trăn tỉnh lại trong lòng Công Tôn, thấy cả người đều thăng hoa vô hạn…

Triệu Trăn cả hai đời cộng lại cũng hơn bốn mươi tuổi, lần đầu gặp được người có tư thế ngủ còn bá đạo hơn cả mình!

Gì mà hào hoa phong nhã? Gì mà tiên phong đạo cốt? Gì mà thành thục ổn trọng? Cái người đang chổng mông ngủ khì trước mắt, hơn nữa còn ngủ tới chảy nước miếng, còn ôm bé cọ tới cọ lui, khẳng định không phải Công Tôn tiên sinh! Tuyệt đối không phải! — Triệu Trăn nhắm mắt lại tự thôi miên bản thân.

Thừa Ảnh đã sửa soạn xong, đứng ở bên giường bất đắc dĩ nhìn Triệu Trăn, dùng khẩu hình miệng vô thanh nói: nên vào triều.

Triệu Trăn thở dài, thật muốn học tập Vạn Lịch hoàng đế Chu Dực Quân thời Minh, ba mươi năm không ra cửa cung, không để ý chuyện triều chính, không giao, không miếu, không triều, không thấy, không phê, không nói, ép buộc như vậy còn không bị mất nước, chân chính trạch nam chi thần, máy bay chiến đấu trạch nam!

Lâm triều không thể tới muộn, Triệu Trăn tuy rằng ngủ ở Khai Phong phủ thế nhưng long bào mũ miện đều để ở trong cung, bé tất yếu phải sớm hồi cung thay quần áo. Đặc biệt một lúc nữa là thời gian các đại thần vào triều, vạn nhất trên đường gặp phải vị liều chết can gián ngự sử đại thần nào, đảm bảo ngày hôm đó lỗ tai Triệu Trăn đừng hòng được thanh tịnh.

Triệu Trăn tuổi còn nhỏ, nên có một số đại thần tự cho là thông minh vì bảo toàn thanh danh ngay thẳng của mình, cả ngày vắt óc soi mói tìm lỗi của Triệu Trăn. Đến mấy việc nhỏ như hạt vừng đậu mè cũng thi nhau chít chít oa oa, chỉ thẳng mặt Triệu Trăn mà can gián. Triệu Trăn cảm thấy rất chán ghét, phiền hà, nhưng lại không thể giết chết bọn họ, chỉ có thể nhẫn.

Triệu Trăn tuy rằng trên mặt thường mang tươi cười, kỳ thật tính tình cũng không tính là tốt, đến khi Triệu Trăn hết giới hạn chịu đừng, đảm bảo đủ cho bọn họ uống hết một hồ nước.

Sau khi tan triều, việc đầu tiên Triệu Trăn làm chính là quan tâm vị Chỉ huy sứ mà Triển Chiêu chẳng may quên ở trong đại lao.

Ám vệ tới báo, từ tối qua đến sáng nay, có hai nhóm người tới ám sát vị Chỉ huy sứ này. Trong đó bắt được một nhóm người nhưng đều đã uống thuốc độc tự sát, còn một nhóm khác chính là một đám ô hợp lâm thời góp cho đủ quân số, cái gì cũng không biết. Nhóm ám vệ thẩm vấn cả một đêm, đều không thu hoạch được gì.

Triệu Trăn sờ cằm: “Tiếp tục thẩm vấn Chỉ huy sứ, phong tỏa hết mọi tin tức. Từ giờ trở đi, thị vệ coi ngục ngoài lỏng trong chặt, tất cả chỉ cho vào không cho ra, phàm là người có ý định đột nhập, tới một người bắt một người, ta không tin đám người kia có thể tu luyện thành Ninja Rùa!”

Thừa Ảnh: “Rõ.”

*******************

Ba ngày nữa là tết Trung thu, cung nữ và nội thị đều giăng đèn kết hoa.

Triệu Trăn vừa vặn đi thăm Thái hậu. Còn chưa kịp vào phòng, đã nghe thấy bên trong truyền ra từng trận tiếng cười, có già có trẻ, đều là nữ quyến. Chuyện này thật kỳ quái, Thái hậu hàng năm đều ăn chay niệm Phật, trong cung điện bình thường đều là im ắng tĩnh mịch, khó được khi náo nhiệt như vậy.

Triệu Trăn bình thường tới đây đều không cần Phúc Tuyền thông báo, bé luôn cảm thấy đi tới đâu cũng gào khàn cổ họng trông đặc biệt ngu. Hôm nay vì chỗ Thái hậu có khách, nên mới sớm thông báo một tiếng, miễn cho người trong phòng không kịp lui ra, hoặc là va chạm nữ quyến.

Thời đại này tuy rằng dân phong cởi mở nhưng tiểu thư khuê các không thể so với bình dân nhà nghèo, đều là những người được ăn học, nên càng đặc biệt chú ý tới quy củ lễ nghi.

Triệu Trăn rất có phong độ, đứng ngoài cửa đợi một lát mới đi vào.

Cung nữ trong phòng đang sửa soạn trái cây, xem ra nhóm nữ quyến lúc nãy là vừa ăn vừa nói chuyện.

Thái hậu thấy Triệu Trăn liền cao hứng, mỉm cười giới thiệu nhóm nữ quyến trong phòng với bé: “Vương phu nhân là hảo hữu trước đây của ai gia, đây là hai nữ nhi của nàng, một hồn nhiên hoạt bát, một tri thức hiểu lễ nghĩa, đều là hảo cô nương hiếm có.”

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái, lão nương là đang muốn dẫn mối?

Không phải chứ, ta mới có bảy tuổi thôi a!

Hết chương 34