Thư Ký Không Lên Giường

Chương 3



Sau khi vào cửa Tần Hạo Đông chứng kiến cảnh hai người phụ nữ lôi kéo tóc tai, quần áo của đối phương, tất cả là hình ảnh hỗn loạn. “Hai người các cô đang làm gì?” Quả thật không thể tin vào ánh mắt của chính mình được, trước mắt một là thiên kim danh viện yểu điệu, một là người lạnh lùng, khí chất thanh cao, cá tính truyền thống bảo thủ của nữ thư ký, như vậy hai người làm thế nào lại đánh nhau?

Hơn nữa tình hình chiến đấu rất kịch liệt, hai người đều sắp trở thành người điên rồi.

Chậc, Tần Hạo Đông kéo môi, híp mắt, hai tay đặt ở trong túi quần, không biết nên khóc hay cười theo dõi bên này lại nhìn sang bên kia.

Hạ Mạn Nghê mở to mắt, từ trên mặt đất nhặt mắt kính đeo lên, đem lưng đưa về phía hắn. Còn lại Giang Tử Vân vừa nhìn thấy hắn, nước mắt liền rơi liên tục (nước mắt cá sấu), khóc hết trời đất chạy đến trước mặt hắn đắt đầu tố cáo. “Hạo Đông, cô ta đánh em! Đem mặt của em đánh sưng lên, tóc cũng kéo đứt, còn có anh xem này, âu phục Chanel của em toàn bộ bị cô ta xé rách rồi! Anh phân xử cho em! Anh nhất phải giúp em dạy dỗ thật tốt cô ta một chút! Thư ký này quả thực coi trời bằng vung! Đuổi cô ta đi! Không, em muốn kiện cô ta thương tổn em! Em nhất định phải kiện!”

“Cô tại sao lại xuất hiện ở đây?” Tần Hạo Đông theo bản năng cau mày, khóe mắt cũng không tự chủ mà nhìn về phía Hạ Mạn Nghê đang đưa lưng về phía hắn.

Mặc dù cô đưa lưng về phía hắn, nhưng hắn nhìn cô hình như bề bộn nhiều việc, đầu cúi thật thấp trước ngực không biết đang chuẩn bị những thứ gì, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Giang Tử Vân.

Mọi người đều nói muốn kiện cô, cô ở giữa nhưng lại không có phản ứng? Đến tột cùng là đang bận cái gì?

“Em tới thăm anh a, xuất ngoại cũng không nói cho em biết một tiếng, hại em tìm anh tìm thật khổ….” Giang Tử Vân nước mắt lưng tròng cả người tiến sát vào trong lồng ngực hắn.

“Tìm tôi làm cái gì? Tôi không có hẹn cô chứ?” Hắn không có đẩy cô ta ra, chỉ là tầm mắt vẫn rơi trên người phụ nữ đưa lưng về phía mình.

“Anh tại sao lại nói như vậy? Chẳng nhẽ anh chưa từng nghĩ đến em sao? Em nghĩ đến tâm của anh là đang đặt trên người em, chừng từng sao?” Giang Tử Vân giương mắt nhìn Tần Hạo Đông tựa như tố cáo.

Tần Hạo Đông không thể làm gì khác hơn là đem con ngươi chuyển lên mặt cô ta, nhẹ nhếch khóe môi, đưa tay thay cô ta vuốt lại tóc, không trả lời vấn đề của cô ta.

“Tôi không thích công và tư bất phân, về sau không cần đến phòng làm việc của tôi tìm tôi, ân?”

“Ngoan, tôi ghét nhất là phụ nữ cứng đầu cứng cổ, cũng không thích phải động tay động chân với phụ nữ, cô tốt nhất nên sửa đổi một chút thói quen động thủ đánh người, nhất là đối với nhân viên của tôi.” (*vỗ tay*)

Cái gì? Giang Tử Vân chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn hắn, muốn làm nũng, nhưng mà ánh mắt người đàn ông này đã không còn ở trên người cô ta.

“Hạ thư ký.” Tần Hạo Đông lên tiếng gọi Hạ Mạn Nghê.

Hạ Mạn Nghê thân thể cứng đờ, cũng không có xoay người lại. “Chuyện gì?”

Cô hiện tại cả người chật vật, mặt lại bị thương, tóc bị kéo rối loạn, quần áo thì càng không cần phải nói, cúc áo cũng bị gỡ bỏ mất hết rồi, hại cô bất cứ lúc nào cũng có thể lộ cảnh xuân ra ngoài, đây tất cả đều do Giang Tử Vân chết tiệt làm hại. Trời ạ, cô đời này đại khái không giống hiện tại, giờ phút này bộ dáng không thể chịu đựng nổi, đánh chết cô cũng không muốn người khác nhìn thấy. Nhưng mà, cô bây giờ ngay cả cửa phòng làm việc cũng không ra được, nếu như cô cứ như vậy mà đi ra ngoài, thì mọi người sẽ nhìn thấy bộ dáng cô độc, thảm hại của cô rồi.

“Tôi hiện tại muốn đến chỗ giám đốc Vương, cô phải đi với với.”

Giám đốc Vương? Là ai a?

“Thật xin lỗi, tôi hiện tại không rảnh.”

Chậc, người phụ nữ này, thật không cho hắn mặt mũi.

“Đây là mệnh lệnh.”

Ra lệnh? Người đàn ông này thật đúng là sẽ tìm thời điểm bới móc! Hạ Mạn Nghê cắn môi, giận dỗi nói. “Thân thể tôi không thoải mái, muốn xin nghỉ hôm nay.”

“Không thoải mái cũng phải đi, tôi nói rồi, đây là mệnh lệnh.” Tần Hạo Đông sắc mặt nghiêm nghị, không có nửa điểm nhượng bộ. Chỉ là, hắn mặt lạnh hiển nhiên chỉ hù được Giang Tử Vân ở bên cạnh, bởi vì chưa gặp qua bộ dáng nổi giận của hắn, cho nên Giang Tử Vân có chút bị hù sợ, lại càng không dám nói cái gì muốn hắn thay mình báo thù, người ta nói kẻ thức thời là người tài giỏi, hiện tại ngu dốt mới đi phiền não người đàn ông này, cô ta thông minh sẽ không làm như vậy.

Hạ Mạn Nghê lại không giống như vậy, từ đầu đến cuối cũng không nhìn mặt hắn, cho dù bản mặt hắn lạnh tới cực điểm, cô cũng không nhìn thấy, chỉ là nghe được hai từ mệnh lệnh, trong bụng liền nổi giận.

Hắn hướng về phía cô đi đến, Hạ Mạn Nghê tiếp tục đưa lưng về phía hắn, chính là không để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt của cô.

Bỗng dưng, Tần Hạo Đông vươn tay chế trụ cổ tay mảnh khảnh, một tay kéo cô đi. “Hiện tại đi ngay, không có thời gian đâu.”

“Này, tôi không muốn, tôi không thoải mái, tôi muốn xin nghỉ, có nghe thấy không?” Hạ Mạn Nghê một tay bị hắn kéo đi, một tay khác còn phải vội vàng kéo cổ áo, không thể làm gì khác hơn là dùng miệng để kháng nghị.

Đáng tiếc, nam nhân này mắt điếc tai ngơ, lúc lướt quá Giang Tử Vân đột nhiên dừng lại bước chân nói. “Tôi rất vội, cô có thể tự mình trở về đi thôi?”

Giang Tử Vân nhìn Tần Hạo Đông, đối với quan hệ giữa hắn và nữ thư ký trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Hắn rõ ràng là đang hung dữ với thư ký kia, nhưng lại có thể dùn tay kéo tay của nữ thư ký, nhìn thế nào cũng thấy giống tình nhân cãi vã cáu kỉnh. Nhưng, cho dù trong lòng tràn đầy không muốn, ngay lập tức cô ta cũng không thể nói cái gì. “Em biết rồi, em chờ anh gọi điện, không được quên.”

Nói xong, trợn mắt nhìn Hạ Mạn Nghê một cái, vặn eo lắc mông đi ra ngoài.

Người vừa đi, Tần Hạo Đông lôi kéo Hạ Mạn Nghê đi về phía khác –

“Tần Hạo Đông! Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?” Người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ lịch sự, nhưng khí lực thật lớn, cô căn bản là tránh không được tay của hắn.

Hắn không để ý tới cô, vẫn lướt qua một dãy hành lang, đi tới phía cuối hắn lấy thẻ từ ra mở cửa, trực tiếp mang Hạ Mạn Nghê vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

“Nơi này là phòng nghỉ của tôi.” Nói xong, Tần Hạo Đông đi đến bên cửa sổ đem rèm cửa sổ kéo ra, không gian vốn u ám đột nhiên tràn đầy ánh sáng.

Căn phòng ước chừng lớn khoảng 30 bình, bày biện như một khách sạn sáu sao, xa hoa trang nhã thoải mái, cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ thung lũng Đài Bắc rộng lớn, giờ phút này vừa lúc là hoàng hôn, ánh tà dương trước của sổ trở thành phong cảnh đẹp nhất.

Cô nhìn có chút ngây người, bởi vì nơi này cảnh sắc tuyệt mĩ, làm cho người ta có chút tham luyến. Ngay lúc tầm mắt Hạ Mạn Nghê vẫn đang bị cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ phân tán lực chú ý, đồng thời Tần Hạo Đông đã xoay người, ánh mắt bình tĩnh rơi vào khuôn mặt bị thương sưng đỏ, xuống chút nữa, thấy được hơn nửa cảnh xuân, cúc áo bị tháo ra khỏi cổ áo sơ mi, lờ mờ lộ ra khe rãnh của bộ ngực sữa trắng noãn no đủ xinh đẹp…….

“Anh đang nhìn cái gì? Đồ háo sắc!” Hạ Mạn Nghê ý thức được con mắt nóng rực của hắn, chậm mất nửa nhịp đưa tay nắm chặt cổ áo rộng mở.

Tần Hạo Đông cười một tiếng, con ngươi từ từ trở lại trên khuôn mặt tức giận của cô, không muốn giải thích cũng không muốn trốn tránh vừa rồi hắn thật sự đang nhìn cảnh đẹp của cô. Vẻ đẹp của phụ nữ, chỉ cần là đàn ông thì sẽ muốn nhìn, mặc dù là không cẩn thận nhưng hắn xác định không muốn dời ánh mắt đi.

Một lúc lâu, hắn đi tới tủ lạnh nhỏ lấy ra một túi chườm nước đá dùng khăn lông bao ở bên ngoài, rồi quay trở lại đưa cho cô.

“Dùng cái này đắp lên chỗ sưng của cô một chút đi.”

Hạ Mạn Nghê ngước mắt nhìn hắn một cái mới chịu mở miệng cự tuyệt, Tần Hạo Đông đã vượt lên trước cô một bước nói. “Nếu như không nghe lời, vậy thì để tôi đắp giúp cô, chọn một cái đi.” Hạ Mạn Nghê trừng hắn, nhận lấy túi chườm nước đá trên tay hắn rồi xoa lên mặt, bỗng chốc một cảm giác mát lạnh đem nóng rát trên mặt đẩy lùi, tạm thời cô thoải mái hơn rất nhiều.

“Cô có phải hay không nên………”

“Tôi sẽ không nói lời xin lỗi! Đánh chết tôi cũng sẽ không bao giờ nói xin lỗi với người phụ nữ đó! Nếu như đó là yêu cầu của anh, tôi khuyên anh dừng lại, tôi không muốn nghe!”

Tần Hạo Đông khóe môi khẽ giật, ánh mắt híp lại. “Cô ta còn muốn kiện cô. Cô không sợ sao?”

“Sợ cái gì? Tôi có thể công khai cho toàn thế giới biết, luật sư có thể giúp tôi theo kiện.” Trong tập đoàn Bắc Phong người nào mà không phải là nhân tài? Chỉ là cô có muốn mở miệng hay không mà thôi. “Nếu như anh nghĩ giúp người phụ nữ đó đánh đổ tôi, tốt nhất nên chuẩn bị đối đầu với tổng công ty bên kia đi.”

Người phụ nữ này, đang uy hiếm tổng giám đốc hắn đây mà.

Đến tột cùng, cô có từng đem hắn đặt ở trong mắt hay không? Xem ra, nhất định là không có rồi?

“Muốn đánh nhất định phải đánh thắng, nếu không sẽ không đánh, đem mình biến thành thế này thì giống cái gì? Cả đời tôi còn chưa thấy qua hình ảnh người phụ nữ xấu xí như thế này bao giờ.”

Cái quái gì thế này? Hắn đang chê cười cô sao? Bộ dạng vui sướng khi có người gặp họa căn bản là không muốn trách cứ cô, mà là giễu cợt. Không phải cười cô đánh nhau, mà là cười cô biết rõ thua rồi còn đánh, làm cho mình một thân nhếch nhác, không tự lượng sức, đúng không?

“Tại sao lại đanh nhau?”

Cô liếc hắn một cái. “Cô ta lục lọi đồ của tôi, cho nên tôi mới đoạt nó lại, sau đó cô ta vung tay tát tôi một cái, tôi muốn cô ta nói xin lỗi, cô ta lại không nói, tôi liền đánh trả, sau đó cô ta túm tóc tôi kéo quần áo tôi, tôi cũng làm y như vậy, dù sao, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời xin lỗi.”

Tần Hạo Đông hơi mím môi, căn bản cũng không có ý định muốn cô nói xin lỗi.

Nhìn thấy cô bày ra không mặt bị thương, hắn một mực đè nén cơn giận của mình, bất quá, điều này cô không cần biết.

“Vẫn còn rất đau sao?” Giọng nói trầm thấp ôn nhu quanh quẩn trong phòng. Con mắt hắn, chớp cũng không chớp rơi trên mặt cô. Dịu dàng như vậy, cưng chiều như vậy, ánh mắt này, khiến Hạ Mạn Nghê không khỏi đỏ mặt, trái tim vốn bình lặng không khỏi nhảy loạn, cũng sắp bật ra ngoài rồi. Cô né tránh đôi mắt hắn, nghĩ đến lúc mới đến đêm hôm đó uống trà ở biệt thự, thái độ đột nhiên trở nên lạnh nhạt, làm cô toàn thân không thoải mái. Loại cảm giác đó rất đáng ghét, cái cảm giác giống như bị người khác vứt bỏ.

Cô không thể không thừa nhận, hắn đi công tác suốt bảy ngày, hình ảnh như vậy, cảm giác như vậy giống như một cái gai ở trong cô họng, thế nào cũng không dễ chịu

Hiện tại hắn đối với cô rất dịu dàng.

Cô không thể ngu ngốc động lòng.

Đúng vậy a, động lòng, cô không thể tin được chính mình vậy mà lại dùng tới hai chữ này, thế nhưng dường như so sánh hai chữ này rất chính xác tâm trạng rồi.

Rõ ràng, người đàn ông này không phải là một món ăn mà cô có thể ăn, thế nhưng bày ra trước mắt là một món ăn ngon miệng hợp khẩu vị, mùi thơm bốn phía, làm cho cô tâm không nhịn được, ngứa tay muốn trộm ăn một miếng cho đỡ thèm, biết rõ là nếu ăn có thể sẽ dị ứng hoặc là sinh nghiện, nhưng là vẫn nhịn không được…..

Chính là cảm giác như vậy. Chỉ là, cô càng ngày càng cảm thấy món ăn này ăn vào có thể sẽ đau bụng thật lâu, nếu đã như vậy, tốt hơn hết là một miếng cũng không nên ăn, ngay cả thử cũng không nên thử một chút.

Hạ Mạn Nghê đứng dậy. “Không phải nói muốn đến gặp Giám đốc Vương sao? Trước khi đi tôi phải sửa sang lại quần áo một chút, còn nữa, mặc dù tôi đã đem hơn phân nửa văn kiện chỉnh sửa lại, nhưng vẫn còn đống công việc chờ tôi bắt đầu, nếu như không phải vô cùng cần thiết, tôi hi vọng tổng giám đốc tự mình có thể đi, không cần kéo tôi theo, tôi còn bề bộn nhiều việc.”

“Không có Giám đốc Vương.” Tần Hạo Đông bật cười. “Đó là cái cớ, muốn nhìn rõ ràng cô rốt cuộc có hay không bị thương ở chỗ nào, như vậy mà thôi.”

A? Hạ Mạn Nghê cả người kinh ngạc nhíu mày.

Tâm, lại đang nhảy loạn.

Ngoài ý muốn, Tần Hạo Đông đưa tay lấy mắt kiếng trên mặt nàng xuống —

“Anh làm gì đấy?” Luôn động tay động chân như vây, rất đáng ghét. Cô đưa tay muốn đoạt lại đồ dạc của mình, lại nghĩ đến mình hiện tại không thích hợp lộn xộn, tránh cho cảnh xuân lại bị người đàn ông này nhìn thấy, đành phải thôi.

“Mắt kiếng này rất xấu, đừng đeo.” Tần Hạo Đông lần nữa thuận tay đem mắt kiếng của cô bỏ vào trong túi áo ngực.

“Anh là trộm chuyên nghiệp à, lấy đồ của tôi làm cái gì!” Cô tức giận đến giậm chân. Nào có ai như vậy? Hắn là gì của cô? Luôn tịch thu đồ của cô, đầu tiên là trâm cài tóc, sau đó là mắt kiếng. (tiếp theo là cái gì thì em cũng chịu >_

Hắn cười một tiếng, bị cô mắng là trộm cũng không nổi giận.

“Tôi cận thị 4 độ, anh không trả tôi, bảo tôi làm sao báo cáo công việc? Lấy ra!” Cô một tay nắm cổ áo, một tay che mặt, chỉ có thể kêu la, động cũng không dám động, căn bản là trơ mắt nhìn hắn không thể làm gì khác.

“Hạ thư ký rất chán ghét tôi sao?” Tần Hạo Đông đột nhiên mở miệng hỏi, ưu nhã thanh thản ôm ngực liếc nhìn cô.

A? Hạ Mạn Nghê sửng sốt một chút, không hiểu nhìn lại hắn. Thế nào để tài đột nhiên chuyển đến vấn đề này a?

“Hẳn là thực chán ghét?” Hắn miệng nói, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của cô.

Không biết vì sao a, đột nhiên muốn trêu trọc cô thư ký đứng đắn của hắn một chút. Hơn nữa, cô quả thật không làm cho hắn thất vọng, giờ phút này bộ dạng ngây người, thật đúng là rất thú vị.

“Tại sao….. Đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Chỉ là muốn nói cho cô biết, nếu như cô rất chán ghét tôi, cứ tiếp tục ghét nữa đi, như vậy còn tốt hơn so với việc không cẩn thận yêu tôi.” Kinh ngạc, Hạ Mạn Nghê nhìn về phía hắn.

Trong nháy mắt như vậy, cô cảm thấy suy nghĩ giống như bị hắn nhìn xuyên thấu, làm cho cô buồn bực đến không có biện pháp hít thở.

Hắn nhìn ra cái gì sao?

Không thể nào! Cô không có lộ ra một chút xíu biểu tình nào muốn ăn tươi hắn!

Nhìn thấy biểu tình này của cô, Tần Hạo Đông, thật vất vả mới mới nhịn được cười.

“Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, tôi nghe nói mấy buổi tối cô thức tới khuya, tinh thần xem ra rất kém, chẳng qua là vừa mới chứng kiến cô đánh nhau cùng người ta, tôi nghĩ hẳn là vẫn còn chống đỡ được đi, cho nên ngủ một chút đi, tôi xử lý xong việc sau đó tới tìm cô, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Cái gì cùng cái gì? Cùng nhau về nhà? “Tự tôi có lái xe tới.”

“Tôi không có lái xe tới, cho nên cùng nhau về nhà.”

Không muốn cũng không được nha? Hạ Mạn Nghê nhìn Tần Hạo Đông làm bộ phải đi, vội gọi hắn dừng lại. “Này, mắt kiếng của tôi!”

Tần Hạo Đông giơ giơ ta. “Mắt kiếng này trước hết để chỗ tôi, khi nào quay lại sẽ đưa cho cô, đi ngủ đi.” Nói xong, hắn tiêu sái xoay người rời khỏi phòng.

Không có mắt kiếng, cô chỗ nào cũng không thể đi, chuyện gì cũng không làm được.

Như vậy, hẳn là có thể ngủ ngon một chút chứ? Làm việc mà không biết nghỉ ngơi chỉ có phụ nữ ngốc!

Tần Hạo Đông nhìn toàn bộ văn kiện báo cáo được phiên dịch chi tiết trên bàn, không chỉ có đem kế hoạch văn kiện, Phỉ Siết bên kia gửi sang phân loại chỉnh lý thật tốt, còn dùng bút đỏ chỉ rõ dưới những chỗ đối phương bên kia bố trí cạm bẫy, cũng thêm vào đó kể ra chi tiết hậu quả có thể xảy ra, đưa ra biện pháp khắc phục ở trên, nói rõ nếu như dùng phương thức khác để ký hợp đồng có thể tránh khỏi tình trạng đó……..

Người phụ nữ kia, làm thư ký cũng có năng lực đi, khó trách, tổng công ty bên kia lại bỏ ra số tiền lớn mời thư ký nhỏ bay tới Đài Loan. Một thư ký nhỏ, có bao nhiêu bản lĩnh đây? Trời mới biết! Phàm là người có năng lực, ở Bắc Phong không nên bị mai một, không phải sao? Cô sao có thể cam tâm khuất phục ở vị trí này? Mặc dù là một thư ký rất được trọng dụng, nhưng vẫn chỉ là thư ký a!

Nghĩ đến đây, Tần Hạo Đông cầm điện thoại trên bàn gọi sang nước Mĩ —

“Này, tôi là Thụ Á Phong đây.” Điện thoại truyền đến thanh âm của người hiển nhiên vẫn còn đang trong giấc mộng, giọng nói nghe vô cùng lười biếng, nhưng lại không làm giảm sự ưu nhã mê người đặc biệt từ tính một chút nào.

“Tôi là Hạo Đông.”

Đối phương giống như giật mình chợt thanh tỉnh, dừng một lúc mới nói. “Xảy ra án mạng rồi sao?”

Bằng không tiểu tử này không có việc gì, sao sáng sớm quẫy nhiễu giấc ngủ yên lành của hắn làm cái gì? Không biết Đài Loan và nước Mỹ có sự chênh lệch thời gian sao?

Tần Hạo Đông nói. “Nếu là như vậy, người tôi nên tìm là cảnh sát, không phải cậu.”

“Nói trọng điểm đi.”

“Hạ Mạn Nghê thật sự chỉ là một thư ký sao?”

“Cái gì?” Sáng sớm gọi điện thoại tới ầm ĩ hắn ngủ chỉ vì chuyện này?

“Tại sao cậu không thăng chức cho cô ấy?”

Thật lâu….. Bên kia Thụ Á Phong mới cười khẽ một tiếng. “Ngươi không phải hiện tại mới phát hiện năng lực cô ấy hơn người chứ? Cô ây tới Đài Loan cũng đã tám ngày rồi, cậu không khỏi biết quá muộn một chút rồi chứ.”

“Tôi đi công tác ở Thượng Hải bảy ngày, hôm nay vừa trở về.”

“Trả lời vấn đề của tôi, ông chủ Phong.” Hắn gọi điện thoại cho cậu ta, cũng không phải để nghe cậu ta cười nhạo.

“Tiểu Nghê không muốn thăng chức a, cô ấy nói thích làm công việc thư kí, miễn là cho cô nhiều tiền là được rồi, những chức vụ và danh tiếng khác cô quan tâm, bởi vì mục đích cuối cùng của cô ấy là tìm một người chồng xứng đáng để gả cho, trước khi kết hôn đều là thời kỳ quá độ mà thôi, bảo tôi không cần đặt quá nhiều kỳ vọng lên người cô ấy, ngoại trừ tìm giúp cô ấy một người chồng tốt ở bên ngoài, không nên nghĩ thay đổi tư tưởng méo mó của cô, cô ấy nói với tôi như vậy đấy.”

“Nghe qua ông chủ Phong rất quen thuộc nha! Tiểu Nghê? Cô ấy không phải đều muốn gọi mình là Hạ tiểu thư sao?”

Hắn vĩnh viễn không quên được bộ dáng thở phì phò của người phụ nữ kia, cô muốn gọi mình là Hạ tiểu thư.

Thụ Á Phong nghe vậy cười sang sảng ra tiếng. “Nghe quá có chút ghen ghét, Hạo Đông, cậu sẽ không phải coi trọng Tiểu Nghê chứ? Tôi đây cũng không tán thành, cậu đã từng ly dị còn có một con trai, tuyệt đối không phải là người chồng lý tưởng được chọn của Tiểu Nghê, khuyên cậu sớm dẹp ý định này đi. Tiểu Nghê không phải phụ nữ bình thường, cô ấy truyền thống lại bảo thủ, cùng một người đàn ông sẽ ở chung từ đầu cho đến cuối, cho nên…. Cậu không thích hợp với cô ấy, hiểu không?”

“Đầu óc cậu bị bể à? Tôi có nói là cưới sao?” Hai chữ tái hôn, do chính cậu ta nói ra thật đúng là hết sức chói tai, mấy năm này, hắn chưa từng nghĩ tới để trong lòng một người phụ nữ nào nữa, hôn nhân, một lần là đủ rồi đi? Không cần tiểu tử này bận tâm nhắc nhở lần nữa, hắn Tần Hạo Đông cũng sẽ không lại vì bất kỳ người phụ nữ nào nhảy vào ngõ cụt hôn nhân.

“Nhất định, vừa mới bảo cậu đừng nghĩ động đến cô ấy, một ngón tay cũng không thể động vào.”

Chậc, một ngón tay cũng không thể động? Thật là càng nói càng thái quá. Thụ Á Phong có phải hay không đối với cô quá bảo hộ a?

“Cậu đem cô ấy sống ở thời cổ đại sao? Không cẩn thận sờ tay cô một cái, thì muốn đàn ông cưới cô, này…..tiểu thư khuê các?”

Thụ Á Phong trầm ngâm một lát, bao hàm thâm ý mà nói. “Không sai biệt lắm, là như thế. Trừ phi cậu hi vọng cô ấy yêu cậu, cậu cũng tính toán muốn kết hôn với người ta, nếu không, nhớ, một ngón tay cũng không được động vào cô ấy.” Tần Hạo Đông chau mày, thế nào nghe được những lời này làm cho hắn không thoải mái.

Hôm nay Thụ Á Phong, hành vi thực sự rất quái lạ rồi, năm lần bảy lượt cường điệu Hạ Mạn Nghê không thích hợp với hắn, nhắc nhở suy nghĩ của hắn không nên động vào cô, chẳng lẽ cậu ta cho rằng hắn Tần Hạo Đông là đang phát dục sao? Tùy tiện một người phụ nữ đến gần hắn sẽ nhào tới? Quá buồn cười, nếu quả thật là như vậy, hắn hiện tại không biết mình đã kết hôn bao nhiêu lần rồi!

“Nếu như sợ tôi ăn luôn cô ấy, tại sao còn nhất định đem cô ấy điều đến bên cạnh tôi phụ trách dự án này?” Bắc Phong lớn như vậy, cũng không tin chỉ có mình cô thông thạo ngôn ngữ Ảrập.

“Tôi cũng thực luyến tiếc, chỉ là không có biện pháp, bởi vì cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất, dự án này rất lớn, một chút sai lầm đều không được, nên tôi chỉ tin tưởng và giao nhiệm vụ cho cô ấy.”

“Ông chủ Phong, cậu sẽ không phải là…Thích cô ấy chứ?” Thụ Á Phong là nhân vật nào? Sẽ như vậy mà tin tưởng một người, hơn nữa còn là phụ nữ, thật sự là quyết định bất ngờ đến cực điểm. Rất khó đoán như vậy, bởi vì bên trong lời nói của hắn mang theo sự cưng chiều đối với cô. Điện thoại bên kia lần nữa truyền tới tiếng cười sang sảng. “Tôi dĩ nhiên thích, còn từng cầu hôn với cô ấy nữa, nhưng là cô ấy không lấy, nói tôi là một người không có máu không có nước mắt, trừ phi mắt của cô mù mới có thể lấy tôi….”

Tần Hạo Đông nghe được một đoạn này, ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng những lời này từ trong miệng người đàn ông Thụ Á Phong nói ra —