Thứ Kình

Chương 9



Lý Cửu Lộ theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường một cái, thời gian không còn sớm.

Phía dưới gọi: "Lý Cửu Lộ". Thanh âm cố tình đè thấp rất nhiều.

Cửu Lộ ló đầu ra: "Có việc gì không?"

"Cô xuống dưới đi."

"Tôi muốn đi ngủ."

"Tôi chỉ nói mấy câu thôi." Trì Kiến lắc lắc cái cổ: "Mất hai ba phút là cùng."

Lý Cửu Lộ suy nghĩ vài giây, đóng cửa sổ, khoác lên người áo khoác dày.

Dưới tầng tối tăm, cửa chính của phòng ngủ đóng chặt, bên trong nửa tiếng động cũng không có.

Cô không bật đèn, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra.

Trì Kiến đứng dưới tán cây hoè cách đó không xa, khoanh tay, nghiêng người dựa vào cây.

Lý Cửu Lộ vốn chột dạ, kéo chặt áo khoác, cong eo, nhỏ giọng chạy tới.

Trì Kiến: "Làm gì như kẻ trộm thế?" Bây giờ ngữ điệu đã trở về bình thường, âm cuối vẫn cao giọng như cũ.

Cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau, sợ giọng nói của anh kinh động đến Giang Mạn và Chu Khắc.

Trì Kiến nhìn cô, nhàn nhạt cười: "Sợ cái gì? Mẹ cô đang ở tầng ba làm việc, hiệu trưởng Chu ra ngoài còn chưa trở về."

Lý Cửu Lộ giương mắt, quả nhiên thấy tầng ba nhà cũ đèn còn sáng. Cô đứng thẳng sống lưng: "Sao anh còn biết rõ hơn cả tôi vậy?"

Trì Kiến khẽ hừ một tiếng, đứng thẳng người, đi tới.

"Sao anh còn chưa về? Sắp 10 giờ rồi." Cửu Lộ nói.

Từ khi Giang Mạn và nhóm bảo vệ cho rằng anh là bạn học của cô, anh có được đặc quyền, chỉ cần nhìn khuôn mặt, đều coi như có giấy thông hành, thời gian ra vào viện dưỡng lão so với người khác cũng tự do hơn một chút.

Biết bọn cô muốn cùng nhau học tiết tự học buổi tối, nếu thời gian không quá muộn, đều đồng ý cho anh tiến vào.

Nhưng hôm nay thời gian đi lại quả thật đã quá muộn.

Trì Kiến đi đến trước mặt cô, vóc dáng cao lớn, che khuất ánh đèn đang chiếu ở ngoài kia.

"Tôi vừa mới dỗ bà ngoại ngủ."

Lý Cửu Lộ lại thất thần, trong đầu không khỏi tưởng tượng, anh là người nói năng ngọt xớt, không biết cảnh dỗ một cụ bà đi ngủ trông như thế nào.

Trì Kiến: "Cô đang nghĩ thế?"

"...... Bà ngoại anh lại ngây ngốc hả?"

"Ừ." Trì Kiến ngẩng đầu lên trời rít một hơi, khóe miệng phả ra khói thuốc, có thể nhìn ra, tâm tình anh đang không tốt.

Mũi chân Cửu Lộ cọ cọ mặt đất, nghe anh hỏi: "Ở lại với tôi một lúc được không?"

Cô thực sự không muốn. Hai người đứng trong phòng khách của nhà cũ, nếu lát nữa Giang Mạn xuống dưới nhà, vừa vặn có thể thấy được, tuy là "Bạn học", nhưng nam nữ khác biệt, cô không muốn thêm phiền toái, càng không muốn nghe Giang Mạn giảng đạo lý.

Còn đang do dự, Trì Kiến đã đi trước một bước vào trong hậu viện.

Tòa nhà này thật ra rất lớn, diện tích chiếm khoảng hai nghìn mét vuông, chủ đất giữ một nửa, tiền viện mở rộng, phía sau tòa nhà còn có nội viện, bốn phía là phòng chứa đồ, cấu trúc theo hình chữ "Nhân", chỉ là cao thấp không giống nhau, có vẻ đan xen tùy ý.

Không trí trầm mặc rất lâu, lúc này một cái đèn chiếu sáng cũng không có, cửa sổ tối đen, nhìn lâu sẽ cảm thấy có chút âm u khủng bố.

Lý Cửu Lộ vẫn luôn cảm thấy, tòa nhà cũ này rất thích hợp làm lâu đài cho ma cà rồng phương Tây, đặc biệt là vào buổi tối.

Cô thu lại tầm mắt, kịp thời ngăn lại tưởng tượng của mình, ma xui quỷ khiến thế nào lại đuổi kịp bước chân anh.

Giữa hậu viện bố trí một ít thiết bị tập thể dục, khuỷu tay Cửu Lộ chống lên xà đơn, ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay không có trăng, mây đen che khuất những vì sao sáng. Không lâu sau, một tiếng "Tách" nhỏ vang lên, khóe mắt nhìn thấy ánh lửa, cô nghiêng đầu nhìn sang, hóa ra Trì Kiến đang châm thuốc lá.

Anh thật lâu không lên tiếng, Cửu Lộ đành phải mở miệng trước.

"Thật ra tôi không hiểu, tại sao anh lại đưa bà ngoại đến viện dưỡng lão?"

Anh lười nhác dựa vào bên cạnh, liếc nhìn cô một cái: "Đây là khả năng của tôi, bây giờ có thể cho bà cuộc sống tốt nhất."

"Vì sao không để bà ở nhà với anh?"

"Tôi đang ở nhờ nhà người khác, khá bất tiện."

Cửu Lộ nói: "Anh có thể thuê nhà trọ bên ngoài mà."

Trì Kiến cúi đầu hút điếu thuốc: "Bà ngoại mắc bệnh này, yêu cầu lúc nào cũng phải có người chăm sóc bên cạnh, ban ngày tôi đi làm, buổi tối trở về muộn, sinh hoạt như vậy hiển nhiên không thể thực hiện được."

Cửu Lộ mấp máy môi, thừa nhận gật đầu.

"Tôi cũng có chỗ không hiểu, dường như cô muốn đi ra ngoài kinh doanh?" Trì Kiến nghiêng đầu: "Có thù oán gì với tiền à?"

Cửu Lộ nói: "Chỉ là tôi cảm thấy ở đây thiếu sự ấm áp của gia đình."

Trì Kiến cười lạnh một tiếng, ngữ điệu mang theo chút trào phúng cùng căm phẫn: "Có nhà thì sao?"

Lý Cửu Lộ cảm thấy, đêm nay cô chỉ thích hợp làm người nghe, vì thế cũng không hé răng.

Đột nhiên, gió đêm nổi lên, mang theo chiếc lá rách bay trên bầu trời.

Trì Kiến hút một hơi thuốc cuối cùng: "Nhà tôi ở nông thôn, sinh ra không bao lâu thì cha mẹ ra đi ngoài ý muốn, cho nên tôi không có nhiều ấn tượng về bọn họ. Tôi được bà ngoại cưu mang, tận đến năm mười bốn tuổi." Anh ngừng lại một chút: "Sau đó tôi rời nhà đi, bà ngoại ở nhà cậu mợ, ban đầu cơ thể bà còn khỏe mạnh, có thể làm được việc đồng áng, năm kia sau khi làm việc xong bà trở về không tìm được nhà, đi bệnh viện khám mới biết được bà mắc chứng ngốc của người già. Người không còn khỏe, không nói đến việc há mồm chờ cơm, còn cần người khác chăm sóc. Lần này tôi trở về, hàng xóm trong thôn phản ánh, mợ thường xuyên mắng mỏ bà, có một lần còn ra tay đánh đập."

Cửu Lộ: "Sau đó thì sao?"

"Tháng trước có người nói với tôi bà ngoại đi lạc, khi tôi trở về, bà đã đi ba ngày."

"Cậu mợ của anh không đi tìm sao?"

Trì Kiến lắc lắc đầu: "Tôi không biết. Về sau có người dân đang trồng rau nhìn thấy liền đưa về, bà gầy đến mức người không ra người, quần áo rách tả tơi, giày cũng nát bươm."

"Vì thế nên anh đưa bà ngoại đến trấn Tiểu Tuyền à?"

Trì Kiến gật đầu: "Hôm nay bà lại phát bệnh, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi Phùng Sơn, chính là cậu của tôi. Có khi nhìn thấy tôi cũng gọi Phùng Sơn." Anh nói: "Cho nên tôi rất bực."

Cửu Lộ kéo chặt áo khoác trên người, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: ""Người con bất hiếu, không bằng cỏ với cây", bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt."

Trì Kiến liếc nhìn cô một cái, bỗng dưng cười: "Rốt cuộc người có văn hóa, an ủi người khác đều dễ nghe như vậy."

"......"

Không biết vì sao, Lý Cửu Lộ đang buồn bực thế nhưng nghe tiếng cười khẽ của anh tâm tình lại dịu đi rất nhiều, sức cuốn hút kì diệu như vậy làm cô rất ngạc nhiên.

Gió lạnh thổi qua nhà cũ, mang đến một tiếng quỷ dị giống như âm thanh than khóc.

Bỗng nhiên không ai lên tiếng.

Liếc nhau.

Trì Kiến: "Cô có nghe thấy không?"

Lý Cửu Lộ mím môi gật đầu.

"Rầm rầm rầm rầm...... Rầm rầm rầm......"

Trong tiếng gió trộn lẫn tiếng đập như có như không, giống hai loại vật cứng va vào nhau, lại giống tiếng gõ, tiết tấu rất chậm, mỗi một tiếng tần suất và sức lực đều giống nhau.

Trì Kiến ngồi dậy, nhìn phòng chứa đồ đối diện, tiếng động hình như là từ bên kia truyền tới.

Hậu viện rất tối, cũng không có ánh trăng chiếu sáng, phòng cũ tĩnh mịch đứng sừng sững, giờ phút này chỉ có mỗi hai người bọn họ, không khí lập tức trở nên nặng nề.

Trì Kiến đi hai bước đến bên cạnh cô: "Chúng ta qua xem sao nhé?"

Lý Cửu Lộ nuốt nước miếng.

Anh nhấc chân đi sang bên kia.

Cửu Lộ do dự hai giây, nhưng bị lòng hiếu kỳ quậy phá, cuối cùng đuổi kịp anh.

Trong lúc đó gió vẫn luôn thổi, phát ra tiếng biến âm gào hét, càng đi về phía trước, tiếng trống trong lòng Cửu Lộ càng gõ dồn dập, cho dù có can đảm hơn nữa thì cũng chỉ là con gái.

"Nếu không tôi về phòng trước đây, cũng không có gì đẹp." Cô nhỏ giọng nói.

Cô nói xong liền xoay người, chưa kịp cất bước, đã bị Trì Kiến nắm lấy cổ tay: "Cô trông không giống người nhát gan."

Lý Cửu Lộ không nói được nên lời, không hiểu mình biểu hiện như thế nào, lại để cho anh ấn tượng như vậy. Bị anh kéo đi mấy mét, đi vào căn phòng phía trước, khoảng cách càng gần, mùi mục nát của tấm ván gỗ càng rõ ràng.

Bất tri bất giác, ngoại trừ tiếng gió, không còn âm thanh nào nữa, giống như tiếng động vừa rồi chỉ là ảo giác.

Trước mặt là cửa gỗ được sơn hồng, then cài cửa đầy rỉ sắt, Trì Kiến sờ ổ khóa, rỉ sắt loang lổ, chắc là đã rất lâu chưa mở ra.

Liên tục nhìn hai gian phòng, tình huống cơ bản là giống nhau, phía trước còn có một phòng, nhưng hai người không đi tiếp về phía trước.

Trì Kiến di chuyển ánh mắt, cửa gỗ, cửa sổ, mái hiên...... Lá cờ, dây thừng.

"Chắc là......" Trì Kiến bỗng nhiên xoay người, đi phía trước một bước, va vào Lý Cửu Lộ.

Anh theo bản năng đỡ lấy hai vai cô, không nghĩ tới sẽ gần cô như vậy.

Lý Cửu Lộ cũng giật mình, mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Trì Kiến nói nhỏ: "Cô sợ à?" Ba chữ thổi tới, dùng một loại ngữ điệu dịu dàng xưa nay chưa từng có.

Trái tim Lý Cửu Lộ không khỏi run rẩy, cô lý giải cảm giác này là do phản ứng sinh lý khi sợ hãi, không lẫn bất kì nhân tố cảm tính nào.

Cô lui ra phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Trong trấn mọi người đều nói ở đây có ma quỷ quấy phá, anh có tin không?"

Trì Kiến nhìn cô vài giây, thấp giọng: "Tin."

Cửu Lộ run lên.

Anh không giống với những người con trai khác, vào giờ phút này, tự dựng cho mình hình tượng nam tử hán không sợ bất cứ cái gì, mà lại nói: "Nhà cũ này nói như thế nào cũng đã có một trăm năm lịch sử, ma quỷ ở qua, quân phiệt, đến nhà của cô đã qua không biết bao nhiêu đời chủ. Năm xưa không hoà bình, có thể có không ít người sống thọ và chết tại nhà, cho nên có vong linh oan hồn cũng không hoàn toàn kỳ lạ."

Lý Cửu Lộ nghe xong lạnh cả sống lưng, cảm giác sau cổ có khí lạnh bốc lên, theo bản năng dịch lên phía trước một chút, khiến khoảng cách vừa mới giãn ra lại thu hẹp lại.

Vừa ngẩng đầu, thấy anh chắp tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Lý Cửu Lộ có chút buồn bực, lập tức lùi lại về phía sau.

Trì Kiến lại cười, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà bây giờ không có chuyện gì đâu, có thể là tiếng dây thừng va vào lan can." Anh giơ đầu ngón tay lên chỉ: "Nhìn mặt cờ kia."

Lý Cửu Lộ nhìn theo, không hé răng.

"Này...... Muốn về phòng chưa hay chờ thêm chút nữa?" Anh hất cằm hướng giữa sân.

Cô nói: "Sáng mai tôi phải đi học, anh cũng nên về sớm đi."

Trì Kiến vẫn chưa thoả mãn, rũ mắt, nhét hai tay vào túi quần: "Vậy đi thôi."

"Tôi đưa cô về trước."

Lý Cửu Lộ không dị nghị.

Hai người xoay người đi về, cách nhau một sải tay.

Gió lớn thổi bay một chút mây đen, không gian tối tăm, xuất hiện ba ngôi sao sáng.

Bóng dáng bọn họ biến mất ở chỗ ngoặt.

Lá cờ tung bay, dây thừng quấn chặt quanh lan can, không phát ra một tiếng nào.

Lá cây vang lên xào xạc, cùng với tiếng động khác ——

"Bang bang...... Rầm rầm rầm...... rầm rầm rầm......"

Sau đêm đó, đã rất lâu không gặp lại anh.

Ngay sau đó nghênh đón kì thi tháng.

Sau kì thi tháng ba ngày, giáo viên dạy toán cuối cùng cũng trả bài.

Đầu tiên gọi tên vào nhận bài thi, bài được xếp theo điểm, điểm cao được xếp ở trước, giáo viên không nhịn được khen cổ vũ hai câu.

Cả lớp có 64 người, những bài thi điểm thấp còn lại thầy không giữ, đưa cho một bạn học trả bài hộ.

Lý Cửu Lộ nhận được bài thi, hai con số bắt mắt ở chính giữa, ba mươi tám điểm.

Thầy giáo ở trên bục giảng tổng kết theo hệ thống, phân tích chỗ khó.

Quá mười phút từ khi tiếng chuông tan học vang lên, thầy mới dừng lại uống ngụm nước, tuyên bố tan học.

Cửu Lộ gấp lại bài thi, để vào cặp sách, cô không dự tiết tự học buổi tối, cũng không chào hỏi với Mã Tiểu Dã, từ cửa sau lén chuồn ra khỏi lớp.

Không lâu sau, Lương Húc đuổi theo: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì, đợi tớ với."

Cửu Lộ hỏi: "Chỗ kia có khó tìm không?"

"Bình thường, cuối đường Bách Hoa, có chút bí mật."

Hai người đi bộ đến, qua phố ăn vặt náo nhiệt, dần dần lại yên tĩnh.

Chỗ kia quả thật khá bí mật, từ một ngõ nhỏ không rõ tên đi vào, lại rẽ hai chỗ ngoặt.

Trên đường Lương Húc nói chuyện luôn mồm, nhất định muốn biết cô tìm tiệm xăm hình để làm gì. Cửu Lộ nói có bạn muốn nhờ cô đi hỏi thăm, cậu hỏi là ai, cô không đáp.

Lương Húc thấy thăm dò không được, nên tìm đề tài khác nói chuyện: "Hôm nay Mạc Khả Diễm không đi học, cậu có biết cô ấy đi đâu không?"

"Tớ không biết."

"Tuy rằng cô ấy là người rất ngang ngược, nhưng lại học giỏi, chưa từng nghỉ học lần nào."

Cửu Lộ hoàn toàn không có hứng thú đối với người này, càng không có thiện cảm, mím chặt môi, không nói một tiếng.

Đi thêm vài phút, rốt cuộc nhìn thấy một cửa tiệm xăm hình.

Cửa tiệm này khá bình thường, không lớn, bảng quảng cáo chữ trắng nền đen, có ghi bốn chữ to "Văn nhân thiên hạ"; cửa sổ không lớn, mặt tường có một ít hoạ tiết hoa văn, đầu lâu xương sọ, hung thần ác sát.

Trong tiệm đèn đóm sáng trưng, nhạc bật to, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có người đi lại thoáng qua bên cửa sổ.

Lương Húc: "Vào đi, bên trong đều là bạn của tớ, không cần khách khí."

"Hôm nay tớ không vào, để hôm nào tớ mang bạn tới rồi vào." Lý Cửu Lộ tất nhiên sẽ không ngốc mà đi cùng cậu, để báo đáp lại, hỏi cậu: "Đi ăn cơm không? Tớ mời cậu."

Ngày hôm sau, Lý Cửu Lộ vẫn không dự tiết tự học buổi tối, đeo cặp sách một mình đến đây.

Hôm nay không giống với ngày hôm qua, tiệm xăm bật đèn, nhưng không mở nhạc, giống như không có ai.

Nơi như thế này Cửu Lộ rất ít khi tiếp xúc, giương mắt nhìn quanh, mới sải bước lên bậc thang.

"Có ai ở đây không ạ?" Cô thật cẩn thận hỏi.

Phòng khách bên ngoài vừa nhìn đã hiểu ngay, mấy chiếc ghế, một cái bàn bát tiên, đối diện là mặt tường treo hoạ tiết hình xăm. Cuối cùng là bồn rửa tay, bên trên có gương, phía bên phải là cầu thang, bên trái có một cái cửa, cửa khép hờ, treo một tấm mành màu xanh lá, bên trong có ánh đèn hắt ra.

Lý Cửu Lộ đi qua, lại hỏi: "Có ai ở đây không ạ?"

Không lâu sau, bên trong có tiếng lười nhác đáp: "Đây."

Do dự một lát, cô đi đến, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Phòng bên trong nhỏ hơn rất nhiều so với bên ngoài, ánh đèn chói mắt, bày đầy thiết bị xăm hình mà cô chưa bao giờ thấy qua.

Ở giữa chiếc ghế nằm, có một cô gái đang ngồi bên trên, duỗi chân, mái tóc dài tùy ý hất sau gáy, hình như cô không mặc áo ngực, vạt trước của chiếc áo dệt kim hở cổ che kín hai bộ phận mẫn cảm, những nơi khác tất cả đều lộ ra ngoài.

Lý Cửu Lộ nhanh chóng dời mắt, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế đối diện với cô gái, hai chân tách ra, tay cầm một cái bút kim loại.

Anh đối mặt với bộ ngực của cô gái, cái bút trong tay hạ xuống.

Cửu Lộ cảm thấy bóng lưng của anh có chút quen mắt, chưa kịp suy nghĩ, lại thấy người kia không thèm ngẩng đầu, nói: "Đi ra bên ngoài chờ nhé." Anh đeo găng tay và khẩu trang, nên âm thanh hơi trầm.

Lý Cửu Lộ mím môi, bỏ mành xuống: "Vâng."

Hết chương 9