Thứ Kình

Chương 43



Ánh đèn trong phòng xăm nhỏ sáng rực, máy sưởi đầy đủ, cửa phòng đóng chặt, đứng bên trong vô cùng ấm áp.

Trì Kiến khom người chuẩn bị thiết bị, miệng không quên chiếm tiện nghi: "Cởi quần áo đi, cô giáo Lý."

Người phía sau không nói gì, anh chợt nhớ tới lần đầu tiên xăm cho cô, cô hoảng sợ như con thỏ nhỏ, tâm tư trêu đùa cô càng ngày càng nhiều.

Anh vừa đeo găng tay vừa quay đầu lại: "Tốt nhất là cởi hết......"

Lời vừa mới nói được một nửa đã nghẹn lại trong cổ họng, Trì Kiến ngây người.

Người con gái anh yêu đứng yên tĩnh trong phòng, bên dưới mặc quần jean, nửa người trên chỉ còn lại áo lót, hai bên là hai dây áo mỏng manh. Những đường cong mỹ lệ đó ôm trọn lấy ngực cô, tạo thành một đường cong mềm mại hình chữ "Y".

Trì Kiến chưa từng quang minh chính đại quan sát cô như vậy.

Môi anh khô khốc: "Em cởi xong rồi à."

Cửu Lộ chắp tay sau lưng, khuôn mặt ửng đỏ.

Cô đến gần, theo hướng dẫn của anh, nghiêng người ngồi lên ghế.

Trì Kiến thu lại những lời nói vui đùa, xách ghế ngồi đằng sau cô.

Hôm nay Cửu Lộ buộc tóc đuôi ngựa, giờ phút này bím tóc rủ xuống trước ngực, toàn bộ phần lưng hiện ra trước mắt anh.

Ánh sáng trên đỉnh đầu đã chói mắt, nhưng màu da cô lại càng chói mắt hơn, Trì Kiến hắng giọng, buộc bản thân phải có thái độ chuyên nghiệp.

"Có dây áo hơi bất tiện, Em...... Có thể cởi ra không?"

"Được ạ."

Cô chưa kịp cử động, Trì Kiến khẽ nói: "Anh giúp em nhé?"

"...... Vâng."

Thật ra trong tiệm có chuẩn bị khăn tắm sạch sẽ, nhưng anh chưa lấy cho cô, cô cùng không cần.

Anh nắm chặt tay thành quyền, bình tĩnh nghiên cứu một lát, sau khi cởi ra, dịch tầm mắt, chấm mực, chuẩn bị kim châm.

"Anh bắt đầu nhé?"

Cửu Lộ vâng một tiếng.

Mũi kim đầu tiên, Cửu Lộ khẽ run rẩy.

"Đau hả em?"

Cô nói: "Không sao đâu ạ."

Hôm nay anh hơi hoa mắt, không xuống tay được, tay bị bọc trong găng tay cao su, toát mồ hôi, như bị cao su dính chặt.

Lâu sau không ai nói chuyện, chỉ còn tiếng điện lưu.

Chữ "Kiến" chỉ cần khoa tay múa chân đơn giản, nếu là trước đây, anh có thể hoàn thành rất nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ ánh mắt anh như bị gì đó hấp dẫn, không thể tập trung tinh thần.

"A......" Cửu Lộ khẽ kêu lên.

Trì Kiến giật bắn mình, mũi kim lệch đi, bút xăm trong tay anh lập tức tách khỏi lưng cô.

Anh hít sâu một hơi, đặt bút xuống, cởi găng tay.

"Xăm xong rồi ạ?" Cửu Lộ thoáng nghiêng đầu.

"Chưa đâu, còn thiếu một nét bút nữa."

"Vậy sao anh lại dừng lại?"

Ánh mắt Trì Kiến sâu thẳm: "Lộ Lộ, hôm nay tay anh rất run."

Bầu không khí xấu hổ lan rộng trong căn phòng ấm áp, Cửu Lộ không nhúc nhích, anh cũng không nhúc nhích, dường như hai người đều đang chờ mong điều gì đó.

Cuối cùng cô không chịu nổi: "Em dậy nhé."

Trì Kiến bỗng nhiên ôm lấy cô từ phía sau: "Lộ Lộ......" Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, cuối cùng cả khuôn mặt vùi vào hõm vai cô: "Anh muốn ——"

Hai chữ cuối cùng thổi đến bên tai, Cửu Lộ cắn chặt môi dưới.

Anh cẩn thận hỏi: "Được không em?"

"Tất cả đều nghe theo anh." Giọng như muỗi kêu.

Trì Kiến ôm cô theo kiểu công chúa, bế cô lên tầng hai.

Quá trình diễn ra rất mới lạ cũng rất nhấp nhô, trên đường đi anh chạy sang phòng Hồng Dụ, cầm chút đồ cần thiết về.

Tất cả đều thuận lợi phát triển trong bóng đêm.

***

Đến khi sắc trời hửng sáng, Trì Kiến gọi Lý Cửu Lộ dậy.

Cả người Cửu Lộ mệt rã rời, đau nhức khi nhảy từ trên cửa sổ xuống, hình xăm trên lưng bỏng rát, thêm cả đau đớn mà anh mang đến cho cô, toàn bộ chồng chất lên nhau, cô cảm thấy mình sắp thăng thiên đến nơi rồi.

Cửu Lộ hừ nhẹ một tiếng.

Trì Kiến bế cô lên, khẽ khàng nói lời xin lỗi.

Hai người vuốt ve nhau một lát, Cửu Lộ hỏi: "Em ngủ bao lâu rồi?"

"Hơn một giờ."

"Anh có ngủ không đấy?"

"Không." Anh cọ môi lên trán cô: "Anh vừa mới lau qua hình xăm trên lưng em rồi đấy, mấy ngày nay tắm rửa phải cẩn thận nhé."

Cửu Lộ nói: "Anh còn chưa xăm xong mà."

"Lần sau xăm tiếp."

Sau khi đầu óc đã tỉnh táo, Trì Kiến mới chợt nhận ra mình hơi quá phận.

Bây giờ người cô mềm nhũn như búp bê vải, trách anh sao lại nhẫn tâm làm đau cô.

Trì Kiến nói: "Anh thật là khốn nạn, em...... Đau ở đâu?"

"Chỗ nào cũng đau."

"Em đánh anh đi." Anh nắm lấy bàn tay cô vỗ vỗ lên mặt mình.

Cửu Lộ cười cười, sau đó gắng sức, nhấc đầu hôn lên cằm anh: "Tên khốn thối tha."

Trì Kiến hôn cô.

Lại làm thêm lần nữa, Cửu Lộ: "Mấy giờ rồi anh?"

"5 giờ mười phút."

Cửu Lộ nói: "Em phải đi rồi, phải về nhà trước khi mọi người dậy."

"Em có muốn tắm rửa một lát không, anh giúp em."

"Không cần đâu ạ, em về nhà tắm cũng được."

"Vậy...... Anh tiễn em."

Trì Kiến xuống giường nhặt quần áo lên mặc giúp cô, bản thân đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó đưa cô về.

Về đến nhà Cửu Lộ ngã luôn lên giường, ngủ một giấc hết cả ngày.

Giang Mạn vào phòng ngó hai lần, cô ăn vạ không dậy nổi, bà nghĩ chắc là do đứa nhỏ này cả ngày hôm qua đi đường mệt mỏi, cũng tại bà mà ra.

Sau đó hai người không có cơ hội gặp mặt, chỉ có thể hẹn nhau vào ban đêm, núp sau cổng chính của viện dưỡng lão trò chuyện.

Trì Kiến ám chỉ với cô hai lần, hỏi cơ thể cô có khỏe hay không.

Nhớ tới đêm đó, Cửu Lộ vẫn có chút sợ hãi, nên nhẫn tâm từ chối anh.

Thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày vào học.

Lên mạng tra thành tích thi học kỳ 1, thật may mắn, cả ký túc xá đều đạt điểm tiêu chuẩn.

Học kỳ mới bắt đầu, lại có chương trình học mới, các cô phải bận rộn hơn so với học kỳ 1.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Trì Kiến nịnh nọt, số lần anh chạy đến Tề Vân còn thường xuyên hơn cả học kỳ 1.

Mới đầu Cửu Lộ còn kiêng dè, cuối tuần sẽ nói dối về nhà, sau đó cùng Trì Kiến chạy ra mấy con phố, đến chỗ cũ trên đường Xuân Kiều.

Cuối cùng Trì Kiến cũng kết hợp được giữa lý thuyết và thực hành, dốc lòng nghiên cứu, biến hóa đa dạng, từ kỹ xảo đến thời gian đều đặt ra chỉ tiêu rất cao. Hai người không kiêng nể gì, thật sự buông thả bản thân.

Một ngày tháng năm, trời đổ mưa nhỏ.

Trì Kiến che ô đến thăm Lý Cửu Lộ, chỉ là cuộc ghé thăm bất ngờ, nên cũng không phải cuối tuần, cô thật sự không tìm ra được cớ để buổi đêm không về ngủ, ấp a ấp úng nói đêm nay không phải chờ cô.

Các bạn cùng phòng tự giải thích, suy một ra ba, sau khi "Hiểu rõ bí mật", ầm một tiếng nổ tung phòng.

Đại Phỉ ôm cánh tay cô, khóc không ra nước mắt: "Chị Lộ à, tớ không có bạn trai!"

Cửu Lộ tặng cho cô ấy một khuôn mặt nhăn nhó, không thốt được nên lời.

Hàm Hàm đứng ngoài cửa cười xấu xa: "Anh rể đẹp trai như vậy, hai người đến lúc gì gì đó, anh ấy có vẻ mặt gì nhỉ?"

Cửu Lộ: "......"

"Các cậu có hiểu cái gì là trọng điểm hay không?" La Phân giơ tay ra, kéo Cửu Lộ lại gần: "Chị Lộ, nói một chút cảm nhận xem nào? Thời gian bao lâu?"

Cô thở dài: "......"

Cuối cùng vẫn phải nhờ Trì Kiến gọi một cuộc đến giải vây giúp cô, Cửu Lộ ngắt điện thoại, vội vàng chạy ra cửa.

Bọn họ ra ngoài cổng Bắc ăn cơm tối, sau đó đến chỗ cũ ở đường Xuân Kiều.

Chờ đến khi ngồi xuống, tin nhắn của mấy người kia vẫn còn điên cuồng oanh tạc không ngừng.

Cửu Lộ dứt khoát tắt điện thoại đi, nháy mắt yên lặng.

Ai có thể nghĩ, từ giờ phút này vận hạn đã lặng lẽ rơi xuống.

***

Các bạn cùng phòng có tật xấu ngủ nướng, buổi sáng mà không có lớp đều không dậy ăn bữa sáng.

Hôm nay, tiết bảo vệ sức khoẻ cho trẻ nhỏ 10 giờ mới học, nên không ai dậy sớm. Các cô ấy ngủ đến đầu óc mờ mịt, lại bị tiếng gõ cửa liên tục đánh thức.

Đại Phỉ mơ màng từ trên giường bò dậy, "Ai thế ạ?" Đôi mắt hé ra một khe nhỏ, nhìn chăn gối ngay ngắn phía đối diện, mới nhớ ra có thể là Lý Cửu Lộ.

"Đợi chút nhé."

Cô ấy chậm chạp đi giày, chạy ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa lại là một người phụ nữ trung niên, quần áo sang trọng, trên tay xách theo cái túi tinh tế, mỉm cười hỏi: "Lộ Lộ có ở đây không?"

"Ôi, chào dì ạ." Đại Phỉ bay hết cơn buồn ngủ.

"Các cháu còn đang ngủ à, không có lớp học sáng hả?" Giang Mạn vòng qua cô ấy đi vào, nhìn quanh một vòng: "Lộ Lộ không có ở đây hả cháu?"

Đại Phỉ đứng ngoài cửa, sớm bị dọa đến choáng váng, không biết nên trả lời như thế nào.

Lúc này mấy người khác cũng tỉnh dậy, La Phân suy nghĩ linh hoạt, lập tức nói: "Chị Lộ giúp chúng cháu mua bữa sáng ạ."

"Đúng vậy, đúng, cậu ấy đi mua bữa sáng mua bữa sáng." Đại Phỉ đi vào: "...... Dì ơi, sao mới sáng sớm mà dì đã đến rồi?"

Giang Mạn nói: "Dì có chút việc cần đến Tề Vân, thật ra đã đến từ hôm qua rồi, nhưng muộn quá nên không qua đây, hôm nay sắp phải quay về, nên thuận tiện vào thăm Lộ Lộ một chút."

Bà đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa hai bên ra, mở cửa sổ ra chút khe hở cho thoáng khí.

Sau lưng mấy người khoa tay múa chân, La Phân bảo Đại Phỉ ra ngoài gọi điện thoại mật báo.

Hàm Hàm và La Phân bắt đầu gấp chăn, thay phiên nhau nói chuyện với bà, chỉ vì muốn phân tán sự chú ý của Giang Mạn.

Chỉ chốc lát sau, Đại Phỉ trở về, cô ấy chỉ chỉ điện thoại của mình, lắc đầu.

La Phân nhắm mắt, điện thoại không liên hệ được, định tự mình đi xuống, đến cổng chính đón hai người.

Các cô ở tầng bốn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, ký túc xá có rất nhiều người đi ra đi vào. Giang Mạn đứng trước cửa sổ uống nước, cơ thể chợt cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Bà đặt mạnh cốc nước xuống bàn, xách túi, nhanh chóng xuống tầng.

Các bạn cùng phòng ngạc nhiên, chạy đến trước cửa sổ, thấy hai người đang ôm nhau dưới tầng.

Đại Phỉ: "Hỏng rồi."

Các cô ấy nhìn nhau, vội vàng chạy theo xuống dưới.

Buổi chiểu Trì Kiến có hẹn, cơm nước xong, đưa Cửu Lộ về, sau đó lập tức lên tàu.

Hai người đứng trước ký túc xá, Trì Kiến ôm cô, theo thường lệ dặn dò cô một số việc.

Cửu Lộ gật đầu: "Em biết rồi."

"Nhớ phải nghiêm túc nghe giảng, em vào đi."

"Vâng." Cửu Lộ vẫy vẫy tay, vừa quay đầu, đã thấy Giang Mạn đứng cách đó không xa.

Lý Cửu Lộ đứng im một chỗ, trong lòng lộp bộp một tiếng, cả người như rơi vào hầm băng.

"Mẹ......"

Hồi lâu cô mới phát ra được một tiếng như vậy.

Giang Mạn đến gần cô, giọng điệu không có gì thay đổi: "Lý Cửu Lộ, mẹ muốn nghe lời giải thích của con."

Bà nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt bình tĩnh, không khí yên bình trước cơn bão.

"Chúng con......"

"Hai người đang quen nhau?"

Sau một lúc lâu, Cửu Lộ rũ mắt, gật đầu.

"Bắt đầu từ khi nào?"

"Mẹ, con......"

"Trả lời câu hỏi của mẹ." Bà lạnh giọng.

"Năm ngoái ạ."

Cả người Giang Mạn run rẩy: "Phát triển đến bước nào rồi?"

Cửu Lộ im lặng không nói.

Tiếng hai người nói chuyện thu hút sự chú ý của nhiều sinh viên, nhóm bạn cùng phòng đứng phía sau không dám tiến lên.

Giang Mạn nhắm mắt: "Tối hôm qua con ở bên ngoài phải không?"

"Mẹ, có thể về nhà rồi nói ——"

"Bốp ——"

Giang Mạn đột nhiên vung tay tát vào mặt cô.

Cửu Lộ lảo đảo, mọi người ở đây đều hít một hơi, rất nhanh đã có sinh viên dừng chân xem ồn ào.

"Con có biết xấu hổ hay không."

Giang Mạn giơ tay lên, định tát cô cái nữa, nhưng lần này lại không rơi xuống mặt Lý Cửu Lộ.

Trì Kiến kéo người ra phía sau bảo vệ, chắn trước người cô, vì chiều cao chênh lệch, một cái tát này đập vào cằm và cổ Trì Kiến.

Làn da dưới cổ Trì Kiến lập tức hiện lên một vết đỏ nhức mắt.

Giang Mạn nhìn anh đi ra càng thêm tức giận: "Cậu tránh ra cho tôi."

"Chủ nhiệm Giang." Sắc mặt Trì Kiến rất lạnh lùng: "Mong dì bình tĩnh lại, chỗ này không phải nơi để nói chuyện."

"Tôi với cậu không có lời gì để nói."

Trì Kiến hạ giọng: "Chúng ta không ở lại trường quá lâu, nhưng tương lai Lý Cửu Lộ còn học ở đây, dì nên suy nghĩ một chút cho cô ấy."

"Lúc cậu mang con bé ra ngoài, sao cậu không suy nghĩ đi......"

Bà còn chưa dứt lời, một tay Trì Kiến giữ chặt cổ tay đeo túi sách của bà, tay kia vòng sau lưng bà, vừa cẩn thận vừa cưỡng chế đưa bà ra khỏi đám đông.

Lúc này nhóm bạn cùng phòng mới dám tiến lên trước, định kéo Cửu Lộ về ký túc xá.

Cửu Lộ lắc lắc đầu, bình thản mở miệng: "Các cậu về trước đi, đến giờ lên lớp thì xin nghỉ giúp tớ."

Trì Kiến kéo Giang Mạn đến sân bóng mới buông tay, buổi sáng ở đây không có nhiều người, ánh mặt trời nướng cháy mặt đất, bốn phía yên tĩnh.

"Dì." Anh sửa lời: "Vừa rồi cháu xin lỗi."

Giang Mạn lạnh lùng liếc anh một cái, định tránh ra.

Trì Kiến duỗi tay ngăn lại, thể hiện rõ thái độ: "Cháu thật lòng yêu Lý Cửu Lộ, nếu cháu và cô ấy ở bên nhau, tương lai nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy."

Giang Mạn như nghe được chuyện cười, nhẹ nhàng cười: "Cậu lấy cái gì mà đối tốt với con bé? Đừng nói bây giờ cậu là người lăn lộn ngoài xã hội, trước đây tôi nghĩ nhầm hai người là bạn học, không biết tương lai cậu định phát triển như thế nào, nếu không tôi cũng sẽ thận trọng suy nghĩ." Ánh mắt bà khinh miệt, thay đổi một cách nói khác: "Lý Cửu Lộ còn chưa đến tuổi yêu đương, hai người ở bên nhau, tôi sẽ không đồng ý."

"Mẹ, con bằng lòng." Có tiếng nói truyền đến.

Cuối cùng Cửu Lộ cũng theo kịp hai người, hơi thở gấp gáp, tóc tai tán loạn, vết đỏ trên má phải cũng rất đậm.

Giang Mạn nhìn về phía cô, "Con lặp lại lần nữa?"

"Con nói, con bằng lòng ở bên anh ấy." Cửu Lộ nhìn thẳng vào măt bà, không hề sợ hãi: "Mẹ, hai tháng nữa con sẽ tròn hai mươi tuổi, hy vọng mẹ có thể cho con tự do quyết định việc yêu đương của mình."

Giang Mạn cố tình không hiểu, lắc đầu, dừng lại một lát, lại cười gật đầu: "Được thôi, mẹ cho con quyền lợi này."

Cửu Lộ lẳng lặng nhìn bà.

Giang Mạn nói: "Ai cũng được, nhưng cậu ta thì không."

Tình cảm giữa người với người có khi thật sự rất yếu ớt, có thể thay đổi chỉ trong một đêm.

Bắt đầu từ hôm đó, quan hệ của Trì Kiến và Lý Cửu Lộ không còn đơn thuần như xưa, trừ việc thích nhau, giữa tình yêu còn trộn lẫn rất nhiều yếu tố khác. Giữa hai người dường như có thêm một lớp màng mỏng, phải xé rách, mới có thể thấy rõ đối phương.

Lý Cửu Lộ không đọc được suy nghĩ của Trì Kiến, nhưng cô biết những lời nói đó của Giang Mạn làm tổn thương đến anh, thật ra anh là người rất nhạy cảm, cũng rất kiêu ngạo.

Giang Mạn làm trò trước mặt cô kiên quyết không chấp nhận anh, anh có thể im lặng chịu đựng, đã là cực hạn.

Nửa tháng sau đó, Trì Kiến không đến thăm Lý Cửu Lộ.

Hôm nay trời âm u, bên ngoài đổ mưa nhỏ.

Ngoài trời rất tối, ký túc xá phải bật hết đèn lên.

Cửu Lộ ngẩn người nhìn điện thoại, màn hình bật lại tắt, tắt lại bật.

Cô hít một hơi, rốt cuộc gửi đi một tin nhắn: Anh đang làm gì thế?

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, hơn nửa ngày cũng không nhận được lời đáp lại.

Không lâu sau, La Phân đã quay lại.

"Hàm Hàm và Đại Phỉ đâu rồi?" Cửu Lộ quay đầu lại hỏi.

La Phân dựng ô trong phòng vệ sinh: "Các cậu ấy lên thư viện tra mạng rồi. Lộ Lộ, cháo của cậu này."

"Cảm ơn." Cửu Lộ nhận lấy, không ăn, đặt lên bàn.

"Mau động đũa đi, lát nữa nguội rồi lại không ăn được."

"Nhưng tớ không đói bụng."

Hết chương 43

Lời editor: Đấy, tớ đã bảo là cảnh gì đó chỉ là món tráng miệng thôi, ăn không đủ no đâu:v Aiz, đầu chương tác giả còn tung hường ngọt ngào, cuối chương thì như ăn phải mước đắng ấy:"<