Thủ Hộ

Chương 210: Thân thế như mê



Cậu bé từ khi lên bốn tuổi đã bắt đầu nghi hoặc vì sao bản thân không thể bay được như các anh em khác, nhìn các anh em bay lượn khắp bầu trời vui vẻ đùa giỡn, vui vẻ tìm kiếm thức ăn, vui vẻ trong tự do của bầu trời ban tặng,… cậu bé rất ước ao, rất khát vọng, rất tủi thân,… cậu bé không thể bay vì cậu không có đôi cánh.

Cậu bé đã bắt đầu nhận thức được mình rất khác các anh chị em trong tổ, cậu không có đôi cánh mà thay vào đó là một đôi chân với năm ngón, cậu không có đôi chân đầy vuốt để nắm bắt con mồi mà thay vào đó là một đôi chân với những ngón nhỏ có năm ngón, thân thể cậu không có nhiều lông vũ mà chỉ trắng nõn trần trụi đầy xấu xí. 

Cậu bé không có được đôi mắt sắc bén như các anh chị em mà chỉ có một đôi con ngươi to tròn trong vắt trông thật xấu xí, cậu không có được chiếc mỏ sắc bén mà chỉ là một đôi môi hồng hào, nhỏ gọn và xấu xí. Cậu cảm thấy bản thân rất xấu xí giữa các anh chị em trong tổ, cậu bé luôn tự ti về điều đó.

Thế nhưng mẹ lại rất thương yêu cậu, người luôn mớm thức ăn cho cậu nhiều nhất, luôn che chở cho cậu vào các đêm lạnh giá, đôi cánh của người rất mềm mại, rất ấm áp, ánh mắt của người thật dịu dàng. Cậu bé rất yêu mẹ mình.

Năm nay cậu đã mười tuổi, đã nhận thức được rất nhiều điều, cậu bé đã có thể tự săn mồi nhưng không như các anh chị em khác mà cậu có thể săn mồi ngay trên mặt đất, cậu có tốc độ của loài ưng, sự nhanh nhẹn và khéo léo của loài báo và một sức mạnh khủng khiếp có thể quật ngã cả voi rừng, dù cậu chỉ mới mười tuổi.

Mẹ là người đã chỉ dạy cậu cách săn mồi, cậu bé đã từ một đứa trẻ hay tủi thân trong tổ đại bàng nay đã là một trong những bá chủ đáng sợ của cả khu rừng rộng lớn. Cậu cũng đã hiểu được bản thân không phải là con ruột của mẹ, mẹ lại nói cậu sinh ra từ trong một quả trứng khác biệt, một quả trứng đen trắng rực rỡ, không như anh em khác, cậu ăn luôn cả vỏ trứng lúc ra đời.

...

Cậu bé mười tuổi ngồi trên xác một con hổ đã bị đánh đập tàn nhẫn đến chết, tên này là một kẻ ngoại lai tiến vào rừng cách đây hai tuần, nó tàn sát và ăn thịt khá nhiều động vật khác, hàng xóm của cậu là một đôi hươu đang trong thời kì yêu đương, hươu cái cách đây hai ngày bị xé xác gần bờ suối, hươu đực cũng vì thế mà buồn khổ tự đâm đầu vào vách đá mà chết.

Cậu bé sau khi chôn cất cho đôi hươu thì đi tìm con hổ và đánh một trận thảm liệt với nó. Giết được con hổ nhưng cậu bé lại không cảm giác được một chút vui vẻ nào, chỉ có sự đau thương vì sinh mạng mất đi. Cậu bé hiểu được đây là thần tuệ đang khai ngộ nhân sinh đối với bản thân.

Cách đây năm năm thì trong bản thân cậu thức tỉnh một luồng thông tin, cậu bé biết được thân thể của mình là thần thể, trong có thần hồn, thần tuệ, thần tính, sức mạnh của bản thân là thần lực,… mặc dù không hiểu lắm đây là những thứ gì nhưng cậu bé biết mình rất mạnh, có thể khiến cậu là bá chủ của khu rừng này thì những thứ này rất lợi hại.

Cậu bé bỗng nhiên đưa mắt nhìn về bên ngoài, những cơn gió nói với cậu rằng có những vị khách không mời lại đến. 

Thần tuệ khiến cậu có thể nghe và hiểu được ngôn ngữ tự nhiên của từng cơn gió, giọt nước, cây cối. 

Cậu bé như một con báo phóng người đi trên thảm cỏ, băng qua những bụi gai, vượt trên những thân đại thụ khổng lồ hướng đến bên ngoài khu rừng.



Vương Trùng Dương sau khi luận kiếm trên đỉnh Hoa Sơn cũng đã nhận ra bản thân không còn nhiều thời gian, hắn muốn du sơn ngoạn thủy một thời gian rồi trở về ẩn cư Chung Nam sơn.

Trùng Dương chân nhân đi đến vùng rừng núi này và phát hiện cảnh vật thật sự rất xinh đẹp, non xanh nước biếc, cây cối bừng sức sống, động vật hiền lành, ôn thuận không mãnh thú. 

Trùng Dương chân nhân nổi lên tâm tình muốn thưởng ngoạn cảnh vật thế là cất bước vào sâu bên trong. Vạn vật nơi đây tựa chốn tiên cảnh.

Bỗng nhiên Vương Trùng Dương cảm giác được một ánh mắt cảnh giác đang quan sát mình cách đó hơn mười thước, hắn ngẩng đầu nhìn lại và thấy một đứa bé toàn thân bọc lá cây đang dùng tư thế của loài báo nấp trên thân cây không xa nhìn chằm chằm lấy mình.

Vương Trùng Dương giật mình nhìn kỹ đứa bé, tràn đầy linh khí, răng trắng môi hồng tóc đen dài, nếu không nhìn kỹ còn lầm rằng là một bé gái. 

Hắn cố nở một nụ cười từ ái nhưng đáp lại hắn chỉ là sự cảnh giác của đứa bé, hắn bỗng nổi lên tâm tình vui vẻ. Trùng Dương chân nhân cảm giác mình như đang đối diện một con thú hoang, hắn hơi suy nghĩ một chút rồi lục lọi từ trong bọc thứ gì đó đẻ dỗ đứa bé đến gần.

Kiếm, quần áo, ngân lượng,… chẳng có gì để dụ trẻ con…

Bỗng Trùng Dương chân nhân nhìn về cuốn võ lâm chí bảo Cửu Âm Chân Kinh, hắn lấy cuốn sách cuộn lại rồi từ từ ngồi xổm xuống đưa cuốn sách đến trước nhử nhử nói:

-Đến đây nào cậu bé, ta không làm hại cậu đâu,… đến đây ta cho con một vật lạ,…

Nếu phải diễn tả gương mặt lúc này của võ lâm đệ nhất cao thủ thì chỉ có thể dùng từ hèn mọn và bỉ ổi.

Cậu bé không cảm nhận được ác ý từ sinh vật lạ trước mắt nên chậm rãi di chuyển như loài mèo rừng và đáp xuống trước nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác. Trùng Dương chân nhân nhìn bước di chuyển của thằng bé và ánh mắt sáng ngời.

Không sai, rất nhẹ nhàng, vững chắc, tuy giống thú vật nhưng có một cảm giác rất hòa hợp, có tiềm năng học võ rất tốt. Hắn nổi lên tâm muốn thu đồ. Vương Trùng Dương càng ra sức dụ dỗ cậu bé trước mắt.

Cậu bé đến gần và đưa tay khêu khêu mấy thứ trước mắt, ánh mắt từ cảnh giác cũng chuyển thành hiếu kỳ. Khi cậu khêu đến cuốn sách và nghịch nó, một trang sách bị mở ra, những ký tự đập đến trước mặt cậu bé.

AGH…..

Cậu bé bỗng dưng ôm đầu gầm thét thống khổ khiến Trùng Dương chân nhân kinh hãi, hắn vội vàng đến gần ôm lấy cậu bé và truyền vào nội lực tinh thuần đồng thời kiểm tra kinh mạch cậu bé. 

Ồ!…

Kinh mạch trời sinh thông suốt và rộng lớn như biển cả. 

Là Tiên Thiên Hợp Đạo Thể. 

Lần này nhặt được bảo bối lớn. Ánh mắt Vương Trùng Dương sáng ngời đầy sự vui mừng, đến tuổi này của hắn thì mới hiểu được việc tìm một đồ đệ tốt để truyền công khó khăn đến mức nào.

Vương Trùng Dương lo lắng nhìn đứa bé đang gầm thét thống khổ, hắn một thân y thuật cũng có tiếng trên giang hồ nhưng hoàn toàn không thể tìm được nguyên nhân. 

Trùng Dương chân nhân chỉ có thể yên lặng truyền vào nội lực cho đưa bé và xoa huyệt Thái Dương nhằm giúp nó giảm đi cơn đau.

Suy nghĩ đủ mọi biện pháp nhưng cuối cùng Trùng Dương chỉ có thể nghĩ đến việc tìm Hoàng Dược Sư.

Nghĩ rồi Trùng Dương chân nhân bế đứa bé vận khinh công lướt đi khỏi khu rừng.

Toàn bộ thú vật trong rừng như cảm giác được điều gì nên đồng thời khụy xuống sau đó ngẩng đầu kêu to thương cảm để đưa tiễn vị thần đã bảo hộ chúng trong gần mười năm.



Đầu rất đau, đau như muốn nứt ra, rất nhiều tri thức chảy vào đầu cậu bé, có những thứ gọi là ma thuật, tiên thuật, công nghệ, khoa học, kỹ năng chiến đấu, đấu khí, nguyên tố cổ đại, ngôn ngữ thần năng, vật lỹ vũ trụ… rất nhiều, rất nhiều nhồi vào đầu khiến cậu bé cảm giác đầu mình muốn nổ tung vì trướng lên. 

Cậu nhận được chúng nhưng tất cả rất lộn xộn không có thứ tự, cậu có thể hiểu được chúng nhưng không vận dụng được bất kì thứ gì bởi chúng không được sắp xếp thành hệ thống mà đổ đống như núi kho báu lộn xộn.

Cậu bé cảm giác thân thể không còn chịu sự điều khiển bản thân, cứ thế trôi nổi giữa biển kiến thức mênh mông vô bờ, bỗng nhiên cậu thấy được một sinh vật đứng trên đại dương kiến thức, thân thể cậu chính đang trôi về hướng đó.

Thật xinh đẹp, hoàn mỹ sinh vật, thật quen thuộc sinh vật, cậu bé có thể cảm nhận được sinh vật và mình có một mối quan hệ rất chặt chẽ. Sinh vật lẳng lặng nhìn cậu bé và cất tiếng như để giải đáp tiếng lòng của cậu:

-Ta chính là ngươi trước khi dục hỏa tái sinh, ta là trí nhớ trước đây của ngươi, đại dương kiến thức này cũng vốn dĩ thuộc về ngươi, đợi đến lúc cần thiết thì chúng sẽ tự động truyền đạt đến ngươi, còn muốn mở ra kí ức thì khi ngươi đạt đến cấp độ của ta hẳn gặp lại. Tạm biệt ta….

Cậu bé thấy sinh vật kia nói rồi đưa tay truyền bản thân cậu ra khỏi đại dương và trở về với tâm trí. Cậu bé mệt mỏi ngủ đi.



Khi mở mắt ra, xuất hiện đối diện là hai gương mặt lạ lẫm đang chăm chú quan sát cậu bé. Như bản năng, cậu bé nhảy lui vào góc giường và thủ thế như một con hổ đang thủ thế săn mồi.

Grừ….

Hoàng Dược Sư nhìn thằng nhóc đang nhe răng trầm thấp gầm gừ trước mắt thì hơi kinh ngạc, hắn liếc qua Vương Trùng Dương. 

Cách đây một tuần trăng, Trùng Dương chân nhân đem theo thằng bé với vẻ mặt lo lắng đến Đào Hoa Đảo nhờ hắn chứa trị chứng đau đầu của thằng bé, hắn đã tìm mọi cách nhưng cũng bó tay toàn tập.

Trong quá trình chẩn đoán hắn tự nhiên nhìn ra thằng bé là Tiên Thiên Hợp Đạo thể chỉ được ghi chép trong sách cổ, gần như mọi người đều cho rằng đây là truyền thuyết. 

Hoàng Dược Sư chấn động mãnh liệt, hắn quả thật rất hâm mộ, ghen tị Vương Trùng Dương vì có thể tìm được một truyền nhân tốt như vậy.

Hôm nay đang chẩn đoán thì thằng bé thức dậy và có hành động như dã thú khiến hắn ngẩn người. 

Trùng Dương chân nhân hơi cười gượng phất tay ý bảo không có việc gì sau đó tiếp tục trò dụ dỗ cậu bé. Hoàng Dược Sư há mồm trợn mắt khi thấy võ lâm chí bảo Cửu Âm Chân Kinh lại bị dùng để dụ trẻ. 

Hắn hận không thể táng một quyền vào mặt tên võ lâm đệ nhất cao thủ này, gương mặt của Trùng Dương chân nhân lúc này muốn bao nhiêu hèn mọn là có bấy nhiêu.

Cậu bé nhận thấy sinh vật quen thuộc đã chơi với cậu trong rừng thì ánh mắt hơi dịu lại, cậu bò đến gần và hơi dùng đầu cạ vào tay Trùng Dương, cậu đưa tay khiêu khiêu tay hắn với gương mặt đầy nghi hoặc. Vương Trùng Dương ánh mắt hiền từ đưa tay xoa đầu cậu bé:

-Ta mang con ra thế giới bên ngoài, con có muốn đến sống với ta không, ta sẽ không ép buộc con, nếu không muốn ta sẽ mang con về lại khu rừng.

Cậu bé ánh mắt liếc đủ vật kì lạ mà cậu chưa bao giờ thấy trước đây, hơi chần chờ một chốc rồi cậu quay đến cạnh Vương Trùng Dương cạ đầu vào tay hắn, tiếp đó cậu nhảy ra cửa và hướng về một hướng cất cao giọng kêu lên:

Kyuuuu!....

Tiếng kêu thê lương của đứa con chào từ biệt cha mẹ, khiến chim chóc trên Đào Hoa Đảo bay lên và đồng thanh cất tiếng như muốn chia sẻ nỗi buồn với cậu bé.

Hoàng Dược Sư kinh dị nhìn cảnh này và thán:

-Mỗi một động tác, mỗi một cử chỉ đều mang theo ảnh hưởng đến thiên nhiên chung quanh, tựa như đạo vận của một tông sư võ học, đáng tiếc là thằng bé không tự nhận thức được, nếu nó nhận thức được thì điều này cũng sẽ chẳng xảy ra, nếu được dạy dỗ tốt thì hai mươi năm nữa giang hồ lại xuất hiện một tông sư cao thủ.

Trùng Dương chân nhân mỉm cười từ ái nhìn cậu bé.