Thú Giới Trà Chủ

Chương 43: Uống trà đạo



Bước đầu đàm phán điều kiện hợp tác song phương, công hội ma thực sư rất nhanh liền đưa tới hợp đồng điện tử, Đường Vũ dựa vào trong lòng Carl đã biến thành con gấu bự lông xù. Trong tay là con hổ bự vằn vàng tới góp vui chen vào, tay trái lúc có lúc không gãi cằm con hổ 1 chút, đối phương phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, trên tay phải là quang bình lơ lửng, màn hình dày đặc các điều khoản chi tiết khiến Đường Vũ coi mà ngáp dài.

“Carl, anh có người bạn nào xem hiểu hợp đồng này không?”. Đường Vũ đọc một nửa thì quăng nó qua 1 bên, hai má theo bản năng cọ cọ bộ lông của con gấu, làm đệm thịt thật đúng là thoải mái.

Carl giơ 1 móng vuốt lên gãi gãi lông trên đỉnh đầu, giọng nói hùng hậu vang lên ở trên đỉnh đầu Đường Vũ, “Thật ra mẹ anh khá am hiểu cái này, nhưng lúc cha anh đá anh ra khỏi nhà đã hủy bỏ mọi cách liên lạc, cha anh cùng anh hai lại không biết…….”.

Đây là lần đầu tiên Đường Vũ nghe Carl nhắc tới người nhà của anh, có chút tò mò xoay người, không chú ý động tác của chính mình làm cho mặt con gấu dưới bộ lông đỏ lên, “Tại sao anh bị đá ra khỏi nhà? Tập tục của gia tộc hả?”.

Thằng nhóc gấu gật gật đầu, “Nếu sống tới 25 tuổi mà dựa vào thế lực trong nhà thì sẽ bị trong nhà an bài, tôi quen tự do, không muốn bị ràng buộc”.

Đường Vũ còn muốn nói cái gì thì đột nhiên con hổ vươn móng vuốt đụng vào cánh tay của cậu, trong ánh mắt lộ ra ý tứ tranh công, đuôi hổ cao cao dựng thẳng lên, phần đuôi hơi hơi cong cong, lúc động vật họ mèo tâm tình sung sướng sẽ hoàn toàn bị bại lộ, “Cha tôi biết”.

Đôi mắt xanh lạnh như băng như cũ của con hổ phối cùng đệm thịt đặt ở trên cánh tay của Đường Vũ, Ares như vậy làm cho tim cậu đập nhanh lên. Nhưng đối với đề nghị của Ares thì cậu cũng không định đồng ý bởi vì cậu không tin tưởng tướng quân Hardman cha của con hổ lắm.

Địa vị của đối phương và tướng quân Luke, cùng với công hội ma thực sư đối địch trực tiếp, cùng với đoạn thời gian gần đây bọn họ gặp phải nhiều chuyện như vậy thì tướng quân Hardman đều không có ra mặt trợ giúp đứa con của chính mình, hai là sau việc Đường Vũ bị công hội ma thực sư thao túng 1 hồi thì không thể không rút ra bài học kinh nghiệm, nhưng nếu thật sự tìm không thấy người thích hợp thì cũng chỉ có thể nhờ cha Ares giúp thôi.

Đột nhiên quang não trên tay trái Đường Vũ báo có cuộc gọi tới, sau khi cậu mở ra thì tên người cùng hình ảnh người gọi tới làm cho trong lòng cậu hơi hơi siết lại, “Courson…….”.

Trung úy sói thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, không biết là thương thế nghiêm trọng hay là nguyên nhân gì khác, vốn quân phục may riêng vừa người thì nay nhìn rộng thùng thình, mặc dù thông qua tín hiệu vũ trụ không quá ổn định thì cũng có thể nhìn ra sắc mặt Courson rất phờ phạc, thấy hốc mắt xanh tím thì cậu không biết nên nói cái gì nữa.

Courson thấy Đường Vũ bắt máy thì rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Tôi vừa mới gửi hợp đồng sau khi sữa chửa tới quang não của cậu, cậu có thể xem kỹ lại, cạm bẫy công hội ma thực sư lập ra bẫy cậu thì tôi đều hủy hết hơn nữa bổ sung thêm, hy vọng cậu có thể nhận chút tấm lòng này của tôi…….”.

Không biết trung úy sói rốt cuộc đang ở đâu mà tín hiệu vô cùng kém, thường thường còn có thể nghe được tiếng nổ mạnh, không đợi Đường Vũ trả lời thì Courson vội vàng nói một câu “tự mình cẩn thận” thì cắt đứt thông tin quang não.

Sau khi Đường Vũ  sửng sốt 1 lúc lâu, yên lặng mở hòm thư chứa hợp đồng ra, cả hợp đồng đều là dấu vết đã cẩn thận sửa chữa qua, còn có thể thấy được bộ dạng mệt mỏi của đối phương làm ngực Đường Vũ  hơi co rút.

Chiếm được sự đồng ý hoàn toàn của Đường Vũ thì công hội ma thực sư bắt đầu phản kích mạnh, chẳng những đưa ra lực lượng vũ trang che dấu, còn phát động nhiều thế lực gia tộc to có, nhỏ có, phơi bày thực lực làm cho các cấp trên cao kinh hãi, không thẹn là con quái vật khổng lồ đã hoạt động nhiều năm, tuy rằng đều bận rộn chuyên tâm nghiên cứu học thuật nhưng nếu thật sự bị chọc giận thì lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*!

* Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.

Thời gian dự kiến là 10h sáng, nhưng trời còn chưa sáng thì bên ngoài cánh cửa của công hội ma thực sư đã bị tầng tầng lớp lớp người bao vây, ngoại trừ phóng viên, nhiếp ảnh gia thì còn có khá nhiều dân chúng bình thường, có vết xe đổ của “vẽ tranh Đan Tung” nên mọi người đoán lần này sẽ có hành động càng kinh người hay không.

Sau khi thân phận của Trà Trà lộ ra thực lực thâm căn cố đế cường đại thì vốn các lời đồn đãi cậu là “bia đỡ đạn” dần dần biến mất, lúc này mọi người bắt đầu nghĩ tới tinh thần lực siêu cao cùng với thần bí năng lực thần bí của Trà Trà, lời đồn cậu giống như “sứ giả của Thần thú” dần dần được càng ngày càng nhiều người tiếp nhận.

Khi Đường Vũ nghe thấy những lời đồn đãi này thì nhịn không được cười nhạt, đây tự nhiên là kết quả công hội ma thực sư ngầm thao túng. Bất quá không sao cả, có cái thân phận kỳ quái cũng có lợi cho cậu làm việc về sau, chỉ là đột nhiên cảm thấy được chính mình không hiểu có chút giống hồ sơ X, tưởng tượng như vậy làm cho cậu nhịn không được run rẩy nổi lên một thân da gà.

Vì để đạt tới hiệu quả tốt nhất nên Đường Vũ còn đặc biệt may một thân Trung Quốc hán phục, áo trắng viền xanh, hoa văn lá trà thêu khéo léo ở góc tay áo, trên đầu đội khăn vấn màu đen, bên mép thêu hoa văn xanh ánh vàng, tôn lên khí chất cả người càng thêm xuất trần.

Carl và Ares nhìn thấy Đường Vũ như vậy thì trong lòng hai người đồng thời xuất hiện tình tự khẩn trương, có loại cảm giác không nắm bắt được đối phương, hai người liếc nhau, 1 trái 1 phải nắm chặt tay Đường Vũ

Đường Vũ không rõ 2 thằng nhóc thú này bị làm sao, nhìn thời gian gần tới giờ thì trở tay giữ chặt bọn họ, cười nói, “Theo giúp tôi cùng nhau đánh trận này đi!”

Trên chiến trường tinh tế xa xôi trung úy sói lái máy bay chiến đấu cơ giáp màu trắng, dẫn dắt 1 đám cơ giáp chiến sĩ đang chiến đấu với 1 con trùng tộc có hình dạng ghê tởm, trùng tộc bị súng điện quang chém thành 2 nửa phun ra chất lỏng màu xanh, dính lên cơ giáp màu trắng, thoạt nhìn có loại mỹ cảm quỷ dị nói không nên lời.

Courson mạo hiểm tránh thoát 1 con trùng khổng lồ chém giết, súng xung kịp thời bắn 1 phát, đổi lấy cơ hội thở dốc một chút, hai ngày liên tục  không ngủ giúp tiểu giống cái xem hợp đồng, thân thể quả thật có chút không chịu nổi, trùng vương thấp kém cũng có thể làm cho anh suýt nữa bị tổn hại. Anh lắc đầu cười khổ, nhìn trước mắt sắp đến thời gian bắt đầu hội nghị tuyên bố chia sẻ phương pháp hấp thu ma thực, những lúc này thì phía sau tiểu giống cái phát ra ánh sáng làm anh mê muội, thực đáng tiếc không thể ở hiện trường trực tiếp dùng hai mắt của mình nhìn Đường Vũ như vậy.

Xiết chặt đao điện quang, Courson phát ra một tiếng sói tru, chiến sĩ lang tộc trên chiến trường đều đáp lại, trong lúc nhất thời khí thế đại chấn!

Hội nghị tuyên bố cử hành ngay tại đại sảnh của công hội ma thực sư, bên trong chật ních chi chít giống cái và thú nhân, gần như không có chỗ đặt chân, ở trung tâm chỉ dư ra cái bàn dài, lúc này gần như người cả tinh tế chú ý chờ đợi tiểu giống cái xuất hiện.

Khi Đường Vũ xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người thì mọi người không tự chủ nhường đường, giống cái nho nhỏ còn chưa trưởng thành sống lưng thẳng tắp, mỗi một bước đều vững vàng đi tới cái bàn trống, hai cái thú nhân tuổi trẻ đi phía sau tựa như 2 vị thần bảo hộ, gắt gao đi theo sau.

Nguyên bản đại sảnh cực kỳ ồn ào đột nhiên lặng ngắt, chỉ còn lại có tiếng động đi đường của Đường Vũ và 2 thú nhân. Ôn Nhạc đã chờ sẵn ở bên cạnh cái bàn dài mỉm cười đem Đường Vũ tới cái ghế duy nhất giữa cái bàn dài, cái bàn có miếng vải trắng phủ lên, hình như bày biện 1 ít đồ đạc, nhìn bên ngoài hoàn toàn không nhận ra đó là cái gì.

Đường Vũ ngồi cao hơn cái bàn 1 chút, nhìn phía dưới thì đột nhiên có loại cảm giác quan sát chúng sinh kỳ quái, chậm rãi hít sâu, cậu nhẹ giọng mở miệng, tiếng nói thông qua microphone cùng trang thiết bị thông tấn quang bình rót vào lỗ tai các thú nhân ở khắp nơi trên tinh cầu.

Ánh mắt mọi người phức tạp chờ đợi, chờ đợi tiểu giống cái này rốt cuộc sẽ mang đến một hồi gột rửa trước nay từng chưa có cho thế giới thú nhân, hoặc là một hồi vạch trần sự dối trá khủng khiếp.

“Không cần phải nói nhiều, hãy xem đi”. Đường Vũ chỉ nói nói mấy câu như vậy thì không nói gì nữa, rồi đột nhiên xốc miếng vải trắng trên bàn lên, 1 bộ trà đạo tuyệt đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Cái bàn hình rễ cây xoay quanh ở giữa khán đài, ở giữa đặt 1 bộ trà cụ Thanh Hoa, hoa văn trắng và xanh phối hợp cực hài hòa với màu sắc quần áo của Đường Vũ.

Nghệ thuật uống trà hay gọi cách khác là trà đạo ở khu Triều Sán ở Quảng Đông cực thịnh hành, bạn trà của Đường Vũ phần lớn đều lớn tuổi, người trẻ tuổi ít hơn. khi trò chuyện, nếu hỏi quê nhà có phải là Triều Sán không thì tỷ lệ trả lời có cực cao.

Trà đạo của người Triều Sán rất thú vị, mặc kệ bao nhiêu người uống trà thì chỉ có 3 cái chén trà, hơn nữa uống 1 ấm trà tối thiểu phải đổ 3 ấm nước, tất cả đều dùng để tráng chén trà.

Lần này Đường Vũ muốn bày ra đều không phải là trà đạo thuần túy của Triều Sán, dù sao cách pha trà này khá thích hợp cho việc tán dóc giữa bạn bè, nếu là lúc này thì trà đạo có hiệu quả màu sắc biểu diễn thì tốt hơn.

Khoảnh khắc Đường Vũ giở mảnh vải trắng lên thì Ôn Nhạc bật bài “Trà ca” mà  Đường Vũ đã thu âm trước, là âm nhạc đơn thuần hiếm thấy của tinh cầu thú nhân, khi thanh âm vừa nổi lên thì mọi người vốn muốn bắt lỗi hoặc là cực độ chờ mong đều trở nên bình tĩnh trở lại, hô hấp dịu đi theo lời nói nhẹ nhàng của Đường Vũ, cùng với âm nhạc thư giãn mà dần dần thả lỏng.

Chậm rãi cầm lên ấm nước đã đun sôi, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người thì Đường Vũ bắt đầu tráng chén, nước sôi đổ vào trà cụ phát ra tiếng nước xèo xèo, rửa sạch sẽ bụi bẩn trên chén, cũng rửa trôi tạp niệm trong lòng các thú nhân.

Tinh thần Đường Vũ trở nên càng linh hoạt kỳ ảo, đám người chi chít ở chung quanh biến mất ở  trong phạm vi tầm mắt của cậu, chỉ còn lại có trà cụ trước mắt, chóp mũi chỉ lưu lại mùi thơm ngát của Lan Hương Đan Tung.

Hai thằng thú con đứng gần Đường Vũ nhất, cái loại cảm giác không xác định cảm thấy không nắm bắt được tiểu giống cái càng mãnh liệt, nhưng lúc này bọn họ cũng không dám liều lĩnh đi tới, một loại áp lực vô hình làm cho bọn họ có loại xúc động thán phục, thú nguyên lực trong cơ thể 2 thú giữa mê hoặc im lặng vận hành.

Rửa sạch trà cụ, Đường Vũ cầm ấm trà lên, bên trong để mầm lá mà công hội ma thực sư triệu tập ma thực sư cao cấp vất vả vài ngày ngưng tụ ra, lá trà Đan Tung được cậu cho trải qua công đoạn chế biến đặc thù. Cách chế biến thì cậu cũng không có nói cho công hội ma thực sư biết, xem như giữ lại đường lui sau này cho bản thân cậu, bây giờ mục đích chủ yếu của cậu là tát 1 bàn tay vang dội vào những người nghi ngờ phương pháp  mới hấp thu ma thực có hay không.

Khoảnh khắc mở ấm trà ra thì mùi thơm ngát của ma thực bay ra, lực lượng ma thực nồng đậm mà tinh thuần làm cho tất cả thú nhân ở đây mặt lộ vẻ khiếp sợ!