Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 12: Khang Đằng



Ngày 22 tháng 2 năm 2004

Vẫn không chuyển đi có lẽ tôi thật sự sẽ điên mất.

Không, không phải tôi điên rồi, chính là hắn chết rồi.

Tôi thật sự không hiểu tại sao cuộc sống của tôi lại như thế này? Trên thế giới nhiều người trải qua những ngày sống an ổn, tôi không cầu mong những thứ gì khác, chỉ cầu tôi có thể sống sót được, tại sao ước nguyện đơn giản như vậy cũng không được thực hiện?

Lão ta liên tục bốn ngày tại rình rập đợi ở cửa nhà tôi, tôi báo cảnh sát, nhưng đáng tiếc vô dụng.

Trên danh nghĩa, lão ta vẫn là cha tôi.

Dù cho tôi không thừa nhận.

Tôi thật căm hận, hận lão ta và mẹ tôi, hận thế giới này, cũng hận chính bản thân tôi.

Có lẽ kiếp trước tôi đã gây ra tội nghiệt gì không thể tha thứ, cho nên đời này phải chịu trừng phạt như vậy.

Ngày qua ngày tôi ở trong bùn đen giãy dụa, cả người nhơ nhuốc bẩn thỉu, vẫn ôm một tia ảo tưởng với sinh mạng như cũ, chỉ là tôi đang nghĩ, chịu đựng được, một ngày nào đó tôi có thể thoát khỏi bọn họ.

Nhưng này ngày này rốt cục bao giờ mới đến?

Tôi thật sự sắp gánh không nổi nữa.

Ban ngày tôi nỗ lực sống như một con người, về đến nhà tôi mới biết, từ nơi sâu thẳm trong thân thể tôi bắt đầu mục nát rồi.

Buồn cười nhất chính là, tôi đã như vậy, lại có người không ngừng đang khoe khoang với tôi những gì nó trải qua thật tốt.

Tôi ngụy trang mình thành người có một gia đình mỹ mãn, sinh hoạt hạnh phúc, nó lại tin.

Nó tin tưởng tôi là người đứng dưới ánh mặt trời người, tin tưởng tôi một đường thẳng băng chưa từng có bất kỳ sai lầm lầm nào, nó không nhìn thấy vết sẹo tôi đã che giấu, không nhìn thấy tay tôi nắm chuôi dao.

Vậy cũng tốt, điều này làm cho tôi có hứng thú với nó hơn.

Tôi hi vọng có một ngày nó sẽ biết, tất cả những gì nó gặp đều là do nó tự mình lựa chọn, là nó chủ động nhảy vào trong đời lầy lội của tôi.

Hiện tại tôi đang cực độ thiếu tiền, phòng ở đến bây giờ còn chưa chuyển đi thuê chỗ khác được.

Nhưng tôi nhất định phải nhanh chóng chuyển đi.

Tôi đọc xong bức thư tiểu tử kia gửi đến, còn bức tranh buồn cười của nó vẽ, tôi trong ảo tưởng của nó.

Nói thật, nếu như không phải lý trí của tôi vẫn còn tồn tại, có lẽ tôi đã sớm bị nó mê hoặc chăng?

Cách sơn thủy vạn dặm, gửi cho một người chưa từng gặp mặt người tranh và thư, giữa những hàng chữ đều biểu lộ sự yêu thích và sùng bái đối người xa lạ này, trên thế giới này con người đúng là đều thật tùy tiện giống nhau.

Buồn cười, buồn cười đến làm người ta buồn nôn.

Cái gì là yêu thích?

Cái gì là nhớ nhung?

Tình cảm của nhân loại là thứ tuyệt đối không dựa dẫm được.

Cũng là thứ bẩn thỉu nhất.

Tôi nhớ khi còn bé, mỗi lần lão ta thừa dịp tôi ngủ nằm nhoài trên người tôi thỏa mãn dục vọng hạ lưu của mình sau đều sẽ dùng hết khả năng mà lấy lòng tôi, sau này, lão ta không che giấu bản thân nữa, chỉ cần ở nhà, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể tóm lấy tôi đùa bỡn.

Lão ta nhát gan không dám cắm vào thật, nhưng thứ đồ vật buồn nôn cọ tới cọ lui trên người tôi cảm giác đến giờ tôi chưa từng quên, chỉ cần nhớ tới, tôi liền cảm thấy bản thân dơ bẩn.

Khi đó, lão ta còn không ngừng nói lão ta yêu tôi rất nhiều, mà tôi khi còn nhỏ, người duy nhất có thể cầu viện chính là mẹ tôi, nhưng bà ta lại chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi, có một quãng thời gian tôi thậm chí cảm thấy được đây là chuyện bình thường, thậm chí còn cho là mỗi gia đình, mỗi đứa trẻ đều từng trải qua chuyện như vậy.

Thật con mẹ nó, biến thái.

Cho đến ngày này, lão ta còn sống, bà ta còn sống, thực sự là ông trời không mở mắt.

Tôi hi vọng nhìn thấy bọn họ chết.

Cũng hi vọng mình chết, nhưng bọn họ nhất định phải chết trước tôi.

Tôi căm ghét bọn họ, căm ghét hồi ức, căm ghét chính mình, cũng chán ghét  xu hướng tình dục của mình.

Tôi căm ghét thế giới này.

Trời sáng rất nhanh, lại một đêm không ngủ.

Tôi cần tiền.

Tôi muốn dọn nhà.