Thú Bông Nhỏ

Chương 44: Làm lộ (H)



Tuệ San đè mạnh gối lên mặt như tìm một lỗ chui sau lời nói d*m tục của tên biến thái này, d*ch thủy dưới hạt lựu nhỏ vẫn rỉ nước. Bất giác nữ nhân cảm nhận một cơn nhột điên đảo dưới tư m*t buộc cô phải bỏ gối sang bên cạnh, tận mắt nhìn xem đang là chuyện gì. Tuệ San hơi ngửng dậy liền thấy Khuất Ngôn Chấn đang đưa lưỡi ra mà vần vê nơi này, không phải mạnh bạo và cứng ngắc như tiểu đệ, lưỡi hắn có độ chắc nhất định, ấn vào nộn th*t không đau, ngược lại còn tạo khoái cảm trào dâng hơn nhiều

Nữ nhân giật nảy lên vài cái rồi muốn lùi ra xa nhưng tay hắn đã bấu chặt bên hông khiến cô đành van nài:

- Ng... Ngài Khuất, mau d... dừng lại... ah... ha, không thể chỗ đó... đừng...

Tuệ San bấu tay đan vào chân tóc Ngôn Chấn, muốn giữ lực hắn đang ngày càng đùn sâu lưỡi vào tư huy*t của mình, nam nhân liền bỉ ổi đá mạnh vào vách th*t khiến tiểu thỏ co thắt cả người, tà tà:

- Vậy phải chỗ nào đây San nhi? Em muốn điểm nào tôi liền phục vụ

Tuệ San co rúm các đầu ngón chân, lực tay không còn tự chủ mà thành ra nhầm lẫn, ẩn sát đầu Khuất Ngôn Chấn lại gần huy*t mật của mình, hắn được thế liền đảo lưỡi liên tục trong l* nhỏ ấy, ánh mắt cực kì thỏa mãn nhìn lên khuôn mặt khốn khổ của tiểu yêu tình. Ngay cả hạt lựu mới bầm dập vì chiếc kẹp kia thít chặt nam nhân cũng không tha, hắn trườn môi lên mà ngậm vào viên kẹo nhỏ rồi cố ý kéo ra. Tuệ San có chút đau và còn lại là sợ nhiều, cô hét lên rồi thút thít:

- Đừng... sẽ rách... sẽ rách thật đó hức hức...

Mãi lúc sau khi đã thỏa mãn cơn khát của bản thân, Khuất Ngôn Chấn ực ực từ nấc cổ của mình rồi thoải mái ngửng dậy. Cùng lúc đó Tuệ San cũng ngã dựa ra sau, cô nằm vật vờ trên giường, mặc bản thân tả tơi trước ánh mắt Ngôn Chấn nhìn chằm chằm mình như có thể sẵn sàng thao cô tiếp bất cứ khi nào. Hắn suy cho cùng vẫn còn chút tình người, biết thương hoa tiếc ngọc mà dừng lại cơn thú tính, cả hai nằm yên đó rồi Tuệ San hình như cũng chìm vào giấc. Khuất Ngôn Chấn bấy giờ mới ôm cô đi vào phòng tắm, nơi đây không rộng rãi và có bồn tắm như tại biệt trang của Khuất gia, hắn lấn cấn xoay sở rồi chọn cách thấm nước vào khăn rồi lau qua cơ thể ướt át của Tuệ San. Có thể hiểu được vì nữ nhân chỉ sống một mình, toàn bộ tài sản cũng bị chiếm đoạt, không có chỗ dựa vững vàng mà cố gắng trốn khỏi nanh vuốt Mã gia, điều kiện của căn nhà cấp bốn với khoảng diện tích rộng như vậy là đủ, có phòng khách, phòng bếp, hai phòng nhỏ bên trong là hết

Việc tắm rửa cũng xong xuôi, nếu tắm một mình thì còn rộng nhưng khi Khuất Ngôn Chấn cao lớn như vậy chen vào mới thành hẹp lại một chút về không gian. Hắn đi ra phía giường rồi tặc lưỡi, là giường nhưng giải chiếu lên một tấm phản gỗ, nam nhân bối rối trước mấy thứ bất tiện này, lật đật đặt tiểu thỏ ngủ ngất ngây ra tạm ghế bàn học rồi mò mẫm tìm một chiếc chiếu khác trải lên. Xong xuôi tất thảy, cả hai người mới yên bình nằm nghỉ, Khuất Ngôn Chấn chưa chợp mắt được, hắn nhìn trân trân lên trần nhà rồi cả căn phòng ngủ, mọi đồ vật đều tiết chế nhất có thể vì diện tích không to để bày bừa, bởi vậy mà nhìn nhà cô rất gọn. Nam nhân cứ ngẫm nghĩ gì đó một lúc rồi quay sang ôm chặt cơ thể đương lõa lồ của tiểu thỏ, cả hai làn da trần chạm vào nhau như dòng điện chảy qua khiến cả hai cảm thấy ấm áp hơn nhiều

Sáng hôm sau

Tuệ San tỉnh dậy trước, cô thấy đau đầu nhẹ, cơ thể cũng rã rời như dây thần kinh không còn hoạt động nữa, liếc sang thấy Khuất Ngôn Chấn đang ngủ ngon thì mọi kí ức đêm qua dội lại trong trí nhớ. Nữ nhân day day trán rồi thầm rủa:

- Tên biến thái to xác

Bất giác Ngôn Chấn cựa mình khiến nữ nhân giật bắn lên, cúm rúm sợ hãi lời mình nói ra liệu tên ác ma này có nghe được nhưng may thay chỉ là nam nhân đổi tư thế nằm. Cô thở phào nhẹ rồi tim đập bình thường trở lại, ngay sau đó lại tiếng động lớn vang trời, là điện thoại của Tuệ San. Cô đưa tay còn đương đau nhưng không muốn làm Ngôn Chấn tỉnh nên rất nhanh với lấy nghe vội, thầm thì:

- Alo... ai vậy ạ?

Giọng nói quen thuộc và có phần giận dỗi vang lên:

- Anh, Lê Thanh... Hmm, Tuệ San, em không lưu số bạn trai mình ư?

Tuệ San cuộn tay thành nắm đấm, nhìn lại tên người gọi rồi rủa thầm trong đầu “Tại sao lại là lúc này, tên khốn?”. Nữ nhân nằm tránh xa Ngôn Chấn một chút rồi thủ thỉ như trộm:

- Không, em đang bận nên nghe vội, không nhìn tên...

Mã Lê Thanh chưa kịp nói tiếp thì bên loa của Tuệ San vang lên tiếng gọi gầm trời:

- ĐÀM TUỆ SAN!

Nữ nhân trắng bệch mặt, Khuất Ngôn Chấn dậy rồi, cô run run quay lại thì gặp ngay ánh mắt đỏ hòn của nam nhân. Sợ rằng tên này chuẩn bị nói mấy điều không hay, Tuệ San nhanh nhảu ôm chặt hắn vào khe rãnh ng*c rồi Lê Thanh cũng lên tiếng tò mò:

- T... Tuệ San? Giọng người đàn ông nào thế? Sao có vẻ tức giận vậy? Em đang ở đâu?

Hàng tá câu hỏi dồn dập của Lê Thanh kèm sự phẫn nộ của Ngôn Chấn thực khiến cô phát điên, nữ nhân mặc cho tên biến thái bên dưới sắp ngộp chết rồi nhưng vẫn giữ chặt hắn giữa đôi gò bồng rồi mau đáp lại Lê Thanh:

- Do em ngồi ở hội trường, giọng thầy giáo có lớn hơn... gọi để điểm danh ấy, giọng thầy... hơi trầm, hơi trầm nên ai cũng tưởng thầy tức giận

Lê Thanh nghe vậy thì an tâm, liền xua đi sự ngờ vực mà đáp lại vài lời phiếm. Khuất Ngôn Chấn điên tiết với tình thế đang diễn ra trước mặt, hắn dùng lực mạnh vật ngửa cô ra, chứng kiến khuôn mặt cô sợ hãi nhưng thì thầm cầu xin:

- Ngài Khuất, em xin ngài... đừng làm lộ ngay bây giờ, xin ngài

Khuất Ngôn Chấn cầm chắc cổ tay Tuệ San đang giữ nút âm thanh trên máy, hắn bỉ ổi đáp lại be bé như trêu đùa tiểu thỏ:

- Được, vậy phải xem cái miệng em có kìm nén được không... haha