Thông Thiên Đan Y

Chương 20: Long hồn thức tỉnh (một)



Hạng Thiên Ca mấy ngày gần đây tâm thần không yên, nên dù nàng đã tập hợp đầy đủ nguyên liệu luyện chế Không Gian Dung Khí cũng không lập tức khai lò, mặc dù nàng vội vã muốn thử một chút phương pháp luyện khí ảo diệu truyền thừa từ 'Tạo Thế' đỉnh.

Sự bất an của nàng cũng không phải bời vì bị Lê Thần Hân khám phá ra thân phận, trên thực tế, nếu Lê Thần Hân biết được thân phận nàng cũng tốt, điều này đối với việc hợp tác của nàng đối với Tinh Hải Các thuận lợi hơn, dù sao nàng mới chỉ có mười lăm tuổi, mà một gã luyện đan sư cùng luyện khí sư chỉ mới mười lăm tuổi, nhất định so với nhân vật 'Diệp đại sư ' thần bí còn có tiềm lực hơn, càng có thể lay động được Tinh Hải Các.

Nhưng trong lòng nàng tại sao lại có một loại cảm giác phập phồng lo sợ, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được hoa văn trên mặt phát ra nóng rát làm cho nàng cảm thấy không yên lòng, lúc nào cũng sẽ có chuyện xảy ra.

"Tiểu thư, người làm sao vậy, có tâm sự? Có phải hay không lại nhớ đến cha mẹ?" Lịch Phi Vũ đi đến bên người nàng, đôi mắt đẹp thu thủy doanh doanh ân cần nhìn nàng, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng , làm cho trong lòng Hạng Thiên Ca ấm áp đồng thời cũng càng thấp thỏm, đột nhiên tâm linh dao động tinh thần sáng ra, Hạng Thiên Ca bản năng cảm thấy chính mình hẳn là nên rời đi bọn họ một thời gian ngắn, dường như thế thì nội tâm nàng sẽ thoải mái một chút.

"Phi Vũ, e rằng ta phải rời khỏi đây vài ngày, Vân Tiên Lâu phải làm phiền các ngươi trông coi rồi". Nói ra được những lời này, Hạng Thiên Ca thực sự hơi yên tâm được một ít.

Hạng Thiên Ca cũng không giải thích, bỏ lại Lịch Phi Vũ càng phát ra lo lắng không hiểu, liền lắc mình biến mất trong biển người mênh mông.

Bởi vì hồn lực của nàng đặc biệt cường đại hơn những người thường, từ nhỏ đối với sự vật cảm nhận so với thường nhân vô cùng nhạy bén, từ khi nàng bắt đầu lẫn vào trong đám đông, một cỗ sát khí khi ẩn khi hiện như hình với bóng hiện ra bên nàng, mà luôn theo nàng đồng thời liên tục hướng ngoài thành đi tới, cái loại cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt chân thật.

Sao thưa trăng sáng, hòa cùng với mùi hương thơm ngát của cỏ cây, Hạng Thiên Ca đứng ở vùng ngoại ô Hoàng Đô không một bóng người, váy đen theo từng trận gió lạnh trong đêm tung bay nhảy múa, trên mặt hoa văn dữ tợn giờ phút này cũng không cách nào che đậy được đôi mắt đen tỏa sáng lung linh.

Cường đại ! Phải thật cường đại!

Đối phương một chiêu là thuận lợi lấy đi mạng của nàng, nhưng hết lần này đến lần khác đối phương cũng không lập tức xuất thủ cho nàng một kích khiến nàng toi mạng, mà giống như mèo vờn chuột, một loại trêu chọc vờn đuổi nàng.

Này sát khí, thật là quen thuộc a, đúng, cổ hơi thở này đúng là thuộc về ám vệ của Hạng Gia —— vô thường Ảnh sát, trừ khi đối phó với tử địch cùng với làm một số chuyện , tình hình chung không thể để cho người khác biết, Hạng Gia Vô Thường ảnh sát sẽ không dễ dàng động thủ.

Hừ ! Hạng Thiên Ca cười lạnh lên tiếng, Hạng Gia, tốt, thật tốt! Rất coi trọng nàng đây!

Bán đứng cha mẹ ta, nhiều lần ám sát ta, ép ta cùng với cha mẹ cốt nhục chia lìa, có nhà không thể về, ta Hạng Thiên Ca thề, lần này nếu có thể tránh được một kiếp, ta chắn chắn sẽ hủy trăm năm cơ nghiệp của Hạng Gia, tất cả các ngươi so với con kiến hôi trên mặt đất kia cũng không bằng, quỳ gối dưới chân ta sám hối mọi tội lỗi của mình.

Không cách nào đối kháng địch nhân, Hạng Thiên Ca cổ tay vừa động, một cây kim châm nhỏ bị nàng cầm trong tay, nàng không chút do dự đem kim đâm vào trong cơ thể mình, chỉ trong nháy mắt, máu của nàng, xương cốt, nội phủ, da thịt, toàn thân từng tế bào cũng đều rầm rĩ cường đại, toàn thân nàng dường như có một đoàn liệt hỏa đang hừng hực thiêu đốt, tràn đầy lực lượng vô cùng, lúc này, Hạng Thiên Ca có cảm giác mình chính là vô địch thiên hạ.

Nhưng nàng biết đây chỉ là ảo giác, kim châm đâm vào cơ thể kích thích tiềm lực sinh sôi mà sinh ra ảo giác.

Nàng không cần cổ lực lượng này làm lui kẻ địch, mà dùng cổ lực lượng này để chạy, đúng, nhanh chân mà chạy, điên cuồng chạy, liều mạng chạy.

Đánh không lại tại sao lại không chạy? quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Nàng chạy giống như một đạo ảo ảnh, nhanh như chớp chạy trốn vào bên trong, bên tai có tiếng gió vù vù rung động, duệ khí cắt qua không khí, âm thanh phá vỡ cuồng phong đang gào thét, chính là hướng ngay vào tim nàng mà bắn tới.

Hẳn là một cục đá, không đủ để lấy mạng của nàng, nhưng lại làm lục phủ ngũ tạng của nàng bị thương, toàn thân dần trở nên tê liệt.

Hai tròng mắt đen bóng hiện lên ánh sáng rực như ngọn lửa, Hạng Thiên Ca bỗng nhiên hung hăng hướng vào bụi cỏ đánh tới, một cây kim châm u lam ánh huỳnh quang rất nhỏ bình thường, cũng giống như cơn gió thoáng qua, trong bóng đêm hướng vào thân thể hắn bay nhanh, cùng lúc đó, viên đá 'sưu' một tiếng phá vỡ không khí, khảm vào trong thân cây phía trước.

Một kích thất bại, người ở chỗ tối kia sững sờ, nhưng do hằng năm du tẩu bên bờ sinh tử nên trực giác nói cho hắn biết gặp nguy hiểm,"Cẩn thận!"

Một tiếng quát trấm thấp vang lên, ngay sau đó là một tiếng kêu rên rất nhỏ, âm thầm, hai gã chiến sĩ mang mặt nạ màu trắng,trên mặt phát ra âm khí dày đặc như quỷ, một người trong đó trên cánh tay hắn đang bị cắm vào một cây kim châm nhỏ mãnh dài đang lay động, cánh tay hắn trong phút chốc liền chết lặn không một tia cảm giác.

"Này châm có độc!" Người kia bị thương ánh mắt lộ ra sợ hãi, hắn nhấc lên ống tay áo vừa nhìn, nửa cái cánh tay đã biến thành màu đen phát trướng, kia độc tốc lan tràn cực nhanh, bá đạo ăn mòn, trong phút chốc sẽ còn lan rộng ra hết cánh tay, hai người sắc mặt hoảng sợ, đây là loại độc gì? Làm sao lại lợi hại như thế? Không, quan trọng là.... .......Người quái dị này là phế vật của Hạng gia, tại sao lại có thể có năng lực kỳ dị này?

"Chém, chém đứt cánh tay mau!" Kẻ bị thương nặng nề thở dốc, tên còn lại giơ tay chém xuống, nháy mắt, máu tuôn ra như trút nước, chỉ đơn giản bôi thuốc và băng bó, hai người trong nhất thời hiện lên hận ý vô cùng mãnh liệt, sát khí lẫm liệt, "Đuổi theo! Ta muốn hung hăng hàng hạ nàng, làm cho nàng sống không bằng chết!".

Giờ phút này, Hạng Thiên Ca đã chạy xa đến mấy dặm ở ngoài, nàng chạy trốn theo hướng chính là trong phạm vi bên trong của Yêu thú rừng rậm, có đa số các yêu thú cường đại trú ngụ.

Nàng nghĩ, nếu như nàng vận khí tốt, có lẽ sẽ gặp lại được Thúy Hoa cô nương đáng yêu xinh đẹp, hoặc nếu như vận khí xấu đến tột cùng xấu gặp phải các yêu thú khác, bị ăn thịt nuốt vào bụng cũng không chừng, nhưng thôi kệ, thà bị yêu thú nuốt chắc nhẹ nhàng hơn, nhắm mắt sa chân thôi mà, nhưng trong này là cơ hội duy nhất của nàng, cho dù nàng chết không thể nhắm mắt, nhưng những kẻ đuổi giết nàng ở phía sau tất nhiên cũng sẽ không sống được, đi theo làm bạn với nàng thôi, so ra nàng vẫn còn lời.

Sưu ! phanh ! phanh.

Một âm thanh chói tai vang lên xuyên qua bầu trời đêm, ngay sau đó 'bang bang' nổ tung tạo thành những chùm pháo hoa năm màu sáng ngọc diễm lệ, Hạng Thiên Ca đột nhiên dừng bước, nàng không chạy nữa, mà là yên lặng ngẩng đầu nhìn lên từng đạo pháo hoa mà kinh ngạc ngẩn người, trên khuôn mặt hoa văn càng phát ra vặn vẹo dữ tợn hơn, trong tuyệt vọng lộ ra điên cuồng.

Những thứ pháo hoa mỹ lệ nổ trên không trung kia, lấy tốc độ nhanh chóng kỳ dị ngưng kết thành một tắm lưới màu sắc rực rỡ từ từ hé ra che khuất một vòm trời, sau đó chậm rãi mấp máy co rút lại, đem tất cả các đường lui của nàng phong kín hết, trực tiếp bao phủ nàng ở bên trong một loại kết giới không gian giống như vỏ trứng

Hai gã hắc y đứng ngay bên cạnh, vô thường Ảnh Sát chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, một người trong đó cánh tay phải bị sóng vai chặt đứt, máu tươi đầm đìa.

"Chạy đi a, làm sao lại không chạy?" tên cụt tay kia giọng nói khàn khàn, âm thanh oán độc nhìn chằm chằm Hạng Thiên Ca.

"Các ngươi nhận lệnh của ai đến đây ám sát ta? Hạng Liên, lão thái quân? Hay là các trưởng lão khác?" Trừ những nhân vật này, những người khác là không thể nào có được quyền lực cùng phân lượng có thể sai sử được Vô Thường Ảnh Sát.

"Hừ, khi chết thì xuống hỏi Diêm Vương gia đi!" Chưởng phong sắc bén xuyên qua kết giới hung hăng bổ vào trên cánh tay phải Hạng Thiên Ca, xương cốt gân mạch nát bấy thanh âm của Hạng Thiên Ca bên tai giống như đá vàng vỡ vụn, rõ ràng mà quỷ dị, đau đớn kịch liệt hành hạ nàng, trái tim tê dại rối loạn, tiếp theo sau đó, một cánh tay khác cũng giống như tự bạo phát vỡ vụn, tiếp theo là hai chân.

Tứ chi đều vỡ nát, Hạng Thiên Ca như con búp bê bằng sứ bể tan tành té trên mặt đất, màu đỏ tia máu giăng đầy hai mắt, đó là biểu hiện đau đớn đến mức tận cùng, nàng cắn chặc hàm răng một tia máu rất nhỏ chảy từ khóe môi tràn ra, thê lương giống như ma quỷ.

"Ha ha ha! Ha ha ha!" Nhìn thấy nàng bộ dáng đau đớn đến nức không muốn sống, tên cụt tay không khỏi sướng khoái cười to, cười đã đủ, hắn còn chưa hài lòng, "Làm sao ngươi không kêu lên a? Có phải hay không còn chưa đủ đau?" Vừa nói, hắn vừa hung ác đánh ra thêm một chưởng, chưởng phong âm độc hướng ngay trái tim Hạng Thiên Ca mà càng quét.

Phốc! Hạng Thiên Ca hé miệng phun ra máu tươi, hết lần này đến lần khác đau đớn nhưng không chết, treo một tia hấp hối.

Nàng nghĩ đến kiếp trước nàng thiên phú trác tuyệt, phong quang tễ nguyệt, mặc dù ngắn ngủi, nhưng giống như ánh mặt trời nhô cao, chiếu rọi cả thế giới. Sau khi trọng sinh, bởi vì xuyên qua cùng với hồn phách của Hắc Long chạm vào nhau, dẫn đến nàng ở khắp mọi nơi bị khi nhục, khó khăn không ngừng, hôm nay, lại lâm vào hoàn cảnh cửu tử nhất sanh, chẳng lẽ nguyên nhân chính là nàng kiếp trước quá mức trôi chảy quá mức thuận lợi, cho nên ông trời xem không vừa mắt, muốn nàng đời này phải chịu nhiều khổ sở như vậy?

Nhưng là , nàng không cam tâm!

"Đủ rồi, giết nàng đi! Đừng quên chủ nhân ra lệnh, gọn gàng sạch sẽ, tránh lưu lại hậu hoạn." Lúc này, tên còn lại lạnh lùng nói.