Thong Thả Đến Chậm

Quyển 1 - Chương 15



Editor: Nguyên Nguyên

Beta: tiểu an nhi

“Tôi không lo lắng về chuyện đó. Thấy anh cố gắng đóng góp cho Đài truyền hình như vậy, chuyện nhỏ ấy tôi có thể giúp đỡ!” Cách tai nghe, giọng Bùi Địch Thanh trong bóng đêm trầm thấp hơi khác.

Rất nhanh đã đến khuya, Khổng Tước vẫn chưa về, Trì Linh Đồng phải thức chờ cửa đợi cô ấy. Hai mắt buồn ngủ díp vào nhau không mở nổi, phải ghé vào bên cạnh laptop cùng ba người khác trên mạng đánh bài online để giết thời gian.

Đang nhàm chán, đột nhiên nhận được tin nhắn của Bùi Địch Thanh gửi tới, nội dung chỉ có ba chữ và một dấu chấm hỏi: “Ngủ rồi sao?”

Cô trả lời lại hai chữ và một dấu chấm hỏi: “Có việc?”

Vừa gửi tin nhắn thành công, di động liền vang lên, lúc đầu cô tưởng âm hồn Hi Vũ không tan, điện thoại vừa kết nối, đã lập tức quát nhẹ: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

Đối phương không lên tiếng, tiếng hít thở đều đặn theo sóng điện thoại truyền đến.

“Anh đừng mượn rượu mà giả bộ, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không mắc lừa đâu. Đồng chí Hi Vũ, nếu anh cứ tiếp tục như thế này thì ngay cả mối quan hệ bạn học của chúng ta cũng không giữ được nữa đấy.”

“Hi Vũ là ai?” Đối phương bất chợt lên tiếng.

Trì Linh Đồng kinh ngạc, xấu hổ đỏ bừng mặt, cười ngây ngô: “Bùi tổng, là anh à?”

“Không phải cô đang đợi điện thoại của người khác đấy chứ?”

“Không có, điện thoại của anh gọi đến thật đúng lúc.” Cô chậm rãi đóng laptop lại, nằm lên trên giường, tìm một tư thế thoải mái nhất: “Sao anh còn chưa ngủ?”

“Tôi đang xem bản vẽ, có nhiều chỗ muốn tìm cô hỏi một chút, ngày mai cô có thời gian không?”

“Ngày mai là chủ nhật, có thời gian! Tôi phải đi điều tra tư liệu, đúng lúc ngày mai có một cuộc nói chuyện.”

“Ừ, buổi tối vui vẻ chứ?” Bùi Địch Thanh giống như đang hỏi rất tùy ý.

Thế là, Trì Linh Đồng cũng không khách sáo, vô cùng oán giận đem việc ăn cơm kể lại tỉ mỉ một lượt, sau đó tiếp tục than thở: “Hối hận quá, biết vậy đã đưa một người giả làm bạn trai đi cùng, rồi không thèm vạch trần lời nói dối của anh ta, như thế thì sau này anh ta sẽ không có lý do gì để quấy rầy tôi nữa.”

Giọng nói Bùi Địch Thanh dường như rất vui mừng, chậm rãi đưa lời đề nghị quý giá của mình:

“Hay là tìm người ở ngay bên cạnh cô đây này.”

Tuy rằng không đối mặt, nhưng đầu Trì Linh Đồng lắc như trống bỏi: “Giúp anh chỉnh sửa bản vẽ Đài truyền hình vốn đã không phải là công việc hằng ngày của tôi. Nếu nhờ anh đóng giả để đẩy lùi bạn trai cũ, chưa nói đến chuyện anh chưa đủ sức thuyết phục, mà nhỡ chẳng may thân phận bị lộ, thì anh ta sẽ cho rằng tôi bám vào người giàu có, nhất định sẽ nghĩ cách kéo tôi ra khỏi anh. Anh phải biết rằng, trái đất như một ngôi làng nhỏ, nếu ở đầu làng cuối làng, không cẩn thận bị người quen nhìn thấy, việc này truyền đến tai Nhạc đổng, tôi còn đường sống để mà làm việc nữa không?”

Bùi Địch Thanh cười cười: “Hằng Vũ sẽ cho cô con đường tươi sáng.”

“Tôi chỉ có một ưu điểm duy nhất, đó là sự trung thành. Anh đừng hủy hoại thanh danh của tôi.”

“Có một số người, có một số việc, trung thành cũng không đáng giá.” Giọng nói của anh đột nhiên trầm xuống, dường như đang đang hết sức xúc động: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta gặp nhau. À, lần trước chúng ta bàn đến chỗ nào rồi?”

“Khu dân cư An Huy, ngày mai là đến nhà của dân tộc Mông Cổ.”

“Được, gần tồi ngày mai tôi đến đón cô.”

Quá nửa đêm, Khổng Tước mới mang theo mùi thuốc lá nồng nặc về nhà. Trì Linh Đồng tiếp tục ngáp một cái: “Muộn như thế này, sao không về nhà anh ta luôn đi?”

Khổng Tước như đánh giặc vọt vào phòng tắm: “Ngủ đi, tớ đi tắm.”

Trì Linh Đồng dụi dụi mắt, chui vào giường, trong chốc lát liền ngủ say.

Đã lâu không được ngủ thoải mái như thế này, cô từ từ mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên, hiển nhiên vẫn còn buồn ngủ. Lật người lại, bên cạnh không có ai, quần áo rơi rớt mấy cái ở trên giường.

Trì Linh Đồng thoải mái duỗi thắt lưng, kéo chân ra: “Khổng Tước?”

“Sáng sớm đã ra cửa, hại tớ ngủ không ngon.” Nhan Tiểu Úy bĩu môi, tức giận từ trong phòng đi ra, phía dưới hai mắt có quầng thâm thật rõ.

“Hôm nay đỡ tốn đồ vẽ mắt, trông đẹp lắm á.” Trì Linh Đồng cũng không nghĩ gì nhiều, cho rằng Tiêu Tử Thần đã đưa Khổng Tước đi chơi rồi.

“Là một chiếc xe Ferrari màu đỏ rực, người đàn ông lái xe thật tuấn tú.” Trong ánh mắt Nhan Tiểu Úy toát ra vẻ hâm mộ.

“Người đàn ông nào?”

“Là người tới đón cô ấy! Mình đứng ở ngoài ban công nhìn được, nổi bật như thế muốn không chú ý cũng khó. Khi cô ấy xuống lầu, hai người còn ôm hôn nồng nhiệt.”

“Hả? Cậu không nhìn lầm chứ?” Tiêu Tử Thần không giống kiểu người sẽ làm những chuyện như vậy.

“Thị lực của mình là 2.0, một con muỗi bay qua trước mặt, mình cũng có thể nhận ra được nó là con đực hay con cái đấy.”

Trì Linh Đồng ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc xoay vòng vòng.

“Di động của cậu kêu kìa.” Nhan Tiểu Úy nói.

“A!” Cô hoảng hốt nhanh chóng chạy vào phòng, di động trên đầu tủ vang lên ầm ĩ.

“Đồng Đồng, là tớ đây!” Giọng nói của Khổng Tước như ánh mặt trời buổi sáng, tươi mát mà mà trong sáng: “Lát nữa cậu đến vịnh Thiển Thủy, nói với Tử Thần giúp tớ, tối hôm qua tớ ăn quá nhiều hải sản, dạ dày không thoải mái, muốn ngủ một chút.”

“Cậu đùa cái gì vậy?” Trì Linh Đồng nhíu chặt chân mày.

“Sau này sẽ nói với cậu. Dường như chúng tớ không giống trước đây, cậu ngàn vạn lần không được để lộ sơ hở.”

“Tớ mặc kệ, chính cậu gọi điện thoại cho anh ta đi.”

Lúc học trung học, Khổng Tước có hẹn hò với nam sinh, về nhà rất trễ, cô ấy đều nói với mẹ là đến nhà Trì Linh Đồng làm bài tập. Mẹ Khổng ngẫu nhiên sẽ gọi điện thoại đến kiểm tra, Trì Linh Đồng sẽ ngoan ngoãn mà trả lời: “Dì à, con đang thảo luận đề tài với Khổng Tước, sau khi giải xong, cô ấy sẽ về nhà.”

Trì Linh Đồng là một học sinh xuất sắc, mẹ Khổng chưa bao giờ nghĩ cô sẽ nói dối.

Chiêu này sử dụng thật linh nghiệm.

“Đêm qua tớ đã nói với anh ấy, di động sắp hết pin rồi. Hơn nữa anh ấy vốn học y, nói cái này cái kia trong điện thoại, dễ bị lộ lắm.”

“Vậy cậu gửi số điện thoại của anh ta qua đây, tớ gọi cho.”

“Cậu mà gọi, nhất định anh ấy sẽ hỏi địa chỉ, rồi chạy đến tìm tớ. Cậu hãy nói tớ uống thuốc rồi, hiện tại đang ngủ. Đồng Đồng, xin cậu đấy, tớ yêu cậu mà.”

“Đúng là tớ không có duyên kết bạn với người tốt rồi. Khổng Tước, cậu không nên quá phận. Hóa ra nguyên nhân cậu muốn đến ở nhờ nhà tớ là để tiện cho việc này đây hả?” Trì Linh Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.

Khổng Tước nhẹ giọng làm nũng: “Tớ biết Đồng Đồng thương tớ nhất, hiểu rõ tớ nhất, chỉ một lần này thôi. Bây giờ cậu đi nhanh đi, Tử Thần rất ghét người khác đến trễ. Cậu nói xin lỗi anh ấy giúp tớ, cứ nói ngày mai tớ sẽ đến thăm ba mẹ anh ấy.”

Không chờ Trì Linh Đồng đồng ý, Khổng Tước nói xong lập tức cúp máy.

Trì Linh Đồng chưa kịp gạt đi không muốn làm thì con chim này đã thực sự cúp máy mất rồi.

Trì Linh Đồng hận run người nhưng lại không thể làm gì được. Vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, thay quần áo, chải đầu; cũng không ăn điểm tâm, ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu lái xe đến vịnh Thiển Thủy.

Đường ven biển của Thanh Thai cuồn cuộn sóng, có một vài cảng tự nhiên, mà có cảng cũng đồng nghĩa với việc có các bãi tắm thiên nhiên. Trong vịnh Thiển Thủy, nổi bật nhất là bãi cát vàng rộng rãi, nhưng lại không mở cửa cho du khách. Đó là nơi Chính phủ dùng để tiếp đãi các quan chức từ nơi khác đến. Phía sau bãi tắm là cả một khu rừng, có nhiều tòa biệt thự khá phức tạp, hằng năm đều có binh lính canh gác ở nơi đây.

Trì Linh Đồng xuống taxi, trên bờ các có cây dù che nắng dựng thẳng đứng, từng tốp người túm năm tụm ba mặc áo tắm, một số đón gió biển, một số lại chơi đùa với sóng nước, có vài đứa bé xây lâu đài cát. Hàng ngàn cuộn sóng sủi bọt trắng xóa, nối đuôi nhau đánh sâu vào bờ biển, phát ra âm thanh ào ào không dứt.

Trì Linh Đồng liếc mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy Tiêu Tử Thần. Anh ta mặc chiếc áo trắng như tuyết, quần dài phẳng phiu, ngồi trên ghế nằm màu trắng, bên cạnh có một chiếc túi lớn, ánh mắt nhìn ra biển khơi.

Cô lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi đến.

“Khổng Tước đâu?” Tiêu Tử Thần nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu sang, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gật gật đầu, rồi hỏi.