Thong Thả Đến Chậm

Quyển 1 - Chương 14



Edit: Thiên Kết

Gió thổi mây bay, sóng ngầm cuộn trào.

Trì Linh Đồng cùng với Hi Vũ bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.

Khóe miệng Khổng Tước khẽ nhếch lên cười, cô đưa tay vuốt vuốt chén đĩa trước mặt, không có ý định dập lửa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua búp bê ngồi đối diện mang theo tia giễu cợt.

“Hi Vũ…………..” Búp bê kéo kéo vạt áo Hi Vũ, muốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi.

“Món ăn nên lên tới đây rồi.” Thấy không khí có vẻ nặng nề, Tiêu Tử Thần nheo nheo lông mày lên tiếng nói chuyện: “Ăn cơm sau bảy giờ không tốt cho cơ thể. Thức ăn tồn ứ trong dạ dày, không thể tiêu hóa hết. Bây giờ đã là sáu giờ rưỡi rồi.”

“Để tôi đi hối nhà hàng làm nhanh hơn.” Trì Linh Đồng thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi, mở cửa đi ra khỏi phòng, cố gắng nhắc nhở thân phận của mình tối nay, nhất định phải nhẫn nại, phải bao dung, phải lễ phép.

“Tớ đi cùng cậu.” Khổng Tước đẩy cái ghế ra, đi theo. Cô kéo Trì Linh Đồng đến toilet, lén lút nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.

“Giả mạo.” Cô tiến tới nói bên tai Trì Linh Đồng.

“Cái gì mà giả mạo?” Trì Linh Đồng không hiểu.

Khổng Tước lạnh lùng cười nhẹ: “Vị hôn thê của tên Hi Vũ kia chính là đồ đóng thế, tớ đoán cô ta là giả mạo.”

Trì Linh Đồng sửng sốt.

“Hoàn toàn bỏ quên vị hôn thê của mình, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người bạn gái cũ, cậu không thấy kỳ lạ sao? Chia tay cậu cũng sáu năm rồi, cậu mạnh khỏe hay ốm yếu thì có liên quan gì tới anh ta?”

“Hi Vũ kỳ lạ?”

Khổng Tước búng Trì Linh Đồng một cái: “Cậu đúng là không hiểu đàn ông. Kỳ quái nhất chính là vị hôn thê kia lại không hề tỏ vẻ gì là ghen tức. Nếu như Tử Thần làm như vậy, biểu hiện của tớ sẽ không như thế đâu. Đừng tin những gì cậu thấy, tớ có cảm giác anh ta đang diễn kịch, muốn kích thích cậu.”

“Khổng Tước, cậu đừng làm tớ sợ.” Trì Linh Đồng hít một hơi.

“Đồng Đồng, cậu là người trong cuộc nên thấy mơ hồ, tớ ở bên ngoài nên sáng suốt. Tớ có thể khẳng định cho cậu biết, Hi Vũ với cậu chính là tình cũ khó quên, tối nay anh ta chỉ là muốn dò xét trước khi hành động mà thôi.”

Những lời nói này của Khổng Tước làm cho Trì Linh Đồng ăn cơm vô cùng không ngon miệng. Cô đồng ý gặp mặt Hi Vũ bởi vì anh ta muốn giới thiệu vị hôn thê. Cô muốn giữa cô và anh ta rốt cuộc cũng có người chạy đến bờ bên kia của hạnh phúc, nên muốn chúc phúc cho bọn họ.

Cô lặng lẽ liếc trộm Hi Vũ, sắc mặt anh ta âm trầm, vừa nhấc mắt, đã ném cho cô một ánh mắt sắc bén, cô cuống quýt vùi mặt vào bát cơm.

Đĩa hải sản để ở trước mặt Tử Thần cùng với Khổng Tước, mà búp bê thì lại đang gỡ cái đầu cá đặt xuống trước mặt Hi Vũ.

Trước mặt Trì Linh Đồng lại là một đĩa rau cải, một nồi cháo gà Tiêu Tử Thần gọi cùng một đĩa bánh bí đỏ.

Tiêu Tử Thần đối với Khổng Tước hết sức chăm sóc, cả buổi tối không hề động đũa, lúc thì bóc tôm, khi thì lột cua cho Khổng Tước. Khổng Tước thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh, ăn rất thục nữ, thỉnh thoảng lại nói thầm vào tai Tiêu Tử Thần cái gì đó, khóe miệng Tiêu Tử Thần hé ra nụ cười nhạt.

Mà Hi Vũ cùng với búp bê, Trì Linh Đồng cảm thấy Khổng Tước thật sự là Hỏa Nhãn Kim Tinh. Hai người bọn họ ai gắp thức ăn của người nấy, một ánh mắt nhìn nhau cũng không có.

Cái cô búp bê này rất thích ăn cay, ăn một miếng mù tạt lớn thật lớn, mà mày cũng không nhăn lại một cái.

Chẳng lẽ cô búp bê này chính là người giả mạo để Hi Vũ thử cô? Bụng dạ thật khó lường. Cô trừng mắt liếc anh ta một cái.

Hi Vũ…………?

Trì Linh Đồng kinh ngạc khi nhìn thấy đôi đũa của anh ta dừng ở đĩa rau, rồi gắp một đũa lớn rau cải bỏ vào bát, sau đó lại lấy thìa múc vài ngụm cháo gà để uống, cuối cùng là lấy một miếng bánh bí đỏ.

Cô nhắm mắt lại, cắn răng một cái, giơ chân lên hung hăng đạp một cái. Cái đồ kỳ quái đáng ghét, không làm cô khó chịu một chút anh ta liền cảm thấy khó chịu. Anh ta rõ ràng là không thích ăn đồ ngọt.

Vẻ mặt Hi Vũ rất tự nhiên khi nuốt miếng bánh bí đỏ xuống, có lẽ cảm thấy không tệ nên đưa tay bưng nguyên cái đĩa về chỗ mình.

Trì Linh Đồng lại đá thêm một cái.

Hi Vũ lấy trên cái đĩa một miếng bánh, cắn một ngụm thật lớn.

Á, anh ta cũng học được cách nhẫn nhịn rồi sao? Trì Linh Đồng cảm thấy giật mình, Tiêu Tử Thần đang bóc tôm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.

Theo phản xạ có điều kiện Trì Linh Đồng liền cúi đầu xuống, thì nhìn thấy ống quần màu vàng của Tiêu Tử Thần in hai dấu chân, mặt cô đỏ bừng lên.

Hừ, phán đoán sai phương hướng.

Tiêu Tử Thần làm như không có gì, thu hồi tầm mắt, cầm tôm ở trong tay đưa cho Khổng Tước.

“Đồng Đồng, sao cậu không ăn đi?” Khổng Tước nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của Trì Linh Đồng thì buồn bực hỏi: “Mới uống một ly bia mà đã say rồi sao?”

“Không phải, không phải.” Trì Linh Đồng chột dạ nặn ra một nụ cười: “Máy điều hòa để nhiệt độ quá cao, tớ cảm thấy hơi nóng.”

“Nhiệt độ này là vừa phải rồi, không hạ xuống thêm được, nếu không lát nữa đi ra ngoài nóng lạnh chênh lệch thì dễ bị cảm lắm.” Tiêu Tử Thần nghiêm túc nói.

“Giáo sư Tiêu, đồ ăn ở đây ở đây không hợp khẩu vị của anh sao?” Trì Linh Đồng cười cười xin lỗi anh.

“Rất ngon.” Tiêu Tử Thần xoa xoa tay, theo thói quen đẩy gọng kính lên.

“Tử Thần rất keo kiệt lời khen ngợi đấy nha.” Khổng Tước nhìn hai người: “Nhưng đúng là nhà hàng hải sản này rất ngon. Tử Thần, trước khi chúng ta về lại Tân Giang thì ghé qua đây ăn thêm một lần nữa nhé?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Chưa tới tám giờ, bữa cơm tối đã kết thúc, Trì Linh Đồng sau khi tính tiền xong, thì đi ra khỏi nhà hàng, hướng về phía biển, hít sâu một hơi gió biển. Từng lỗ chân lông trên người cũng cảm thấy thật thoải mái.

Lúc này, từng đợt sóng nhỏ vẫn đánh đều đặn vào bờ cát, trên con đường vẫn có tốp năm tốp ba những người đi tản bộ.

“Đồng Đồng, tớ cùng với Tử Thần đưa cậu về trước, sau đó chúng tớ đi ra ngoài một lát.” Khổng Tước nói.

Trì Linh Đồng đang định trả lời, thì Hi Vũ đi cùng với búp bê từ trong toilet ra liền nói: “Hai người không tiện đường, để tôi đưa cô ấy về cho.”

“Không cần.” Trì Linh Đồng từ chối theo bản năng: “Tôi có thể kêu xe.”

“Tôi cũng đâu có ăn cô, cô sợ cái gì?” Hi Vũ không nhịn được chau mày.

“Ai sợ?”

“Không sợ mà như vậy sao, coi như là tôi cảm ơn cô bữa cơm tối nay đi.” Anh ta khoát tay với Tiêu Tử Thần cùng với Khổng Tước: “Sau này gặp lại.”

“Đồng Đồng, vậy tớ cùng với Tử Thần đi trước nha.” Khổng Tước cũng không kiên trì nữa, kéo Tiêu Tử Thần đi về bãi đậu xe.

Tiêu Tử Thần quay đầu lại nhìn Trì Linh Đồng, Khổng Tước nói câu gì đó, anh liền gật đầu một cái.

Xe hơi của hai người chậm rãi lướt qua Trì Linh Đồng rồi chạy thẳng vào bóng đêm.

Mà búp bê đối với Trì Linh Đồng thật sự không có địch ý, đến gần bên cô: “Bạn của cô làm nghề gì vậy?”

“Cô làm nghề gì?” Trì Linh Đồng nghiêng đầu sang một cái nhìn cô ta, hỏi ngược lại.

Búp bê nhún nhún vai: “Tôi là người mẫu xe hơi, có nghe nói tới công việc này chưa?”

“Tiểu thư xe hơi. Có phải lúc Hi Vũ đi mua xe vừa nhìn thấy cô đã yêu?”

Búp bê cười nhẹ nhàng: “Anh ấy cần phải mua xe sao?”

Trì Linh Đồng cảm thấy có chút không hiểu.

“Bạn trai tôi nói, người như anh ấy, sau này sẽ có tài xế riêng, cái gì cũng không cần phải tự thân làm.”

“Bạn trai?”

Búp bê gật đầu một cái, giống như nhớ ra cái gì đó liền le lưỡi một cái: “Thời tiết tối nay không tệ nha.”

Trong lòng Trì Linh Đồng cười lạnh.

Hi Vũ lái chiếc xe Volkswwagen Passat màu bạc tới. Xe không chạy theo con đường về nhà Trì Linh Đồng mà rẽ vào một con đường khác, nơi đó có một quán rượu với ánh đèn mập mờ. Búp bê xuống xe trước.

“Bye bye.” Búp bê đứng bên ngoài cửa xe, vẫy vẫy tay với Trì Linh Đồng.

Bên ngoài Trì Linh Đồng cười nhưng trong lòng lại không hề cười.

“Sao anh lại đem vị hôn thể đưa tới một nơi đầy rẫy cám dỗ như vậy, không cảm thấy lo lắng sao?” Sau khi xe chạy đi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không muốn nhìn thấy cái ót của Hi Vũ.

“Vị hôn thê của tôi không phải người bình thường là có thể làm. Phải lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, phải có khuôn phép nhưng lúc cần cũng có thể giở thủ đoạn lưu manh.”

“Người anh muốn cưới chính là cao thủ đại nội rồi.”

“Chỉ là cô nhất định phải thừa nhận, cô ấy xinh đẹp hơn so với em, giống như chim nhỏ nép vào người, so với các nữ minh tinh đều không hề thua kém chỗ nào.”

“Quả thật là như vậy, chắc cũng phải tốn rất nhiều tiền phải không?”

Hi Vũ nhất thời bị mất lái, xe muốn tông vào cây tuyết tùng ven đường, chỉ kém một chút nữa là đụng, may mà xe ngừng kịp. Từng đợt lá kim nho nhỏ rơi xuống xe, hai người đều sợ hãi đầu đầy mồ hôi.

“Này, anh muốn mưu sát tôi sao?” Trì Linh Đồng quát lên, tay đã đặt lên cửa xe.

Hi Vũ khóa chặt cửa xe, quay người lại.

“Không phải hiện giờ trong lòng em đang rất hài lòng hay sao?”

“Hài lòng cái gì?”

“Em là người gây ra, lại còn giả bộ?”

Trì Linh Đồng nhìn anh ta hỏi: “Tôi giành giật tiền bạc hay giết cả nhà anh hay sao hả?”

Hi Vũ ấn nút hạ thành ghế, làm cho toàn bộ cái ghế nằm ngang ra, anh ta nhảy một cái xuống phía sau.

“Anh định làm gì?” Trì Linh Đồng kinh hãi.

“Tại sao em lại không thay đổi?” Hi Vũ nắm chặt lấy bả vai của cô, buộc cô phải nhìn mình: “Tôi nói cho em biết, lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã thích em rồi, sau này thấy thành tích của em, đã chứng minh cho tôi thấy năng lực nhìn người của tôi là không sai. Các bạn học đều gán ghép chúng ta, tôi vô cùng thích thú, cho đây đúng là ý trời, hình bóng của em giống như một cây đao khắc sâu vào lòng tôi. Sau khi chia tay, có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ tới em. Hiện tại, bên cạnh tôi thật sự có một cô gái tốt. Sáu năm qua ai cũng đã thay đổi, tôi nghĩ em cũng không ngoại lệ. Tôi nghĩ tôi đối với em đã hết hy vọng, sau đó có thể cùng với cô ấy có một bắt đầu hoàn hảo. Nhưng mà, em xem em bây giờ và sáu năm trước có gì khác nhau không, ngực cũng không lớn thêm được chút nào, cái này không phải là đang hành hạ tôi hay sao? Em phải chịu trách nhiệm tới cùng với tôi rồi.”

“Chuyện này có gì liên quan tới tôi, anh đúng là đồ háo sắc.” Trì Linh Đồng hoảng sợ đưa tay lên che ngực: “Khi đó tôi chưa hiểu chuyện, chỉ là nhất thời hồ đồ. Thật ra thì tôi chưa từng thích anh.”

“Chúng ta không phải đã nắm tay sao? Hôm đó ở bờ song thiếu chút nữa đã hôn môi.” Tròng mắt Hi Vũ nóng lên, dần dần nhích lại phía Trì Linh Đồng: “Môi em bây giờ cũng giống như hồi xưa, vẫn đỏ thắm như vậy.”

“Anh là đồ biến thái, tránh ra một bên.” Trì Linh Đồng đưa tay lên che miệng.

“Không phải em chưa từng hôn ai chứ?” Hi Vũ tiến lại gần hơn một chút.

“Đi chết đi………” Trì Linh Đồng vớ lấy cái đệm ở ghế chắn giữa hai người.

“Em xem em lại đang hấp dẫn tôi kìa, làm cho tôi suy nghĩ. Hình như em cũng không quên được tôi. Thật ra bây giờ cho dù em đã có bạn trai hay là đã kết hôn, tôi cũng sẽ nghĩ cách đoạt em lại.”

“Anh bớt tự đại đi. Tôi thà làm ngọc vỡ chứ không thèm làm ngói lành.”

“Em đúng là có mắt mà không thấy phúc, tôi bây giờ rất được phụ nữ xem trọng, em không biết quý trọng, người bị tổn thất chính là em.” Hi Vũ lắc đầu một cái, ngồi thẳng lên, không hề tiến lên nữa.

“Cái phiền toái này anh cứ để cho tôi tổn thất thảm hại đi.”

“Trì Linh Đồng, em đừng quá tự cao.”

“Hiện tại anh đang có nhiều người theo đuổi thì anh cứ tận hưởng hạnh phúc của mình đi, đừng nghĩ tới tôi làm gì. Nếu như anh không đưa tôi về nhà, tôi sẽ đập vỡ cửa kính rồi nhảy ra khỏi xe đấy.”

“Chúng ta đi xem phim đi.”

“Hi Vũ, tôi nói tiếng ngoài hành tinh sao?” Vẻ mặt Trì Linh Đồng đã có chút khó chịu.

Hi Vũ thở dài, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, khởi động xe.

Trì Linh Đồng chỉ cho Hi Vũ lái xe ở ngoài cổng khu chung cư, không cho anh ta đi vào trong. Cô sợ biết đâu thỉnh thoảng anh ta lại tới cửa quấy rầy.

“Không mời tôi lên uống ly trà sao?” Hi Vũ tựa vào cửa xe hỏi.

“Tôi mời anh ăn cơm, anh đưa tôi về, hai chúng ta đã thanh toán nợ nần sạch sẽ rồi.”

“Về tới nhà nhớ nhắn tin cho tôi.” Hi Vũ trầm mặc một lát rồi nói.

Trì Linh Đồng nhắm mắt: “Gặp lại sau.” Cô nghiêng đầu đi vào, đi được một lúc thì quay đầu lại, thấy Hi Vũ vẫn còn đứng nguyên ở chỗ đó, bóng dáng anh ta chìm trong bóng đêm mờ ảo.

Cô biết thái độ của cô đối với anh ta có chút quá đáng, nhưng cô không dám thả lỏng, cô sợ nếu khách sáo quá, anh ta lại lợi dụng vào đó có ý đồ xấu thì sao?

“Đã về rồi à, bạn của cậu đâu?” Trên đầu Nhan Tiểu Úy đang quấn khăn lông, đi từ phòng tắm ra ngoài vừa đúng lúc Trì Linh Đồng mở cửa. Cô giống như nắm bùn ngồi phịch lên ghế salon.

“Cô ấy có hẹn với bạn trai rồi.” Trì Linh Đồng nhắm mắt, xoa trán.

“Bữa tối sao rồi?”

“Tớ muốn tìm bạn trai.” Bị hỏi một đằng Trì Linh Đồng lại trả lời một nẻo.

“Hắc hắc, xuân tâm nhộn nhạo rồi à?” Nhan Tiểu Úy đùa giỡn nhéo nhéo gò má mềm mại của cô.

“Đêm nay tớ phát hiện ra nếu có bạn trai sẽ có rất nhiều tác dụng.” Trì Linh Đồng mở mắt ra.

“Tớ đã sớm nói với cậu, nhưng cậu một mực không chịu hiểu. Vậy thì tớ đem bác sỹ Dương trả lại cho cậu nhé.”

“Anh ta, cậu giữ lấy cho kỹ đi, tớ không đoạt tình cảm của người khác.” Trì Linh Đồng lại nhắm mắt vào một lần nữa: “Thật ra tớ chỉ muốn một người bạn trai ở một số lúc nhất định mà thôi, cũng không phải là thật sự muốn.” Như vậy cô mới hoàn toàn thoát khỏi sự quấy rầy của Hi Vũ và cũng có lý do để từ chối Dương Dương.