Thông Linh Nhãn

Chương 26



Sau khi náo loạn của Gia Hân và Kiệt Kiệt qua đi thì cả nhà kéo nhau dùng cơm, vừa lúc này chuông cửa vang lên phá đi không khí vui vẻ trong nhà. Ai mà không biết lúc nào vào giờ cơm thì cũng có người chạy sang ăn chực chứ, Kiệt Kiệt chu chu miệng dùng giằng không cho mở cửa. Theo lý của bé, đám người chỉ biết ăn cơm hớt này không nên cho vào nhà làm gì.

Kính cong... Kính cong... Kính cong...

Chuông cửa kêu liên tục không ngừng, mẹ Trịnh bắt đắt dĩ nhìn ra cửa lắc lắc đầu rồi cũng đi ra mở cửa. Trong nhà Gia Hân và Kiệt Kiệt nhanh chóng đem đồ ăn dời chổ khác, để lại trên bàn một dĩa rau xào, một dĩa cá kho và một tô canh xuông.

“ Em dâu à, sao lau thế mới mở cửa hả, sợ chị vào nhà sớm thấy gì không nên thấy sao.”

Cô cả Trịnh  vừa vào nhà thì lớn tiếng trách móc, còn tỏ vẻ ta là tốt cho ngươi ngươi nên biết ơn, ta sợ ngươi có việc ngươi phải biết nhớ tới ta. Thật ra thì là ngươi lâu như vậy mới ra đây là không muốn ta vào ngươi, muốn đuổi ta, muốn kéo thời gian không cho ta ở lại để các ngươi ăn ngon chứ hả.

Từ lúc dọn tới Vinh An thì cô cả Trịnh cũng dọn tới ở gần nhà Gia Hân, nói cái gì mà phải giúp đỡ người trong nhà khỏi phải bị ức hiếp, nào là có anh chị em dễ qua lại xây dựng tình cảm linh tinh gì đó. Người ta đã nói thế, ba mẹ Gia Hân cũng không biết nói gì cho phải đành chịu đựng. Nhưng càng lúc càng quá đáng, ngày nào cũng tới nhà Gia Hân ăn cơm sáng, trưa, chiều, tối điều đủ cả, một lần là kéo cả nhà qua. Có lần Kiệt Kiệt nhịn không được nữa trực tiếp đống cửa nhốt bà ta ở ngoài không cho vào, bà ta thì ngồi xuống đất khóc lóc kêu than, nhà em trai bạt tình bội nghĩa, quên tình chị em, tất cả tội lỗi trên đời đem ra đổ lên đầu nhà Gia Hân, tới khi ba Trịnh về cho bà ta vào nhà mới thôi.

“ Không có, vì mấy đứa nhỏ đang nháo với nhau cho nên...” Mẹ Trịnh muốn yên ổn nên giải thích, nhưng chưa gì đã bị cắt ngan lời.

“ Thôi thôi đi, giờ nào rồi còn nháo với không. Đói bụng chết ta rồi, anh rể của em không về nhà chị với mấy đứa cháu qua đây ăn nhờ nhà em một bữa đừng có mà keo kiệt, ai không biết nhà em giàu có rồi một bữa ăn tính là gì chứ.”

Khuôn mặt cô cả Trịnh   khó chịu nói, còn làm bộ dáng ngươi quá keo kiệt, ngươi quá quá đáng để ta đói bụng. Còn nghênh mặt lên như thể ta ăn của ngươi là ban ơn cho ngươi đó lo mà dọn cơm đi, chưa hết thì con trai của bà ta lên tiếng như thể nhà của nó chứ không phải là nhà người ta, đúng là mẹ nào con nấy mà.

“ Mẹ con đói, khi nào ăn cơm.”

“ Vào dọn cơm lên rồi ăn chứ đợi lúc nào, này em dâu đứng đó làm gì không ăn cơm sao.”

Cô cả Trịnh   hất cằm kêu con mình vào dọn cơm lên ăn, còn làm như chủ nhà mời bà chủ thật sự là mẹ Trịnh vào ăn cơm. Nhà Gia Hân thì bà ta biết hết đồ trong nhạ bếp, mẹ Trịnh giận run người nhưng cũng biết nói gì cũng không được chỉ phát lên vài tiếng nhưng nói không thành câu

“ Chị... Mấy đứa......”

“ Chị nói này, sao dạo này em keo kiệt vậy hả. Ăn bữa cơm mà không có thịt là sao, còn nữa ăn cá thì được gì chỉ tổ mắc xương thôi, còn rau nữa em không xào với thịt mỡ được hả vậy làm sao ngon, canh này nấu thế nào đây sao lại toàn nước không có cái làm sao mà ăn chứ. Chị nói em nha, nhà em giờ có của để của ăn sao lại nấu ăn như thế này chứ, mau mau nấu lại đi còn ăn cơm nữa tính để tụi chị nhịn đói hay sao.”

Cô cả Trịnh vào bếp thấy trên bàn chỉ có ba bốn món nhăn mặt ghét bỏ, bình luận món ăn nhà người khác như thể nhạ bà ta. Suy nghĩ phải nói không ai theo kịp, bà ta nghĩ chắc chắn là con em dâu này không muốn đãi bà ta ăn, không muốn bà ta ăn ngon. Nhà em trai có người vợ thật vô tích sự mà, tiền của em trai bà ta bà ta muốn ăn cũng không cho đồ keo kiệt hết biết, phải kêu em trai bỏ người này cưới người khác, nếu không á hả tiền gia đình họ Trịnh điều bị con em dâu này đem về nhà mẹ đẻ hết, nếu không sao lại cho ăn những thứ này chứ.

Bà ta không hề nghĩ lại, bà ta đi ăn chực mà còn hóng hách chưa bị đuổi kà may rồi rồi còn lên giọng. Tiền cũng là của nhà Gia Hân không liên quan nhà bà ta, chỉ là trong suy nghĩ của bà ta thì không nghĩ đến.

“ Nếu muốn thì cô cả về nhà mà nấu mà ăn sao còn qua đây hử?.” Gia Hân từ trên lầu bước xuống vừa đi vừa nói, xuống tới dưới trực tiếp vào bếp mang thức ăn đi bỏ vảo tủ khóa lại rồi cầm chìa khóa lắc lư trên tay.

Gia Hân và Kiệt Kiệt đã đứng ở cầu thang nghe từ đầu tới cuối, nhịn không được nữa phải ra mặt, Gia Hân từ lúc học đạo tính khí nóng nảy cũng bớt đi nhưng chỉ cần liên quang tới gia đình cô là lại bộc phát trở lại, Gia Hân lời nói không chút nương tình tát thẳng vào cô cả Trịnh   

“ Tiểu Hân, Kiệt Kiệt, hai con sao lại vào đây thế, không phải là đi lên phòng rồi sao?.” Mẹ Trịnh bất ngờ, bà đã nói các con dừng ra rồi mà, sao lại ra đây làm chi a.

“ Mẹ à, con không xuống thì mẹ định nấu thêm một bàn đồ ăn nữa sao chứ.” Gia Hân nhìn mẹ lắc lắc đầu bắt đắt dĩ, mẹ cô thật là cái gì cũng muốn hứng lấy một mình, cô thật hết cách với bà luôn.

“ Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ba con cũng vui theo mà.” Mẹ Trịnh hiểu nhưng dù sao thì cũng là chị chồng không thể làm quá được, nên khuyên con gái bớt dằn co lại.

“ Đây không phải vấn đề, vấn đề là họ không biết tốt xấu là gì.”Gia Hân bất động không bị lời nói của mẹ mà rút lui, cô không thể để tình trạng này kéo dài được. Bà ta muốn chơi cô chơi với bà ta, cả nhà cô chịu đủ bà ta rồi còn chịu nữa chi bằng đưa tài sản cho bà ta luôn.

“ Con Ranh kia mày muốn gì hả, tao là cô cửa mày là chị chồng mẹ mày, mày dám nói với tao thế hả con đĩ nhỏ. Khi dễ nhà tao không bằng nhà mày chứ gì, được lắm con đĩ nhỏ mày chờ cho tao, tao không làm cho mày bị dạy dỗ thì tao không mang họ Trịnh.”

Cô cả Trịnh   không ngờ Gia Hân nói và hành động như vậy, không phải mọi hôm chỉ cần nói nói thì sẽ có đầy bàn đồ ăn sao, hiện giờ còn chưa ăn sao lại để mất miến ăn tới miệng chứ. Bà ta quen làm khó làm dễ mà không ai dám lên tiếng, khi nào mà lại bị con ranh con dạy đời. Nhìn thức ăn cứ thế bị Gia Hân đem đi mất, phải một lúc sau bà ta mới tỉnh táo lại tức giận mắn.

“ Chị ơi, Cô cả không mang họ Trịnh thì mang họ gì bây giờ?.” Kiệt Kiệt đúng thời cơ bồi thêm một câu, khuôn mặt trẻ con ngây thơ thêm giọng nói vui đùa tò mò ai mà biết Kiệt Kiệt là nói xoáy chứ. 

Lời của Kiệt Kiệt làm bà ta tức ói máu, tay run chỉ vào Kiệt Kiệt rồi tới Gia Hân. Kiệt Kiệt bộ dạng bị dọa sợ núp vào lòng mẹ không ra, hại mẹ Trịnh đau lòng chết mất.

“ Mày... Mày... Tụi mày đợi đó cho tao.” Cô cả Trịnh   Tức run láy ra điện thoại chỉ chưa kiệp gọi thì bên này Gia Hân đã gọi trước.

“ A lô ”

“ Ba hả, con tiểu Hân đây ạ.”

“ Ừ, ba đây, có gì không con.”

“ Khi nào ba về vậy?.”

“.Khoản nữa tiếng nữa, có gì vậy con gái.”

“ Vậy ba mau về đi, cô cả đang ở nhà bắt nạt mẹ và tụi con á.”

“ Ba về ngay, con xem mẹ con đừng để mẹ mệt, nói cô cả con chờ ba về nhà giải quyết.”

“ Dạ, con biết rồi ạ, chào ba.”

Đúng nha, Gia Hân nhanh tay điện thoại cho ba Trịnh cáo trạng trước. mấy lần trước nghe Kiệt Kiệt kể, khi mà bà ta chiếm không được tiện nghi sẽ điện thoại làm phiền ba tới khi được mới thôi. Gia Hân thiên hạ thủ vi cường ra tay trước, nhìn mặt bà ta xanh như tàu lá mà hả dạ.

Thấy hôm nay không thể được cái tiện nghi gì trong lòng cô cả Trinh   tức tối, kéo tay con mình ra về dịnh bịnh sẽ xử lý sau, đợi em trai về bà ta nói cho em trai biết xem em trai xử mẹ con nó thế nào.

“ Chúng ta đi con.”

“ Mẹ con muốn ăn thịt à, con muốn ăn thịt...” Trịnh   lên tiếng nhõng nhẽo đòi ăn, càng làm cho  cô cả Trịnh   tức thêm lên quát tháo.

“ Thịt théo gì, về nhà ngay cho mẹ”  sau khi la con mình ba ta quay qua trừng mắt nhìn Gua Hân phun ra một câu.   “ Mày chờ đó.”

“ Được ạ cô cả, như cô mong muốn hi.” Gia Hân mặt tươi cười, mắt nhìn thẳng cô cả Trịnh nói, làm cho bà ta thở gấp vài hơi như muốn xỉu tới nơi, chân hơi lảo đảo chạy về nhà.

“ Chị thật tuyệt nha.” Kiệt Kiệt ánh mắt sùng bái nhìn Gia Hân nói lời khen ngợi.

“ Chứ sao chị Kiệt Kiệt mà.” Gia Hân không hề khiêm tốn tí nào nhận lấy em trai khen cô.

Mẹ Trịnh nhìn hai con cười cười, đời bà xem như viên mãn rồi. Con trai con gái đầy đủ cả, lúc trước bà từng mong có con trai nhưng lại không đến, sau này con gái lớn rồi bà cũng không mong chờ nữa. Chỉ là không ngờ hơn 4 năm trước lại có tin vui, lúc đó cũng sắp dọn nhà bà mới hay là có thai, khi dọn lên thành phố sống bà nghe con gái đi khám thai biết được thai là nam hai, hai vợ chồng bà mừng đến khóc. Thật sự niềm vui ngoài ý muốn, sau khi sinh Kiệt Kiệt hơn một năm thì dọn vào Vinh An đến nay đã hai năm, Kiệt Kiệt cũng hơn 3 tuổi, chỉ là không giống những trẻ con khác, nó biết nói rất sớm, tiếng đầu tiêng không gọi mẹ, không gọi ba mà là chị. Hai chị em rất dính nhau phải nói Kiệt Kiệt dính tiểu Hân mới đúng, hai chị em hòa thuận làm mẹ như bà cũng vui mừng vô cùng.

Trong lúc mẹ Trinh chìm trong suy tư, Gia Hân và Kiệt Kiệt đã dọn cơm lại trên bàn rồi xới  cơm. Đợi làm xong thì chuông cửa vang lên, lần này thì biết là ai rồi. Tiếng chuông cũng làm mẹ Trịnh tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhìn con đã dọn xong cơm bà chày ra mở cửa.

“ Sao rồi sao rồi, mẹ con mọi người có làm sao không?. sao không gọi điện thoại cho anh chứ.” Cửa vừa mở ba Trịnh còn chưa bỏ giày ra đã vào cửu hỏi dồn dập, còn thở lên thở xuống nhìn là biết chạy nước rút về nhà rồi.

“ Không sao không sao cả, xem mình kìa làm gị mà chạy cho mệt như vậy chứ, mình cũng biết có tiểu Hân ở nhà thì làm sao em có sao được chứ mà lo.” Mẹ Trịnh  nhìn chồng vị mình và con mà lo lắng cũng đau lòng cho chồng, dù vợ chồng già nhưng tình cảm không giảm bà cũng vui vẻ cảm thấy ngọt.

“ Được rồi, anh quên mất, để anh vào xem các con.” Ba Trịnh ngượng ngùng nhìn vợ nói.

“ Nhanh vào trong, còn chuẩn bị ăn cơm, các con dọn lên hết rồi, nhớ rửa tay trước nghe chưa.” Mẹ Trịnh cũng không làm khó chỉ dặn dò rồi lấy đồ và áo khoác đem đi cất.

“ Ba về rồi đây.”

“ Ba về, Kiệt Kiệt nhớ ba.”

Ba Trịnh vào tới cửa phòng bếp lớn tiếng nói chỉ thấy vừa dức lời thì tiểu Kiệt Kiệt chạy ra ôm cổ mừng, còn Gia Hân thì đứng ở cửa nhìn hai người cười cười.

“ Ha ha, không phải Kiệt Kiệt chỉ nhớ chị sao, giờ nhớ ba à hử. ”

“ Kiệt Kiệt ai cũng nhớ hết.”

“ Được rồi nhanh đi rửa tay để ăn cơm, cơm lạnh ăn không ngon đâu.” Mẹ Trịnh đi ra thấy tình cảnh của ba ba con thì cười lên tiếng nói.

“ Vâng thưa phu nhân... /Vâng thư mẫu thân...”

Hai ba con nói xong nhìn nhau cười, rồi cả nhà kéo nhau đi ăn cơm. Chuyện cô cả xem như chưa sảy ra, cả nhà không quan tâm nữa phần mà thản nhiên vui vẻ như mọi ngày.