Thời Gian Trôi Mãi

Chương 24



Sau khi về đến nhà, Nhâm Nhiễm đứng trước cửa sổ phòngngủ trên tầng 28 nhìn xuống, lúc này đã là nửa đêm, nền trời tối sầm, nhữngbông tuyết lặng lẽ bay giữa không trung, thành phố dưới chân được khoác mộtchiếc áo trắng, tạo ra một cảnh tượng yên bình hoàn toàn không giống với ngàythường. Xa xa gần gần, trước mắt đều là một màn trắng toát, tuyết mỗi lúc mộtdày, dường như mãi mãi không bao giờ dừng lại. Trên đường vắng bóng xe cộ, ánhđèn đường leo lét, lác đác có mấy người đi bộ tay cầm ô bước đi rất khó khăn.

Thờỉ tiết này dĩ nhiên là rất thích hợp lên giườngsớm, trùm chăn đọc sách, sau đó ngủ ngon lành. Nhưng Nhâm Nhiễm không hề cảmthấy buồn ngủ, cuộc nói chuyện với Hạ Tịnh Nghi ban nãy vẫn ám ảnh trong đầucô.

"Lâu lắm rồi không được gặp chị, sao chị lại ởđây?"

Cô bình thản đáp: "Đến đây ăn cơm với bạn".

Cầu trả lời tỏ ý né tránh này đã khiến Hạ Tịnh Nghinhìn cô một lượt từ đầu đến chân với vẻ khó hiểu. Cô không để tâm đến ánh mắtcủa cô ta, mà hỏi: "Hạ Tịnh Nghi, chị đi công tác à?"

"Tháng 9 năm ngoái, đột nhiên tổng giám đốc Trầnquyết đinh tiến quần vào các tỉnh miền Trung, kế hoạch đầu tư mà em nộp lên đãđược anh ấy duyệt, chính vì thế đã cử em đến đầy để phụ trách dự án ở đây”.

"Chúc mừng chị".

"Cảm ơn chị. Em nghĩ chắc tổng giám đốc Trầnkhông biết chị đang ở Hán Giang đâu".

"Tôi ở đâu không liên quan gì đến anh ấy".

Hạ Tịnh Nghi nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc lạnh, nhưnggiọng lai rất nhẹ nhàng: "Nếu em đoán không nhầm thì có lẽ hiện giờ chịkhông muốn em nhắc đến chị trước mặt anh ấy".

Cô liền cười, "Cả hai đều như vậy mà. Tạmbiệt".

Dù sao Hạ Tịnh Nghi cũng ngại cô, "Đợi một chútđã, có một thông tin em có thể báo cho chị, kế hoạch của tổng giám đốc Trần sautết đã được đưa ra, anh ấy sẽ đến Hán Giang để chủ trì buổi ký kết của mấy dựán quan trọng". Cô không trả lời gì thêm nữa.

Dĩ nhiên là Nhâm Nhiễm không quan tâm đến việc chạmtrán với Hạ Tinh Nghi, nhưng hiện tại cô không thể thản nhiên nếu phải đối mặtvới Trần Hoa. Anh đến để chủ trì công tác phát triển dự án của Ức Hâm chứ khôngphải đến vì nhà ngươi - tuy nhiên ý nghĩ này không thể an ủi được cô, cô chưabao giờ dự đoán được hành vi của Trần Hoa, nhưng cô lại không đánh giá thấp sựkiên trì của anh. Thành phố Hán Giang là thành phố lớn nhất ở miền Trung, hiệntại nhà ngươi và anh nằm ở hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, khả năng gặp nhaurất thấp - suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu óc cô.

Hơn nữa, cô tin rằng, chắc chắn Hạ Tịnh Nghi sẽ khôngtùy tiện nhắc đến cô trước mặt Trần Hoa.

Năm nay, Nhâm Nhiễm ăn tết ở Hán Giang.

Ông Nhâm Thế Yến gọi điện thoại, không bảo cô về nhàđoàn tụ như mọi năm mà dặn dò cô đừng về, cô liền hỏi bằng giọng lo lắng:"Có phải... có rắc rối gì không ba?"

Ông Nhâm Thế Yến phủ nhận bằng giọng nhẹ nhàng:"Không có gì cả, Quý Phương Bình vẫn đang đàm phán với ba, nhưng chắc chắnphải đợi đến sau tết mới có thể giải quyết. Tiểu Nhiễm, con cứ yên tâm ăn tết ởđó nhé".

Nhâm Nhiễm không thể yên tâm, nhưng cũng không biếtphải làm thế nào.

Trung tâm đào tạo đã cho nghỉ tết, cô đến siêu thị muasắm ít đồ rồi ở nhà dịch một bài viết tiếng Trung mà Thái Hồng Khai gửi cho cô,do một quan chức viết, chuẩn bị nộp để đăng trên một cuốn tạp chí tiếng Anhchuyên ngành, mặc dù ông này được gọi là tiến sĩ tốt nghiệp ngành tài chính ởnước ngoài về, nhưng trình độ tiếng Anh thực sự có hạn, không thể viết đượcbằng tiếng Anh nên đành phải nhờ đến phiên dịch.

Khi dịch bài viết này, Nhâm Nhiễm cảm thấy rất chậtvật, ngoài việc phải sắp xếp lại logic bài viết bằng tiếng Trung vốn diễn đạtkhông được trôi chảy cho lắm, cô còn phải liên tục chỉnh sửa, sửa lại một sốchỗ sai hoặc đa nghĩa về mặt chuyên ngành, sau đó mới có thể bắt đầu dịch sangtiếng Anh.

Công việc này vừa mất sức lại tẻ nhạt. Cô dịch đếnchiều 30 tết, thực sự quá mệt, đúng lúc nhận được điện thoại của Điền Quân Bồi,chúc mừng năm mới với cô, cô cũng chúc anh ở nhà vui vẻ, sau khi cúp máy, côquyết định ra khỏi nhà và đi đâu đó, tiện thể đến quán cà phê Lục Môn để uốngmột cốc cà phê.

Cuối cùng, trận tuyết rơi liền nhiều ngày rất hiếm cóđối với thành phố này đã ngừng rơi, nhưng thời tiết vẫn vô cùng lạnh giá, bênđường chất đầy những đống tuyết chưa tan, dưới mái nhà có treo một cây cột băngrất dài. Không khí lạnh cóng, dường như lạnh thấu tím gan. Thời gian vẫn cònsớm, nhưng xe cộ đi trên đường ít hơn những ngày bình thường rất nhiều, trênvỉa hè dành cho người đi bộ cũng chẳng có bao nhiêu người, gần xa thỉnh thoảngvọng lại tiếng pháo nổ, khiến cho đường phố vắng lặng một cách lạ thường.

Nhâm Nhiễm thu mình trong chiếc áo phao dài, đi đôibốt ấm và bước trên tuyết lạnh, chậm rãi bước đến cửa quán cà phê Lục Môn,nhưng rồi cô phát hiện ra rằng tấm biển cửa hàng thắp đèn neon không bật nhưmọi bận, rèm cửa đều được buông xuống, cửa cuốn hạ rất thấp, bên trong có ánhđèn, chỉ có điều không sáng như bình thường, loáng thoáng còn có tiếng nhạcvọng ra.

Cô liền đưa tay đẩy cánh cửa kính kẻ ô màu xanh in hoara, cửa liền mở ra, bên trong có bật điều hòa, tiếng nhạc hòa vói hơi nóng củalò sưởi và điều hòa tỏa ra khiến cô lập tức sững người.

Em không đặc biệt như những gì anh tưởng tượng

Có được em, phải chăng anh cũng không tìm được niềmvui như anh vẫn tưởng;

Nếu anh chưa từng hứa với em,

Thì em cũng sẽ không so đo về sự lấp lửng nước đôi củaanh..

Mọi thứ trước mắt dường như một giấc mộng được vớt lêntừ tiềm thức sâu thẳm của cô, nhưng tại sao giấc mơ lại rõ nét như vậy. Cả quáncà phê trống vắng, ánh đèn lờ mờ, giọng hát mạnh mẽ tràn ngập trong không gianbình thường chỉ vang lên những giai điệu nhẹ nhàng này, dường như có những nămtháng thuộc về quá khứ đột nhiên phá vỡ xiềng xích của thời gian, không báo gìtrước mà lao thẳng đến trước mặt Nhâm Nhiễm.

Lời bài hát cùng với giai điệu len lỏi từng chữ vàotận đáy lòng, một cảm giác nghẹn ngào lan tỏa trong lồng ngực, chẳng mấy chốcđôi mắt cô đã ướt nhòe.

"... Thế giới mà chúng ta sống ẩn dật hoangđường, hiểm ác như vậy

Tương lai của chúng ta mờ ảo khó dự đoán như vậy

Nhưng anh lại nói, mọi người đều phải học luật chơicủa nó;

Ai có thể nói cho em biết làm thế nào để quen với hếtsự thỏa hiệp này đến sự thỏa hiệp khác,

Và giảng hòa với tất cả những điều không như ý..

Trong lúc cô đang thẫn thờ thì tiếng nhạc đột nhiênvụt tắt.

Tô San đứng dậy ở sau quầy, nét mặt vô cùng kinh ngạc:"Nhâm Nhiễm, trong tết, quán cà phê Lục Môn nghỉ bán hàng ba ngày, rất xinlỗi em".

Cô liền "à" một tiếng theo bản năng, dừngmột lát, bất giác nói: "Không ngờ lại được nghe bài hát này".

Tô San sững người: "Trước đây em đã từng đượcnghe à?"

Cô liền gật đầu: "8, 9 năm về trước, khi em cònđang học đại học, ở.. Cô lục lại ký ức, "Một quán bar mới khai trương ởvùng này, hình như tên là Truyền kỳ thành phố thì phải, nghe một ban nhạc tênlà Thâm Hắc hát bài hát này".

"Không ngờ vẫn còn có người nhớ tên ban nhạc củahọ", trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô San hiện thoáng qua vẻ bần thần, rồicô khẽ nói, "và còn bài hát này nữa. Mình tưởng rằng, đây chỉ là ký ức củariêng mình mà thôi".

"Tô San, em rất thích bài hát này, chị có thểgiúp sao cho em một đĩa được không". Vừa nói ra câu này, Nhâm Nhiễm mớinghĩ đến mỗi quan hệ giữa Tô San và một người nào đó trong ban nhạc, thấy mìnhhơi đường đột, bèn vội vàng nói thêm: "Nếu không tiện thì thôi, coi như emchưa nói gì. Happy New Year, tạm biệt".

"Đợi một lát" - Tô San nói vọng ra,"Nhâm Nhiễm, ở nhà mình còn có mấy chục đĩa CD của album này, chưa bóc gìcả. Thật may vì đến tận bây giờ vẫn có người nhớ những bài hát mà họ từng hátvà còn muốn xin. Hôm nào mình sẽ tặng bạn một đĩa mới".

"Thế thì cảm ơn chị rất nhiều".

"Sao bạn không về nhà ăn bữa cơm tất niên mà cònra đây uống cà phê?"

"Nhà em không ở vùng này".

Cô không hỏi Tô San tại sao lại ở một mình trong quáncà phê đã nghỉ bán hàng giữa đêm 30 này, nhưng rõ ràng là Tô San không cảm thấyđiều này có vấn đề gì, cô cười: "Đúng lúc quá, Nhâm Nhiễm, mình không đuncà phê nhưng vừa mở một chai vang đỏ, chuẩn bị uống say mới nghỉ. Bạn có muốnngồi uống rượu cùng tôi rồi nghe album này không?"

Nhâm Nhiễm hơi bất ngờ nhưng lập tức vui vẻ gật đầu.

Nhâm Nhiễm cởi áo phao ra ngồi xuống, Tô San chốt cửalại, lấy ra một chai rượu vang và hai ly rượu bước đến, sau đó chỉnh loa lên tohơn, bật từ bài đầu tiên, tiếng nhạc rock mạnh mẽ lại một lần nữa vang lêntrong quán cà phê.

Cô rót ra hai ly rượu, đẩy một ly đến trước mặt NhâmNhiễm, cũng không mời cô hay cạn ly với cô mà tự mình nâng ly của mình lên uốngmột ngụm lớn.

Nhâm Nhiễm uống rất dè dặt như hồi còn đến quán bar ânThượng, cô lắc chiếc ly, nhìn rượu men theo thành ly từ từ chảy xuống, ngửi mùirượu, không giống với mùi rượu vang mới cất mà cô thường uống, lên men rất đậm,ngửi không còn mùi của hoa quả mà rất đậm đà, cô nhấp một ngụm nhỏ, để mùi rượuxâm chiếm hết vị giác, cảm giác hơi tê tê ngọt ngọt.

"Loại rượu này chắc là được cất khá lâurồi".

"Nhâm Nhiễm, không ngờ bạn cũng là người am hiểuvề rượu. Chai rượu này là do người khác tặng, họ nói là loại Giải Bách Nạp [1]của năm nào đó, mình quên rồi, từ trước đến nay mình chỉ biết uống, không để ýđến những chuyện đó lắm". Tô San ngửa cổ lên uống một ngụm lớn, đúng là côuống rượu như uống nước vậy, rất thoải mái, không hề mang vẻ thưởng thức.

[1] Thương hiệu rượu vang nổi tiếng củaTrung Quốc.

Họ lặng lẽ uống rượu và không nói thêm gì nữa. Dĩnhiên, ngồi giữa tiếng nhạc inh tai nhức óc này sẽ không thể nói được gì. Nhưngmặc dù bị âm thanh này bao vây, nhưng hai người không cảm thấy sôi động như khinghe nhạc rock bình thường, họ ngồi lặng lẽ đối mặt với nhau, uống rượu vang,nhìn cũng thấy có cái gì đó là lạ.

Tuy nhiên Nhâm Nhiễm và Tô San hoàn toàn không nhận rađược điều này, chỉ đắm mình trong những ký ức khác nhau, gạt thế giới ngập tràntiếng pháo nổ rộn ràng ra ngoài cửa, tận hưởng khoảnh khắc của riêng họ.

"Em không ấu tri, nhưng đúng là em vẫn rất trẻcon",

"Làm một đứa trẻ thẳng thắn không có gì làxấu".

"Em gái à, anh muốn cảnh báo em rằng, không nêntùy tiện đến quán bar cùng con trai, như thế rất nguy hiểm".

"Không hiểu tại sao, nhìn anh buồn tự nhiên emlại nghĩ thực sự là tội lỗi, vẫn phải dỗ dành trước rồi tính sau".

"Cái mà em thích là cảm giác bí ẩn mà một chàngtrai lạ mặt đem lại cho em".

"Em thực sự quá ngây thơ, quá non nớt, anh thíchem nên quyết định từ bi đối với em. Anh sẽ không dụ dỗ để em sa lầy sâu hơnđâu, càng không đưa em về khách sạn. Đó không phải là cái em cần, cũng khôngphải là cái anh nên cho em".

Những ký ức xưa đã tràn về như thủy triều theo tậpalbum này. Lời bài hát như gào thét, giai điệu mạnh mẽ, giọng hát xé trời vànhững tình cảm sôi nổi đó, hóa ra chính là những tình cảm mãnh liệt của tuổitrẻ không thể che giấu. Khi cô không còn trẻ nữa, không còn dũng khí để đối mặtvới người đàn ông trong mối tình đầu của mình, làm sao không cảm thấy bângkhuâng, nao lòng.

Đĩa được nghe đi nghe lại, chẳng mấy chốc, một chaivang đỏ đã được họ uống không còn giọt nào.

Tô San lắc chai rượu, đứng dậy bắt đầu hát, đột nhiênquán cà phê chìm trong im lặng, cô cười khúc khích: "Nhâm Nhiễm, nhìn bạnđiềm đạm như vậy mà tửu lượng cũng khá nhỉ".

Nhâm Nhiễm chống tay lên đầu rồi cười. "Cũng tạmthôi chị, phải đến hơn nửa năm, hàng tuần em đều đến quán bar uống rượu, chắclà cũng nghiện rồi".

"Trước đây bạn nghe họ... Ý nói là ban nhạc ThâmHắc biểu diễn ở quán bar, bạn có ấn tượng với người nào nhất?"

"Ấn tượng sâu sắc nhất đối với em là vào quán càphê nghe thấy bài hát đó, còn về các thành viên trong ban nhạc", cônghiêng đầu nhớ lại, chỉ nhớ đó là một ban nhạc gồm ca sĩ, người chơi ghi ta,người chơi bass, người chơi trống, bốn thành viên đều ăn mặc theo phong cáchPunk [2], tóc được bôi keo xịt tóc dựng ngược lên, đeo khuyên tai, mặc áojacket da và quần bò bạc màu, nhìn rất bốc, nhưng nói đến dáng vẻ của từngngười, cô đành phải khai thật, "em không nhớ nổi nữa".

[2] Punk: Loại nhạc rock dữ dộivà mạnh (phổ biến từ cuối thập kỷ 1970). Người say mê nhạc rock, người thíchbắt chước phong cách, quần áo... của ca sĩ nhạc rock.

"Anh Phượng là người viết lời cho bài hát đó, anhHằng - người chơi ghi ta là người phổ nhạc. Nếu nói về tài năng thì trong bốnngười đó, hai người này là giỏi nhất. Chỉ tiếc rằng họ đã giải tán ban nhạc từlâu rồi, anh Phượng mở một xưởng sửa chữa ô tô và quán bar, hiện giờ chỉ thỉnhthoảng nhìn thấy anh ấy ôm đàn ghi ta hát trong cửa hàng của mình, anh Hằng mởmột công ty kinh doanh cây cảnh nội thất, cậu Nhạc - người chơi trống đi du họcnước ngoài và không quay về nước nữa".

"Rất khó để có thể duy trì một ban nhạc".

"Hồi đó có không ít cô gái hâm mộ cuồng nhiệt cácchàng trai trong ban nhạc". Dường như Tô San đã mở dòng ký ức, "Saunày tôi mới biết, những cô gái này có một tên gọi riêng, gọi là groupie, tiếngtăm rất tệ, sở thích duy nhất của họ là thu thập các thành viên trong các bannhạc rock, có thể cặp kè với tất cả mọi người, chỉ mong lọt được vào giớiđó".

Nhầm Nhiễm sửng sốt, "Groupie, từ này rất thịnhhành ở phương Tầy, em không biết là trong nước cũng có".

"Sau này một người bạn đã cười mình, nói có thểcoi mình là một groupie có thâm niên. Nhưng năm xưa, suy nghĩ của mình rất đơngiản, hoàn toàn không có những ý nghĩ đó, chỉ biết mình thích người đàn ông đó,anh ấy làm gì không quan trọng. Ở bên anh ấy mình cảm thấy rất vui, nguyện vọngduy nhất là được mãi mãi ở bên anh ấy".

Câu nói này khiến Nhâm Nhiễm rất có cảm xúc, đồng thờihơi men cũng đã khiến cô thoải mái hơn, lần đầu tiên cô muốn được trút bày tâmsự, "Em đã thích một chàng trai trong lúc nghe bài hát đó, nói tóm lại làở độ tuổi đó chúng ta đều thích một người nào đó, bất luận anh ta có hát haykhông".

"Đúng vậy. Mình quen anh ấy khi mới 19 tuổi. Từnhỏ đến lớn mình học hành không ra gì, sau khi tốt nghiệp cấp ba không đỗ đượcđại học, và rồi đã rời thành phố nhỏ mà mình sống và lên tỉnh, vào học tại mộttrường gọi là trường nghệ thuật, học biểu diễn với một nhóm diễn viên kịch nóiđã về hưu, mơ sẽ trở thành ngôi sao điện ảnh, trong thời gian rỗi thì đi làmthêm ở quán cà phê. Anh ấy đến uống cà phê và mình đã thích anh ấy ngay. Hồi đóông chủ của mình là người Đài Loan, ông ấy thật sự sợ vì sự ngông cuồng củamình, nói trong tình yêu, con gái thật đáng sợ, ha ha ha".

Nhâm Nhiễm cũng bật cười, cô có thể tưởng tượng đượccảnh ông Lý trêu Tô San bằng tiếng phổ thông pha lẫn tiếng Phúc Kiến.

"Hồi đó anh ấy chỉ là một tay chơi bass, mọingười trong nhà đều phản đối anh ấy chơi nhạc, hơn nữa lại chơi dòng nhạc khôngphải là dòng nhạc chính thống, và đó lại là ban nhạc đi theo dòng nhạc Punkkhông có tiếng tăm, cơ hội biểu diễn ít, thu nhập không ổn định, khó khăn lắmmới ra được một album mà còn phải tự bỏ tiền, lượng đĩa bán được rất ít, chẳngcó tương lai, nói gì đến việc kinh doanh". Đầu ngón tay Tô San di di trêntấm khăn trải bàn kẻ phủ trên mặt bàn, "nhưng có sao đâu, mình thích anhấy, chỉ đơn giản như vậy thôi".

Nếu chỉ là một sự rung động đơn giản khi còn trẻ, mộttình cảm đơn thuần, thậm chí là một sự yêu thầm không đáng để nói với ngườingoài, không phát triển sâu hơn, không có gì ở phần sau, tuổi trẻ vì thế mà lưulại ký ức rực rỡ thì sẽ tuyệt vời biết bao.

Tuy nhiên kết cục đã viết xong từ lâu, không gì có thểlàm lại từ đầu

Nhìn ngón tay bôi lớp nhũ màu đỏ tươi của Tô San vạchtrên tấm khẳn trải bàn bằng vải kẻ ô màu xanh, từng nét từng nét một, dường nhưđang viết chữ gì, Nhâm Nhiễm biết rất rõ rằng, chắc chắn cái mà Tô San"thích" đó rất phức tạp và có ảnh hưởng rất sâu sắc.

"Sau khỉ mình và anh ấy về sống với nhau, cha mẹmình giận mình vì tôi phản nghịch làm họ mất mặt họ đã cắt đứt quan hệ vớimình. Mình tưởng rằng hai người yêu nhau, sống với nhau hạnh phúc là đủ rồi, aikhuyên bảo gì mình cũng không nghe. Sau đó, ban nhạc đó đã giải tán, anh ấykhông cam tâm ở lại đây và sống một cuộc sống bình thường nên đã quyết đỉnh vềBắc Kinh để tìm cơ hội, mình đã bỏ việc để đi theo, cam tâm tình nguyện sốngtrong nhà ổ chuột dưới tầng ngầm cùng với anh ấy, cuộc sống dù vất vả đến đâucũng không thấy sao cả. Nhưng mình đã nhầm, thế giới của anh ấy mỗi ngày mộtrộng, mình không thể nào giữ chân được anh ấy".

Tô San kể câu chuyện của mình bằng giọng rất bìnhthản, nhưng Nhâm Nhiễm lại không thể bình tĩnh lắng nghe.

Xét trên một ý nghĩa nào đó, đây dường như là mộtphiên bản của cô trước đây. Mỗi người đều cho rằng người mà mình gặp, tình yêumà mình đã trải qua là độc nhất vô nhị. Tuy nhiên, yêu thương thù hận, bi hoanly hợp dưới ánh nắng mặt trời rõ ràng không có chuyện gì là mới mẻ.

Từ nhỏ cô đã được sống trong môi trường rất tốt, chamẹ giáo dục rất nghiêm khắc, tính tình không ương bướng, phóng túng, đáng lẽrất khó có cơ hội sống độc lập ngay từ khi tuổi còn nhỏ như Tô San, khó có tínhcách dám yêu dám hận và sự quyết đoán như cô ấy. Nếu không vì sự thất vọng độtngột về người cha của mình, kể cả năm xưa cô cố yêu thầm Kỳ Gia Thông thì đócũng chỉ là mối tình đơn phương của cô thiếu nữ mà thôi, chắc chắn sẽ không đếnmức bỏ nhà đi theo anh; Đặt giả thiết rằng, nếu Kỳ Gia Thông không vì gặp khókhăn trong chuyện làm ăn mà buộc phải biến mất, thì chắc chắn thế giới của anhsẽ mỗi ngày một lớn vì anh là một người đàn ông giỏi giang, năng động. Với độtuổi non nớt của cô ngày đó, tình cảm đơn phương, chắc cũng sẽ không giữ đượcchân anh.

Cô nhớ lại những ngày tháng từ Thâm Quyến đến QuảngChâu, cô sống cùng với anh, từ lúc yêu mù quáng đến khi dần dần hiểu anh hơn,biết được thói quen sinh hoạt của anh, biết được sự tinh táo, lạnh lùng củaanh, biết được anh phân tách rất rạch ròi cái gọi là thích và cái thực sự cần,không muốn chia sẻ với người khác toàn bộ cuộc sống, thậm chí không coi trọngtình yêu... Kể cả như vậy, cô cũng không cảm thấy thất vọng về anh.

Chắc là sẽ không còn cô gái nào có cơ hội được tiếpcận nội tâm của anh gần như vậy, nhưng cô vẫn không thể nắm bắt được anh - đốivới một người đàn ông không muốn để tình cảm mê hoặc, không muốn mở rộng tấmlòng với người khác, dĩ nhiên là cô không thể trở thành thế giới của anh.

Có lẽ, chi khi ở Song Bình, xa rời trần thế, cô mớithực sự có được anh. Cô phải cảm thấy may mắn vì mình đã từng có những khoảnhkhắc đó, ngắn ngủi nhưng chân thực.

Đối với tình yêu, bi kịch không có sự gây nhiễu củangoại lực nhưng lại không thể ở bên nhau, rõ ràng là khổ hơn rất nhiều so vớisự chia tay bất lực diễn ra khi tình cảm đang còn sâu đậm.

Tô San tiếp tục hồi tưởng lại: "Hồi đó, thực sựcó rất nhiều người ở các nơi trên cả nước đến Bắc Kinh để thử vận may, họa sĩ,diễn viên, người mẫu, ca sĩ... Mỗi người đều tỏ ra có tài hoa, có tham vọng,nhìn thì có vẻ như không có lý do gì để không thành công, nhưng có rất ít ngườithành công thực sự. Hầu hết mọi người chỉ ôm một tia hy vọng mong manh, ra sứcphấn đấu. Dường như chi có mình mới không có chí hướng lớn, được ở bên cạnhngười mình yêu là thỏa mãn lắm rồi. Nghĩ lại cũng thấy mình ngông cuồng thật kểcả trong nhà không có gạo ăn để qua đêm, trong túi chỉ còn mấy đồng tiền lẻ vàvẫn dám đi chơi đến khi mệt rã rời mới mò về nhà".

Nhâm Nhiễm không trải qua những ngày tháng khó khănnhư vậy nhưng vẫn có thể tưởng tượng được sự ngọt ngào, đắng cay trong đó.

"Mình cũng có được cơ hội thể hiện trước ốngkính, còn có ông bầu nói muốn ký hợp đồng với mình, nhưng hai ngày sau, mìnhphát hiện ra mình đã có bầu. Anh ấy nói yêu mình, nhưng anh ấy muốn phát triểnsự nghiệp của anh ấy, chưa có tinh thần chuẩn bị làm cha khi còn đang trẻ nhưvậy, cũng không thể kết hôn sớm như thế. Anh ấy bảo mình bỏ đứa con đi. Lúc đómình đã có linh cảm rằng, sớm muộn cũng sẽ đến một ngày, mình sẽ không giữ đượcchân anh ấy, đương nhiên là mình không muốn bỏ đứa con này”.

“Và chị đã... sinh Nam Nam trong hoàn cảnh đó ư?"

"Đúng vậy. Thành phố nhỏ rất bảo thủ, mình khôngthể quay về nhà tìm cha mẹ vớỉ cái bụng to trong khi chưa làm đám cưới nên đãmột mình ở lai Hán Giang. Ông chủ cũ của mình rất tốt, ông ấy đã giữ mình lại,chăm sóc mình, lúc sinh con, ông ấy đã đưa mình đến bệnh viện, ký tên lên tờgiấy yêu cầu mổ của bệnh viện cho mình, năm đó mình vừa tròn 22 tuổi. Rất nhiềungười tưởng rằng ông ấy là cha của con gái mình, mình muốn giải thích nhưng ôngấy bảo không cần thiết, vì dù sao thì ông ấy cũng độc thân, không ngại bị ngườikhác dị nghị".

"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó nữa". Tô San nói bằng giọngvô cảm, "ông chủ của mình có được một cơ hội làm việc rất hiếm có, phảisang Singapore. Trước khi đi ông ấy hỏi mình có muốn đi cùng ông ấy không, ôngấy muốn tiếp tục chăm sóc mình, coi Nam Nam như con gái ruột. Mình nghĩ đi nghĩlại nhưng cuối cùng vẫn nghĩ không thể lợi dụng một người tốt để giải quyếtnhững rắc rối của cá nhân, và thế là mình đã từ chối. Ông chủ đã để lại quán càphê này cho mình, và thế là mình đã ở lại mảnh đất mà mình với ba Nam Nam đãquen nhau, vẫn bán từng cốc cà phê một, thỉnh thoảng uống một chút rượu, nghealbum đầu tiên này của anh ấy".

"Anh ấy không liên hệ gì với chị nữa à?"

"Bọn mình có liên hệ, thỉnh thoảng anh ấy có quaylại thành phố này, thậm chí bọn mình vẫn còn ngủ với nhau. Có phải mình rất nựccười không?"

"Nếu anh ấy không còn là của chị nữa thì nên cắtđứt với anh ấy thì hơn".

"Đúng vậy, những người bạn biết chuyện này đều đãtừng khuyên mình như vậy. Nhưng nói thật lòng là mình không cổ ý định đợi anhấy, đến ngày hôm nay, làm sao anh ấy có thể quay về chốn cũ để tìm mình nữa,điều này mình biết rõ hơn ai hết. Mình chi cảm thấy trong lòng rất trống trải,rất khó có thể chấp nhận một người khác, chuyện là như vậy. Có nhiều lúc, thậmchí minh còn không muốn nghe bất cứ thông tin gì về anh ấy".

"Chị không quan tâm đến anh ấy nữa thì chắc chắnsẽ không nghe thấy tin gì về anh ấy".

Nét mặt Tô San rất khó tả, cô ngừng một lát mới nóitiếp: "Không, tình hình của anh ấy hơi đặc biệt, mình không phải tìm hiểugì nhiều, thông tín sẽ tự đến tai mình, không nghe củng không được".

Từ đầu đến cuối cô luôn tỏ ra rất thẳng thắn, duy nhấtđến chi tiết này nói khá mơ hồ, Nhâm Nhiễm cũng không muốn hỏi kỹ, đột nhiên côsực nhớ ra một chuyện, "Hôm nay chị không phải về nhà với Nam Nam à?"

Tô San liền cười ha ha: "Nếu con gái chịu chomình đến thì làm sao mình phải ngồi một mình trong quán cà phê nghe nhạcnữa".

Nhâm Nhiễm thấy hơi bất ngờ và ngượng ngùng, nhưng TôSan không tỏ vẻ gì là buồn tủi cả, giải thích rất nhẹ nhàng, "Từ nhỏ NamNam đã sống với ông bà nội của mình".

"Em xin lỗi”.

"Không sao cả, đừng buồn thay cho mình, mọi việcmình làm đều là sự lựa chọn của mình, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thuamà thôi".

Nhâm Nhiễm nghĩ, chắc chắn không chi có mỗi mình cô làcon thiêu thân lao vào lửa, có người hy sinh nhiều hơn cô, tổn thương cũng nặngnề hơn. Tùy nhiên nhìn Tô San rõ ràng là không có vẻ gì là than thân trách phậncả, điều này khiến cô không thể không thán phục.

"May mà mình và con gái cùng sống ở một thànhphố, mình vẫn có thể thỉnh thoảng đến thăm nó, biết ông bà nội nó chăm sóc nórất tốt mình cũng hài lòng lắm rồi". Tô San xoay xoay chiếc ly không, cườinói, "Hôm nay mình nói nhiều chuyện linh tinh như vậy, xin lỗi bạn, lầnnào uống nhiều hơn một chút là mình lại biến thành kẻ lắm điều".

"Điều này rất bình thường mà. Nhìn em có vẻ rấtít nói đúng không? Nhưng có một thời gian, em phải đến gặp bác sĩ tâm lý địnhkỳ. Mỗi người đều cần một con đường để tâm sự".

"Đúng vậy, tòa soạn báo buổi tối phía đối diện cómột phóng viên tên là La Âm, hàng tuần có mấy buổi chiều chị ấy tiếp độc giả ởquán mình, nghe họ tâm sự, sau đó viết thành bài và đăng trên báo. Trước đâymình cũng đã từng tò mò hỏi chị ấy, làm gì mà có nhiều người muốn kể chuyện củamình cho người lạ nghe như vậy, chị ấy cũng đã từng trả lời mình như vậy. Cảmơn bạn đã nghe mình tâm sự tối hôm nay".

"Em cũng thấy rất vui". Nhâm Nhiễm chống tayxuống bàn và đứng dậy nghiêng người một lúc mới đứng vững được: "Chị TôSan, chị về nhà ngủ cho ngon nhé. Sẽ đến một ngày, chị có thể cảm nhận được,rằng, chị có thể nhớ được anh ấy, cũng có thể từ bỏ anh ấy. Dần dần, anh ấy sẽkhông còn chân thực nữa, đối với chị, anh ấy đã trở thành quá khứ".

"Bạn nói rất đúng''. Tô San cũng đứng dậy, nghĩmột lúc, nhướn lông mày lên, nhún nhún vai: "Thực ra trí nhớ của mình rấttồi, mọi người chào mình mình thường xuyên không nhớ có quen đối phương haykhông; Rất nhiều chuyện buồn, cách mấy ngày là mình quên hết. Chỉ có những ngàyở bên anh ấy mình lại nhớ như in. Mình không xác định được là mình có muốn từbỏ thật sự hay không, như thế vừa mâu thuẫn vừa đáng thương nhỉ".

"Không, em chỉ biết rằng, chị đang sống một cuộcsống mà chị muốn sống''.

"Bạn nói rất đúng".

Tô San thu dọn gọn gàng chai rượu, ly rượu, tắt điềuhòa và đèn, hai người mặc áo khoác vào rồi bước ra ngoài, cô khóa cửa hàng,chào tạm biệt Nhâm Nhiễm và đi về hướng khác.

Càng về đêm nhiệt độ càng thấp, gió Bắc cắt da cắtthịt phả vào mặt thấy tê tê, buốt buốt, khiến người ta không thể tín rằng đâylà thành phố ở gần miền Nam. Nhâm Nhiễm bước đi rất cẩn thận, châm dẫm trên mặtđường đóng đầy băng, dướỉ chân phát ra tiếng kêu lạch cạch nhỏ.

Tiếng pháo nổ râm ran vẫn chưa ngớt, thỉnh thoảng lạicó pháo hoa bắn trên đầu cô, phản chiếu mặt đường lúc sáng lúc tối.

Cô không nhớ đây là cái tết thứ mấy cô ăn tết mộtmình, nhưng trong lòng cô cảm thấy bình yên và thanh thản. Cô nghĩ, giống nhưnhững gì cô nói vói Tô San, cô cũng đang sống cuộc sống mà cô muốn sống, thế đãlà đủ lắm rồi.