Thời Gian Trôi Mãi

Chương 14



"Cô ấy là người mà em ghét ư?" Bạch Thụy Lễhỏi Nhâm Nhiễm.

Phòng làm việc của ông rất rộng rãi, thoải mái, ánhnắng gay gắt bị rèm cửa chặn lại ở bên ngoài, nhiệt độ trong phòng đặt ở 22 độ,nhưng Nhâm Nhiễm vẫn toát mồ hôi.

"Không, em quý chị ấy, từ trước đến nay luôn coichị ấy là chị gái mình, chị ấy rất tốt với em".

"Nhưng em lại tránh mặt cô ấy".

Hơn nữa lại ngắt điện thoại một cách bất lịch sự màkhông có lời giải thích nào. Sắc mặt Nhâm Nhiễm nhợt nhạt, cô ngần ngừ một lát,"Sau vụ tai nạn ô tô, em không còn liên hệ gì với người nhà họ Kỳ".

"Thực ra ý em muốn nói là sau khi Kỳ Gia Tuấn mấtcó đúng không?"

Kỳ Gia Tuấn là điều cấm kỵ thực sự của Nhâm Nhiễm,trong gần một năm điều trị, cô tuyệt đối không nhắc gì đến tên anh, nhưng hômnay, cô không thể né tránh được nữa.

"Đúng vậy, em không thể đối mặt được vớihọ".

"Cái chết của Kỳ Gia Tuấn xảy ra rất bất ngờ,theo như tôi biết thì hung thủ đã bị bắt, kết quả điều tra là do anh ta sử dụngma túy quá liều, không thể kiểm soát hành vi của mình".

Lần đầu tiên Nhâm Nhiễm nghe thấy những điều này, tuynhiên điều này không thể an ủi cô, cô nhìn thẫn thờ về phía trước mà không nóigì.

"Điều mà em không thể chấp nhận là cái chết củacậu ấy ư?"

"Em mất mẹ từ năm 16 tuổi. Từ lúc đó em đã biếtngười nào rồi cũng sẽ phải chết, đó là cõi đi về chung của chúng ta, em chấpnhận thực tế này, không cảm thấy u ám".

"Nhưng rõ ràng là em đang kéo dài thời kỳ đaubuồn của mình, đồng thời lại không biểu lộ ra".

"Có người còn bất hạnh hơn cả em, cha mẹ anh ấyđã mất đi người con trai, con trai anh ấy đã mất đi một người cha, vợ anh ấy đãmất đi một người chồng, chị anh ấy đã mất đi một người em. Mối quan hệ giữa họthân thiết hơn mối quan hệ giữa anh ấy và em. Em không có tư cách gì để nóimình đau đớn đến mức độ nào".

"Chúng ta không thể so sánh nỗi đau khổ của ailớn hơn ai. Em tránh mặt người nhà học Kỳ không phải vì em cảm thấy họ đau khổhơn em".

"Dĩ nhiên không phải là như vậy, em chỉ không thểđối mặt với họ mà thôi. Em... có trách nhiệm trước cái chết của anh Tuấn".

Bác sĩ Bạch Thụy Lễ chỉ ra rất sắc bén, "Theonhững gì mà tôi nắm được thì không phải như vậy, cậu ấy và vợ chuẩn bị ly hôn,lúc đó cậu ấy về Melbourne là do người nhà của vợ cậu ấy đưa ra điều kiện, muốncậu ấy sang tên căn nhà mà cậu ấy đang đứng tên cho vợ cậu ấy. Hơn nữa hung thủcũng là người tình cũ của vợ cậu ấy, sau đó đã bị bắt và xét xử".

"Không, bác sĩ không nắm được toàn bộ câu chuyện.Vì không muốn em khó xử nên anh Tuấn mới sang Australia làm việc. Vợ anh ấy đãtừng cảnh báo em rằng, nếu anh ấy sang Melbourne, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.Chị ấy đề nghị em giữ anh ấy lại, nhưng em... nhu nhược quá, em đã không làmnhư vậy".

"Thế nên vì chuyện này mà em luôn tráchmình".

"Em biết chỉ cần em lên tiếng, chắc chắn anh Tuấnsẽ ở lại. Anh ấy và em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ấy luôn yêu em, quan tâmđến em. Nhưng em... đã thờ ơ với anh ấy một cách vô tình hoặc cố ý, em đãyêu... người khác, lúc rơi vào lưới tình, em hoàn toàn không để tâm đến những suynghĩ của anh ấy. Anh ấy luôn tốt với em, còn em, từ đầu đến cuối em không thểxác định được tình cảm của em đối với anh ấy có phải là tình yêu hay không. Xétcho cùng là em rất ích kỷ, quan tâm đến cảm nhận của mình hơn là quan tâm đếnanh ấy. Nếu không phải là em thì chắc chắn anh ấy đã không sa lầy vào cuộc hônnhân khiến cả hai vợ chồng anh ấy đều đau khổ sớm như vậy, anh ấy càng khôngthể chết".

"Renee, em đã tự trách mình quá nhiều".

"Làm sao em có thể không tự trách mình chứ, giảvờ em hoàn toàn vô tội trước tất cả mọi chuyện đã xảy ra ư?"

"Thực ra xét trên một mức độ nào đó có thể nói,người nào cũng là người vô tội, bao gồm vợ cậu ấy và em. Không ai có thể dựđoán được hậu quả, cuộc sống cũng không thể cho em cơ hội lựa chọn trong cácthời điểm xảy ra biến cố".

"Nhưng em có được sự lựa chọn, chỉ có điều emkhông lựa chọn anh ấy", ngừng một lát, cô liền bổ sung thêm, giọng lạc đi"Từ trước tới nay em đều không lựa chọn".

"Em cho rằng ngay từ đầu em có thể lựa chọn yêucậu ấy chứ không, phải là yêu người khác ư?"

Giả thiết này khiến Nhâm Nhiễm không biết phải trả lờithế nào.

"Em xem đấy, chúng ta không thể thay đổi đượcnhững chuyện đã xảy ra. Nếu có cơ hội được làm lại từ đầu, để tránh một kết quảnào đó đã biết được từ trước nhưng lại không muốn đối mặt, có thể em sẽ đưa rasự lựa chọn khác, cuộc sống của các em có thể sẽ đi theo chiều hướng khác,nhưng điều này không đồng nghĩa với việc mọi chuyện sinh lão bệnh tử và nhữngchuyện bất ngờ không xảy ra, em vẫn có thể hối hận vì sự lựa chọn của em.

Nhâm Nhiễm im lặng, một lát sau, cô nói: "Bác sĩBạch, gần đây em đang đọc Kinh thánh".

"Renee, em không phải là người đầu tiên muốn tìmbiện pháp giải quyết vấn đề qua tôn giáo".

"Cụ nội em là một nhà truyền giáo, đến đời ôngnội em bắt đầu tin vào khoa học để cứu nước, cha em là người theo chủ nghĩa vôthần, chắc là ông tin vào luật pháp. Từ nhỏ em không được tiếp xúc với cái gìliên quan đến tôn giáo, trong thời gian du học ở Australia, mỗi lần gặp nhữngngười truyền giáo, em đều tìm cớ để tránh đi. Nhưng hiện tại không ngờ em lạimuốn tìm câu trả lời qua Kinh thánh, bản thân suy nghĩ này là rất vụ lợi đúngkhông".

"Tìm kiếm sự cân bằng trong nội tâm là nhu cầutình thần của con người, không bao giờ nói là vụ lợi được. Kinh thánh có giúpđược gì cho em hay không?"

Cô lắc đầu: "Em thấy rất ấn tượng với một số câu,nhưng em vẫn không có cách nào để có được niềm tin với cái đó".

"Có những tín ngưỡng tôn giáo vẫn đòi hỏi mìnhphải làm chủ cuộc sống, cho dù là thượng đế hay bác sĩ tâm lý cũng không thểthay em tha thứ cho mình".

"Thực ra em không cần phải tha thứ, cứu chuộc đâucó dễ dàng như vậy?" Nhâm Nhiễm cười thiểu não.

"Không ít các nhà tôn giáo cho rằng, tư vấn tâmlý chỉ là cho những người theo chủ nghĩa vô thần liều thuốc an ủi mà thôi. Đúngvậy, nếu không xuất hiện với tư thái thần thánh, sẽ không thể khiến người tacảm nhận được rằng đã được cứu chuộc. Tuy nhiên, em xem những bộ phim khoa họcviễn tưởng, những người có cơ hội được quay trở về quá khứ đều không thể canthiệp vào tiến trình của thời gian, bởi vì họ đến từ tương lai, đối với họ kếtquả đã xảy ra, mọi thứ đều không thể thay đổi. Tôi tin rằng số phận bắt nguồntừ sự lựa chọn mà mỗi chúng ta đưa ra dựa trên tính cách của mình, số phận củaKỳ Gia Tuấn không thể được quyết định bởi sự lựa chọn của em Renee ạ".

“Cũng có thể. Em chỉ... không thể thuyết phục đượcmình gạt ra khỏi đầu ý nghĩ này”.

"Phương Tây có một câu nói rằng, nếu em cứ thươngnhớ mãi người đã khuất thì anh ta không thể đi được. Chỉ khi nỗi nhớ dần dầnnguôi ngoai, anh ta mới có thể đi lên thế giới cực lạc mà không còn vướng bậnđiều gì".

Nhâm Nhiễm suy ngẫm rất lâu câu nói này.

Sau khi rời phòng làm việc của bác sĩ Bạch Thụy Lễ,Nhâm Nhiễm vẫn rút điện thoại ra, gọi cho Kỳ Gia Ngọc.

"Chị Gia Ngọc, em xin lỗi, buổi trưa... em rất xinlỗi chị".

"Không sao cả, Tiểu Nhiễm. Chị rất hiểu em".

Nhưng em không hiểu mình. Mặc dù mọi người đều nhấnmạnh rằng, không ai trách cô vì sự ra đi của Kỳ Gia Tuấn, nhưng Nhâm Nhiễm vẫnkhông cảm thấy nhẹ lòng, gánh nặng trong lòng cô đã đè nén quá lâu, không thểvì thế mà gỡ ra được. Cô nhìn về phía trước với vẻ tuyệt vọng, cổ họng nghẹnlại, không thốt ra được lời nào nữa.

"Em không sao chứ Tiểu Nhiễm"?

Nhâm Nhiễm cố gắng điều hòa nhịp thở: "Em khôngsao cả chị ạ".

"Lần này chị đến Bắc Kinh, ngoài mấy việc côngcòn muốn trao đổi với Trần Hoa về kế hoạch trả tiền. Hiện nay hoạt động kinhdoanh của nhà họ Kỳ khá ổn, tinh thần của cha mẹ chị đã ổn định hơn rất nhiềurồi, cháu Kỳ Bác Ngạn cũng rất ổn. Tiểu Nhiễm, không ai trách em vì chuyện củaTuấn cả".

Nhâm Nhiễm không thể có sự chuẩn bị về mặt tinh thầnđể đối mặt với khuôn mặt giống cậu em trai như đúc của Kỳ Gia Ngọc, dường nhưKỳ Gia Ngọc cũng hiểu được suy nghĩ của cô nên không nói đến chủ đề này nữa.Sau một hồi im lặng, cô khẽ nói: "Chị Gia Ngọc, tạm biệt chị" rồi cúpmáy.

Đến hôm có buổi biểu diễn từ thiện, Nhâm Nhiễm đến nhàhát sớm, phụ trách công tác hậu cần cùng với các tình nguyện viên khác. Cô đangbê những đạo cụ nhỏ và trang phục thì đột nhiên có người gọi tên cô: "Chàoem Nhâm Nhiễm".

Cô ngoái đầu lại nhìn, trước mặt là một người phụ nữxinh xắn đang mỉm cười nhìn cô, cô ngây người ra một lát rồi cũng nhận ra đượcđối phương, "Xin chào tiến sĩ Lữ".

Người đang đứng đối diện với cô là Lữ Duy Vi, học giảtu nghiệp ở Mỹ về, chị là chuyên gia mậu dịch quốc tế, cũng là nhân vật cóquyền uy trong lĩnh vực nghiên cứu chống bán phá giá ở trong nước. Hơn một nămtrước, công ty xuất khẩu các sản phẩm thuộc da của nhà họ Kỳ đột nhiên bị rơivào cuộc điều tra chống bán phá giá, Kỳ Gia Ngọc gọi điện thoại đến, nhờ cô tìmgiúp tiến sĩ Lữ để nhờ giúp đỡ, trong lúc cô đang khổ sở vì không liên hệ đượcthì Trần Hoa đột ngột ra mặt, đưa cô đến gặp Lữ Duy Vi, và Lữ Duy Vi đã đồng ýgiúp nhiệt tình, xem ra có vẻ khá thân với Trần Hoa, cô không ngờ lại gặp lạichị này ở đây.

"Lần trước cảm ơn giáo sư Lữ đã nhiệt tình giúpđỡ ạ".

"Đừng khách sáo, chị và Kỳ Gia Ngọc vẫn giữ liênhệ với nhau, chị coi những thay đổi trong công tác xuất khẩu của công ty nhà họKỳ làm trường hợp để theo dõi lâu dài. Lần trước cô ấy đến Bắc Kinh, bọn chịcòn ngồi ăn cơm với nhau nữa".

Lữ Duy Vi đưa tay ra đón lấy túi trang phục và giá đạocụ trong tay cô, cô vội vàng nói: "Cẩn thận không lại móc vào quần áo chị,thôi chị cứ để em làm".

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cả tối nay sẽ đứng sausân khấu để lo việc, mặc áo phông, quần bò, đi giày thể thao, trong khi Lữ DuyVi lại mặc một bộ váy đỏ ngắn đến đầu gối rất xinh xắn, chân đi giày cao gót,nhìn rất nhỏ nhắn gọn gàng, khuôn mặt trắng trẻo, nhìn rất nổi bật.

Sau khi đặt đám đạo cụ xuống, Nhâm Nhiễm quay đầu lại,nhìn thấy Lữ Duy Vi vẫn đang đứng ở chỗ cũ, rõ ràng là chuẩn bị nói chuyện vớicô, không tránh được nữa, cô đành phải cười nói: "Còn hai tiếng nữa buổibiểu diễn mới bắt đầu, chị Lữ đến sớm quá".

"Hôm nay chị phụ trách việc đón tiếp khách mờinên đến sớm hơn một chút, Nhâm Nhiễm à, tháng trước chị có nghe nói em tham giavào tổ chức tình nguyện, hôm nay mới gặp được em".

Nhâm Nhiễm không hiểu tại sao chị ta lại để ý đếnmình, "Chị Lữ làm tình nguyện viên từ lâu rồi à?"

"Ừ, ngay từ khi tổ chức thành lập chị đã tham giarồi, nhưng hai năm gần đây bận rộn quá, thường xuyên phải đi công tác nên thờigian phục vụ cũng rất hạn chế".

"Chị Lữ cứ ngồi đi nhé, em đi sắp xếp vị trí chođám đạo cụ đã".

"Để chị giúp em".

Nhâm Nhiễm không biết từ chối thế nào, đành phải lấyra bản đánh dấu thứ tự đã sắp xếp từ trước để đối chiếu. Lữ Duy Vi đứng bêngiúp một tay, chẳng mấy chốc hai người đã xếp xong.

Lúc này đây cơm hộp đặt cho nhân viên và diễn viên đãđược mang đến, Lữ Duy Vi lấy ra hai hộp, "Tranh thủ ăn đi Nhâm Nhiễm, chịphải tiếp khách ngay bây giờ, em cũng phải lo việc nữa đấy".

"Cảm ơn chị".

Hai người ngồi ở một góc sau sân khấu, mặc dù Lữ DuyVi ăn mặc trang điểm rất chỉn chu, nhưng ăn cơm hộp rất ngon lành, không hề tỏvẻ gì là ngại ngùng cả, rồi chị còn nói: "Cơm hộp ở đây ngon hơn cơm hộp ởgần cơ quan chị. Ấy, sao em ăn chậm như vậy, không thấy ngon à? Em đã gầy quárồi, đừng giảm béo nữa".

Do phải uống thuốc chống trầm cảm nên hơn sáu thángqua, Nhâm Nhiễm ăn rất kém và cũng bị gầy đi nhiều, gần đây được bác sĩ chophép đã giảm bớt liều thuốc, cô mới bắt đầu ăn được hơn một chút, nhưng côkhông định giải thích, chỉ cười: "Từ trước đến nay em ăn cơm rấtchậm".

"Chị thì ăn rất khỏe, ăn vừa nhanh vừa nhiều,trước đây hồi học đại học còn ăn kinh khủng hơn, đã từng ăn thử một bữa haisuất cơm hộp, Gia Thông cười trêu chị là heo, nói chị có thể tham gia thi ănkhỏe được".

Đột nhiên Lữ Duy Vi lại nhắc đến tên trước kia củaTrần Hoa, Nhâm Nhiễm không tỏ vẻ gì, vẫn mỉm cười: "Ăn nhiều mà không béolà điều tuyệt nhất rồi, sẽ có bao người phải ngưỡng mộ chị đấy".

Lữ Duy Vi đã ăn xong suất cơm của mình, nhưng chịkhông đi mà ngồi ở bên cạnh lấy điện thoại ra gọi điện, liên lạc với từng kháchmời quan trọng, chốt lại một lần nữa thời gian. Đồng thời tranh thủ thời giannói chuyện với Nhâm Nhiễm: "Thật tồi tệ, chị không thể quen với chuyện cứcheck đi check lại như thế này".

Nhâm Nhiễm chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy chị gọicho một số khác, nói: "Không, Gia Thông, bảo anh Bang mang séc đến thì đơngiản quá. Chỉ khi đích thân đến tham gia hoạt động từ thiện thì mới có ýnghĩa". Không biết đầu bên kia nói gì, chị cười với vẻ hài lòng: "Ừ,đã chốt rồi đó nhé, không được đến muộn quá đâu đấy".

Chị bỏ máy xuống, thở dài, "Đây có được coi làmột sự lòe bịp đạo đức không nhỉ?"

Nhâm Nhiễm không hiểu ý Lữ Duy Vi lắm nên nhìn chịbằng ánh mắt thắc mắc.

"Ý chị muốn nói là, chị dựa vào mối quan hệ cũbắt người ta phải có mặt tại buổi biểu diễn như thế này có vẻ như bắt ép ngườita phải làm việc thiện vậy". Lữ Duy Vi nhún vai, "Dù gì thì mỗi ngườiđều có cách thể hiện lòng tốt riêng của mình".

Nhâm Nhiễm thành thật trả lời: "Nếu những ngườiđó chấp nhận sự thuyết phục của chị và đến tham gia thì cũng coi như là đồngthuận với cách biểu đạt này, không nghiêm trọng đến mức là lòe bịp đâu".

Hơn nữa, người như Trần Hoa, làm sao có thể chấp nhậncái gọi là lòe bịp đạo đức được? Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu đã khiến côgiật nảy mình, cô vội cúi đầu xuống và một miếng cơm.

"Em nói cũng đúng". Lữ Duy Vi cười lấy gươngra ngắm mình trong gương, dùng giấy thấm dầu ra thấm mặt, sau đó lại lấy son rabôi lại, "Tự nhiên chị lại thấy màu của thỏi son này không hợp với bộ váycủa chị lắm, em thấy thế nào?"

Nhâm Nhiễm đang phải nuốt miếng cơm trong miệng, ngắmLữ Duy Vi một lượt từ đầu đến chân, "Em thấy không đến nỗi, chắc là do ánhđèn ở đây thôi. Chị thử sang phòng trang điểm xem sao".

Lữ Duy Vi cười lắc đầu, đứng dậy, "Đến khi họcxong tiến sĩ, chị mới bắt đầu học những kỹ năng sơ đẳng về trang điểm, phối hợpvới quần áo, luôn cảm thấy môn học này phức tạp, khó thực hiện hơn nhiều so vớicác quy tắc mậu dịch quốc tế. Em cứ ăn đi nhé, chị phải ra ngoài một lát".

Nhâm Nhiễm đã muốn bỏ dở từ lâu rồi, mắt dõi theo LữDuy Vi đi ra, buông đũa xuống, thu hộp cơm lại và vứt vào túi rác rồi theo cácnhân viên khác bắt tay vào chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Mãi cho đến khi buổi biểu diễn chính thức được bắtđầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày liền vất vả, thể lực của cô không đủnên cũng cảm thấy khó chịu, cô đưa tiền cho một tình nguyện viên quen với mìnhnhờ chị quyên góp giúp rồi xin về trước.

Xe của cô đỗ ở đằng trước nên cô đi men theo con đườnghẹp ra phía ngoài, chỉ cần xuyên qua cửa phòng nghỉ của các vị khách quý là cóthể đến được sảnh lớn phía trước, nhưng cô lại gặp ngay Lữ Duy Vi đang đứng ởđó, người đàn ông đứng đối diện với Lữ Duy Vi mặc áo sơ mi trắng, quần âu màutối, thân hình cao lớn và quen thuộc, chính là Trần Hoa.

Ánh mắt Lữ Duy Vi liếc về phía cô, cô đã kịp quayngười bước nhanh ra phía cửa bên trước khi đối phương lên tiếng, sau đó đi mộtvòng thì đến bãi đỗ xe trước mặt, tối hôm nay những câu nói của Lữ Duy Vi đềuám chỉ điều gì đó, nhưng cô thực sự không muốn thăm dò dụng ý của chị ấy, càngkhông muốn chạm trán với Trần Hoa ở đây.

Tuy nhiên, Nhâm Nhiễm biết rất rõ rằng, nếu điều mà cônỗ lực tìm kiếm là để cuộc sống trở lại bình thường thì cô không thể tách mìnhmãi với thế giới bên ngoài. Lý trí của cô nhắc nhở cô rằng, chỉ cần cô có ýđịnh để cuộc sống quay trở lại bình thường thì cô buộc phải nhìn thẳng vàonhững việc mà từ lầu cô vẫn tránh nghĩ đến đó.

Cô lại nảy ra ý định rời Bắc Kinh một lần nữa, đồngthời bắt đầu bắt tay vào kiểm tra lại tài khoản trong ngân hàng, lên mạngsearch thông tin, lên kế hoạch cho hướng đi sắp tới.

Ngày hôm nay, như thường lệ, Nhâm Nhiễm đến phòng làmviệc của bác sĩ Bạch Thụy Lễ để tư vấn tâm lý, lúc chuẩn bị kết thúc, bác sĩnói với cô rằng, hiện nay tổ chức tình nguyện viên phát triển rất nhanh, mấyngười chủ chốt đang định thành lập một quỹ từ thiện và mời nhân viên chuyêntrách phụ trách, hỏi cô có hứng thú thử công việc này hay không.

Cô lắc đầu, "Có thể em lại chuẩn bị đi họclại".

"Thế cũng rất tốt".

"Bác sĩ Bạch", cô ngần ngừ một lát nhưng vẫnnói, "nếu em tạm dừng một thời gian trị liệu tâm lý, thử tự điều chỉnhmình thì bác sĩ có cảm thấy là em... gây chuyện vô cớ hoặc qua cầu rút ván haykhông?"

Bác sĩ Bạch Thụy Lễ liền cười: "Không, tôi luôncho rằng, trách nhiệm của bác sĩ tâm lý là hỗ trợ để bệnh nhân tự tìm cho mìnhmột phương pháp để giải quyết những khúc mắc về mặt tâm lý. Tôi rất vui khithấy em nhận thức được điều đó và có sự tự tin".

Nhâm Nhiễm thở phào một tiếng, "Thực ra em cũngkhông dám chắc, không biết có thể làm được như bác sĩ nói hay không".

"Thế này nhé, trước hết chúng ta có thể điềuchỉnh một chút tần suất trị liệu, từ mỗi tuần một lần rút xuống thành mỗi thángmột lần. Sự lệ thuộc vào vào cuộc nói chuyện của bác sĩ cũng giống như lệ thuộcvào thuốc, có thể giảm thiểu sự ảnh hưởng đến mức nhỏ nhất, dựa vào sức mạnhcủa mình để tạo nên sự cân bằng về mặt tâm lý mới được coi là thành công thựcsự".

Nhâm Nhiễm đã đồng ý với sự sắp xếp này, "Làm thếnào em mới có thể phán đoán cuối cùng em tự điều chỉnh được mình?"

"Tự mình điều chỉnh là một sự cân bằng trong suynghĩ, người ta không thể sống mãi trong trạng thái vui vẻ, nhưng cũng không thểsuốt ngày chìm trong những suy nghĩ tiêu cực, buồn chán, vấn đề then chốt củaquá trình điều chỉnh này là tìm lại được khả năng tự kiểm soát mình, nếu mộtngày nào đó, với tiền đề được tự do lựa chọn, em cảm nhận được niềm vui, sự mãnnguyện và thoải mái thì tức là em đã thành công trong việc tự điều chỉnhmình".

"Em nhớ rồi".

Nhâm Nhiễm đứng dậy chuẩn bị cáo từ, bác sĩ Bạch ThụyLễ liền gọi cô lại, tặng cô cuốn sách Con đường tự mình phát hiện mà ông mớixuất bản.

"Em đã đọc được rất nhiều cuốn sách liên quan đếnlĩnh vực tâm lý học rồi, cuốn sách này là đầu tiên tôi viết để dành cho các độcgiả bình thường, có thể nội dung hơi sơ sài, nhưng đã tập trung được một số suynghĩ của tôi khi làm công tác tư vấn tâm lý trong mấy năm qua, hy vọng sẽ giúpđược một vài điều cho mọi người".

"Cảm ơn bác sĩ".