Thời Gian Hoa Nở

Chương 9: Hạnh phúc phía bên kia bức tường



Chuông cửa bỗng vang lên.

Tiểu Viên mắt chữ A mồm chữ O nhìn Thang Hi Hàn. Khôngphải chứ, lẽ nào anh thực sự còn có những mối tình chưa kết thúc? Nhanh thế đãtìm đến đây rồi, Tiểu Viên cảm thấy thật khâm phục.

Thang Hi Hàn nhíu mày: “Chắc chắn là Diệp Thụ Thần,cậu ấy cùng đi xem nhà với anh, chỉ có cậu ấy biết chỗ này thôi.”

Cửa vừa mở, Diệp Thụ Thần đã đứng đó, cười tươi nhưchẳng thấy mặt trời đâu.

“Cậu đến làm gì hả?” Thang Hi Hàn nhìn điệu cười chẳnglấy gì làm tốt đẹp của Diệp Thụ Thần, biết ngay trong đầu anh đang nghĩ đến mấychuyện gì gì đó.

“Đến đón cậu. Còn làm bộ, muộn thế này, sợ cậu khônggọi được xe, dù sao thì cậu cũng quen coi mình là tài xế rồi.”

Tiểu Viện gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế! Anhđưa anh ấy về thì tốt rồi.” Lúc này, trong đầu ai đó đang lơ lửng những hìnhảnh khác. Tối nay cô còn phải đi gặp bạn bè để giới thiệu về hoàng tử của mình,không có thời gian đi với hoàng tử, nên muốn tiễn chàng về.

Tiễn hai người ra đến cửa, Tiểu Viên vui vẻ đứng ở cửachào tạm biệt. Hai người con trai cũng tươi cười chào lại. Cửa vừa đóng, ThangHi Hàn lập tức liếc nhìn Diệp Thụ Thần: “Bây giờ cậu không đi tìm các em xinhtươi nữa à? Nhàn rỗi nhỉ?”

Diệp Thụ Thần giả bộ mặt thánh thiện: “Lẽ nào tớ đãlàm phiền hai người?”

“Hừ.”

Đúng là vì tình bỏ bạn, Diệp Thụ Thần tựa vào cửathang máy, cười tít mắt: “Cứ cho là hôm nay tớ không đến tìm cậu, thì tối naycậu cũng chẳng làm ăn gì được, nên không phải thái độ “sao lại là cậu, sao lạilà cậu, cậu làm hỏng hết việc của tớ, cái tên trời đánh này, cái tên đến chẳngđúng lúc này” như vậy nhé!”

“Không hổ danh là luật sư, thăm dò thái độ người khácsiêu nhỉ?”

Thang máy vừa đến, Diệp Thụ Thần túm lấy Thang Hi Hànđang bước vào trong.

Một tay đặt lên vai Thang Hi Hàn, Diệp Thụ Thần làm ravẻ rất hình sự, đưa ra một chiếc cặp: “Tớ đến tìm cậu, đương nhiên là vì muốngiúp thêm gạch thêm ngói cho cậu rồi.”

Một chùm chìa khóa được đặt vào tay. Thang Hi Hàn nhìnanh nghi hoặc, Diệp Thụ Thần cười hỉ hả: “Xét thấy tình cảnh u ám trước mắt củatớ, chẳng biết đến bao giờ mới được ăn bữa cơm trong chính ngôi nhà của mình.Thế nên, căn nhà bên cạnh, bạn cậu là tớ đã mua rồi, bây giờ cho cậu mượn ở tạmđể dễ bề hành động, đợi cậu làm cách mạng thành công, trở về căn nhà của mình ởđằng kia một cách thuận lợi, tớ sẽ về đây ở, tiện đường ăn nhờ.”

Thang Hi Hàn cười lắc lắc đầu: “Gần đây có nhiều ngườikiện tụng lắm à? Nhiều tiền gớm nhỉ, tớ mua nhà cậu cũng mua nhà?”

Diệp Thụ Thần đẩy cánh cửa ra: “Vào trong rồi nóitiếp. Gần đây, quả đúng là mình có quý nhân phù trợ, toàn là mấy tên gà mờ đếntìm gặp, đòi cấp tiền cho tớ. Hắn ta ăn mặc thì cứ gọi là..., nhưng mà lắmtiền, ông bố là dân khoáng sản khét tiếng, ha ha. Thôi, vào nhà rồi nói.”

Chiếc điện thoại trên bàn nhấp nháy, Thang Hi Hàn nói:“Đã ngủ chưa?”

Tiểu Viên: “Vẫn chưa...”

“Ra ngoài ngắm sao cùng anh đi! Anh dạy em cách tìmchòm sao Đại Hùng.”

“Muộn thế này rồi, em không ra ngoài đâu.”

“Không cần phải ra ngoài. Em cứ đứng ở ban công, anhsẽ dạy em.”

“...”

“Đã ra chưa?”

Tiểu Viên cầm điện thoại, gác chân lên bàn rồi nóitiếp: “Rồi.”

“Tiểu Viên, em lừa anh.”

Tiểu Viên bất giác đứng bật dậy. Sao anh ấy biết côvẫn chưa ra ngoài ban công nhỉ? Lẽ nào anh ấy gắn máy quay trộm trong phòng?OMG! Ở đâu? Ở chỗ nào?

Thang Hi Hàn lại gọi điện thoại tới: “Đồ ngốc, đi raban công nhìn xem.”

Tiểu Viên cầm điện thoại đi ra phía ban công. Thang HiHàn cầm điện thoại đứng ở ban công nhà bên cạnh.

“Sao anh lại ở đây?” Tiểu Viên tròn mắt, kinh ngạcnhìn anh, cứ như thể anh là người nhện từ trên trời rơi xuống vậy.

“Diệp Thụ Thần đã mua căn nhà này, từ nay về sau anhsẽ ở đây”, Anh nói. “Nếu ngủ một mình mà thấy sợ thì có thể gõ gõ vào tường,chúng mình trao đổi ám hiệu.”

Cảm động chưa? Có cảm động không? Lần này được thêmbao nhiêu điểm? Sắp khóc rồi hả? Ừ, mình có nên qua bên ấy và ôm cô ấy vào lòngkhông nhỉ? Ai đó đang mơ màng trong khung cảnh lãng mạn do chính mình tưởngtượng ra.

Trong lòng bỗng nhiên như có một dòng suối. Từng lànnước đang ào ạt chảy, như muốn cuốn phăng tất cả... Thực sự là rất cảm động...Nhưng... vẫn còn điều quan trọng hơn nữa.

Tay xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng, cô nói nhỏ: “Em có thểhỏi anh vài điều không?”

“Em hỏi đi.”

“Em định theo đạo Thiên Chúa. Còn nữa, em không phảilà người thứ ba đấy chứ? Giới tính của anh hoàn toàn bình thường đấy chứ?”

Thang Hi Hàn xoay xoay chiếc điện thoại, cảm thấy mắcnghẹn ở cổ: “Em bảo anh nên nói gì đây?”

“Này, cậu đã đi được chưa đấy? Tìm cậu ăn bữa cơm màcũng để tớ phải chờ lâu vậy sao? Thật chẳng ra làm sao!” Diệp Thụ Thần xoayxoay điếu thuốc trên tay, nói. Chờ đợi người khác thật vô vị, đã thế anh lạicòn không dám hút thuốc. Ai bảo anh đang ở trong văn phòng của Thang Hi Hàn cơchứ?

Thang Hi Hàn chẳng buồn ngẩng lên: “Tớ đâu có bắt cậuphải đợi chứ? Vả lại, tớ cũng đâu có nhận lời sẽ đi ăn cùng cậu.” Anh dừng lạimột chút, ngẩng lên nhìn Diệp Thụ Thần rồi nói tiếp: “Sao bây giờ cậu lại nhạtnhẽo thế hả?”

Diệp Thụ Thần nhíu hai hàng lông mày, “ừ” một tiếng rõdài: “Thế thì cậu không hiểu rồi. Lúc mình tập trung làm việc thì cậu đâu cónhìn thấy, lúc làm việc đương nhiên sẽ phải là một con người khác. Haizz, nhưngmà gần đây bận bịu quá đi mất.”

Thang Hi Hàn lại nhìn anh ta, nói: “Sao lại thế? Cáitên bạn làm ăn Hồ Thế Khang của cậu chẳng phải là siêu nhân trứng muối sao? Mộtngười lo liệu cả một văn phòng luật.”

“Trước kia thì đúng là có thần thông như thế thật,nhưng gần đây hắn mới thất tình. Tớ đang lo hắn nghĩ quẩn, biến thành Phú SĩKhang thì nguy.”

“Thế mà cậu vẫn có thời gian ra ngoài sao? Lát nữa vềnhà ăn cơm, hôm nay Tiểu Viên được nghỉ, ở nhà nấu cơm rồi.”

“Ăn ở đâu cũng được, mình chỉ muốn mượn cậu một lúcthôi, nhanh lên là được.”

Thang Hi Hàn nhanh chóng hoàn thành công việc, bị DiệpThụ Thần đẩy ra cửa: “Hôm nay cậu định giở trò gì thế hả?”

Gần đây Diệp Thụ Thần quả thực rất bận, nguyên nhân làdo quân chủ lực của văn phòng luật sư bị thất tình. Văn phòng luật sư này làcủa anh và Hồ Thế Khang, nếu nói một cách chính xác, anh đảm nhiệm công việcngoại giao, còn công việc xử lý các vụ án thì phần lớn do Hồ Thế Khang đảmnhiệm. Hồ Thế Khang là một tên suốt ngày chẳng ngó mặt ra ngoài, lại tham côngtiếc việc, có một bạn làm ăn như thế, Diệp Thụ Thần trước nay đều sống một cuộcsống khá nhàn hạ.

Nhưng hiện giờ, tình thế thay đổi. Hồ Thế Khang vì bịthất tình nên không có tâm trạng làm việc. Thế là Diệp Thụ Thần phải đầu tắtmặt tối xử lý công việc, anh sắp không chịu nổi rồi. Hồ Thế Khang vì tình màphát điên, lẽ nào mọi người lại lẽo đẽo theo anh ta đòi ăn kẹo mừng? Sau khihỏi ra là nhân sĩ phương nào, anh quyết định ra tay, giúp người anh em trừngtrị “kẻ yêu nghiệt” này.

Chiếc xe lướt đến cửa hàng đồ ngọt phía góc phố, DiệpThụ Thần liếc nhìn cô gái có biệt danh “Tây Thi bánh ngọt” nọ, nhíu mày cười.Ừ, chính là cô em này rồi.

Hồ Thế Khang là bạn học đại học với anh, cái tính cáchấy cứ y như là Sói xám vậy, còn năng lực thì khỏi phải bàn. Một người đàn ôngưu tú như vậy, thế mà bị một con bé bán bánh ngọt ruồng bỏ, cự tuyệt, khiến hắnbây giờ sống dở chết dở, cứ như vừa luyện xong “ảm nhiên tiêu hồn chưởng” vậy.Cả văn phòng luật đều bị bao trùm bởi tâm trạng thất tình của hắn ta.

Tối hôm qua, anh phải dìu Hồ Thế Khang say bí tỉ,người mềm oặt. Anh thở không ra hơi, hỏi: “Thế Khang, sao cô em ấy lại khôngthèm yêu cậu hả?”

Hồ Thế Khang đau khổ nói: “Không biết!”

Diệp Thụ Thần nghĩ, mấy cô gái bây giờ thấy đàn ôngkhông hư hỏng là không yêu, đây chẳng phải một quan niệm tình yêu tốt đẹp gì.Hồ Thế Khang trông có vẻ vô vị, nhưng mà hắn thật thà, muốn tìm chồng thì nêntìm những người như thế chứ! Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!

Diệp Thụ Thần nghĩ bụng, phải dạy cho cô em này mộtbài học mới được. Cho cô ta biết, những tên con trai miệng lưỡi ngọt ngào cũnggiống như lợn sề leo cây vậy, không đáng tin.

Quyết định kế hoạch, tự mình xuống đao, phải dạy chocái quan niệm tình yêu mờ ám của cô em này một bài học nhớ đời. Để cô ta biếtthế nào là mấy tên công tử bột, nếu đem người so với người thật thà như Hồ ThếKhang, chắc hẳn lúc ấy bọn họ mới biết đường mà quay đầu.

Diệp Thụ Thần dừng xe: “Tớ đi mua vài cái bánh ngọt,con gái bà chị mới về, thích ăn cái này.” Anh mở cửa xe bước xuống, Thang HiHàn gọi với theo: “Mua luôn giúp tớ vài cái nhé!”

Diệp Thụ Thần nhìn anh, cười: “Thế cô vợ cậu thích ănloại nào?”

Thang Hi Hàn bị anh trêu, có chút không tự nhiên: “Tùythôi, cái gì mà cô ấy chẳng thích.”

Trong lòng đang tính toán dạy dỗ người khác, muốn làmquen với con gái có một điểm mấu chốt, đó là phải đánh lạc hướng đối phương.Diệp Thụ Thần quay lại cười với Thang Hi Hàn, nghĩ bụng, người anh em, cậu vớicô em này bắn mấy quả đại bác cũng chẳng tới, mượn tạm cậu một lúc, đừng giậnnhé!

Cô em có biệt danh “Tây Thi bánh ngọt” đỏ mặt ngượngngùng, không tin lắm, liếc mắt về phía người con trai đang ngồi trong chiếc xeđỗ bên đường. Cô em nhỏ cảm thấy người con trai này đáng tin, không phải dạngtrêu hoa ghẹo nguyệt.

“Ừm, hình như em chưa thấy anh ấy đến đây mua bánhngọt bao giờ, sao anh ấy lại biết em vậy? Không phải ông anh đùa em đấy chứ?”Cô em nhỏ ngượng ngùng hỏi lại.

“Thật mà, anh đảm bảo không lừa em. Bạn anh nhát lắm,nó sống nội tâm lại hay ngại ngùng, anh là bạn nó nên mới giúp thế này chứ!”Diệp Thụ Thần tỏ vẻ rất thành thật đáp, sau đó còn chỉ về phía Thang Hi Hàn.

Thang Hi Hàn nhìn anh ta và cảm thấy rất kỳ lạ.

Diệp Thụ Thần dùng ngón cái chỉ vào một chỗ bất định,hỏi lớn: “Đây phải không?”

Chẳng phải đã nói loại nào cũng được sao, cái tên nàytrở nên lằng nhằng như mấy bà mẹ vợ từ khi nào thế? Thang Hi Hàn nhíu mày, gậtđầu tỏ vẻ đồng ý.

Diệp Thụ Thần quay qua, nói: “Đấy, em thấy chưa, nócũng thừa nhận rồi.”

Cô em nhỏ ngượng ngùng viết một hàng dài, rồi mím môinói: “Vâng, thế anh bảo anh ấy cứ nhắn tin cho em đã. Chưa quen lắm, em cũngkhông biết nói gì cả...”

Diệp Thụ Thần mừng rỡ, nghĩ bụng, cô em à, em thậtngoan ngoãn quá đi, anh chưa cần mở lời, đã biết ý của anh rồi. Anh nhấc túibánh lên, cười nói: “Không vấn đề gì, anh đảm bảo sẽ làm theo ý em.”

Ngày nghỉ, tổng vệ sinh.

Chung cư cao cấp đúng là không giống bình thường,phòng nào phòng nấy đều được trang bị đầy đủ thiết bị, đặc biệt là máy giặt,dung lượng giặt lớn, lại êm ái. Chỉ nhìn thấy chiếc máy giặt đó thôi, Tiểu Viênđã nhớ về cuộc sống bi thương của cái thời còn đi học. Tiểu Viên ôm chiếc máygiặt, cảm giác sung sướng đến không biết trời đất là gì nữa.

Chăn, ga, gối, đệm, rồi rèm cửa sổ,... những thứ cóthể giặt đều đã giặt cả rồi. Chẳng còn gì để giặt nữa, cô lại nhớ đến Thang HiHàn.

Cầm chiếc chìa khóa Thang Hi Hàn đưa cho, cô sang cănphòng bên cạnh, mở cửa ra rồi bắt đầu dọn dẹp. Đống quần áo anh để trên giườngcô đem đi giặt hết. Đến lúc mở tủ quần áo để dọn dẹp giúp anh mới phát hiện, huhu, tủ quần áo trống không.

Nhẽ nào, anh chỉ mang theo mấy bộ quần áo đó thôi? Côđã đem đi giặt hết rồi. Toát mồ hôi, Tiểu Viện nghĩ, chẳng sao, vẫn may, nhàanh cũng không xa đây lắm, có thể về nhà lấy, ừm.

Diệp Thụ Thần mua bánh xong, vừa bước lên xe, điệnthoại của đứa cháu gái gọi tới, hỏi lúc nào thì nó có bánh ngọt để ăn. Anh cườirồi cúp điện thoại, nói: “Cái con bé này, bây giờ coi mình như hoàng tử củariêng nó vậy, đợi đến lúc lớn rồi, có hoàng tử thật rồi, còn nhớ gì đến ông chúnày nữa chứ? Này, bây giờ thì tớ đã hiểu tâm trạng của mấy ông bố có con gái rồi,bảo sao mấy ông ấy cứ không chịu gặp con rể. Ông già nhà cậu có dễ tính không?”

Thang Hi Hàn thấy vẻ mặt ấy của Diệp Thụ Thần, cườinói: “Cậu không phải lo cho tớ. Tớ là tớ chọn chỗ đường đường chính chính, tửtế hẳn hoi.”

Diệp Thụ Thần gật đầu ngưỡng mộ: “Được rồi! Thế khônggọi điện cho vợ cậu báo là sẽ về sao? Nhỡ đâu cô ấy ra ngoài?”

Thang Hi Hàn cười, rút điện thoại ra.

“Em đang làm gì thế?”

Mỗi lần gọi điện thoại cứ như thẩm vấn không bằng.Tiểu Viện cầm điện thoại đứng ngoài ban công nhìn bầu trời chuyển sẫm. Vừa khinãy mới trong xanh, bây giờ đã mây đen vần vũ, cái thời tiết quỷ quái này, bảothay đổi là thay đổi luôn, nếu biết thời tiết thế này, cô còn giặt đồ làm gìnữa?

“Ừm, cũng chẳng làm gì cả. dọn dẹp nhà cửa thôi.”

“Em không ra ngoài à?”

Ngoài trời càng ngày càng tối, ai mà muốn ra ngoàitrong thời tiết này chứ?

“Không ra ngoài, anh không thấy trời sắp mưa sao?”

“Ừ, được rồi.”

Tiểu Viên ngó chiếc điện thoại, anh ấy gọi cuộc điệnthoại này có tác dụng gì chứ?

Một lúc sau, trời liền đổ mưa, kèm theo đó là nhữngánh chớp chói lòa và những những tràng sấm vang trời. Khó khăn lắm Tiểu Viênmới treo hết đống quần áo lên, nhưng cô chợt đau khổ nghĩ ra, thời tiết này,thà phơi ở bên trong còn hơn phơi ngoài này. Một cơn gió thổi qua, nước mưa ởngoài hắt vào trong, bắn hết lên người, Tiểu Viên nghĩ bụng phải quay vào trongngay.

Thang Hi Hàn vừa cúp điện thoại thì lại ngay lập tứccó điện thoại của Tiểu Viên gọi đến. Diệp Thụ Thần cố ý nói lớn: “Ngọt ngào quáđi, lãng mạn quá đi.”

Anh cười rồi nhấn nút nghe: “Viên Viên, có chuyện gìvậy?”

Cơn mưa tầm tã cộng thêm những cơn gió thổi rít. TiểuViên gần như ướt sạch, cô gồng mình đứng ở ban công của tầng thứ mười chín,tiếng nói của cô cũng như bị lạnh cóng: “Thang Hi Hàn, anh đang ở đâu? Anh vềngay bây giờ được không?”

Khổ nỗi tầng mười chín cao quá, gió thổi lớn quá, âmthanh nghe không rõ lắm.

“Về á? Hôm nay anh chắc chắn sẽ về.”

Nhưng mà lúc nào mới về chứ? Em lạnh quá!

Tiểu Viên càng nói lớn hơn: “Thang Hi Hàn, anh vềnhanh đi, ngay bây giờ! Em... em đang ở ngoài ban công, không vào trong được,em không may để cửa ban công sập khóa. Mưa lớn quá, anh mau về đi!”

Lần này thò Thang Hi Hàn đã nghe rõ ràng: ‘Cái gì? Làmsao? Anh biết rồi, em chờ nhé!”

Nhưng Diệp Thụ Thần ngồi bên cạnh thì không biết haingười bọn họ đang nói chuyện gì. Chỉ nghe tiếng Thang Hi Hàn cứ hỏi cái gì, cáigì, lại cho rằng âm thanh anh mở lớn quá, bèn vội tắt đi.

Tiểu Viên hình như đã nghe thấy tiếng anh trả lời, lạicàng nói lớn hơn: “Thang Hi Hàn, anh mau về đi. Em... em bị khóa ở ngoài bancông rồi. Hu hu.”

Một tiếng cười bật ra. Diệp Thụ Thần cố hết sức đểkiềm chế nhưng không được, anh bật cười.

Chiếc xe vòng đến cổng khu nhà thì dừng lại. Diệp ThụThần ngó đầu ra, một nhân viên bảo vệ mặc quần áo mưa ngay lập tức chạy tới:“Xin lỗi, xin lỗi! Hai anh thông cảm, có hai chiếc xe va chạm ở cổng vào, sựviệc vẫn đang xử lý, chắc sẽ xong ngay thôi.”

“Cậu ở đây vòng xe quay về đi, mình tự đi vào cũngđược, cũng không xa lắm.” Thang Hi Hàn nói xong toan bước xuống xe.

Diệp Thụ Thần hét lớn: “Cậu thần kinh à! Mưa to thếnày không xa cũng thành xa, về đến nhà có mà ướt như chuột lột, đợi lúc nữađi.”

Sau đó quay sang nói với nhân viên bảo vệ: “Các anh cóô không?”

Anh nhân viên bảo vệ suy nghĩ một lát: “Chúng tôi đềumặc áo mưa cho tiện làm việc, ô thì chắc ở văn phòng có, để tôi tới đó mượn chomột chiếc.”

Thang Hi Hàn đã mở cửa xuống xe: “Không cần phiền anhthế đâu, chỉ có vài bước thôi, không sao đâu mà.”

Diệp Thụ Thần không kịp gọi anh lại. Nhìn bóng anh vútđi trong cơn mưa như trút nước, lắc lắc đầu: “Không sao cả? Ướt sạch rồi cònnói!”

“Thang Hi Hàn, mau cứu em! Cứu em!” Tiểu Viên nhìnthấy bóng anh xuất hiện, liền nhảy tưng tưng ngoài ban công.

Anh vừa mở cửa ban công, ngay lập tức cô lao vào bêntrong rũ rũ người, nói: “Lạnh quá đi mất, ướt hết cả rồi. Hu hu, không phải emcố ý đâu.”

Thang Hi Hàn nhìn cô, chẳng biết phải nói gì, sao côcó thể khiến mọi việc đến mức này cơ chứ? Lớn như vậy rồi mà chẳng khác nào mộtđứa trẻ, khiến anh cả ngày phải lo lắng. Anh vào phòng tắm lấy một chiếc khănbông lau đầu và lau mặt giúp cô, trong ánh mắt có chút xót xa, nhưng giọng nóivẫn cứng rắn: “Ừ, anh biết là em không cố ý, chắc chắn là em không cố ý ngốcthế này rồi.”

Ai đó cảm thấy mình thật là ngốc, giọng lí nhí, nũngnịu nói: “Anh đừng trách em mà, em cũng đáng thương lắm chứ! Mà sao anh cũngướt cả rồi thế này, không mang ô à?”

Quần áo dính chặt vào người, bất giác, cô nhảy tưngtưng đến trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm.

Đôi mắt long lanh như chứa đầy nước, ánh lên sángngời, chóp mũi lạnh cóng đỏ ửng lên, phập phồng trước mắt anh. Bộ quần áo mỏngmanh đã ướt hết cả, ôm sát lấy cơ thể cô. Cô cứ nhảy tưng tưng như vậy, nhữngthứ khác cũng giống như chiếc mũi kia, lúc lắc lúc lắc trước mắt anh một cáchnghịch ngợm.

Họng anh bỏng rát, nuốt nước bọt, cuối cùng cũng hắnggiọng nói: “Anh không sao, lúc về đến đây thì cửa vào có sự cố, xe không vàođược, anh đi bộ về.”

Tiểu Viện vô cùng rầu rĩ. Cô lại gây phiền hà cho anhrồi, khiến anh ướt sạch cả người, có khi lại còn bị cảm ấy chứ, nếu không, saongười anh lại nóng thế này, họng cũng khò khè nữa... chắc chắn là có vấn đềrồi.

Cô vội vã đẩy anh vào phòng tắm: “Mau mau, anh đi tắmnước ấm đi cho bớt lạnh. Đừng mặc bộ đồ ướt này nữa.”

Thang Hi Hàn nhìn cô, có chút lo lắng, nói: “Anh khôngsao, thật mà, em tắm trước đi.”

Tiểu Viện làm bộ tức giận nói với anh: “Sức khỏe emtốt hơn anh, nên đương nhiên là anh tắm trước rồi. Không nói thêm nữa, anh xem,mặt anh đỏ hết rồi đây này, rõ ràng là bị cảm rồi.”

Cô dùng đôi tay nhỏ mềm mại đặt lên cổ, lên trán anhđo thử. Những sợi tóc ướt dính trên má cô, ngọn tóc còn đọng lại vài giọt nướcli ti. Chỉ hơi cử động, những giọt nước ấy liền men theo làn da trắng trẻo, nõnnà lăn xuống đôi bờ môi cô. Cô như chẳng để ý gì, chỉ mím mím môi cho tan đi.

Nhưng chính hành động vô thức ấy đã khiến anh cảm thấycơ thể mình như nóng ran lên. Một cảm giác đau nhói không thể dùng lời để diễntả như đang từ từ gặm nhấm da thịt anh. Anh quay người bước vào phòng tắm, đóngcửa lại. Thôi được rồi, còn tiếp tục thảo luận ướt hay không ướt với cô nữa,chi bằng giết anh đi còn hơn, cứ nghe theo lời cô, tắm vậy.

Nhưng... anh lại mở cửa một lần nữa, Tiểu Viên vội vãhỏi: “Lại sao thế?”

Anh hạ thấp giọng, đỏ mặt nói: “Anh đã lấy quần áođâu, tắm sao được?”

Tiểu Viên nhanh nhảu nói: “Không phải vội, để em đilấy cho. Anh cứ tắm luôn đi, đừng mặc bộ quần áo ướt này nữa.”

Anh ngoan ngoãn trở vào, lúc này tốt nhất là không nêntranh luận với cô làm gì cho an toàn.

Tiểu Viên cũng trở về phòng thay một bộ quần áo khác.Tới lúc cô sang căn nhà Thang Hi Hàn đang ở để lấy quần áo giúp anh mới chợtkêu lên thê thảm: “Chết rồi, làm sao giờ?” Cô trở về phòng khách, nhìn đốngquần áo nam đang bay phấp phới như cờ Liên hợp quốc ngoài ban công kia (bao gồmcả nội y), có cảm giác đại nạn sắp giáng xuống đầu, cô chỉ muốn bay đi choxong.

“Viên Viên, em đưa quần áo vào cho anh được không?”Anh bắt đầu gọi với ra.

Tiểu Viên đầu óc rần rần, “ừ” một tiếng, đưa quần áovào bên trong.

Nhưng một lúc sau...

“Viên Viên, quần trong của anh đâu? Lấy giúp anh với,em quên rồi.”

Ý, anh không mặc không được sao? Dù sao thì em cũngđâu có nhìn thấy! Nhưng mà những lời này nói ra có được không? Tiểu Viên thấpgiọng nói nhỏ: “Gì nhỉ? Thang Hi Hàn... hay là... anh mặc lại chiếc quần hômnay được không, hi hi,..., chắc cũng không bẩn lắm đâu nhỉ?”

Thang Hi Hàn ngẩn người trong phòng tắm. Nghe nhữnglời này, ý cô như muốn nói anh không cần phải mặc đâu, mặt lại càng đỏ hơn,nghĩ bụng, em đang làm cái trò gì thế hả Chu Tiểu Viên? Giọng nói bất giác cóchút bực bội: “Em nói gì cơ?”

Tiểu Viên nghĩ bụng, chẳng lẽ không mặc lại được thậtà? Lẽ nào thực sự rất bẩn sao? Cô cẩn trọng nói: “Nếu một mặt không mặc lạiđược, hay là anh lộn lại mặt kia đi?”

“Chu Tiểu Viên!” Thang Hi Hànphát hỏa. “Em đang làm cái trò gì thế hả?”

Tiểu Viên nghe thấy tiếng anh, tim đập thình thịch,không biết nói gì nữa, đành nói thật: “Ờ, ừm, em không cẩn thận nên đem giặthết quần áo của anh rồi. Vì phơi quần áo nên mới bị khóa ở ngoài như vậy”

“Sao em ngốc thế! Thế mà em còn bảo anh đi tắm, lạicòn bảo đi lấy quần áo giúp anh!” Giọng nói phía bên kia cánh cửa có vẻ rất vôvọng.

Giọng Tiểu Viên như sắp khóc, nói: “Không phải em cốtình mà, em cũng vừa mới nhớ ra thôi! Anh mặc lại cái cũ một lần là được mà?”

“Anh vứt vào trong bồn nên ướt hết rồi, không mặc đượcnữa.” Anh nghiến răng nói từng từ, từng từ một.

Làm sao bây giờ? Mặc của em? Hay là không mặc? Haiphương án này, Tiểu Viên cảm thấy đều khả thi, nhưng tại sao lại không nói ra?Cô cảm thấy, nếu nói ra, thì nhất định sẽ rất thảm!

Vẫn may, trong lúc đang không biết nói gì thì anh đãlên tiếng trước: “Ở cổng khu nhà có cửa hàng tạp hóa đấy, em đi mua đi, anhđợi.”

“Thang Hi Hàn...”

“Không nói thêm gì nữa! Không ý kiến gì nữa! Khôngthắc mắc gì nữa!”

Hét cái gì mà hét chứ, anh nghĩ mình đang quay phim ThủyVân Gian[1]chắc? Tiểu Viên lẩm bẩm.Chẳng qua cũng chỉ là giặt chiếc quần trong của anh thôi, có gì mà phải làm ầmlên chứ? Người ta cũng có định nói gì đâu, chỉ định hỏi anh mặc size bao nhiêuthôi, dùng đồ PurCotton hay là Lycra?!

1. Tên một bộ phim truyền hình của đạodiễn Thẩm Di.

Tiểu Viên bực bội đi xuống, nghĩ thầm, đó quả thật làlỗi rất lớn sao? Cứ cho là không mặc đi, thì cũng có ai biết đâu cơ chứ, đúngkhông nào?

Nghe thấy tiếng Tiểu Viện mở cửa, anh nói, giọng sốtruột: “Mau lên đi em!”

Tiểu Viên nhìn chiếc quần trên tay, có chút nghi hoặc,định nói chuyện với anh một chút: “Thang Hi Hàn, em mua về rồi đây, nhưng mà,anh nghe em nói này, là thế này, quần áo khi mới mua về thì nên giặt qua mộtlần nước, đặc biệt là quần áo bó sát người, nếu không sẽ không vệ sinh lắm.”

“Em ngơ à? Giặt thì chẳng phải sẽ ướt sao, thế thì mặckiểu gì? Thôi, em đừng nói nhiều nữa, đưa cho anh đi!” Anh hé cửa phòng tắm,đưa tay ra với lấy.

Tiểu Viên rụt rè đưa ra, trong lòng cảm thấy thứ đồchưa giặt này nếu trực tiếp mặc lên người thì thật là ghê quá! Chẳng phải cácbác sĩ vẫn nói, sau khi đi vệ sinh phải rửa tay, nếu không thì rất có thể sẽ bọnhiễm bệnh gì đó sao?

Bất giác, trong đầu Tiểu Viện lóe lên một tia sáng. Côgiật lại chiếc quần vừa đưa ra, ngọt ngào khẩn cầu: “Thang Hi Hàn, hay là, anhdùng tạm băng vệ sinh hằng ngày của em nhé? Vừa vệ sinh vừa không phải giặt.”

“Chu - Tiểu – Viên! Em immiệng cho anh nhờ!!!”

Sư tử cũng chẳng gầm to bằng anh, Tiểu Viên cảm thấy rấtấm ức, nghĩ bụng, chưa hiểu rõ chuyện gì đã làm ầm cả lên. Có phải bảo anh dùngbăng vệ sinh bình thường đâu cơ chứ, mà là loại hằng ngày, hiểu chưa? Khôngphải cái loại dày dày ấy! Còn kêu gì? Lẽ nào lại để cho anh ấy mặc chiếc quầnkhông vệ sinh như thế thật? Tuyệt đối không được! Tiểu Viên dùng lực giật mạnh,kéo chiếc quần lại.

Giọng của Thang Hi Hàn có lẽ không thể cao hơn đượcnữa rồi, dù sao thì cũng chỉ có cao hơn chứ không thể có cao nhất, mà khôngphải ai cũng có thể làm được, có phải Vitas[2] đâu cơchứ?

2. Một nghệ sĩ Opera người Ukraina.

Anh cố gắng kiềm chế giọng nói của mình nhưng cuốicùng cũng không thể giữ cho ngọn lửa không thổi lên bùng bùng: “Chu Tiểu Viên,em mà không đưa vào đây, anh ra ngoài thì em cứ chờ đấy!”

Đã định đưa ra rồi, tại sao Tiểu Viên lại vội vã rụttay lại như vậy? Lúc ấy, trong đầu Tiểu Viên chợt lóe lên câu chuyện kéo dàimười mấy phút đã xảy ra ở bệnh viện cô làm vài ngày trước.

Một người đàn ông trung niên chạy từ tầng một lên tầngbốn, rồi lại từ tầng bốn chạy xuống tầng một, chạy đi chạy lại mấy vòng. Mộtngười phụ nữ trung niên đuổi đi đuổi lại mấy vòng, đuổi được rồi thì cầm giàyđập lấy đập để, một chiếc bị gãy, liền lấy chiếc còn lại đập tiếp. Vừa đập vừamắng mỏ, vừa đuổi vừa đánh,... khung cảnh lúc ấy, cứ như là... Dung ma ma xuyênkhông. Hai người đuổi nhau chí chết ấy đều có sự kiên trì đến đáng kinh ngạc,người phụ nữ trong lúc rượt đuổi, mắng đến nỗi lớp trang điểm cũng trôi hết,tóc tai rối bù, lúc tăng tốc độ, mái tóc bay phần phật, như bị điện mấy trămvôn giật.

Khung cảnh ngày hôm ấy trước nay chưa từng xảy ra. Lầutrên lầu dưới, ngoài các bác sĩ ra, bệnh nhân cũng xúm lại xem. Cuối cùng, bệnhviện phải gọi tất cả bảo vệ tới mới có thể chấm dứt cuộc chiến đấu ác liệt ấy.

Ai mà biết được người phụ nữ đang thở không ra hơi vàngười đàn ông đang mồ hôi đầm đìa kia hóa ra lại là vợ cùng chồng đi khám Nam khoa.Phát hiện có bệnh sinh lý, bà vợ nổi cơn tam bành lao đến đánh chồng. Ngườichồng oan ức, giơ tay lên trời thề rằng không hề làm chuyện gì có lỗi với vợ.Đường đường một người đàn ông mà lại nước mắt đầm đìa, nói: “Nếu tôi mà ăn vụngthật thì cũng phải biết chùi mép chứ, sao lại để bà đi khám cùng thế này được?”

Cuối cùng, bác sĩ phải đứng ra giải thích: “Việc lâynhiễm bệnh sinh lý mà không qua quan hệ nam nữ cũng không phải không thể xảyra, mặc dù tỉ lệ rất thấp, nhưng vẫn có thể có. Vì vậy, mọi người nên tránh sửdụng trực tiếp các thiết bị vệ sinh công cộng, phải rửa tay, chú ý vệ sinh cánhân.”

Tiểu Viên nghĩ, đây chẳng phải là liên quan đến vấn đềvệ sinh cá nhân hay sao? Cô hãy còn nhớ người phụ nữ nọ nói lúc rời đi vẫn còngầm gừ: “Tôi không cần biết ông làm sao mà mắc bệnh, tôi nói cho ông biết, từnay đừng có hòng chạm vào tôi!”

Anh thấy đấy, có khi vệ sinh cá nhân chỉ liên quan đếnmột cá nhân, cũng có khi liên quan đến mọi người, à không phải, không phải mọingười, nhưng ít nhất cũng liên quan đến hai con người đấy!

Xấu hổ quá, mình đang nghĩ gì thế này? Mặt Tiểu Viênđỏ ửng, trông như quả hồng phơi nhiều nắng, nóng bừng, như thể chạm vào là nướcsẽ chảy ra.

Nghĩ vậy, Tiểu Viên ghé sát vào cửa phòng tắm, nói:“Thang Hi Hàn, thế này quả thật mất vệ sinh lắm. Em nghĩ ra rồi, em sẽ dùng máysấy sấy khô cho anh nhé, một lúc là được thôi, anh chờ thêm chút nữa nhé! Nếukhông thì anh ra ngoài, rồi tí nữa vào mặc cũng được.”

Thang Hi Hàn ở phía bên kia cánh cửa, máu trong ngườiđã bắt đầu chảy ngược lên, lúc này trừ việc bị cô làm cho ức chế, còn có mộtthứ khác đó là...

Anh hoàn toàn không biết mức độ đen tối của câu nóinày là bao nhiêu, càng nói càng lớn.

“Được rồi, được rồi, em không cần phải nói nữa! Mau điđi” Giọng của anh trầm và sâu, như cảm giác mất bình tĩnh và tức giận khi bịmuỗi đốt vậy.

“Ừ.” Không ngờ anh không tranh luận gì với cô nữa,cũng chẳng nói lớn tiếng nữa, bỗng nhiên cô lại có chút lo lắng, lẽ nào cô thựcsự rất quá đáng sao? Đã làm cho anh tức giận lắm sao? Cô vừa bật máy sấy sấychiếc quần mà lát nữa anh sẽ mặc, vừa dò hỏi:

“Thang Hi Hàn, anh vẫn còn ở đấy đấy chứ?”

Anh sắp bị cô làm cho tức chết, bực bội đáp lại: “Sắpkhông còn ở đây nữa rồi.”