Thời Gian Hoa Nở

Chương 19: Ngoại truyện



1.

Sau khi Chu Tiểu Viên chính thức thăng chức thànhThang phu nhân, cuộc sống của Thang Hi Hàn cũng không có quá nhiều thay đổi.Mọi thứ đều như cũ, ai đó có vẻ về cơ bản là hài lòng với việc này. Tuy nhiêndạo gần đây, Tiểu Viên bị mê mẩn bởi trò ăn cắp thức ăn, chất lượng cuộc sốngcủa ai đó giảm một cách rõ rệt, thức ăn hầu hết đều là đồ chay.

Về việc ăn chay này, lúc đầu Thang Hi Hàn cũng khôngđể ý lắm, có một lần nhắc đến, Tiểu Viên vừa ngáp vừa trả lời: “Ăn chay có lợicho sức khỏe.” Anh cũng chẳng nói gì thêm. Ăn chay cũng chẳng có gì, nhưng nộidung của những món chay này mặc định là những món sống, ít nhất cũng khiếnngười khác phải điên đầu chứ nhỉ?

Một lần Thang Hi Hàn nghi hoặc hỏi Tiểu Viên: “Tại saongày nào chúng ta cũng ăn rau sống vậy?”

Tiểu Viên chột dạ đáp: “Rau sống có nghĩa là sinh tài[1], ýnghĩa hay thế còn gì?”

[1] Trong tiếng Trung, từ “rau sống” và“sinh tài” có âm đọc gần giống nhau.

Ừ, ý nghĩa hay thật, nhưng cũng không cần ngày nàocũng ăn chứ? Thang Hi Hàn đề nghị: “Nhưng tại sao nhà mình không ăn đỗ, khoaitây hay hành gì đó?”

Tiểu Viên lẩm bẩm một mình, cười ranh mãnh: “Đồ ngốc,đỗ thì phải tách, khoai tây thì phải thái chỉ, thái hành thì cay hết cả mắt,phiền phức lắm! Chỉ có mấy thứ rau, rửa qua nước là cho luôn vào nồi được, đềulà những món chế biến cực đơn giản. Ha ha ha!”

Tiểu Viên vừa ăn vừa nói: “Ngày mai ăn cải chíp nhé!”

Thang Hi Hàn nhìn đống rau trước mặt, nở một nụ cườiméo xệch, tuần này đã ăn tới bảy, tám bữa rồi!-_-!

2.

Sau khi Tiểu Viên có thai, cô càng hạnh phúc hơn, tâmnguyện được viên mãn, về cơ bản cuộc sống của cô không khác gì của lợn, ngoàiăn và ngủ, cô không cần phải làm bất cứ việc gì khác. Nhưng dù sao người cũngkhông phải là lợn, khi một người chẳng phải làm bất cứ việc gì thì sẽ suy nghĩrất nhiều.

Dạo gần đây Tiểu Viên thường xuyên suy nghĩ rất nhiều,cuối cùng không thể chịu nổi nên đã kể lại thành quả suy nghĩ của cô cho ThangHi Hàn, đó là vấn đề liên quan đến tên của đứa trẻ.

Cái tên khiến Tiểu Viên dằn vặt suốt cả một đời thì đãkhông có hy vọng gì rồi, nên bảo bối của cô không thể đi theo vết xe đổ của mẹnó. Nhất định cô phải đặt cho bảo bối một cái tên thật đẹp, Thang Viên chỉ cóthể là tên gọi ở nhà, còn tên chính thức thì sao?

Thang Hi Hàn cười nói: “Vẫn còn chưa biết là trai haygái, vả lại, cái tên cũng chỉ để gọi, quan trọng gì chứ!”

Thời kỳ ốm nghén của Tiểu Viên gần như không có biểuhiện gì, không nôn, không sợ thứ gì, nhưng vấn đề nặng nhất là vấn đề tâm lý,tâm trạng thì cứ gọi là thay đổi khó lường, nghe Thang Hi Hàn nói “quan trọnggì chứ”, cô liền bốc hỏa.

Cô đau khổ nhớ lại những câu chuyện ái hận tình thù màcô đã cùng ba chữ Chu Tiểu Viên này trải qua suốt quãng đời vừa rồi. Nhưng hơncả, cô nhớ đến một người bạn học còn bi đát hơn cả mình. Nghe nói cậu học sinhấy họ Ân, tên chỉ có một chữ Tuấn. Con trai mà tên Tuấn, Ân Tuấn, Anh Tuấn… thìđúng là một cái tên thật đẹp.

Có lẽ bố mẹ cậu ấy rất hãnh diện, nhưng sự hãnh diệnnày vào một ngày đã bị một thầy giáo có giọng địa phương đặc sệt phá tan nát.Người thầy giáo này có giọng địa phương rất nặng, khi điểm danh, đã đọc tên cậuthành Ân Hành[2]. Cả lớp ồ lên, từ đó vềsau, chẳng ai còn nhớ cậu ta tên là Tuấn nữa, bọn con trai thì gọi cậu ta là ÂnHành, còn đám con gái thì không gọi tên, nhìn thấy cậu ấy chỉ cười ồ lên.

[2] Trong tiếng Trung, chữ Tuấn và chữ Hànhcó cách đọc gần giống nhau.

Biệt danh này của cậu ta đã truyền tới tận tai bác bảovệ. Một lần trường tổ chức đại hội, có người đến tìm gặp cậu ta, bác bảo vệ híhửng đứng giữa cổng trường, hô lớn: “Ân Hành, ra có người gặp.”

Cậu ấy tức giận! Thực sự tức giận rồi!

Cậu liền hét lên như ngựa hí: “Cháu tên là Ân Tuấn, ÂnTuấn, cậu, cậu, cậu, cả cậu nữa…”

Cậu ta chỉ tay khắp lượt, nói toáng lên trước tất cảmọi người: “Tất cả các cậu không được phép gọi tôi là Ân Hành nữa, đã nghe rõchưa?”

Thật ra, tiếng gọi của bác bảo vệ cũng không lớn, chắcchắn là không lớn bằng tiếng của cậu. Lúc đầu thì cũng không có nhiều ngườinghe thấy, nhưng sau khi cậu ta la toáng lên thì tất thảy đều nghe thấy. Thậmchí khi đá bóng, mấy thằng nhóc lớp dưới cũng gọi cậu ta là anh Ân Hành.

“Thật là bi đát quá, phải không anh?” Tiểu Viên nói,tỏ vẻ thông cảm.

Thang Hi Hàn cười: “Buồn cười quá!”

Cuối cùng, để làm hài lòng tính khí của cô vợ, ThangHi Hàn đồng ý, nhất định sẽ đặt cho bảo bối một cái tên không có bất cứ nghĩaxấu nào, cộng thêm, sẽ đồng ý cho nó toàn quyền quyết định tên gọi của mình saunày.

Sau khi vấn đề đau đầu về cái tên đã được giải quyết,Tiểu Viên lại tiếp tục lo lắng về gene. Cô nhắc đến con trai của chị y tátrưởng năm nay lên lớp một, thế nhưng…

Tiểu Viên nói với Thang Hi Hàn, vẻ vô cùng lo lắng:“Anh biết không, chồng của chị y tá trưởng chỗ em là giảng viên đại học đấy!”

“Hả, rồi sao?” Thang Hi Hàn bất lực nghe cô nói.

“Nhưng con trai họ năm học đầu tiên thi cuối kỳ chỉđược có bốn mươi ba điểm thôi!”

“Lệch môn nghiêm trọng thế à? Môn nào mà được có bốnmươi ba điểm vậy?” Thang Hi Hàn cũng cảm thấy có chút hơi thổi phồng, Tiểu Viênơi, mới lớp một mà.

Tiểu Viên khẳng định lại: “Không phải là môn nào, màlà hai môn cộng lại cơ đấy.”

“Cái này…” Thang Hi Hàn không biết nói gì, không biếtphải làm sao để an ủi cô.

“Tuy chị y tá trưởng không phải thiên tài gì nhưngcũng không đến nỗi học hai môn cộng lại mới được bốn mươi ba điểm chứ, theo anhcái này là do ai? Hai vợ chồng nhà họ, đợt họp phụ huynh giữa kỳ đã thảm lắmrồi, đợt họp phụ huynh cuối năm chẳng ai muốn đi họp. Về sau, ông bố tìm thằngbé họp gia đình, nghe nói sau đợt ấy, thằng bé về nhà, nằng nặc đòi tuyệt giaovới bố.”

Thang Hi Hàn than thở: “Thang Viên sẽ không thế đâu…”

Tiểu Viên vẫn lo lắng: “Nhưng em ngốc thế này, đến lúcấy… đến lúc ấy thì ai đi họp phụ huynh?”

Thang Hi Hàn ôm cô vào lòng, hôn nhẹ một cái, cườinói: “Không sao cả, bảo Diệp soái đi!”

Ở một nơi cách đó rất xa, Diệp soái hắt xì hơi liêntiếp ba cái liền.

Mục Mục

Tôi tên là Mục Xuân Vân. Đúng, không sai, Mục XuânVân. Xuân trong từ mùa xuân, Vân trong từ tinh vân. Những người bạn của tôi đềugọi tôi là Mục Mục, tất nhiên là dưới sự gợi ý của tôi. Đôi khi cũng có một sốngười trí nhớ không được tốt lắm, thỉnh thoảng vẫn ghép ba từ Mục, Xuân, Vânvới thứ tự không giống nhau để xưng hô với tôi, thì xin lỗi, bản cô nương sẽkhông thèm để ý đến mi một cách rất cá tính.

Người bạn thân của tôi là Chu Tiểu Viên. Vì cái têncủa mình mà cô ấy bức bối trong lòng, tôi thì nghĩ chẳng việc gì phải thế. HọChu, tên là Chu Tiểu Viên, cũng rất hợp mà, tôi chẳng thấy có gì không hay cả.Còn về tôi, Xuân Vân, ôi trời, nghe một cái đã biết là cái tên khắp đâu đâucũng nghe thấy, được chưa ạ? Phải nói là, cái hồi mà tôi sinh ra thì phimtruyền hình Đài Loan bắt đầu nở rộ, tôi không thể hiểu nổi tại sao mẹ tôi lạiđặt cho tôi cái tên quê một cục như vậy.

Trong một thời gian khá dài, mẹ tôi giấu bặt tôi. Chođến một ngày nọ, bà nói với tôi: “Từ nay con đừng có gặng hỏi nữa, đặc biệt làtrước mặt bố con, biết chưa hả?”

Sau đó, bà lại nói với tôi, cái từ Xuân trong Xuân Vânnày bắt nguồn từ Nghi Xuân, tên một thành phố ở Giang Tây. Cái thành phố ấy gầnđây gặp hạn, ít nhất thì cũng thảm hơn tôi, trên mạng nói khẩu hiệu tuyêntruyền của thành phố này là: Thành phố có tên gọi Mùa xuân. Ôi trời, chẳng biếtcó phải thật hay không nữa, nếu mà đúng là thật, thì người nghĩ ra câu này đúnglà có tài đây, không lãng phí tỉ lệ chín mươi chín phẩy tám phần trăm bị đàothải kia. Dù sao thì thi công chức ở Trung Quốc, tỉ lệ đạt chuẩn còn khó hơnthi vào trường Không quân!

Mẹ tôi nói, thành phố Nghi Xuân này là nơi có mối tìnhđầu của bố tôi, người đó tên là Lâm Vân. Lúc đầu bố tôi định đặt tên là Tứ Lâm,nghe rất hay, nhưng thêm họ vào liền biến thành Mục Tứ Lâm, có nguồn gốc trongtôn giáo. May mắn là cái tên “Mục Tứ Lâm” này cuối cùng bị bố tôi cho qua, thếlà tôi được đặt tên Mục Xuân Vân.

Khi nghe xong, hai con ngươi tôi như muốn bắn rangoài, tôi nói: “Mẹ à, bố nghĩ mẹ chết rồi chắc?”

Mẹ trừng mắt nhìn tôi: “Nói thế này cho con hiểu nhé,từ nhỏ mẹ đã ngưỡng mộ bố con, còn bố con từ nhỏ đã chẳng có ý gì với mẹ, vìthế người chết không phải là mẹ, mà là người phụ nữ kia kìa. Chính vì thế mẹmới sinh ra con, con và mẹ đều phải cảm ơn người ấy, nếu không thì đến con cũngchẳng có, chứ đừng nói đến việc đặt tên gì.”

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn mẹ từ một góc độ khác, mặcdù lúc bình thường tôi cũng chẳng có nhiều góc độ cho lắm. Nhưng chẳng hiểu saolúc ấy, tôi cảm thấy bà có gì đó hơi đặc biệt. Một lúc lâu sau tôi chẳng nóiđược gì, mẹ tôi lại tiếp tục nói: “Ngày trước con còn bé, có nói con cũng chẳnghiểu được, bây giờ con đã biết rồi, từ nay về sau đừng có nhắc đến chuyện nàytrước mặt bố con.”

Mẹ tôi nói xong liền đi đong gạo nấu cơm, còn tôi thìchoáng váng như đang mơ ngủ. Mở cửa sổ ra, rất muốn hét lên thật to như trongmấy tiểu thuyết ngôn tình người ta vẫn làm, nhưng cuối cùng cũng chẳng có cáigan ấy, chỉ dám thở dài một tiếng, rồi hắng hắng giọng nói với mẹ: “Thế mẹkhông ghen à?”

Mẹ tôi vừa nấu cơm vừa trả lời: “Phí lời, là con concó không ghen được không? Nhưng mà ghen hay không là do mình tự chọn lựa, chọnxong rồi thì không nghĩ ngợi gì nữa, nếu cần thì cần, nếu không cần thì thôi,dù sao thì ông ấy cũng chẳng lừa dối mẹ, là mẹ cam tâm tình nguyện. Cuộc sốngvợ chồng cũng như ăn một bữa cơm vậy.” Bà nhấc chiếc nồi lên, rồi ví von. “Hỏicó ăn cơm không, ăn thì bảo là ăn, không ăn thì bảo là không ăn, nhưng đừng cótrả lời là tùy. Nếu mà cứ tùy, thì cơm chưa chắc đã được ăn, mà hậu quả khôngbiết sẽ thế nào.”

Đó là lần nói chuyện “thâm sâu” duy nhất với mẹ trongcuộc đời tôi. Nhưng lúc ấy tôi cảm thấy rằng, mẹ tôi là một người phụ nữ rấtcừ, những lời bà nói cứ vọng mãi trong đầu tôi.

Nhưng tôi lại đem những lời nói ấy để phí hoài nhữngnăm tháng thanh xuân của mình, để tuột mất lần rung động đầu đời… Là ai nói cóđôi lúc rung rinh? Là ai nói kéo kéo tay áo, không đưa tôi đi?... Tóm lại, tôivật vờ sống đến ngày hôm nay, người mà tôi yêu nhất ấy chẳng biết giờ này anhta đang ở đâu, còn cái tên tiếp theo, sao mãi chẳng thấy xuất hiện.

Nói một câu đang thịnh hành bây giờ, đó là, tôi cô đơnquá, bết bát quá, mà chẳng biết chạy đi đâu…

Xuân đi xuân lại đến, còn hắn thì vẫn chẳng biết ở nơinào, chẳng thèm trở về. Haizz! Còn biết làm gì nữa đây, bất hạnh lớn nhất củađời người chẳng phải là nhìn thấy một chiếc siêu xe mà chẳng thể nào ngồi lênđó được sao?

Tôi không hề bi quan, tuyệt đối không! Đã bao lần tôigiương cao ngọn buồm hy vọng, nhưng, trời ạ, tại sao người khác thì cứ lướt quatôi, còn tôi lại cứ ngồi đó mà giương buồm? Điều bi kịch nhất đó là, mẹ ơi,không có gió thì căng buồm cái nỗi gì?

Muốn biết thêm chi tiết mời đọc “Đại ký sự hẹn hò củađại mỹ nhân ai nhìn cũng yêu: Mục Xuân Vân”.

Trang thứ ba mươi tám – trời đẹp lòng không đẹp, lầnhẹn hò thứ ba mươi tám đã thất bại. Nguyên nhân thất bại, tên này chính là tênđã hẹn hò với tôi trong lần thứ hai mươi. Hắn còn chẳng thèm nhớ đến mình! Làmbộ, còn bổn cô nương thì vẫn nhớ hắn! Chi tiết nguyên nhân thất bại mời xemtrang thứ hai mươi.

Trang thứ hai mươi – địa điểm gặp mặt là ở IKEA. Rútra hai chiếc thẻ hội viên, bảo tôi và hắn chung một cốc cà phê chưa là gì, đãthế trong cốc cà phê cho liền năm viên đường, tám viên sữa bò. Mẹ ơi, không sợbị tiểu đường à?

Cuốn “Đại ký sự” này chính là những cuộc hẹn hò mấynăm qua của tôi. Hầu hết đều khá ngắn ngủi, có duy nhất một lần khá dài, cũnglà do hiểu lầm. Tôi lật đến trang thứ ba mươi ba.

Chàng trai số ba mươi ba là nghiên cứu sinh ngành nghệthuật trong trường của chú họ tôi. Thật lòng mà nói, lần đầu tiên gặp mặt, tôichẳng có ấn tượng gì với anh ta. Chẳng biết anh ta có phải là nhà nghệ thuậthay không? Không phải tôi ngại ngùng chẳng dám nhìn, mà bởi vì, chú họ hỏa tốcthông báo với cô tôi, cô tôi lại hỏa tốc thông báo cho tôi. Chưa hiểu rõ đầucua tai nheo ra sao, lại tưởng chú tôi đau ốm gì, đến kính áp tròng cũng chẳngkịp đeo đã vội lao đi.

Vì vậy, chàng trai số ba mươi ba, vào lần đầu tiên gặpmặt, tôi vốn không nhìn rõ anh ta. Trong phòng làm việc của thầy giáo, haichúng tôi như hai sinh viên tăng ca, nói được vài câu, trao đổi số điện thoạirồi đường ai nấy đi. Sau đấy, chú họ tôi hỏi: “Thấy thế nào?”, tôi quả thựcchẳng lôi ra được tật xấu nào của hắn ta. Thời gian gặp mặt ngắn quá, đã thếtôi còn không đeo kính áp tròng.

Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện: “Cũng được ạ.” Kếtquả, đối phương cũng chẳng từ chối tôi, thế là bỗng nhiên bắt đầu qua lại mộtcách rất chi là trời ơi đất hỡi. Khoảng một tuần gọi một cú điện thoại, quennhau được hơn một tháng gặp mặt một lần đi ăn tối, lại còn đi chung với lũ bạncủa anh ta. Tôi cảm thấy có gì đó kì kì, chẳng giống tình yêu chút nào, nhưnganh ta cũng không phải loại người gây phản cảm, nên cũng làm một người bạnchẳng mấy mặn mà.

Về sau, tôi đi giao lưu học tập mất một thời gian, khoảnghơn nửa tháng gì đấy, điện thoại thì tắt. Lúc về nhìn thấy tin nhắn của hắn,mới nhớ ra là quên không nói cho người ta. Định bụng gọi điện thoại giải thíchvới người ta một câu cho phải phép. Chẳng ngờ, vừa gọi đến, người ta cho ngaymột câu: “Ai vậy nhỉ?”

Ôi trời! Chắc là cũng chẳng coi mình ra gì, nhưng ngạikhông dám nói ra, chắc là đợi mình rút trước. Vừa không có tin tức gì, cái tênkhốn này đã xóa ngay số mình trong danh bạ.

Tôi tức tối, trong điện thoại mắng cho tên khốn ấy mộttrận nhớ đời. Có gì thì nói thẳng ra chẳng phải là xong sao, có cần phải thếkhông?

Sau đợt ấy, chẳng ai dám giới thiệu cho tôi nữa. Chúhọ cũng chẳng giới thiệu cho tôi tên nghiên cứu sinh nào trong trường nữa. Ởđấy, danh tiếng của tôi cũng nổi như cồn, thậm chí khi tôi có việc đến tìm chúhọ, thì tất thảy mọi người trong trường đều nhìn tôi với ánh mắt chẳng có gì làthiện chí. Thôi, dù sao tôi cũng chẳng ham hố gì mấy tên đầu to mắt cận ấy.

Cái gì mà nghiên cứu sinh? Tôi đây đến ống dẫn nướcvới ống thoát nước của hồi tiểu học còn chưa hiểu hết, bảo tôi yêu một tênnghiên cứu sinh làm gì, tôi không tìm được ngôn ngữ chung! Tiết toán hồi cấphai, thầy giáo cứ thao thao bất tuyệt trên bục giảng, tôi thì ngồi dưới đọc Tìnhnhân của Papaver.

Tan giờ học, học sinh trực nhật lau bảng không kỹ, tôinhìn lên mấy thứ ở trên bảng mà ngẩn cả người, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi đứacùng bàn: “Trong tiết toán, sao thầy giáo lại vẽ một dấu cảm thán ở trên bảngthế kia?”

Đứa cùng bàn nhìn tôi mặt méo xệch, cười sặc sụa, nónói đấy là giai thừa! Nếu tôi không nhớ nhầm, thì chắc nó nói đấy là giai thừathì phải..

Thế này mà tôi cưới một tên đang học nghiên cứu sinhthì tôi biết nói gì với anh ta? Vì thế, tôi chẳng muốn nghĩ thêm nữa. Vào cáituổi này, có thể khiến một người giới thiệu dập tắt ý định muốn giới thiệukhông phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Tôi với Chu Chu là bạn học, rồi thành đồng nghiệp,cùng sống một nhà, cùng dùng một nhãn hiệu băng vệ sinh… Chúng tôi rất rấtgiống nhau nhưng chỉ có một điểm không giống, cô ấy thì vô tâm vô tính, còn tôithì đã kinh qua nhiều rồi. Cái năm anh ấy ra đi, tôi ôm Tiểu Viên khóc đến chếtđi sống lại, còn cô ấy bị tôi làm cho sợ chết khiếp.

Đúng thế! Đã từng! Đã từng có nghĩa là qua rồi, cóchuyện gì không thể qua được cơ chứ? Bây giờ, cái hình bóng ấy đã nhạt nhòatrong tôi. Tôi tự nói với mình rằng, chỉ cần cố gắng thêm một chút, kiên trìthêm một chút, thì chắc chắn sẽ thắng lợi.

Vào lần thứ ba mươi tám, tôi nghĩ đến lần thứ năm mươithì tôi có thể quên sạch rồi.

Quả thật, hẹn hò là một cách chữa lành vết thương rấthiệu quả. Khi hẹn hò sẽ có rất nhiều điều thú vị, nhiều con người thú vị đangchờ đợi bạn, hầu hết đều là tuyệt phẩm, nhưng nếu bạn muốn tìm một tên bìnhthường, khó lắm!

Hẹn hò ấy mà, tôi biết cũng chẳng có nhiều hy vọnglắm. Dù họ có tốt thế nào thì cũng có thể bất ngờ làm cho bạn cười ngặt nghẽonhư chú Triệu Bản Sơn[1] vậy.

[1] Triệu Bản Sơn là một danh hài nổitiếng của Trung Quốc.

Nói về cái lần đó nào! Tên mang số hiệu ba mươi bảy,nghe nói là công nhân viên chức trong ngành công an, là con út trong nhà, bêntrên toàn là các chị gái, các anh rể đều là quan to, bố mẹ đều là cán bộ cấpcao. Tôi mừng thầm, đây lẽ nào là cán bộ cấp cao mà mọi người vẫn thường nói ư?

Gặp nhau ở quán KFC, tôi đã thấy trong lòng lạnh toát.Có cán bộ cấp cao nào mà lại vào quán KFC không? Nếu nhân vật nam chính trongtruyện ngôn tình mà mời nhân vật nữ chính đi ăn KFC thì liệu Chu Chu có đến nỗiđiên đảo thế không?

Thở dài! Thảm hơn là tên đang ngồi đằng trước, tôikhông nhìn được mắt anh ta. Không phải là vấn đề nhỏ, nhỏ li ti thì không nóilàm gì, đằng này, mắt anh ta cứ nhắm suốt. Thực sự tôi rất muốn hỏi anh ta, anhcứ nhắm mắt như vậy sao nhìn thấy tôi được chứ? Thế này thì còn hẹn hò cái gì?Lẽ nào, người ta không thèm nhìn mình?

Trong lòng đang muốn đứng dậy đi về, đại ca cán bộchợt nói chuyện, anh ta nói anh là người yêu thích văn học, rồi hỏi tôi: “Cô cóbiết tản văn không? Tôi thích tản văn lắm đấy!” Tôi tối sầm mặt, anh ta nóitiếp: “Hồi còn học đại học tôi có viết mấy bài, cô muốn nghe không? Tôi đọc chocô nghe thử nhé!” Anh ta bắt đầu đọc: “Tiếng còi tàu dần vang tới, tôi sắp phảirời xa vòng tay mẹ hiền, bước vào con đường đi tìm kiến thức, a…a…”

Tôi cố gắng nghe cái đoạn nối “a…a…” của anh ta rồikhông chịu thêm được nữa. Chỗ đó là KFC, chứ không phải là Helsinki[2] nhé.Anh cứ a a như vậy, mọi người sẽ nghe thấy hết! Bao nhiêu người đi qua đi lại,anh là một tên con trai mà cứ a a trước mặt một đứa con gái, thì còn ra cái thểthống gì hả?

[2] Thủ đô của Phần Lan. Ở đây, Mục Mụcđang nói đến KFC lại liên tưởng đến Helsinki là do hiện tượng đồng âm trongngôn ngữ.

Sau khi tôi về, mẹ tôi gọi điện thoại mắng mỏ, nói làhẹn hò không thành nhưng cũng phải giữ cho người ta chút thể diện. Cứ thế này,lần sau còn ai dám giới thiệu cho nữa? Tôi cũng đang điên đây, cái loại ngườiấy mà còn bày đặt cán bộ cấp cao, cho rằng tôi là đứa không có kiến thức phảikhông? Cho rằng tôi là đứa không biết thế nào là cán bộ cấp cao phải không? Hắnvốn không phải là một tên bình thường.

Tôi ném điện thoại, mẹ cũng ném điện thoại. Mẹ nói:“Trong mắt cô, người ta đều không bình thường hết. Cô đã bao giờ nghĩ rằng,trong mắt người ta, cô có bình thường không?”

Tôi nằm khóc thầm, vào những lúc thế này, tôi vô cùngcăm hận một người, tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Tại sao lại để tôigặp anh, quen anh, yêu anh, nhưng cuối cùng lại không có được anh? Chu Chuthích đọc truyện ngôn tình, nói: “Nếu trên thế gian có một người như vậy, thìnhững người khác sẽ trở thành mờ nhạt.”

Cái tên hèn nhát này, anh cứ trốn đi, chính vì cái tênhèn nhát như anh mà tôi muốn mờ nhạt cũng chẳng có cách nào để mờ nhạt đây!Trong tiếng khóc nức nở, tôi nghĩ bụng, trên con đường hẹn hò gian khổ mà tôiđang bước đi, rốt cuộc là cách anh càng ngày càng xa, hay càng ngày càng gầnđây…

Tôi là Mục Xuân Vân, tôi vẫn cứ bước tiếp trên conđường hẹn hò. Mặc dù khổ sở đến chẳng muốn sống, mặc dù chẳng còn cách nàokhác, nhưng tôi vẫn cố gắng hết mình.

Tôi mặc lên người một chiếc áo khoác kiểu Hàn Quốc,đeo thêm kính áp tròng, chuẩn bị xuất phát. Hôm nay là đám cưới của Chim sẻnhỏ, chị em tốt lấy chồng, phù dâu tôi không thể đến muộn. Vả lại, Chim sẻ nhỏnói, hôm nay sẽ giới thiệu cho tôi người anh họ của chồng cô ấy. Nghe nói làcon ông cháu cha gì đấy.

Tôi chẳng thèm quan tâm anh ta ra làm sao, dù sao thìtên số ba mươi chín cũng đã xuất hiện. Ai biết được anh ta có phải là thiênmệnh vương tử mà tôi đang chờ đợi không cơ chứ?

Cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết ngôntình, nhưng nếu dùng trái tim khi đọc tiểu thuyết ngôn tình để nhìn cuộc sống,chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều không?

Trong sách viết: “Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa lại,Người sẽ giúp bạn mở một cánh cửa khác ở đâu đó.” Cánh cửa của tôi ơi, chờ tôinhé!

Lý Phổ

Lý Phổ cảm thấy mình thật đen đủi, con gà con mìnhmuốn bảo vệ bị con chim ưng già cắp đi mất đã không nói làm gì rồi, cái cô vợcủa thằng em họ lại còn nói thêm, thân thế của con sư tử châu Phi hung tợn kiarất đáng thương, phải sống nhờ cậy vào người khác. Đã say như thế rồi, chắcchắn là không thể đưa cô ấy về nhà, bảo anh đưa cô về phòng rồi ngồi đó trôngvài giờ, đợi cô tỉnh rượu rồi hãy về. Bây giờ anh bị ép buộc phải đi bảo vệ consư tử hung dữ nọ.

Anh day day trán, tuy rằng bây giờ cô ta đang khôngbiết trời trăng gì, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thôi anh cũng đã sợ chết khiếprồi. Không thể ở chung một phòng với con người này được, cô ta có quá nhiều “tàkhí”, mặc dù chẳng nói năng gì nhưng anh cũng thấy không khí trở nên ngột ngạt.Gọi cậu tài xế Tiểu Hùng lên, bảo cậu ta ở lại đó, trông chừng cô ta cẩn thận,đợi bao giờ cô ta tỉnh lại thì báo cho anh.

Anh bước ra ngoài hít thở không khí, chuẩn bị xuốngdưới nhà hút điếu thuốc, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại, gõ gõ cửa rồinói thêm: “Tiểu Hùng, người ta là con gái, chỉ trông chừng là được rồi, chú ýmột chút, nếu có gì cần giúp đỡ thì gọi mấy nhân viên khác vào giúp. Thế nhé,giống như là lái xe ấy, phải giữ khoảng cách!”

Nói xong anh đi xuống nhà. Cặp vợ chồng mới cưới đangtiễn khách, anh đứng vào một góc hút thuốc. Chim sẻ nhỏ nhìn thấy anh liền chạyđến bên cạnh, chí cha chí chách nói: “Anh họ à, sao anh lại xuống đây thế? MụcMục đâu?”

“Ờ, cô ấy ngủ rồi…”

“Hai người không nói chuyện à? Cô ấy nói gì với anhthế?”

“Ờ, cô ấy chỉ nói với anh có một câu, bảo anh vặt cáiđầu của cô ấy xuống giúp…”

“Phù… Cái con bé Mục Mục này! À! Đúng rồi, anh họ, anhthấy cô ấy thế nào? Như em đã nói với anh đấy, cô ấy là bạn học của em, rất tốttính. Em định để cho hai người gặp mặt hôm nay, sau đấy thì… he he!”

“Cái này… Em vất vả rồi, nhưng mà…” Lý Phổ toát mồhôi. Trước đó anh đã từ chối sự nhiệt tình này của cô em dâu, nhưng khổ nỗi côgái này bản tính ngốc nghếch, anh đồ rằng cô ấy đang giả bộ ngại ngùng.

Có người gọi cô, Chim sẻ nhỏ liền vỗ vỗ vào vai anh,nói: “Em ra đây một lúc, anh hút thuốc xong thì cũng lên nhé, nói chuyện hẳnhoi, cái cô Mục Mục này tâm tính tốt lắm, tác phong cũng lanh lợi.”

Lý Phổ nhìn theo bóng dáng Chim sẻ nhỏ, có chút nghihoặc, nói đúng ra, hai cô gái là bạn học này đúng là có những nét tương đồng,dù gì thì cũng từ một thầy mà ra.

Điện thoại của Tiểu Hùng gọi đến, anh bắt máy, nghethấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hùng: “Ông chủ, cái cô gái đó… tỉnh rồi… Bâygiờ đang nổi máu điên, anh mau lên đi.”

“Cách cô ấy xa một chút.” Đầu máy bên kia vọng lạitiếng ầm ĩ. Giọng của Tiểu Hùng vô cùng kinh hãi, Lý Phổ cũng sợ, chưa bướcđược mấy bước, miệng lại lắp bắp: “Cô ấy là con gái, chú cứ trốn đi là được,đừng làm cô ấy đau.”

“Không phải, anh mau lên cứu em với. Cô ấy bảo em “xử”cô ấy đi.” Tiểu Hùng nói trong nước mắt.

“Khục… khục!” Lý Phổ suýt sặc, cố nhịn cười, nói:“Đừng để ý đến cô ấy là được mà. Cô ấy say nên nói linh tinh, cậu đừng để ý.”

“Không để ý không được. Cô ấy nói, nếu em không “xử”cô ấy, cô ấy sẽ “xử” em!” Tiểu Hùng đau khổ nói. “Đuổi em chạy khắp phòng rồiđây này. Trời ơi!”

Ký ức về một thời tươi đẹp đã qua

Khi tôi mười mấy tuổi, sự tiếp xúc với văn chương cũngchỉ dừng lại ở những câu chữ tâm sự viết trong cuốn nhật ký của một cô bé yêuthích văn chương hay mơ mộng. Cho đến một ngày tự mình quay đầu lại, mới pháthiện ra rằng thời thiếu nữ đã chỉ còn là dĩ vãng, còn sở thích nhỏ bé ngàytrước đã bị chôn vùi rất lâu rồi, giờ chỉ còn như những hạt bụi.

Và thế là, tôi đã ấp ủ kế hoạch để hoàn thành giấc mơcủa mình, bắt đầu những ngày tháng viết lách tại Tấn Giang. Khi đặt dấu chấmcuối cùng choThanh mai, tôiđã có được hai cuốn sách ở Tấn Giang. Cảm giác sung sướng lúc ấy không thể dùnglời để diễn tả. Sau khi có thông báo rằng Thanh maicó thểđược xuất bản, từ tập bản thảo trở thành một cuốn sách, để tôi có thể cầm trêntay mình, tôi đã nghĩ, đây thực sự là một điều kỳ diệu!

Mỗi người con gái đều cần có một đôi giày thật đẹp,bởi sẽ có một ngày, đôi giày ấy sẽ dắt họ đến với người mà họ yêu nhất. Cuộcsống luôn luôn ẩn chứa những điều không thể đoán trước được, mỗi ngày trôi qua,sẽ đều có những điều kỳ diệu xảy ra.

Cuốn sách nhỏ bạn đang cầm trên tay kể về một cô gáibình thường, có chút gì đó ngốc nghếch, số phận đã đưa cô gặp lại trúc mã củangày ấu thơ. Nhưng cô lại chẳng nhớ gì về trúc mã của ngày ấy…

Khi tình yêu đến gõ cửa, một Thang Hi Hàn lạnh lùng đãbắt đầu dùng trái tim mình để cảm nhận. Một Tiểu Viên vô tâm vô tính đã bắt đầusuy nghĩ nghiêm túc. Họ học cách sống cùng nhau, học cách để yêu nhau… Điều cănbản của một cuộc sống bình thường đó là, cho dù một người có ưu tú, giỏi giangđến đâu thì vẫn có những khuyết điểm, cho dù một người có suy nghĩ đơn giản thếnào thì cũng có những ước mơ và hy vọng cháy bỏng. Trong khuông nhạc của tráitim, có thể không phải là một bản nhạc du dương, kiều diễm, nhưng họ nguyện hátcho người kia nghe khúc tình ca ngọt ngào ấy.

Như trong một đoạn văn tình yêu cảm động nào đó đãviết: Cuộc đời này, anh nguyện trở thành một chú chuột cùng em chia gió sẻ bãotrong một ngày mùa đông lạnh giá, cùng yêu nhau một cách ngốc nghếch, cùng nhauđi qua chiều dài của tháng năm. Anh muốn ở bên em mãi mãi, chỉ muốn ở bên em,cho dù là những ngày bão dông hay mưa tuyết lạnh căm vẫn có thể chui vào đốngrơm, ôm chặt lấy và cắn vào tai em.

Tôi nghĩ, đây chính là thứ tình yêu mà tôi muốn diễnđạt, bình dị, giản đơn mà chân thật, ngọt ngào…

Thanh mai không phải là một cốc rượu nặng chát, có lẽnó là một tách trà nhè nhẹ…

Nếu bạn có thể cầm cuốn sách này trên tay, lật mở từngtrang, khóe miệng sẽ khẽ nở một nụ cười…

Nếu vào một buổi chiều lười nhác, nó có thể cùng bạnlặng lẽ trải qua những phút giây đọc sách thoải mái, vô ưu…

Khi bạn đặt nó xuống, mắt nhìn về xa xăm, thầm nhớ đếnmột người luôn thường trực trong tâm trí. Khi bạn gập nó lại, có thể cảm nhậnđược sự ấm áp, sự ngọt ngào, và cùng với tôi, cảm ơn những ký ức đẹp đẽ về mộtthời đã qua…

Thì đó chính là điều tôi mong muốn, và cùng là mụcđích xuyên suốt của tôi khi viết cuốn sách này.

Tô Lạc