Thời Gian Hoa Nở

Chương 10: Tiệc tàn tính sổ



Tiểu Viên vẫn chưa dám báo cáo cho “tổ chức” về chuyệntình yêu, lại còn giả đò nhờ mẹ giới thiệu cho một mối. Do lo lắng, Chủ nhậttuần trước cô bị đau bụng, vì thế không về nhà. Còn Chủ nhật tuần trước nữa,thì là Mục Mục bị đau bụng, nên cũng không về nhà. Còn Chủ nhật tuần trướctrước nữa thì sao? Cô cũng chẳng nhớ nữa.

Nói chung, một ngày trước, mẹ cô gọi điện thoại, lúcđang kể chuyện hằng ngày ở nhà thì đột nhiên nhắc tới, “thế mấy Chủ nhật tiếptheo thì ai bị đau bụng nữa đây?” khiến cho Tiểu Viên chết khiếp, ngã từ trênghế xuống đất đau điếng.

Lần này thì Tiểu Viên chẳng phải viện cớ làm gì nữa.Mối quan hệ tình cảm của cô với Thang Hi Hàn, cộng thêm mối quan hệ hàng xómnữa, thì dễ nói hay khó nói đây? Vấn đề này khiến cho Tiểu Viên suy nghĩ mônglung suốt bữa ăn sáng.

Thang Hi Hàn đặt một cốc cà phê tới trước khuôn mặtrầu rĩ của Tiểu Viện, nhân tiện liếc mắt một cái: “Viên Viên, còn ăn nữa thìngón tay em cũng không còn đâu.”

Tiểu Viên nhìn xuống, mẩu bánh bao cuối cùng đã nằmgọn trong miệng, đầu ngón tay đang cầm mẩu bánh bao ấy cũng đang ở trong miệngcô.

Chuyện khiến cho Tiểu Viên đau đầu, vừa lên QQ đã đượcgiải quyết ngay. Cô hào hứng nói với mẹ rằng, cô bạn Chim sẻ nhỏ học cùngtrường y tá sắp kết hôn, cô phải đi làm phù dâu.

Đương nhiên mẹ Tiểu Viên nhớ cô bạn nhỏ ấy, dáng ngườinhỏ nhắn, lúc nào cũng ríu ra ríu rít, trên mặt còn có mấy nốt tàn nhang... Conbé này cũng sắp cưới rồi à?

Mẹ Tiểu Viên nói: “Tiểu Viên, trong hôn lễ, đừng có màcắm đầu cắm cổ ăn đấy. Ở đó có bao nhiêu người tài giỏi, đẹp trai,... để ý xungquanh một chút, nhớ chưa hả?”

Tiểu Viên nghĩ bụng, người đàn ông của con mới gọi làtuấn tú này. Mẹ mà biết anh ấy là ai, đảm bảo chỉ có cười sái quai hàm.

Khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ mà cũng chẳngđược ngủ nướng. Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, Tiểu Viện vội vã chuẩn bịra ngoài, Thang Hi Hàn đã đứng đợi ở cửa: “Anh đưa em đi, dậy còn sớm hơn cảkhi đi làm, đúng là cô bé ngốc, làm phù dâu mà cũng long trọng như vậy.”

Tiểu Viên cười cười cùng anh đi xuống lầu. Trong thangmáy, anh có nghe một cuộc điện thoại, đầu cúi, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện gìđó với người ở đầu máy bên kia. Trong thang máy còn có hai cô gái trang điểmchải chuốt, rất thời thượng, cứ cười khúc khích với nhau, chẳng hẹn mà gặp cùngnhau nhìn về phía Thang Hi Hàn. Tiểu Viên đứng sau lưng anh, nhìn thấy hình ảnhphản chiếu rõ trong thang máy, đẹp trai, trẻ trung.

Cửa thang máy vừa mở, hai cô gái khoác tay nhau đi ra.Đi được vài bước còn lén ngoảnh đầu lại nhìn, vờ như không có gì, phóng ánh mắtvề phía đó. Tiểu Viên có chút bực mình, nghĩ bụng, lẽ nào cô thực sự nên giảmcân?

Anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, cô thì có chút tứctối, có phải anh đi làm phù rể đâu cơ chứ, ăn mặc bảnh bao thế làm gì? Nhìn kỹlại, cũng chỉ là một bộ quần áo thể thao đơn giản. Thật đáng ghét, sao nhữngthứ đồ đơn giản khi mặc lên người anh lại trở nên đẹp như vậy?

Bến xe buýt cách khu nhà một đoạn, Tiểu Viên cúi gằmmặt bước đi. Được một lúc chợt phát hiện chẳng có ai đi bên cạnh nữa, vòng lạichỗ cũ mới phát hiện Thang Hi Hàn vẫn đang đứng ở cổng khu nhà nhìn cô, cườikhúc khích.

Tiểu Viên tức tối bước lại: “Anh đứng đây làm gì hả?Sao không đi tiếp? Anh không đi thì cũng gọi em lại chứ, để người ta đi mộtmình như con ngốc.”

“Ai bảo em cứ nghĩ đi đâu thế! Thôi được rồi, xe đếnrồi kìa, mình đi nào.”

Tiểu Viên quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe màu đenbóng loáng đỗ ngay trước mặt họ. Từ chỗ ghế ngồi của tài xế, một thanh niênbước xuống, đưa chìa khóa xe cho Thang Hi Hàn, nói: “Tổng giám đốc Trung, xăngđã được đổ đầy rồi ạ.”

“Được rồi, không có việc gì thì cậu về đi.”

Tiểu Viên ngơ ngẩn ngồi lên chiếc xe bóng loáng, mấtmột lúc lâu mới như nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Xe này cũng là anh mượn đấy à?”

Ai bảo lần đầu tiên hai người gặp mặt, Tiểu Viên háohức chờ đợi Maybach thì tụt xuống thành Land Rover, mà cũng chẳng phải LandRover của anh.

“Lần này không phải đi mượn, là xe của anh, nhưng màtrước giờ toàn để ở công ty, cho mấy phó tổng giám đốc dùng.”

“Của anh á? Anh có xe mà lúc nào cũng bảo Diệp ThụThần đến đón?”

Anh cười, nói: “Thời gian trước cậu ấy vật và vật vờ,tâm hồn toàn để đi đâu nên muốn tìm việc gì đấy cho cậu ấy làm, giải tỏa tâmlý, vả lại anh cũng vừa mới về nên muốn gặp cậu ấy nhiều một chút.”

“Ồ.” Tiểu Viên lại hỏi tiếp: “Vừa nãy, người đó gọianh là Tổng giám đốc Thang à?”

Thang Hi Hàn hoàn toàn không biết nói gì: “Anh đã nóivới em bao nhiêu lần về công việc của anh rồi, đến bạn trai em làm gì em cũngkhông biết, không sợ bị anh bán đi à?”

Tiểu Viên nói một cách chắc chắn: “Không sợ.”

“Tin tưởng anh thế cơ à?”

“Không phải, mà vì chẳng có ai thèm mua.”

Anh khóc thét: “Thôi được rồi, cho nên người khác cógọi anh là tổng giám đốc gì gì đấy thì cũng đừng lấy gì làm lạ. Em chưa bao giờnghe thấy người ta nói, bây giờ đứng trên một hòn gạch ở ngoài đường, mười tênthì hết chín tên là tổng, còn lại một tên là phó tổng. Ngoài ra còn phân thànhrất nhiều cấp khác nhau như tổng tài, tổng giám, tổng bếp, nói tóm lại đều gọilà tổng hết.”

Tiểu Viên nào còn tâm trạng nghe anh đùa, cô cứ thắcmắc mãi về chiếc xe này, nó cũng không phải là rè. Anh loáng cái đã mua căn hộkia, rồi loáng cái lại đi xe sang thế này. Anh lại đẹp trai như Dương Quá, dùđứng ở bất cứ chỗ nào cũng khiến ánh mắt của lũ con gái dán vào, sáng nay, lúctrong thang máy chẳng phải như vậy đó sao? Chu Tiểu Viên cô đứng bên cạnh, liệucó đứng vững được không?

“Thang Hi Hàn...”

“Hả?”

“Anh giàu lắm à?”

Khóe miệng anh lại bất chợt méo xệch, thật là một câuhỏi theo đúng phong cách Chu Tiểu Viện. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt căng thẳng,nghiêm túc của cô, không giống đang đùa lắm.

Anh chì còn biết nhịn cười, làm vẻ mặt nghiêm nghị,nói: “Sao thế? Em không thích bạn trai em nhiều tiền à?”

“Ừm, cũng không phải, tất nhiên là thích rồi, nhưngmà... cũng đừng nhiều tiền quá.”

Cô từ từ cúi đầu, vừa có chút ngượng ngùng, vừa cóchút khó nói, trên khuôn mặt trắng trẻo hiện lên nét lo lắng.

Nhiều tiền nhưng cũng đừng nhiều quá? Cái cô gái ngốcnghếch này!

Chỉ mình anh biết, ở một góc tận sâu trong trái tim,dường như đang ấp ủ một cảm giác rất khác, đang dần dần lên men. Từng hạt bongbóng nhỏ hôm nay khẽ chuyển động, từ từ bay lên, có khi nào ngày mai sẽ trởthành những giọt mỹ tửu ngọt ngào?

Anh nhẹ nhàng nắm bàn tay cô, nghiêm túc trả lời: “Ừ,anh biết rồi.”

Khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt nọ, Thang Hi Hàn liềndừng xe: “Anh đi mua vài chiếc bánh cho em nhé, chẳng phải lần trước em nóithích ăn đó sao? Sáng nay vất vả như vậy, không ăn gì sao được.”

Tiểu Viên đã bước xuống xe: “Để em đi, em chạy cũngnhanh lắm.”

Nhìn thấy cơ man nào là các loại bánh trước giờ chưabao giờ ăn, Tiểu Viên lẩm bẩm: “Ừ, lấy hai chiếc bánh, vị gì bây giờ nhỉ? Ừ,chắc là không béo đâu, đường sinh học, nhưng mà chắc khó ăn lắm. Thôi được rồi,không quan tâm nữa, lấy vị sôcôla vậy”

Tiểu Viên vui vẻ nói với cô gái bán bánh: “Vị sôcôla,hai chiếc nhé!”

Cô gái bán bánh cũng tươi cười nói với cô: “Chờ mộtchút ạ.”

Ánh mắt cô đưa qua đưa lại giữa các tủ bánh, Tiểu Viêncười nói: “Wow, công việc của em thích quá nhỉ!” Rồi quay đầu lại, thấy ThangHi Hàn đang im lặng, nhìn cô từ lúc nào.

Cô gái bán bánh cũng nhìn theo ánh mắt của Tiểu Viên,sau đó thì không muốn rời mắt nữa. Tiểu Viên rất muốn nói rằng: “Này, đừng cónhìn nữa, đó là người đàn ông của tôi, đừng có mà lằng nhằng.”

Cô em nọ đưa túi bánh qua, định nói gì xong lại thôi,sau đó hỏi với vẻ thăm dò: “Chị là em gái anh ấy à? Sao anh ấy lại nhút nhátthế chứ? Nhắn tin qua lại với em lâu thế rồi mà vẫn không dám trực tiếp vào muabánh sao?”

Tiểu Viên đùng đùng bước lên xe, đùng đùng vứt túibánh vào một góc: “Anh thích ăn thì đi mà ăn.”

Mỹ tửu ngọt ngào cái gì chứ, có mà cám lợn thì có.Tiểu Viên tức tối, cái tên thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lẳng lơ ong bướm này!

Thang Hi Hàn chẳng hiểu gì, hỏi: “Làm sao đấy? Bánhhôm nay không ngon à?”

Tiểu Viên ngoảnh mặt đi, không thèm để ý đến anh.

Đưa cô đến nhà cô dâu, khi xuống xe, Thang Hi Hàn kéocô lại, nói: ‘Sao đang yên lại không vui rồi hả? Tức tối cứ như con ếch vậy?”

Đúng rồi, tôi là con ếch đần độn, muốn với tới conthiên nga là anh, cô bĩu môi.

Thang Hi Hàn nói: “Anh đến khách sạn đón em muộn mộtchút nhé!”

Tiểu Viên “hứ” một tiếng rồi quay người bước đi, bỏThang Hi Hàn lại đằng sau mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ đi mua vài cáibánh về mà cũng tức giận được ư?

Diệp soái đang ngủ ngon thì bị đánh thức, tiếng chuôngbáo tin nhắn vang lên, anh mò mẫm cầm lên xem.

Tiểu a đầu: “Đã tỉnh chưa?”

“Tiểu a đầu” là biệt hiệu mà anh lưu trong điện thoại,vì cô em bán bánh nọ đúng là một cô tiểu a đầu. Sinh viên mà chưa tốt nghiệpthì đúng là tiểu a đầu rồi.

Anh là sinh vật sống về đêm, cứ đến sáng mới là lúcanh ngủ ngon nhất. Từ lúc làm quen với tiểu a đầu này, Diệp soái cảm thấy mìnhnhư sắp biến thành bảo bảo khoẻ mạnh rồi.

“Được rồi”, anh làu bàu. “Chim dậy sớm thì đi sănmồi.” Anh nhắn lại: “Bà chị à, tôi bị bà chị đánh thức rồi đấy!”

Đậu Du Du sáng nay đi làm, mặc dù chỉ là công việc làmthêm, nhưng cô cũng không có ý định lười nhác. Nhưng, khi chẳng có việc gì làm,chỉ biết đứng một chỗ ngó nghiêng, thật là nhạt nhẽo. Nhưng còn may, vẫn cònmột việc có thể làm để bớt nhàm chán. Cô rút điện thoại ra, nhắn tin cho mộtngười. Một lúc sau tiếng báo tin nhắn tít tít vang lên, cô hớn hở trả lời: “Chúà, chú chẳng có ý tứ gì cả.”

Chợt có người đến mua đồ, cô đặt điện thoại xuống chàohỏi khách. Vô tình liếc mắt nhìn, ánh mắt cô không thể dời khỏi chiếc xe ấy,con người ấy. Tại sao hôm nay lại xuất hiện cùng với người con gái này nhỉ?Người đang nhắn tin trêu đùa với cô trên điện thoại lại đang chỉ ở cách chỗ côchẳng bao xa, thế mà đến một ánh mắt cũng không hướng về cô, mà chỉ chăm chúdán vào người con gái trước mặt cô đây?

Du Du không nhịn nổi, cuối cùng đã hỏi cô gái kia. Đápán nhận được thật buồn cười, mà cũng nằm trong dự liệu. Trò chơi tình yêu cũrích, mánh khoé quá lộ liễu, thậm chí chẳng muốn phí công sức đi lừa bịp cô, cóphải thế không? Thế mới đưa một người con gái khác đi qua trước mặt cô một cáchđường đường chính chính như vậy chứ?

Thế này là muốn nói điều gì đây? Du Du cảm thấy rấtđau lòng. Tuy hai người họ chẳng phải yêu đương gì, nhưng dù sao, cô cũng bắtđầu nghiêm túc muốn gặp anh để làm quen, hoặc cũng có thể làm bạn bè...

Tiếng chuông tin nhắn tít tít lại vang lên: “Bận à?”

Du Du xoay xoay chiếc điện thoại, một lúc lâu saukhông trả lời.

Lại có tin nhắn đến: “Lúc nào thì được thăng cấp đây?Gọi điện nói chuyện đi! Ông anh này lâu lắm rồi không chơi trò nhắn tin, ngóntay cái nhấn phím sắp biến thành ngón chân cái rồi đây này!”

Du Du tức tối nhắn lại: “Anh nghĩ tôi là con ngốcchắc?” Sau đó liền tắt máy.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh hí hửng cầm điệnthoại đọc tin nhắn của cô. Lúc vừa mở cửa, anh chợt sững lại một lúc, rồi lạigửi đi vài tin nhắn nữa, nhưng tất cả đều như hòn đá ném xuống biển, tiếng nóivọng vào thính không, không một tin trả lời. Anh không nhịn được liền gọi điện,chỉ nghe thấy tiếng chuông thông báo thuê bao tắt máy.

Ngày hôm đó, tâm hồn Diệp soái như treo ngược cànhcây. Anh đang nghĩ, anh có nên đến tìm cô, đừng trước mặt cô để hỏi không?Nhưng sau khi đến tìm cô rồi thì sao đây, vì cái gì cơ chứ? Lừa dối cô, để côphải đau lòng, khiến cô ghét lũ công tử bột, hồi tâm chuyển ý tiếp nhận Hồ ThếKhang?

Anh lắc lắc đầu, mày đúng là con lợn ngu ngốc! Anh hằnhọc mắng chính mình.

Thế thì cứ như vậy đi, anh nghĩ bụng, từ bỏ ý định nàyđi. Nhưng mà tại sao trong lòng anh vẫn cứ buồn thế này?...

Tiểu Viên mặc xong bộ trang phục của phù dâu, chờ đợi,bỗng nhiên có một tiếng gọi vừa hồi hộp vừa háo hức vang lên: “Chu tiểuthư.”

Tiểu Viên quay đầu lại, Lý Phổ? Đúng là oan gia ngõhẹp! Tiểu Viên cười cười chào lại anh ta: “Trùng hợp quá, anh cũng đến dự tiệcà?”

Lý Phổ cười, nói: “Lúc mới đầu cũng chưa dám chắc đólà cô, đúng là trùng hợp thật, tôi là anh họ của chú rể, cô là gì của cô dâu?”

“Ừm, là bạn học, và là phù dâu.”

“Gì nhỉ, tôi...” Lý Phổ như muốn nói gì xong lại thôi.

“Gì nhỉ, chúngta là phù dâu và phù rể, ngày hôm nay đều không phải là nhân vật chính, có gìđể sau nói nhé, được không?” Đầu óc Tiểu Viên quay mòng mòng, bị mấy lời nóicủa cô em bán bánh kia làm cho tinh thần hỗn loạn, lấy đâu ra tâm trí mà đốiphó với tên Lý Phổ này nữa. Mục Mục, cậu mau đến đi, cậu cũng là phù dâu, chỉcó cậu mới đối phó được anh ta thôi.

Trong suốt đám cưới, Lý Phổ không có cơ hội nào để nóichuyện với Tiểu Viên. Chỉ cần anh ta xuất hiện gần chổ Tiểu Viên, ngay lập tứccô nàng Mục Mục sẽ phóng ánh mắt hình viên đạn về phía đó, như gà mẹ bảo vệ lũcon của mình vậy.

Tuy nhiên, cô nàng phù dâu Mục Mục nhanh chóng trởthành trung tâm của mọi con mắt, vừa được vài ba chén đã say mèm. Cô phù dâulòng dạ đang rối bời Tiểu Viên chỉ còn lại một mình, chưa được một chén cũng đãkhông biết trời trăng gì nữa.

Tiếng chuông điện thoại là bài hát Sói già mời ăn gàvang lên, Tiểu Viên không hề biết đó là của Thang Hi Hàn.

“Bố à? Hay là mẹ? Đừng ầm ĩ nữa.” Cô mơ mơ màng màng,chẳng thèm nhìn màn hình điện thoại đã bấm nút nghe.

Miệng líu cả lại, lèo nhà lèo nhèo, chỉ nghe thấy cônói một câu, Thang Hi Hàn chợt cau mày: “Viên Viên, em làm sao vậy?”

“Em chẳng làm sao cả...”

Loạt soạt loạt soạt, đến nói cũng không rõ nữa. Anhtức tối nghĩ bụng, chắc chắn là uống rượu rồi, bây giờ mắng thì cũng chẳng cótác dụng gì. Cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất có thể, anh hỏi: “Bên cạnh em cóai không? Bảo họ nói cho em địa chỉ khách sạn, rồi em nói cho anh, anh qua đónem.”

Tiểu Viên mơ màng nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy mộtdáng người quen quen, liền cất tiếng gọi: “Lý Phổ! Anh biết chỗ này là chỗ nàokhông?”

Lý Phổ ngay lập tức lao đến, nhìn thấy Tiểu Viên vàMục Mục mỗi người một ngả nằm vật ra sofa, cuối cùng thì con gà mái này cũngsay rồi, đã đến lúc anh có thể tiếp cận con gà con nọ. Nghe thấy Tiểu Viên nóigì đó có bố mẹ, anh ta bước đến, nói: “Bố mẹ em định đến đón à? Một lúc nữa anhđưa em về, bảo bố mẹ em không phải lo lắng đâu.”

“Ừ, có được không?” Tiểu Viên nói vào điện thoại.

Nếu lúc này Thang Hi Hàn đứng trước mặt Tiểu Viên, thìvẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt hình viên đạn của anh nhất định sẽ khiến cho TiểuViên biết là có được hay không. Nhưng lúc này anh lại đang nói chuyện điệnthoại. Tiểu Viên trong cơn say, cô liền lớn tiếng hỏi lại: “Có được không hả?”

Anh nghiến răng phun ra vài chữ: “Em nói xem?”

“Em nói à? Em bảo được đấy!”

“Chu Tiểu Viên, bảo cái người lúc nãy bảo sẽ đưa em vềnói chuyện với anh.”

Anh có quen người ta không? Tiểu Viên ngật ngưỡng đưađiện thoại cho Lý Phổ: “Gặp anh đấy.”

Lý Phổ đúng là một tên ngốc, cầm điện thoại, nói: “Báctrai, cháu chào bác ạ!”

Thang Hi Hàn bực bội nói: “Tôi không phải là báctrai.”

Tên ngốc Lý Phổ tiếp tục chém: “Gì nhỉ? Vậy là anhtrai phải không ạ? Một lúc nữa tôi sẽ đưa Tiểu Viện về, anh không phải lo đâu.”

Lông mày Thang Hi Hàn càng nhíu chặt, tên nào thế này?Anh hỏi: “Anh là...?”

Lý Phổ trả lời: “Tôi là người đang theo đuổi TiểuViên.”

Trên đường lái xe tới khách sạn, trong lòng Thang HiHàn chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một ý nghĩ: “Chu Tiểu Viên, em chết chắc rồi,mới chỉ làm phù dâu có một ngày, thế mà đã cặp kè với tên con trai khác.”

Tiểu Viên mặt mũi đỏ gay, người mềm nhũn nằm vật trênsofa phì phò ngủ, gọi liền mấy câu cũng không có động tĩnh gì. Thang Hi Hànbiết lúc này có tức giận với cô cũng bằng không, đương nhiên là chẳng có tácdụng gì. Cô dâu, chú rể đều tới tiễn cô, Thang Hi Hàn mỉm cười gật đầu chào lạinhưng chẳng nói năng gì rồi dẫn Tiểu Viên đi. Lý Phổ nhìn thấy Thang Hi Hànliền nói: “Xin đợi một chút, anh là gì với cô ấy?”

Thang Hi Hàn đanh mặt lại, lắc lắc Tiểu Viên: “Em nóicho anh ta biết, anh là gì của em?”

Tiểu Viên ngật ngưỡng chỉ nghe thấy mấy chữ “là gì củaem”, cô ngước lên nhìn Thang Hi Hàn: “Người đàn ông!”

Anh nhẹ nhàng tiến về phía Lý Phổ, nhẹ nhàng nói: “Anhnghe thấy chưa, tôi là người đàn ông của cô ấy!”

Anh nhìn thẳng vào Lý Phổ nói câu nói ấy, hoàn toànkhông để ý sắc mặt của Lý Phổ ngày càng xám xịt, sau đó Tiểu Viên Đã bị anh đưađi mất.

Chú rể giật giật cô dâu nói: “Làm sao giờ? Anh họ đúnglà nhìn lầm người rồi.”

Cô dâu Chim sẻ nhỏ liếc nhìn Mục Mục đang nằm trênsofa, nói: “Chẳng phải vẫn còn một cô nữa đó sao?”

“Chu Tiểu Viên, em có tự đi được không đấy? Nhanh lênchút đi!”

Bây giờ anh đang cố kìm nén cơn giận, nhưng đối phươngsay rượu thì vẫn chưa tỉnh, chẳng cần biết anh đang tức tối hay đang giảng giảigì, đều là đàn gảy tai trâu hết.

“Hu hu, Thang Hi Hàn, em đau chân!” Khuôn mặt nhỏ củacô nhăn lại, có vẻ không phải nói dối.

Thang Hi Hàn cúi đầu nhìn: “Em là heo à, giày đâurồi?”

Ai mà biết được cô đi đứng kiểu gì chứ? Anh đã nửa dìunửa ôm đưa cô đi rồi, cô lại còn làm mất đâu một chiếc giày.

Cô ngật ngưỡng trả lời: “Chân em đau...” Tiểu Viên sayrồi, nhưng lúc này cũng tỏ ra biết điều nói nhỏ hơn một chút, không dám đổ thêmdầu vào vạc lửa Thang Hi Hàn nữa.

Anh nhìn lại con đường lúc nãy, nào có thấy bóng dángchiếc giày nào. Thấy cô đứng đó nhìn anh một cách đáng thương, vẻ mặt tội lỗi,trong lòng anh chợt chững lại, bỗng nhiên mềm oặt đi, mắng cô thì cũng chẳngtìm lại được giày. Anh cúi người nắm lấy chân cô, cởi chiếc tất ra xem xét.Không có vết thương nào, chắc là do giẫm phải hòn đá nào đó nên đau thôi. Anhkhẽ thở dài một tiếng, chẳng biết hôm nay là ngày gì nữa? Nhà để xe của kháchsạn chật kín cả, hại anh phải để xe cách đó hai ngã tư, với tình hình này, chắcanh phải cõng cô đi qua hai ngã tư ấy rồi.

Anh đi tất lại cho cô, xoay lưng, nói:”Nhanh nào, lênđi nào.”

“Hả?”

“Nói với em bao nhiêu lần rồi hả? Là bạn gái anh thìkhông được nói “hả” nữa.” Anh mất bình tĩnh nói.

Một cơn gió lạnh buốt ùa tới, hình như cô cũng đã lấylại chút tỉnh táo, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh. Thang Hi Hàn cõng cô ngượcgió tiến về phía trước.

Đêm đã về khuya, ánh đèn đường lung linh. Vì nhiệt độmấy ngày nay đột nhiên hạ thấp, thế nên người đi đường cũng không đông lắm, thếnhưng có một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú lúc này đang nhẹ nhàng cõng mộtcô nàng đang say khướt, bước đi trong đêm lạnh căm căm.

Người qua đường mỗi khi đi qua hai người đều khônggiấu được sự tò mò, liếc trộm hai người một cái. Ngọn đèn đường màu vàng camtoả ra từng tia sáng ấm áp, nhẹ nhàng bao trùm lên cơ thể hai người. Có lẽtrong mắt của những người đi đường đã không kìm chế nổi và cười thầm, cũng cảmthấy đây quả là một khung cảnh vô cùng bình yên.

Không lâu sau, anh chợt nghe thấy âm thanh tóp tép,những giọt nước rơi vào cổ, chợt có cảm giác giật mình: “Em đang làm gì thế?”

“Em... em đang ăn táo.”

Hãy còn thoải mái quá nhỉ? Sắp ăn cả cổ anh rồi đâynày. Thang Hi Hàn dở khóc dở cười: “Em lấy đâu ra táo thế?”

“Em không biết, tự nhiên lúc nãy mò thấy trong túi áo,anh ăn không?”

“Không ăn!”

“Ăn đi mà, ngọt lắm.”

“Em ngậm miệng lại cho anh, Chu Tiểu Viên! Chờ đấy,xem ngày mai anh xử lý em thế nào, đã say rượu rồi lại còn lằng nhằng với tênkhác, giờ lại còn ăn táo trên cổ anh nữa!”

“Nhưng mà táo ngọt lắm, anh ănmột miếng đi.” Cô vẫn y như hồi nhỏ, giơ quả táo ra trước mặt anh một cách rấtsỗ sàng, rồi đưa hết từ trái lại đưa qua phải, lúc lắc trên lưng anh. Anh chỉbiết trả lời: “Được rồi, được rồi, anh ăn, em đừng có lắc nữa!”

Một người lớn thế này, giữa mùa đông ôm người khácchặt như buộc bánh chưng, trọng lượng cũng không hề nhẹ, sao mà có thể giữ chocô ấy không lắc được chứ? Nghe tiếng anh cắn một miếng, cô mới hài lòng buôngtay ra, tiếp tục ăn một mình.

Một lúc sau, chẳng có động tĩnh gì trên lưng nữa, xemra cô nàng ăn hết táo rồi. Mặc dù bây giờ cô mê mệt chẳng biết gì, chắc là cũngchẳng hỏi han được gì, nhưng anh vẫn không kiềm chế nổi, hỏi: “Viên Viên, hômnay em đã hẹn trước với cái tên Lý Phổ đó đấy à?”

Trên lưng vẫn im lìm, anh vừa có chút ghen tuông, cóvừa chút ngại ngùng. Không nói năng gì chẳng lẽ coi như là thừa nhận? Anh cũngim lặng, hàng ngàn hàng vạn cảm giác rối bời trong lòng mà không thể nói ra.Đến gần chiếc xe, anh đặt cô xuống, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hoá ra côvừa ngậm hạt táo vừa ngủ.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên xe, dùng tay móc hạt táotrong miệng cô ra, vứt đi. Hình như cô cũng cảm nhận được, chép chép miệng vàicái, rồi lọ mọ tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất và chìm sâu vào giấc ngủ.Anh nhìn thấy cảnh đó, bất chợt bật cười, dịu dàng hôn nhẹ lên đôi môi cô đangchu ra, trên đó vẫn còn chút mùi vị của quả táo.

“Uống nước!” Cô đập xuống giường, chẳng nể nang gì,hét lên. “Uống nước! Hu...”

“Được rồi, chờ một lúc, đừng gào nữa!” Thang Hi Hànnói xong cũng ngẩn ra, còn cô ngồi trên giường nôn thốc nôn tháo.

Một mùi chua bốc lên.

Cô vợ nhỏ của anh ngồi giữa một đống sản phẩm, dùngđôi mắt lờ đờ nhìn về phía anh.

Thang Hi Hàn tức giận nói: “Lần sau mà em còn dám uốngrượu nữa thì đừng có trách anh!”

Lúc này Tiểu Viên như cũng biết điều, ngoan ngoãn gậtgật đầu.

“Đừng có nôn nữa, còn nôn nữa là anh đánh cho đấy.”Thang Hi Hàn vừa dọn dẹp đống sản phẩm vừa nói.

Tiểu Viên lại ngoan ngoãn gật đầu một cách đáng thương,một giọt lệ tràn ra nơi khoé mắt.

Thang Hi Hàn thở dài một tiếng, mất sạch dũng khí.

“Được rồi, được rồi, ngoan nào, không mắng em nữa. Lầnsau phải nhe lời, biết chưa?”

Cô sung sướng ngã vào vòng tay anh. Lợi dụng lúc đầugục xuống, cô tựa vào người anh lau sạch khoé miệng.

Họ cứ ngồi như vậy đến mãi nửa đêm.

Cô ngủ cực kỳ không yên, Thang Hi Hàn chỉ còn cáchngồi bên cạnh cô.

Lại đòi uống nước! Thang Hi Hàn đỡ cô dậy, đưa chiếccốc qua, cho cô uống được một ngụm.

Cô no nê nằm vật xuống, lẩm bẩm một câu: “Thang Hi Hànlà một tên tồi.”

Sặc! Anh không uống nước mà cũng bị mắc nghẹn. Cái côChu Tiểu Viên này!

“Thế ai thì tốt đẹp hả? Lý Phổ à? Em mới quen anh tachưa được bao lâu. Đồ ngốc!”

“Lý Phổ? Lý Phổ... anh ta đang cưa cẩm em, còn tặnghoa, được một thời gian rồi...” Cô lẩm bẩm một cách vô thức.

“Còn thế nữa?” Thang Hi Hàn khổ sở phục vụ suốt mộtđêm, chẳng được cảm ơn câu nào, lại còn bị nói là tên tồi, tình địch thì tựnhiên ở đâu chui ra, đúng là điên hết chỗ nói!

Sau khi đánh mất “quả lựu đạn”, Chu Tiểu Viện chìm vàogiấc ngủ ngon lành. Còn lại Thang Hi Hàn cứ nhìn khuôn mặt cô, rồi nghiến răngnghiến lợi, lòng dạ rối bời.

Mẹ Tiểu Viện bị say xe nặng, nên trước giờ rất ít khira ngoài. Nhưng một buổi sớm nọ, bà đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men, cùng với bốTiểu Viên lên đường. Cô con gái dọn ra ngoài cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa vềnhà lấy một lần, nói là Quân Quân có một căn nhà ở gần bệnh viện nên cô tạmthời dọn về đó ở tạm. Nhưng cái con bé này, từ bé đã chẳng giấu được chuyện gì,bà có cảm giác dạo gần đây cô có gì đó không bình thường, chắc không đơn giảnchỉ là chuyện chuyển nhà. Chẳng ai hiểu con gái bằng mẹ, thế là bà quyết địnhđích thân tới xem sao.

Khi hai ông bà đến cổng khu nhà thì có chút bất ngờ.Toàn những căn nhà đẹp thế này, chắc là mới xây đây. Chắc là phòng để chuẩn bịkết hôn đây. Quân Quân để cho Tiểu Viên ở?

Đến chỗ thang máy nhưng không lên được, mẹ Tiểu Viênnói vào bộ đàm rồi đứng đợi. Lúc sau, một giọng nói uể oải, mệt mỏi, vẫn cònngái ngủ vang lên. Cái này thì không vấn đề gì, vấn đề ở chỗ, đó là giọng QuânQuân! Mẹ Tiểu Viên nhìn bố Tiểu Viên, bố Tiểu Viên lại nhìn mẹ Tiểu Viên, ánhmắt hai người nhìn nhau cùng chung ý nghĩ: “Cái gì đang diễn ra thế này?”

Tiểu Viên trốn phía sau lưng Thang Hi Hàn, run cầmcập. Thang Hi Hàn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, thuật lại ngắn gọn sự việc xảyra tối qua, trong lúc nói chuyện đã vô tình làm lộ ra mối quan hệ giữa anh vàTiểu Viên.

Khi hai ông bà nói chuyện với nhau, tất thảy đều phóngmột ánh mắt gầm gừ về phía Tiểu Viên. Mẹ Tiểu Viên: “Yêu thì giấu bố mẹ làm gì?Chúng tôi cấm cô chắc?” Thang Hi Hàn: “Làm bạn gái anh xấu mặt lắm hay sao màphải giấu giếm như vậy?” Tiểu Viên nhìn xa xăm: “Còn chưa kịp nói mà.”

Sau khi nghe xong, mẹ Tiểu Viên hắng giọng nói vớiTiểu Viên: “Cô giấu cũng kỹ đấy nhỉ!”

Tiểu Viên lí nhí: “Mẹ, lần sau con không dám thế nữađâu.”

“Cái gì, lại còn có lần sau?”

“Không có nữa đâu, từ nay con không dám uống rượunữa.”

“Tôi không nói chuyện đấy, tôi nói chuyện cô và QuânQuân yêu nhau mà không thèm nói gì kia.”

“Cái này cũng không dám nữa, không dám nữa! Lần sau màcó yêu ai, nhất định con sẽ nói với bố mẹ.”

Thang Hi Hàn miệng cười méo xệch.

Khi hai ông bà chuẩn bị ra về, mẹ Tiểu Viên nhìn TiểuViên dặn dò kỹ lưỡng: “Giờ chỉ ở có một mình, phải chú ý... an toàn.”

Cô nàng Tiểu Viên ngốc nghếch lập tức trả lời: “Khôngsao, anh ấy sống ngay bên cạnh.”

Mẹ Tiểu Viên trừng mắt nhìn cô, nói từng chữ, từng chữmột: “Vẫn phải chú ý an toàn.”

Tiểu Viên chẳng hiểu mô tê gì, ngẩn ra đáp: “Vâng...”

Mẹ Tiểu Viên lại tiếp tục bổ sung: “Phải chú ý an toànvề mọi mặt!”

Sau khi tiễn hai ông bà về, Thang Hi Hàn cười rồi nằmxuống sofa. Tiểu Viên nghe tiếng cười của anh, cuối cùng cũng hiểu ra, hằm hènhìn anh, nói: “Thực ra, em cũng chẳng cần phải chú ý an toàn nữa.”

“Vì sao?”

“Vì anh sắp chẳng phải là bạn trai em nữa rồi.” Rượuđã tỉnh từ lâu, trí nhớ cũng trở lại rồi, hoá ra cái việc mượn rượu tiêu sầunày chẳng có chút tác dụng gì. Chẳng thể quên được bất cứ điều gì, trong lòngrõ ràng còn rất đau, đúng là rượu chẳng có chút tác dụng nào. Bây giờ ngoàiviệc đau lòng, đầu cô cũng rất đau.

Nụ cười tắt ngấm: “Là vì cái tên Lý Phổ đó à?”

Tiểu Viên vô cùng tức tối, rõ ràng là anh lăng nhăng,mua cho em có một cái bánh thôi mà đã làm quen được với cô bán bánh, lại cònmấy cô gái hồng nhan tri kỷ gì đó nữa chứ!

Tất thảy đều là vấn đề của anh, còn nói đến Lý Phổ, LýPhổ là ai chứ? Chẳng lẽ giữa chúng ta và anh ta có chút quan hệ gì sao?

Tự khắc trong lòng em biết phải làm gì, nói chuyện vớianh mệt mỏi lắm rồi. Cô vừa ấm ức vừa tức tối.

Thang Hi Hàn đứng trước mặt cô, nhìn cô không ngừngsụt sịt, nhất thời không biết nói gì. Người con gái cùng anh bước trên conđường đi học về ấy, người con gái đã tô thêm màu sắc vào cuộc sống ảm đạm củaanh ấy, em đã lớn rồi. Tuy anh đã giữ em trong trái tim mình từ rất lâu rồi, nhưngem của bây giờ, anh cũng chẳng dám chắc rằng em thực sự thân thiết đến vậy.

Rất nhiều năm sau này, anh đứng trước mặt em, hạnhphúc đến quên mất chính mình. Vào lúc ấy, em lại không hề nhận ra anh. Có lẽnào, anh của rất nhiều năm trước chẳng để lại trong em chút ấn tượng nào sao?Em có biết rằng, anh đâu có yếu đuối đến mức để cho em bắt nạt như vậy, anh đâucó ngốc nghếch đến mức chẳng thể nhận ra những trò nghịch ngợm của em... Anhlàm như vậy, chỉ bởi vì, anh muốn được nhìn thấy trên gương mặt em một nụ cườihồn nhiên và vô tư. Nếu như em chưa từng nhớ đến những gì đã xảy ra giữa chúngta của bây giờ, nếu như tất cả chỉ là do anh ngu ngốc và nghĩ vậy, thì em bảoanh phải làm sao để giữ mãi trong lòng những cảm xúc về em đây?

Anh quay người bước đi, chỉ bỏ lại một câu: “Nếu nhưđó là điều em mong muốn, thì anh cũng chẳng biết làm sao để ngăn lại, nhưng xinem, hãy suy nghĩ thêm một chút, được không?”