Thời Gian Hoa Nở

Chương 1: Hai chú rùa vàng



Trích dẫn

Gió bấc đang thổi, hoa tuyết bay bay,còn bụng Chu Tiểu Viên thì đói meo… Đứng trước cửa hàng miến tiết vịt đôngnghịt người, trong lòng Tiểu Viên thấy thực sự hối hận. Nếu không phải do côquá ngốc nghếch, sao lại có thể chọn nơi này làm nơi gặp mặt cơ chứ?

Nói tên nào người nấy quả không sai,Chu Tiểu Viên có một thân hình rất mập mạp. Tuy không thuộc hàng xinh đẹp xuấtchúng, nhưng lại vui vẻ, dễ gần, chẳng bao giờ lo nghĩ. Một cô nàng thuộc thếhệ “bốn có”, sinh ra và lớn lên dưới lá hồng kỳ của đất nước Trung Quốc mới.

Nếu bạn hỏi điều “bốn có” kia là gì,cô ấy sẽ chớp chớp đôi mắt nhỏ của mình và trả lời: Có bố mẹ – mặc dù từ khinhà cô chuyển ra vùng ngoại ô, mỗi chuyến về quê của cô còn lâu hơn cả nhữnglần ngồi xe đi du xuân cùng bạn bè ngày nhỏ. Có công việc – với thành tích họctập khá “khiêm tốn”, may mắn được xét tốt nghiệp với số điểm đủ qua, cô là mộty tá mới vào nghề tại một bệnh viện. Có sức khỏe – tuy công việc thường xuyênphải thức đêm và ngủ ngày, nhưng với chiều cao còn thiếu vài centimét nữa mớiđược 1m60, cân nặng chưa bao giờ dưới năm mươi kilogam, rõ ràng là khỏe mạnh.Có tuổi xuân – với làn da nõn nà tưởng như chạm vào có thể chảy ra nước, đâychính là điều an ủi duy nhất đối với Tiểu Viên, ít ra thì mỗi lần soi gương, côvẫn có thể tự đánh lừa chính mình rằng, chẳng sao cả, béo khỏe béo đẹp mà.

Điều duy nhất khiến Tiểu Viên phiềnlòng là cô không có bạn trai. Thảm hại hơn điều đó là từ trước tới nay cô chưabao giờ có bạn trai. Từ nhỏ cô đã thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, rồi cả mangaNhật Bản, nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm thực tế. Điều này đã khiến TiểuViên cảm thấy “bức bối” suốt bao năm qua. Kể từ khi tốt nghiệp ngôi trường màtỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng này, Chu Tiểu Viên luôn hướng về nhữnganh chàng đẹp trai với một trái tim nồng cháy như mặt trời buổi sớm. Nỗ lực hếtmình, phấn đấu không mệt mỏi.

Một Tiểu Viên luôn luôn vui vẻ khôngthuộc mẫu những cô nàng hay lọt vào mắt xanh của các chàng trai, nhưng lại đặcbiệt được các vị trưởng bối yêu quý. Năm ngoái, có một cụ ngày trước là hồngquân chuyển đến viện cô, ông cụ rất quý Tiểu Viên. Mỗi lần gặp cô đều hỏi:“Cháu gái, đã ăn gì chưa?” Lúc ấy, Tiểu Viên khi thì xoa xoa bụng tỏ vẻ đã no,khi thì trả lời: “Bây giờ cháu đi ăn ạ.” Ông cụ lại hỏi tiếp: “Ăn gì thế?” hay“Ăn gì vậy?” Và Tiểu Viên trăm lần như một đều trả lời, ăn miến tiết vịt. Sauđó, mỗi lần gặp Tiểu Viên, ông cụ kia đều hỏi: “Cháu gái, hôm nay đã ăn miếntiết vịt chưa?”

Thế đấy, nếu không thì cụ ông ấy saolại có thể chọn một nơi như thế này làm nơi gặp mặt cho Tiểu Viên chứ? Dần dần,khi Tiểu Viên đã quen hơn, cụ ông kia rất nhiều lần nhắc đến người cháu traicủa mình, còn nói muốn Tiểu Viên làm cháu dâu. Tiểu Viên cũng chẳng lấy gì làmlạ. Từ khi làm việc ở viện này đến nay, mười cụ thì có tới chín cụ rất quý cô.Thế nhưng lại chẳng có lấy một tên con trai thèm để ý. Ông cụ nọ miêu tả vềcháu trai mình như thể trên đời chỉ có một, đời người có mấy lần được thưởngthức một đóa hoa thơm như vậy chứ? Tuy trong chuyện tình cảm Tiểu Viên là mộtngười khá thực tế, nhưng ai mà không đọc ngôn tình, ai mà không có ước mơ?

Một hôm, sau khi bị ông cụ làm chođầu óc quay mòng mòng, Tiểu Viên buột miệng hỏi: “Cụ ơi, thế anh ấy có Maybachkhông ạ?” Ông cụ ngay lập tức trả lời với vẻ rất chắc chắn: “Có chứ, sao lạikhông có được!” Đôi mắt nhỏ của cô nàng như phát ra những tia sáng lấp lánh,chẳng nói được câu nào. Cuối cùng thì sau những nỗ lực “vận động hành lang” củaông cụ, cô cũng run run mà nói ra một câu: “Cụ ơi, cháu cụ khi nào sẽ về nướcạ?”

Vì mục tiêu “Maybach”, có một thờigian rất dài Tiểu Viên không ăn miến tiết vịt, mà thật ra thì ngoài không ănmiến tiết vịt, cô cũng chẳng ăn thứ gì khác. Thấy Tiểu Viên như vậy, cô bạncùng phòng Mục Mục than thở: “Chu Chu à, người ta nhịn ăn một tuần đã giảm đượchai, ba cân, sao cậu nhịn ăn một tháng rồi mà vẫn cứ phây phây ra vậy? Thôi,đừng thế này nữa được không? Ông cụ ấy tiện miệng thì nói thế mà cậu cũng tinsao? Cứ cho là người ta có Maybach thật đi nữa, thì liệu cậu có thể trở thànhnhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình không?”

Tiểu Viên đáng thương xoa xoa cáibụng lép kẹp, nghiến răng nói với Mục Mục: “Không bỏ cuộc, không được bỏ cuộc,mình sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Trong một lần trực đêm, không biết dobị ngất hay ngủ quên, chỉ biết sau lần đó tỉnh lại, Tiểu Viên chính thức kếtthúc việc nhịn ăn dài ngày và khốc liệt nhất trong lịch sử của mình. Một, haicân vừa mới tạm tiêu biến đi, nay như hổ thả về rừng, nhanh chóng quay trở lạivới đội ngũ cũ.

Cậu cháu trai thì vẫn thường xuyênđược nhắc đến, có điều chưa bao giờ gặp mặt. Nhưng đúng lúc Tiểu Viên chuẩn bịtừ bỏ giấc mơ “Maybach” thì ông cụ ấy tuyên bố, cháu trai mình sắp về nước. Vàthế là một cái hẹn với thời gian và địa điểm cụ thể nhanh chóng được vạch ra.

Một lần nữa vì mục tiêu Maybach, tốihôm qua Tiểu Viên không ăn gì, sáng nay cũng không, và có vẻ như cái bụng cũngđã không còn “ngang bướng” như trước nữa. Cả đêm hồi hộp, chẳng ngủ được mấy,tờ mờ sáng Tiểu Viên đã thức dậy, tô tô vẽ vẽ, khiến cho Mục Mục khi bước vàonhà vệ sinh đã được một phen hú vía, vội vàng bắt cô nàng rửa sạch đi, rồitrang điểm lại từ đầu.

Do sợ đến muộn nên Tiểu Viên đi sớmtận năm mươi phút. Trời mùa đông lạnh căm căm, người vốn rất sợ rét như TiểuViên, nhưng vì muốn “mảnh dẻ” hơn một chút nên cô chỉ mặc hai chiếc áo bêntrong, đến áo khoác cũng chẳng dám choàng, chỉ có độc một chiếc áo ngoài mỏngmanh.

Cửa hàng được chọn ấy có thể coi lànơi làm món miến tiết vịt ngon nhất thành phố. Người đến đông đếm không xuể,nhưng vì hình tượng, Tiểu Viên không dám bước vào. Không thể để khi Maybach đếnlại nhìn thấy cô đang xì xụp được. Theo kinh nghiệm ngôn tình của cô, trước naychưa thấy nhân vật nam chính nào lại “fall in love” với nhân vật nữ chính tronghoàn cảnh như vậy cả. Và thế là, Tiểu Viên đội mưa đội gió, cố giữ một tư thếtao nhã nhất có thể, đứng ngoài cửa hàng miến tiết vịt và chờ đợi.

Trong làn gió lạnh buốt, Tiểu Viên đãđứng đợi như vậy được bốn mươi lăm phút. Hết nhìn trời lại nhìn đất, điện thoạichắc hẳn sẽ chẳng rung, số điện thoại của người ta cũng không có nốt, ngoài mộtcái ám hiệu khi gặp mặt ra thì chẳng có gì hết. Thời giạn hẹn gặp là mười giờba mươi phút, mà bây giờ đã là mười một giờ, khách khứa ra vào còn mải tranhgiành nhau chỗ ngồi, xì xụp ăn, đâu còn thì giờ chơi trò ám hiệu với cô nữa? Đihẹn mà gặp phải những tên không đúng giờ thế này Tiểu Viên cũng đã quá quen.Vừa lúc ấy có một bàn trống, Tiểu Viên ngay lập tức chạy tới, ngồi sụp xuống,nhìn người phục vụ rồi tuôn một tràng: “Cho một miến tiết vịt đủ hành, tỏi, raumùi.”

Lời tựa

Vẫn còn nhớ như in về một thời thơ ấu, anhhay nói chuyện, em thích cười. Thời gian như nước chảy, mang tuổi thanh xuân vềmột nơi xa mãi. Câu nói “Anh yêu em” đã bao lần muốn thốt lên mà chẳng dám mởlời, đến hôm nay mới được nói cùng em…

Nếu anh biết rằng có một ngày mình sẽ yêuem đến vậy, anh nhất định không để cho thanh mai là em rời xa trúc mã là anh.

Bạn đã bao giờ thưởng thức trà chưa? Nhấc tách tràlên, từ từ cảm nhận mùi thơm dịu dàng của trà, khẽ nhấp một ngụm rồi để chonước trà tan trong miệng, và cuối cùng, một vị ngọt thanh tao nhưng sâu đậm sẽđọng lại nơi đầu lưỡi. Đó cũng chính là cảm giác của tôi khi dịch xong cuốntiểu thuyết này. Một câu chuyện nhẹ nhàng, không quá nhiều tình tiết hồi hộp,gay cấn, nhưng khi đọc xong, dường như một vị ngọt da diết cứ phảng phất đâuđây. Hy vọng, sau khi gấp cuốn sách nhỏ này lại, đặt nó xuống, bạn sẽ khẽ nhắmmắt, để cho vị ngọt ấy dần dần lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể mình, vàcảm nhận…

Khi tôi đặt dấu chấm câu cuối cùng cho bản dịch cuốntiểu thuyết bạn đang cầm trên tay, trong đầu tôi chợt lóe lên một đoạn statusmà mình đã viết trên facebook: “Không hiểu sao, tôi luôn luôn có một niềm tinmãnh liệt rằng số phận rồi cũng sẽ đưa những người yêu nhau trở về bên nhautheo những cách khó hiểu và phi lý nhất.” Đúng vậy, vì Trái Đất tròn nên nhữngngười yêu nhau sẽ lại về với nhau. Chỉ cần bạn có niềm tin, và trái tim haingười vẫn luôn hướng về nhau, thì sẽ có một ngày, bạn được hạnh phúc!

Tình yêu giản dị như thế đấy, mà sao cứ khiến conngười ta bồi hồi mãi không thôi…

Phạm Minh Tuấn



rùa vàng

Gió bấc đang thổi, hoa tuyết bay bay, còn bụng ChuTiểu Viên thì đói meo… Đứng trước cửa hàng miến tiết vịt đông nghịt người,trong lòng Tiểu Viên thấy thực sự hối hận. Nếu không phải do cô quá ngốcnghếch, sao lại có thể chọn nơi này làm nơi gặp mặt cơ chứ?

Nói tên nào người nấy quả không sai, Chu Tiểu Viên cómột thân hình rất mập mạp. Tuy không thuộc hàng xinh đẹp xuất chúng, nhưng lạivui vẻ, dễ gần, chẳng bao giờ lo nghĩ. Một cô nàng thuộc thế hệ “bốn có”, sinhra và lớn lên dưới lá hồng kỳ của đất nước Trung Quốc mới.

Nếu bạn hỏi điều “bốn có” kia là gì, cô ấy sẽ chớpchớp đôi mắt nhỏ của mình và trả lời: Có bố mẹ – mặc dù từ khi nhà cô chuyển ravùng ngoại ô, mỗi chuyến về quê của cô còn lâu hơn cả những lần ngồi xe đi duxuân cùng bạn bè ngày nhỏ. Có công việc – với thành tích học tập khá “khiêmtốn”, may mắn được xét tốt nghiệp với số điểm đủ qua, cô là một y tá mới vàonghề tại một bệnh viện. Có sức khỏe – tuy công việc thường xuyên phải thức đêmvà ngủ ngày, nhưng với chiều cao còn thiếu vài centimét nữa mới được 1m60, cânnặng chưa bao giờ dưới năm mươi kilogam, rõ ràng là khỏe mạnh. Có tuổi xuân –với làn da nõn nà tưởng như chạm vào có thể chảy ra nước, đây chính là điều anủi duy nhất đối với Tiểu Viên, ít ra thì mỗi lần soi gương, cô vẫn có thể tựđánh lừa chính mình rằng, chẳng sao cả, béo khỏe béo đẹp mà.

Điều duy nhất khiến Tiểu Viên phiền lòng là cô khôngcó bạn trai. Thảm hại hơn điều đó là từ trước tới nay cô chưa bao giờ có bạntrai. Từ nhỏ cô đã thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, rồi cả manga Nhật Bản,nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm thực tế. Điều này đã khiến Tiểu Viên cảmthấy “bức bối” suốt bao năm qua. Kể từ khi tốt nghiệp ngôi trường mà tỉ lệ namnữ mất cân bằng nghiêm trọng này, Chu Tiểu Viên luôn hướng về những anh chàng đẹptrai với một trái tim nồng cháy như mặt trời buổi sớm. Nỗ lực hết mình, phấnđấu không mệt mỏi.

Một Tiểu Viên luôn luôn vui vẻ không thuộc mẫu nhữngcô nàng hay lọt vào mắt xanh của các chàng trai, nhưng lại đặc biệt được các vịtrưởng bối yêu quý. Năm ngoái, có một cụ ngày trước là hồng quân chuyển đếnviện cô, ông cụ rất quý Tiểu Viên. Mỗi lần gặp cô đều hỏi: “Cháu gái, đã ăn gìchưa?” Lúc ấy, Tiểu Viên khi thì xoa xoa bụng tỏ vẻ đã no, khi thì trả lời:“Bây giờ cháu đi ăn ạ.” Ông cụ lại hỏi tiếp: “Ăn gì thế?” hay “Ăn gì vậy?” VàTiểu Viên trăm lần như một đều trả lời, ăn miến tiết vịt. Sau đó, mỗi lần gặpTiểu Viên, ông cụ kia đều hỏi: “Cháu gái, hôm nay đã ăn miến tiết vịt chưa?”

Thế đấy, nếu không thì cụ ông ấy sao lại có thể chọnmột nơi như thế này làm nơi gặp mặt cho Tiểu Viên chứ? Dần dần, khi Tiểu Viênđã quen hơn, cụ ông kia rất nhiều lần nhắc đến người cháu trai của mình, cònnói muốn Tiểu Viên làm cháu dâu. Tiểu Viên cũng chẳng lấy gì làm lạ. Từ khi làmviệc ở viện này đến nay, mười cụ thì có tới chín cụ rất quý cô. Thế nhưng lạichẳng có lấy một tên con trai thèm để ý. Ông cụ nọ miêu tả về cháu trai mìnhnhư thể trên đời chỉ có một, đời người có mấy lần được thưởng thức một đóa hoathơm như vậy chứ? Tuy trong chuyện tình cảm Tiểu Viên là một người khá thực tế,nhưng ai mà không đọc ngôn tình, ai mà không có ước mơ?

Một hôm, sau khi bị ông cụ làm cho đầu óc quay mòngmòng, Tiểu Viên buột miệng hỏi: “Cụ ơi, thế anh ấy có Maybach không ạ?” Ông cụngay lập tức trả lời với vẻ rất chắc chắn: “Có chứ, sao lại không có được!” Đôimắt nhỏ của cô nàng như phát ra những tia sáng lấp lánh, chẳng nói được câunào. Cuối cùng thì sau những nỗ lực “vận động hành lang” của ông cụ, cô cũng runrun mà nói ra một câu: “Cụ ơi, cháu cụ khi nào sẽ về nước ạ?”

Vì mục tiêu “Maybach”, có một thời gian rất dài TiểuViên không ăn miến tiết vịt, mà thật ra thì ngoài không ăn miến tiết vịt, côcũng chẳng ăn thứ gì khác. Thấy Tiểu Viên như vậy, cô bạn cùng phòng Mục Mụcthan thở: “Chu Chu à, người ta nhịn ăn một tuần đã giảm được hai, ba cân, saocậu nhịn ăn một tháng rồi mà vẫn cứ phây phây ra vậy? Thôi, đừng thế này nữađược không? Ông cụ ấy tiện miệng thì nói thế mà cậu cũng tin sao? Cứ cho làngười ta có Maybach thật đi nữa, thì liệu cậu có thể trở thành nhân vật nữchính trong tiểu thuyết ngôn tình không?”

Tiểu Viên đáng thương xoa xoa cái bụng lép kẹp, nghiếnrăng nói với Mục Mục: “Không bỏ cuộc, không được bỏ cuộc, mình sẽ không bỏ cuộcđâu.”

Trong một lần trực đêm, không biết do bị ngất hay ngủquên, chỉ biết sau lần đó tỉnh lại, Tiểu Viên chính thức kết thúc việc nhịn ăndài ngày và khốc liệt nhất trong lịch sử của mình. Một, hai cân vừa mới tạmtiêu biến đi, nay như hổ thả về rừng, nhanh chóng quay trở lại với đội ngũ cũ.

Cậu cháu trai thì vẫn thường xuyên được nhắc đến, cóđiều chưa bao giờ gặp mặt. Nhưng đúng lúc Tiểu Viên chuẩn bị từ bỏ giấc mơ“Maybach” thì ông cụ ấy tuyên bố, cháu trai mình sắp về nước. Và thế là một cáihẹn với thời gian và địa điểm cụ thể nhanh chóng được vạch ra.

Một lần nữa vì mục tiêu Maybach, tối hôm qua Tiểu Viênkhông ăn gì, sáng nay cũng không, và có vẻ như cái bụng cũng đã không còn“ngang bướng” như trước nữa. Cả đêm hồi hộp, chẳng ngủ được mấy, tờ mờ sáng TiểuViên đã thức dậy, tô tô vẽ vẽ, khiến cho Mục Mục khi bước vào nhà vệ sinh đãđược một phen hú vía, vội vàng bắt cô nàng rửa sạch đi, rồi trang điểm lại từđầu.

Do sợ đến muộn nên Tiểu Viên đi sớm tận năm mươi phút.Trời mùa đông lạnh căm căm, người vốn rất sợ rét như Tiểu Viên, nhưng vì muốn“mảnh dẻ” hơn một chút nên cô chỉ mặc hai chiếc áo bên trong, đến áo khoác cũngchẳng dám choàng, chỉ có độc một chiếc áo ngoài mỏng manh.

Cửa hàng được chọn ấy có thể coi là nơi làm món miếntiết vịt ngon nhất thành phố. Người đến đông đếm không xuể, nhưng vì hìnhtượng, Tiểu Viên không dám bước vào. Không thể để khi Maybach đến lại nhìn thấycô đang xì xụp được. Theo kinh nghiệm ngôn tình của cô, trước nay chưa thấynhân vật nam chính nào lại “fall in love” với nhân vật nữ chính trong hoàn cảnhnhư vậy cả. Và thế là, Tiểu Viên đội mưa đội gió, cố giữ một tư thế tao nhãnhất có thể, đứng ngoài cửa hàng miến tiết vịt và chờ đợi.

Trong làn gió lạnh buốt, Tiểu Viên đã đứng đợi như vậyđược bốn mươi lăm phút. Hết nhìn trời lại nhìn đất, điện thoại chắc hẳn sẽchẳng rung, số điện thoại của người ta cũng không có nốt, ngoài một cái ám hiệukhi gặp mặt ra thì chẳng có gì hết. Thời giạn hẹn gặp là mười giờ ba mươi phút,mà bây giờ đã là mười một giờ, khách khứa ra vào còn mải tranh giành nhau chỗngồi, xì xụp ăn, đâu còn thì giờ chơi trò ám hiệu với cô nữa? Đi hẹn mà gặpphải những tên không đúng giờ thế này Tiểu Viên cũng đã quá quen. Vừa lúc ấy cómột bàn trống, Tiểu Viên ngay lập tức chạy tới, ngồi sụp xuống, nhìn người phụcvụ rồi tuôn một tràng: “Cho một miến tiết vịt đủ hành, tỏi, rau mùi.”

Khi bát miến tiết vịt bốc khói nghi ngút được đưa lên,Tiểu Viên liếc mắt nhìn điện thoại, đã mười một giờ năm phút rồi! Tiểu Viên xắntay áo lên và bắt đầu ăn, bụng bảo dạ cái tên “Maybach” kia có đến mới là lạ.Hứ, có gì ghê gớm chứ! Hải quy[1] thìcũng có gì là lạ? Thời nay ai mà chẳng là hải quy chứ, năm ngoái tôi cũng đi dulịch Singapore, Malaysia và TháiLan cùng với cơ quan kìa! Có cần phải lôi tôi ra làm trò đùa vậy không? Chẳngqua là một tên con trai thôi, có gì ghê gớm? Hà mã ba chân mới khó tìm, chứ contrai hai chân thì đầy trên phố, không gặp anh thì đã sao, có cần hẹn rồi chongười ta leo cây thế không?

[1] Có hai từ đồng âm Hải quy trongtiếng Trung, vừa có nghĩa là “rùa biển”, vừa có nghĩa là “đi du học hoặc làmviệc ở nước ngoài về”. Ngày nay thông dụng cách dùng thứ nhất để ám chỉ nghĩathứ hai.

Tiểu Viên ăn từng miếng, từng miếng to, trong bụng,tất cả những từ ngữ cay độc nhất có thể dùng để “trù ẻo” tên “Maybach” kia đềuđược cô lôi ra. Khi bát miến đã gần nhìn thấy đáy, mặt Tiểu Viên gần như vùihẳn vào trong lòng bát, chợt nghe thấy có người gọi mình.

“Cô là Chu Tiểu Viên phải không?”

Tiểu Viên ngẩng lên, chu choa, đây không phải là hảiquy nữa, mà là một đại kim quy[2] phátsáng chói lòa và có cả vầng hào quang trên đầu mới đúng. Tiểu Viên miệng ngậmmấy cọng rau mùi, ngẩn người nhìn chàng kim quy nọ. Ám hiệu, ám hiệu là gì nhỉ?Sao lại quên mất thế này? Chàng kim quy nọ nhìn cô rồi cười: “Chào cô, tôi làDiệp Thụ Thần, cô có thể gọi tôi là Diệp soái[3].”

[2] Đại kim quy: Rùa vàng lớn.

[3] Soái trong tiếng Trung vừa có nghĩalà nguyên soái – tướng lĩnh, vừa có nghĩa là đẹp trai.

“Anh là… nguyên soái à?” Chu Tiểu Viên khó khăn lắmmới nuốt trôi cọng rau mùi. Trong lòng không khỏi thắc mắc, sao nguyên soái gìmà trẻ vậy?

Chàng kim quy liền giới thiệu rất nhiệt tình: “Ồkhông, vì tôi đẹp trai nên gọi là Diệp đẹp trai, hay còn gọi là Diệp soái.”

Do không đề phòng, Tiểu Viên suýt nữa thì bị nghẹn.

Nhìn anh chàng kim quy đang ngồi đối diện mình, ChuTiểu Viên có cảm giác lâng lâng, chân không chạm đất. Lẽ nào một người chưa baogiờ biết yêu như cô, ngay lần đầu tiên đã vớ được một “Maybach” như vậy sao?Diệp Thụ Thần thấy cô gái có đôi mắt nhỏ ấy vẫn còn đang ngẩn ngơ, chưa tỉnhhẳn, liền nhân cơ hội này nhìn kỹ cô một lượt, rồi cười nói: “Cô là Chu TiểuViên đúng không? Này, cô có phải là y tá thật không vậy? Cô còn bán bánh kem ởKristen nữa phải không? Hay là làm thêm ở Haagen-Dazs hả?”

Tiểu Viên toát mồ hôi nhìn anh ta, cố gắng nhớ lại xemcháu của ông cụ ấy tên gì, vẫn không nhận ra anh chàng nọ đang có ý đá xoáythân hình “phì nhiêu” của mình. Thang, đúng rồi, ông cụ ấy họ Thang, thì cháuông không thể nào họ Diệp được! Thế thì tên đang ngồi trước mặt cô là ai? Saolại biết tên cô? Vả lại, bọn họ đâu có khớp ám hiệu? Cụ Thang quả là sáng suốtkhi cho cô ám hiệu gặp mặt, à, đúng rồi, Tiểu Viên nhớ ra rồi.

Tiểu Viên cố gắng mở to mắt, hạ thấp giọng, nói: “Tráitim lớn chừng nào…” Diệp Thụ Thần nhìn cô, không nhịn được cười. Ơ, Tiểu Viênngẩn ra, đúng là nhầm rồi, đáng lẽ, khi nghe cô nói “trái tim lớn chừng nào…”thì “Maybach” phải trả lời “thì sân khấu cũng lớn chừng đó” chứ, sao tên nàylại ngồi đó mà cười được, chẳng thèm khớp ám hiệu, hay là cô nhận nhầm? Thế thìsao hắn biết cô là Chu Tiểu Viên nhỉ? Tiểu Viên nhíu mày nhìn kẻ vẫn đang ngồiđó cười, chưa kịp hỏi gì thì một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh, quá sốt ruộtvì nhìn thấy trước mặt Diệp Thụ Thần chẳng có bát đũa gì, liền lên tiếng: “Nàycậu, ăn xong rồi thì đứng dậy nhường chỗ đi.”

Diệp Thụ Thần chẳng buồn ngẩng mặt lên, gọi lớn: “Phụcvụ, cho một bát miến.” Cậu phục vụ trẻ nhanh chóng bưng lên một bát, nói vớiDiệp Thụ Thần: “Bốn tệ ạ.” Anh ta rút từ trongví ra một tờ một trăm tệ mới coóng, cậu phục vụ không nhận, nói: “Anh có tiềnlẻ không ạ?”

“Không có”, anh ta trả lời. Cậu phục vụ tiếp lời:“Trong ví anh chẳng phải có vài đồng xu đó sao?” Chu Tiểu Viên cũng lấy làm lạnhìn anh ta, rõ ràng khi nãy cô cũng nhìn thấy trong ví anh ta, chỗ thường hayđể ảnh kỷ niệm có vài đồng xu mà, còn xếp rất ngay ngắn.

Chẳng ngờ anh ta trừng mắt nhìn cậu phục vụ, nói: “Aibảo cậu đó là tiền xu? Đó là đồng xu kỷ niệm!” Bỗng có âm thanh từ đâu vọngtới: “Cậu khá lắm! Bảo cậu vào gọi người ta, cậu lại vào đây gọi đồ ăn, cậu ăncái này à?”

Chu Tiểu Viên ngước lên nhìn, ôi trời, lại chui ở đâura một con rùa vàng nữa thế này? Người này nhanh chóng đưa cho cậu phục vụ mấyđồng tiền lẻ, vừa nói với Diệp Thụ Thần, vừa dùng đúng ánh mắt của Diệp ThụThần lúc vừa bước vào nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Nhìn một lúc, lôngmày bỗng nhíu lại, càng lúc càng nhíu chặt.

Diệp Thụ Thần ngay lập tức đứng dậy, nói: “Đón đượcngười rồi thì đi thôi. Cậu xem đây là chỗ nào chứ, đông đến nỗi tớ sắp chếtngạt rồi đây.” Rùa vàng số hai vỗ vỗ vai rùa vàng số một, chỉ ra phía ngoài,bảo anh ta đi, rồi quay lại nhìn Tiểu Viên đang ngẩn ra chẳng hiểu gì: “Cònđứng ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi!”

Chu Tiểu Viên theo bọn họ bước ra ngoài, chợt cảm thấycó gì đó rất rất không bình thường, liền gọi hai người họ lại: “Từ từ đã, đừngđi vội.”

Hai anh chàng rùa vàng dừng bước, cùng lúc nhìn cô, dùcó chút do dự nhưng cô vẫn hỏi: “Gì nhỉ, trái tim lớn chừng nào…”

Diệp Thụ Thần không nhịn được cười, nói với bạn mình:“Này Thang Hi Hàn, ông cậu kiếm đâu ra cho cậu bảo bối này vậy… Tớ thật chẳngbiết nói gì nữa rồi.”

Người con trai tên Thang Hi Hàn nhìn Tiểu Viên, nói:“Chu Tiểu Viên, cô thật là… Cô nhìn lại mình xem, cái lồng lớn chừng nào côcũng lớn chừng đó à? À không, con heo ngốc thế nào thì cô cũng ngốc chừng ấysao?”

Chu Tiểu Viên có ngốc đến mấy thì cũng hiểu rằng hắnđang mắng mình, có hiền lành đến mức nào thì cũng không thể nuốt nổi cục tứcnày, con rùa vàng này có lấp lánh hơn thế thì Chu Tiểu Viên cũng quyết địnhkhông cần nữa. Chu Tiểu Viên mím chặt môi, vuốt sống mũi cay cay, không nói lờinào, quay người bước đi. Thang Hi Hàn vội đuổi theo, nói: “Thôi nào, thôi nào,tôi sợ cô rồi, trái tim lớn chừng nào thì sân khấu cũng lớn chừng ấy, đượcchưa? Bây giờ đi được chưa?”

Tiểu Viên chẳng thèm để ý, anh ta lại nói tiếp: “Côkhông đi thật chứ? Hôm nay ông tôi mời cả viện trưởng của cô tới nhà nữa đấy,lát nữa về mà thấy không đón được cô, có gì cô đi mà chịu.”

Tiểu Viên trừng mắt nhìn anh ta, bước về phía hai conrùa vàng nọ, coi như đã chấp nhận một cách ấm ức. Lượn lờ một hồi lâu với haingười họ, mãi vẫn không tới bãi gửi xe, Tiểu Viên bỗng thấy chột dạ, không phảilà gặp hai kẻ xấu đấy chứ? Nghĩ vậy cô bèn bước nhanh hơn để nghe xem họ đangnói gì.

Người tên là Diệp Thụ Thần nói với Thang Hi Hàn: “Saoông cậu lại chọn chỗ này làm nơi gặp mặt được chứ? Đến bãi đỗ xe cũng chẳng có.Mà kể cũng lạ, ông cậu trước giờ vẫn có sở thích mai mối cho cậu, nhưng có baogiờ cậu đồng ý đâu, sao lần này lại chịu đi gặp mặt thế?”

Người con trai tên Thang Hi Hàn trả lời: “Những lần đókhác.”

Diệp Thụ Thần hỏi tiếp: “Khác thế nào cơ?”

Phải rồi, khác thế nào cơ? Tiểu Viên bắt đầu cảm thấytò mò.

Thang Hi Hàn trả lời: “Bởi vì cô ấy là Chu Tiểu Viên.”

Chu Tiểu Viên nghe xong càng chẳng hiểu gì. Ba chữ ChuTiểu Viên này có gì đặc biệt à?

Chu Tiểu Viên lẳng lặng theo sau, trong đầu nghĩ vẩnvơ, chẳng nhận ra đã đến bãi đỗ xe từ lúc nào, chỉ đến lúc có tiếng gọi lên xecô mới giật mình, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe đang đỗ trước mặt. Đimột vòng quanh chiếc xe, nuốt nước miếng đánh ực, cô hỏi: “Đây là Maybach à?Tôi chụp vài cái ảnh được không?”

Diệp Thụ Thần đứng bên cố gắng không phì cười, cònThang Hi Hàn mặt tối sầm lại, nói: “Không phải, đây là Land Rover.” Land Rover?Chu Tiểu Viên nghĩ bụng, LandRoverthìLand Rover,dù sao thì vẫn thuộc hàng xe sang. Lúc này, Thang Hi Hàn tiếp tục nói:“NhưngchiếcLand Rover này là của cậu ấy,tôi mượn tạm thôi.”

Chu Tiểu Viên nhìn anh ta, trong bụng nghĩ thầm, MụcMục nói quả không sai, ông già kia đúng là chỉ nói mồm vậy thôi. Sáng nay, MụcMục còn đánh cược với cô rằng nếu hôm nay cô có thể chụp một tấm ảnh cùng vớisiêu xe mang về thì cô ấy sẽ đãi cô món miến tiết vịt trong một tuần. Tiểu Viênchậc lưỡi, nói: “Không sao, anh cứ đứng đó.” Nói xong liền đi về phía đầu xe,ngắm cả Thang Hi Hàn vào, chụp luôn cả người lẫn xe.

Lên xe, Tiểu Viên ngồi ở ghế sau, vừa trả lời tin nhắncủa Mục Mục, vừa lắng tai nghe hai người bọn họ nói chuyện. Thang Hi Hàn hỏi:“Này, mấy đồng xu kỷ niệm của cậu là thế nào đấy?”

“Không có gì!”



Dù rất tò mò muốn biết nhưng Tiểu Viên chẳng nghe đượcđoạn sau họ nói gì. Do rất háo hức được nhìn Maybach, suốt đêm hôm qua cô gầnnhư không chợp mắt được, bây giờ ngồi trong chiếc xe ấm áp này, chẳng mấy chốcđã ngủ ngon lành.

Tiếp nối đoạn hội thoại ở trên, cả hai nói về mối tìnhtrước đây của Diệp Thụ Thần, Thang Hi Hàn ám chỉ: “Tớ nghĩ cậu không nên tơvương gì đến cô công chúa nhỏ ấy nữa. Mấy hôm trước, trong buổi hòa nhạc cánhân của con gái nhà chú An, tớ nhìn thấy cô ta. Buổi biểu diễn vừa bắt đầu côta đã ngủ mất rồi. Mà chốn đấy thì ồn ào cỡ nào chứ, đã thế lại còn ngồi ngayhàng ghế danh dự. Con gái gì mà đặt đâu cũng ngủ được? Với lại người ta sắpthành mẹ đến nơi rồi, cậu còn lưu luyến nỗi gì?”

Diệp Thụ Thần im lặng, ánh mắt nhìn hàng ghế sau, chỉvề phía đó, chuyển chủ đề: “Này, trước đây cậu thực sự không quen cô em Trư[4] muộimuội này đấy chứ? Hay là cậu đã làm gì ẻm từ lâu rồi? Sao cũng đặt đâu ngủ đấyvậy? Không phải là “có” rồi đấy chứ?”

[4] Trong tiếng Trung, Chu vàTrư có cùng cách đọc. Vì thân hìnhChu Tiểu Viên mập mạp nên Diệp Thụ Thầngọi cô là Trư Tiểu Viên.

Thang Hi Hàn đảo mắt về phía gương chiếu hậu nhìn ChuTiểu Viên một lượt, nhìn khóe miệng là biết cô ấy đang ngủ rất ngon lành rồi.Thang Hi Hàn chau mày, nhưng sâu trong ánh mắt chợt hiện lên một vẻ rất ân cần,nói nhẹ nhàng: “Không đâu, trừ cái “đống đó” ra thì trong bụng cô ấy chẳng cógì khác cả.”

Mãi đến khi tiếng đóng cửa xe vang lên, Chu Tiểu Viênmới giật mình, theo phản xạ ngồi thẳng dậy, hai mắt vẫn nhắm tịt, ú ớ nói: “Chịy tá trưởng à, em không ngủ quên đâu, em đang, em đang trên đường đi…”

Diệp Thụ Thần đứng bên cạnh Thang Hi Hàn, cười khúckhích nhìn Tiểu Viên, hạ thấp giọng, nói: “Cô ấy nói gì thế? Đang trên đường điđâu, cậu hiểu gì không?”

Thang Hi Hàn thản nhiên đáp: “Đang trên đường tới lògiết mổ gia súc.”

Hả? Diệp Thụ Thần chẳng hiểu gì cả.

Thang Hi Hàn hơi nhếch môi, nói: “Cô ấy bảo đang trênđường đi ngủ tiếp.”

Chu Tiểu Viên gật gù ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn lờ đờngái ngủ.

Thang Hi Hàn vỗ vỗ vào cô: “Dậy thôi nào, Tiểu Chu.”

Khi Tiểu Viên tỉnh táo lại, nhìn thấy hai anh chàngkim quy trước mắt, chỉ còn nước chui xuống đất vì xấu hổ.

Ngủ trên xe thì không có gì mất mặt, nhưng ngủ quêntrên xe của hai anh chàng kim quy đẹp trai như vậy thì mất mặt quá đi thôi,huống hồ một trong số đó lại là người hôm nay cô đi gặp mặt nữa chứ. Cô từ từbước xuống xe, cúi thấp đầu, vuốt vuốt mái tóc, nhân cơ hội đó lau lau khóemiệng, quả thực là nước miếng, ôi trời ơi…!!!

Tiểu Viên ấm ức lắm, đi gặp mặt đã bị cho leo cây tớibốn mươi lăm phút, lúc đón được rồi, tên Thang Hi Hàn kia chẳng thèm nhìn côlấy một cái tử tế. Khó khăn lắm mới có lúc bốn mắt nhìn nhau, thì đôi lông màyđẹp đẽ của anh ta lại giống như hai con sâu róm, nhíu chặt lại, dựng ngược lên.Tiểu Viên có ngốc cỡ nào thì cũng hiểu được rằng, lần gặp mặt này, người tathật là thiệt thòi quá đi. Dựa theo kinh nghiệm lâu năm trong việc gặp mặt củaTiểu Viên, lần gặp này cũng chẳng có kết quả gì rồi.

Nghĩ bụng vậy, Chu Tiểu Viên đưa tay đóng cửa xe, mắtchớp chớp nhìn Thang Hi Hàn, dùng ánh mắt đáng thương nhất có thể, nói: “Nàyanh, nếu anh đã không thích tôi, thì tôi có thích anh cũng chẳng có tác dụnggì, vậy hãy để tôi đi được không? Tôi muốn về nhà ngủ bù, tôi buồn ngủ quá!”

Hai hàng lông mày Thang Hi Hàn hơi nhếch lên, nhìnTiểu Viên với một ánh mắt điềm nhiên: “Tôi thì chẳng sao, nhưng viện trưởng củacô cũng ở trong đó. Là viện trưởng, chứ không phải y tá trưởng đâu nhé, cô suynghĩ kỹ đi.”

Một bác trưởng chức còn to hơn cả y tá trưởng của côgấp mấy lần – Viện trưởng. Haizz…

Thiên thần gẫy cánh Tiểu Viên tuyệt vọng nhìn lêntrời, nước mắt chảy ròng ròng. Một y tá mới vào nghề như cô, sao có thể đắc tộivới cấp trên chứ?

Chu Tiểu Viên chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo sau họ,Diệp Thụ Thần còn đang đứng nghe điện thoại, cô và Thang Hi Hàn đứng bên cạnhchờ.

Trong lòng Tiểu Viên cũng cảm thấy vô cùng thiệt thòi,nhìn Thang Hi Hàn với vẻ tò mò. Anh tựa nhẹ vào hàng rào gỗ, thư thái, nhãnhặn, ôn tồn, vui vẻ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.

Trong một giây phút, Tiểu Viên chợt cảm thấy như có gìđó vừa rơi tọt xuống bụng mình.

Tất nhiên lúc đó cô không hề biết rằng đó là tiếng sétái tình, và cũng không thể nghĩ đến một việc bất ngờ sau này.

Lý do của cảm giác khi ấy, theo như Tiểu Viên hiểu thìhóa ra khi Thang Hi Hàn không chau mày cũng có thể đẹp trai ghê gớm đến vậy.Hóa ra, một tên con trai cũng có thể đẹp đến mức ấy, thật là đẹp trai chết mất!Ông trời thật không công bằng! Đúng thế, thật là không công bằng, nếu công bằngthì, giá mà đôi mắt ấy, cái miệng ấy, cái mũi ấy, cái mí mắt ấy… thuộc về ChuTiểu Viên…

Khi cô ngẩn người nhìn Thang Hi Hàn không chớp mắt,trên mặt biểu lộ vô số cảm xúc, Thang Hi Hàn cũng chợt thấy tai mình nóng bừng,liếc mắt về phía đó, quả nhiên, thấy cô đang nhìn anh như thể nước miếng sắprớt ra đến nơi, giống hệt như ông anh miêu tả ánh mắt cô khi nhìn thấy miếntiết vịt vậy.

Anh bỗng thấy trong người nóng ran, lúc đầu là tai,sau đó cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên. Không khí lạnh giá, hơi thở cũng trở nêngấp gáp hơn, một làn hơi mờ ảo như bao quanh lấy cả thân người, một thứ cảmgiác rất kỳ lạ cũng theo đó từ từ trào dâng, tươi mới như mùa xuân. Diệp ThụThần bỏ điện thoại xuống, nhìn thấy khung cảnh lạ thường này, không thể khônggiật mình, cảm giác lúc ấy không phải là hoa nở trong đêm nữa, mà là… BING! Đâyphải gọi là mặt trời mọc đằng tây!

Anh ta tủm tỉm cười, bước tới nói: “Hey, người anh em,tớ có chút việc gấp phải xử lý ngay nên về trước đây, hôm khác đến thăm ôngsau, cậu nói với ông giúp nhé! À! Đúng rồi…” Anh ta quay sang nhìn Tiểu Viên,nở một nụ cười đầy hàm ý, nói: “Anh vẫn chưa có số điện thoại của Tiểu Trư Trư,lần sau muốn gặp em thì làm thế nào?”

Chu Tiểu Viên đứng như phỗng, ấp úng “a” một tiếng,sau đó chẳng nói được gì nữa. Người hẹn xem mặt với cô còn chưa hỏi số điệnthoại của cô, sao người đi cùng đã hỏi trước thế này? Chu Tiểu Viên không phảilà người có chỉ số IQ cao, tuy rằng kinh nghiệm tiểu thuyết ngôn tình của côrất “uyên bác”, nhưng lúc này, cô cũng không đến nỗi lầm tưởng Diệp Thụ Thần cócảm tình với cô, rằng một câu chuyện cổ tích về Cô bé lọ lem hiện đại sẽ diễnra. Sau phút dừng hình, cuối cùng cô cũng vui vẻ cười nói: “Được thôi, tôi choanh số, lần sau có đến bệnh viện khám xét gì cứ bảo tôi.”

Diệp Thụ Thần chưa kịp lên tiếng, Thang Hi Hàn đãnhanh chóng nhìn anh ta, ý bảo đừng nói gì, rồi lẳng lặng nói: “Cậu khỏe nhưvâm thế này, cần gì phải tới bệnh viện chứ? Nếu cần tới bệnh viện thật, tớ sẽbảo viện trưởng ra tiếp cậu.” Thôi được rồi, Chu Tiểu Viên nghĩ bụng, anh khôngthèm để ý đến tôi, tôi cho người ta số điện thoại cũng không thoải mái, khôngcho thì không cho, lại nhắc tới viện trưởng, tôi không cho là được chứ gì,không làm anh mất mặt nữa. Thế rồi cô cúi thấp đầu, không nói gì nữa.

Thang Hi Hàn vội vàng đẩy Diệp Thụ Thần lên xe, DiệpThụ Thần cố nói với ra với Chu Tiểu Viên: “Cô em làm ở khoa nào thế? Có phảikhoa Phụ sản không? Nếu là khoa Phụ sản thật thì chúng ta đúng là sẽ có cơ hộigặp lại đấy!”

Chu Tiểu Viên bước theo Thang Hi Hàn vào trong nhà,không khỏi tò mò hỏi: “Sao anh ta nói nếu tôi làm ở khoa Phụ sản thì có cơ hộigặp lại nhau? Anh ta kết hôn rồi à? Có vợ rồi à? Tôi không nhận ra đấy, trẻ thếmà đã làm bố rồi.”

Thang Hi Hàn bình tĩnh nói: “Đàn ông mà tới khoa Phụsản thì ngoài những người sắp làm bố ra, còn có cả những người không phải sắplàm bố nữa!”

Câu nói vừa rồi Chu Tiểu Viên phải nhẩm đi nhẩm lạivài lần mới vỡ lẽ, mặt ửng đỏ, nói: “Ồ, thì ra là vậy, đúng là chẳng ngờ được,chẳng ngờ được.”

Khi hai người bước vào phòng khách, viện trưởng đạinhân đã ngồi ở đó, Tiểu Viên cảm thấy nhẹ cả người, cuối cùng thì cô cũng cùnganh ta trở về rồi, nếu không thì viện trưởng sẽ nghĩ thế nào đây?

Ông Thang thấy cháu mình dẫn Tiểu Viên về nhà thì mừngra mặt, hết bảo cô uống nước, uống trà lại bảo uống nước hoa quả ép. Tiểu Viênngồi kế bên viện trưởng, ngoan ngoãn, nhỏ nhẹ uống từng ngụm một.

Cho đến khi tất cả cùng ngồi vào bàn, Tiểu Viên nhìn mộtbàn đầy những món sơn hào hải vị mà chỉ biết khóc thầm, bụng cô đã no căng vớinào là nước lọc, nước trà, nước hoa quả, một cái túi đầy nước.

Giữa bữa ăn, Tiểu Viên xin phép đi vệ sinh, khi trởra, đang định bổ sung cho cái bụng vừa được nhẹ bớt phần nào thì đã nghe thấyông Thang vui vẻ vẫy cô lại: “Tiểu Viên, ta biết cháu thích món miến tiết vịtnên đã bảo cô giúp việc làm riêng một bát, cháu ăn thử xem!”

Tiểu Viên đỡ lấy bát miến đầy ụ mà cụ Thang nhiệt tìnhđưa cho, thầm nghĩ đến bát miến tiết vịt sáng nay mới ăn, miệng nở một nụ cườicó chút méo mó: “Cháu cảm ơn ông ạ!”

Nói đến tình yêu của Tiểu Viên đối với món miến tiếtvịt, cũng có nguồn gốc của nó. Nếu hỏi trong những món dưới bốn tệ thì TiểuViên thích ăn món gì nhất, cô ấy sẽ trả lời: “Miến tiết vịt.” Nhưng bây giờ thìcòn có vịt quay, sườn xào, sườn xốt, cá xốt…

Trong lúc Tiểu Viên im lặng nhìn các món ăn được đưalên, bỗng nhiên viện trưởng đại nhân vỗ vào bàn rồi nói: “Chu Tiểu Viên, tôinhớ ra rồi.”

Tiểu Viên xém chút nữa thì ngã ngửa, một bệnh viện lớnnhư vậy, không biết bao nhiêu phòng khoa, bác sĩ, y tá, nhân viên… không dướinghìn người, Chu Tiểu Viên chào ông ấy một tiếng: “Chào viện trưởng ạ!”, cũngchẳng mong ông ấy có thể nhận ra mình. Lại nghe thấy viện trưởng nói tiếp: “Cómột năm, đợt tết Trung thu, trong cuộc thi ăn bánh Trung thu, cháu đứng trongtop ba. À còn nữa, một lần tết Đoan ngọ, trong cuộc thi ăn bánh chưng, cháu ănhết sạch rồi mới rút lui đúng không?”

Chu Tiểu Viên tối sầm mặt mũi, có cảm giác như vừa bịmột quả tạ nặng năm trăm cân rơi vào mặt. Cô ngượng nghịu cười trừ, mặt đỏbừng, uống hết bát canh. Chợt nghe tiếng Thang Hi Hàn: “Thưa ông, thưa chú Lý,bọn cháu ăn xong rồi ạ, cháu xin phép đưa Tiểu Viên về phòng nói chuyện một lúcạ.”

Tiểu Viên vội vàng đặt bát xuống, hùa theo: “Vâng,cháu ăn xong rồi, ăn xong rồi ạ.”

“Ừm, từ nhỏ, tính tập thể của tôi đã rất tốt, khi mớivào làm ở bệnh viện, được các đồng nghiệp động viên, vì thế tôi mới… mới thamgia thi.” Chu Tiểu Viên suy nghĩ một lúc lâu, lời nói ra, nhưng vẫn cảm thấyngượng chín cả mặt, nên quyết định không nói thêm nữa, lẳng lặng bước theo sauThang Hi Hàn.

Bước vào phòng, hai người tới gần cửa sổ, anh cũngchẳng nói tiếp chủ đề khi nãy, chỉ rút điện thoại ra hỏi: “Số bao nhiêu?”

Chu Tiểu Viên “a” một tiếng rồi hỏi: “Anh hỏi số điệnthoại của tôi à?”

Anh “ừ” một tiếng đơn giản.

“xxxxx…”

Anh nhanh chóng lưu lại, sau đó là tiếng chuông điệnthoại của Tiểu Viên vang lên, anh nói: “Số của tôi đấy, cô lưu vào đi.”

Tiểu Viên đáp “ờ” một tiếng, vẽ vẽ vài nét rồi bỗngnhiên dừng lại, anh đứng sau cô, liếc qua chiếc điện thoại rồi nói: “Thang HiHàn, tôi tên là Thang Hi Hàn, chữ Hi trong từ Vương Hi Chi[5], thêmbộ “nhật” ở đằng trước, Hàn trong từ hàn lâm.”

[5] Vương Hi Chi: Tự Dật Thiếu, hiệu ĐạmTrai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn của Trung Quốc.

Trong đầu Tiểu Viên đang nghĩ, đây là chữ gì khôngbiết, rắc rối quá vậy, bèn dựa vào chút ấn tượng với cái tên Vương Hi Chi, vẽđại một chữ, hy vọng điện thoại có thể nhận ra đúng chữ, nhưng cô không nhớ rõlắm các nét của nó, điện thoại cũng chịu rồi, trên màn hình hiện ra một loạtcác chữ chẳng biết là chữ gì, còn Thang Hi Hàn thì đứng bên cạnh, ngỏng cổ nhìncô viết.

Cô tặc lưỡi, cái chữ quái quỷ, không biết viết thìthôi, bèn bấm nút xác nhận, chỉ có mỗi chữ “Thang”, dù sao thì cô cũng quen rấtít người họ Thang. Đợi đến lúc cô bấm xong, miệng Thang Hi Hàn méo xệch, hỏi:“Sao lại chỉ có một chữ Thang vậy, cô không nhầm đấy chứ?”

Cô vừa giả vờ viết viết, vừa nói: “Không nhầm đượcđâu, tôi chỉ quen một mình anh họ Thang thôi, lấy đâu ra nhiều người có cái họkỳ lạ này chứ?”

Kéo dọc hết danh bạ, màn hình hiện lên hai chữ Thang,Chu Tiểu Viên mới giật mình nhớ ra: “À, còn một chữ Thang nữa, nhưng không phảihọ Thang, mà là số điện thoại quán miến tiết vịt gần bệnh viện tôi làm[6]. Haha, là số điện thoại gọi đồ ăn ấy mà. Chờ tôi viết nốt chút đã.”

[6] Thang trong tiếng Trung có nghĩa làmón canh.

Thang Hi Hàn nhìn cô viết, lúc đầu cô định chuyển bànphím sang chế độ viết phiên âm, nhưng cuối cùng vẫn thật thà đưa điện thoại ra,nói: “Tôi không biết viết chữ Hi ấy, nhưng mà tôi biết viết chữ Hàn.”

Anh nhếch miệng cười, chẳng nói gì, đưa tay ra đón lấychiếc điện thoại, nhìn dáng vẻ cô ngượng nghịu gãi gãi đầu, chợt nhẹ nhàng nói:“Ừ, để tôi viết, cô còn không mau lại đây nhìn, lần sau còn biết để viết chứ!”

Tiểu Viên ngó đầu qua nhìn, Thang Hi Hàn viết từngnét, từng nét một. Đợi anh viết xong, Chu Tiểu Viên chợt nghĩ bụng, sao tôiphải học chứ, không biết thì không biết đi, sao mình phải học viết tên của anhta chứ? Thấy anh không nói gì thêm, cô cũng chặn mấy lời ấy không cho phát rakhỏi miệng, lặng lẽ nhận lấy chiếc điện thoại.