Thời Gian Hiểu Lòng Tôi

Chương 48



Hôm nay là lần đầu tiên cô thật sự đi dạo trung tâm mua sắm, dù sao lúc trước mắt không thấy gì nên đồ đều là do Bắc Bắc mua cho.

Vừa vào khu bán quần áo cô đã cẩn thận đánh giá đủ loại quần áo, kiểu dáng khác nhau, sau rốt mới vừa ý một chiếc áo len xám, kiểu dáng phù hợp với người cao tuổi lẫn người trung niên.

“Cái này thế nào?” Cô quay đầu hỏi, kể cả có đeo kính râm thì cũng thấy rõ được khuôn mặt vui vẻ tươi tắn của cô.

“Cũng được.”

“Anh nghĩ ông sẽ thích chứ?”

“Sẽ.” 

Trì Thư Ý đưa áo len cho nhân viên cửa hàng, Mộ Cảnh Thời theo sau cô đến quầy thanh toán, cô vừa lấy ví ra thì anh đã nhanh chóng lấy thẻ của mình ra đưa cho nhân viên.

“Ơ…” Trì Thư Ý đưa tay định cản thì đã bị bàn tay to của anh kéo lại.

Nhân viên đẩy máy tín dụng đến trước mặt anh, “Anh nhập mật khẩu ở đây ạ.”

Mộ Cảnh Thời thành thạo lấy tay kia nhập mật khẩu, nghe cô đứng cạnh ấm a ấm ức lên án: “Em đâu có muốn anh trả tiền, đây là quà em muốn tặng ông kia mà.”

Mộ Cảnh Thời vừa cầm bút lên ký tên mình xuống biên nhận vừa nói với cô: “Bà Mộ à, của anh cũng là của em, tính kỹ thế làm gì?”

Anh gọi cô là…Bà Mộ.

Tim cô như ngừng đập ngay khoảnh khắc nghe anh gọi, cô đỏ mặt im lìm nép sát anh trong vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ của nhân viên xung quanh.

Sau khi bình tĩnh hơn cô bèn phản bác: “Ông Mộ này, nếu của em cũng là của anh thì anh giành với em làm chi?!”

Anh cười khẽ, đôi mắt đang nhìn xuống tờ biên nhận thoáng run lên rồi đặt bút xuống giương mắt nhìn đầy dịu dàng, nói như lẽ đương nhiên: “Mấy chuyện như trả tiền này vẫn nên để anh làm là được.”

Mộ Cảnh Thời nói rồi bèn đưa tay nhận túi áo nhân viên đã đóng gói xong xuôi đưa đến, lịch sự nói cảm ơn rồi dắt tay cô ra khỏi khu quần áo, tay anh rất tự nhiên đặt bên eo cô, ôm cô đến khu khác.

Trì Thư Ý đứng tần ngần ở quầy trà rõ lâu, cứ suy tư không biết nên mua Long Tỉnh hay Thiết Quan Âm hay Bích Loa Xuân hay là…Mua thử hãng trà khác…

Cô quay sang cầu cứu người đàn ông đang rảnh rang nhìn quanh quất xung quanh, túm lấy góc áo anh.

Mộ Cảnh Thời vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ muốn có bao nhiêu tủi thân có bấy nhiêu tủi thân của cô.

“Sao thế em?” Anh bật cười, biết rõ còn cố hỏi thành câu.

Trì Thư Ý đẩy bàn tay đang xoa đầu mình ra, chỉ chỉ vào quầy trà: “Anh chọn giúp em với.”

Anh nhìn lướt qua những hãng trà loại 1 được trưng bày sau đó giơ tay chỉ vào tấm thẻ có ghi “Trà Bích Loa Xuân Động Đình”, cô thả lỏng tức thì rồi mua luôn không lưỡng lự nữa.

Sau đó kéo anh đến khu bán trang sức.

Chọn tới chọn luôn cả nửa ngày trời mới chốt một chiếc vòng ngọc trang nhã.

Mộ Cảnh Thời xách túi đựng đồ cô mua, hỏi: “Hài lòng rồi?”

Trì Thư Ý cười cười gật đầu, còn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi dạo lâu đến thế rồi, cuối cùng cũng đã mua hết những thứ cần mua.

Anh chuyển sang nắm tay cô, kéo cô đến khu chuyên bán đồ dùng cho những cặp đôi mới cưới.

Trì Thư Ý: “…”

“Tới đây làm gì?” Cô lơ mơ hỏi.

Mộ Cảnh Thời cúi đầu, nhướng mày rõ kiêu: “Sắm đồ mới.”

“Đồ gì mới…”

Anh nhìn xung quanh một chốc rồi đôi mắt bỗng “bắt” được gì đó, bèn cười cười kéo tay cô đến đấy.

Hai người đứng trước một chiếc giường mẫu, anh hơi hất cằm hỏi: “Em thấy bộ này thế nào?”

Trì Thư Ý ngơ ngơ ngác ngác nhìn bộ chăn ga gối đệm ren màu hồng phấn mà cạn lời, một lúc lâu sau mới ngần ngừ hỏi: “Anh…Muốn mua à?”

“Đẹp không?”

“Đẹp…” Thì có đẹp nhưng…Có phải phong cách anh thích đâu.

Cô còn chưa kịp nói hết, Mộ Cảnh Thời đã vẫy tay gọi nhân viên cửa hàng đến, chỉ vào bộ chăn đệm ren hồng nọ rồi nói: “Gói giúp tôi 3 bộ chăn đệm cùng một kiểu với bộ này.”

Trì Thư Ý hãi rồi, cô nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khó tin, cô có nghe nhầm không? Anh Cảnh Thời muốn mua kiểu hồng thiếu nữ này á?!

“Anh chắc chắn hả?” Cô ngẩn ngơ hỏi.

Đến có ánh mắt Mộ Cảnh Thời cũng đang hấp háy ý cười, “Chắc chứ.”

Trì Thư Ý cảm thấy trời đất đảo điên, hãi đến độ muốn chộp ngay cái điện thoại cấp báo cho Bắc Bắc biết, chuyện này có hơi…Khủng khiếp quá rồi.

Sau đó, anh tiếp tục lững thững kéo cô nàng vẫn chưa vượt qua được cú sốc này đến xem rèm cửa, chọn một lèo rèm màu tím, lam nhạt và trắng thuần với kiểu dáng vô cùng trẻ trung đủ thay tới thay lui rồi thanh toán.

Trì Thư Ý: “…”

“Anh Cảnh Thời, anh có gặp chuyện gì không thế?”

“Chuyện gì là chuyện gì?” Anh đang cầm một chiếc dĩa săm soi vô cùng thích chí.

“Chả giống anh ngày thường gì hết,” Trì Thư Ý giật lấy chiếc dĩa trong tay anh, trả về quầy rồi nói tiếp: “Tự dưng mua mấy thứ này làm chi mới được?”

“Để đổi hết đồ cũ.”

“Hở?”

Ngón tay anh rời khỏi thành ly sứ trắng, “đậu” lên bên má cô rồi nhéo nhẹ một cái, bất lực nói: “Thất Thất, anh làm chưa đủ rõ sao?

“Chúng mình kết hôn rồi, anh muốn đổi toàn bộ vật dụng trong nhà sang đồ mới, kể cả không trang hoàng màu đỏ thì cũng phải chọn những thứ trông tươi tắn rạng rỡ chút chứ em?”

“Nhưng mà…Tối nay mình phải bay ra nước ngoài rồi mà!”

Anh bật cười, “Có phải đi luôn đâu, chúng mình chỉ ra nước ngoài giải quyết chút chuyện rồi đi chơi thêm vài ngày nữa, xem như hưởng tuần trăng mật ngắn hạn thôi.”

Anh chỉ vào hai bộ ly sứ, hỏi: “Em thích bộ nào hơn?”

Một bộ là gốm Thanh Hoa, bộ còn lại là kiểu uyên ương nghịch nước.

Trì Thư Ý cúi đầu nhìn mất giây rồi cầm ly sứ kiểu uyên ương nọ lên, ve vuốt thành ly vài giây rồi cười khẽ, “Cái này.”

Còn đang định rời khỏi trung tâm mua sắm thì mắt Trì Thư Ý chợt bắt gặp một món đồ đôi nọ, bèn không tự chủ được bước đến, lấy tay sờ lên lớp hoa văn được chạm khắc tinh xảo.

Hai chú thiên nga trắng quấn vào nhau tạo thành một chiếc bình dáng cao có phần cổ tựa hình trái tim, là kiểu đồ trang trí bằng sứ trắng trông vô cùng đơn giản mà lại khiến cô hứng chí vô cùng.

“Anh Cảnh Thời,” Cô quay đầu, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, “Mình mua cái này được không?”

“Được.” Anh cười cười đồng ý.

“Mua hai bộ, gửi Cảnh Vân một bộ.”

“Vâng.”

Việc đầu tiên khi Trì Thư Ý về nhà là để bình thiên nga đối đầu nhau tạo thành dáng trái tim luôn cầm trên tay lên tủ đầu giường.

Bày biện xong xuôi thì bèn bước tới cuối giường nhìn, thấy hài lòng lắm.

Bên trái là cặp búp bê sứ Mộ Cảnh Vân và Dương Vân San tặng, bên phải là bình thiên nga cô và anh Cảnh Thời mua về, đúng là càng nhìn càng vui mắt mà.

Anh đặt những thứ còn lại sang một bên, rót cho cô một ly nước ấm rời bước đến, bắt gặp bộ dạng vui vẻ thích chí ra mặt của cô thì cầm ly nước đưa đến trước mặt cô, Trì Thư Ý cười cười nhận lấy rồi từ tốn uống nước, còn anh thì ôm chặt cô vào lòng từ phía sau, cọ cọ lên mái tóc dài mềm mại suôn mượt của cô, cũng vừa lòng đẹp dạ cười cười.

Dáng vẻ hạnh phúc hào hứng của bé con đúng là khiến người ta nhìn mà vui vẻ cả người.

Trì Thư Ý nghiêng đầu, đưa ly nước đến bên miệng anh cười hỏi: “Uống không?”

Anh thoáng cúi người, tay bao lấy bàn tay đang giữ ly nước của cô rồi uống từng ngụm nước.

Uống nước trong tư thế này không thuận tiện lắm, có giọt nước như chảy khỏi khóe miệng anh, cô bèn đưa tay kia lên giúp anh lau đi, còn đang định buông tay xuống thì anh đã bất ngờ nắm lấy cô tay cô, giữ tay cô khựng lại ngay tư thế cũ.

Ngón tay Trì Thư Ý vẫn đặt bên khóe miệng anh, anh hơi công khóe môi rồi tức thì tiến sát lại, cắn lên khóe môi cô.

Đôi môi vừa thấm nước giờ đã hồng nhuận hơn không ít, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô đều mở to, anh cũng bắt đầu “tiến quân”.

Cô tận mắt thấy khóe miệng anh hãy còn treo ý cười, giống hệt nụ cười năm nào cô chạm phải, chỉ cười mỉm thế thôi mà đã dễ dàng làm con tim cô bồi hồi xao xuyến.

Tay anh luồn vào trong tóc cô, đỡ đầu cô rồi cuồng nhiệt hôn cô, Trì Thư Ý vốn chẳng vững dạ được bao lâu, ít lâu sau đã ngước đôi mắt ầng ậc nước thở d ốc từng cơn mà tựa vào lòng anh, để mặc anh giày vò bờ môi đỏ mọng đáng thương của mình.

Đến khi anh thỏa mãn, hai má cô đã đỏ ửng, môi đỏ mọng cũng bị anh dằn vặt đến độ sưng lên, nếu anh không đỡ eo cô thì e rằng giờ cô đã ngồi phịch xuống đất luôn rồi.

Mộ Cảnh Thời nhìn bộ dạng tâm loạn tình mê thì khẽ cười, ôm cô để cô ngồi ngay ngắn trên giường còn mình thì kéo hành lý ra bắt đầu sắp xếp rồi để đồ vừa mua ban nãy vào.

Trì Thư Ý cũng dần bình tĩnh lại, lúc cầm cốc nước lên uống nước lần nữa thì nước đã nguội rồi, cũng khiến cô tỉnh táo hơn không ít.

Cô đứng dậy đến phòng để đàn chơi đàn một lát.

Trì Thư Ý đặt ly nước lên mặt đàn rồi ngồi xuống, bắt đầu chơi vài đoạn tùy hứng.

Chẳng biết anh vào từ bao giờ cũng chẳng rõ anh đã đứng đấy cầm máy ảnh chụp bao lâu rồi, cô chỉ biết lúc mình đàn xong quay đầu lại thì anh đã đứng dựa vào khung cửa sổ cúi đầu xem ảnh trong máy, môi hãy còn treo nụ cười mỉm đầy nét vui vẻ.

Trì Thư Ý bước đến chỗ anh, rướn người qua xem, nhìn thấy phô ảnh chụp cô đang chơi piano, ánh hoàng hôn óng ả chiếu xuyên qua lớp rèm trắng tinh, phủ lên gian phòng một vầng sáng cam đỏ mong mỏng, gió lạnh cũng theo nắng ùa vào bên trong, khiến rèm cửa sổ hơi lay động như đang múa ca, còn cô thì đang cúi đầu, vô cùng chuyên tâm chơi đàn, mười ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt trên từng cung đàn phím nhạc.

Trì Thư Ý không ngờ kỹ năng chụp ảnh của anh lại tốt thế này, cô cười tò mò hỏi: “Còn nữa không anh?”

Anh nhấn nút chuyển ảnh trên máy, phô ảnh chụp cô ngủ trên giường lớn bỗng xuất hiện, Trì Thư Ý ngẩn người ra một chút rồi mở miệng hỏi tiếp, “Anh chụp cảnh này bao giờ thế?”

“17 tháng 10.”

17 tháng 10 là trước sinh nhật anh một ngày, cũng là lần đầu tiên cô ngủ lại đây.

Dáng ngủ trong phô ảnh anh chụp của cô trông yên bình lắm, miệng còn đang mỉm cười nữa cơ, chắc được chụp vào tầm sáu bảy giờ sáng nhỉ, còn có cả ánh nắng ban mai dìu dịu chiếu lên khuôn mặt cô nữa, cũng khiến khuôn mặt cô thoạt trông càng xinh đẹp dịu yên hơn.

“Có muốn xem nữa không?” Anh chợt hỏi.

Trì Thư Ý ngạc nhiên ra mặt, “Vẫn còn ư?”

Anh kéo tay cô cùng vào phòng làm việc.

Lôi một quyển album ảnh từ trong ngăn kéo phòng làm việc ra đưa cô.

Trì Thư Ý hoài nghi nhận lấy, vừa mở trang đầu tiên ra xem đã cứng đờ cả người.

Thật lâu thật lâu sau mới vươn ngón tay run rẩy từng hồi của mình chạm khẽ lên phô ảnh chụp được kẹp trong ấy, cô bé trong phô ảnh đang ngồi trên băng ghế dài mỉm cười tươi tắn với cô, chỉ là đôi mắt sáng ngời kia chẳng có lấy chút tiêu cự nào.

Cô khẽ khàng vuốt v3 bề mặt phô ảnh chụp thuở thiếu thời của mình rồi bỗng mỉm cười, một giọt nước mắt nặng trĩu rơi lên phô ảnh và, bị lòng bàn tay cô tỉ mẩn lau sạch đi.

Ảnh trong quyển album chả nhiều nhặn gì nhưng cô vẫn nghiêm túc nhìn ngắm từng phô ảnh, phía sau vẫn trống không.

Mộ Cảnh Thời ôm chầm lấy cô từ sau lưng rồi nhẹ giọng nói: “Anh xin lỗi, trong này chỉ có ảnh chụp năm em mười hai và mười ba, mấy năm còn lại đều để trống.”

Cô cười cười lắc đầu, mắt vẫn đẫm lệ, “Không sao mà, sau này, mười năm, hai mươi năm sau đều sẽ không còn chỗ trống nữa.”

Hết 48.