Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 38: Trở về hiểu lầm (3)



"Vậy là, Lâm Thư Phàm và Âu Dương đánh cuộc thắng, cho rằng bạn gái Trình Mặc nhất định sẽ vì chuyện ảnh chụp mà tìm anh ta, sau đó cậu dẫn Dụ Hoài Húc đưa tới cửa hả?" Nghe Lục Tác Viễn tự thuật xong, Đào Nhiễm khuấy coffee, vẻ mặt nén cười, "Nội dung vở kịch này đúng là dứt khoát! Vậy cú điện thoại của mình không phải vừa kịp lúc cứu cậu sao?"

"Có thể nói như vậy. Mình nào biết mắt Trình Mặc bị thương, hoàn toàn không đọc được tin trên mạng chứ!" Lục Tác Viễn cắn ống hút, nhớ lại mình lúc nãy thật xấu hổ. Sờ sờ mặt, bây giờ cô vẫn còn thấy nóng này.

"Được rồi!" Đào Nhiễm trấn an cô, "Cậu nghĩ ngược lại xem, tuy Lâm Thư Phàm và Âu Dương biết quan hệ giữa cậu và Trình Mặc, nhưng cậu cũng biết chuyện Lâm Thư Phàm có anh bạn trai người nước ngoài đó thôi, từ nay về sau vấn đề này sẽ không còn hiểu lầm, suy nghĩ viễn vong gì nữa, xem như có qua có lại rồi."

Lục Tác Viễn hít một hơi dài, chuyện phát triển thành như vậy, đúng thật không phải cô có thể khống chế được. Biết thì biết thôi, dù sao sớm muộn gì họ cũng phải biết. "Được rồi, đừng nói mình nữa, nói chuyện cậu đi, lần này định về nước ngốc ở đây bao lâu?"

"Ít nhất một năm, mình offer được một thiết kế giỏi là Ouke từ Hy Lạp đưa vào công ty vàng bạc đá quý, quan hệ Job Rotation (luân phiên công việc), mình phải chờ ở Bắc Kinh tối thiểu là một năm. Sau này nếu như Ouke thành lập phòng thiết kế ở Trung Quốc, thì mình có thể ở lại Bắc Kinh không đi nữa, who knows (ai biết được)?" Nhún vai, Đào Nhiễm bày bộ dáng chưa biết được, vẻ mặt cũng không để ý đến điều đó lắm. Bưng ly cà phê lên uống một ngụm, cô tiện tay xé mở bao đường.

Lục Tác Viễn nhìn cô, bất nhã kinh ngạc: "Trước kia không phải cậu chỉ uống café đen thôi, không thêm đường sao, sao vậy, đến khẩu vị cũng sửa lại?"

"Cuộc sống quá khổ rồi, cho nên mình cảm thấy không cần phải làm khổ vị giác của mình nữa." Nói xong, Đào Nhiễm lại xé tiếp bao đường.

Lần này Lục Tác Viễn hoàn toàn trợn tròn mắt."Cậu với Henry không sao chứ?" Uống café đen là là thói quen của Đào Nhiễm từ khi quen người thiết kế xe hơi Henry, cho tới bây giờ Hen­ry đều chỉ uống Cafe Đen, yêu ai yêu cả đường đi, cô ấy cũng quen với vị café đen. Bắt đầu uống Cafe Đen vì Hen­ry, bây giờ không uống café đen nữa có nghĩa là . . . GIật mình, Lục Tác Viễn không đành lòng nhớ lại.

"Chia tay rồi! KHông phải tớ đã nhắn tin báo cậu biết rồi sao? Chẳng lẽ cậu không phát hiện bây giờ toàn thân tớ tản ra khí tức quý tộc độc thân sao?" So với Lục Tác Viễn, thoạt nhìn Đào Nhiễm có vẻ tương đối nghĩ thoáng hơn.

"Vì sao vậy? Trước khi mình đi Tây Tạng hai người vẫn còn rất tốt mà?"

"Tính cách không hợp." Đào Nhiễm nhún vai, đáp cực kỳ phóng khoáng, không hề nhìn ra tâm trạng suy sụp.

Lục Tác Viễn híp mắt nhìn cô, hoàn toàn không thể chấp nhận lời giải thích này. Quả thực quá hoang đường, tính cách không hợp nhau vẫn là lý do chia tay hoàn kim mãi mãi không thay đổi!

"Hai người cùng một chỗ đâu phải chỉ một hai năm, tính cách còn không hợp?" Hiển nhiên, nói như vậy cũng không thể làm Lục Tác Viễn tin, "Có phải là anh ta làm ra chuyện gì có lỗi với cậu không."

Đào Nhiễm nghĩ nghĩ, cười khổ.

"Không phải là anh ta một chân giẫm hai thuyền chứ?" Vừa mới trải qua phong ba ảnh chụp nên Lục Tác Viễn khó tránh suy theo lối đó.

"Không phải." Đào Nhiễm lắc đầu, tay cầm thìa vẫn không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ nên giải thích thế nào.

"Anh ấy là người thiết kế xe hơi, cái này cậu cũng biết, đúng không." Lục Tác Viễn gật gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.

"Có một lần lúc bọn mình cùng đi chơi chạy ngoài đường cao tốc thì xảy ra tai nạn xe cộ, việc đầu tiên anh ta làm không phải là cứu mình, mà là lựa chọn cho xe đổi biển số." Đào Nhiễm khoét bánh ngọt, cách nói nhẹ nhàng linh hoạt phảng phất như mình không phải là người trong cuộc, "Trong chỗ này cần phải giải thích một chút, xe này là do anh ta lấy trộm từ trong công ty ra, vì sợ bị công ty phát hiện nên đã làm giả giấy phép, sau đó xảy ra chuyện, anh ta sợ bị truy cứu chuyện làm giả giấy phép, vì thế nên muốn đổi xe về lại. Trên đường cao tốc, lúc bị tông vào đuôi xe, anh ta không để ý đến việc tớ đang bị mắc kẹt, lại còn trách tớ không bò ra giúp, cậu nói đi, bạn trai như vậy, cậu có muốn chia tay không?"

Trương Ái Linh từng nói, lúc em cần anh anh không có, vậy sau này không cần phải có!

Thì ra chuyện này còn khiến người ta đau lòng hơn, lúc em cần anh nhất, rõ ràng anh ở bên cạnh em, nhưng anh lại lựa chọn xem thường.

"Chia tay!" Lục Tác Viễn vỗ vỗ mu bàn tay Đào Nhiễm, "Điều kiện của chúng ta tốt như vậy, nhất định là sẽ tìm được người tốt nhất!"

"Tốt nhất?" Đào Nhiễm cười, "Trong cảm nhận của cậu người tốt nhất còn không phải là Trình Mặc sao?"

Lục Tác Viễn bừng tĩnh, "Đúng vậy, tại sao mình lại không nghĩ tới chứ! Hình như Trình Mặc có hai người bạn vô cùng thân nhau, để về mình hỏi thăm xem người ta đã có đối tượng chưa, á, đúng rồi, có Phạm Ngu Uy, hình như anh ấy vẫn chưa có bạn gái, sau này mình sẽ giới thiệu cho cậu làm quen."

"Đẹp trai không? Cậu cũng biết, nếu không đẹp thì mình không hứng thú."

Lục Tác Viễn gật đầu, "«Nghệ thuật ước hẹn» đấu bán kết thứ ba, tài mạo song toàn."

"Cho nên, cái câu “nước phù sa không chảy ruộng ngoài” chính là ý này phải không?" Đào Nhiễm bị vẻ mặt nghiêm túc của bạn chọc cười.

"Đúng! Nói thế nào đi nữa chúng ta cũng là phát nhỏ, nếu có cực phẩm soái ca thì đương nhiên phải tiêu hóa nội bộ trước. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu phải để ý đến anh ấy đã. Qua xem này, cái hình này là của anh ấy." Lục Tác Viễn lấy điện thoại di động ra, lấy tấm ảnh mọi người chụp chung đưa cho Đào Nhiễm xem, "Tuyệt đối là mặt mộc! Đẹp trai ha?"

"Đúng là phong nhã." Đào Nhiễm uống một ngụm cà phê, gật đầu, thuận tay móc từ trong túi ra một tờ thư mời màu xanh ngọc, "Cái này cậu cũng biết, bây giờ còn giới thiệu người nhà chủ bá cho tớ làm quen? Không sợ sau này tớ thích anh ta thật, rồi làm việc thiên vị chèn ép Trình Mặc nhà các cậu à?"

Thế giới quá nhỏ, cho nên Lục Tác Viễn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Siêu thị vào thứ bảy, người hơi nhiều.

Đi mua thức ăn cùng Đào Nhiễm, Lục Tác Viễn vẫn còn chưa tiêu hóa hết sự thật trước mắt này - - người bạn tốt nhất của cô Đào Nhiễm  cũng là một trong những vị giám khảo đặc biệt của «nghệ thuật ước hẹn» .

Ngoài đội hình hình thức bảy vị giám khảo có thâm niên không thay đổi, thì trong đó có tám vị giám khảo được ấn định, cô Tô, Lí Thạch Thư, Đào Nhiễm, là giám khảo đã chấm điểm cho Trình Mặc? Sau đó, nếu như đối tượng phỏng vấn không thay đổi vẫn như lời Trương Tuyết Tùng nói. . . Lục Tác Viễn lắc đầu, cảm thấy không thể nghĩ nữa.

"Mặc dù không thể xướng tên quán quân trong đêm chung kết, nhưng dù sao công ty bọn mình cũng là một trong các thương hiệu tài trợ, lại là một công ty thiết kế đá quý số một số hai thế giới kia mà, còn nữa, thiết kế đá quý cũng là một phần của nghệ thuật, cho nên, tớ có được thư mời cũng không lạ, dù sao tớ cũng đã nhận được mấy giải thưởng thiết kế lớn." Lấy cùi chỏ đẩy Lục Tác Viễn, Đào Nhiễm cười hỏi cô, “Không phải bây giờ cậu nên nghĩ thế nào để hối lộ mình à!"

Lục Tác Viễn lắc đầu, "Mình nghĩ, nếu Trình Mặc bằng bản lĩnh thật sự đạt được quán quân, có thể bị người ta nói ra nói vào rằng là vì bám váy đàn bà hay không. Dù sao, cậu, mẹ của mình, thầy Lý, quan hệ với mình thật quá gần. Hơn nữa bây giờ Lâm Thư Phàm còn biết quan hệ của mình và Trình Mặc . . . Cậu nói. . ."

"Dừng lại!" Đào Nhiễm ngăn cản cô, "Mọi người đều nói 'Cha mẹ yêu con mới suy tính sâu xa', anh ta đã là gì của cậu chưa, sao cậu đã bắt đầu che chở cho người ta rồi? Làm sao cậu biết Trình Mặc nhất định sẽ là quán quân, nói không chừng là Lâm Thư Phàm, nói không chừng là Phạm Ngu Uy thì sao? Sao cậu biết mọi người sẽ không hâm mộ chúc phúc các cậu nhờ tiết mục mà nên duyên? Nghĩ quá nhiều sẽ nhanh già đó, nghĩ nhiều phí đầu óc, không bằng bây giờ cậu nghĩ xem lát nữa nên đưa chủ bá Trình đi đâu ăn ngon kìa!"

Một câu gõ tỉnh người trong mộng.

Lúc Lục Tác Viễn chạy đến nhà Trình Mặc, anh đã hoạt động trong phòng bếp. Thấy thế, cô vội vàng đuổi anh lên sofa.

"Mắt của anh không sao thật mà. Không tin em xem xem!" Trình Mặc cúi đầu xuống đưa đến trước mặt cô, Lục Tác Viễn cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt trái của anh, đúng là chỉ còn một chút tơ máu.

"Vậy cũng không được, anh vẫn phải lên ghế sofa nằm." Cô nghiêm túc ra mệnh lệnh đâu ra đó.

Trình Mặc vuốt mặt, đeo mắt kính, cười, "Nhìn không ra Tác Viễn chúng ta rất có hào khí quân nhân."

"Này!" Cô vừa rửa cà chua và rau, vừa xem xét nguyên liệu.

"Này, nữ tư lệnh, cơm tối em định chuẩn bị món nào vậy?" Trình Mặc dựa vào bồn rửa, cứ nhìn cô như vậy, vẫn không chịu phục tùng quân lệnh.

"Mì thịt bò sốt cà chua." Nói xong, cô chỉ chỉ chỗ dao, hỏi anh, "Nhà anh cắt rau và cắt thịt theo thứ tự dao nào vậy?"

"Trái qua cái đầu tiên xắt thịt, thứ hai thì cắt rau."

"Cái thớt gỗ đâu?"

"Ở ngăn tủ đầu tiên bên phải. . ."

Một hỏi một đáp đến cuối cùng, Lục Tác Viễn hoàn toàn quên mất anh phải nằm ở sofa, chứ không phải ở bên cạnh nói chuyện phiếm với cô.

Thịt bò trong nồi tỏa ra từng đợt thơm, đột nhiên Lục Tác Viễn hỏi anh có lúc nào bị bệnh không đúng lúc chưa.

"Đương nhiên là có." Trình Mặc rót ly nước đưa cho cô, "Có một lần anh đi Pháp lấy tin, nửa đêm không biết làm sao lại bắt đầu bị cảm mạo. Không mang theo rễ bản lam, cũng không còn mang viên sủi VC, trong người chỉ có một lọ dầu bồ đào bao con nhộng thôi. Lúc ấy anh nghĩ, dầu bồ đào bao con nhộng tốt xấu gì cũng có VC, vì vậy nuốt xuống."

"Sau đó có tác dụng không?"

"Có tác dụng thì đã không thảm. Bi thảm chính là, anh uống xong sau đó không bao lâu lập tức đói bụng, dầu bồ đào không kháng ô-xy hoá, ngược lại còn trợ tiêu hóa."

"Cuối cùng còn bị chê cười, đúng không?" Lục Tác Viễn bật cười hì hì một tiếng, "Thật ra là anh đang đói, đúng không?" Cô nói ba phần dí dỏm, bốn phần làm cho trách, còn có vài phần không xác định.

Mùi thơm của mì xào sốt cà chua ngào ngạt từ nồi bay ra, Trình Mặc sờ lên bụng, "Vốn không cảm thấy, bây giờ thấy đói thật."