Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 48



Quý Lộ Trì chợt cảm thấy anh trai hơi không tốt, bởi vì anh vậy mà không cho cậu thích chị Lâm Tích.

Trẻ con là kiểu bạn càng không cho phép nó làm gì, thì nó càng muốn gây chiến. Cả một buổi chiều, Quý Lộ Trì liên tiếp bảo Lâm Tích nhìn robot của cậu làm.

Trước đây Lâm Tích chưa từng tiếp xúc với những máy móc này, giờ phút này nhìn robot của mấy đứa trẻ chế tạo, dưới sự chỉ huy của bọn trẻ hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng, cảm thấy rất thú vị.

Quý Quân Hành đứng ở một bên, yên lặng nhìn họ tiếp tục kiểm tra robot.

Bởi vì cuộc thi kỹ thuật Vex là thi đối kháng, họ phải yêu cầu robot làm được chính xác và tốc độ.

“Hứng thú với cái này” Không biết từ lúc nào, Quý Quân Hành đã đứng bên cạnh Lâm Tích, nhìn vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh của cô.

Lâm Tích ‘A’ một tiếng, sau đó cô gật đầu, thấp giọng nói: “Em cảm thấy dựa vào trình tự khống chế một máy móc, để nó phục tùng chính xác mệnh lệnh của mình, rất thú vị.”

Lúc này robot trong sân, lại lần nữa ném tất cả ngôi sao màu vàng đến đối diện.

“Anh xem, nó có giống một binh lính không? Phục vụ tất cả mệnh lệnh.”

Quý Quân Hành thoáng nhíu mày, nhìn robot toàn thân tỏa ra ánh sáng màu bạc trong sân kia, rất hiếm có người sẽ hình dùng robot như vậy.

Lâm Tích xoay đầu nói: “Trước đây lúc đi học, giáo viên có nói với em, kỷ nguyên của trí tuệ nhân tạo sắp đến rồi.”

“Em có từng nghĩ đến hướng chuyên ngành sau này chưa?” Quý Quân Hành hơi xoay đầu nhìn cô.

Lâm Tích sửng sốt, cô chưa nghĩ xa đến vậy. Nói thực, cho dù cô đã học đại học nửa năm, nhưng đối với cô mà nói, đều là đang chuẩn bị cho thi giữa kỳ và thi cuối kỳ, thực tiễn chân chính cô chưa bao giờ từng tham gia.

Huống hồ, bây giờ mới khai giảng hơn một tháng thôi mà.

Cô căn bản chưa suy nghĩ đến cái này.

Trong lòng Lâm Tích thoáng thở dài, cô dường như quá quen đọc sách, mà quên rằng đọc sách là để chuẩn bị cho thực tiễn chân chính.

Thấy vẻ mặt cô sa sút, Quý Quân Hành sững sờ, giây lát sau, giọng điệu cậu nhàn nhạt nói: “Vừa khai giảng hơn một tháng, anh hỏi thừa rồi.”

“Đâu có, em nghe họ nói, năm nhất anh đã cùng nhóm các học trưởng tham gia ACM, hơn nữa còn thành lập một team, làm nghiên cứu và phát triển.”

Những chuyện này, đều là Chử Tây Tây nghe ngóng được, cô ấy làm việc trong hội học sinh, quả thực là chuyện gì cũng biết. Đặc biệt là sau khi chuyện của cô và Quý Quân Hành bị họ biết, cô ấy đã nghe ngóng từ chỗ các học tỷ.

Quý Quân Hành ở học viện kỹ thuật tin học là nhân vật thuộc về vầng sáng bao phủ, lúc học cấp ba đã tham gia cuộc thi tin học, trở thành thành viên của đội tuyển Quốc gia, đại diện Trung Quốc nhận huy chương vàng trong cuộc thi Quốc tế. Cậu là người xếp hạng đầu tiên trong các tuyển thủ tham gia thi đấu đợt đó. Cho nên vừa vào học viện, cậu đã được đội tuyển máy tính của trường thu nạp.

Lâm Tích nói xong, nhỏ tiếng thở dài, “Anh dường như từ nhỏ đến lớn làm gì cũng lợi hại cả.”

Câu khen tặng này, khiến Quý Quân Hành hơi nhướng mày.

Cậu khẽ cười hỏi: “Em chọn câu lạc bộ nào?”

Lâm Tích không ngờ cậu lại dời chủ đề, nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Năm ngoái em từng tham gia hội học sinh, cảm thấy không thích lắm, nên năm nay không đăng ký. Em chỉ tham gia câu lạc bộ khiêu vũ thôi.”

Quý Quân Hành xoay đầu nhìn chằm chằm cô, tưởng mình nghe nhầm.

“Em đăng ký cái gì?” Cậu hỏi.

Lâm Tích tưởng cậu không nghe rõ, bèn nói lại, “Câu lạc bộ khiêu vũ, năm nay em chỉ tham gia cái này?”

“Em khiêu vũ?” Quý Quân Hành quá hiểu tính cách của Lâm Tích, điềm đạm nho nhã nội liễm, lúc học cấp ba, cậu ngồi phía sau cô, thỉnh thoảng vào giờ tự học buổi tối, cậu nhìn cô, cô yên lặng như một bức tượng, vùi đầu làm bài tập.

Có đôi khi cậu cũng tò mò, Lâm Tích sao có thể yên lặng đến vậy.

Cậu không có cách nào liên kết cô với hai chữ khiêu vũ này được, cậu nhướng mày, hỏi: “Múa dân tộc sao?”

Đây là điều duy nhất cậu cảm thấy Lâm Tích sẽ học.

Lâm Tích liền lắc đầu, nói: “Là múa đường phố.”

Quý Quân Hành: “……”

Lần này thật sự dọa sợ cậu, cậu quan sát Lâm Tích một chặp, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Câu lạc bộ khiêu vũ của các em khi nào sẽ có biểu diễn?”

Lâm Tích đoán được suy nghĩ của cậu, lắc đầu: “Bọn em không có……”

“Nhưng anh muốn xem em khiêu vũ.” Cậu hơi cau mũi lại.

“Đợi em học thành tài, em lại nhảy cho anh xem.” Lâm Tích nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng mềm nhũn, nhưng lại không dám đồng ý cậu ngay, chỉ có thể mơ hồ nói vậy thôi.

Quý Quân Hành đương nhiên không hài lòng, cậu hơi nghiêng người, mắt nhìn chằm chằm cô.

Lâm Tích sợ cậu ép mình nhảy bây giờ, vội chuyển đề tài, “Sao bỗng nhiên anh lại hỏi em chuyện câu lạc bộ thế?”

“À, anh chỉ là muốn nói team nghiên cứu anh tham gia, thực ra là cùng một tính chất với câu lạc bộ khiêu vũ em tham gia thôi.”

“Không có gì ghê gớm cả.”

Lâm Tích khẽ cắn môi, nhìn về phía cậu.

Người này có thể đừng dùng giọng điệu qua loa như vậy mà nói ra loại lời này hay không, rất đáng đánh đòn đó.

Đến khi nhóm Quý Lộ Trì kiểm tra robot xong, các cậu bé đều được phụ huynh của mình đón đi. Quý Quân Hành bảo tài xế đưa họ về trường, lúc xuống xe, Quý Lộ Trì bám vào cửa xe, không ngừng hỏi tuần sau có thể đến tìm anh và chị nữa không.

Dưới cái gật đầu miễn cưỡng của Quý Quân Hành, cậu bé hết khóc lại cười, rồi mới lên xe về nhà.

Lâm Tích và cậu men theo con đường chính trong khuôn viên trường, chậm rãi đi về trường.

Trên đường, thấy cô không nói chuyện, Quý Quân Hành liếc nhìn, lười biếng mở miệng hỏi: “Nghĩ gì đấy?”

“Anh vì sao ở nơi đó?” Lâm Tích rốt cuộc không nhịn được, hỏi.

Quý Quân Hành thờ ơ nói: “Anh thường sẽ thức đêm viết code, buổi tối sau khi ký túc xá tắt điện, sẽ làm phiền đến bạn cùng phòng khác.”

Lâm Tích cắn môi, nhưng cậu cũng có thể về nhà mà.

Cô có chút không dám hỏi, nhưng trong lòng cô lờ mờ hiểu rõ, cậu chuyển ra ngoài, có lẽ liên quan đến cô.

“Cảm thấy anh chuyển ra ngoài ở có liên quan đến em à?” Quý Quân Hành giống như đọc hiểu suy nghĩ của cô, chợt nói toạc ra.

Lâm Tích bị nhìn thấu, ngón tay hơi nắm vạt áo.

Cây cối hai bên đường trong khuôn viên trường, lá cây sớm đã không còn màu xanh tươi của ngày hè nữa, mà hơn nửa phiến lá trên ngọn cây đã biến thành màu vàng, gió nhẹ thổi qua rơi xuống, nào biết đúng lúc có một phiến lá rơi xuống tóc mai của Lâm Tích.

Trên mái tóc dài đen tuyền của cô dính lá vàng, bước chân của thiếu nữ vừa dừng lại, người bên cạnh cũng dừng theo.

Quý Quân Hành xoay người, chìa tay ra, ngón tay thon dài nhặt lá rơi trên tóc cô xuống.

Lần này, cậu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Lâm Tích, họ không thể muốn báo đáp nhà em thì đón em đến. Họ càng không thể, cảm thấy em là hòn đá ngáng chân tiền đồ của anh, mà đuổi em đi.”

“Điều này không công bằng với em.”

Giọng của cậu rõ ràng trong trẻo là thế, nhưng trong ngày thu hơi lạnh này, lại mang theo cảm giác ấm áp khó nói.

Đúng, cậu là bực cô, giận cô không từ mà biệt. Nhưng cậu càng giận hơn là việc ông nội làm với cô, có lẽ ông nội tự cảm thấy đã cho cô lựa chọn công bằng, nhưng loại lựa chọn ấy vốn đã không công bằng.

Thấy cô cúi đầu, Quý Quân Hành đưa tay xoa đỉnh đầu cô.

“Hơn nữa, anh cũng muốn biết, nếu Quý Quân Hành chỉ là Quý Quân Hành, có phải vẫn giống như em nói, làm cái gì cũng đều lợi hại hay không.”

Giọng cậu tràn ngập tự tin và kiêu ngạo.

Bởi vì hệ thống nghiên cứu và phát triển của Quý Quân Hành gần đây đang tiến hành giai đoạn kiểm tra, bận đến mức trốn mấy tiết. Càng đừng nói là gặp mặt Lâm Tích. Bình thường Lâm Tích gửi tin nhắn cho cậu, cậu sẽ điện thoại đến, bởi vì nhắn tin khá lãng phí thời gian. Chỉ có điều nói vài câu, thì phải cúp máy.

Hai người họ bây giờ, có hơi trên mức bạn bè.

Người trong phòng ngủ đều tò mò họ bây giờ đã đến bước nào rồi, ngày đó Lâm Tích không về ký túc xá, vừa trở về liền bị họ thẩm vấn một hồi.

May mà Lâm Tích kéo Giang Ức Miên ra làm bia đỡ đạn, nói là cô ấy quá nhớ mình, cho nên cô đến nhà Giang Ức Miên ở một đêm.

May thay khoảng thời gian này Giang Ức Miên không đến ký túc xá tìm cô, nên không sợ bị vạch trần.

Còn bên Quý Quân Hành, thực sự là bận tối tăm mặt mũi.

Mấy ngày trước cậu cùng bố Trần Mặc đi gặp người đầu tư kia, đối phương cũng xem như hài lòng với hệ thống tài chính này, dù sao cũng giản tiện lại có hiệu quả. Chỉ là hệ thống còn chưa hoàn thành triệt để, cậu đang cùng với các sư huynh trong nhóm làm khắc phục cuối cùng.

Hai ngày này cuối cùng cũng làm xong.

Quý Quân Hành nhân thời gian rãnh, về ký túc xá tắm rửa, trước khi về phòng thí nghiệm, còn muốn hoàn thành phần cuối cùng trong tay, buổi tối hẹn Lâm Tích ra ngoài ăn cơm.

Đã vài ngày không gặp cô rồi.

Đến khi cậu vừa vào phòng thí nghiệm, thấy mọi người đang vây quanh một chỗ, ba hoa khoác lác.

“Quý thần đến rồi.” Có người tinh mắt nhìn thấy Quý Quân Hành đi vào, liền gọi.

Người được mọi người vây ở bên trong cùng, nhìn cậu, trên mặc lộ ra nụ cười đắc ý.

Quý Quân Hành về đến chỗ của mình, Thẩm Bằng Vũ này là học trưởng nghiên cứu sinh, kỹ thuật không ra làm sao, năng lực nghiên cứu không nhỏ. Đối với người này, Quý Quân Hành không thể nói rõ là thích, hay không thích.

Người bên cạnh còn đang nịnh hót nói: “Học trưởng Thẩm, hệ thống tài chính này có thể bán đi, may mà nhờ quan hệ của anh.”

Ầm, đầu Quý Quân Hành nổ tung, ngẩng đầu nhìn sang.

“Cái cậu nói là hệ thống tài chính gì?” Cậu hỏi.

Bên cạnh có người giải thích ngay lập tức: “Vừa rồi học trưởng Thẩm nói với bọn tớ, có công ty sẵn lòng bỏ ra năm mươi vạn mua hệ thống này. Hợp đồng cũng đã ký xong rồi.”

Trong nháy mắt, Quý Quân Hành sững sờ, giống như máy tính đang chạy ở tốc độ cao, đột nhiên tạm ngừng.

Không thể vận hành.

Bên kia Thẩm Bằng Vũ vừa nghe xong tâng bốc của người khác, cố đè x uống đắc ý nơi đáy mắt, cười cười nói: “Thực ra tin tốt này sở dĩ giấu mọi người, là sợ chuyện không thành, để mọi người uổng công vui mừng. Bây giờ bàn bạc thành công rồi, mới quyết định nói với mọi người.”

Tin tức tốt……

Ba chữ này, cuối cùng đã bộc phát hoàn toàn cơn giận của Quý Quân Hành.

Tính cậu không phải dễ nổi giận, lúc này vẻ giận dữ đã hiện lên mặt, cậu đi tới, đẩy những người đang vây quanh Thẩm Bằng Vũ ra, nhìn anh ta đứng ở giữa, thấp giọng hỏi: “Ai cho phép anh bán hệ thống này?”

“Học đệ Quý, cậu đây là nói gì vậy?”

Không giống với người khác, Thẩm Bằng Vũ chưa bao giờ gọi Quý Quân Hành là Quý thần, luôn một mực gọi học đệ, giống như là muốn đè đầu Quý Quân Hành vậy.

“Hệ thống này là ai chủ đạo hoàn thành, anh nên rõ ràng chứ, vì sao các anh bán nó, tôi đến hôm nay mới biết?”

Thẩm Bằng Vũ thấy cậu chất vấn mình trước mặt mọi người, liền tức giận nói: “Học đệ Quý, tôi biết cậu tốn rất nhiều tâm huyết vào dự án này. Nhưng cậu cũng đừng quên, nó không phải do một mình cậu hoàn thành. Mặc dù cậu rời đi, nhưng nếu không phải Lợi An cầm tay dạy cậu nhiều như vậy, tôi cảm thấy cậu sẽ không trưởng thành nhanh vậy đâu.”

Lợi An trong miệng anh ta, là Kiều Lợi An người sáng lập ra team này.

Lúc đó là Kiều Lợi An kéo Quý Quân Hành vào team, bằng không một sinh viên năm nhất như cậu sẽ không được tham gia, bởi vì team này đều là nghiên cứu sinh và sinh viên năm cuối.

“Huống hồ tôi là dùng quan hệ của mình, giúp team tìm được nhà mua. Cậu không cảm kích tôi thì thôi, đây còn có thái độ gì chứ?”

Quý Quân Hành có lẽ chưa bao giờ tức giận như vậy.

Cậu hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, nào biết Trần Mặc đến tìm cậu đã đi vào phòng thí nghiệm.

Trần Mặc vừa đi vào, thấy mọi người tụm lại một chỗ, nhất là Quý Quân Hành và Thẩm Bằng Vũ hai người đứng đối lập. Lúc trước, Trần Mặc từng đến phòng thí nghiệm tìm Quý Quân Hành hai lần, nhưng mỗi lần đều gặp Thẩm Bằng Vũ này, giống như đang lôi kéo gì đó.

“A Hành, sao thế?” Trần Mặc đi đến bên cạnh cậu, hỏi.

Vừa rồi Trần Mặc điện thoại cho Quý Quân hành, nói người đầu tư bên kia đã có tin tức, sợ trong điện thoại nói không rõ, nên đến tìm cậu. Quý Quân Hành bảo cậu đến thẳng phòng thí nghiệm, không ngờ Trần Mặc vừa đến, đã gặp phải màn này.

“Anh ta bán hệ thống này năm mươi vạn rồi.” Quý Quân Hành cười lạnh nói.

Trần Mặc trước là sững sờ, sau đó tức giận nói: “Đờ mờ, có bệnh hả.”

Thẩm Bằng Vũ vừa nghe lời này của Trần Mặc, lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Cậu chửi ai đó?”

Trần Mặc vốn lòng đầy vui vẻ đến tìm Quý Quân Hành, dù sao chuyện đầu tư, cậu vẫn đang theo. Vốn cũng đã bàn bạc xong xuôi, mọi việc đều sẵn sàng. Không ngờ, ở đây đã xảy ra chuyện rắc rối, đừng nói cậu ta chửi người, mà ý muốn đánh người cũng có nữa kia kìa.

“Chính là anh bán?” Trần Mặc khinh thường nhìn anh ta, khẽ miệt thị: “Thật là chưa từng thấy kẻ nào tầm mắt hạn hẹp như vậy, năm mươi vạn anh con mẹ nó bán đi tâm huyết hơn nửa năm trời của người khác. Anh giỏi lắm.”

Hệ thống phần mềm này, Quý Quân Hành đã bắt đầu làm từ đầu năm.

Thẩm Bằng Vũ suýt nhảy dựng, anh ta hét: “Quý Quân Hành, cậu đây là có ý gì? Tôi đem lợi nhuận về cho team, bảo vệ lợi ích của mọi người, cậu nhìn không quen nên tìm người đến phá rối à? Tôi biết cậu luôn tâm cao khí ngạo, nhưng không ngờ, cậu lại không có tình thần đoàn đội như thế. Lẽ nào dự án kiếm tiền, cậu còn sợ chúng tôi xử tệ với cậu hay sao?”

“Anh đem lợi nhuận về cho team, bảo vệ lợi ích của mọi người?” Quý Quân Hành lần này thật sự bị anh ta chọc cho tức cười, cậu bước tới một bước, Thẩm Bằng Vũ chỉ cao 1m7 đứng ở trước mặt cậu lại giống như con gà con.

Quý Quân Hành cúi đầu trào phúng: “Anh từng hỏi những người khác trong team chưa? Từng hỏi tôi chưa? Tôi không thuộc team này à?”

“Anh con mẹ nó từng có sự đồng ý của tôi chưa?”

“A Hành.” Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp, mọi người đều xoay đầu nhìn sang.

Kiều Lợi An đến phòng thí nghiệm, anh ta vốn đang gặp giáo sư, kết quả có người gửi tin nhắn cho anh ta, nói phòng thí nghiệm bên này đang ầm ĩ.

Anh ta nhìn Quý Quân Hành còn có Trần Mặc ở phía sau cậu, nói: “Ồn ào cái gì đây, mọi người đều không có chuyện làm à?”

“Lợi An, cậu đến thật đúng lúc. Hợp đồng này là cậu cùng tôi đi bàn, bây giờ cậu ta đột nhiên chất vấn chúng ta không nói trước với cậu ta. Cậu nói có buồn cười không. Nhóm trưởng luôn có quyền xử lý thành quả nghiên cứu và phát triển của team mà, cậu có phải còn muốn chửi Lợi An một trận không.”

Quý Quân Hành xoay đầu, có chút khó tin, cậu thấp giọng hỏi: “Hợp đồng này là anh bàn?”

“Tôi biết suy nghĩ của cậu, là muốn dùng hệ thống này tìm được đầu tư. Nhưng tôi cảm thấy đầu tư lại mở rộng, phải trải qua một quá trình dài đằng đẵng. Không những đầu tư rất khó tìm, mà cuối cùng có được lợi nhuận hay không cũng không biết chừng.” Kiều Lợi An vẻ mặt bình tĩnh nói.

Quý Quân Hành lần này hoàn toàn thất vọng.

Cậu thấp giọng nói: “Tôi tưởng anh chí ít không giống với họ.”

Chỉ là không ngờ anh ta cũng chỉ như thế, Quý Quân Hành lười phải nói thêm một chữ với đám người này.

Cậu bỏ laptop vào ba lô, dọn dẹp xong đồ của mình, thì nói với Trần Mặc: “Đi thôi.”

Trần Mặc nhìn đám ngu ngốc này một cái.

Ngược lại vào lúc cậu định đi, Kiều Lợi An chặn cậu lại, thấp giọng khuyên bảo: “Quân Hành, tôi biết cậu có dã tâm. Nói thực, trong này không ai là không có dã tâm cả. Nhưng mà chúng ta phải nhìn vào thực tế, trong team phần lớn mọi người đều muốn nhìn thấy lợi nhuận thực tế, chứ không phải miếng bánh lớn của tương lai.”

Thực ra lời của Kiều Lợi An nói, trong mắt anh ta là không sai.

Năm mươi vạn này thực sự không tính là nhiều, nhưng đối với một nhóm sinh viên lập nghiệp mà nói, đã là một khoản báo đáp dày. Anh ta là người lãnh đạo team, quan trọng nhất là gắn kết lòng người, có lòng nhiệt huyết thì tốt, nhưng mọi người càng muốn nhìn thấy lợi nhuận thực tế hơn.

Tiền, là báo đáp tốt nhất.

Quý Quân Hành nhìn về phía sau, xoay đầu, nhìn Kiều Lợi An.

Cậu khẽ giễu cợt nói: “Suy nghĩ viễn vông, đó là các anh.”

Cậu xoay người rời đi, Trần Mặc bên cạnh lại không dễ bỏ qua cho bọn họ như vậy, nói với đám người này rằng: “Ngại quá, không kéo được đầu tư là các người, A Hành đã tìm được người, vốn đối phương đã định đầu tư năm trăm vạn. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, các người ôm năm mươi vạn đó mà sống đi.”

Lời của Trần Mặc vừa nói xong, trong phòng thì nghiệm chớp mắt yên tĩnh như nấm mồ.

Hai người họ xuống lầu, Trần Mặc vẫn nổi nóng, đi đến dưới lầu không nhịn được mắng: “Đám người này, tầm mắt thật hạn hẹp mà.”

Quý Quân Hành xoa huyệt thái dương của mình.

Cậu lần này thật sự bị chọc tức không nhẹ.

“Đi thôi, đừng để ý đám ngu ngốc ấy nữa.” Trần Mặc nói xong, ôm vai Quý Quân Hành: “Tự chúng ta xem, cậu có kỹ thuật, tớ tìm người đầu tư. Ai thèm để ý những người kia chứ.”

Lúc cậu đang nói chuyện, một bóng người từ bên ngoài xông lên bậc thềm phòng thí nghiệm, chạy thẳng vào đại sảnh.

“Lâm Tích.” Trần Mặc tinh mắt, gọi.

Lâm Tích vốn định lên lầu, vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Quý Quân Hành.

Cô thở hồng hộc chạy đến trước mặt cậu.

“Có phải có người bắt nạt anh không?”

Lời của tác giả:

Lâm Tiểu Tích: Anh nói đi, có phải có người bắt nạt anh không.

Thiếu gia gật đầu: uhm, một lũ ngu ngốc bắt nạt anh.

Thực ra đây chính là vấn đề thường gặp nhất trong khi lập nghiệp, có người hy vọng đi con đường dài, nhưng cũng có người chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, muốn ổn định không có nguy hiểm.