Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 40



Cuối tháng sau, có lẽ trong mỗi gia đình có con thi tốt nghiệp, đều sẽ ôm một loại tâm trạng vừa căng thẳng lại vừa mong đợi, đợi đến khi có thể tra điểm.

Mười một giờ đêm, Dương Hiểu Nhã điện thoại cho Lâm Tích, cô ấy ở bên kia cắn táo rộp rộp.

Âm thanh giòn tan, khiến cho Lâm Tích luôn bình tĩnh thản nhiên, cũng sinh ra một cỗ khó chịu kì lạ.

“Tớ chỉ hỏi cậu bây giờ có căng thẳng không?” Dương Hiểu Nhã vừa xem náo nhiệt vừa quạt gió thổi lửa hỏi.

Lâm Tích: “Căng thẳng.”

“Mẹ nó chứ.” Đối diện truyền đến một tiếng vang, nghe giống như là tiếng Dương Hiểu Nhã bật dậy khỏi giường làm ra.

Dương Hiểu Nhã không ngờ Lâm Tích có thể nói ra hai chữ này, lần này cô ấy càng thêm hận rèn sắt không thành thép, “Cậu nói xem, đại học Chiết Giang chúng ta thì thế nào, mặc dù có hơi chênh lệch với Thanh Hoa, nhưng tốt xấu gì cũng đứng thứ ba toàn quốc mà. Đó cũng là trường đại học hàng đầu mà bao nhiêu người mơ ước đấy. Sao cậu không nghĩ thoáng ra lại chạy đi học lại thế hả?”

Lúc đó Lâm Tích đưa ra quyết định học lại này, Lâm Diệu Hoa và Giang Anh đều không phản đối.

Theo quan điểm của họ, đại học Chiết Giang quả thực rất tốt, nhưng lúc đó Lâm Tích quả thực là vì chuyện trong nhà, đã ảnh hưởng phát huy. Cô đã muốn thử thi lại lần nữa, bố mẹ vốn áy náy với cô, sao có thể phản đối.

Đến khi cô đưa đơn xin thôi học với phụ đạo viên của mình, khỏi phải nói phụ đạo viên có bao nhiêu kinh ngạc, thậm chí phó viện trưởng khoa cũng tự mình tìm cô nói chuyện.

Lúc đó những người khác trong lớp biết được, mọi người cũng ngạc nhiên không thôi.

Càng đừng nói Dương Hiểu Nhã cả ngày cùng cô như hình với bóng, dùng lời cô ấy nói là, Lâm Tích đi rồi, ai sẽ cùng cô ấy đạp xe chạy điên cuồng trong khuôn viên Tử Kim Cảng to lớn này.

Chỉ là mặc kệ người ngoài khuyên can thế nào, thì ý của Lâm Tích đã định.

Đây có lẽ chính là quyết định kiên quyết nhất và tùy hứng nhất cô từng làm trong mười chín năm cô sống này.

Đến nỗi học sinh như cô, muốn tìm một trường cấp ba học lại, quả là được tất cả các trường tranh giành.

Lâm Tích cũng không để Lâm Diệu Hoa và Giang theo mình trở về giày vò, Giang Anh từ sau khi bị đánh bị thương, cơ thể luôn khôi phục không tính là tốt. Hàng Châu là nơi thích hợp để điều dưỡng, huống hồ còn rời xa rối loạn đã từng.

Cuối cùng, kết thúc cuộc sống học lại hơn nửa năm.

Lập tức chính là thời điểm chờ đợi kết quả.

Dương Hiểu Nhã luôn là cú đêm, cho nên đợi cùng Lâm Tích.

Đợi qua 12 giờ, Dương Hiểu Nhã chủ động cúp điện thoại. Lâm Tích điện thoại bắt đầu tra điểm, cô không nhớ tâm trạng của mình năm ngoái lúc tra điểm, nhưng năm nay, lúc cô cầm di động, lòng bàn tay có hơi ướt.

Lúc Lâm Tích nghe được thành tích của mình trong điện thoại.

Tảng đá đè ép trong lòng kia, giống như trong nháy mắt được dời đi, loại cảm giác thỏa mãn khi thực hiện được mục tiêu, khiến cả trái tim đều khuấy động hẳn lên.

711 điểm.

Cô thi được 711 điểm.

Lúc này điện thoại lại vang lên, là Giang Anh gọi đến. Quả nhiên đêm nay, bà và Lâm Diệu Hoa đều không ngủ.

Điện thoại kết nối, đầu bên kia tiếng Giang Anh nghe ra rất căng thẳng, “Lâm Tích, thế nào rồi con?”

Bắt đầu từ khi Lâm Tích học lại, Giang Anh chưa từng hỏi qua thành tích học tập của cô, một lần cũng chưa từng hỏi.

Lâm Tích khẽ cười, nói điểm của mình cho Giang Anh biết, vừa nghe được số điểm này, Giang Anh ở bên kia vui vẻ nói: “Tốt, tốt, mẹ biết con chắc chắn có thể làm được mà.”

“Con gái thi được rất tốt?” Lâm Diệu Hoa không nghe được điểm của Lâm Tích, dựa ở bên cạnh Giang Anh, ra sức truy hỏi.

“Lần này mẹ cũng có thể đi theo con đến Bắc Kinh mở mang kiến thức rồi. Đến lúc đó một nhà ba người chúng ta, cũng chụp ảnh ở cổng Thanh Hoa.” Cho dù lúc này còn không biết điểm chuẩn của Thanh Hoa, nhưng Giang Anh đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng ra dáng vẻ Lâm Tích đi báo danh.

Bởi vì Giang Anh và Lâm Diệu Hoa thuê phòng ở Hàng Châu, chỉ có một phòng,cho nên Lâm Tích sau khi thi xong không đi Hàng Châu. Mà ở lại quê đợi điểm thi tốt nghiệp, Giang Anh sợ cô một mình ở nhà không an toàn, bảo cô đến nhà dì ở vài ngày.

Sáng sớm hôm sau, giáo viên lớp học lại điện thoại đến. “Lâm Tích, lần này em thi rất tốt, là trạng nguyên trong thành phố chúng ta.” Thầy giáo hưng phấn nói, nhưng sau đó thầy lại có chút tiếc nuối nói: “Lần này số điểm của trạng nguyên toàn tỉnh là 716 điểm, chỉ cao hơn em năm điểm.”

Lâm Tích đứng thứ ba trong tỉnh, nhưng lại là trạng nguyên ở thành phố này.

Dương Hiểu Nhã sau khi biết điểm thi của cô, hồi lâu mới nặn ra hai chữ: Trâu bò.

Sau đó cô ấy cười nói: “Đám nam sinh lớp chúng ta kia đoán chừng sắp tuyệt vọng rồi. Cậu có biết đám người này đã nghĩ ra chủ ý xấu xa gì không? Bọn họ nói đợi cậu có điểm thi tốt nghiệp rồi, bọn họ sẽ luân phiên điện thoại cho cậu, khuyên cậu quay lại, bọn họ còn muốn để cậu làm học muội của bọn họ nữa đấy. Tớ nói chứ đám người này là mơ mộng hảo huyền thật, nếu cậu quay lại nữa, thì hà tất phải đi qua đi lại một vòng lớn như vậy chứ.”

Nói xong, Dương Hiểu Nhã bỗng nhiên nổi lên thương cảm.

Mặc dù cô và Lâm Tích chỉ làm bạn học không đến nửa năm, nhưng cô rất thích Lâm Tích.

Cuối cùng cô ấy khẽ nói: “Lâm Tích, chúc mừng cậu, đã thực hiện được mục tiêu của mình.”

“Cảm ơn cậu, Hiểu Nhã.”

*

Tháng chín, Lâm Tích cùng bố mẹ đi Bắc Kinh. Cách một năm, quay lại thành phố này, bắt đầu vừa xuống xe, liền cảm khái muôn vàn. Tất cả các trạm trong bến xe đều có các trường đại học chào đón tân sinh viên.

Lần này Lâm Diệu Hoa quen cửa quen nẻo hơn họ. Dù sao trước đây, lúc Lâm Chính đến báo danh, là ông cùng theo đến.

Đến trường, khắp nơi trong khuôn viên trường đều tràn đầy một loại sức sống huyên náo.

Hôm nay là ngày tân sinh viên báo danh, một năm một lần, vườn trường cổ kính lại hiện đại này đã chào đón một loạt sinh viên mới. Những sinh viên này đến từ khắp nơi trên cả nước, dẫm lên vai của hàng triệu người, đi vào trường đại học tốt nhất Trung Quốc này.

Giang Anh từ lâu đã từng thấy cổng trường Thanh Hoa, trong tấm ảnh của Lâm Diệu Hoa và Lâm Chính.

Lúc chụp ảnh, Giang Anh vậy mà sinh ra mấy phần thẹn thùng, bà cứ cúi đầu chỉnh sửa quần áo và mái tóc của mình. Lần này Lâm Diệu Hoa đặc biệt đem theo máy ảnh kỹ thuật số trong nhà đến. Đây là tiêu khiển hiếm có của Lâm Diệu Hoa, ông thích chụp ảnh.

Ông chụp riêng cho Giang Anh một tấm trước, tiếp theo lại bảo Lâm Tích và Giang Anh đứng cùng nhau.

Cuối cùng, mới là tấm ảnh một nhà ba người.

Lúc học trưởng đối diện chụp ảnh giúp bảo họ cười lên, thì trên mặt ba người, rốt cuộc lại lần nữa lộ ra ý cười nhè nhẹ.

Khoảnh khắc này, mặc dù đến muộn một năm, nhưng may mắn thay, cuối cùng vẫn đến.

So với sự hưng phấn của tân sinh viên vừa nhập học, thì các học trưởng học tỷ đến đón tân sinh viên, lại có loại dửng dưng của người lão làng.

Các học viện sớm đã sắp xếp sinh viên khoá trên làm tiếp đón, giúp đỡ tân sinh viên nhanh chóng tìm được toà nhà ký túc xá của học viện mình.

Lâm Tích bởi vì đã từng báo danh một lần, quen thuộc tìm được nơi tiếp đón của học viện khoa học công nghệ thông tin.

Cô vừa đến, các học trưởng đang ngồi trong lều hóng mát uống nước, hiển nhiên trước mắt phát sáng.

“Bạn học, bạn là sinh viên khoa nào?” Nam sinh ngồi ngoài cùng, mặc đồng phục thống nhất của học viện, đứng dậy, nhiệt tình hỏi.

Lâm Tích nhẹ giọng nói: “Tôi là sinh viên khoa kỹ thuật điện tử.”

Trên mặt nam sinh xẹt qua một tia thất vọng, cậu là sinh viên khoa máy tính, mặc dù là một phân viện, nhưng dù sao cũng không phải học muội trực tiếp. Nam sinh hơi đau lòng, em gái xinh đẹp như vậy, lại không phải người của khoa họ.

Phía sau có một nam sinh vừa nghe là khoa kỹ thuật điện tử, vội nhảy lên, “Tôi, học muội, để tôi dẫn em đi ký túc xá nhé.”

Tỷ lệ nam nữ của Thanh Hoa mấy năm nay mặc dù dần giảm bớt, nhưng vẫn duy trì ở khoảng 2:1. Đặc biệt là có vài học viện, tỷ lệ nam nữ khoa trương đến nghịch thiên, một lớp có thể chỉ có một nữ.

Không biết có phải hai chữ kỹ thuật trong kỹ thuật điện tử, khiến cho một vài nữ sinh nhìn mà lùi bước hay không.

Dù sao tỷ lệ nam nữ của chuyên ngành này cũng luôn không lạc quan.

Không ngờ, trong học muội khoa trực tiếp năm nay, lại đến một cô gái xinh đẹp như vậy.

Nam sinh rất nhiệt tình nói: “Tôi tên Dương Liệt, năm nay học năm hai, là học trưởng khoa trực tiếp của bạn.”

Lâm Tích gật đầu, “Học trưởng, xin chào.”

Dương Liệt nhìn trong tay cô không cầm gì cả, kỳ lạ hỏi: “Học muội, bạn không mang đồ theo?”

“Bố mẹ tôi đến cùng tôi, họ đợi tôi ở bên kia. Hành lý của tôi cũng ở bên đó.” Lâm Tích chỉ chỉ bóng cây cách đó không xa, thời tiết quá nóng, cô không để bố mẹ đi theo chạy tới chạy lui.

Dương Liệt vừa thấy, liền gật đầu hiểu, đi theo Lâm Tích sang, dẫn họ cùng đi đến ký túc xá.

Trên đường, nam sinh vốn không giỏi bắt chuyện, hiếm khi nói nhiều hơn.

Lâm Tích ở lầu năm, vốn cô ngại bảo người ta giúp cô chuyển hành lý đến lầu sáu.

Không ngờ Dương Liệt rất nhiệt tình nói: “Lâm Tích, đây là việc học trưởng nên làm, đừng khách sáo với tôi.”

Nói xong, nam sinh chính trực, vác cái va ly to nhất, đi vào toà nhà ký túc xá.

Giang Anh ở phía sau nhìn thấy, ý vị khen tặng nói: “Sinh viên trong trường này thật khác biệt, Lâm Tích, sau này con nhất định phải cảm ơn thật tốt vị bạn học này nhé.”

Dương Liệt đi ở phía trước nghe thấy lời này, trong lòng vui vẻ nở hoa.

Nói thực, tân sinh viên năm nhất trước khai giảng, bởi vì họ còn phải quân huấn. Mà sinh viên năm hai đến đón tân sinh viên, đều phải trở về trường trước.

Ở học viện mà tỷ lệ nam nữ chênh lệch lớn này, hầu hết đều là dân FA.

Cho nên không ít nam sinh chủ động đảm nhận nhiệm vụ chào đón tân sinh viên, không hẳn là không phải tồn tại một phần tâm tư tìm bạn gái trong các học muội.

*

Buổi tối, sinh viên bận rộn một ngày, ai về ký túc xá nấy.

Ngay cả ký túc xá nam cũng hiếm khi bà tám, Hà Chính Phi tắm rửa xong đi ra, một đầu tóc ngắn đứng dưới điều hoà, “Hôm nay đứng dưới nắng một ngày, chỉ còn kém không làm nóng ông đây nữa thôi.”

“Đáng đời, ai bảo suy nghĩ của cậu không trong sáng.” Tiền Sách ngồi đọc sách ở trước bàn, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Hà Chính Phi mặt mày đau khổ: “Tớ không phải chỉ là muốn xem trước học muội năm nay thế nào thôi sao, còn bị cậu nói thành như cầm thú vậy nữa?”

“Lão Chu, cậu nói cậu ấy có phải cầm thú hay không.” Tiền Sách hỏi Chu Nhất Minh kề giường với mình.

Chu Nhất Minh cười ha ha, phun ra hai chữ: “Đáng đời.”

Hà Chính Phi bất đắc dĩ, đột nhiên nhớ đến một chuyện, tiếc nuối nói: “Các cậu đừng nói nữa, năm nay thật sự có một học muội rất xinh đẹp. Thật đấy, tớ vừa nhìn thấy thì cảm thấy rất động lòng, là kiểu tướng mạo tớ thích.”

“Có tướng mạo cậu không thích hả?” Tiền Sách tiếp tục trêu cậu ta.

Nhưng Hà Chính Phi không để ý, ngược lại nói với Quý Quân Hành luôn không nói chuyện, ngồi trên ghế, “Quý thần, lúc trước không phải cậu nói thích cô gái còn trắng hơn cậu sao, tớ hôm nay nhìn thấy cô gái ấy đấy, đứng dưới ánh mặt trời, thật sự trắng đến phát sáng luôn.”

Quý Quân Hành vốn đang viết mật mã, hơi cau mày.

Cậu lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến tớ.”

May là người trong phòng, đã quen với dáng vẻ vô dục vô cầu của cậu.

Dù sao lúc nam sinh khác bàn luận về con gái, cậu chưa bao giờ từng tham gia vào chủ đề này. Nếu nói chó độc thân khác trong khoa không có bạn gái vì không tìm được, vậy thì cậu chính là thật sự không muốn tìm.

Năm nhất, không ít nữ sinh ngoài khoa đã thay đổi phương pháp thăm dò cách thức liên lạc của cậu.

Nhưng, đều gãy cánh trở về.

Hà Chính Phi tiếp tục nói: “Đáng tiếc không phải sinh viên khoa máy tính chúng ta, là của khoa kỹ thuật điện tử bên cạnh, thằng nhóc Dương Liệt kia dẫn người ta về ký túc xá. Lát nữa đợi Dương Liệt về, đi hỏi tình hình em gái kia xem.”

Nào biết, vừa nói xong, bên ngoài đã truyền đếm giọng của Dương Liệt.

Hà Chính Phi lập tức mở cửa, kéo người vào.

“Mau thành thật khai báo, tình hình của em gái khoa các cậu buổi chiều kia đi.” Hà Chính Phi bóp cổ cậu ta, cười đùa nói.

Đúng lúc di động Quý Quân Hành reo, cậu cúi đầu nhìn.

Trực tiếp đứng dậy, một tay đút trong túi quần, bởi vì hai người họ chắn đường, lúc Quý Quân Hành đi qua, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Làm phiền, nhường một chút.”

Hà Chính Phi và Dương Liệt vội nhường đường cho cậu.

Đến khi Quý Quân Hành đi đến cửa, Hà Chính Phu hỏi cậu ta: “Nói trước tí đi, học muội đó tên gì.”

“Người ta tên Lâm Tích, tên này rất hay nhỉ.”

Lúc này, Quý Quân Hành vừa đóng cửa lại rời đi, còn chưa nghe thấy câu này.