Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 14



Chạng vạng, trước giờ tự học tối, lớp học không có nhiều người.

Sau khi Lâm Tích học thuộc bài văn tiếng anh xong, đưa tay cầm ly nước, thế nhưng ly nước lại trống trơn. Cô hễ đau bụng kinh là muốn uống chút nước nóng, cho nên mấy ngày này uống nước nóng nhiều hơn bình thường.

Cô đứng dậy, vừa định đi đến chỗ máy rót nước, thì nhìn thấy Lưu Ngân đã đứng đó.

Lâm Tích nghĩ nghĩ, vẫn là về chỗ ngồi ngồi xuống trước.

Nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Cô vừa ngồi xuống, bỗng ghế ngồi bị người khác đá nhẹ một cái, sau lưng vang lên tiếng gọi: “Lâm Tích.”

Giọng Quý Quân Hành lười biếng lại dễ nghe, trong lớp học hơi có chút yên lặng, vô cùng rõ ràng.

Lâm Tích xoay người qua, nhìn thấy bàn tay cậu để giữa không trung, đang kinh ngạc, thì vị thiếu gia này không nhanh không chậm nói: “Cầm ly nước đến đây.”

Ly nước?

Lâm Tích không biết cậu muốn ly nước của mình làm gì, cô còn chưa nhúc nhích, thiếu niên vốn đang ngồi, đứng dậy, khom lưng, cánh tay lướt qua gò má Lâm Tích, cầm ly nước cô để trên bàn lên.

Quý Quân Hành cúi đầu, nhìn ly nước màu nâu đậm không hề nữ tính trong tay.

Rất giống với phong cách của cô.

Cậu đứng dậy đi đến bên cạnh máy rót nước, lướt qua vai Lưu Ngân vừa rót nước xong.

Lâm Tích ngồi ở chỗ ngồi, nhìn bóng lưng của cậu.

Không bao lâu, Quý Quân Hành bưng ly nước đi đến bên bàn Tạ Ngang, dựa vào bên bàn, cúi đầu nhìn cô.

“Lần sau muốn uống nước, thì nói với tôi.”

Giọng nói câu này không nhỏ, người trong lớp có lẽ đều có thể nghe thấy, Lưu Ngân về đến chỗ ngồi bên kia, bèn xoay đầu nhìn sang họ.

Lâm Tích cụp mắt, lông mi dài rậm che đi cảm xúc trong mắt cô.

Ly nước ở trước mắt cô.

Đến khi Lâm Tích đưa tay ra, vừa định lấy ly nước qua……

‘Soạt’ một tiếng cửa sổ được kéo ra, hai người cùng lúc xoay đầu qua nhìn.

Nhìn thấy chủ nhiệm lớp Tôn Lệ Như đứng ở ngoài cửa sổ.

Cô nhìn hai người, “Quý Quân Hành, Lâm Tích, các em theo cô đến văn phòng một chuyến.”

  *

Mỗi một giáo viên chủ nhiệm lớp cấp ba, có lẽ đều đã luyện ra được bản lĩnh đến đi không để lại dấu vết gia truyền.

Họ đi đường đều không có tiếng động.

Sự xuất hiện đột ngột của Tôn Lệ Như, khiến mọi người giật mình, nhưng cô đột nhiên gọi Quý Quân Hành và Lâm Tích ra ngoài cùng lúc, ánh mắt của mọi người càng thêm mờ ám.

Dù sao ở giai đoạn cấp ba, một nam một nữ bị chủ nhiệm lớp cùng lúc gọi đến văn phòng.

Chỉ sẽ liên quan đến một chuyện.

Đó là yêu sớm.

Tôn Lệ Như nhìn ly nước giữa hai người họ, giống như đó không những là một ly nước, mà còn là một bức thư tình đang chuyền.

May mà sau khi cô nói xong, thì xoay người đi trước.

Lâm Tích cúi mặt, trong lòng thở dài.

Lần này cô nhận ly nước từ trong tay Quý Quân Hành, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Sau đó, hai người một trước một sau đi ra khỏi lớp.

Văn phòng của chủ nhiệm lớp ở cuối hành lang, lúc sắp đi đến, Quý Quân Hành ở phía sau chân dài vượt lên, đi bên cạnh Lâm Tích, thấy cô cúi đầu, mím môi, dáng vẻ khẳng khái hy sinh.

Lại chọc cười cậu.

Cậu hỏi: “Đến mức như thế sao?”

Lâm Tích sững sờ, ngẩng đầu lên xoay lại nhìn cậu, ngũ quan tinh xảo của thiếu niên gần ngay trước mắt, đôi đồng tử đen láy mang theo mấy phần ý cười, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi no đủ hơi nhếch lên, lộ ra vẻ thờ ơ.

Đột nhiên trái tim cô bỗng chốc run rẩy.

Giống như có một luồng nhiệt chớp mắt chảy vào trong tim cô, tê dại lại bất ngờ không kịp đề phòng.

Cô vội dời ánh mắt.

Chạng vạng, cả tòa nhà dạy học đắm chìm dưới ánh hoàng hôn màu vàng đỏ.

Lâm Tích không nhịn được nhẩm lại bài viết tiếng Anh vừa học thuộc kia lại một lần nữa trong đầu.

Nhưng người bên cạnh, giống như vẫn không bỏ qua cho cô, khẽ nói: “Nếu thật sự sợ, thì lát nữa cậu đứng phía sau tôi.”

Bất chợt, trong đầu Lâm Tích, như có một sợi dây đứt phựt trong chớp mắt.

Rõ ràng cô luôn rất chuyên chú, chỉ cần ghi nhớ bài viết một lần, chắc chắn có thể học thuộc. Nhưng bây giờ, trong đầu cô trống trơn, ngay cả một từ đơn cũng không nhớ ra được.

Quý Quân Hành thấy cô cứ không nói chuyện, cho rằng cô thật sự rất sợ.

Nghĩ cũng phải, cô là một nữ sinh ngoan ngoan, đã khi nào lại vì loại chuyện này, mà bị giáo viên gọi vào văn phòng đâu.

Cậu đi nhanh một chút, chắn trước mặt Lâm Tích, đẩy cửa văn phòng ra.

Trong nháy mắt cậu mở cửa ra đó, Lâm Tích nhìn chằm chằm sau lưng cậu.

Đột nhiên nghĩ đến, lúc nhỏ cô thích xem Tây Du Ký nhất, Đường Tăng trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, mỗi lần gặp phải nữ yêu quái xinh đẹp, ông chỉ cần tụng kinh, thì có thể vứt bỏ mê hoặc của thế giới bên ngoài.

Vừa rồi cô cho rằng mình nhẩm bài viết tiếng Anh, thì có thể loại bỏ được cảm giác kỳ quái kia.

Nhưng lúc cô nhìn bóng lưng của thiếu niên trước mặt, đầu óc vẫn trống trơn.

Cậu, dường như, còn lợi hại hơn cả nữ yêu quái.

  *

Trong văn phòng, chỉ có một mình Tôn Lệ Như, cô đã ngồi xuống trước bàn làm việc của mình. Bàn làm việc của mỗi giáo viên đều rất lớn, phía trên chất đầy sách tham khảo và bài thi khác nhau.

Trên bệ cửa sổ để mấy chậu xương rồng, hình dáng chậu hoa khác nhau, rất đáng yêu.

Lâm Tích chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của Tôn Lệ Như, nào biết cô vừa đứng xong, thì người bên cạnh lại dịch sang bên này hai bước.

Hoàn toàn che cô lại.

Tôn Lệ Như vốn đang cúi đầu nhìn gì đó, nghe thấy tiếng họ đứng xong, thì ngẩng đầu.

Nào ngờ chỉ nhìn thấy mỗi Quý Quân Hành.

Vóc dáng cậu quá cao, đứng trước mặt Lâm Tích, đã hoàn toàn che đi cô.

Tôn Lệ Như nhìn cậu, phất phất tay: “Em che Lâm Tích lại rồi kìa.”

“Cô, cô tìm bọn em có chuyện gì sao ạ?”

Quý Quân Hành nói thẳng, cũng không vòng vo với Tôn Lệ Như.

Đây lại là hỏi Tôn Lê Như, dù sao hai người trước mặt đều là học sinh giỏi, Quý Quân Hành thì khỏi nói, học sinh đứng trong top ba của khối. Lâm Tích mặc dù còn chưa nhìn thấy thực lực thật sự, nhưng xem từ hồ sơ của cô, đây chắc chắn lại là một hạt giống hàng đầu của khối.

Đối với học sinh giỏi thế này, cô là một giáo viên, sẽ không nói lời quá đáng.

Chỉ là muốn thỏa đáng nhắc nhở họ.

Cô do dự, sâu xa nói: “Lâm Tích vừa chuyển trường đến, giữa bạn học giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, nhưng phải giữ khoảng cách.”

“Có phải cô muốn hỏi chuyện tiết thể dục ngày thứ hai không.” Quý Quân Hành thấy cô thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng vẫn không nói đến trọng điểm, khẽ xùy một tiếng, hỏi ngược lại.

Lâm Tích đứng ở phía sau cậu, nhìn bóng lưng cao thẳng mà gầy gò của cậu.

Dường như có thể tưởng tượng ra được vẻ lười biếng trên mặt, khi cậu nói câu này.

Tôn Lệ Như gọi họ đến, quả thực là định hỏi thử, thế nhưng cô còn chưa hỏi, lại bị Quý Quân Hành mỉa mai. May mà Quý Quân Hành luôn là học sinh đắc ý của cô, nên cô cũng không giận, ngược lại ôn hòa hỏi: “Tiết thể dục rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lâm Tích cho rằng Tôn Lệ Như là chất vấn Quý Quân Hành, nghĩ nghĩ, từ phía sau cậu bước ra.

Cô nói thật chuyện đã xảy ra cho Tôn Lệ Như nghe.

Sau khi nghe xong, Tôn Lệ Như cau mày, hơi tức giận nói: “Những nữ sinh lớp mười hai này quá vô lý rồi, cô sẽ phản ánh với chủ nhiệm lớp các em ấy.”

“Không cần đâu cô.” Lâm Tích liền nói.

Tôn Lệ Như nhìn về phía cô.

Lâm Tích mím môi: “Lúc đó các bạn ấy đã xin lỗi em, chuyện này cũng qua rồi ạ.”

Mặc dù Lâm Tích rất cảm kích sự bảo vệ của Tôn Lệ Như, nhưng chuyện này đã qua rồi. Đối phương lúc đó cũng đã xin lỗi, cô không muốn cứ nắm mãi không buông. Quan trọng hơn là, cô không muốn tiếp xúc với những người đó thêm lần nào nữa.

Tôn Lệ Như hài lòng gật đầu, khẽ nói: “Đám học sinh lớp mười hai kia, không cần cô nói, các em chắc cũng biết tố chất của họ. Các em không giống với các em ấy, các em là học sinh lớp trọng điểm, bây giờ mỗi phút mỗi giây ở trường đều rất quan trọng. Em cảm thấy kỳ thi tốt nghiệp cách các em rất xa, nhưng thật sự tính một chút, thì cũng chỉ còn không bao nhiêu thời gian nữa đâu.”

Có lẽ mỗi một câu nói của chủ nhiệm lớp cấp ba thích nói nhất chính là, cách kỳ thi tốt nghiệp không còn mấy ngày nữa.

Lâm Tích hơi cúi đầu, nghiêm túc thụ huấn, khiến Tôn Lệ Như vô cùng hài lòng.

Ngược lại Quý Quân Hành bên cạnh, vẫn là dáng vẻ tản mạn tự do.

Tôn Lệ Như không khỏi sâu xa nói: “Em đấy, không thể quá buông lỏng. Học sinh lớp trọng điểm khác thì cô không nói, nhưng Lâm Tích vừa chuyển trường đến, có lẽ em còn không hiểu. Lúc người ta thi tuyển trung học, là trạng nguyên toàn thành phố. Hơn nữa hồi lớp mười bạn ấy ở trường cũ, mỗi lần thi đều đứng đầu khối đấy.”

Chuyện này, sao cậu không biết chứ.

Đương nhiên, Lâm Tích không thể phản bác Tôn Lệ Như.

Nào biết thiếu niên bên cạnh, không nhanh không chậm nói: “Ban học Lâm, lợi hại như vậy?”

Lâm Tích sững sờ, nhìn về phía cậu, quả nhiên trong mắt cậu hàm chứa sự trêu tức.

Cô liền biết, cậu là cố ý.

“Em đừng có mà không tin, trước kì nghỉ Quốc Khánh chắc chắn phải thi tháng, đến lúc đó em sẽ biết sự lợi hại của Lâm Tích.” Tôn Lệ Như thấy cậu không tin, thì nói ngay.

Sau khi Tôn Lệ Như tìm hiểu sự tình, định thả họ đi.

Trước khi hai người đi, cô gọi Quý Quân Hành lại, hỏi: “Bài phát biểu bảo em chuẩn bị thế nào rồi?”

Nói đến cái này, vẻ mặt Quý thiếu gia liền khó chịu.

Cậu hỏi: “Cô, em có thể từ chối không?”

Tôn Lệ Như thở dài, cô nói: “Kỳ thi cuối kì em đứng đầu khối, đại hội tuyên dương em không lên, em nói ai thích hợp?”

“Để người thứ hai đi đi ạ.” Thiếu gia hoàn toàn không để ý nói.

Đột nhiên Lâm Tích rất đồng tình với bạn học thi đứng thứ hai này.

“Lần này không được, lần trước em đã thoái thác một lần rồi.” Tôn Lệ Như từ chối đề nghị của cậu.

Quý Quân Hành cau mày.

Nào biết Tôn Lệ Như nhìn cậu, nở nụ cười, “Em cũng đừng thấy phiền, nói không chừng đây là lần cuối cùng để em lên sân khấu đó, lần sau em có đối thủ mạnh ở đây rồi, vị trí đầu tiên không chắc đã là của em đâu.”

Lúc Tôn Lệ Như nói đến đối thủ mạnh, thì đặc biệt nhìn Lâm Tích một cái.

Quý Quân hành xoay đầu theo nhìn Lâm Tích, nhếch môi lên, khẽ cười.

Giữa hai người đã không có chuyện gì, Tôn Lệ Như để họ về trước.

Lâm Tích ra khỏi văn phòng, khẽ thở dài không lý do.

Quý Quân Hành nghe thấy, xoay đầu buồn cười hỏi: “Đây không phải đã không còn chuyện gì nữa rồi sao, thở dài cái gì?”

“Tớ phát hiện nhân duyên của tớ, hình như kém đi rồi.”

Đây mới chuyển trường được hai tuần thôi đó.

Quý Quân Hành sửng sốt, không ngờ cô suy nghĩ cái này.

Cậu suy nghĩ, lại nghiêm túc an ủi cô: “Đừng lo lắng, đợi sau khi thi tháng xong sẽ tốt hơn.”

Lâm Tích xoay đầu nhìn cậu, mắt không tự giác trợn tròn, đôi mắt to hoàn toàn không hiểu, đương nhiên là không hiểu lời cậu nói lắm.

Quý Quân Hành lười biếng cười cười, “Thi tháng, dựa vào thực lực của cậu, lọt vào top ba của khối không vấn đề.”

Lâm Tích: “……” Uhm, cho nên đâu.

“Người có thành tích tốt, nhân duyên đều sẽ tốt.”

Hoàng hôn chiếu lên hành lang tòa nhà dạy học, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không còn vẻ thản nhiên như bình thường nữa, mà mang theo biểu cảm hơi mơ hồ, có loại ngây thơ hiếm thấy. Tầm mắt Quý Quân Hành từ đôi mắt đen láy của cô, chầm chậm dời xuống, rơi trên đôi môi cô, rõ ràng không tô gì cả, nhưng sắc môi vẫn hồng hào như hoa anh đào.

Quý Quân Hành chợt khom lưng, đến gần cô.

Cho đến khi cậu đưa tay véo trái tai cô, rồi thấp giọng cười.

“Không tin lời tôi nói?”

Cả người Lâm Tích căng cứng.

“Tôi thế này, không phải khiến người ta thích à.”

Lời tác giả:

Lâm Tích: Cậu tên yêu tinh này, đừng mê hoặc tớ thêm nữa.

Thiếu gia à, cậu tuổi nhỏ đã biết trêu chọc như thế rồi.

Ngay cả em gái học thần của chúng ta định lực như thế này, chỉ sợ cũng không đỡ nổi.