Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 49



Hôm nay Tạ Giang không có ở trong bệnh viện, bởi vì từ sớm hắn đã nhận được tin tức từ phía công ty, Tạ Lăng và cha của anh đang dồn hết sức gây áp lực với hắn.

Đương nhiên chính ông chú ruột kia cũng không ngờ tới có một ngày thằng cháu biến thái chỉ thích nam nhân kia của mình không còn thương yêu con trai mình và nghe theo lời nó nữa. Như vậy rất tốt, có điều công cuộc chiếm lại cơ nghiệp của ông ta bị hoà hoãn lại chút ít.

Tuy vậy… nắm được nhược điểm của hắn là Từ Hi, hiện tại y đang như vậy hắn làm sao có thể chuyên tâm vào công việc như thường ngày, tốt nhất là tận dụng thời cơ lần này mà đảo chính.

Ngồi trong phòng họp dành cho các viên chức cấp cao, Tạ Giang trầm mặc suy nghĩ, toàn bộ cũng im lặng đến đáng sợ, Tạ Lăng ngồi cạnh cha mình nụ cười tự đắc nhịn không được hé mở.

Tạ Quốc Trung giả vờ ho khan vài tiếng để lấy lại sự chú ý của mọi người, tiêu sái nói “Nếu không ai có ý kiến gì, vậy đề án lần này đều giao cho tổng giám đốc Tạ đây!”

Tạ Giang vẫn là bảo trì im lặng, ngồi đó suy nghĩ cho tới khi tan họp, mọi người đã đứng dậy lui ra ngoài từ lâu.

Hắn biết rõ âm mưu thôn tính toàn bộ của cha con nhà Tạ Quốc Trung, nhưng mà trước kia là hắn mê muội Tạ Lăng nên đã làm ngơ cho qua.

Lần này nhận thấy tình hình biến chuyển, ông ta liền cảm thấy không an toàn nên nghĩ ra chiêu trò mới.

Cuộc họp này nói về dự án mới vừa kí kết với một tập đoàn lớn ở Cânda, mọi thứ đều bàn giao lại cho Tạ Giang giải quyết, nếu hắn không làm được chính là biểu thị Tạ Giang hắn chỉ là một tên bất tài hữu danh vô thực, còn không nhận dự án này làm sao còn mặt mũi nhìn cấp dưới.

Không phải hắn thiếu tự tin vào năng lực của mình, nhưng mà nội dung dự án lần này nằm ngoài phạm vi của hắn – công nghệ sinh học.

Đầu óc cực kỳ căng thẳng, Tạ Giang cầm điện thoại nhấn một dãy số, người bên kia rất nhanh đã nghe máy.

Giọng nói không cao không thấp trầm ổn vang bên tai khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Em thế nào rồi?”

“Vẫn ổn!” Từ Hi thích thú cười hì hì ở đầu dây bên kia. Y hôm nay nghe máy nhanh như vậy chính là vì chiếc điện thoại hắn vừa tặng y rất nhiều tính năng mới, Từ Hi miệt mài không rời mắt khỏi điện thoại, hắn gọi tới y đương nhiên liền nghe máy.

Tạ Giang cũng cảm thấy yên bình hơn, giống như vừa được thoát khỏi cơn bão vậy “Em đã ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa nữa, tôi không muốn ăn, còn anh đã ăn gì chưa?”

“Anh cũng vậy, nhưng mà em là người bệnh, phải biết chăm sóc bản thân!”

Từ Hi im lặng một chút, thấy điều hắn nói cũng có lý lắm “Được rồi! Vậy tôi đi ra ngoài tìm chút gì đó ăn nha!”

“Không cần đâu! Anh xong việc rồi, hiện tại lập tức mua thức ăn tới chỗ em, em muốn ăn gì?”

“Tôi muốn ăn … để xem đã … tôi muốn ăn cà ri cá, xiên nướng tứ xuyên, còn có … đậu hủ thối!”

Tạ Giang cười khổ chấm chấm mồ hôi trên trán, mấy món y muốn đúng thực toàn là món ăn dân dã, hắn chẳng biết ở đâu bán.

Nói thêm mấy câu, Tạ Giang quyến luyến nói lời tạm biệt với Từ Hi rồi cúp máy, tiếp sau đó gọi cho trợ lý, giao toàn bộ trách nhiệm của mình cho cậu ta, riêng hắn thì chạy một mạch tới bệnh viện.

Tới nơi thấy được Từ Hi đang vui vẻ nằm trên giường lọ mọ chơi cùng với cái điện thoại mà mấy hôm trước mình vừa mới tặng, hắn mỉm cười tiến tới gần, sủng nịch gọi “Hi nhi, anh tới rồi!”

Y giật mình nhìn lên, thấy Tạ Giang tới mới nở lên một nụ cười phi thường sáng lạn “Chào! Hôm nay tới sớm thế!” vừa nói y vừa đem điện thoại cất vào dưới gối.

Hắn yêu thương ôm y vào lòng, một lần lại một lần hôn lên mái tóc ngắn hơi rối nhưng thơm ngát mùi dầu gội của y “Vì anh nhớ em!”

Có điểm ngượng ngùng, Từ Hi rúc mình vào lòng hắn, nghe thấy tiếng tim đập đều đặn bên tai, hai má y vô thức ửng đỏ, lắp bắp khẽ nói “Tôi… tôi cũng nhớ anh!” Họ trước kia là người yêu của nhau mà, làm như vậy cũng không quá kỳ cục phải không? Huống hồ y cũng thực sự có chút nhớ hắn.

Hắn ước gì mình có thể cứ như vậy ôm y, cho tới khi sinh mệnh biến mất vẫn ôm y trong lòng mình, biến y trở thành một phần cơ thể.

Sực nhớ ra điều gì đó, Từ Hi từ từ tách ra khỏi vòng tay hắn, đôi mắt to tròn nhìn hắn có chút ngốc, hỏi một câu rất không liên quan “Anh có biết Vương Tâm Lăng không?”

“Hửm?” Hắn ngây người không hiểu ý của y.

“Không biết cũng không sao, tôi hôm nay nghe thấy một bài hát mới của cô ấy, nghĩ rằng nếu là chất giọng của anh hát bài hát đó sẽ rất hay…” vừa dứt lời Từ Hi đưa tay xuống gối lấy ra điện thoại của mình, ngón tay thoăn thoắt lướt trên màn hình.

Hơn mười giây sau, tiếng nhạc êm ái chầm chậm vang lên, ban đầu cũng không mấy ấn tượng, cho tới phần điệp khúc, Từ Hi ngốc nhà hắn hào hứng tới nỗi hát nhẩm theo

“…Hãy nói với em, baby

Tất cả yếu đuối và lạc lối

Hãy để em ôm lấy sự bướng bỉnh của anh, em toàn bộ đều lưu lại.

Đều cho em, baby

Yêu đuối và lầm lỡ của anh

Muốn lý giải và tha thứ, tình yêu chính là phương hướng.

Em ở ngay bên cạnh anh…”

Hắn giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ của mình, lời bài hát này giống như là dành cho hắn vậy, cả đời này hắn mất đi phương hướng, may mắn vô tình gặp được chiếc la bàn là Từ Hi.

Y dẫn lối hắn ra khỏi những ngày tháng u tối mà chính hắn tạo ra. Dẫn đường hắn rời khỏi bức tường thành lớn mà chính hắn đã xây nên.

Không cần biết, Tạ Giang muốn ở bên cạnh Từ Hi cả đời, cho dù y có vĩnh viễn không nhớ lại cũng tốt, hoặc giả sau khi y nhớ lại tất cả, sẽ hận hắn. Nhưng mà hắn vẫn yêu thương y, giống như trước đây, giống bây giờ, và cả sau này nữa…