Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 29



Xong nữa cơm tối, ai nấy đều làm việc của mình, hai vị trưởng bối cùng nhau đi ra ngoài tản bộ, Từ Hi rảnh rỗi gọt một chút hoa quả, còn riêng Tạ Giang thì thần thần bí bí đi tới thư phòng.

Hắn làm việc gì trước nay y chưa từng xen vào nhưng không khỏi có chút tò mò chỉ là không hỏi tới.

Lần này là hắn tự mình tìm tới. Khi y đang đứng trong bếp gọt hoa quả, hắn bước tới ôm lấy y từ phía sau, cằm tựa lên vai y.

Từ Hi mỉm cười, tự nhắc bản thân không thể trầm luân vào chuyện hoang đường, đặt dao gọt hoa quả xuống, tay nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay rắn chắc của hắn, cả người xoay lại đối mặt với Tạ Giang “Hôm nay của anh thế nào?”

Đúng vậy, đây chính là cách tra hỏi làm cho người bị chất vấn không cảm giác khó chịu, đương nhiên điều này cũng đúng nếu đặt lên người hắn mà nói.

Tạ Giang ôn nhu xoa xoa đầu y, sau đó ôm y vào lòng nhẹ nhàng thở ra “Hôm nay cũng không có gì đặc biệt, đi họp vài cuộc họp nhỏ, sau đó đi tới sân bay đón ông nội. Hmm… Hiện tại chuẩn bị ăn em!” nói xong câu đó hắn cũng bất giác bật cười.

Y không vui vẻ hay tức giận, chỉ đơn giản tách khỏi hắn đi tới bồn nước rửa tay, trái cây vẫn còn để ở đó chưa gọt xong, nhìn hắn thật lâu mà người kia còn chưa có động tĩnh gì, Từ Hi đành mở miệng “Không phải anh vừa nói là…”

Tạ Giang muốn cười nhưng không cười, vẫn giữ bình tĩnh, hắn sẽ không nói rằng ‘Em nghĩ anh nói nghiêm túc sao?!’ mà sẽ hợp tác với y. Phu xướng phu tùng, cả hai chớp mắt đã biến mất khỏi phòng bếp.

Ở bên ngoài, Từ Hựu Thân và Tạ Chí Hiên đang tản bộ cũng đã dừng lại ngồi ở hàng ghế trong công viên nhỏ ở tiểu khu trung tâm, trời đêm nay không có ngôi sao nào, thỉnh thoảng gió lạnh lại thổi qua khiến cho xương khớp của lão Từ từng đợt đau nhức, nhưng mà ông nào dám nói ra.

Bất quá, làm sao Tạ Chí Hiên có thể nhìn không thấy, mặc dù Từ Hựu Thân đã cố gắng che giấu nhưng từng đợt run rẩy nhẹ của ông cũng làm cho người kia đau lòng.

Muốn mở lời nhưng môi bỗng chốc khô khốc, ngôn ngữ nhất thời bị lưu lại nơi cổ họng nói không ra, chỉ vỏn vẹn một câu khách sáo “Cậu gần đây thế nào?”

“Thiếu gia… Tôi gần đây…”

Lão Tạ mỉm cười thở dài “Không cần gọi như vậy, tôi vốn đã không còn là thiếu gia của cậu, đã rất lâu rồi!”

“Vậy, vậy… Tạ tiên sinh, tôi gần đây rất tốt, ngài thế nào?” cho tới nay tuổi cũng đã sớm hơn 60 rồi, lão Từ vẫn không có biện pháp tỏ ra tự nhiên đối với người này.

Tạ Chí Hiên bật cười, cởi áo khoác của mình khoác lên người lão Từ, không trả lời câu hỏi vừa rồi, chỉ nhìn ông thật lâu mới chủ động đứng dậy “Trời lạnh rồi, chúng ta về nhà đi!”

Bao nhiêu năm qua, chỉ cần câu nói này thôi cũng làm cho Từ Hựu Thân tự mình đa tình hay sao, không còn là thiếu niên của năm đó nữa, câu ‘Chúng ta về nhà thôi!’ lại mang một tầng ý nghĩa khác khiến cho trái tim thêm lần nữa nhói đau.

——————————————-

Buổi sáng rất sớm Tạ Giang đã rời khỏi nhà, cùng với ông nội đến công ty, cả ông cháu nhà họ Từ cùng nhau ở nhà, cả ngày đi qua đi lại đụng mặt nhau nói vài câu rồi thôi, không hiểu sao vô cùng nhàm chán, rồi chợt Từ Hi nghĩ tới chuyện đi làm, ngay tối hôm đó y đem dự định của mình nói cho Tạ Giang.

“Em lại nháo cái gì! Tại sao phải đi làm?” hắn khẽ chau mày, rời mắt khỏi màn hình máy tính trong thư phòng.

Y rất kiên quyết cãi lại “Anh cả ngày không ở nhà làm sao biết được, kỳ thực chán muốn chết!”

“Nếu vậy em có thể ra ngoài dạo chơi mà, anh có bắt em nhốt mình ở nhà bao giờ đâu!!!!!”

“Anh…”

Hắn đưa tay, ra hiệu rằng mình không muốn nghe nữa “Được rồi, em đi nghỉ trước đi, anh còn công việc cần làm!”

“…”

Y ôm uất ức muốn tìm tới phòng ông nội để tìm lời an ủi, nhưng mà lão Từ đã ngồi trên sofa trong phòng khách nghe điện thoại, miệng cười đến sáng lạn.

Lặng lẽ quay về phòng nằm suy nghĩ cách, nhưng mãi không ra. Cho tới khi Tạ Giang xong việc quay về phòng y còn chưa ngủ.

Bất ngờ, cách tay của người kia hữu lực ôm lấy y, hơi ấm của hắn làm tan đi phần nào khó chịu trong lòng y, cho dù hắn có phản đối ý kiến của y nhưng mà cũng chỉ muốn tốt cho y thôi không phải sao?

Thấy thật lâu sau đó không còn tiếng động gì, Từ Hi mới lên tiếng “Tạ tiên sinh, anh ngủ chưa?”

“Ừ, đột nhiên lại gọi anh là Tạ Tiên sinh?”

“Vì anh không đồng ý cho em đi làm!”

Hắn hết cách đành cười khổ càng ôm chặt y hơn, từng hơi thở đều đặn truyền tới bên tai, ***g ngực hắn rộng lớn ấm áp khiến y tham lam đem hết mùi hương nam tính của hắn.

“Tại sao em muốn đi làm? Em ngại dùng tiền của anh sao?”

“Đã nói không phải mà…”

“Vậy tại sao?” hắn ôn nhu hỏi lại, thái độ trái ngược với lúc nãy.

Từ Hi dụi đầu vào hắn, đưa tay sang ôm lại người đàn ông cao lớn hơn mình này, thật tâm nói lên suy nghĩ của mình “Ở nhà rất buồn chán!”

“Không muốn giúp anh nấu cơm nữa sao!”

“Anh rõ ràng là có người hầu…”

Hắn bật cười “Haha, được rồi! Em muốn gì cứ làm thế đi, anh chỉ là sợ em chịu cực khổ!”

Từ Hi lắc đầu nguầy nguậy “Không có đâu!” nói xong liền yên tâm ở trong lòng hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.