Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 26



Bước ra khỏi biệt thự Nghi gia chẳng ai dám cản y lại, cũng không có lệnh phải giữ y lại, bên ngoài sớm đã có người đứng đợi sẵn.

Từ Hi nhìn không rõ là ai nhưng cũng chẳng quan tâm, cho tới khi phía bên đó truyền tới tiếng nói âm trầm của nam nhân “Hoá ra là như vậy!”

Y khựng lại, cảm xúc lẫn lộn, quyết định tiếp tục bước đi, hắn cũng không nói lên xe đóng sầm cửa lại chầm chậm đi theo phía sau y.

Từ Hi nổi nóng dừng lại quay đầu nhìn hắn đang ngồi trong xe “Anh muốn gì đây?”

Tạ Giang mỉm cười xảo trá đưa đầu ra ngoài cửa xe “Tới đây đi!”

“Chúng ta vốn dĩ đã chẳng ai nợ ai rồi!”

Hắn không nói thêm lời nào, cứng đầu đi theo y, một lúc sau Từ Hi chịu không được nữa đi tới chỗ Tạ Giang, mở cửa xe tiến vào trong ngồi ở ghế lái phụ, đôi mắt không chút thiện cảm nhìn hắn hỏi lại một lần nữa “Anh muốn gì!”

Tạ Giang khẽ lắc đầu cười cười nhấn nút khoá cửa xe rồi trực tiếp chạy đi.

Không có tâm trạng giằng co, y chồm người sang muốn mở khoá, vô tình chạm trúng người hắn, Tạ Giang giữ lấy tay y lại “Cho dù cậu có thể mở cửa, tôi cũng không dừng xe, cậu dám xuống không?”

“Dám!” Từ Hi dứt khoát ntrả lời.

Hắn chẳng nói gì, chỉ cao hứng bật cừoi thành tiếng rồi tiếp tục chăm chú lái xe.

Đi một lúc, hắn rẽ vào con đường nhỏ quanh co, rất nhanh sau đó y nhìn thấy được phía trước mặt là biển. Nhưng bãi biển này rõ ràng y chưa từng thấy qua.

“Anh đưa tôi đi đâu?”

“Sắp tới nơi rồi!”

Hắn chưa từng vận tâm tư vào bất kỳ ngừoi nào, vậy nên một khi Từ Hi được Tạ Giang hắn đối đãi tốt như vậy nên cảm thấy biết ơn. Cái gì gọi là đối đãi tốt, chính là lúc này đây, hắn dùng chiếc còng tay bằng bạc lạnh băng còng tay y lại rồi tự mình xuống xe, vòng sang cửa bên cạnh giúp y mở cửa, rồi còn bồng y ra ngoài.

“Cậu thích biển mà đúng không?”

Y không hiểu nổi hắn đang muốn làm gì, nỗi buồn và sự căm phẫn về chuyện của Nghi Thái Yến ban nãy cũng biến đi đâu mất dạng.

Không báo trước, Tạ Giang ôm chặt y, tựa vào xe cuồng nhiệt hôn, chẳng phản kháng, y để hắn lấy đi hết không khí của mình, nói một cách khác, ở phương diện nào đó Từ Hi cực kỳ hi vọng có thể cùng với hắn ở cùng một chỗ.

Chờ đã, tại sao lại phải như thế? Rồi còn … Tại sao hắn lại làm những chuyện này?

Hắn vòng tay qua y ôm chặt lấy, chẫm rãi dắt y đi dạo biển đêm mặc kệ cho Từ Hi có nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái thế nào đi nữa.

Đi được một lúc, bất chợt hắn dừng bước, áp sát mặt vào mặt y, khẽ nói “Cậu muốn theo tôi? Hay vĩnh viễn ở đây?”

Y nhếch môi cười cợt nhã “Ở đây cũng không tồi!”

Hắn không có vẻ gì là không vui cả, từ từ ôm lấy y, nhấc bổng bên đi ra biển, nước bắt đầu chạm tới lưng, Từ Hi có chút hoảng hốt “Anh điên rồi sao! Bỏ tôi ra!”

“Đùa một chút thôi!” Hắn buông tay, Từ Hi giãy giụa trong nước, hai tay bị còng kìm chặt cho dù có biết bơi cũng không thể bơi.

Ngay lúc y sắp thiếu dưỡng khí, Tạ Giang kịp thời ôm y lên khỏi mặt nước, giọng nói vẫn ôn nhu bên tai “Chọn lại một lần nữa?”

“Để tôi… Đi theo anh!”

Tạ Giang gật đầu mỉm cười “Thật ra tôi vốn không định làm thế này với cậu, đáng tiếc nhìn thấy gương mặt bướng bỉnh này lại muốn khi dễ một chút!”

“Tạ Lăng đâu? Anh cớ gì phải tìm tôi tiêu khiển như vậy!”

“Cậu ấy đang ở cùng Elise, tôi cũng chẳng rõ nữa!”

“Vậy nên anh mới tìm tới tôi?”

Tạ Giang không nói gì ôm lấy y, cả hai ngồi trên bờ biển đêm lạnh lẽo, lưng y dán vào ***g ngực ấm áp của hắn cũng có chút run rẩy.

Hắn bất chợt từ trong im lặng nói ra một câu “Cậu có muốn quay trở về với thế giới giải trí của mình không?”

Từ Hi khẽ chau mày, lúc này cũng đã khá mệt mỏi và buồn ngủ rồi “Nếu nói không thì là nói dối, nhưng tôi đã suy nghĩ lại rồi …”

“Tôi thấy nó rất hợp với cậu mà!” Hắn thản nhiên nói.

Y cừoi khổ khẽ quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng điều gì đó, uỷ khuất hỏi “Vậy tại sao khi đó anh lại đối xử tôi như vậy?”

“Tôi làm việc tôi muốn, mà việc đó không nhất thiết phải có lý do!” Ngoài miệng nói vậy, kỳ thực trong lòng hắn cái gì cũng không phải, hắn biết bản thân cảm thấy chán ghét khi ngừoi khác tuỳ tiện nhìn ngắm rồi trầm trồ về món đồ mà hắn đang sở hữu, cảm giác như vật đó sớm muộn cũng thuộc về tay ngừoi khác.

Từ Hi mệt mỏi không kiêng kỵ tựa đầu vào ngực hắn “Thật ra tôi đã từng tự hỏi tại sao lại như vậy? Sự nghiệp bao nhiêu năm qua của tôi gây dựng anh chỉ cần một câu nói lập tức đem nó phá vỡ không nói lời nào!”

“Vậy nên bây giờ tôi trả lại nó cho cậu, được không?”

Từ Hi miễn cưỡng gật đầu, y mặc dù ghét tính cách bá đạo này của Tạ Giang nhưng vẫn chấp nhận hắn một lần nữa.

Chỉ cần hắn chìm đắm vào tình yêu của y, một khắc thiếu y cũng chịu không được, khi đó y rời đi mới là khiến cho bản thân giải tỏ uất ức trong lòng.