Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 16



Buổi tối rảnh rỗi về nhà sớm hơn mọi ngày, rất lâu rồi không có tận hưởng loại cảm giác nhàn rỗi này, ngồi trước TV ăn bữa tối chỉ có một mình.

Ăn xong cơm đã là 8h tối, vừa định đi xuống công viên dưới nhà vận động một chút, chuông cửa đã vang lên.

Là Hứa Minh Tranh tốt bụng đem bữa tối đến cho y.

“Bỏ ra đĩa đi, cái này tôi đặc biệt tới tiệm thịt quay nổi tiếng nhất ở phố D mua tới cho cậu, thế nào? Cảm kích không?”

Nhìn bộ dáng đắc ý cười đến vui vẻ của tên kia Từ Hi thật hận không thể cho cậu ta một đấm “Thật tốt quá, bát cũng đã rửa sạch rồi, cậu nói tôi ăn chưa?!”

“Vậy thì thôi, tôi giúp cậu ăn là được rồi, tôi cũng chưa ăn gì!” Cậu giật lại túi thịt quay trong tay y lách ngừoi tiến vào trong nhà, tuỳ tiện đem thịt cho vào nồi hâm nóng.

Cái loại tình huống gì đây?

“Về nhà cậu mà ăn ấy!”

Hứa Minh Tranh cừoi khổ gãi gãi đầu “Kỳ thực cũng không muốn làm phiền cậu, chỉ là khu nhà nhỏ chỗ tôi đêm qua bị cái tên Khúc Đồng Thu kia náo một trận, hiện tại bọn họ gặp tôi tay liền chỉ chỉ trỏ trỏ, thực sự không còn mặt mũi!”

Y ồ lên một tiếng, đi tới tủ lạnh lấy tô sứ lớn đựng snack khoai tây có sẵn trong đó, tháo ra lớp nilon bảo quản, trực tiếp nhảy lên sofa ngồi xem TV, ý định đi dạo một vòng cũng tiêu tan.

Mỗi ngừoi làm một việc, Hứa Minh Tranh ăn nhanh đến lợi hại, giữa chừng thì điện thoại trong túi cậu rung đến muốn phát nổ.

Nghe xong điện thoại, sắc mặt cậu vô cùng khó coi, giống như mới gặp quỷ.

“Gì vậy?” Từ Hi khẽ chau mày, dùng điều khiển chỉnh nhỏ âm lượng TV lại.

“Đồng Thu… Anh ta bảo là muốn tôi tới tiệc rượu đón anh ấy!!!”

“Thì?”

“Ở đó toàn người có địa vị, tôi rất… Tôi rất nhát gan, không dám một mình tới, cậu… Cậu cậu… ”

Nhìn cậu ấp úng như vậy hắn cảm thấy vừa phiền vừa buồn cười, gật đầu một cái, đi vào phòng thay y phục cùng cậu ra ngoài.

Tới nơi còn phải chờ Hứa Minh Tranh tìm chỗ đậu xe mất hết mấy phút, đi bộ tới nơi diễn ra tiệc rượu cũng mất thêm chừng 5 phút.

Đáng lý người phải có thiếp mời mới có thể vào, nhưng cơ bản bữa tiệc cũng đã tàn từ lâu, chỉ còn mấy thành phần rảnh rỗi ở lại tiếp tục uống.

Vừa nhìn thấy Hứa Minh Tranh, Khúc Đồng Thu liền nở nụ cười, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cậu.

Từ Hi đứng một bên quan sát, quả nhiên cái tên bại hoại này chẳng có tí tiền đồ nào.

Chưa kịp hiểu rõ sự tình, Khúc Đồng Thu đã lảo đảo hướng về phía Hứa Minh Tranh tựa vào, tay khoác lên vai cậu, thân ảnh hai ngừoi xiêu xiêu vẹo vẹo rời khỏi, còn y thì sao?

Hứa Minh Tranh lúc đi ngang qua ngừoi y còn khổ sở giao phó “Tôi đưa anh ấy về, cậu trước tiên ngồi xe tôi về nhà đi, phiền cậu rồi!”

Thở dài một hơi, chẳng còn cách nào khác, cũng quay về nhà thôi, may mà ban nãy có giữ khoá xe của cậu ta.

Ra gần tới cổng, hình bóng nào đó cũng cực kỳ quen mắt, hoá ra là người quen sao, ngừoi đó còn đi cùng với một cô gái phi thường xinh đẹp phúc hậu, cái cách họ nhìn nhau mỉm cười từng chút một chạm vào đáy lòng nhau rồi tràn ra, chạm phải con tim của y khiến nó cảm thấy đau nhói.

Vòng qua một bên, cúi thấp đầu để không bị ai phát hiện ra bộ dạng chật vật này, Từ Hi tự mình mỉm cười, có lẽ đau lòng hay buồn bã cũng không còn cần thiết nữa, đóng băng mọi cảm xúc, y leo lên xe chầm chậm quay về nhà.

Về tới căn phòng nhỏ của mình, y cởi áo khoác treo lên giá gỗ trên tường, mệt mỏi đi tới giường ngủ nằm xuống.

Vừa lúc sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại để quên ở túi áo khoác ngoài phòng khách vang lên, y mặc kệ nó dùng gối che lên tai, âm thanh ồn ào đó cuối cùng cũng chịu im lặng, thay vào đó là tiếng điện thoại bàn

“Alo!”

“Ngủ sao?”

“Ưm không có!”

“Vậy tại sao không nghe điện thoại?”

“…”

Y không trả lời, tay nắm chặt ống nghe, cảm nhận được trong lòng mình có bao nhiêu khó chịu, phải chi y có đủ tư cách hỏi người này một câu ‘Cô gái ban nãy là ai vậy?’ Thì hay biết mấy.

“Sao không nói gì?”

Chưa kịp chờ y tìm cớ trả lời hắn lại tiếp tục lên tiếng “Ngày mai gặp nhau đi, tôi nhớ em!”

Thực sự rất muốn phản kháng, thực sự rất đau lòng nhưng làm sao nói ra đây? Y đành đồng ý “Ừm!” Một tiếng, sau đó lại tiếp tục im lặng.

“Cũng trễ rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Lần này lại là Từ Hi tắt máy trước…

Tạ Giang hít một hơi thật sâu, tựa đầu vào ghế đệm, hai tay xoa xoa thái dương

‘Liệu cái người ban nãy gặp ở cổng tiệc rượu có phải là cậu ấy không?’

Dựa vào đâu muốn hắn suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này, nhưng chẳng hiểu sao cứ nghĩ tới lại cảm giác như có gì đó ở trong cơ thể không ngừng cựa quậy làm cho hắn ngứa ngáy khó chịu.

‘…Dựa vào đâu bắt tôi làm quen với đau khổ

Dựa vào đâu muốn tôi yêu người lâu đến thế…’