Thời Ái Thấm Bi Lệ

Chương 34



1 câu nói của Đình Phong nó giống như gáo nước lạnh dội xuống, dập tắt cảm xúc kích động vừa rồi của trận mây mưa.
Cô ngẩng đầu nhìn lên anh, trong ánh mắt trong veo của Vũ Thiên Tình càng thêm mông lung. Đề cập đến chuyện này ở thời điểm này, đối với cô vẫn là 1 điều gì đó vượt ngoài suy nghĩ:

– Con sao?

Đình Phong nhìn cô, đôi mâu quang đen kịt ánh lên 1 đốm sáng nhỏ:

– Phải! Con của tôi và em!

– Sao….sao….bỗng nhiên anh lại nghĩ đến chuyện này?

Anh đưa bàn tay đặt lên tấm lưng trần trắng nõn của cô, mớn trớn vuốt ve dọc đường xương sống như 1 sự cưng chiều độc nhất mà nói:

– Thiên Tình, lần trước ở đây, tôi có thấy vỏ thuốc tránh thai. Tôi cũng hiểu được tại sao em phải dùng nó. Chỉ là bây giờ, tôi yêu em…và em cũng yêu tôi, không phải sao? Vậy chuyện chúng ta có 1 đứa con, cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Thiên Tình nhìn anh với 1 đáy mắt mờ mịt, cô trở nên bị động không biết nói gì, mà Đình Phong thấy vậy dừng lại cái hành động vuốt ve cơ thể cô, ánh mắt dịu dàng đặt lên gương mặt xinh đẹp:

– Việc có con, sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện trả thù của em.

Nghe vậy, Thiên Tình chỉ cười 1 cách gượng gạo:

– Không phải….chỉ là….bỗng nhiên đề cập đến chuyện này….em thấy có hơi đột ngột….để lần sau nói đi.

Dứt lời là cô quay mặt đi, Đình Phong thấy sự né tránh ấy cũng không giận dỗi, anh vẫn rất cưng chiều mà cầm bàn tay cô đưa lên hôn nhẹ rồi áp mặt cô gối lên ngực mình:

– Được! Để lần sau nói vậy.

Thật ra trong lòng anh có chút không cam tâm, chỉ là anh không muốn gượng ép cô, anh muốn cô là tình nguyện. Chỉ là không hiểu sao, cô thừa nhận yêu anh nhưng chuyện kết hôn và sinh con thì cô dường như đều không muốn nhắc tới.

Vũ Thiên Tình áp mặt lên ngực anh, nghe được từng tiếng động của trái tim đang co bóp, căn phòng sau cuộc nói chuyện bị rơi vào bế tắc, cô phải lên tiếng phá vỡ nó:

– Chuyện của Nghiêm Thành, thế nào rồi?

Nghe vậy, anh cũng trả lời cô:

– Ba cậu ta cương quyết muốn Nghiêm Thành đính hôn, sau đó tập trung vào sự nghiệp.

Thiên Tình lại vội ngẩng mặt nhìn lên:

– Anh không thay đổi được sao?

Đình Phong khẽ cười nhìn cô cưng chiều:

– Chuyện của gia đình nhà cậu ta, lại còn là chuyện nối dõi dòng họ, em bảo tôi thay đổi làm sao đây?

Cô tỏ ra có phần suy tư và lo lắng:

– Không biết có nên nói chuyện này với Tịnh Nghi không.

– Cô bạn của em sao? Nghe nói cậu ta thời gian đây hay lui đến đám người đua xe đó. Cũng vị vậy mà bác Triệu mới cưỡng ép Nghiêm Thành đính hôn. Dù thế nào thì nhà họ Triệu cũng là 1 thương gia hưng thịnh, không tránh được chuyện gia đình họ muốn các mối quan hệ của con trai phải xứng tầm.

– Vậy tại sao ba mẹ anh không cấm cản quan hệ của chúng ta.

– Nhà họ Âu đã nhiều tiền lắm rồi, đòi hỏi thêm nhà gái thì sẽ đau đầu vì nhiều tiền.

Cô nghe vậy ngẩng lên nhìn anh, cau mặt gắt nhẹ:

– ÂU ĐÌNH PHONG! Anh bớt tự luyến lại, sợ không nói thì không ai biết sao?

– Thật ra ba tôi ngày xưa chỉ là 1 sinh viên nghèo, còn mẹ tôi lại là tiểu thư danh giá nhà họ Trương. Vì không môn đăng hộ đối, nên ông bà ngoại ngăn cấm. Tôi có nghe mẹ tôi kể lại, năm đó ông bà ngoại nói với ba tôi, nếu muốn cưới mẹ thì đợi khi nào nhà họ Âu xưng vương sẽ gả. Nhưng thời đấy, chế độ vua chúa làm gì còn tồn tại, lời của ông bà ngoại chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở ba tôi là có đổi kiếp cũng không thể. Lúc đó, ba tôi quyết tâm cưới được mẹ, ông đi tìm đủ cách liền biết đến cuộc thi trong nước, tổ chức 2 năm 1 lần – Vua Thương Trường, Ông nỗ lực học hỏi để đăng ký tham gia, cuối cùng là người giành được vương miện quốc vương, thật sự là đã để họ Âu được xưng vương 1 cách người đời nể nang. Lúc đó, ông bà ngoại cũng không còn cách nào khác, lại 1 phần thấy ba tôi tài giỏi nên đồng ý gả con gái. Sau cuộc thi, ba tôi được nhiều Tập đoàn để ý và mời đến, sự nghiệp của ông lúc đó cũng thăng tiến, cộng thêm có hậu thuẫn của mẹ tôi, nên nhà họ Âu trở nên lớn mạnh. Hai người họ từng trải qua thời gian như vậy, nên không đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối. Hơn nữa, cho dù họ có cấm cản, tôi cũng không để họ được như ý. Người phụ nữ của Âu Đình Phong tôi, nhất định phải là tôi chọn. Tôi chọn được rồi, thì cô ấy nhất định phải là nữ chủ nhân của nhà họ Âu. Không có sự cho phép của tôi, không ai được đụng đến cô ấy.

Thiên Tình nghe vậy lại khẽ cười:

– Đấy là anh nói vậy, nhưng nếu thực sự rơi vào hoàn cảnh đó, thì dù thế nào cũng là ba mẹ mình, anh không thể bất hiếu.

– Nếu không bất hiếu, thì là bất nghĩa. Có 1 câu hỏi ví dụ đối với tôi là rất vô vị: nếu vợ và mẹ cùng rơi xuống nước, bạn sẽ cứu ai? Trên đời này, có những chuyện không thể vẹn cả đôi đường, vậy nên buộc chúng ta phải đưa ra sự lựa chọn. Câu hỏi ép người trả lời đứng giữa danh giới chữ “Hiếu” và chữ “Tình” thực ra là 1 cái bẫy “đạo đức”, cho dù chọn bên nào thì cũng đều sẽ bị bên còn lại chửi mắng. Ở đây nếu phải chọn cứu 1 trong 2, bất luận là ai thì cũng sẽ cứu người thuận tiện trước. Bởi bản thân ở thời điểm đó cũng không thể chắc được rằng, nếu bỏ qua người thuận tiện nhất thì có thể cứu được người còn lại kia, đôi khi có thể cả 3 cũng không qua được. Vậy nên khi 1 sự việc diễn ra trên mặt đạo đức, thì dựa theo lương tri để giải quyết. Chúng ta cũng không thể đánh giá đạo đức của họ bằng việc họ lựa chọn bên nào, bởi vì đạo đức là sự lựa chọn chủ quan, khái niệm đạo đức trong mỗi con người, không giống nhau.

Vũ Thiên Tình lắng nghe rất kỹ từng câu chữ của anh, phải, cô càng lúc càng thừa nhận anh có 1 sức hấp dẫn cực mạnh đối với phái nữ. Nhất là lúc anh nói chuyện 1 cách nghiêm túc, từ ánh mắt, đến bờ môi mấp máy nhả ra, cả ngữ điệu truyền tại….thật sự mê hoặc.
Đình Phong thấy ánh mắt quấn quýt của cô đặt trên gương mặt mình, anh khẽ cong khoé miệng cười, lại bất chợt xoay chuyển đặt cô nằm dưới thân mình:

– Sao? Tôi nói không đúng ý em?

– Không phải! Chỉ có cảm giác mỗi lúc anh nghiêm túc nói chuyện, thì dù việc có trái đạo đức như thế nào cũng đều trở nên nhân đạo.

– Đây là muốn nói tôi dùng lời nói mê hoặc lòng người sao?

– Có thể xem là như vậy. Nhưng đầy đủ hơn là “nói năng đạo mạo, thu phục lòng người”.

Nghe lời đấy, mắt phượng của anh bỗng giăng lên 1 màn mây hồng chân tình, bàn tay anh bắt đầu có động thái nghịch ngợm cơ thể cô:

– Nói vậy….là tôi đã có được lòng của em? Vậy thì quay lại chuyện của chúng ta khi nãy, nếu như tôi thật sự rơi vào trường hợp đấy….buộc phải chọn giữa em và gia đình. Vậy Thiên Tình, nếu có ngày đó….em có chịu cùng tôi sống 1 kiếp phiêu lãng, nửa đời sau không màng danh lợi, gạt bỏ đi những oán hận đời trước, chỉ để duy nhất 1 người trong mắt, 1 chữ TÌNH trong tâm, 1 lòng chỉ 1 mưu cầu…VĨNH KẾT ĐỒNG TÂM?!!

Từng chữ của anh rất dụng tâm, dụng tâm đến mức cô nghe đến đâu đều có thể mường tượng ra được viễn cảnh sau này của họ. Chỉ yêu 1 người, chỉ bên 1 người, cùng đi hết 1 kiếp phiêu lãng, không màng danh lợi…..gạt đi hận thù…..nghĩ đến điều đấy, bỗng nhiên trong tâm trí của cô xuất hiện 1 bóng đen đang dần dần lấp đầy, nó như kéo cô vào khoảng tối u uất tàn khốc của hiện thực.
Ánh mắt của Thiên Tình cũng trở nên lảng tránh:

– Đình Phong, chỉ là 1 giả thiết thôi, không….

– Tôi thì có thể!

Câu nói của anh cắt ngang lời cô, sự dứt khoát ấy khiên Thiên Tình sững lại, cô cảm nhận được tình yêu của anh quá sâu đậm, sâu đậm đến mức khiến cô thấy mình chẳng xứng. Phải, cô không cách nào thoát khỏi được bóng tối của thù hận, dù tình yêu của anh có lớn thế nào.

– Đình Phong!

Trong 1 chút rối ren của tiếng lòng, tên anh được thốt ra có phần day dứt. Đình Phong khi ấy lại bất chợt cúi xuống hôn lên bờ môi của cô, rất nhẹ nhàng mân mê nó như 1 sự dỗ dành những vết thương trong góc khuất tối tăm của cô:

– Không sao!….Tôi đợi em!…..Sẽ đợi em!…. Đời này chỉ đợi 1 mình em!

Mỗi 1 ý anh nói ra, lại reo rắc vào nụ hôn đầy ắp những chân tình, gửi gắm vào hơi thở của cô rồi rải nó lên da thịt đang nóng dần. Bàn tay to lớn của anh đan vào những ngón tay nhỏ nhắn, nắm chặt lấy, ghì xuống đệm giường, như gắt gao muốn độc chiếm, muốn khoá chặt cô lại vào lồng kính bảo bối của riêng mình.
Thân thể anh cũng lựa len vào giữa 2 chân Thiên Tình, lại 1 lần nữa nồng nhiệt lấp đầy hết khoảng trống bên trong cơ thể cô.
Trên chiếc giường nhỏ ấy, chăn gối lại xáo trộn, ga trải nhúm nhó vì sự cuồng dã của anh.
Đôi bầu ngực đầy đặn của cô, nương theo những nhịp ra vào mà đưa đẩy, hơi thở nóng bỏng như phát sốt, sự mãnh liệt của anh giống như chú ngựa thoát cương, mạnh bạo nhưng đầy nồng nhiệt.

Âu Đình Phong quả thực rất yêu Vũ Thiên Tình, là rất rất yêu. Yêu đến mức có thể cảm nhận được anh sẵn sàng vì cô mà chôn thân vào biển lửa. Yêu đến mức nếu chỉ còn 1 chút hạnh phúc cuối cùng anh cũng muốn để dành nó cho cô. Chỉ là vào thời điểm anh có trong tay tất cả, lại không biết dùng cách nào để cho cô thấy được chân tình của anh.
Nếu như có thể, anh muốn tự lôi trái tim trong ngực mình ra cho cô thấy, nơi đấy có tất cả bao nhiêu ngăn, là bấy nhiêu ngăn đều cất chứa 1 mình cô.

******

Ngày hôm sau, tại Tập đoàn Âu Gia, trong phòng làm việc cấp cao, Trần Thế Vỹ bước vào đem theo 1 tập tài liệu tiến về phía bàn làm việc đặt xuống:

– Giám đốc, đây là báo cáo hoàn thiện dự án Vườn Địa Đàng, và 1 số hợp đồng anh cần đều đã xong, có thể bắt đầu được rồi.

Đình Phong ngồi đấy đưa tay kéo xấp báo cáo lại mở ra xem cẩn thận, sau đó lên tiếng:

– Gọi Thiên Tình vào đây!

– Vâng!

Thế Vỹ quay người trở ra, nhưng mới được 2 bước thì cô đã đẩy cửa đi vào, cậu ta liền nói:

– Cô Thiên Tình đến thật đúng lúc, giám đốc đang tìm cô.

– Tôi biết, vậy nên không để phiền đến anh đi gọi.

– Đấy là công việc của tôi, không có gì phiền!

Nói rồi, Thế Vỹ lại nhìn sang Đình Phong:

– Giám đốc, nếu không còn chuyện gì vậy tôi xin phép ra ngoài.

Anh gật đầu 1 cái, cậu ta cũng rời đi. Đình Phong lúc này dựa lưng vào thành ghế mà nhìn đến Thiên Tình:

– Cô thư ký của tôi, có phải giờ nên nghĩ xem sẽ báo đáp tôi như thế nào không?

Thiên Tình tiến lại vòng vào bên trong bàn, tự nhiên đưa tay cầm lên bản báo cáo cùng xấp tài liệu trên đấy mà xem, đôi đồng tử trong veo sáng ngời khẽ chuyển động rất chậm rãi, bờ môi khẽ cong lên ý cười.

– Quả nhiên là Âu tổng tài trí hơn người, làm việc rất dứt khoát và nhanh gọn, không để lại bất cứ sơ hở nào.

– Những lời ca ngợi này nghe sao nhạt nhẽo.

Thiên Tình bỏ xuống tài liệu, sau đó quay qua nhìn anh:

– Vậy Âu tổng muốn thế nào đây.

Đình Phong đem nụ cười đầy ẩy ý nhìn cô mà đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình, trong ánh mắt tràn lả lơi dụ dỗ:

– Có thể được nhìn thấy bộ mặt mới mẻ của thư ký Vũ, là niềm vui lớn nhất của Âu mỗ tôi.

Ánh mắt của cô khẽ nheo lại, Âu Đình Phong này cứ như 1 con sói đói cả năm vậy, gần đây hôm nào cũng đem cô lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, nhưng cứ hễ mở miệng ra là giống như bị phong hoá cả nghìn năm cấm dục.

– Thật không dám để Âu tổng kỳ vọng quá nhiều, nhưng Vũ Thiên Tình tôi là người có ân tất trả, vậy nên cũng sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng Âu tổng.

– Âu mỗ tôi rất trông chờ màn thể hiện của thư ký Vũ.

Nói rồi, anh áp mặt lại muốn ngấu nghiến 1 chút bờ môi mềm mại của cô, nhưng Thiên Tình lại đưa bàn tay chặn lên miệng anh:

– Âu tổng, vẫn còn 1 việc quan trọng khác nữa.

– Việc quan trọng khác?

– Nghe nói Âu tiên sinh vượt đường xá đến giúp bằng hữu, không biết có thành hay chưa? Có muốn tiểu nữ giúp 1 tay hay không?

Đình Phong khẽ nhíu mày nhìn gương mặt xinh đẹp ngay trước mắt đang khẽ mỉm cười đầy mưu tính.

******

Ngày hôm sau, tin tức về buổi lễ đính hôn của công tử nhà họ Triệu được phát tràn trên các kênh truyền thông.
Cánh phóng viên và báo chí cũng đã sớm có mặt tại khách sạn 5 sao bậc nhất của tỉnh S.

Gia đình nhà họ Triệu là 1 thương gia nổi tiếng với truyền thống dệt lụa. Mặc dù thị trường ngành vải hiện nay có nhiều sản phẩm chất lượng và thượng hạng, nhưng vải lụa của nhà họ Triệu vẫn được sử dụng nhiều trong nước nhờ giá thành phù hợp, chất lượng đảm bảo, lại dễ dàng kết hợp với những loại mặt hàng vải khác.
Mặc dù độ hưng thịnh không thể so được với Âu Gia, nhưng họ Triệu cũng được xếp vào giới thượng lưu giàu có của tỉnh S.
Vậy nên việc con trai của ông Triệu đính hôn với tiểu thư nhà họ Ngô – 1 gia đình có ngành nghề may mặc đang phát triển lớn trong tỉnh, là 1 tin tức đáng để giới truyền thông săn đón.

Có mặt tại buổi đính hôn đều là những quan khách có vai vế không tầm thường, nếu không phải quan chức thì cũng là thương nhân giàu có, bọn họ xuất hiện trong những bộ trang phục bóng bẩy, sang trọng.

Ở trong phòng chờ của khách sạn, Triệu Nghiêm Thành bị giám sát bởi 3 người đàn ông áo đen lực lưỡng, anh ta không biết cố trốn thoát bao nhiêu lần nhưng đều bị túm lại trong nháy mắt.

– Cậu Thành, đã đến lúc này rồi, cậu không còn lựa chọn khác đâu. Mau thay đồ để còn chuẩn bị cho buổi lễ.

Nghiêm Thành tỏ ra lì lợm ngồi xuống chiếc ghế sofa, gác chân lên bàn kính mà nói:

– Ông đây cứ không thay đấy!

Lúc này, Triệu Nghiêm Tường đẩy cửa bước vào, tiến lại phía con trai mình, cũng không quá bất ngờ với thái độ thờ ơ của anh ta:

– Muốn thay hay không là tuỳ mày, nhưng buổi lễ vẫn sẽ được diễn ra. Tao vào đây, chỉ muốn cho mày xem cái này, xem xong mày có thể lựa chọn mặc nó và đi ra hay không.

Nói rồi, ông Triệu lấy ra 1 bức ảnh đặt xuống bàn rồi quay đi, Triệu Nghiêm Thành khi ấy đưa mắt nhìn đến tấm hình, lập tức lộ ra sự hốt hoảng mà vội bỏ chân xuống rồi cầm tấm hình lên:

– Tịnh Nghi!

Vốn chỉ là 1 tấm hình bình thường chụp Hứa Tịnh Nghi, nhưng Triệu Nghiêm Thành hiểu được tại sao ba mình lại có nó và đem nó đến đây, phải, nó là 1 lời đe doạ từ ông.
Triệu Nghiêm Thành tỏ ra tức giận rồi siết lấy bức ảnh, sau đấy đứng dậy cũng đi lại lấy bộ Âu phục mà thay vào.

1 lúc sau đó, có nhân viên đến gõ cửa phòng mà nói vọng vào:

– Triệu thiếu gia, ông Triệu dặn dò anh ra ngoài đón Ngô tiểu thư.

Nghe vậy, Triệu Nghiêm Thành nấn ná 1 lúc rồi cũng đứng dậy đi ra mở cửa, vài người đàn ông giám sát anh ta cũng bám sát theo sau.

Khi ấy, ngoài cửa khách sạn, 1 chiếc xe hạng sang dừng lại ngay đấy, Triệu Nghiêm Thành từ bên trong đi ra, tiến lại phía đó, dùng cái thái độ bất mãn mở cửa xe ra.
Bên trong xe là 1 cô gái trong chiếc váy công chúa màu trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm có phần sắc sảo, Ngô An Hạ nhìn lên Nghiêm Thành mỉm cười nhưng không hề bước ra.
Anh ta thấy vậy rõ hiểu ý, hậm hực 1 hồi rồi cũng phải đưa ta, lúc này An Hạ mới đặt tay lên tay Nghiêm Thành rồi bước ra ngoài.
Chiếc xe sang lập tức lái rời đi, để khoảng không thuận lợi cho cánh phóng viên chụp những bức hình hoàn mỹ nhất.

Đoạn Nghiêm Thành cùng với An Hạ quay người đi vào trong, thì bất chợt phía sau vang lên tiếng động cơ của xe phân khối lớn.
Dường như có 1 linh cảm quen thuộc, Triệu Nghiêm Thành quay đầu nhìn lại.

1 con quái xế lớn lao thẳng vào khoảng sân của khách sạn, điều khiển nó là dáng người của 1 cô gái bị che mặt bởi chiếc mũ fullface. Quái xế rít ga lùa đám phóng viên chạy tán loạn, quan khách cũng kinh sợ lùi nép vào 1 góc. Chiếc motor đi 1 vòng tròn quay sân như 1 con ngựa không người giữ cương, sau đó dừng lại ngay trước mặt Nghiêm Thành, tấm kính che gương mặt được cô ấy mở lên, nhìn thẳng đến anh ta mà nói:

– LÊN XE!

Triệu Nghiêm Thành như vớ được cứu tinh mà cười:

– Hứa Tịnh Nghi, cô đúng là cứu tinh của tôi!

Sau đó, anh ta vội vàng chạy đến mà nhảy lên yên sau của xe.
Triệu Nghiêm Tường thấy con trai bỏ trốn, lại hô hoán:

– MAU! MAU BẮT LẤY NÓ!

Hứa Tịnh Nghi cười nhếch 1 cái, vít ga lên nổ ầm ầm, không hề kiêng dè mà lao xuyên qua đám người áo đen đang muốn chạy đến giữ lại, làm bọn họ kinh sợ cũng phải tản ra, tạo con đường lớn cho con quái xế đường đường chính chính chạy thẳng ra ngoài.

Âu Đình Phong có mặt trong buổi lễ, nhìn thấy thái độ nôn nóng của Triệu Nghiêm Tường liền đi lại:

– Bác Triệu, bác đừng lo, cháu sẽ cho người tìm Nghiêm Thành Về!

– Được! Được! Đình Phong, nhất định phải đưa được nó về đây!

Anh gật đầu 1 cái rồi cũng rời đi, trên khoé miệng lộ lên ý cười mà lấy điện thoại ra soạn 1 dòng 1 tin nhắn.

“Tiểu yêu tinh, công trạng này nhớ phải tính gộp vào cho tôi.”