Thoát Kiếp Nữ Phụ: Nam Phụ Ngươi Đừng Có Quá Đáng

Chương 8: Đại học A



Nắng chiều chiếu qua khung cửa sổ một bóng dáng thiếu nữ ngồi trước bàn làm việc.

Cô gái có mái tóc xanh dương được cột gọn gàng lên cao, ánh nắng của chiều tà len lỏi hắc vào đôi mắt xanh dương kia tựa như cái nắng chiều tà rọi vào đại dương thu nhỏ, khi cô rũ mắt lông mi cô được xếp thành hình cánh quạt, bên môi cô là một nụ cười nhẹ hút hồn với đôi tay đang múa bút ra những đường nét hoa mĩ.

Lúc này cô tựa như một thiên sứ trong suốt không nhiễm tạp niệm trần gian, cô gái ấy chính là Lăng Vũ Huyền.

Xung quanh Lăng Vũ Huyền là những tớ giấy đã được sắp xếp ngăn nắp và bên trên là những mẫu thiết kế trang sức tuyệt phẩm.

Rất nhanh sau đó Lăng Vũ Huyền đã dừng bút hơi nhìn đồng hồ chỉ 5 giờ chiều, cô lập tức đứng dậy sắp xếp bàn làm việc, cô đóng tệp những mẫu trang sức đã hoàn thiện sau đó vương vai làm một hành động mất thẩm mĩ người nhìn, móc cức mũi.... À lộn là ngáp một cái thật kêu.

( MNH * cười gian tà * bôi nhọ hình tượng con cưng hắc hắc.

LVH * cười ôn nhu * mẹ kế thương con vậy muốn con tặng quà gì. * rút dao lau sạch sẽ*

MNH * rợn người * Cái đó không cần ha ha ha ..... * cuối người - nhặt dép - ta chạy *

LVH * Dấu chấm hỏi nhìn bóng dáng mỗ tác giả chạy trối chết - nhặt một quả trái cây - cắt một miếng bỏ miệng nhai* mình muốn mời trái cây mà ... )

Lăng Vũ Huyền rót một ly nước uống cạn một hơi sau đó thở dài lần thứ n, cô xuyên đến đây một tháng rồi, cũng kể từ ngày Diệp Phong Minh gọi điện thoại cho cô thì cô cũng không bước ra khỏi cửa nữa bước, cô không hỏi tại sao Diệp Phong Minh biết số điện thoại của cô vì thế lực hắn to như vậy tìm cô dễ lắm nên cô không đặt biệt ngu ngốc hỏi như vậy.

Mấy ngày nay cô chú tâm vào việc thiết kế cũng không có ra ngoài nhiều.

Ba Lăng và Mẹ Lăng có đến thăm cô vài lần cũng mua cho cô khá nhiều thức ăn. Mẹ Lăng rất quan tâm cô nên còn lén cho cô chút tiền, ba Lăng thì vẫn không nói chuyện với cô nhưng ánh mắt nhìn cô đã không còn xa cách như trước.

Điều đó làm mẹ Lăng rất cao hứng nhưng mà Lăng Vũ Huyền chỉ cười không nói gì, sau khi tiễn hai người kia về cô chợt nhận ra mình là kẻ thất nghiệp nặng nề vì thế cô đã xin vào một công ty thời trang danh tiếng tại Pháp - N.S với cái tên May.

Cô không cần phải đến công ty bản thiết kế của cô sẽ được gửi vào kho bảo mật công ty vì thế chưa đầy một tháng cô nổi tiếng tại Pháp với cái tên " Thiên tài trẻ tuổi dấu mặt - May "

Danh tiếng thì thường mang lại phiền phức nên cô tình nguyện dấu mặt chỉ để lộ tác phẩm của mình thôi, thật ra như vậy cũng là cách hay có thể làm tăng thêm sự tò mò của nhiều người về tác phẩm ấy.

Còn có một việc quan trọng nữa đó chính là đi học, nguyên chủ thật ra học lực rất kém nhưng vì thi vào đại học A danh tiếng cô đã phải mấy tháng chỉ ngủ nhiều nhất là 3 tiếng để học tập.

Kết quả thi đầu vào cô đã vượt mốc điểm quy định là 2 điểm mà còn là được đậu vào khoa thiết kế thời trang và trang sức nữa.

Đại học A, cô chắc chắn sẽ phải gặp được Hàn Thiên Kỳ.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

[ Đại Học A]

Kít....

Một chiếc xe Ferrari F70 mui trần màu đỏ dừng lại phá vỡ quang cảnh ồn áo xung quanh đại học A.

" Xe ai vậy?"

" Chắc là xe của năm 1 đó "

" Đó là xe của Lăng Vũ Huyền, nhị tiểu thư của Lăng gia " một học sinh năm một nói rất nhỏ đủ để cho mọi người ở bán kính 8 mét đều nghe thấy.

Mọi người làm ấm lên, có vài người khoa chương hết lớn :

" Cái con nhỏ ngu ngốc kia cũng được vào trường sao?"

" Người ta là mua điểm mà, tất nhiên là phải đậu rồi "

" ... "

Những tiếng ồn áo ngày càng lớn nhưng đa phần họ đều là khinh bỉ, mỉa mai và có tham gia cho vui cũng có, nói chung có một loại bệnh truyền nhiễm đó là một người ghét thì cả tập thể đều ghét.

( MNH * Khinh bỉ * xã hội nó như vậy mà )

" Cạch " cửa xe mở ra, một dáng người thiếu nữ xuất hiện. Đầu tiên bước ra là một đôi oxford thể thao, tiếp đến là một đôi chân dài trắng mịn với chân váy xòe màu đen kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng oversize, cuối cùng là mái tóc màu xanh dương dài ngang lưng được uốn cong tỉ mĩ.

Gương mặt mặt dù chỉ thanh tú nhưng do không trang điểm hiện rõ khuôn mặt trắng tinh không tì vết, đôi mắt màu xanh dương sâu như đáy biển khiến người ta nhìn một lần sẽ nhịn không được mà nhìn thêm một lần nữa, dáng ngươi lòi lõm cân xứng.

Khiến cho đa phần nam sinh đều ngất ngây cò nữ sinh thì ganh tị lườm liếc và khinh thường.

Chỉ là Lăng Vũ Huyền không quan tâm, cô cầm lấy cặp sách của mình sau đó không khách khí đóng cửa xe cái " rầm ".

Đáy mắt cô không có kiêu ngạo không có nghĩa là hèn nhát, đáy mắt cô chỉ thản nhiên lướt qua đám người đi về phía trước, trong lòng cô chỉ nhớ đến một câu : ' Trường học là một xã hội thu nhỏ, người tốt, kẻ xấu, người giàu, kẻ nghèo, người bệnh tật, người khỏe mạnh. Cũng giống như một xã hội cống rãnh trống rỗng tình người. Giỏi quá cũng bị ghen tị khinh bỉ mà tệ quá cũng bị khinh bỉ. Miệng vẫn là của thiên hạ, không thể cấm cản được và đừng để ý đến miệng của thiên hạ nếu không bạn sẽ rất mệt '