Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh

Chương 5: Bóng ma khó hiểu trong Quan Tiểu Úc



Đối với một số người có thể nói leo núi là một niềm vuikhông kể xiết, phải trải qua con đường đầy chông gai gập ghềnh, đi từng bước mộttiến tới đỉnh cao.

Khi đứng trên đỉnh núi nhìn đô thị phồn hoa, phải xem mới biếtđược thế giới xa hoa trụy lạc kia nhỏ bé bao nhiêu, nhà cao tầng đều có thể dẫmnát dưới chân.

Lúc leo núi xác thực là một loại tra tấn, không thể đi xe thểthao nên phải thay bằng đi bộ. Đỉnh núi dưới nắng hè chói chang tất cả mọi góccạnh đều rất rõ ràng.

“Ivan, anh nhìn nơi đó xem ! Đó là trường học của tôi.” TiểuÚc hưng phấn chỉ vào một hướng phía trước.

Ivan mệt mỏi tìm tảng đá để ngồi, cảm giác hai chân mình bủnrủn mới nói: “Quan Tiểu Úc, hỏi thật nghe, nơi này rốt cuộc có cáp treo xuốngnúi không?

“Đương nhiên là không. Nơi này chẳng qua là cái núi nhỏ vôdanh, ngoại trừ buổi sáng có người leo núi rèn luyện thân thể, nhân tiện đếnxem phong cảnh, những người khác căn bản sẽ không đến, sao có thể có cáp treo?”

“Chốc nữa cô cõng tôi đi xuống, bằng không tôi sẽ không xuốngnúi .”

“Xí! Anh như thế cũng coi là đàn ông sao!?”

“Cô cũng được coi là phụ nữ ?!”

Tiểu Úc liếc mắt khinh thường, lôi kéo cánh tay, kéo anh đứnglên từ tảng đá.

“Không có xe Porsche anh không thể đi bộ? Không có đồng hồRolex thời gi*an đối với anh không hề có ý nghĩa? Hay là không mua vàng, khôngmua kim cương sẽ không có người nào yêu anh hết?”

Ivan nhìn cô, bỗng nhiên không biết trả lời như thế nào.

“Không còn tiền, anh sẽ không còn là anh ?!”

“……” Anh thật sự không biết.

“Trước đây, ba ba mang tôi đến núi này, tôi khóc lóc vớiông. Ông nói cho tôi biết: ‘Tiểu Úc, ba ba không thể cả đời bảo vệ con, con đườngcủa mình phải tự chính mình đi.” Mấy năm nay tôi trưởng thành, ôngvẫn thích dẫntôi đến ngọn núi này, nói với tôi: ‘Tiểu Úc, ba ba có nhiều tiền đều là của baba, con cái gì đều không có, con đường của con phải do chính con đi!’”

Ivan vẫn nhìn cô, thật lâu mới nói: “Cô có một người cha thậttốt!”

“Từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt của tôi không thể nhiều hơn bạnbè, quần áo không cần đẹp hơn người khác. Ông không cho tôi đi nước ngoài học tập,mà để tôi học Thạc Sĩ tại đại học T giống như những người khác, lúc đó tôi còncho rằng ông đối với tôi không tốt. Sau đó có một lần đến đây, lúc tôi quay đầuliền thấy ông dựa một thân cây thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, tôi mới hiểu đượcông yêu tôi nhiều thế nào.”

“Chuyện đời không thể biết trước được. Ông ấy không dám camđoan có thể để em dựa vào cả đời, cho nên hy vọng em giống một người con gáibình thường có cuộc sống bình thường, nếu có một ngày ông chỉ còn hai bàn taytrắng, em cũng có thể có một cuộc sống tốt!”.

Tiểu Úc cười vỗ vỗ bờ vai của hắn. “Không sai, lực lĩnh ngộrất nhạy bén .”

“Quá khen!”

“Kỳ thật, hai bàn tay trắng cũng không có gì. Chúng ta giốngnhau có hai tay có thể làm việc, có hai chân có thể bước đi, còn đôi mắt có thểthấy thế giới phồn hoa, xa hoa và truỵ lạc…… Anh còn sợ điều gì?!”.

Ivan về phía trước đi ra từng bước, cùng Tiểu Úc sóng vainhau đứng.

Xa xa là núi rừng trùng điệp, dưới chân còn có nhà cao tầnggắn bó thành một mảng. Nơi này phong cảnh quả thực rất đẹp.

“Đúng! không có gì đáng sợ.” Anh nói: “Ba tôi từng phá sản,ông ở trong xe ngủ ba tháng, mỗi ngày cầm báo kiếm việc làm. Ông nói cho tôi biết:cũng không có gì, ngủ rất ngon, cũng có thể ăn no, quan trọng nhất là… mẹ tôiluôn bên cạnh ông.”

Những ngọn đèn đường sáng lên, một loạt nhà lầu sáng đèn, ngọnđèn trên cầu cũng nối liền với ánh sáng long lanh…

Ivan thật sâu nhìn bên cạnh Tiểu Úc. Thì ra, bỗng nhiên khiquay đầu, người đứng ở ngọn đèn mờ nhạt mới chính là người anh vẫn tìm kiếm.

Đường vốn gập ghềnh bởi vì đêm tối càng trở nên khó đi hơn.

Ivan nắm chặt tay Tiểu Úc, giúp đỡ cô chậm rãi đi xuống núi.Đi đến sườn núi cô không cẩn thận giẫm lên một cành cây trơn trượt, suýt nữa téngã may thay được anh đỡ lấy kịp lúc.

“Không sao chứ? Chân có bị thương không?”

Cô xoa xoa mắt cá chân, có chút đau, một chút mà thôi, nhưnganh lại kiên trì muốn cõng cô trên lưng.

Phải cõng một người khác trên lưng nên đường càng lúc càngkhó đi, Ivan kéo theo cả cỏ dại bên người, từng bước tường bước đi về phía dưới.Mồ hôi rất nhanh ướt đẫm áo sơ*mi của anh, cành khô cũng cào xước quần dài củaanh…

Cô hỏi anh: “Anh có mệt hay không?”

Anh nói: “Cho dù anh chỉ còn hai bàn tay trắng, anh cũng cóthể cõng em đi như vậy.”

Cô cười ghé vào trên lưng anh, trên người anh có hương vị mồhôi nhàn nhạt, trong lòng cô bỗng xuất hiện một loại cảm giác không tên. Cóchua, có ngọt và có một chút say mê.

*********************************

Ánh đèn u ám, tình ca uyển chuyển.

Rượu nguyên chất trong miệng, người đẹp trong ngực.

Đối với một người đàn ông mà nói, đây là một loại dụ hoặctrí mạng, huống chi là loại công tử phong lưu, phong lưu đã thành tính nhưanh?!

Ivan mỉm cười nhìn trong lòng, mùi thơm từ thân thể của côbay ra, đó không phải là mùi của nước hoa, mà là một loại hương thơm đặc thù củacon gái.

“Ivan, anh nhất định sẽ không thất bại….” Cô sớm thấy đầu ócchoáng váng, vẫn tựa vào trên vai anh như cũ, vẫn cố gắng an ủi hắn: “Tôi tintưởng anh nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này…. Chờ căn nhà củaanh xử lý xong rồi, tôi nhất định sẽ mua một cái nhà… cho tôi……”

Anh nhìn gương mặt thuần khiết không tỳ vết của cô. Ngón tayanh nhẹ vén những sợi tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: “Nếu anh thu mua thấtbại, đêm mai em có thể ở bên anh được không?”

“Nói thừa, chúng ta là bạn bè mà!” Vẻ mặt cô đạo đức, hiênngang nói: “Cùng lắm thì ngày mai tôi mời khách……”

Anh nhìn cô, ánh mắt càng ngày trở nên càng dịu dàng, càngngày càng say đắm: “Tiểu Úc….”

“Anh còn trẻ, cho dù hai bàn tay trắng cũng có thể bắt đầu mộtlần nữa!”

“Đồ ngốc, em là cô gái ngốc nhất anh từng gặp……” Anh nắmcánh tay cô thật chặt đặt bên hông, làm thân thể cô hoàn toàn bị anh ôm ấp.

Cô thực sự rất ngớ ngẩn, dễ dàng tin tưởng một người ngay cảtên cũng không biết, có thể dễ dàng say trong vòng tay của một người đàn ôngnhư thế….

Thế nhưng anh ta lại thích sự ngốc nghếch của cô!

Anh biết Tiểu Úc đã từ rất lâu rồi. Đó là một ngày mùa hètrong sáng không mây, trong hoa viên hoa đang nở rộ, có một cô bé ngồi ở trongbụi hoa đếm đóa hoa, đếm rất nhiệt tình. Khuôn mặt hồng nhỏ nhắn đáng yêu, đôimắt to sáng ngời, đôi môi mượt mà, hơn nữa còn có mái tóc dài uốn cong, giống mộtcon búp bê đáng yêu. Khi đó, ba anh mỉm cười hỏi: “Xinh đẹp không? Sau này lấyvề nhà làm vợ đi?”

Anh hoàn toàn không hiểu vì sao lòng anh tràn đầy vui mừngliền gật đầu nói “Dạ được!”

Sau này anh trưởng thành, ra nước ngoài du học ba lại hỏianh: “Con còn nhớ Quan Tiểu Úc không?”

“Con gái bác Quan?”

“Đúng vậy, các con nên gặp mặt trước đã.”

Anh do dự một chút. Khi đó anh đúng là còn trẻ tuổi hết sứclông bông, đối với loại môn đăng hộ đối này cảm thấy thật buồn cười, nhưng anhtôn trọng ý kiến của ba, càng tôn trọng Bác Quan.

Bởi vì từng có một năm, tài chính Mỹ chịu ảnh hưởng của giólốc, kinh tế thế giới xuất hiện đất lỡ, rất nhiều công ty vì lần đó mà có nguycơ tuyên cáo phá sản đóng cửa. Công ty của Âu Dương Cẩm Hoa cũng bởi vì tàichính quay vòng bất lợi, gần lâm vào tình trạng đóng cửa. Vào thời kì này, tấtcả mọi người còn không lo được cho chính mình, không ai nguyện ý cho ông vay tiền,chỉ có Quan Thiên Nguyên bạn học thời đại học lấy công ty thực phẩm của mình rathế chấp cho ông mượn tiền, giúp ông giải quyết khoản tiền quay vòng. Tiền mặcdù không nhiều, cũng không giải quyết được vấn đề căn bản, nhưng khiến cho ông ởtrong giới thương trường lạnh lùng tìm thấy người bạn chân chính. Tuy vậy, cuốicùng công ty ông vẫn tuyên cáo phá sản…. Đúng nhờ là lần đó thất bại, nên ông mớicó thành tựu như ngày hôm nay.

Nghĩ vậy, Ivan gắng gượng nói: “Được. Tối nay con sẽ từ chốibữa tiệc của bạn con .”

Anh lại không nghĩ rằng anh bỏ buổi vui chơi cùng bạn bè,chân thành mời Tiểu Úc, mà cô lại một lời từ chối, một chút mặt mũi cũng khôngcho anh.

Có lẽ là ngẫu nhiên, cũng có lẽ là ý trời sắp đặt, đêm đóanh được một người bạn rủ đi PUB chơi, vừa vặn nghe thấy có người kêu “Quan TiểuÚc” nên anh tò mò tìm thanh âm đó. Dưới ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy cặp mắt linhđộng, đáng yêu, và mái tóc xoăn, anh nhận ra được đó là cô bé năm đó. Cô vẫnđáng yêu như vậy, nhất là ngồi ở PUB nhìn vũ nữ thoát y vừa ăn kem chuối tiêu,càng đáng yêu hơn!

……

“Ivan?” Thân thể mềm mại của Tiểu Úc ở trong lòng anh cọ cọ,mắt nửa nhắm nửa mở ngửa đầu nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh đưa đến trên mặtanh, mặt nhăn lại nói. “Anh đừng lúc ẩn lúc hiện, để tôi nhìn kỹ xem, tôi pháthiện anh rất giống một người…”

Cô lại để sát vào chút, nheo lại ánh mắt đã mờ mịt, gương mặtkhông đánh một chút phấn nào cũng phiếm hồng, môi đỏ mọng. Đôi môi mượt mà yêukều của cô thoạt nhìn thật đẹp, mùi rượu XO còn lưu lại làm cho anh nhịn khôngđược muốn nhấm nháp, thật nhiều…

Ivan nhất thời thất thần, không khống chế được cúi xuống đôimôi, lúc sắp chạm tới thì tiếng điện thoại làm anh phân tâm, anh không cần xemsố điện thoại cũng biết là ai gọi tới, bởi vì đó là tiếng chuông anh cài riêngcho Lâm Nhĩ Tích.

Anh ngồi ở sô pha không nhúc nhích, nhìn di động trên bàn bởivì đang rung mà không ngừng xoay tròn, ánh huỳnh quang màu lam chớp động chungquanh, ánh mắt anh lóe lên đau đớn. Điện thoại vang hơn mười tiếng, gián đoạn mộtphút, lại tiếp tục vang.

Anh hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại ở trên bàn, bắtđiện thoại nhưng không chủ động nói chuyện, bởi anh thật sự không biết nên nóicái gì.

“Y Phàm?!” Lâm Nhĩ Tích hỏi với giọng không chắc chắn.

“Uh!” Anh thản nhiên ý bảo anh đang nghe.

“Anh… Hiện tại không tiện sao? Em có việc tìm anh.”

Ivan nhìn Quan tiểu úc đang ngủ say trong lòng mình, áp chếkhát vọng đang phát sinh ở trong lòng “Thật xin lỗi, hiện giờ không tiện lắm.”

“Chỉ cần một phút thôi…” Lâm Nhĩ Tích chần chờ một lát, nói:“Em đang ở ngoài cửa.”

“Ngoài cửa?” Ivan lập tức đem Quan Tiểu Úc thả lại sô pha, đẩycửa đi ra.

Lâm Nhĩ Tích đứng ở ngoài cửa, nhìn qua cửa đang chậm rãikhép lại nói “Rất khó mà thấy được cô gái nào xuất hiện ở bên cạnh anh hai lần.”

Anh cười khổ khép lại điện thoại, gắt gao nắm ở lòng bàn tay.Câu này thật là châm chọc.

Loại xấu hổ đỏ mặt này, Ivan thật sự tìm không thấy vấn đềcó thể hàn huyên, đành phải hỏi: “Em không phải nói tìm anh có việc sao? Chuyệngì?”

Lâm Nhĩ Tích bị hỏi sửng sốt, tựa hồ không ngờ anh sẽ trựctiếp đi vào chủ đề như thế, nhưng cô rất nhanh thay một bộ mặt khác hướng anhnói: “Nghe nói anh muốn mua công ty kia.”

“Làm sao em biết?”

“Em nghe ông nội nói.”

“Thì ra cái gì ông ấy cũng biết” Ivan không khỏi thở dài,không hỗ danh là thần thoại trong giới chứng khoán, không có một đường cong biếnhóa có thể qua khỏi mắt hắn.

“Ông nội bảo em nói cho anh. Đừng nhúng tay vào chuyện củaLâm gia.”

“Việc của Lâm gia anh không có hứng thú xen vào nữa nhưngchuyện của bạn bè anh sẽ không thờ ơ đứng nhìn”

“Y Phàm……”

“Xin lỗi, anh còn có việc.” Nói xong, anh đẩy cửa ra.

Anh đang muốn đóng cửa liền nghe thấy Lâm Nhĩ Tích nói.“Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng hay không. Em…”

“Tiểu Úc cần anh chăm sóc…… Anh tuy rằng không hiểu cái gìlà yêu, ít nhất còn hiểu cái gì là trách nhiệm.”

“Em xin lỗi!” Lâm Nhĩ Tích đột nhiên giữ chặt cánh tay anh,nói: “Ngày đó tâm trạng em không tốt, lời không nên nói cũng dám nói ra… Anh cóthể tha thứ cho em không?”

“Anh không trách em!”

Nhìn vẻ mặt áy náy của Lâm Nhĩ Tích, đôi mắt gần như sắpkhóc đến nơi, anh bỗng nhiên phát hiện Lâm Nhĩ Tích nói không sai: “Tình yêu,anh thật sự không hiểu!”

Mặt ngoài tuy rằng làm ra vẻ ung dung, nhưng khi Ivan trở vềghế sô pha trong lòng lại mang theo vài phần buồn bã.

“Đang tìm cái gì?” Anh thấy Tiểu Úc đang mơ mơ màng màng sờloạn, khó hiểu hỏi.

“Điện thoại của tôi đâu? Tôi giống như nghe thấy điện thoạicủa tôi vang lên, nhất định là ‘Hung linh đêm khuya’ gọi….”

“Hung linh đêm khuya?” Từ xưng hô này khiến anh thật tò mò,anh tìm ra di động trong túi của cô, quả nhiên hiện một loạt “Hung linh đêmkhuya”, mà số điện thoại đúng là của anh. Anh nở nụ cười. Cô gái này có tế bàonão gì đây? Thật đáng yêu.

Anh bỗng dưng kéo cô lên nói. “Đi thôi”

“Đi đâu?”

Anh xấu xa cười. “Đi khách sạn tìm phòng!”

“A!” Ánh mắt cô cũng chưa tỉnh, ghé vào trong trong lòng tiếptục ngủ…

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên thấu bức màn màu trắng chiếuvào trong phòng hé ra thân thể hai người trên giường, quấy nhiễu mộng đẹp củahai người. Tiểu Úc lấy tay che khuất ánh nắng chói mắt, mở to đôi mắt còn mônglung.

Phòng rất lớn, đập vào mi mắt là căn phòng màu trắng sạch sẽ.

Đây là nơi nào? Đây không phải nhà cô, cũng không phải phòngngủ của cô.

Một trận đau đầu kịch liệt làm cô đột nhiên nhớ tới chuyện tốihôm qua, Ivan mang cô đi một gi*an KTV, nói mình tâm tình không tốt, kêu mộtchai XO để cô uống cùng. Cô tự cho là tửu lượng tốt, không nghĩ tới mới uốnghai ly liền bắt đầu say, sau đó không biết gì nữa. Anh ta sẽ không chiếm tiệnnghi của cô chứ? Vội vàng cúi đầu xem quần áo của mình, may quá, quần áo còn mặcở trên người.

Yên tâm đi nhiều, cô đảo mắt nhìn bên cạnh, Ivan cư nhiêncùng ngủ cùng giường với cô , hơn nữa còn nắm một bàn tay cô ngủ thật say,hương vị thật ngọt ngào. Cô không chút do dự, một cước đá anh từ trên giườnglăn xuống.

“A!” Sau khi hét thảm một tiếng, Ivan xoa cánh tay đứng lên,vẻ mặt oan ức nhìn cô.

“Em sao mới sáng sớm liền mưu sát chồng?!”

“Anh có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không?!”

“Em mà cũng là phụ nữ sao?” Ivan leo lên giường, ôm gối tiếptục ngủ.

“Anh!” Cô tức giận cầm lấy cái gối, dùng sức đánh.

“Đừng đánh, đừng đánh!” Anh đoạt lấy cái gối trong tay cô,trịnh trọng nói: “Anh chịu trách nhiệm là được chứ gì?!”

“Anh nằm mơ!”

Cô vừa định nâng tay tiếp tục đánh, không ngờ cổ tay bị anhdùng hai tay nắm lấy, thuận thế kéo ngã lên trên giường. Anh đồng thời đặt thânmình ở trên người cô, làm thân thể của cô không thể cử động được.

Ivan nhẹ nhàng nhìn cô, trên khóe miệng hiện lên một nụ cườixấu xa “Em đến tột cùng muốn anh thế nào?”

“Tôi…”

Vấn đề này thật đúng là nan giải a, đúng vậy, cuối cùng thìcô muốn anh làm thế nào? “Chẳng lẽ…… em muốn……” Anh cười xấu xa hơn, ánh mắtnheo lại, bắt đầu từ trên mặt cô nhìn xuống phía dưới… con ngươi đen láy chợtlưu động.

Gió thổi nhẹ lên bức màn, mùi hương trên người anh nhẹ nhànglan tỏa. Hơi thở ấm áp của anh phất vào cô, giống như hôn nhưng lại không phảihôn.

Tiếp xúc gần gũi như thế, tư thế ái muội như thế, một loạikhí nóng kì dị xuất hiện, tim Quan Tiểu Úc bắt đầu đập nhanh, lời định nói liềngặp phải chướng ngại, năng lực tự hỏi cũng xuất hiện vấn đề, làm cho cô quên cảcử động tay chân.

Tuy không rõ đây là cảm giác gì, nhưng cô hiểu được loại cảmgiác này không gọi là “Chán ghét”. Cô thậm chí có điểm chờ mong, muốn thử xem cảmgiác đôi môi chạm nhau có thật sự say lòng người như vậy hay không…

Thời cơ tốt ngàn năm một thuở như thế, Ivan lại buông cô ra,đứng dậy xuống giường.

Áp lực trên thân thể đột nhiên biến mất, lòng Tiểu Úc cũngbuông lỏng theo, luồng nhiệt trong mạch máu bắt đầu phục hồi lại.

Cô rốt cục hiểu được Ivan luôn miệng muốn theo đuổi cô,không có việc gì cũng quấy rầy cô, không phải là tình yêu. Kỳ thật anh ta chẳngqua là lấy cô ra tiêu khiển, lấp đầy chỗ trống trong lòng mà thôi.

Trong lòng anh ta vẫn chưa quên được cô gái kia…Cô cười khổ ởtrong lòng một chút, cái gì đều có thể miễn cưỡng, duy nhất có tình cảm làkhông miễn cưỡng được.

Như vậy, sao cô không cởi mở một chút, chân thành làm bạn tốtcủa anh, giúp anh vượt qua khoảng thời gi*an này.

Tiểu Úc ở trong phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sửa sang lại quầnáo thật tốt mới đi ra, đang chuẩn bị về nhà, phát hiện Ivan ngồi ở sô pha thấtthần nhìn dưới sàn nhà.

Cô xem xem sàn nhà không nhiễm một hạt bụi.

“Anh không sao chứ?” Cô hỏi.

“Cổ phiếu vừa bắt đầu phiên gi*ao dịch liền tăng.”

“Cái gì?!” Lòng của cô trầm xuống.

Biết rõ tất cả an ủi đều không hề ý nghĩa, cô nửa quỳ ở sôpha, hai tay khoát lên tay vịn vào ghế, ngẩng đầu nhìn anh. “Còn khả năng nào cứuvãn không…. Nói không chừng cổ phiếu buổi chiều sẽ rớt xuống.”

“Anh sớm đã biết trước kết quả này.” Ivan ngửa đầu tựa vàosô pha, hô hấp của anh thật sự không tốt, mỗi lần hít vào thở ra đều không có lực,ánh mắt vô hồn. Tiểu Úc thật sự hy vọng anh phát cuồng rống to kêu to, mắng chửingười, hoặc là đập vỡ gì đó, còn hơn anh im lặng như vậy thật sự làm cho ngườita đau lòng.

“Vì sao anh không cùng nhóm cổ đông trong công ty đàm phán,từ trong tay bọn họ mua cổ phiếu không phải càng dễ dàng hơn sao?”

“Đương nhiên nói rồi, anh nghĩ hết biện pháp mới từ trongtay bọn họ mua được 20% cổ phần.”

“Vậyanh……” Đả kích như vậy thật sự quá lớn, cô rốt cuộc không tìm thấy lời nào cóthể an ủi anh.

“Anhkhông sao. Chỉ là đối với một số người rất thất vọng.”

Anh nhắm mắt lại, mày nhíu càng sâu: “Chính mình không chiếmđược…, cho dù phải hủy cũng không để cho người khác có được…. Tội gì phải vậy?”

“Anhlúc đó chẳng phải cũng vậy sao? Biết rõ không chiếm được, còn nhất định phải cốchấp làm gì?”

Mày Ivan buông lỏng, bỗng nhiên mở to mắt, tiêu sái cười vớicô: “Em nói rất đúng, cùng lắm thì đem tất cả đều chấm dứt, anh cùng Quân Dật sẽmở lại một công ty mới.”

Tiểu Úc còn chưa kịp thích ứng sự chuyển biến thình lình xảyra của anh. Anh đã kéo cô đi ra ngoài cửa.

“Điđâu?”

“Điăn cơm trước, sau đó đi giải quyết chuyện công trường”

“Ờ!”

“Anhphá sản rồi, hôm nay em mời khách. Đúng rồi, tiền phòng đêm qua em trả.”

“Khôngphải chứ?! Bây giờ em cắt đứt với anh còn kịp không?”

“Khôngcòn kịp rồi !”

*************************************************************

Lúc ăn cơm, di động Ivan ở trên bàn kêu lên chấn động cả bànăn, anh cũng không thèm để ý đến, cứ tiếp tục ăn miếng thịt bò thơm ngon củamình.

Tiểu Úc rốt cục chịu được không được liền nhắc nhở: “Ê, điệnthoại của anh kìa.”

“Uh!”

Anh ăn xong miếng thịt bò của mình, lấy miếng thịt bò của TiểuÚc cắt một miếng rồi tiếp tục ăn.

Cô nhìn lướt qua điện thoại thấy tên người gọi là — Lâm NhĩTích.

“Anhkhông nghe máy, vậy em nghe đó?”

“Uh!Nghe đi.”

“Anhmuốn em nói gì?

“Tùyem, muốn nói cái gì cũng được.” Ivan lại cắt miếng thịt bò đặt vào miệng chậmrãi ăn.

Cô bĩu môi. “Sao không nghe máy?”

“Ởtrước mặt em nghe điện thoại của cô ấy, anh không làm em thất vọng à?”

“Khư!Đâu có liên quan tới em, anh cũng không phải ông xã của em.”

Anh thuận miệng nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ là …”

Tay cầm dĩa thức ăn của Tiểu Úc chợt run lên, nước trên dĩathịt bò có vài giọt rơi xuống, cô vội vàng cầm lấy khăn tay xoa xoa, dùng hếttoàn lực xát, nhưng làm như thế nào cũng không hết được.

Ivan giương mắt nhìn cô, tắt điện thoại đi, sau đó cầm lấy diđộng xoa xoa vài cái, vừa nhìn cũng biết đang thiết lập chức năng gì.

“Điệnthoại có thể không nghe, lòng của anh cũng có thể tắt máy sao?” Cô nhìn anh, nụcười tắt đi, tức giận mắng. “Em biết anh vì muốn lợi dụng em, để em bên cạnhanh là để chính mình không có thời gi*an dư thừa nghĩ đến cô ta. Nhưng anh cónghĩ tới hay không: lỡ đâu em ngu một chút, xem những lời anh nói là thật thìlàm sao bây giờ”

“Em?!”Sắc mặt Ivan có điểm lạnh. “Anh không thèm nghĩ đến cô ấy nữa, đem hết tâm tư đặttrên người em, em còn không vừa lòng? Vậy anh phải làm như thế nào em mới vừalòng?”

“Cảmtình anh đối với cô ấy…… Không cần nhớ tới, cũng vĩnh viễn sẽ không quên!”

Anh khẽ cắn môi, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Ivan,em làm bạn tốt của anh! Anh cần giúp đỡ em sẽ giúp. Nhưng em sẽ không yêu anh,cũng như anh sẽ không yêu em!”

Cô đứng lên bỏ lại chiếc khăn trong tay rời đi, đi tới cửa vẫnkhông quên tính tiền xong mới rời đi.

Trong trí nhớ của cô, đó là lần bước đi đẹp nhất trong cuộcđời cô từ trước tới nay!