Thổ Phỉ Công Lược

Chương 35: Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!



Mắt thấy hắn lại có tư thế tiếp tục ngủ, Triệu Việt không thể không nhấc chăn lên, "Mau rời giường !"

Ôn Liễu Niên toàn thân lạnh buốt, lại thật sự rất muốn tiếp tục ngủ, vì thế mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn kéo chăn lại, nhìn qua có chút ủy khuất.

Triệu Việt có chút muốn cười, trơ mắt nhìn hắn bọc chăn lại ngã trở về giường.

"Thực sự mệt như vậy a." Triệu Việt búng búng mũi hắn.

Ôn Liễu Niên rụt vào trong chăn, "Ngô..."

"Vậy còn muốn ăn cơm không ?" Triệu Việt ngồi ở bên giường.

Ôn Liễu Niên trả lời, "Ăn."

"Ăn thì rời giường." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên nắm chặt mép chăn, "Không nổi."

Triệu Việt nghĩ rằng, may là mình chỉ cần ngẫu nhiên gọi hắn rời giường, nếu là ngày nào cũng ép buộc như vậy, phỏng chừng ngay cả tóc cũng sẽ bạc thêm vài cọng.

Ôn Liễu Niên một lần nữa hô hấp vững vàng lên.

Triệu Việt giúp hắn đem chăn nhẹ nhàng đắp lại, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

"Ôn đại nhân đâu?" Tất cả mọi người đang chờ ở nhà ăn, lại không nghĩ rằng vẫn là chỉ có một người trở về.

"Đêm qua mệt quá, để cho hắn nghỉ ngơi thêm một lúc đi." Triệu Việt kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Trong lòng mọi người nhất thời giục ngựa chạy như điên, loại chuyện này nghe qua thật sự là có một tầng ý nghĩa khác.

"Chọn vài món đại nhân thích ăn, đặt ở phòng bếp đi." Mộc Thanh Sơn nói, "Sau khi đại nhân tỉnh ngủ rồi đến đó dùng cơm là được."

Hoa Đường sai người cầm bốn hộp đồ ăn lại.

Triệu Việt:...

Bốn?!

Đương nhiên, Hoa Đường kỳ thật là muốn đem mỗi một món lưu lại một ít, nhưng bốn hộp đồ ăn cực lớn đặt cùng một chỗ hiệu quả thị giác thật sự rất rung động, Triệu Việt nhịn không được liền nghĩ có thể ăn như vậy, nếu không có của cải hùng hậu, tương lai ai có thể dưỡng được đây.

"Đêm qua lúc đại nhân thẩm án, rất có khả năng đã phát hiện chuyện gì đó?" Mộc Thanh Sơn vừa ăn cơm vừa thuận miệng hỏi.

"Không có manh mối gì đặc biệt." Triệu Ngũ nói, "Bất quá ngược lại là giống như phỏng đoán lúc trước, trong bang Hổ Đầu Cương, tựa hồ xác thực có cao nhân ngầm chỉ điểm."

"Vậy thì có ý gì?" Hoa Đường như trước có chút khó hiểu, "Đừng nói là núi Thương Mang, mặc dù là thành Thương Mang hay là Thương Nhĩ châu, tại Đại Sở mà nói đến cũng là kẻ giữ chức vị tầm thường, thẳng đến sau khi đại nhân tiền nhiệm mới hơi tốt lên một chút. Nếu thật sự là cao nhân, vì sao phải tốn thời gian tốn sức lực tới nơi này thủ một bang thổ phỉ?"

"Đây cũng là điểm đại nhân đang nghi ngờ." Triệu Ngũ nói, "Tạm thời còn chưa đoán được lý do đến Trung Nguyên, chỉ sợ tương lai đánh hạ Hổ Đầu Cương mới biết được." Nếu nói Triệu Việt cùng Lục Truy, hai người lựa chọn cắm rễ tại Triêu Mộ nhai là vì tiêu dao tị thế, thủ hạ vẫn chưa từng quấy nhiễu dân, xem ngoại tiểu đào nguyên như thế. Nhưng Hổ Đầu Cương thì không, nghe nói lúc trước thường xuyên xuống núi càn quét, giết người như ma hành tung lại quỷ dị, dân chúng mới có thể bị hại thành như vậy. Nhưng thành Thương Mang vốn dĩ là không có nhiều người giàu có, cho dù mỗi tháng đều đốt giết đánh cướp một lần, cũng không có bao nhiêu tiền bạc, tốn thời gian phí sức lại chỉ vì đoạt chút bột gạo lương thực, mặc kệ nói như thế nào cũng có chút kỳ quái."Lúc dùng cơm thì an tâm dùng." Thượng Vân Trạch giúp Mộc Thanh Sơn múc một chén đậu hủ hoa, "Có một số việc, cơm nước xong lại nói cũng không muộn."

"Cũng đúng." Hoa Đường nói, "Bữa cơm này vốn dĩ vì muốn chúc mừng tiêu diệt thổ phỉ đại thắng, nói đến Hổ Đầu Cương cũng mất hứng."

Ám vệ hoan hoan hỉ hỉ giơ lên chén rượu, "Cạn !"

Mộc Thanh Sơn cũng cùng uống một chén rượu, nháy mắt từ bên tai một đường đỏ đến cổ.

Thượng Vân Trạch thấy chính mình có chút hạ lưu, bởi vì hắn rất muốn kiểm tra một chút, mọt sách nhỏ này có phải toàn thân đã bắt đầu đều phiếm hồng hay không.

"Ăn cái này." Mộc Thanh Sơn gắp cho hắn một đũa sơn măng, "Ngọt."

Nhìn quanh toàn bàn, chỉ có chính mình chiếm được đãi ngộ này, Thượng Vân Trạch nhịn không được liền sung sướng lên.

Ám vệ ở trong lòng chậc chậc chậc, đến bây giờ ngay cả tay nhỏ còn chưa đụng được, loại tốc độ phát triển này quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Rõ ràng chính là cố ý tình chàng ý thiếp, dưới loại tình huống này chẳng lẽ không phải là nhân cơ hội quá chén sau đó loạn tính, như vậy mới là hình ảnh dân chúng hương dân hoan nghênh a !

Cư nhiên còn dừng lại tại giai đoạn gắp đồ ăn cho nhau.

Thượng Vân Trạch một bên giúp Mộc Thanh Sơn thổi nguội canh, một bên liếc mắt uy hiếp nhìn ám vệ.

Vật biểu tượng giang hồ rất là nóng lòng muốn thử, thật sự không cần hỗ trợ sao, chúng ta rất am hiểu làm mối !

Thượng Vân Trạch nhìn lướt qua chuôi kiếm.

Thật sự là hung tàn a, quả thực có thể so sánh với cung chủ ... Ám Vệ một bên cắn chân gà một bên thở ngắn thở dài, đến tột cùng khi nào mới có thể uống được rượu mừng, chúng ta ngay cả hồng bao cũng đã chuẩn bị tốt, thậm chí còn chuẩn bị dấu chân khí phách của thiếu cung chủ để làm quà tặng.

Phải biết đó chính là Phượng Hoàng a, tùy thời đều có khả năng sẽ mục bắn phích lịch, phàm nhân cũng không phải tùy tùy tiện tiện thì có thể thấy, cư nhiên còn không quý trọng.

Phi thường khiến người ta sốt ruột.

Sau khi nếm qua cơm trưa, Triệu Việt đến chuồng ngựa ở sau viện, giúp hai con đại mã chải lông.

"Gần đây tựa hồ hơi gầy." Lục Truy cũng đến cùng, giúp đại mã chỉnh sửa bờm một chút, "Đút hai khối kẹo đậu phộng đi."

Triệu Việt dừng tay một chút, nói, "Không có."

"Không có?" Lục Truy nhíu mày, "Ngươi đút cho nó ăn hết rồi ? Vương thúc nói qua không thể ăn nhiều."

"Không có." Triệu Việt mặt than nói, "Bị mọt sách ăn."

"Ngươi là nói Ôn đại nhân?" Lục Truy trừng to mắt, "Ngươi cư nhiên cho hắn ăn đồ ăn của ngựa?"

"Cái gì mà đồ ăn của ngựa, đó vốn dĩ cũng là mua ở cửa hàng điểm tâm trong thành, chẳng qua vẫn là Hắc Phong thích ăn mà thôi." Triệu Việt nói, "Đêm qua đến ngọn núi mật thám là lúc đường của hắn ăn hết, ta vừa lúc còn dư mấy khối kẹo đậu phộng." Cho nên liền thuận tay ném qua.Lục Truy từ nội tâm phát ra lời nói, "Nói là nói như vậy không sai, nhưng đại đương gia vẫn là đừng nên cho đại nhân biết việc này thì tốt hơn."

Bằng không nói không chừng sẽ nhảy ra con thiêu thân gì đó, chung quy hai người cho tới bây giờ cũng không phải rất hài hòa, có thể giảm được chuyện nào thì hay chuyện đó.

Thời điểm buổi chiều, Ôn Liễu Niên rốt cuộc tỉnh ngủ, ngồi dậy thư thư phục phục lười biếng duỗi eo, sau đó liền rửa mặt đi dùng cơm.

Triệu Việt đang ở cách vách trong viện lau chùi đao.

"Đại đương gia, sớm a !" Ôn Liễu Niên ló đầu tiến vào chào hỏi.

Triệu Việt nhìn nhìn mặt trời phía trên đầu, mắt thấy đều sắp tới giờ dùng cơm chiều, vậy mà sớm sao? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

"Thanh đao này chính là Tế Nguyệt?" Ôn Liễu Niên vào tiểu viện, ngồi ở đối diện hắn hỏi.

Triệu Việt gật đầu.

"Có thể cho ta xem một chút được không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Triệu Việt nói, "Người luyện võ, chưa bao giờ đem binh khí của mình cho người khác."

"Đó là bởi vì sợ gây thương tích cho người khác." Ôn Liễu Niên nói, "Ta lại không biết võ công."

Lười cùng hắn đấu khóe miệng, Triệu Việt đem Tế Nguyệt đao đưa qua, "Đao rất bén, tự mình cẩn thận một chút."

Ôn Liễu Niên nhận vào trong tay ước lượng, ngạc nhiên nói, "Cư nhiên không phải rất nặng."

"Vì sao phải nặng?" Triệu Việt bị bộ dáng của hắn chọc cười, "Cũng không phải mua nồi thiếc, nặng thì xào rau càng tốt."

"Thế nhưng ta cầm qua bội kiếm của Thượng bảo chủ cùng Tiểu Ngũ, đều rất nặng." Ôn Liễu Niên nói, "Xích Viêm kiếm của Tần cung chủ thì càng nặng, cơ hồ ngay cả bàn đều chuyển không được."

"Binh khí thuận tay là được." Triệu Việt nói, "Tế Nguyệt đao sở dĩ hiếm thấy, là vì nó khinh nhược hồng vũ (nhẹ như lông hồng)."

Ôn Liễu Niên đem đao trả lại cho hắn, "Đa tạ đại đương gia."

Triệu Việt nói, "Ngươi rất thích đao kiếm?" Như thế nào tựa hồ binh khí của mỗi người đều bị hắn sờ qua.

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Nhưng ta không luyện được công phu." Trong lời nói có chút tiếc nuối.

"Cũng không nhất định phải luyện công phu." Triệu Việt nói, "Huống hồ người luyện võ nên làm chuyện, đại nhân cũng đã một bộ dáng không cần biết công phu cũng làm được tất cả."

"Là cái gì?" Ôn Liễu Niên hiếu kì.

Triệu Việt nói, "Duy trì chính nghĩa trừ ác hướng thiện, bảo hộ hương dân an cư lạc nghiệp." Cho dù là cao thủ giang hồ, có vài người cũng không thể làm tốt hơn con mọt sách này.

"Ôn đại nhân?" Lúc hai người đang nói chuyện, Lục Truy mang theo một bao kẹo đậu phộng tiến vào, sau khi thấy có chút ngoài ý muốn -- Cư nhiên còn có thể có hình ảnh hài hòa như vậy !

"Nhị đương gia." Ôn Liễu Niên chào hỏi, "Đi mua đường a?"

Lục Truy nói, "Vừa mới mua về, đại nhân có muốn ăn không?"

Ôn Liễu Niên nói, "Muốn."

Triệu Việt:...

Lục Truy mở bao giấy ra, Ôn Liễu Niên niết hai ba khối, sau khi nói lời cảm tạ liền đến tiền thính dùng cơm.

Chờ hắn đi ra cửa viện, Triệu Việt nói, "Ngươi cũng cho hắn ăn đồ ăn của ngựa."

Lục Truy:...

Ôn đại nhân một chút cũng không cảm giác được bản thân đang ăn đồ của Hắc Phong, sau khi đem đường lau sạch sẽ, an vị ở nhà ăn bắt đầu an tâm dùng cơm. Trước mặt tất cả bày hơn mười cái đĩa lớn nhỏ, ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà một bên phơi nắng một bên cảm khái, đại nhân quả nhiên vẫn là bại lộ bản chất hôn quan, một bữa cơm phải ăn nhiều đồ ăn như vậy.

"Ực !" Sau khi nuốt xuống một ngụm canh cuối cùng, Ôn Liễu Niên sờ sờ bụng, cảm thấy tâm tình rất là sung sướng.

Triệu Việt tựa vào cửa, cảm giác... Quả nhiên vẫn là rất khó dưỡng a!

"Đại đương gia tìm ta có việc?" Ôn Liễu Niên lau miệng đứng lên.

"Không phải ta, là Mộc sư gia." Triệu Việt nói, "Ta chỉ là thuận đường đi qua." Cho nên đến xem, không nghĩ tới cư nhiên thật đúng là ăn hết toàn bộ.

"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn bước vào nhà ăn, "Nha dịch phái đi tìm Diêu Tiểu Bát đã trở lại, gia nhân nói hắn mười ngày trước đã đi xa, đến bây giờ còn chưa trở về."

Đêm qua trong lúc thẩm vấn, Dương Ưng khai ra tai mắt của mình ở trong thành tên là Diêu Tiểu Bát, vốn dĩ nói tốt là mười ngày sẽ vào núi, nhưng đợi vẫn không thấy người, sau đó nghe nói quan phủ đang ở trong thành kiểm tra từng nhà, mới cho rằng đại khái đã bại lộ thân phận nên bị bắt.

"Đi xa?" Ôn Liễu Niên thói quen tính xoa bóp cằm.

"Chuyện này không quá bình thường." Mộc Thanh Sơn nói, "Diêu gia thế thế đại đại ở thành Thương Mang, không nghe nói có thân thích ở bên ngoài, Diêu Tiểu Bát là học trò của thợ rèn trong thành, vẫn chưa từng rời khỏi qua thành Thương Mang, gần đây trong nhà hắn lại không có chuyện lớn gì, như thế nào sẽ vô duyên vô cớ đi xa nhà." Huống hồ dựa theo tập tục trong thành Thương Mang, trong nhà có người nếu muốn đi xa, đều sẽ mời hàng xóm láng giềng cùng nhau ăn một bữa cơm, cầu trên đường có thể bình an thuận lợi, quả quyết không có đạo lý lặng lẽ không một tiếng động liền biến mất.

"Đem người nhà của hắn mang đến phủ nha." Ôn Liễu Niên nói, "Đến tột cùng là người hay quỷ, bản quan vừa hỏi liền biết !"

Triệu Việt đứng ở một bên, nghĩ rằng nhìn qua văn nhược như thế, không nghĩ tới cư nhiên quan uy còn rất lớn.

Ôn Liễu Niên hướng bên ngoài viện đi hai bước, lại quay đầu, "Kẹo đậu phộng là mua ở nhà nào vậy ?"

Triệu Việt:...

Như thế nào còn ăn nghiện.

Ôn Liễu Niên nói, "Bên trong có rất nhiều đậu phộng."

Triệu Việt nghĩ rằng cũng đúng, không thì Hắc Phong cũng sẽ không thích ăn.

"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn ở một bên nhắc nhở, "Cần phải trở về."

Cũng không cần nhớ thương kẹo đậu phộng a, đến tột cùng còn nhớ chính mình cần phải thăng đường hay không...