Thịt Thần Tiên

Chương 3: Cố nhân bỗng dưng thay lòng



“Sống chết hay cách xa, nguyện cùng chàng thề ước, nắm tay chàng thân thuộc, gắn bó tới bạc đầu” là một trong những bài thơ bi ai nhất.Sinhli tử biệt đều là chuyện lớn, vốn chẳng phải việc chúng ta có thể quyếtđịnh được”.

Hai ngày nay Thanh Hư quan lại có người theo dõi, vụ Vu thuật NamCương lần trước quá đỗi náo loạn, nhiều môn phái trong Đạo tông đều rấtcảnh giác, thêm việc Dung Trần Tử không chịu xuất đầu lộ diện càng khiến tin đồn Tri quan của Thanh Hư quan đã về chầu trời được mọi người lénrỉ tai nhau.

Những lời đồn đại ấy, đương nhiên đã kinh tới hai người – nhị sư đệ Trang Thiếu Khâm và tiểu sư muội Diệp Điềm của Dung Trần Tử.

Lúc ấy Trang Thiếu Khâm đang giữ chức Quốc sư, sống trong hoàng cung, ra vào không tiện. Diệp Điềm đi theo hắn luyện đan tu pháp, giờ nghenói Dung Trần Tử xảy ra chuyện, nàng không thể nào bình tĩnh nổi, chỉchào tạm biệt qua loa Trang Thiếu Khâm, rồi vội vàng đi đến núi Lăng Hà.

Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong Thanh Hư quan cùng với Tử Tâm đạotrưởng, rất thân thiết gắn bó với Dung Trần Tử, sau khi Trang Thiếu Khâm giữ chức Quốc sư mới cho nàng đi theo để có thêm kinh nghiệm. Vì vậy,đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan vô cùng quen thân với vị sư cô này.Người còn chưa về tới núi Lăng Hà, mà Thanh Huyền và Thanh Tố đã ra sườn núi để nghênh đón rồi.

Diệp Điềm nhìn thấy Thanh Huyền, Thanh Tố, trong lòng thở phào nhẹnhõm – trên mặt họ đâu có vẻ lo lắng buồn bã, nên nghĩ Dung Trần Tử chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn. Hít một hơi thật sâu, nghỉ ngơi mộtlát, vào trong Quan rồi, lúc ấy nàng mới hỏi: “Sư phụ của các ngươi đâu? Đợt trước ta cùng sư thúc quan sát thiên tượng vào ban đêm, thấy tà khí trong núi Lăng Hà bốc lên tận trời, lẽ nào thật sự có kình địch to gandám tới xâm phạm?”.

Đợi một tên tiểu đạo sĩ cung kính dâng trà xong xuôi, lúc ấy ThanhHuyền mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lễ phép trả lời: “Sư cô yêntâm, lúc trước có yêu nhân Nam Cương tới quấy nhiễu, sư phụ có bị thương nhẹ, hiện đang bế quan tĩnh dưỡng. Nhưng theo vãn bối thấy, các loạithuốc mà sư phụ dùng đều là để điều hòa thân thể, nên thương thế chắccũng không có gì đáng ngại đâu ạ”.

Diệp Điềm bưng chén trà lên uống một ngụm, khẽ gật đầu. Mái tóc dàicủa nàng được vấn cao, buộc bằng một sợi dây màu lam nhạt, mày kiếmnghiêng về phía tóc mai, vầng trán cao rộng, ánh mắt sắc sảo, hành độngvà lời nói luôn mang theo vẻ anh thư khí khái, “Sư ca bế quan, vốn không nên quấy rầy, nhưng huynh ấy bị thương, ta có thể dùng công pháp đồngmôn giúp huynh ấy sớm hồi phục hơn. Tạm thời ta sẽ nghỉ ngơi ở đây mộtngày, mai sẽ đi tìm huynh ấy. Ngươi bảo tên đệ tử thường đưa cơm báotrước cho huynh ấy một tiếng, tránh tùy tiện xông vào, phiền huynh ấydưỡng thương”.

Thanh Huyền cúi đầu đáp vâng, rồi vội sai người mang bảo kiếm và taynải của Diệp Điềm về phòng của nàng, sau đó lại sai người chuẩn bị nướcnóng để nàng tắm rửa, mọi vấn đề nhỏ nhặt trong sinh hoạt đều sắp xếprất cẩn thận chu đáo.

Diệp Điệp cũng rất thích hai tên sư điệt này, nàng nói: “Gần đây sưphụ các ngươi bế quan, vậy để sư cô truyền dạy cho một ít công phápnhé.” Thanh Huyền vui mừng khôn xiết, hắn quản thúc đám sư đệ giải quyết mọi việc trong Quan còn tạm, chứ luyện công thì thực tình không thểbằng sư phụ đích thân chỉ bảo được, nay có sư cô đứng ra truyền dạy thìđương nhiên là cầu còn không được nữa là.

Diệp Điềm lâu mới về, nên muốn đi dạo trong Quan một vòng. ThanhHuyền không thể nói không nên đành đi theo. Bên trong thiên điện, nơiDung Trần Tử ở trồng toàn lan tứ quý, những cây lan này là do khi xưanàng cùng Tử Tâm đạo trưởng mang ở ngoài về, rồi trồng ở đây. Loại lantứ quý này sinh trưởng rất tốt,từng bông màu trắng,màu vàng, màu tím đua nhau khoe sắc, đẹp tinh tế vô cùng. Diệp Điềm sai Thanh Vận lấy một ítnước đến rồi tự tay tưới cho chúng, một lúc lâu sau đột nhiên nghiêngnghiêng tai lắng nghe rất chăm chú: “Ai đang ở trong phòng của sư cavậy?”

Thanh Huyền vừa nghe hỏi, nhất thời kêu trời.

Hà Bạng vốn dĩ đang say giấc. Bị tiếng động bên ngoài đánh thức, nàng cũng có chút hiếu kì bởi trước giờ Thanh Huyền chưa từng kinh động làmphiền đến giấc ngủ của nàng. Hà Bạng liền trở mình rồi rời giường, vừamở cừa, thì thấy Diệp Điềm đang tưới nước cho lan.

Lúc ấy mái tóc đen dày buông dài đến tận thắt lưng của Hà Bạng chưađược vấn lên. Nàng choàng một chiếc áo khoác không tay. Đôi mắt sóngsánh mơ màng do vừa ngủ dậy, đôi môi đỏ như thoa son, khuôn mặt vốn mềmmịn trắng nõn giờ đỏ ửng lên tựa như được điểm một lớp phấn hồng. Lớp vũ y tuyết trắng để lộ ra đôi chân ngọc ngà lung linh, ngũ quan tỏa ra ánh sáng trân châu mềm mại.

Đứng trước sắc đẹp mê hồn như thế thì cho dù là thánh nhân cũng phảimặt đỏ tim run, lại thêm dáng đứng dựa cả vào cánh cửa gỗ, hơi nghiêngđầu, vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Diệp Điềm của nàng cũng đâu được tử tếcho lắm càng khiến người ta cúi đầu thẹn.

Diệp Điềm vốn là một cô gái đoan trang bảo thủ, vẻ quyến rũ mị hoặcđến thế nào đã được nhìn qua, nhất thời máu nóng vọt lên tận đỉnh đầu,phẫn nộ chỉ tay vào Hà Bạng, hỏi Thanh Huyền: “Nàng ta là ai? tại saolại ở trong phòng của sư ca?”

Thanh Huyền chỉ cảm thấy nỗi niềm khổ sở dâng đầy một bụng: “Nàngta…Nàng ta…Sư cô, chuyện của nàng ta….ngày mai người tự mình hỏi sư cacủa người đi…”

Nhưng Hà Bạng lại thản nhiên, nàng uốn éo vòng eo mềm mại rồi từ từbước tới, thanh âm của chiếc chuông vàng ở mắt cá chân vang lên khôngngừng, xinh đẹp yêu kiều hỏi: “Thanh Huyền, nữ đạo sĩ này là ai vậy?”

Thanh Huyền cẩn thận dè dặt, chưa kịp mở lời, Diệp Điềm đã làm mộttràng: “Phúc sinh vô lượng, ta là sư muội của Dung Trần Tử Tri Quantrong Thanh Hư Quan. cô là ai? Tại sao lại ở trong phòng của sư ca? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, cô thânlà con gái mà váy áo lại không chỉnh tề ở trong phòng của đàn ông, cóbiết xấu hổ không hả?!”

Hà Bạng cũng chẳng hứng thú gì: ‘ấu hổ hay không là chuyện của ta, liên quan gì tới cô?”

Diệp Điềm tử nhỏ đã được Tử Tâm đạo trưởng hết mực yêu thương, hai sư ca cưng chiều, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có gì bất bình chỉ cần Dung Trần Tử hoặc Trang Thiếu Khâm ra mặt là mọi thứ êm xuôi. đi đâucũng được tán dương ca tụng, chưa từng bị người ta đốp chát như vậy baogiờ.

Thêm nữa, nàng quả thực cũng chẳng có chút thiện cảm nào đối vớiphong thái mị hoặc, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ của Hà Bạng, nên hỏa khíbừng bừng: “Là yêu nghiệt nơi nào tới đây, dám mê hoặc sư ca ta! Hôm nay bổn chân nhân phải trừ ma diệt quái, thay trời hành đạo!”.

Diệp Điềm liền rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, Thanh Huyền phát khóc, nhưng hai người này hắn khuyên ai được chứ?.

Hà Bạng vốn cũng chỉ quen nghe những lời ninh nọt của kẻ dưới, sao có thể nuốt trôi cục tức này được: “Loại trộm cắp rình mò như ngươi lạidám hỗn xược trước mặt bổn tọa! Bổn tọa sẽ cho ngươi biết thế nào là sựlợi hại của ta!”.

Hai bên liền bày thế, Thanh Huyền rơi lệ, sư phụ ơi, người được ôm mỹ nhân trong lòng, nhưng lần nào kẻ chịu giày vò cũng là đồ nhi. Lẽ nàocon chính là tên đệ tử mỗi khi xảy ra việc liền phải lao thân ra gánhvác trong truyền thuyết hay sao…

Đạo pháp của Diệp Điềm tuy không thể bá đạo bằng Trang Thiếu Khâm,không tinh thông như Dung Trần Tử, nhưng trong Đạo tông cũng được coi là người rất có tiền đồ. Nàng rút kiếm bấm niệm khẩu quyết,Thanh Huyền ởbên này vội vã chạy lên chắn giữa hai người. Lời dặn dò của sư phụ hắnkhông dám quên, ngộ nhỡ sư cô ra tay biến Hải hoàng thành ba đoạn haikhúc, thì hậu quả hắn thật không dám tưởng tượng tiếp.

Hắn ngăn được Diệp Điềm ở đầu này, nhưng lại không đề phòng được HàBạng ở đầu kia! Hà Bạng vốn xấu tính, nhân đà Diệp Điềm bị ngăn lại,liền hí hứng, lập tức niệm chú thi triển pháp thuật.

Thanh Huyền lúc trước còn đang mải ngăn cản sư cô, vừa quay người lại thì thấy mình đang chắn trước một khối băng. Diệp Điềm đã bị đóng băngrồi!

Thấy ánh mắt Diệp Điềm muốn tóe lửa, cõi lòng Thanh Huyền cũng muốn thăng thiên.

Diệp Điềm bị đóng băng, đứng bất động bên ngoài phòng Dung Trần Tử.Thanh Huyền khóc không ra nước mắt, chỉ đành nhỏ giọng cầu xin Hà Bạng:“Hải hoàng Bệ hạ, người đại nhân đại lượng, thả sư cô của tôi ra đi!”.hắn và Thanh Tố đã thử đủ mọi thuật pháp, nhưng thực lực chênh lệch quálớn, cho dù biết cách hóa giải cũng không phá nổi.

Bên này Hà Bạng tâm trạng vô cùng vui vẻ, giương mắt lên nhìn, bênkia Diệp Điềm tức đến mức con ngươi trợn trừng sắp lọt khỏi tròng! LúcThanh Huyền cầu xin, Hà Bạng quay một vòng tha thướt yêu kiều, mái tócdài xoay tròn lả lướt, tà váy khẽ tung bay, “Thả nàng ta ra thì có thể,nhưng phải bảo cô ta để bổn tọa gõ đầu ba cái, rồi dâng trà nhận sai thì mới xong!”.

Thanh Huyền nào dám nói, tính tình sư cô cũng nóng nảy, nếu được thả, xảy ra một trận hỗn chiến là cái chắc!

Thấy hắn do dự, Hà Bạng phất tay áo trở về phòng: “Chuyển nàng ta vào trong này đi!”

Thanh Huyền cả mừng: “Bệ hạ, người đồng ý thả sư cô rồi hả?”.

Hà Bạng lấy chiếc lệnh bài của Dung Trần Tử làm quạt,phe phẩy chomát: “Phù! Trời nóng quá, chuyển nàng ta vào bên trong để bổn tọa giảinhiệt!”.

…….

Buổi chiều, trong phòng ngủ của Dung Trần Tử, Hà Bạng thản nhiên đắc ý ăn bánh ngọt. Diệp Điềm vẫn bị đóng băng, trời đến là nóng, mà khốibăng lại tan đến là chậm. Toàn bộ đệ tử trong Thanh Hư Quan nghe theolời hiệu triệu của Thanh Huyền đều tập trung hết cả lại, đồng loạt quỳngoài phòng, xin nàng hóa giải khối băng kia ra.

Cô nàng tham ăn tay trái cầm bánh gạo chiên, tay phải cầm bánh trungthu mứt táo, má phồng lên như như hai cái bánh bao: “Cầu xin gì cũng vôdụng thôi, hừ, tên Dung Trần Tử thối đó nói cái gì mà bế quan. Dựa vàođâu mà cô ta muốn gặp thì được gặp, còn ta muốn gặp thì lại không đượcphép? không thả, ta không thả đấy!”.

Thanh Huyền ngẫm, sư phụ bế quan tránh nạn không phải vì tránh ngườiđấy ư? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn đâu dám nói, chỉ biết thấp giọngkhép nép van xin: “Bệ hạ, sư cô có chỗ mạo phạm, tiểu đạo thay mặt sư cô nhận lỗi, lát nữa Thanh Vận sư đệ sẽ làm món đậu phụ chân gấu chongười, người là đại nhân đừng so đo tính toán… Hãy thả sư cô của tiểuđạo ra nhé?”.

Hà Bạng gặm một miếng bánh gạo chiên đáp: “không thả! Có mang đến bao nhiều đồ ăn cũng không thả!”. Nhìn Thanh Huyền mặt mày khổ sở bí bách,cuối cùng Hà Bạng cũng bắt đầu nói lí: “Ngươi đừng tưởng bổn tọa khônghiểu gì nhé. Bổn tọa mà thả nàng ta ra, nàng ta nhất định sẽ không bắttay giảng hòa. Mà bổn tọa cũng không dám đánh cùng với nàng ta nữa.”

Thanh Tố quyết định sử dụng kế khích tướng: “Phải chăng Bệ hạ không phải đối thủ của Diệp Điềm sư cô?”.

“Nàng ta chỉ có chút tài mọn thôi”. Hà Bạng cắn bánh gạo răng rắc,khinh thường không thèm quan tâm: “Ngộ nhỡ bổn tọa lỡ tay đánh chết nàng ta…”.

Lời này tuy rằng tự phụ, nhưng cũng có vài phần có lí, Thanh Huyềntrong lòng suy nghĩ mấy bận, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thanh Tố, đệ để ýchăm sóc sư cô, ta đi bẩm báo sư phụ!”.

Thanh Tố ngăn hắn lại: “Sư phụ đang bế quan, không được đâu?”.

Bước chân Thanh Huyền vẫn không hề dừng lại , sư phụ, không phải làđồ nhi cố ý làm phiền sự tĩnh tu của người, nhưng đồ nhi thật sự đã hếtcách rồi…

Lúc Dung Trần Tử xuất quan, mũ áo vẫn chỉnh tề như xưa. Thanh Huyềnquỳ trên đất, vạn phần bất lực: “Sư phụ, người đang bế quan quả thực đồnhi không cố ý làm phiền, nhưng….”.

Dung Trần Tử khoát tay, sắc mặt nặng nề: “Tai bay vạ gió, sao có thể trách ngươi được. Đứng lên đi.”

Khi Thanh Huyền theo hắn bước đến thiên điện, Diệp Điềm vẫn như tảngbăng điêu khắc đứng yên vị trước cửa, Hà Bạng thì vẫn đang phồng mồmtrợn má ăn thùng uống vại ở trong phòng. Nhìn thấy Dung Trần Tử, nàngchỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Thế mà sắc mặt Dung Trần Tử đã lại thoáng đỏ bừng, hắn khẽ húng hắng ho rồi lệnh cho đám đệ tử mang giấy bản màuvàng và bút mực chu sa đến.

Xưa nay người trong Đạo giáo khi vẽ bùa có rất nhiều quy củ, đại khái là cần phải tắm rửa thay y phục, tế thần cầu khấn, nhưng tu vi của Dung Trần Tử không phải loại thường, thể thức cũng được giản lược đi đángkể.

hắn khẽ vẫy tay liền có ngay một lá bùa Hỏa viêm, lại dẫn tam hỏa [1] trên cơ thể người quy về một chỗ, phá vỡ thuật Ngưng băng trên ngườiDiệp Điềm. Tốc độ giã băng trên người Diệp Điềm rất nhanh, nhưng DungTrần Tử lại không dám lơ là một giây phút nào. hắn sợ Diệp Điềm và HàBạng động thủ.

[1] Tam hỏa bao gồm ở trên đầu và hai bên vai.

Đợi đến khi băng trên người Diệp Điềm hoàn toàn tan hết, hắn lập tứcdìu nàng về phòng. Diệp Điềm không muốn, nhưng nàng bị đóng băng lâu,sức lực như bị rút sạch, đành mở miệng ra uy: “Sư ca! Ả yêu nữ đó rốtcuộc là ai vậy? Đến Thanh Hư Quan bao lâu rồi? Tại sao lại ở trong phòng của huynh?! Lẽ nào huynh đã quên lời răn dạy của sư phụ rồi sao?”.

Dung Trần Tử khẽ thở dài: “Nhiều câu hỏi như vậy, muốn sư ca trả lờicâu nào trước đây? Muội về nghỉ ngơi trước đi đã, lát nữa sư ca sẽ giảithích với muội sau”.

hắn dìu Diệp Điềm về phòng, xoay người định đi ra, thì đột nhiên Diệp Điềm nắm lấy góc tay áo của hắn: “Sư ca, bên ngoài có người đồn…rằnghuynh sử dụng….” nàng là con gái, bản thân lại là người tu đạo chínhphái, những lời này quả thật không có cách nào thốt ra được, hỏi đến đây mà mặt đã đỏ bừng lên rồi, “Sử dụng thuật Song tu….”

Dung Trần Tử hiện chẳng khác nào mèo con ăn vụng bánh dày, không cách nào thoát khỏi móng vuốt, dù hắn có trăm cái miệng cũng không nói rõđược, trước mắt đành ậm ừ, nhạt nhẽo đáp: “Cứ cho là vậy đi.”

Diệp Điềm trừng to mắt: “Muội không tin! Nếu bảo là nhị sư huynh thìmuội còn tin, còn huynh, thì muội nhất định không tin đâu!”.

Dung Trần Tử đưa cho nàng một chiếc khăn tay lau vết nước trên mặt:“Tiểu Diệp, đừng tính toán với nàng ấy nữa, coi như là nể mặt sư ca đi”.

Trong đôi mắt Diệp Điềm phảng phất nét đau đớn: “Sư ca, huynh hẳn vẫn còn nhớ, lúc trước huynh nói một lòng muốn hướng đạo, cắt đứt tư tìnhnhi nữ….”

Dung Trần Tử cắt ngang lời nàng: “Thế sự nhiều điều đổi thay, khôngsao lường hết được. Muội đi đường vội vã chắc cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sư ca sẽ qua thăm muội.”

Diệp Điềm lao thẳng đến trước mặt hắn, nhưng nàng tử nhỏ đã tiếp nhận lễ giáo sâu sắc, quả thật không dám quá đà, chỉ đứng chắn trước mặtnói: “Sư ca! Ả yêu nữ đó vừa nhìn là đã biết không phải hạng người lương thiện rồi, thể chất của huynh vốn dĩ rất dễ hấp dẫn yêu ma tà khí,huynh không sợ nàng ta có ý đồ….”

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Giọng nói Dung Trần Tử ôn hòa, nhưng rõ ràngkhông muốn tiếp tục dây dưa về đề tài này thêm nữa.hắn bước ra khỏiphòng, nhẹ nhàng dặn dò.

Khi Dung Trần Tử quay trở lại phòng ngủ, Hà Bạng đã ăn no. Vốn dĩ các bữa ăn chính Thanh Huyền đưa tới cho nàng rất nhiều, ngày nào cũng ănthỏa sức no nê, do vậy bữa điểm tâm nàng cũng chỉ ăn có một nửa. DungTrần Tử thu vụn bánh trên bàn vào hộp thức ăn, tự khắc sẽ có đệ tử tớidọn đi, quét tước phòng ốc sạch sẽ.

Đợi tên đệ tử thu dọn lui ra, Dung Trần Tử mới ngồi xuống giường. Mĩnhân Hà Bạng nằm nghiêng về một bên, không thèm liếc mắt đến hắn dù chỉmột cái.

Dung Trần Tử cũng không để tâm lắm, mấy ngày rồi hắn bế quan, nguyênthần tản loạn lúc đầu đã gom lại nguyên vẹn cả rồi: “Chuyện lầntrước….là bần đạo không đúng. Bần đạo bế quan, cũng là hi vọng có thểtĩnh tâm cẩn thận suy nghĩ kế sách vẹn toàn cho cả hai. Người dù gì cũng là Hải hoàng của vùng núi Lăng Hà này, nếu như người muốn quay trở lạibiển khơi, Dung Trần Tử ta dù có phải liều cả mạng sống của mình, cũngnhất định thay người loại bỏ tên tư tế phản loạn kia.”

Lúc này Hà Bạng mới bắt đầu có chút hứng thú: “hắn ở dưới biển, thuật pháp thuộc mệnh thủy, Đạo tông các ngươi cũng chỉ có thể dựa vào hạttrân châu tránh nước để lặn xuống, một mình ngươi làm sao có thể đối phó được với hắn và đồng đảng của hắn chứ?”.

Dung Trần Tử rất kiên quyết: “Bần đạo dù thịt nát xương tan, cũng nhất định nói được làm được!”.

Hà Bạng nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Cuộc sống dưới biển cũng chẳngcó gì thú vị, nếu như bổn tọa không muốn quay về nữa thì sao?”.

Dung Trần Tử khẽ hạ mi mắt xuống, mặt đỏ bừng, giọng nói bé như muỗikêu, nhưng lại rất kiên định: “Nếu người không muốn quay về Hải cungnữa, bần đạo nguyện ý…chăm nuôi suốt đời.”

Hà Bạng khẽ vươn vai, mái tóc đen dài xõa xuống như nước chảy: “Chăm nuôi suốt đời là sao?”.

Dung Trần Tử dời ánh mắt đi hướng khác: “thì là chăm nuôi suốt đời vậy thôi.”

Hà Bạng gối đầu lên đùi hắn, hắn thoáng ngẩn người, nhưng không hề né tránh. Mái tóc dài của nàng mềm mại, mượt mà như tơ lụa vải gấm, buôngdài xõa ra xung quanh, Dung Trần Tử không nhìn thằng vào nàng, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe những lời nàng nói.

Bên ngoài Hà Bạng thể hiện vẻ không sợ sóng lớn, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Lần trước chung chăn với hắn, tuy có cáu giận nhưngcũng coi như không phí công vô ích. Lúc ấy nàng cảm giác có thể thâmnhập vào tạp chất bên trong nguyên thần của hắn, lôi ra một lỗ hổng từtrong chính linh hồn trong sạch, bất khả xâm phạm ấy. Giờ chẳng qua hắnchỉ bế quan có vài ngày, vậy mà lỗ hổng đó đã được khôi phục lại hoàntoàn.

Đạo kinh “Khâu tổ ngữ lục” đã từng nói: Tâm có thể tạo hình, tâm cóthể lưu hình, nhất niệm nhất động là một kiếp, mê muội trong khoảnh khắc sẽ thành vạn kiếp, ngộ ra rồi vạn kiếp lại thành khoảnh khắc, tronglòng vốn dĩ sẽ không có ngày tháng. [2]

[2] Câu này có thể hiểu rằng: một khi trong lòng đã nghĩ thông thìmọi việc đều trở nên dễ dàng trong khoảnh khắc, trong lòng còn day dứtkhông thông thì mọi việc sẽ trở thành phiền não cả đời.

Lại có quyển kinh viết quân tử quả dục sẽ không bị vật ngoài thân chi phối, càng không bị người khác khống chế. Nhưng chỉ cần trong lòng hắncó một lỗ hổng, thì cũng giống như con đê có một vết nứt, sớm muộn gìcũng sụt toang đê vỡ mà thôi. Nhưng hiện giờ dường như hắn đã lấp cái lỗ hổng siêu nhỏ đó lại rồi.

Đây là công pháp gì vậy? Khốn kiếp, đừng có nói rằng phải chung chăn đến mức lỗ vốn mới được đấy!

Hà Bạng uể oải ngáp dài một cái, nói: “Vậy thì chăm nuôi suốt đời đi, biển khơi chán chết, ngày ngày còn bị đám hải yêu quấy nhiễu, ở trongThanh Hư Quan vẫn yên bình hơn.”

Dung Trần Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Chắc chắn chưa?”.

Hà Bạng xoay người, tư thể lười nhác: “Ừ!”.

Buổi tối, Dung Trần Tử sợ nàng lại gây sự tranh chấp với Diệp Điềm,nên lệnh cho đệ tử mang thức ăn vào trong phòng. Hà Bạng vừa ăn bữa phụ, nên giờ cũng không đói lắm, chỉ ăn có bảy bát thôi. Tranh thủ lúc nàngdùng bữa, Dung Trần Tử đi thăm Diệp Điềm. Diệp Điềm vốn không tổn thương gì nhiều, nghỉ ngơi nửa buổi chiều, thể lực cũng đã được hồi phục, vừanhìn thấy hắn, liền nói đến chuyện về ả yêu nữ kia.

Dung Trần Tử né tránh: “Chuyện của nàng ấy…sư ca tự có quyết định. Sư muội không cần phải lo lắng nữa.”

Hắn kê cho Diệp Điềm một phương thuốc an thần, sai Thanh Vận đi sắc,sau đó quay người bước ra. Diệp Điềm đứng trước cửa, nhìn theo bóng lưng hắn, tà áo dài bay phần phật trong gió, vẫn là thân ảnh quang minhchính đại, thẳng thắn chính trực như xưa, chỉ là giờ đây hắn lại mêluyến một ả yêu nữ.

Nàng đứng ở cửa suốt hai tuần trà đến thất thần. Dung Trần Tử cũngsớm đã đi khuất bóng, đúng lúc ấy Thanh Vận bê bát thuốc vừa sắc bướcvào. Diệp Điềm bưng thuốc lên uống, Dung Trần Tử rất cẩn thận, còn bỏthêm cam thảo vào bát thuốc, làm cho thuốc không hề bị đắng, nhưng nỗiniềm cay đắng trong lòng nàng lại lan ra cả bát thuốc.

Lúc Dung Trần Tử quay lại phòng, thì Hà Bạng đã dùng xong bữa tối,đám đệ tử cũng đã thu dọn phòng ốc sạch sẽ. Cái nóng nực của mùa hè vẫnchưa hoàn toàn dịu đi, nàng chỉ đắp một lớp chăn mỏng. Dường như DungTrần Tử không mấy chủ ý đến dáng người lung linh dưới tấm chăn, hắn ngồi xếp bằng trên giường, hai tay bấm niệm chú, hít vào thở ra đều đặn rấtlâu, cuối cùng mới thổi tắt nến đi nghỉ.

Đêm ấy trăng thanh gió mát, trong sân phảng phất tiếng côn trùng kêurả rích. Hà Bạng không quen ở trong bóng tối, từ khi nàng đến đây ở, đêm nào Dung Trần Tử cũng thắp một ngọn nến, nên hỏi: “Sao ngươi lại tắtnến đi?”.

Dung Trần Tử không trả lời, nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng, từ từ kéochiếc chăn đơn trên người nàng ra. Hà Bạng nghiêng đầu nhìn hắn rất lâu, cho đến khi hằn nằm đè lên người mình, nàng mới hiểu– Khốn kiếp thật,vẫn còn muốn nữa sao?!

Nàng có chút không vui, khéo léo nhắc nhở: “Dung Trần Tử, loài trai ở chỗ chúng ta một năm chỉ sinh sản một lần thôi.”

Dung Trần Tử đã cởi áo tháo thắt lưng xong, hắn chỉ còn lại mỗi trung y, nhìn qua thì thấy phong thái rất đường hoàng, không có chút gì dungtục cả: “Ừ.”

Hà Bạng vặn vẹo thân mình, nàng mềm, thật sự rất mềm, như thể món tỏi ngâm dấm có thể trực tiếp ăn ngay được, nhưng Dung Trần Tử lại chỉ cởiáo váy của nàng ra đặt sang một bên. Lần này hắn vô cùng cẩn thận, nhưng Hà Bạng vẫn có chút khẩn trương: “Dung Trần Tử, đổi chỗ khác đi, chỗ đó đau lắm!”.

Hơi thở của Dung Trần Tử không hề hỗn loạn, thần trí bình tĩnh: “không sao đâu, ta sẽ rất nhẹ nhàng.”

Hà Bạng bán tín bán nghi, nàng tóm chặt lấy bả vai rắn chắc của DungTrần Tử, cảm thấy mình thật sự lỗ nặng rồi, vì vậy nàng lại muốn giả vờlừa đảo để được ăn thịt: “Dung Trần Tử, vẫn rất đau!”.

Vào những lúc thế này, Dung Trần Tử luôn phá lệ rất hào phóng, hắncắn cổ tay, rồi ấn miệng vết thương lên môi nàng. Nàng liếm những giọtmáu như những viên trân châu trên miệng vết thương, hắn chầm chậm an ủinàng, đúng là vô cùng dịu dàng.

Ban đêm yên tĩnh, hơi thở của hắn hòa hoãn, không mảy may có chút dục vọng nào. Hà Bạng thấy không hiểu: “Lão đạo sĩ, ngươi đang làm gìvậy?”.

Dung Trần Tử chống hai khuỷu tay lên, giọng nói ôn hòa: “Suỵt, đừng lên tiếng.”

Hà Bạng lẽ nào lại nhạy cảm như vậ, hai chân của nàng vòng quanh thắt lưng hắn, cảm giác miệng vết thương ở cổ tay của hắn đã hơi ngưng chảymáu, nàng bèn lặng lẽ cắn một tí. Dung Trần Tử đau, bèn hừ một tiếng,nhưng cũng không nói gì.

Ban đêm tiết trời cuối hạ đầu thu tĩnh mịch không một tiếng động,Dung Trần Tử cử động nhịp nhàng, hơi thở vẫn luôn bình ổn, dịu dàng,khiến Hà Bạng không cảm thấy có gì khác thường. Nhưng thời gian qua lâu, Hà Bạng lại thấy hơi vô vị: “Lão đạo sĩ, tại sao ngươi lại không nóigì?”.

Thần trí của Dung Trần Tử vẫn rất tỉnh táo, bèn chậm rãi giảng giải:“Người tu hành coi tinh, thần, khí là tam bảo, trong đó tinh là chỉnguyên tinh. Sau này tinh lại chỉ trọc tinh. Nguyên tinh sinh ra từthanh và tĩnh, một khi dục niệm nổi lên sẽ hóa thành trọc tinh. Xưa nayrất nhiều người tu luyện thuật Thái Chiến [3] lại không hiểu được đạo lý này, cho nên thu nhặt quá độ sẽ trở thành trọc tinh. Thậm chí đại đa số những người tu luyện thuật pháp này đều mang theo lồng khí dâm tà trênngười. Chỉ có hư không đạt tới cực độ, giữ được sự thanh tĩnh kiên định, mới có thể xoay chuyển nguyên tinh trở thành có ích mà vô hại”.

[3] Thuật Thái chiến còn có tên khác là thuật Thái bổ – Thái âm bổdương nghĩa là lấy âm bổ dương, gặt hái thu lượm âm khí để bồi bổ dươngkhí.

Mỗi chữ hắn nói ra đều rất bình tĩnh, Hà Bạng nghe đến líu cả lưỡi:“Lão đạo sĩ, làm cùng ngươi đúng là tăng thêm vốn hiểu biết đấy!”.

Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, thật lâu sau mới ho khan một tiếng, hơi khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm.”

Dung Trần Tử là người thích sạch sẽ, sau khi làm xong việc đươngnhiên sẽ có một màn tắm rửa, hao tổn nguyên tinh bao nhiêu sẽ suy nhượccơ thể bấy nhiêu, nhưng hắn ỷ vào nội công và bản lĩnh thâm hậu, nêncũng không để ý lắm. hắn đã hạ quyết tâm sẽ một lòng chăm nuôi Hà Bạngđến cuối cùng, hành động này cũng mang ý hoàn toàn bịt kín đường lui của bản thân.

Nhưng Hà Bạng lại không hề quan tâm, nàng ngồi trên giường nghịchngợm con dấu của Dung Trần Tử, cộp chi chít dấu lên đạo bào trắng nhưtuyết của hắn, bộ dạng không hề mệt mỏi ủ rũ sau chuyện phòng the. DungTrần Tử đi lấy thêm nước sạch về, nhìn cảnh ấy cũng chỉ nhẹ nhàng lắcđầu, thuận tay ném luôn chiếc áo bào vào trong giỏ trúc, cũng không biết đã thực hiện pháp thuật gì, biến Hà Bạng trở về chân thân. không quantâm xem nàng có đồng ý hay không, ấn vào trong chậu ra sức cọ rửa.

Hắn chà rửa vỏ trai rất có trình tự, đầu tiên dùng nước sạch trángqua một lượt, sau đó khép chặt vỏ trai lại, tiện thể cẩn thận loại bỏhết bụi bặm bám trên vân vỏ, sau đó cọ ba vòng theo chiều kim đồng hồ,rồi lại cọ ba vòng ngược chiều kim đồng hồ. Mặt A cọ xong lật sang mặt B cọ tiếp, đến khi cả hai mặt đều sạ bóng rồi, lại lau chùi bụi bặm chỗgiao nhau giữa hai mảnh vỏ. Lau xong thì thay nước, tráng thêm một lượtnữa, lọc sạch hết tạp chất ở bên trong vỏ, đóng chặt vỏ, rồi lại chà xát tiếp.

Cọ rửa xong xuôi rồi liền dùng khăn mềm để lau, khăn trước hết phảiđược làm cho ướt rồi vắt khô, tránh vắt kiệt nước khô quá, sẽ khiến HàBạng khó chịu. Lau xong hắn liền ôm nàng về lại giường, rồi ra ngoài cửa đổ nước, tiện thể hóa một lá bùa, hòa thêm đường cát vào cho nàng uống. Tranh thủ lúc nàng đang uống nước bùa chú liền xóa hết vết tích ở trong phòng đi, sau đó mới lên giường.

Hà Bạng lúc này đã biến lại hình người, cơ thể như con cá trạch chuivào trong lòng hắn. hắn vẫn nằm ngửa, hai tay đan vào nhau đặt trướcbụng, không nói không rằng, để mặc Hà Bạng vần vò.

Hà Bạng sao có thể cam tâm như vậy được, nàng dụi tới dụi lui lênngười Dung Trần Tử, thi triển hết tất cả mọi chiêu thức, cũng không thểkhơi gợi được chút tạp niệm nào của hắn.

Hà Bạng âu sầu nói: “Lão đạo sĩ.”

Dung Trần Tử tâm tĩnh như nước: “Ừ?”

“Người xuất gia các ngươi không phải là Tứ đại [1] giai không sao?”.

[1] Tứ đại là bốn vật chất lớn đất, nước, gió, lửa, thình thành nênthế giới vật chất,từ cái nhỏ nhất đến cái cực đại trong vũ trụ khôngcùng tận nhưng chính bốn vật chất này lại là hư vô, vậy nên con ngườivạn vật cũng là hư vô.

Dung Trần Tử kéo nàng xuống nằm bên cạnh, hắn là người cương trựcđứng đắn, chỉ cần đã quyết ở cùng nhau, thì sẽ không đối xử hai lòng với Hà Bạng, lúc nàng không quậy phá gây chuyện, hắn rất vui vẻ giải thíchđể nàng hiểu: “Tứ đại giai không là giáo lí của phật giáo, không giốngvới giáo lí của Đạo giáo, tu luyện công pháp cũng có năm bảy loại. Trong Tích công quy căn ngũ giới của Thái Thượng Lão Quân có một giới gọi làBất khả tà dâm, ừ phải, nhưng cũng chỉ là không được dâm loạn cùng vợngười khác, sa chân vào chốn tà đạo, chứ không hề có cái gọi là Tứ đạigiai không kia.”

“Hả?!” Hà Bạng ngơ ngẩn, “không…không phải là giáo lí của các ngươi à?”.

Thôi xong, bị chung chăn một cách uổng phí rồi!

Dung Trần Tử xoa xoa đầu nàng, lại bồi thêm một câu: “Đương nhiênrồi, người tu đạo phải chú ý tránh xa chuyện trai gái phòng túng, bỏ qua những ham muốn dục vọng, nếu như trong lòng có tà dâm, ít nhiều sẽ cảntrở việc tu hành.“

Hà Bạng vẫn chưa hết hi vọng, nàng nghiêng đầu dựa vào bờ vai dàyrộng của Dung Trần Tử, tai của cả hai người kề sát vào nhau, khiến đáylòng hắn thấy nao nao, lặng lẽ đón nhận hành động thân mật này của nàng.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời âm u, mưa rơi rả rích. Thời tiết thế nàycũng không thể ngăn cản được sự nghiệp thanh tu của các đạo sĩ, DungTrần Tử vẫn dẫn đám đệ tử đi đọc kinh buổi sớm, thời gian làm việc vànghỉ ngơi của Diệp Điềm trùng khớp với thời gian của Thanh Hư Quan, giờnày nàng cũng đang ở sân luyện võ sau núi so chiêu cùng Dung Trần Tử.

Hai người xuất thân là đồng môn, công pháp đại khái tương đương nhau, thêm nữa cả hai từ nhỏ đã thân thiết gắn bó, nên đương nhiên là vô cùng ăn ý, sự phối hợp giữa mỗi chiêu thức, mỗi động tác đều rất độc đáo.Đám đệ tử nghiêm túc quan sát, rồi tự mình nghiền ngẫm luyện theo, rấtnhiều việc râu ria tiểu tiết lúc bình thường khó mà hiểu hết được cũngtừ từ được khai sáng.

Đồ đệ của Tử Tâm đạo trưởng đều là Nội Ngoại tu kết hợp, đương nhiênDiệp Điềm cũng không phải ngoại lệ. Dung Trần Tử vừa cùng nàng luyệnkiếm, vừa giảng giải những yếu lĩnh trong chiêu thức. Giữa cảnh mưa bụigió lay, khuôn mặt Diệp Điềm tuy nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại vô cùngấm áp. Chỉ khi nhìn lướt qua một nơi nào đó, trong ánh mắt nàng mới nổilên toàn mây đen.

Từng đóa, từng đóa môc phù dung khoe sắc ngập tràn giữa tiết trời đầu thu, có những bông hình dáng như những chiếc chuông, lớp lớp cánh hoaôm lấy nhau e ấp như muốn nở bung ra, đẹp đẽ rực rỡ vô cùng. Mưa bụi nhẹ phất như tơ, tiết trời cuối hạ cũng vì thế mà trở lên mát mẻ hơn. HàBạng vô cùng vui vẻ, tay phải bấm niệm Phiên vân chú. Chỉ một lát sau,cơn mưa bụi ngưng tụ lại thành những bông hoa tuyết, từng bông từng bông rơi xuống vương trên những cánh hoa, tạo nên một hình ảnh kỳ lạ giữachốn rừng núi Lăng Hà.

Dung Trần Tử vốn luôn lo lắng nàng chạy nhảy lung tung, lúc luyệnkiếm cũng để một phần tâm trí đến nàng. Lúc này quay người lại nhìn, chỉ thấy giữa cảnh gió tuyết hoa bay, trong bộ vũ y đẹp đẽ như ánh cầu vồng là một mĩ nhân xinh đẹp, trong khoảnh khắc trái tim hắn liền đập dồndập.

Hà Bạng như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng ngẩng khuôn mặt mịnmàng lên, hai tay khum lại tựa chiếc loa đặt trước miệng, gọi to: “TriQuan, hoa ở đây rất đẹp, ta có thể hái chúng được không?”

Đám tiểu đạo sĩ đang luyện công đều nhìn về hướng ấy, giọng nói củanàng trong trẻo như băng như ngọc, lông mày khóe mắt cong lên tựa ánhtrăng non. không hiểu sao trong lòng Dung Trần Tử bỗng dậy lên cảm giácmềm mại. Nhưng trước mặt sư muội và đám đệ tử, hắn không nỡ cự tuyệt,nên sắc mặt vẫn nghiêm túc như trước, ngữ điệu cũng rất thờ ơ: “Chỉ được phép hái một bông thôi.”

Hà Bạng có phần mất hứng, bĩu môi chọn lựa, phân vân do dự giữa mộtbông màu trắng và một bông màu hồng phấn. Lúc sau, nàng liền ngắt mộtbông phù dung màu hồng phấn đang nở đẹp nhất, tiện tay cài tóc. Dưới ánh nắng bình minh ngày mới, giữa cảnh tuyết rơi mưa bụi, cùng bông hoađang cài trên tóc, lại thêm thân hình duyên dáng thướt tha, cả ngườinàng toát lên vẻ lung linh tỏa sáng, tựa như tiên giáng trần.

Trong một thoáng Dung Trần Tử nhìn đến thất thần. Lát sau, cảm thấyhắn không còn chú ý nữa, Hà Bạng liền phi nhanh tới hái luôn hai đóa mộc phù dung màu trắng nữa, sau đó xoay lưng lại, nhảy chân sáo trở vềtrong Quan…

Diệp Điềm cũng nhìn theo bóng Hà Bạng, hàm răng trắng khẽ cắn chặtvào môi, siết chặt Tử Kim bảo kiếm trong tay, thì ra sư ca thích kiểucon gái như vậy. Nàng không thể hiểu nổi, Dung Trần Tử chịu ảnh hưởngsâu sắc của sư phụ Tử Tâm đạo trưởng, từ nhỏ luôn giữ thân trong sạch,biết tự kiềm chế, tại sao giờ lại lưu luyến hạng yêu nữ này?

“Sư ca”. Nàng vẫn đang cùng Dung Trần Tử luyện kiếm, nhưng rõ ràngtâm tư đặt tận đẩu tận đâu, “Rốt cuộc ả yêu nữ này có lai lịch thế nào?Tác phong, hành xử của nàng ta lẳng lơ giả vờ giả vịt, sao huynh lại cóthể bị nàng ta mê hoặc…”

Dung Trần Tử ngừng tay, nói: “Tiểu Diệp!” Giọng điệu của hắn điềm nhiên an tĩnh: “Đừng nói về nàng ấy thế.”

Diệp Điềm vẫn muốn tiếp lời, nhưng Dung Trần Tử đã giơ tay ngăn lại:“Hôm nay tâm trí muội không đặt ở việc luyện kiếm, dừng ở đây thôi.”

Dung Trần Tử tra kiếm vào vỏ, Diệp Diềm nhìn hắn đăm đăm: “Sư ca, huynh thay đổi rồi!”

Dung Trần Tử thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Diệp, ta với nàng ấy…dùsao đi nữa, từ đầu đến cuối đều là ta có lỗi trước. Chuyện này quả thậtquá hoang đường, sư ca cũng không biết nên nói sao, nhưng trách nhiệmcủa một người đàn ông, thì sư ca vẫn hiểu rất rõ. Đừng nói gì thêm nữa.”

Hắn xoay người định bước, Diệp Điềm với tay theo bản năng, nhưng lạingại ngần không nắm lấy góc áo hắn. Năm ngón tay dần dần siết chặt, cuối cùng chầm chậm thu về. Nàng là đệ tử do Tử Tâm đạo trưởng dạy dỗ, từnhỏ giữ gìn phẩm hạnh, biết kiềm chế, nghiêm thủ quan niệm nam nữ thụthụ bất thân, chưa bao giờ có chuyện thất lễ. Vì thế, dù thân thiết gắnbó cùng Dung Trần Tử suốt bao nhiêu năm, nhưng trước giờ chưa từng vượtqua quy củ.

Nàng giữ lễ, nhưng Hà Bạng thì không hề!

Hà Bạng từ trong Quan chạy ào tới, hai bông hoa mộc phù dung khôngbiết đã giấu ở chỗ nào rồi. Nhìn thấy Dung Trần Tử từ xa đã gọi to: “Tri Quan!”.

Dung Trần Tử khẽ lắc đầu, vừa chạy lại gần nàng đã ôm lấy cánh tay,ép sát vào hắn. Dung Trần Tử ngửi thấy mùi hương hoa thanh mát vươngtrên tóc nàng, sắc mặt hắn ửng đỏ. hắn tách nàng ra khỏi người mình: “Từ từ nói”. Giọng nói phảng phất chút trách cứ nhàn nhạt.

Hà Bạng làm vẻ không biết xấu hổ dựa vào người Dung Trần Tử ngaytrước mặt Diệp Diềm: “Thanh Tố nói hôm nay ngươi sẽ xuống núi!!”.

Dung Trần Tử lại thở dài, hắn phát hiện từ lúc gặp phải Hà Bạng, hắnthường xuyên thở dài: “Nếu phải dẫn người theo, thì cũng được. Nhưng,khi xuống núi, tất cả mọi việc đều phải nghe theo lời của ta, khôngđượcý chạy nhảy lung tung, không được càn quấy lôi thôi. Thêm nữa, lờinói cử chỉ hành động phải đoan trang, lúc đi đường không ngó ngược ngóxuôi, lúc nói chuyện thì suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói….” hắn vừa đi vừa dạy, Hà Bạng nắm lấy tay áo hắn rồi đi theo, nghe đến việc có thể xuống núi, nàng cũng chẳng thèm quan tâm xem Dung Trần Tử dặn gì, lời vào tai phải lại ra tai trái.

Dung Trần Tử vẫn nói tiếp: “Người ăn mặc như thế này cũng không được, bần đạo xuống núi làm pháp sự, ăn mặc như vậy sẽ khiến người ta bàntán…..”

Lời còn chưa nói hết, thì Hà Bạng cũng chịu hết nổi: “Chết tiệt, vẫnchưa hết sao? Dám bỏ lão tử ở lại lần nữa xem, chỉ một bó đuốc thôi tasẽ cho cung Quan của ngươi thành tro!”.

Dung Trần Tử câm lặng.

Niệm kinh buổi sáng xong, đương nhiên là phải dùng bữa sáng . DiệpĐiềm không muốn ngồi chung bàn ăn với Hà Bạng, mà Hà Bạng cũng chẳngthích ngồi ăn chung với nàng. Vậy là mỗi người ngồi một bàn, Diệp Điềmnhìn Dung Trần Tử, trong ánh mắt không dấu được sự chờ mong.

Kì thực, nàng và Dung Trần Tử cũng mấy tháng rồi chưa gặp nhau, DungTrần Tử cũng cảm thấy nên ngồi cùng nàng. hắn đi đến bàn của Diệp Điềm,kéo vạt áo ngồi xuống, hỏi han Diệp Điềm những điều thường ngày mắt thấy tai nghe trong cung. Thậm chí, trong ánh mắt của Diệp Điềm cũng mang ýcười, trong cách đánh giá của mọi người nàng vốn là một cô nương kiêungạo, vẻ mặt tươi cười duyên dáng như thế chỉ có ở trước mặt Dung TrầnTử và Trang Thiếu Khâm mới có.

Dung Trần Tử chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng thêm vào vài câu, hai người nói chuyện rất hòa hợp.

Đám tiểu đạo sĩ lại liếc trộm sang chỗ khác – Sư phụ ơi, có đôi lúc người….thật sự rất….khờ…

Trong thiện đường rất yên tĩnh, đám tiểu đạo sĩ cúi đầu ăn cơm.Sángnay Thanh Vận vừa nghiên cứu ra bột củ sen nân hồ đào, nhân hạt thong,tơ hồng lục [1], mứt táo, quất vàng, hoa quế, cách làm rất phức tạp. Món ăn mới này lại rất hợp khẩu vị Hà Bạng, vì thế lúc này cô nàng đang rasức lấy lòng hắn: “Oa oa, ngon quá đi mất, Thanh Vận, ngươi thật là lợihại!”.

[1] Tơ hồng lục là nguyên liệu thường dùng trong món bánh trôi nước,bánh trung thu, bánh ngọt của người Trung Quốc; được làm từ vỏ cam, củcải trắng.

Thanh Vận vô cùng bất đắc dĩ, lấy đũa chung gắp hết số củ sen viên ởđĩa của mình sang cho Hà Bạng, coi như giúp sư phụ ngăn cản khói bom đạn lửa. Hà Bạng mặt mày hớn hở, loáng cái đã ăn hết sạch. Sau đó, nàng bắt đầu liếc về phía Dung Trần Tử và Diệp Điềm vẫn chuyện trò say sưa, Dung Trần Tử đang chăm chú lắng nghe, vô cùng kiên nhẫn.

Hà Bạng liền chạy ngay qua đó, bài học Phu Á vẫn còn, Dung Trần Tửchỉ sợ nàng lại úp bát canh nóng lên đầu Diệp Điềm, toan mở lời, thìnàng đã tươi cười vui vẻ nói: “ Các ngươi đều không đói đúng không?”.

Diệp Điềm vốn có ý bá chiếm Dung Trần Tử, nên hiện tại chỉ hừ lạnh, nói: “cô đi mà ăn”.

Hà Bạng sung sướng, vét luôn đống bột củ sen viên ở trên bàn vào tay, “ đang định thế!”.

Dung Trần Tử không còn gì để nói.

Hai phần củ sen viên của Dung Trần Tử và Diệp Điềm cũng đã vào bụngrồi, nhưng Hà Bạng càng ăn lại càng thấy đói, nàng lại quay ra lấy lòngThanh Vận: “Thanh Vận, cách làm món này thế nào vậy? ngươi làm cho taxem thử được không?”.

Lần này, vẻ tham ăn của nàng đã bị lật tẩy. Thanh Vận ngước mắt nhìnThanh Huyền, Thanh Huyền khẽ gật đầu, hắn liền gác đũa: “ Tiểu đạo sẽ đi làm thêm chút nữa”.

Hà Bạng tung tăng cùng hắn xuống bếp, Dung Trần Tử vẫn đang cùng Diệp Điềm cười nói, nhưng trong lòng lại thấy có gì đó tắc nghẹn không nóirõ được – Hà Bạng này thật sự không có chút tiết tháo nào hết!

Hắn xoay lại nói với Hà Bạng:”Nếu muốn xuống núi thì mau đi thay quần áo đi!”.

Nàng do dự: “ Phải đi luôn bây giờ sao?”.

Hắn không cho nàng cơ hội thương lượng, đáp luôn: “Ừ”.

Hà Bạng dùng ánh mắt nhìn bột củ sen viên để nhìn Thanh Vận, rồi lạiliếc sang phía Dung Trần Tử. Dung Trần Tử nhất thời có chút hờn giận: “đi hay không đi đây?”.

Hà Bạng nhớ lại hương vị bột củ sen, cuối cùng cảm thấy bột củ senviên là thứ lập tức có ăn ngay, còn những món ngon dưới núi thì lại cầnphải đi rất lâu mới có! Huống hồ, Dung Trần Tử keo kiệt như vậy, có thểmua được bao nhiêu phần còn chưa biết.

Nghĩ một lượt như thế, nàng bèn đưa ra lựa chọn: “Vậy, lần tới ra sẽxuống núi cùng ngươi vậy”. Nàng cười hì hì kéo tay áo Thanh Vận, hai mắt như đang phát sáng: “Bột củ sen viên, oa oa, bột củ sen viên”.

Diệp Điềm vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của Dung Trần Tử, lời nói củahắn, tuy không có vẻ gì là sóng to gió lớn, nhưng nàng thật sự quá hiểuvị huynh trưởng đồng môn này – hắn dường như… có vẻ… đại khái… có lẽ…hình như… có khả năng… giống như… đang ghen!

Bản thân Dung Trần Tử cũng không lí giải nổi, kì thực Hà Bạng khôngđi hắn có thể tránh được rất nhiều phiền phức, hắn phải thấy như trútđược gánh nặng mới đúng chứ. hắn ném đũa đứng dậy, sắc mặt trầm tĩnh như nước: “ Vậy thì ta đi, người ở trong Quan đừng nghịch phá lung tung!”.

Ngay cả lời hắn nói còn chưa nghe cho hết, Hà Bạng đã trả lời xong, rồi chạy theo Thanh Vận vào bếp.

Dung Trần Tử ngoài mặt như không, nhưng Diệp Điềm nói gì, hắn cũngkhông lọt tai. Lúc đã thu xếp mọi việc ổn thỏa, chuẩn bị xuống núi, Dung Trần Tử lại sợ Diệp Điềm xảy ra xung đột với Hà Bạng, bèn dẫn nàng cùng đi.

Hắn áo mũ chỉnh tề, mấy thứ như thẻ ngọc, bùa ngọc cũng mang theo đầy đủ cả. Hà Bạng đang ngồi trên giường vừa ăn củ sen viên, vừa lật giởhai cuốn tiểu thuyết “Truyền thuyết yêu nghiệt” và “Người yêu ơi! đinào!” mà cẩu huyết Thanh Tố đưa cho.

Dung Trần Tử vốn không đồng ý để nàng đọc mấy cuốn tiểu thuyết rácrưởi linh tinh vớ vẩn chẳng có tí “dinh dưỡng” nào này, nhưng nàng làyêu quái, cũng chỉ đọc những thứ viết về yêu quái! Viết về yêu quái vẫnchưa được, mà còn phải viết về yêu quái rất trâu bò hung hổ nữa!

Bất luận thế nào đi nữa thì nữ chính không xinh đến độ bàng hoàng têtái thì không xem! Nam chính không đẹp trai đến mức kinh thiên động địathì không đọc! Nữ chính không có hàng đống người lân la tới ngỏ lời cầuhôn thì không liếc tới! Nhân vật chính không thể dùng một chiêu trongnháy mắt giết sạch được ngàn vạn hòa thượng, đạo sĩ thì không thèm ngóngàng! Nên, nếu không phải là thể loại trò vui thiên lôi cẩu huyết, thìthật sự không thể thỏa mãn được khẩu vị của nàng.

Dung Trần Tử bước ra đến cửa, nhạt nhẽo nói: “ Ta đi đây”.

Hà Bạng cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp luôn: “Ừ!”.

Dung Trần Tử đột nhiên có một cảm giác rất kì lạ giống như có chúttức giận, lại phảng phất đôi phần mất mát, cảm xúc vô cùng phức tạp,không sao nói rõ được. hắn bỗng bước nhanh đến trước giường, nâng cằm Hà Bạng lên hỏi: “ Lẽ nào ta còn không bằng hai viên bột củ sen sao?”.

Hai mà Hà Bạng phồng lên như hai cái bánh bao, phải mất một lúc mớivất vả nuốt trôi xuống được, sau đó nàng chau mày nghĩ: “ Đương nhiên là ngươi quan trọng hơn hai viên bột củ sen rồi!”. Dung Trần Tử đang muốnnói tiếp, thì nàng bỗng nhiên lại khua chân múa tay: “ Nhưng Thanh Vậnnấu hai nồi liền…”.

Dung Trần Tử rất ảo não, thật sự rất ảo não.

Lúc sắp đi, đám đệ tử tới tiễn hắn, Hà Bạng đang bận ăn củ sen viênnên đương nhiên không có mặt, Dung Trần Tử dẫn theo Thanh Tố và DiệpĐiềm cũng đi, bỗng nhiên bước tới trước mặt Thanh Vận hỏi: “một nồi bộtcủ sen thì có bao nhiêu viên?”.

Thanh Tố không ngờ sư phụ lại hỏi một vấn đề hết sức tầm thường nhưvậy, sau một thoáng liền kiên định trả lời: “ Hồi bẩm sư phụ, có bốnmươi chin viên ạ”.

Dung Trần Tử ngầm tính, phát hiện tầm quan trọng của bản thân chỉ lớn hơn hai và nhỏ hơn chin mươi tám viên bột củ sen mà thôi…

Hắn còn đang trầm ngâm, thì vẫn là Thanh Huyền thấu hiểu tâm tư sưphụ nhất – Quan trọng là, hắn cũng không muốn cô nàng tham ăn này ở lại. hiện, giá trị thân phận của nàng ta càng lúc càng trở nên quý giá, ngộnhỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn không gánh nổi trách nhiệm, nên hắn lập tức hành lễ với Dung Trần Tử rồi nói: “Sư phụ, đồ nhi đột nhiên nhớ ra một chuyện, xin sư phụ chờ đồ nhi một lát”.

Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, hắn đã vội vàng chạy tới thiênđiện. Hà Bạng vẫn đang vật lộn với mấy viên củ sen viên, Thanh Huyền điđến bên cạnh nàng, hỏi: “Bệ hạ, người thật sự không xuống núi cùng sưphụ sao?”.

Hà Bạng cúi đầu lật sách, miệng nhai chóp chép: “không đi. Ta còn phải ăn củ sen viên”.

Thanh Huyền làm ra vẻ đầy nuối tiếc: “Tiếc quá! Người có biết lần này sư phụ đi đâu không?”. Thấy Hà Bạng chẳng có chút hứng thú nào, hắncũng không thèm chơi trò úp mở nữa. “Là đến nhà của Lưu Các Lão đấy. Lưu Các Lão là thầy giáo của đương kim thánh thượng, gia sản giàu có ra sao thì khỏi cần phải nói, còn đầu bếp trong nhà ông ta đã từng là đại đầubếp đệ nhất vùng Giang Nam!”.

Hà Bạng ngừng lật sách, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn. Khuôn mặt Thanh Huyền đắm chìm trong hồi tưởng: “Món bánh trôi trân châu phỉ thúy,đường chưng sữa đặc, nước hoa hồng… ông ta làm, ái chà, thơm ngon đếnmức khiến lưỡi người ra cũng bị nuốt luôn xuống bụng!”.

Hà Bạng có chút lung lay, nhưng vẫn còn nghi nghi: “Lưỡi của ngươi không phải giờ vẫn còn ở trong mồm ngươi sao?”.

Thanh Huyền trừng mắt: “Tôi chỉ đang lấy ví dụ thôi!”.

Hà Bạng nhìn số củ sen viên trong tay, chần chừ do dự, cuối cùng hỏi: “ Có ngon hơn bột củ sen viên không?”.

Vẻ mặt Thanh Huyền đầy chính nghĩa: “Đương nhiên, món bột củ sen viên này, căn bản mà nói không thể xếp trên cùng một bàn ăn!”.

Hà Bạng rốt cuộc cũng thả hết đống bột củ sen viên xuống: “ Oa oa oaoa, ta muốn xuống núi cùng Dung Trần Tử! Dung Trần Tử đâu…?”. Nàng tungtăng chạy ào ra cửa, Thanh Huyền vừa dọn dẹp phòng ngủ cho Dung Trần Tử, vừa thở phào nhẹ nhõm: “ Tạ ơn trời đất, có sư phụ phù hộ, có tổ sư gia phù hộ, rốt cuộc cũng đi rồi….”

Dung Trần Tử đợi rất lâu không thấy Thanh Huyền đâu, nhưng lại thấyHà Bạng tà váy bay bay chạy tới, nàng ôm lấy tay hắn, cánh môi dán cảvào má hắn: “Dung Trần Tử, ta muốn xuống núi cùng với ngươi!”.

Trong lòng Diệp Điềm tràn đầy sự chán ghét, đối với cô ả Hà Bạng này, nhìn sao cũng thấy nàng ta không thuận mắt! Sắc mặt Dung Trần Tử khẽửng đỏ, nàng siết quá chặt, cánh tay chỉ cách một lớp quần áo mỏng tưởng chừng có thể cảm nhận được phần ngực mềm mại kiều diễm kia. hắn rútcánh tay ra khỏi cái ôm của nàng, ho khan một tiếng: “ không phải làkhông đi nữa sao?”.

Hà Bạng làm nũng: “Nhưng, ngươi đi rồi, người ta một mình ở lại trong Quan chơi, chẳng vui chút nào hết.”

Dung Trần Tử khẽ hừ lạnh, cục tức ban nãy bỗng tan tành mây khói:“Vậy thì đi thay quần áo đi, vóc dáng người và Thanh Trinh tương đươngnhau, bảo hắn cho người mượn một bộ quần áo, cả giày nữa.”

Hà Bạng không vui: “Ta không thích đi giày.”

Dung Trần Tử kiên quyết: “không đi thì không xuống núi.”

Bên này hai người nói chuyện, bên kia lông mày Diệp Điềm nhăn tít cả lại: “Sư ca!”.

Dung Trần Tử đứng nguyên tại chỗ chờ Hà Bạng thay quần áo, chỉ quayđầu lại khẽ cười với nàng: “Nàng ấy chỉ bướng bỉnh nghịch ngợm chútthôi, đừng tính toán với nàng ấy.”

Lần này Hà Bạng rất nhanh, nhoáng cái đã mượn được một bộ quần áo của Thanh Trinh rồi quay lại.Nàng mặc bộ quần áo đạo gia màu thiên thanh,mái tóc đen dài được buộc gọn lại bằng sợi dây màu xanh lam, hai mắtsáng long lanh, hàm răng trắng đều. Dung Trần Tử bỗng cảm thấy để nàngăn vận giống như một đạo đồng thế này, nói không chừng là một quyết định sai lầm đến mức đáng sợ!

Nếu dẫn theo một cô gái, cùng lắm người ta cũng chỉ cho rằng hắn đang sử dụng đỉnh khí, nhưng nếu dẫn theo một cậu nhóc thế này, e rằng người ta lại tưởng hắn có sở thích khác người nữa….

Dung Trần Tử dẫn theo Diệp Điềm, Hà Bạng và Thanh Tố cùng xuốngnúi.Nhưng nghĩ tới việc sư muội và Hà Bạng cùng đi, nên đành bảo thêmThanh Linh, một tên đệ tử chuyên lo hầu hạ phục vụ, coi như là dẫn hắnxuống núi để rèn luyện thêm kinh nghiệm.

Hà Bạng lúc khởi hành thì đi rất hí hửng phấn chấn, nhưng đến lưngchừng núi thì lông mày cau lại, nét tươi cười trên mặt cũng bay mất.Nàng ôm lấy cánh tay Dung Trần Tử, đôi mắt đẹp lấp lánh đầy lệ: “DungTrần Tử, ta đau chân.”

Lúc đầu Dung Trần Tử nghĩ, nàng lại giở trò làm nũng, nên không để ýđến. Sau, thấy nàng đi càng lúc càng chậm, mặt mày nhăn nhó, hắn mớithấy đúng là thật: “Chưa đi được bao xa, sao đã đau chân rồi?”.

Hắn bảo mọi người tạm dừng chân nghỉ nghơi ở một nơi địa thế bằngphẳng, Diệp Điềm rất không bằng lòng, nhưng trước mặt đám tiểu bối, nàng vẫn còn nghĩ đến hình tượng, nên chưa bùng nổ.

Trước mặt đám đệ tử, Dung Trần Tử cũng không tiện xem chân cho HàBạng, đành dìu nàng đến một thảm cỏ rậm rạp tươi tốt, nhẹ nhàng tháogiày ra. Giày vừa được tháo, lông mày của hắn liền cau lại – Bàn chânnhỏ nhắn tinh tế như được chạm khắc của nàng cọ vào giày nên bị xước,máu chảy ra thấm đỏ cả đôi tất lụa.

Nhân lúc máu còn chưa đông lại, Dung Trần Tử tháo đôi tất của nàngra, trong giọng nói còn có vẻ tức giận khó kiềm: “Giày không vừa chân,tại sao không nói!”

Hà Bạng vốn sợ đau, lúc này nước mắt đã lưng tròng, đáp: “Giày vừa chân mà.”

Dung Trần Tử hiểu ra, bộ vũ y màu trắng kia của nàng nhất định làpháp khí, có tác dụng bảo vệ thân thể. Lúc nàng hóa về nguyên hình thìthường thu lại trong vỏ trai, những khi hóa thành người mới dùng đến nó, nên da thịt mới mềm mại dị thường, căn bản không chịu được sự ma sátvới loại giày vải thô này.

Hà Bạng vẫn thút thít kêu đau, Dung Trần Tử thở dài, rồi nghiêngngười xuống ngậm lấy ngón chân cái như ôn ngọc của nàng. Hà Bạng thoángsững người, chỉ cảm thấy đầu ngón chân được bao bọc bởi sự ấm nhuận. hắn cúi đầu xuống hút hết máu vương trên đôi chân nhỏ, da thịt ở chân nàngthật sự quá đỗi mềm mịn, chỉ mới dùng chút sức đã hút đựơc nước ở trongđó ra. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa lên vùng da sưng tấy xung quanh miệngvết thương, lấy thuốc trị thương từ trong thắt lưng ra rồi đắp lên chỗbị xước.

Hà Bạng khẽ cụp mi mắt xuống, nhìn thấy hắn ngồi xổm trên đất, cảngười mặc đạo bào, vẫn trang nghiêm chỉnh tề, khuôn mặt tuấn lãng vì giữ mình nhiều năm mà có phần thâm trầm già dặn.

Dung Trần Tử bôi thuốc xong, liền bế Hà Bạng lên, giọng nói vẫn bìnhtĩnh như thường lệ: “Lập tức xuống núi, xuống núi rồi chúng ta sẽ đi xengựa”.

Hà Bạng thông minh, dán má vào bờ ngực dày của hắn, khe khẽ gật đầu: “Ừ.”

Cách đó một tán lá, Diệp Điềm từ xa chăm chú nhìn hai người bọn họ, tim quặn đau như bị thiêu đốt.

Dưới chân núi Lăng Hà là một trấn nhỏ, trấn này tuy không phồn hoanhư kinh thành, nhưng lại là nơi có tuyến đường giao thông vô cùng quantrọng. Thêm nữa, với lợi thế tựa núi gần nước, phong cảnh hữu tình túlệ, là nơi thích hợp cho không ít những bậc trí giả an dưỡng tuổi già.Ví như thầy giáo của đương kim Hoàng thượng Lưu Các Lão, sau khi cáoquan liền đem theo gia quyến đến đây.Ở cái trấn Lăng Hà này, núi thìcao, hoàng đế lại ở xa, nên ông ta hiển nhiên là vua xứ này, cả ngàynuôi chim trồng hoa, nạp thêm mười năm mười sáu người thiếp, không màngđến thế sự, hưởng cuộc sống quá thần tiên.

Dung Trần Tử và Lưu Các Lão cũng coi nư có giao thiệp. Trước khi LưuCác Lão về dưỡng già đã từng mắc bệnh lao, tất cả ngự y đều bó tay không chữa được, nhưng với y thuật huyền diệu Dung Trần Tử đã trị khỏi. Từ đó về sau, trong lời nói và hành động, ông ta tôn sùng Dung Trần Tử khôngkhác gì thánh sống.

Dung Trần Tử vốn không màng tới đường công danh, nhưng ông ta thậmchí còn tiến cử sư đệ của Dung Trần Tử là Trang Thiếu Khâm với Thánhthượng, đương nhiên đây là chuyện ngoài lề, tạm thời không bàn tới.

Lần này, phủ họ Lưu vốn có ý tốt muốn phái người tới đón, nhưng DungTrần Tử muốn dẫn Diệp Điềm và Hà Bạng lang thang dạo phố, nên khéo léotừ chối. Giờ chân Hà Bạng đau không thể đi được, Dung Trần Tử cũng chỉcòn cách thuê một chiếc xe ngựa, đưa mọi người tới Lưu phủ mà thôi. Nhưvậy thành ra lại đến Lưu phủ sớm hơn hai ngày. Lưu Các Lão cùng mấy vịphu nhân đi ngắm cảnh tiết trời thu vẫn chưa về. Lại thêm, tổng quảncũng không có ở trong phủ, nên chủ sự là một tên chấp sự họ Hải. Lãochấp sự này không quen thân với Dung Trần Tử, nhìn thấy cả đoàn ngườicủa hắn chẳng có vẻ gì là phô trương, nên không khỏi nảy sinh suy nghĩlãnh đạm bê trễ.

Hải chấp sự tuổi ngoài năm mươi, trông vẫn rất có tinh thần, chỉ làđôi mắt li alia láu láu lộ rõ sự khôn khéo quá mức. Ông ta cũng khôngthèm bố trí ngủ nghỉ cho bọn Dung Trần Tử, mà ngay lập tức dẫn muốn dẫnhắn đến nơi mà Lưu Các Lão định cho dựng nhà.

Dung Trần Tử còn chưa nói lời nào, Hà Bạng đã bĩu môi mở miệng trước: “Tri Quan, chân ta đau, không muốn đi.”

Đến lúc ấy, Hải chấp sự mới phát hiện phía sau vị đạo sĩ này còn cómột đạo đồng xinh xắn đáng yêu, thái độ nhất thời càng tồi tệ hơn. DiệpĐiềm vô cùng bực mình, đang muốn cùng lão ta tranh cãi một phen, thìDung Trần Tử đã ngăn nàng lại: “Bỏ đi.” hắn xoay người nói với lão chấpsự: “Đợi Các Lão nhà các ông trở về, nói với ông ấy ta nghỉ tại Thu VânUyển”.

Hải chấp sự bên ngoài thì gật đầu, nhưng trong lòng lại có vài phầnbất mãn – ngươi là ai chứ, khẩu khí cũng lớn quá đấy! Nên, câu trả lờicủa ông ta cũng không sao cung kính cho được: “Cũng được, đợi Các Lãonhà chúng tôi về thì các ngươi lại tới vậy.”

Diệp Điềm khí nóng bốc lên não, lập tức giận dữ mắng: “Khen cho tênnô tài chỉ biết dùng mắt chó nhìn người! Sư ca của ta là…” Dung Trần Tửcản nàng lại, thần sắc ôn hòa: “Được rồi, chúng ta đến Thu Vân Uyển nghỉ ngơi trước đã. Các Lão không ở đây, tạm thời cũng không có việc gì, tasẽ dẫn mọi người đi dạo xung quanh một vòng.”

Cả đoàn người tối đó quả nhiên nghỉ tại Thu Vân Uyển. Thu Vân Uyển là một nơi rất yên tĩnh, nghỉ tại đây đa phần đều là giới văn nhân nhã sĩ, khung cảnh xung quanh đẹp đẽ tĩnh mịch, đương nhiên giá cả cũng khônghề rẻ chút nào. Bình thường Dung Trần Tử không phải người chú ý đếnnhững chuyện ngủ nghỉ đi lại, nhưng hiện giờ hắn lại dẫn theo nữ quyến,có nhiều chỗ không tiện, nên đã quyết định bao cả đình viện này.

Thanh Tố và Thanh Linh sắp xếp hành lí xong xuôi đâu đấy, rồi cũngquay về phòng mình.Còn lại Hà Bạng và Diệp Điềm, Diệp Điềm khí thế mạnhmẽ: “Sư ca, ở trong quan nàng ta là…đỉnh khí của huynh, chung phòng vớihuynh thì không nói làm gì, nhưng nay đang ở ngoài, nếu vẫn chung phòngthì không hay đâu?”.

Dung Trần Tử khẽ nhíu mày: “Nàng ấy trước giờ vẫn luôn bướng bỉnh,nếu nàng ấy mình một phòng, quả thật sư ca không thể yên tâm được.”

Diệp Điềm giống như một con cua chắn ngang giữa hai người: “Vậy muộivà nàng ta ở chung phòng, sư ca tất sẽ an tâm khỏi phải lo nghĩ!”.

Nàng vừa dứt lời, Hà Bạng đã lên tiếng: “Ta không muốn ngủ cùng với cô!”.

Dung Trần Tử đang rất khó xử, thì Diệp Điềm đã xoay người kéo luôn Hà Bạng vào phòng, Hà Bạng vô cùng tủi thân nói: “Tri Quan!”.

Dung Trần Tử vẫn còn đang do dự, thì Diệp Điềm lần đầu tiên nặng lờivới hắn: “Huynh cam tâm tình nguyện chìm đắm trong chuyện tư tình nhinữ, muội không quản! Nhưng huynh không thể không quan tâm đến thanh danh của Thanh Hư Quan được. Nếu có người truyền ra ngoài việc Tri Quan củaThanh Hư Quan nhận lời mời đi làm pháp sự còn dẫn theo phụ nữ vào ở cùng phòng, huynh nói xem người ta sẽ nghĩ thế nào?”.

Vẻ mặt Hà Bạng vô cùng đáng thương: “Tri Quan, ta không muốn ngủ chung với nàng ta!”.

Dung Trần Tử liền cau mày: “Để nàng ấy ngủ mình một phòng, ta bày trận pháp không để nàng ấy tùy ý ra vào là được.”

Hai mắt Diệp Điềm trừng lớn, bừng bừng tức giận: “Huynh không tinmuội! Huynh sợ muội làm nàng ta bị thương!”. Trong mắt nàng đong đầy nỗi niềm tủi thân và tức giận, Dung Trần Tử khẽ thở dài nói: “Tiểu Diệp,sao sư ca có thể không tin muội được. Chỉ là tính cách nàng ấy rất ươngngạnh, lại không chịu ai quản thúc, bình thường lại không thích ở cùngngười lạ, cứ để nàng ấy mình một phòng thì sẽ tốt hơn.”

Diệp Điềm giận sôi cả người, bao nhiêu năm nay nàng và Dung Trần Tửcũng được coi là có tình cảm sâu sắc, chẳng hề giấu nhau điều gì. Thế mà cô nàng kia chỉ dựa vào khuôn mặt xinh tươi, lại khiến hắn phải dỗ dành đến ngay cả chính nàng, hắn cũng không thể yên tâm! Nàng xoay ngườibước về phòng, nặng nề đóng cửa phòng lại: “Huynh thích làm thế nào thìlàm!”.

Dung Trần Tử lại thở dài, biến Hà Bạng về lại nguyên hình rồi bế nàng vào căn phòng sát vách với căn phòng của hắn, lấy nước lau rửa cẩn thận cho nàng một lượt. Lúc hắn lo dọn dẹp lại căn phòng thì Hà Bạng biến về hình người ngồi trên giường chơi. Dung Trần Tử bưng chậu nước ra ngoài, vô tình lại nhìn thấy vết thương trên chân nàng. Thuốc hắn đắp lên chân nàng đều là linh dược, vô cùng quý, hiện giờ vết thương trên chân nàngđã không còn chảy máu, chỉ hơi sưng đỏ, giống như vết xước trên khuônmặt mĩ nhân, trên đôi chân ngọc ngà như thủy tinh trong suốt hiện rõ một vẻ đẹp mĩ lệ đến tàn nhẫn.

Dung Trần Tử giữ chặt lấy đôi chân nàng, Hà Bạng cảm thấy hơi thở của hắn có chút khác thường. hắn đang cực lực không chế, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng mơn trớn những ngón chân nàng.

Nàng ngả người qua đó, cất giọng yêu kiều: “Tri Quan.”

Lòng bàn tay có vài vết chai của Dung Trần Tử vẫn nhẹ nhàng xoa nắn hai chân cho nàng, hồi lâu mới đáp: “Ừ?”.

Cả người Hà Bạng vừa từ trên giường nhào vào lòng hắn, thì phát hiệnhắn đã động tình. Phản ứng này khiến Hà Bạng cũng rất nghi ngờ – Cha mẹơi, lẽ nào hắn thật sự muốn cắn chân lão tử sao?.

Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Trần Tử đang khẽ nuốt nước bọt. hắn vì bảnthân nảy sinh chút dâm niệm mà xấu hổ không thôi,nhưng lại bất ngờ bịnàng châm ngòi. hắn khẽ đẩy nàng ra xa, ngữ điệu dịu dàng theo thóiquen: “Được rồi, ngủ đi.”

Hà Bạng nép mình vào lòng hắn làm nũng: “Ta sợ tối.”

Dung Trần Tử ngồi xuống mép giường, vuốt ve mái tóc đen dài của nàng: “Ngủ đi, ta đợi người ngủ say rồi mới đi.”

Hà Bạng đâu phải người biết ngoan ngoãn nghe lời, nàng gối đầu lênđùi Dung Trần Tử, hai tay vuốt ve mơn trớn da thịt hắn đầy vẻ hiếu kì.Dung Trần Tử trách móc không có tác dụng, nhất thời đỏ mặt tía tai.

Diệp Điềm bừng bừng tức giận quay về phòng không lâu, lại cảm thấy vô cùng hối hận vì đã nổi nóng với Dung Trần Tử. Từ nhỏ nàng đã vô cùngyêu mến kính trọng vị sư ca này, trước giờ chưa từng nặng lời như vậy.Nghĩ một lúc, nàng liền đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, định tìm DungTrần Tử nói lời xin lỗi.

Dung Trần Tử không có ở trong phòng, nàng khẽ cau mày, đương nhiênmuốn đến chỗ khác để tìm. Vừa bước ngang qua cửa phòng Hà Bạng, nàng đột nhiên tái mặt. Người ở bên trong, dù đã cố ý hạ thấp âm thanh xuống,nhưng vẫn không thể giấu được thính lực của nàng.

Giọng nói yêu kiều nũng nịu như trách như giận của Hà Bạng vang lên:“Lão đạo sĩ, đừng cứ đẩy mãi vào trong như thế, người ta khó chịu chếtđi được!”.

Giọng của Dung Trần Tử thô sạn, nhưng lại chứa đựng sự quyễn rũ đầynam tính khiến tim người khác đập thình thịch: “Đừng cử động lung tung,sẽ ổn ngay thôi, ừ…sẽ ổn ngay thôi…”

Hà Bạng vặn vẹo cơ thể không chịu: “Tri Quan, cho một miếng thịt đi.”

Dung Trần Tử không cho, bởi cô nàng này hễ dính đến ăn uống thì sẽkhông còn lòng dạ để tâm vào chuyện khác nữa: “Tập trung vào nào.”

Diệp Điềm cắn môi đến bật máu, đã từng là vị sư ca hành xử đứng đắnnghiêm trang, vậy mà giờ đây lại… Ả yêu nữ này rốt cuộc đã dùng yêu matà thuật gì mà khiến sư ca mê muội đến mức ấy!

Nàng gồng mình nén chặt không để nước mắt tuôn rơi. Dung Trần Tử ởtrong phòng gióng trống thu binh, hắn cố không để lại bất cứ dấu vết nào trong người Hà Bạng. Hà Bạng không được nếm thử tư vị bên trong, lại bị lừa không được ăn thịt, nên vô cùng bất mãn.

Dung Trần Tử ngồi xuống bên giường: “Ngoan ngoãn ngủ nào, ta sẽ đợi người ngủ say rồi mới đi.”

Hà Bạng vốn tưởng Dung Trần Tử sẽ ở lại ngủ cùng – không ăn được thìhít ngửi thôi cũng tạm: “Hừ, ai cần ngươi ở cùng, ngươi muốn thì đi ngay đi!”.

Dung Trần Tử cài lại trâm lên mũ áo, ăn mặc chỉnh tề: “Vậy ta về phòng trước, người ngủ ngoan đừng chạy nhảy lung tung.”

hắn dém lại góc chăn cho nàng, còn chu đáo thắp lại cây đèn trêntường, sau đó mới bước ra khỏi phòng. Hà Bạng giận lắm, giận đến mức nổphổi – Cái lão đạo sĩ này thật sự chẳng hiểu chút phong tình nào hết!

Diệp Điềm đứng ở trong sân, đêm nay vầng lưỡi liềm giống như đượctreo lơ lửng phía chân trời. Trong Thu Vân uyển, cây cỏ hoa lá, cúc vàhải đường tứ quý đua nhau khoe sắc rực rỡ.

Dung Trần Tử đẩy cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy nàng đang đứng đó,trên người khoác đạo bào màu thiên thanh, mái tóc dài búi cao, tuy làđêm, nhưng quần áo của nàng vẫn chỉnh tề, ngay cả tóc cũng không rối lấy một sợi.

Dung Trần Tử mặt mũi đỏ bừng, hòa nhã nói: “Tiểu Diệp? Sao vẫn còn chưa ngủ?”.

Nỗi niềm tủi thân đong đầy trong người Diệp Điềm liền vỡ òa, hậnkhông thể bổ nhào vào lòng Dung Trần Tử. Nàng là người tu hành, nửa đờingười luôn câu nệ chuyện lễ nghĩa, nhưng hành động giống như Hà Bạng,nàng không làm được nên đành đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chan chứa biai: “Sư ca.”

Dung Trần Tử đương nhiên phát hiện ra sự khác lạ của nàng, nghĩ cóthể vừa nãy nàng đã nghe được âm thanh trong phòng, liền cảm thấy vôcùng xấu hổ: “Tiểu Diệp, xin lỗi muội, sư ca không biết muội ở bênngoài.”

Khuôn mặt hắn tuy ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa, ý cười trên mặt cũng không mảy may thay đổi. Diệp Điềm dường như sắp rơi lệ, nàng dừngchân cách hắn vài bước, bỗng nhiên nói: “Muội về ngủ đây, sư ca, huynhcũng đi nghỉ sớm đi.”

Dứt lời, không đợi Dung Trần Tử đáp lại, nàng đã xoay người bước vềphòng, bóng lưng cao gầy mà tiêu điều. Thâm tâm Dung Trần Tử muốn gọinàng lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ đành buông tiếngthở dài.

Hắn quay người về phòng mình, khoanh chân ngồi xếp bằng, niệm một hồi “Thanh tĩnh kinh”, nhưng chỉ thấy đầu óc vô cùng rối loạn. hắn khẽnhếch khóe miệng cười khổ, suốt bao nhiêu năm nay hắn một lòng hướngđạo, không ngờ giờ chẳng khác nào một thiếu niên lần đầu nếm vị tình ái, cảnh tượng mĩ lệ dịu ngọt lúc nào cũng chiếm trọn tâm trí hắn. Lần xuất môn này vốn chỉ định dẫn nàng theo, đâu thể ngờ chỉ vừa mới nghỉ ngơiđược một lát mà bản thân đã không ngừng nổi lên tà niệm. Nhớ lại nhữnglời Diệp Điềm nói với mình, trong lòng hắn lại càng xấu hổ. hắn nhủthầm: Dung Trần Tử, nàng ấy không hiểu chuyện đã đành, sao ngay cả ngươi cũng hồ đồ đến thế? Suy nghĩ chán chê, hắn định thần lại, vứt bỏ mọitạp niệm, chuyên tâm thiền định.

Sáng sớm hôm sau, tiểu nhị mang bữa sáng tới. Dung Trần Tử chọn ThuVân Uyển không phải không có lý do, ở đây làm điểm tâm rất thơm ngon,trong vòng tám thôn mười dặm quanh đây cũng không thể tìm ra được nơilàm ngon hơn.

Nghĩ đến sức ăn của Hà Bạng, hắn liền bảo tiểu nhị mang lên hơn haimươi món. Đối diện với một bàn đầy điểm tâm, nước miếng Hà Bạng chảy dào dạt. Dung Trần Tử rửa mặt chải đầu xong xuôi, vắt khô chiếc khăn rồitiện tay lau mặt và tay cho nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao không ăn đi?”.

Cô nàng vô cùng buồn rầu đáp: “Oa oa, ta đang nghĩ xem nên ăn món nào trước!”.

Dung Trần Tử phá lên cười, lúc sau hắn rửa tay sạch sẽ, hóa ra một lá bùa trừ nạn, thêm vào một ít đường cát rồi cho nàng uống. Đợi Hà Bạnguống xong, hắn lấy một miếng bánh mứt vàng bón cho nàng ăn. Bánh mứtvàng của Thu Vân Uyển hoàn toàn không giống với những nơi khác, bêntrong món mứt này có thêm các loại quả như anh đào, dâu tây, dâu tằm,chanh dây. Nếm một miếng, cảm thấy vị thơm ngát cả khoang miệng, ngọt mà lại không ngấy, nàng lập tức vùng dậy, bưng đĩa bánh mứt vàng lên ănlấy ăn để.

Dung Trần Tử vốn muốn dẫn nàng ra ngoài dạo chơi, nhưng giờ dỗ thếnào nàng cũng không chịu đi, hắn khẽ thở dài: “Vậy người ở trong phòngăn bánh, ta cùng tiểu Diệp ra ngoài chọn hai bộ quần áo chất liệu mềmmại hơn cho người nhé.”

Hà Bạng miệng đầy mứt cùng vụn thức ăn, nhìn như một con mèo con,không thèm trả lời, chỉ liên tục gật đầu. Dung Trần Tử thấy vậy mới đứng dậy, bảo Thanh Tố ở lại để mắt tới nàng, còn mình cùng Diệp Điềm vàThanh Linh đến cửa hiệu bán lụa.

Diệp Điềm đã lâu không được đi dạo phố xá, giờ có thể đi cùng DungTrần Tử ra ngoài, lại không dẫn theo Hà Bạng nên tâm tình nàng nhẹ nhàng phơi phới như một chú chim non.

Trấn Lăng Hà vẫn tấp nập kẻ đến người đi như xưa, vô cùng náo nhiệt. Ở một bên đường có một người bán kẹo đường thổi [1], tay nghề rất điêuluyện, nước đường màu hồng, trắng, vàng, đỏ sặc sỡ tươi sáng vô cùng.Ánh mắt Dung Trần Tử phá lệ nấn ná lâu hơn ở những chỗ bày bán những món đồ đó, không biết tại sao lại có chút lơ đễnh – Nếu như Hà Bạng nhìnthấy những thứ này, nhất định sẽ rất vui.

[1] Kẹo đường thổi là dùng đường thổi thành nhiều hình dáng kẹo khácnhau, loại kẹo này không chỉ ngon mà còn đẹp và vui mắt, thậm chí cònđược coi là một loại hình nghệ thuật. Chúng đã có từ 400 – 500 nămtrước, bắt nguồn từ Dương Châu sau đó truyền đến Bắc Kinh. Nguyên liệugồm gạo vàng và mật ong, tạo thành một loại nước mật đường loãng, thêmbột mì vào, cho lên bếp đun nhỏ lửa, để chúng luôn giữ được sự mềm dẻo,sau đó nghệ nhân thổi chúng thành những hình thù khác nhau.

Diệp Điềm mua một con trâu đường vàng ruộm, có sừng cong veo, đuôi và tứ chi đều rất rõ rang. Nàng giơ con trâu đường ra, cười vô cùng sungsướng: “Sư ca! Huynh thấy nó có giống huynh không?”.

Dung Trần Tử vốn cầm tinh con trâu, hắn khẽ mỉm cười, Diệp Điềm liềnđưa con trâu đường lên miệng, chóp chép một miếng cắn đứt đuôi nó. Tướng ăn uống chóp chép này, nàng học từ Hà Bạng, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là một cô nương đoan trang cẩn trọng, hành động giả vờ hồn nhiên thếnày thật sự có phần khiên cưỡng. Dung Trần Tử ho khan một tiếng, cũngkhông nói gì thêm.

Lúc đến cửa hiệu bán lụa, chưởng quầy tuy ít khi tiếp đón người xuấtgia tới tiệm, nhưng vẫn coi Diệp Điềm như khách quý. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều váy áo bằng tơ lụa đẹp đến vậy. Bao nhiêu năm nay nàng chỉ mặc đạo bào, nên giờ không khỏi có phần hoa mắt, lại liếcnhìn về phía Dung Trần Tử, nàng bèn hạ quyết tâm, chọn ngay một bộ váydài có phần bó ở ngực màu trắng.

Chưởng quầy béo tròn mập mạp, cũng là người rất biết buôn bán, lậptức khuyến khích: “cô nương có con mắt thật tinh tường!”. Để bán hàng,ông ta phớt lời luôn chuyện Diệp Điềm là một nữ đạo sĩ, “Đây là loại lụa tơ tằm mới nhất của tệ quán, cô nương sờ thử chất vải mà xem, sờ tayđến đâu thì mềm mượt tới đó….”.

Diệp Điềm không đợi ông ta nói hết câu, lập tức nhìn về phía DungTrần Tử tỏ ý mình thích bộ váy áo này. Đương nhiên, Dung Trần Tử khôngcó ý kiến, vả lại hắn vốn không phải là người rành rẽ chuyện mua bánquần áo, nên chỉ gật gật đầu mua hai bộ, sau đó dựa theo cỡ chân Hà Bạng chọn mua một đôi hài bằng lụa vô cùng mềm mại. hắn chẳng mảy may cóchút cảm giác không ổn gì về chuyện hai cô gái cùng mặc quần áo giốngnhau hết.

Diệp Điềm quấn lấy hắn đi dạo thêm vài vòng nữa, mua rất nhiều thứ mà bình thường nàng chẳng bao giờ dùng tới như phấn má, son môi, cùng rấtnhiều vàng bạc trang sức màu sắc rực rỡ. Dung Trần Tử đường đường là một Tri Quan, không thiếu tiền bạc, nhưng hắn mặc đạo bào, cứ đi qua đi lại những nơi thế này nên có chút bối rối. Chỉ là không muốn làm nàng mấthứng, nên hắn không tiện từ chối.

Hai người đi lang thang đến lúc nhá nhem tối, Diệp Điềm mới cảm thấyvừa lòng thỏa ý quay về Thu Vân uyển. Hà Bạng vẫn còn đang ăn, tiểu nhịđã đưa tới ba lượt cơm rồi, may mà Thanh Tố đủ thông minh, không để chohắn bước vào phòng, tránh bị hình ảnh tham ăn của nàng dọa cho chếtkhiếp.

Dung Trần Tử lang thang cả ngày trời, tuy thể lực tốt, nhưng chungquy lại vẫn có chút miễn cưỡng đơn điệu khô khan, quay về nhìn thấy HàBạng, trong lòng lại chợt thấy ấm áp – thật ra gặp được cô nàng tham ănnày cũng hay, chỉ cần cho nàng ăn uống đầy đủ, thì nàng có thể ngồi từsáng đến tối trong phòng không di chuyển, tuyệt đối không nghịch phá gây chuyện.

Hắn đưa quần áo mới và đôi hài lụa cho Hà Bạng, không quên dặn dò:“Ngày mai mặc bộ quần áo này, nếu như chân vẫn còn đau thì phải nói ngay với ta.”

Hà Bạng không có hứng thứ với quần áo mới, nàng nuốt miếng bánh điểmtâm,rồi tiện tay bỏ luôn đống quần áo đó lên giường: “Hình như cái ôngLưu Các Lão trở về rồi, chiều nay họ phái người tới hỏi có phải ngươinghỉ lại đây không?”.

Dung Trần Tử gật gật đầu, cũng không để ý tới lắm, nghiêng ấm rót cho nàng một chén nước: “Ta về phòng tắm rửa, người ngoan ngoãn ăn đi, nếuchưa no thì bảo Thanh Tố gọi thêm.”

Đây chính là câu Hà Bạng thích nghe nhất. cô nàng với quan điểm, aicó sữa thì người đó là mẹ, vung vẩy miếng bánh mứt táo tơ vàng trongtay, gật đầu như gà mổ thóc: “Ôi ôi, Tri Quan, ta yêu ngươi nhất!!”.

Hiếm khi thấy Dung Trần Tử nở nụ cười tươi tắn như lúc ấy, sau đó hắn trở về phòng.

Đến tối, Diệp Điềm rủ Dung Trần Tử đi ngắm cảnh thả đèn hoa đăng trên sông. Nàng mặc bộ váy có phần bó ở ngực màu trắng mua lúc sáng, búikiểu tóc triều vân cận hương [2], giữa trán còn có hai dải tóc dài buônlơi nhẹ nhàng, nếu chỉ bàn luận về kiểu tóc và cách ăn mặc, thì đây đúng là kiểu ăn vận của một thục nữ đích thực. Do tu đạo luyện võ từ nhỏ,đâu quen mặc thứ váy áo tầng tầng lớp lớp thế này, nên suốt quãng đườngkhông biết nàng đã giẫm vấp vào tà váy bao nhiêu lần.

[2]Triều vân cận hương là một kiểu búi tóc của con gái thời xưa.Tương tự như một chiếc ốc vít, các lớp tóc được chia ra cuốn chồng lênnhau, rất sống động mà vẫn chắc chắn, mang một phong cách đặc biệt.

Khóe miệng Dung Trần Tử giật giật: “Tiểu Diệp, muội…”. Lời đã đếntrên tận đầu lưỡi, nhưng hắn lại cảm thấy con người ai cũng yêu cái đẹp, huống hồ vị tiểu sư muội này của hắn cũng đã lớn, nên lại đổi ý: “… Ănmặc trang điểm thế này, quả nhiên cũng là một đại cô nương xinh đẹp.”

Diệp Điềm cười vô cùng ngọt ngào, vốn định vươn tay ra bám lấy cánhtay hắn, nhưng rốt cuộc vẫn có phần ngượng ngùng: “Sư ca, chúng ta đithôi.”

Dung Trần Tử đang đợi Hà Bạng, Hà Bạng vốn không muốn đi, nhưng DungTrần Tử đã miêu tả rất nhiều món ăn ngon ở hội hoa đăng trên phố sốngđộng như thật, khiến tâm tư của nàng bị lung lay. Nàng cũng thay bộ váytrắng, nhưng lại không thích mặc áo khoác ngoài, nên chỉ mặc chiếc váychiết ngực ở bên trong.

Lúc bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy trong Thu Vân Uyển có một cây tửđằng mọc hoang đang nở hoa rất đẹp, nàng tiện tay hái một cành non mềm,tết lại thành một chiếc vòng lá xanh nụ trắng, đeo lên cổ tay phải. Nàng vốn dĩ là Nội tu thuộc mệnh thủy trong ngũ hành, nuôi dưỡng cây cỏ làchuyện đương nhiên không phải bàn, nên hoa tử đằng vừa chạm vào người,thì nụ hoa liền bất ngờ nở rộ, đóa hoa sau khi nở chỉ to cỡ nắm tay embé, lớp lớp cánh hoa bao lấy đầu nhụy vàng, hương hoa nhẹ nhàng phảngphất, tinh tế yêu kiều.Da thịt nàng bình sinh đã trắng trẻo nõn nà, giờlại được đóa hoa đẹp đẽ tươi tắn như bạch ngọc tôn lên, càng thêm đoantrang thoát tục.

“Tri Quan!” Nàng vui vẻ hào hứng chạy ra khỏi cửa, đến dụi dụi lênngười Dung Trần Tử. Dung Trần Tử nhìn thấy bộ váy áo của nàng, mặt mũitái mét, vẻ đẹp “tươi mát” như thế này, quả thật hắn không dám tánthưởng. đang muốn giáo huấn nàng một trận, thì lại ngửi thấy mùi hươngphảng phất trên cổ tay nàng, ngữ điệu nghiêm túc không kháng cự lại được liền hạ xuống hai tông: “ Sao lại ăn mặc thế này ra ngoài? Còn nữa,trước mặt mọi người đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy, nhất định phải đicách ta một bước”.

Hà Bạng tức giận, lông mày dựng lên, hừ lạnh một tiếng bước lên trước, lần này thì quả thật là cách hắn một bước chân.

Thanh Tố và Thanh Linh đi phía sau, Dung Trần Tử, Diệp Điềm sánh vaicùng đi, chốc chốc lại thì thầm nói chuyện. Lát sau, Dung Trần Tử ngẩngđầu nhìn lên, Hà Bạng lúc trước còn hào hứng hớn hở đi xem chó nhảy quavòng lửa trong chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa!

Dung Trần Tử tìm khắp phố chợ, Hà Bạng thân là yêu, theo lí mà nói sẽ rất dễ dàng phát hiện ra, nhưng kể từ lúc đến ở Thanh Hư quan, hắn vẫnluôn cho nàng uống nước có bùa trừ tà, lại đốt hương trừ tà đuổi nạntrong một thời gian dài, có thể nói là chăm nuôi rất đúng cách, nên mùiyêu tà trên người nàng càng ngày càng nhạt đi, hiện giờ cho dù có sửdụng la bàn, nhưng nếu không phải ở khoảng cách gần thì cũng khó mà phát hiện ra được. Hôm nay phố chợ đèn hoa đông đúc, biết đi đâu để tìm nàng đây?

Dung Trần Tử lòng nóng như lửa đốt, Diệp Điềm cũng chỉ biết trấn anhắn: “ Sư ca đừng quá lo lắng như vậy, nàng ta dù sao cũng là yêu, người bình thường không làm gì được nàng ta đâu”.

Nhưng Dung Trần Tử làm sao có thể yên tâm được? Hà Bạng ngây thơ đơnthuần, thể chất lại mảnh mai yếu đuối, lúc bình thường chỉ một vài vếtsây sát hay chút bệnh vặt thôi cũng sẽ khóc lóc kêu la, nếu thật sự gặpphải kẻ xấu thì… Sớm biết thế thì đã nắm tay nàng dắt đi rồi, sao có thể vì ánh mắt của thế nhân mà để nàng đi một mình như vậy chứ?

Trong lòng Dung Trần Tử lo lắng, hối hận, không dám nghĩ tiếp nữa.Đoán chừng thời gian qua chưa lâu, Hà Bạng không thể đi xa được, hắn vội vàng bước tách ra khỏi đám đông, đứng dưới một gốc cây hòe, định dùngthuật Tiên hạc tầm tung. Diệp Điềm cuống quýt ngăn hắn lại: “Sư ca, mỗilần thuật Tiên hạc tầm tung nhận biết một hơi thở thì sức lực sẽ tiêuhao đi một phần, đây là phố chợ đèn hoa rực rỡ, sợ rằng không dưới mộtngàn người, cứ cho đạo pháp của huynh có cao cường đi nữa, thì sao cóthể chịu đựng được sự hao tổn lớn ngần ấy?”.

Dung Trần Tử lấy từ chiếc túi bảo bối trên người Thanh Tố ra một lábùa vàng, chu sa, cầm bút vẽ lên lá bùa: “Việc đã đến nước này, để tâmlàm gì đến nhiều thứ thế”.

Diệp Điềm rốt cuộc vẫn thương hắn, lá bùa vàng trong tay được gấpthành con hạc giấy, hắn lẩm bẩm niệm chú, con hạc giấy vỗ cánh vài cái,vươn chiếc cổ dài khẽ kêu lên một tiếng, rồi bay về phía đông.

Ánh đèn chói mắt, đám đông như kiến.

Hà Bạng tay bưng một bát tào phớ, vừa ăn vừa đi dạo. Lúc ấy, con gáimột thân một mình đi dạo phố đêm là chuyện vô cùng hiếm thấy, huống hồnàng lại ăn vận đẹp đẽ xinh tươi. đi trước được một đoạn, nàng đang định quay đầu lại đòi Dung Trần Tử mua cho một chiếc đèn lồng hình cá chép,thì bị một bàn tay to lớn bịt chặt chiếc khăn đã tẩm thuốc mê vào miệng, mấy tên đàn ông theo sau vây lấy nàng, giống như đang bảo vệ tiểu thưnhà mình rồi vội vội vàng vàng rời khỏi phố chợ.

Thực lòng mà nói, mấy tên này không phải là đối thủ của Hà Bạng, nàng là Nội tu, lớn mạnh nhất là thần thức, lẽ nào lại bị mấy thức thuốc mêvớ vẩn đánh ngất. Nhưng nàng vẫn không kêu cứu – Dung Trần Tử, ngươi bảo lão tử cách xa ngươi một bước chân, giờ thì đã lạc mất lão tử chưa?

Đường càng đi càng lạ, cứ thế dần dần đã đến một con dốc rất hoangvu, phía dưới sườn dốc có một hang động. Đám đàn ông đưa nàng vào trong, tiếng cười hung tợn, nhốn nháo tiến lại gần. Hà Bạng ngồi trên nền đất, đôi mắt mở to ầng ậc nước, vô cùng khó hiểu: “ Các ngươi dẫn ta đến chỗ này làm gì?”.

Da thịt nàng quá đỗi mềm mịn, dường như chỉ dùng một chút sức thôicũng sẽ vỡ vụn. Ngay cả tên đàn ông lực lưỡng đi bắt nàng lúc chạm vàohồn vía cũng bay hết cả, không dám dùng sức quá mạnh, giờ thấy trên cơthể nàng không hề có vẻ gì là đau đớn, hắn lại nảy sinh lòng hiếu kì.

Lúc này, nàng đang quỳ trên đất, làn váy trắng tinh khiết, mái tócđen dài mượt như tơ, tựa như một đóa hoa thủy tiên đang e ấp nở. Đám đàn ông đều không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhao nhao cởi áo. một têncao to với bộ ngực đầy lông lá chửi thề một tiếng, ánh mắt tham lam:”Mẹnó, món hàng lần này quả thật quá ngon!”.

Một tên khác chân hơi tập tễnh đứng đằng sau hắn cười nham hiểm: “Lão đại, con mái này thật sự rất hiếm có, để huynh đệ nếm thử tí tươi đi,phần của huynh đệ không cần chia nữa đâu.”

Ánh mắt của tên được gọi là lão đại đảo khắp trên người Hà Bạng, hạquyết tâm nói:”Mặc kệ đi, trước tiên mấy huynh đệ ta mở bữa tiệc mặn cái đã”.

Mấy chữ “nếm thử tí tươi”, “tiệc mặn” lọt vào tai, Hà Bạng liền hiểura – Mấy tên này rõ rang muốn ăn thịt lão tử! Nàng vô cùng tức giận, cứcho là thân thể lão tử có hơi béo một chút đi, thì cũng đâu đủ cho cảsáu tên các ngươi cùng ăn chứ? Huống hồ, cũng không thèm thêm vào mấyloại gia vị ăn kèm như ớt xanh, hay tỏi phi gì gì đó nữa. thật là quáthiếu chuyên nghiệp!

Nàng khẽ đảo con mắt, mấy tên đàn ông lập tức im bặt không một tiếngđộng. Đôi mắt đẹp kia như biển khơi xanh thăm thẳm, cùng từng đợt thủytriều vỗ về vuốt ve từng tấc da thịt bọn hắn, thần thức dường như cũngdập dềnh theo từng lớp sóng vỗ, nhất thời cả đám liền trở nên ngây dại.

Hà Bạng vươn tay ra, tên cầm đầu khuôn mặt đang đờ đẫn, cẩn thận nhẹnhàng đỡ nàng dậy. Nàng nhanh chóng ban hành mệnh lệnh đầu tiên: “ đitìm tất cả các món ăn ngon về đây cho bổn tọa”.

Thế là sáu gã đàn ông bắt đầu ra ngoài tìm đồ ăn, không lâu sau, tàophớ, bánh đậu vàng, bánh rán hoa quả đang thịnh hành ở vùng lân cận đềuđược bày la liệt trong hang, cô nàng ngồi trên một tảng đá, bắt đầuthưởng thức.

Khuôn mặt mệt mỏi của sáu gã đàn ông đều thay đổi, sắc mặt lại đờ đẫn ra như trước, động tác vô cùng chu đáo cẩn thận. Nếu như Hà Bạng khônglên tiếng, mấy gã đó có thể lao lực quá mà chết. Cũng may, Hà Bạng cũngkhông có ý để bọn chúng chết nhanh như vậy, nàng ngồi trên lung của mộtgã to khỏe nhất, đôi chân nhỏ còn giẫm lên lung của một tên khác, ănuống rất thoải mái nhàn nhã. Nhưng chưa ăn được bao lâu, thì có mộtngười bước vào, áo đỏ uốn lượn dài chấm đất, mái tóc đen buông đến thắtlung. Người này từ từ đi đến trước mặt Hà Bạng, nhìn nàng rất lâu rồimới nói: “ Bệ hạ”.

Hà Bạng rất bất ngờ, khó khăn lắm mới nuốt trôi chỗ thức ăn xuống, sau đó hỏi: “Thuần Vu Lâm, sao ngươi lại tìm được bổn tọa?”.

Vị Đại tư tế của Hải tộc đang đứng trước mặt im lặng rất lâu mới phun ra mấy chữ: “đi theo bánh đậu vàng đến đây”.

Hà Bạng nở nụ cười tươi tắn, đôi chân mềm mại tinh tế trong đôi giàylụa giẫm lên lưng của một gã đàn ông phát ra tiếng leng keng. Sáu tênnày hiền lành hệt như sáu chú cừu non kêu be be.

Thuần Vu Lâm dường như đã quá quen với sở thích của vị Hải hoàng này, hắn lấy một miếng bánh đậu vàng tự tay đút cho nàng, Hà Bạng chóp chépcắn hết nửa miếng bánh trên tay hắn, sau đó hắn mới khẽ hỏi nàng: “ Baogiờ bệ hạ trở về Hải tộc”?”.

Hai má Hà Bạng phồng lên, vui quên trời đất:”không vội, không vội.”

Thuần Vu Lâm và Hà Bạng cũng có thể coi là gắn bó như môi với răng,nên giữa hai người cũng không có quá nhiều điều cấm kị. Hà Bạng là nộitu, lúc bơi dọc sông từ đất liền ra biển, có ý muốn mang theo một vật gì đó làm kỉ niệm, thế là tiện đường dùng vỏ trai kẹp luôn một con cá chép to lớn, cũng chẳng thèm quan tâm xem người ra có đồng ý hay không màđưa luôn ra biển. Hơn thế, cũng chẳng hỏi han cho rõ rang đã để Thuần Vu Lâm tu Võ đạo. Nhiều năm nay, Thuần Vu Lâm dựa thế nàng, thậm chí cònxử lí tất cả mọi việc trong Hải tộc cả vùng hải vực Lăng Hà. trên danhthì Hà Bạng là Hải hoàng, nhưng vị Hải hoàng này không khác gì TốngGiang lãnh đạo một trăm linh tám vị hảo hán Lương Sơn Bạc, chiếm núixưng vua, nên tính cách thô lỗ của con người này vẫn không được sửa đổi.

Sau này, Đông Hải quả thật lực bất tòng tâm, liền phong nàng làm Hảihoàng, cũng coi như là một hình thức chiêu an. cô nàng này một khôngthượng cống, hai không lạy chầu, cũng may dưới sự quản lý của Thuần VuLâm, cả vùng hải vực núi Lăng Hà cũng có thể coi như thái bình, Đông Hải Long Vương cũng vì thế mà mắt nhắm mắt mở cho qua.

Về sau, Hải Quy lão Tư tế của Hải tộc qua đời, Hà Bạng không chút đắn đo phong Thuần Vu Lâm lên làm Đại Tư Tế, còn mình thì khép vỏ chăm chăm lo mỗi việc ăn uống, tất cả quyền lực thực sự của Hải tộc đều nằm trong tay Thuần Vu Lâm.

Cô nàng này rất tham ăn, mà một khi đã thích thứ gì, thì sẽ đuổi theo người ta ăn cho đến sức cùng lực kiệt, thậm chí có một thời gian nàngmê muội hải sâm, thiếu chút nữa thì ăn đến mức tuyệt chủng cả một vùnghải sâm, báo hại Thuần Vu Lâm phải thu mua từ nơi khác đem về bổ sung.

Hà Bạng dựa lưng vào người hắn, lát sau như chợt nhớ ra điều gì đó,ngẩng khuôn mặt mịn màng lên nói:” ,ngươi đi tìm một chiếc nồi sắt, chothêm cả ớt xanh, tỏi phi gì gì đó vào nữa nhé”.

Thuần Vu Lâm dường như đã quá quen với những ý tưởng kỳ lạ bất chợtcủa nàng, liền cầm miếng bánh đậu vàng cuối cùng lên đút cho nàng rồinói: “Ừ”.

không lâu sau, một chiếc nồi sắt lớn được đặt trong hang đá, sau khinhóm lửa, phía dưới phát ra tiếng nổ tách tách của củi cháy, Hà Bạng ănnốt chiếc bánh rán hoa quả, rồi bổng nhiên biến về hình hài một con trai nước, sau đó oàm oạp vài tiếng lăn một vòng vào đống tỏi phi.

Thuần Vu Lâm khoanh tay đứng nhìn, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khôngkìm được, bèn thỉnh giáo: “ Dám hỏi bệ hà, người đây là đang….”

Hà Bạng vẫn đang lăn qua lộn lại trong đống tỏi phi, chỗ tỏi này quácay, khiến nàng bị sặc chảy cả nước ra khỏi vỏ: “ Diễn kịch thì phảidiễn cho đủ vở. Sáu tên này không phải muốn ăn thịt bổn tọa sao, bổn tọa chỉ đơn giản thêm vào một phân cảnh thôi mà. Hừ, để xem t đạo sĩ thốiấy còn dám không dắt lão tử đi dạo phố nữa không?”. Cho dù bị sặc đếnnhư vậy rồi, nàng còn tặc lưỡi:”Chà chà, nghe nói thịt trai phi tỏi cũng rất thơm ngon…”

Nụ cười trên khuôn mặt tao nhã của Thuần Vu Lâm vỡ vụn thành từngmảnh: “ … Thần nói thế này, bệ hạ, người thật sự cho rằng sáu tên đànông đó lãng phí công sức bắt người về đây…. Chỉ để làm món thịt trai phi tỏi thôi ư?”.

Hà Bạng cuối cùng cũng mở hé hai mảnh vỏ ra, hỏi: “ Là sao?”

Thuần Vu Lâm ôm nàng ra khỏi đống tỏi phi, đặt vào trong chiếc nồilớn cọ rửa, nhưng vị tỏi quả thực quá nồng, cọ rửa mãi mà vẫn không hết.

Thuần Vu Lâm cau mày, mãi sau mới nói:” Bệ hạ, thần nhất định phảinghiêm túc nói cho người biết, nếu cứ tiếp tục cái đà ăn uống như thếnày, vỏ trai của người sẽ bị chật đấy…”.

Hang đá vào ban đêm yên tĩnh vô cùng, mấy gã đàn ông kia như bị đóngcọc đứng nguyên trên mặt đất. Hà Bạng dựa vào người Thuần Vu Lâm, lườibiếng duỗi lưng. Nàng hễ ăn no là buồn ngủ, liền ngáp một cái.

Năm ngón tay thon dài sạch sẽ của Thuần Vu Lâm nhẹ nhàng xoa ấn lênbờ vai Hà Bạng, bờ môi lướt qua thùy tai tinh tế, nụ cười khuynhthành:”Bệ hạ,… Lẽ nào người không hiếu kì rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì sao?”.

Hà Bạng ngồi trên lưng một tên đàn ông nhưng vẫn cảm thấy rất khóchịu, không suy nghĩ nhiều liền biến về hình dạng con trai nằm gọn trong lòng Thuần Vu Lâm, cả người nàng tỏa ra toàn mùi thịt trai phi tỏi,hỏi:”Chúng muốn làm gì?”.

“Không làm gì cả!”. Thuần Vu Lâm trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát!

Tướng ngủ của Hà Bạng rất xấu, lại thường xuyên chảy nước miếng,Thuần Vu Lâm thật tình chẳng muốn chung hưởng cái hình thức hoạn nạn này cũng với nàng chút nào, đánh rút ra một chiếc khăn lụa vi cá che khe hở giữa hai vỏ trai lại. ước chừng khoảng hai khắc sau, Hà Bạng vốn đangngủ nước miếng nhỏ tong tong, lại bất ngờ lên tiếng:”Dung Trần Tử đếnrồi, ngươi đi đi”.

Thuần Vu Lâm tuân lệnh, rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên lưng tên đàn ônglúc trước, toan bước ra ngoài, thì bỗng nhiên nàng liền hóa lại thànhhình người, bàn tay trắng trẻo giơ lên, một dải nước màu lam sẫm dậpdềnh lan ra khắp bốn phía, trước mắt Thuần Vu Lâm tối sầm, phút chốc đãthấy mình ở cách xa đến hơn mười dặm.

Độn thủy!

Thuật Độn thủy là một pháp thuật thuộc mệnh thủy, ở vùng có đủ nướcthì có thể đi xa đến ngàn dặm, nhưng khi thực hiện ở trên đất liền thìuy lực sẽ giảm đi đáng kể. Người thực hiện thuật này thường phải tự tạora một vùng nước, như vậy mới có thể đi qua mà không bị cản trở. Nhưngnội tu thuộc mệnh thủy có thể ở trên đất liền bất ngờ tùy hứng độn đượchơn mười dặm, e rằng ở Đông Hải cũng không có được mấy người.

Thuần Vu Lâm nhanh nhẹn bước đi, trong lòng đương nhiên hiểu rõ –Chẳng trách Đông Hải Long Vương đồng ý phong nàng ấy làm Hải hoàng, mắtkhông thấy thì tâm khỏi phiền.

Hắn cũng không rõ về lai lịch của Hà Bạng lắm. hắn vốn là một con cáchép vàng có linh khí sống ở sông Gia Lăng, một ngày nọ tai họa từ trêntrời rơi xuống, bị mắc vào lưới của dân chai rồi bị kéo lên thuyền. Maythay trong lưới còn có một con trai là nàng lúc ấy đang ngủ rất say,nước miếng chảy đầm đìa khắp nơi. Sau khi tỉnh giấc nàng bảo ông lãođánh cá quay về hỏi thử bà vợ xem có phải muốn một cái chậu gỗ chắc chắn hơn không. Kết quả nàng vừa mở miệng ra nói thì ông lão đánh cá liềnhét toáng lên rồi nhảy tùm xuống sông bỏ chạy.

Cô nàng này buồn chán vô vị, liền kẹp ngay con cá chép vàng rất cólinh khí vào giữa hai vỏ trai, rồi dông thẳng ra biển. Tuy nàng luônkhăng khăng nói rằng lúc đó chỉ muốn mang theo một món quà làm kỉ niệmcủa đất liền, nhưng Thuần Vu Lâm vẫn luôn tin chắc rằng cô nàng tham ănnày mang hắn theo chỉ để làm thanh lương khô dự trữ mà thôi. Bởi mộtlần, hắn tình cờ phát hiện, cô nàng đang nghiên cứu món cá chép kho tộ…

Biết không thể nói chuyện đạo lý với cô nàng tham ăn này được, hắnliền sửa nhà trước khi trời còn chưa mưa, suốt một thời gian dài khôngăn không uống, kiên trì với chế độ giảm béo tới độ chỉ còn da bọc xương. Cuối cùng, một tối, cô nàng sờ vào chân thân của hắn, khuôn mặt tràntrề thất vọng – Chỉ toàn là vẩy cá, chẳng có gì ăn được cả… Từ đó liềnđặt cho hắn một cái tên – Thuần Ngư Lân…. [1]

[1] Thuần Ngư Lân nghĩa là toàn vẩy cá.

Sau đó, Đông Hải chiêu an nàng để làm Hải hoàng, phải trình danh sách các quan viên, cô nàng này hóa ra cũng biết cái tên mình đặt cho viênquan Đại tư tế quả thật quá mất mặt, liền vung bút lên, sửa thành mộtcái tên đồng âm – Thuần Vu Lâm.

Thuần Vu Lâm từ từ bước ra biển, còn Hà Bạng thì lại biến về hìnhdáng con người. Sáu gã đàn ông bỗng nhiên lấy lại được thần trí, thấy mĩ nữ ngây thơ xinh đẹp tựa nụ hoa trắng đang ngồi trên phiến đá, trongbụng mấy gã vai u thịt bắp lại nảy sinh cảm giác sợ hãi mơ hồ.

“Lão đại, ả này có vẻ gì đó rất kì dị”. Mấy gã bắt đầu chụm đầu ghếtai to nhỏ. Bọn chúng hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra lúctrước, giống như một giấc mơ không có nội dung. Nhưng trong hang có mộtchiếc nồi đang bốc khói nghi ngút, còn có ớt xanh, tỏi phi, cả vụn bánhngọt vương vãi khắp nơi nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tên lão đại cầm đầu dường như đang suy nghĩ:”Con mẹ nhà nó chứ, để xem ả này kì dị đến mức nào! Các huynh đệ, lên!”.

Hà Bạng cũng có phần hiếu kì – Đám người các ngươi rốt cuộc bắt lão tử tới đây làm gì…?

Mấy tên đàn ông dè dặt cẩn thận bước đến gần nàng, chung quy lại cũng là bị sắc đẹp nữ nhân làm cho mờ mắt. Tên cầm đầu vươn tay sờ sờ vàođôi má mềm mịn đến độ khẽ thổi là tan của Hà Bạng, thấy không có gì kìlạ, lập tức bạo gan hơn hẳn, thè cái đầu lưỡi đen thui ra liếm lấy thủytai mềm mịn ấm áp của nàng.

Lông mày Hà Bạng lập tức dựng đứng cả lên – Thuần Vu Lâm thối, cònnói bọn chúng không muốn ăn thịt bổn tọa! Lưỡi vươn dài thế kia cơ mà!Để xem lúc trở về bổn tọa có nhổ sạch đống vẩy trên người ngươi không!

Nàng loay hoay né tránh, sáu tên đó đời nào chịu tha, lập tức vâylại. Đúng lúc đó, Dung Trần Tử theo dấu hạc giấy bước vào trong hang,lập tức nhìn thấy cảnh ấy. Thanh Tố đi theo sau lung hắn, từ xa cũng cảm nhận được cơn tức giận của hắn. hắn lấy phất trần, đánh cho mấy tên này một trận đến mức kêu cha gọi mẹ, liên mồm kêu đạo gia tha mạng.

Hà Bạng giống như một chú bướm bổ nhào vào lòng hắn: “Dung Trần Tử,sao bây giờ ngươi mới tới! Bọn chúng muốn ăn thịt ta!”. Nàng đưa tay chỉ vào đống bằng chứng thuyết phục nhất là nồi sắt cùng đống ỏi phi và ớtxanh bên trong: “ Ngươi nhìn, ngươi nhìn đi. Bọn chúng còn chuẩn bị cảnguyên liệu sẵn rồi đây này!”. Sau đó nàng chỉ tay vào tên cầm đầu nóitiếp:”Tên đó còn định cắn tai ta nữa!”.

Nhuyễn ngọc ôn hương, băng cơ ngọc cốt trong lòng tản ra mùi vị tỏiphi nồng nàn không bay đi được, khiến cơn giận và sự mệt mỏi của DungTrần Tử tan biến. hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt bừng bừng phẫn nộ củaHà Bạng, rồi đột nhiên cốc mạnh lên đầu nàng một cái – không phải aicũng chỉ biết đến mỗi ăn như nàng đâu.

Ra khỏi hang đá, bầu trời đầy ắp những vì sao lung linh tỏa sáng.

Dung Trần Tử lệnh cho Thanh Tố và Thanh Linh áp giải sáu tên này lênquan nha, hi vọng có thể tìm được những cô gái khác đã bị bọn chúng bắtcóc. hắn ôm Hà Bạng bước đi trên con đường đất vùng ngoại ô, gió đêm mát mẻ thổi bay mái tóc mây đen mượt như tơ của nàng, trong không khíthoang thoảng hương thơm của hoa quế vàng, còn cả mủi tỏi phi đậm đàtrên người nàng nữa.

Dung Trần Tử thở dài, hắn dùng Tiên hạc tầm tung để tìm nàng cả nửangày trời, quả thật vô cùng mệt mỏi, giờ ôm được người trong tay, hắn đã an tâm.

“Lão đạo sĩ…”. Hai tay Hà Bạng vòng qua ôm lấy cổ hắn, thanh âm vừa yêu kiều vừa lảnh lót.

Dung Trần Tử khẽ trả lời: “Ừ?”.

“trên người ngươi có mùi gì kì vậy, khó ngửi chết đi được!”.

Dung Trần Tử lại thở dài, đặt nàng xuống, rút phất trần ở trên lưngra, rồi vẽ một vòng tròn trên mặt đất, đường kính hơn một trượng, miệngkhông ngừng lầm rầm khẩu quyết. Trong nháy mắt, từ vòng tròn tỏa ra mộtthứ ánh sáng lấp lánh, rồi biến thành một vũng nước xanh trong! DungTrần Tử biến Hà Bạng về chân thân rồi thả vào đó, tiện tay nhón một ítđất bùn, rồi lại bấm tay niệm chú, dùng thứ đất mềm đó chà rửa hai vỏtrai cho nàng, lát sau mùi hương kì dị trên người Hà Bạng đã hoàn toànbiến mất, giờ phảng phất vị bạc hà mát dịu.

Hà Bạng rất hiếm khi nhìn thấy đạo thuật chính tong, mắt lóng lánhvui vẻ: “ Oa oa, lão đạo sĩ, ngươi thật lợi hại!”. Nàng sán lại DungTrần Tử, cọ cọ vỏ trai vào người hắn tỏ ý lấy lòng: “ Lão đạo sĩ, ngươicó thể hóa ra hải sâm kho hành lá [1] không….?”.

[1] Hải sâm kho hành lá là món ăn nổi tiếng của phương Bắc, có nguồngốc từ vùng Sơn Đông, nguyên liệu chính là hải sâm tươi ngon, mềm vàhành lá thơm, là một trong Cổ kim bát trân – một trong tám loại thức ăntrân quý từ xưa đến nay.

Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, cũng hết cách với nàng, đành nói:”đi thôi, dẫn người đi ăn món gì đó”.

Nơi này cách trấn Lăng Hà khá xa, mỗi người đều có cách đi đườngriêng, nếu sở trường của Hà Bạng là Độn thủy, thì cách của đạo gia cũngvô cùng đa dạng phong phú, ngự kiếm, đạp mây, ngồi …., xa ngàn dặm haygần trong gang tấc, đều vô cùng tiện lợi. Nhưng để tránh quấy nhiễu đếnnhân gian thế tục, và cũng để Hà Bạng được ngắm nhìn phố chợ náo nhiệt,Dung Trần Tử liền gấp một con ngựa bằng giấy, gấp xong, hắn khẽ niệmchú, nháy mắt một con bạch mã tung vó hí vang, oai phong lẫm liệt đãxuất hiện. Hà Bạng vui mừng hí hửng: “Oa oa, lão đạo sĩ, ngươi có thểgấp được lừa không?”.

Dung Trần Tử không thèm để ý, liền kéo nàng lên ngựa, tuấn mã phi như bay, lúc sau đã đến một nhà trọ trong tiểu trấn. một tên tiểu nhị rađón khách, nhìn thấy một người xuất gia mũ ão trâm cài chỉnh tề đang nắm tay một cô gái dung mạo xinh đẹp, không khỏi nhìn thêm một chút. DungTrần Tử có phần lúng túng, nhưng vẫn nắm chặt tay Hà Bạng bước thẳng vào một căn phòng yên tĩnh.

Lúc trước Hà Bạng đã ăn không ít thức ăn, giờ sao có thể thấy đóiđược nữa, nhưng nàng vẫn nhớ đến con lừa: “Oa oa, lão đạo sĩ, ngươi gấpmột con lừa đi…”

Dung Trần Tử không thể giải thích cho nàng cách gấp con lừa,vòng vomãi, cuối cùng cô nàng cũng nói thật: “À …Ta nghe nói ở đây có món thịtlừa nướng [2]…..”

[2] Thịt lừa nướng là món ăn vặt nổi tiếng thịnh hành ở khu vực phíaBắc, bắt nguồn từ tỉnh Hà Bắc thành phố Bảo Định, thịt lừa béo nhưngkhông hề ngấy, vị rất thơm ngon.

Dung Trần Tử cảm thấy vô cùng bi ai….

Hắn nhấp ngón tay vào nước, rồi dùng giấy bản hóa một lá bùa rồi nói: “Tự mình gấp đi.”

Hà Bạng cảm thấy rất mới lạ, thậm chí ngay cả khi tiểu nhị mang vàotới mười loại bánh ngọt cũng không thể thu hút được toàn bộ sự chú ý của nàng. Nàng cầm lá bùa ngắm nghía dưới ánh sáng cây nến, cuối cùng vuivẻ phấn khích ra tay gấp một con lừa.

Hồi lâu sau, một cái con lừa giấy mới tinh ra lò. Dung Trần Tử khẽthổi một hơi, con lừa giấy quả nhiên biến thành một con…tai nhọn, mõmchuột, bụng phệ, đuôi dài, Dung Trần Tử ngó nghiêng xem kĩ một lượt,trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Đây…là con lừa?”.

Hà Bạng đắc ýhế nào? Giống không? Lúc ở trên sông Gia Lăng ta đã từng gặp rồi, ha ha ha! Mang xuống bếp làm món thịt lừa nướng thôi, oa oaoa…..”

Nàng tung tăng chạy xuống lầu, Dung Trần Tử lấy tay day day trán:“Trí nhớ của người cũng thật là tốt… Đừng có ăn coi chừng trúng độcđấy…”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ một lát sau nghe thấy tiếng hét chói tai của tên tiểu nhị: “Oái! Ma thú ở đâu đến thế này….”

Khi Diệp Điềm tìm đến, thì Hà Bạng đang bận ăn món thịt ma thú nướngcủa nàng, Diệp Điềm ngồi xuống cạnh Dung Trần Tử, rút ra một chiếc khănlụa định lau mồ hôi cho hắn, nhưng lại ngại ngùng xấu hổ, đành đưa chiếc khăn tay ra, rồi nói: “Sư ca, tìm nàng ta cả đêm, huynh cũng mệt rồi,quay về nghỉ ngơi thôi.”

Dung Trần Tử nhận chiếc khăn, khẽ gật đầu rồi nói: “Đợi nàng ấy ăn xong đã.”

Diệp Điềm liền bĩu môi: “Vấn đề là nàng ta mà bắt đầu ăn thì đến bao giờ mới xong?”.

Cuối cùng thì Dung Trần Tử cũng suy nghĩ đến vấn đề này, hắn xoa xoađầu Hà Bạng: “Bảo tiểu nhị gói món thịt ma thú nướng, mang về ăn tiếpđược không?”.

Thật ra Hà Bạng cũng không đói lắm, nàng chỉ tham ăn thôi, nên trảlời: “Cũng được!” Tiểu nhị đang gói chỗ thịt ma thú nướng, thì Hà Bạnglại có chuyện: “Tri Quan, ta khát.”

Dung Trần Tử còn chưa trả lời, tên tiểu nhị đã mở miệng. Liếc thấyDung Trần Tử là người chi tiêu rất ào phóng, không đắn đo chuyện đắt rẻ, hắn bèn nói: “Chỗ chúng tôi có loại rượu Ngọc Du chính tông nhất ở đây, rất thích hợp với phụ nữ, tiểu nương tử có muốn uống thử không?”.

Dung Trần Tử khẽ cau mày: “không được uống rượu.”

Hà Bạng đâu dễ nghe lời như vậy, lập tức hỏi tiểu nhỉ: “có ngon không?”.

Tiểu nhị lẽ nào lại trả lời theo ý khác, lập tức hưởng ứng: “Đươngnhiên rồi. Ngọc Du được ủ theo cách bí truyền của hậu triều Lưu Tống,rượu vào đến miệng mùi vị thơm ngon tinh khiết, là loại mĩ tửu nổi tiếng ở chỗ chúng tôi đấy!”.

Hai mắt Hà Bạng sáng lấp lánh nhìn về phía Dung Trần Tử: “Tri Quan”.

Âm cuối xoắn xuýt thành ba khúc, Dung Trần Tử đành lắc đầu thở dài: “một bình rượu Ngọc Du.”

Tiểu nhị vui vẻ đáp: “Có ngay, xin khách quan chờ một lát!”.

Diệp Điềm trông thấy cảnh đấy, đáy mắt như bốc hỏa: “Sư ca, huynh không thể cứ chiều theo ý nàng ta mãi như vậy được!”.

Nhưng Hà Bạng lại mặt mày tươi tắn, nhào thẳng vào lòng Dung Trần Tử, không để cho hắn kịp thanh minh giải thích liền nâng cằm hắn lên cưngnựng liền mấy cái. Dung Trần Tử né không kịp, nhất thời sắc mặt đỏ bừng: “Đừng nghịch!”.

Chỉ là, trong giọng nói có ba phần nghiêm túc, bảy phần dung túng, làm gì còn chỗ cho nửa phần răn đe?

Diệp Điềm chỉ biết giậm chân thình thịch.

Lát sau, rượu được mang lên. Hà Bạng cảm thấy rất phấn khích – cônàng này ở dưới sông dưới biển quá lâu, chưa được uống rượu bao giờ.Nàng cầm lấy bình rượu làm bằng sứ vỏ trứng [3] màu trắng trong suốttrên khay của tên tiểu nhị . Ừng ực ừng ực uống hết nửa bình như uốngnước lã.

[3] Sứ vỏ trứng được xem như đỉnh cao nghệ thuật của ngành gốm sứ vìkhả năng thành công khi tạo ra được sản phẩm là vô cùng thấp. Đặc điểmcủa loại sứ này là mỏng tựa vỏ trứng, khả năng truyền dẫn ánh sáng cựctốt, màu sắc hoa văn vô cùng tinh tế.

Dung Trần Tử vội vàng giằng lại: “Uống chậm thôi.”

Ngược lại khuôn mặt tiểu nhị đầy vẻ mong chờ: “Tiểu nương tử cảm thấy hương vị thế nào?”.

Hà Bạng chép miệng mấy cái, khuôn mặt bạch ngọc ửng hồng lên giốngnhư đóa hoa đào nở vào tháng ba, ánh mắt sóng sánh tựa hồ nước tiếtxuân: “À …chẳng nếm ra mùi vị gì cả.” Nàng dựa vào người Dung Trần Tử,giọng nói như đang thì thầm, “Tri Quan, chúng ta quay về thôi, ta buồnngủ.”

Dung Trần Tử thấp giọng đồng ý, đang muốn đứng dậy, thì cả người nàng ngã vào lòng hắn – Nàng đã xỉu.

Hắn nhất thời khóc dở mếu dở: “Giờ thì hay rồi, thành trai say.”

Khuôn mặt nóng bừng của Hà Bạng dụi dụi vào ngực hắn, nàng vốn dĩ đãsay đến mơ màng, nhưng vẫn nghe được từ then chốt, còn hỏi: “Trai….Traisay ăn ngon không….?”.

Dung Trần Tử vỗ vỗ đầu nàng, nhìn nàng , khi say nàng xinh đẹp tựanhư một đóa hải đường thấm đẫm sương mai, bậc quân tử ngay thẳng chínhtrực cuối cùng cũng thoáng nảy sinh vài phần nhi nữ tình trường.

Trước giờ, Diệp Điềm chưa bao giờ nhìn thấy kiểu ánh mắt giống vậy,hoàn toàn không hề giống với sự ấm áp của hắn đối với mình khi xưa. Dung Trần Tử ôm lấy Hà Bạng đi về trước, Diệp Điềm siết chặt hai nắm tay,khiến móng tay đâm cả vào lòng bàn tay.

Thanh Tố và Thanh Linh đã quay về Thu Vân Uyển từ trước, thấy vậy vội nấu một ít nước tắm bỏ thêm hương liệu, còn chuẩn bị cả thuốc dã rượunữa. Nhưng Dung Trần Tử xua cả hai đi ngủ, Hà Bạng đã say bí tỉ, hắnthực sự không yên tâm để nàng ngủ một mình một phòng, liền bất chấp sựngăn cản của Diệp Điềm, bế thẳng nàng về phòng mình.

Bận rộn đến quá nửa đêm, Dung Trần Tử thật sự có phần mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn cọ rửa sạch sẽ cho Hà Bạng. Sợ nàng ở bên trong vỏ bức bốikhó chịu, nên hắn biến nàng về hình dạng con người rồi ôm lên giườngngủ. Bản thân hắn đã chạy đi chạy lại suốt cả ngày, bụi bặm đầy người,nên cũng tắm rửa kì cọ kỹ càng luôn thể.

Đến khi mọi việc xong xuôi, thì cũng đã gần canh tư.

Hắn nằm xuống cạnh Hà Bạng. Nàng giống như con rắn nước cuốn quanh,cả người bổ nhào lên người hắn, nói năng mơ mơ màng màng: “Tri Quan, tamuốn ngủ cùng với ngươi!”.

Tay trái Dung Trần Tử giữ chặt lấy tay phải của nàng, khiến cả người nàng nằm hẳn trên ngực hắn: “Ừ.”

Hai tay Hà Bạng cọ cọ, mũi chạm mũi nhìn Dung Trần Tử chăm chú. DungTrần Tử vốn có một cái mũi cao và đôi mắt sâu, khuôn mặt có phần xươnggầy, nàng nhìn rất lâu, rồi đột nhiên cúi xuống nhẹ nhàng liếm hắn. Từchóp mũi đến sống mũi, sau đó lại đến trán. Dung Trần Tử khẽ nhắm mắtlại, cái lưỡi nhỏ linh hoạt như lưỡi mèo, khiến trái tim bình yên phẳnglặng của hắn đột nhiên gợn sóng lăn tăn.

Nhưng chỉ thoáng chốc hắn đã bình tĩnh tập trung, giữ vững tâm tríđược ngay. Nàng đã uống quá nhiều rồi, lúc này làm thì sẽ không tốt chonàng chút nào.

Hà Bạng mơ mơ màng màng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất – thơm quá, muốncắn một miếng ….nước miếng của nàng lại chảy ra dào dạt rồi: “Tri Quan,người thật sự rất thơm. Còn thơm ngon hơn cả hải sâm kho hành lá nữa…..”

Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu: “Bột củ sen viên ngon hay hải sâm kho hành lá ngon?”.

Hà Bạng không hề do dự lấy một giây: “Hải sâm!”.

Dung Trần Tử xoa xoa đầu nàng: “Vô lượng Phật, rốt cuộc bần đạo có chiến thắng được bột củ sen viên không?”.

Nghĩ đến đây, hắn lại thở dài, nếu như món hải sâm kho hành lá gặp chín mươi tám viên bột củ sen, thì có khi vẫn thua……