Thịt Thần Tiên

Chương 14: Tiếc rằng duyên trần dễ đứt



Duyên nở duyên tàn, duyên mỏng duyên sâu, không phải là thứ chúng ta có thể khống chế được.

Thứ chúng ta có thể làm chính là khi gặp được nhân duyên hãy trân trọng từng khoảng khắc ngắn ngủi được ở bên nhau.

Sáng hôm sau, như thường lệ Hà Bạng ngủ đến khi mặt trời lên tận quába ngọn sào mới dậy. Dung Trần Tử thì đã bị dân trong trấn mời đến thămbệnh từ sáng sớm, rồi mới quay về ăn sáng cùng nàng. trên người nàng mặc bộ váy áo màu trắng ngọc, cổ hở rất sâu, Dung Trần Tử liền lôi vềchoàng thêm một chiếc khăn, rồi mới cho phép ra khỏi cửa.

Trấn Lăng Hà vừa sống sót sau kiếp nạn nên đường phố vô cùng sạch sẽ, cây cối bên đường trổ cành thêm lá tươi non mơn mởn. Dung Trần Tử sánhvai đi bên cạnh nàng, Thanh Huyền, Thanh Tố lưng đeo tay nải đi phíasau. Bóng của bốn người dưới ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng kéo dài,Hà Bạng men theo khe rãnh giữa những phiến đá xanh nhảy qua các ô đáhỏi: “Tri quan, chúng ta đi đâu đây?”.

Giọng Dung Trần Tử dịu dàng: “Sắp đến rồi”. Rẽ qua hai con hẻm nhỏ,đến gần một nhà dân, Hà Bạng nghiêng đầu đánh giá: “Quen quá”.

Dung Trần Tử gõ cửa, người ra mở cửa là vợ của Dư Trụ Sinh, bọn họcũng dậy rất sớm, giờ cả gia đình đang ăn sáng. Nhìn thấy cả đoàn ngườiDung Trần Tử, Dư Trụ Sinh hoảng quá không biết nên làm thế nào cho phải: “Tri quan, sao ngài lại tới đây? Nhanh nhanh vào nhà ngồi đi”.

Dung Trần Tử cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp dẫn Hà Bạng đếnchuồng lợn của nhà lão Dư. Đám lợn nhà ông ta còn ăn sáng sớm hơn cảchủ, lúc này con nào con nấy đều đang ngủ, chỉ có thức ăn ở máng của con lợn nái màu đen ở ngăn chuồng cuối là vẫn còn thừa đến hơn phân nửa.

Người à họ Dư cũng không biết rốt cuộc con lợn nái này có vấn đề gì,mấy ngày nay họ bàn nhau định đem bán nó cho mấy tay lái buôn. Hà Bạngđứng trước chuồng nhìn ngắm hồi lâu, con lợn đã đói đến mức chỉ còn thoi thóp thở, nó gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, những vết thương cũ vàvết thương mới lẫn lộn khó phân biệt. Giờ nó đang lặng lẽ nằm trên đốngrơm ẩm ướt, thậm chí chẳng có vẻ gì là giống như đang còn sống. Cuốicùng, Hà Bạng cũng nhớ ra tại sao nơi này lại quen đến vậy.

“Lưu Tẩm Phương”. Nàng nhẹ nhàng gọi ra cái tên này, giọng nói dịudàng vô hại như của một con mèo con, giống như tình cờ gặp một cố nhânbên đường, nên uể oải lên tiếng chào hỏi mấy câu. Nhưng con lợn lại độtnhiên trở nên run rẩy, không biết nó lấy sức lực ở đâu mà bỗng nhổm hẳnlên, điên cuồng lao đi tìm nơi phát ra giọng nói đó, lệ trong đôi mắt đã bị nếp nhăn che mất một nửa, rơi xuống lã chã.

Hà Bạng duỗi tay ra muốn xoa xoa đầu nó, nhưng lại ngại vì nó bẩn,cuối cùng nàng nắm tay Thanh Huyền xoa xoa lên đầu con lợn: “Ngươi vẫn ở chỗ này à?”.

Con lợn run rẩy như một chiếc lá rụng, nó không dám tránh bàn tay của Thanh Huyền, nhưng cũng không dám lại gần Hà Bạng sợ chọc cho nàngkhông vui, nên đành đứng nguyên một chỗ, nước mắt tuôn mãi không thôi.

Hà Bạng ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, rồi thở dài: “Nơi này… ít nhiều có hơi tồi tàn, thiên kim tiểu thư ở không quen, ta cũng có thểhiểu được phần nào. Nhưng ngươi cứ cố gắng thích nghi một thời gian đi, ở lâu rồi sẽ quen thôi”.Con lợn sao có thể chấp nhận những lời đó được,nhưng trái với dự đoán của mọi người, nó đã quỳ xuống trước mặt Hà Bạng. một con lợn quỳ, tư thế đúng là có hơi kì quặc, nhưng không một ai lêntiếng cả. Trong đôi mắt của nó máu và lệ hòa vào nhau rơi xuống.

Hà Bạng lúc này mới lười biếng nói: “Sau khi Thuần Vu Lâm không cònnữa, chẳng có ai ở bên cạnh chăm sóc ta cả, ta thật sự cảm thấy khôngquen. Ta muốn tìm một nô bộc ngoan ngoãn một chút, nhanh nhẹn một chút,chỉ là Lưu tiểu thư thân thể ngà vàng, sợ rằng không làm được công việccủa người hầu”.

Con lợn dường như nắm được cọng rơm cuối cùng, nó liều mạng lao đếntrước mặt Hà Bạng, ra sức kêu những tiếng kêu trầm thấp. Hà Bạng nghiêng đầu nghe một hồi, cuối cùng cũng không biết nàng lấy đâu ra một con ốcbiển, tay phải bấm niệm khẩu quyết, cả người con lợn tỏa ra ánh sánggiống như có hàng chục ngôi sao, rồi từ từ nhập vào bên trong con ốc.Xong xuôi Dung Trần Tử dắt nàng đi, lúc sắp đi còn trấn an cả nhà lãoDư, rồi đền tiền cho mười một con lợn nhà lão.

Về đến khách quán, Hà Bạng phá lệ không ngủ. Nàng dốc hết những bảobối vốn không còn nhiều nhặn gì trong vỏ trai của mình ra, xẻ ngọc làmxương cốt, dùng nước làm cơ thịt, tạo ra thân thể của một thiếu nữ. Dung Trần Tử đứng bên nhìn dở khóc dở cười – Hiếm có khi nào thấy nàng tỉ mỉ đến thế.

Hà Bạng nhào nặn hồn phách Lưu Tẩm Phương vào bên trong cơ thể đó,nhưng nàng cũng nói trước: “Bắt đầu từ hôm nay, quan hệ giữa ta và ngươi là chủ – tớ, thời hạn là năm trăm năm, trong năm trăm năm này, tênngươi sẽ là Ngọc Cốt. Ta cũng không có nghĩa vụ phải cứu ngươi khôngcông, vì thế nếu sau này ta không vừa lòng, thì ngươi đến từ chỗ nào sẽđược trả lại về chỗ ấy”.

Lưu Tẩm Phương của bây giờ lẽ nào còn giống với nàng tiểu thư của Lưu gia luôn dè dặt ảo tưởng? Nàng ta quỳ phục xuống trước mặt Hà Bạng,thân hình run rẩy, tay chân vẫn chưa thể phối hợp được với nhau, tronglúc lo lắng còn nói không nên lời.

Hà Bạng bắt đầu giao nhiệm vụ: “Kiểm kê những vật phẩm ta mang theobên mình, làm tất cả những việc mà một kẻ hầu người hạ phải làm. Chongươi thời gian nửa ngày để thích ứng với cơ thể hiện tại”.

Lưu Tẩm Phương cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng không được, cuối cùngThanh Huyền thấy nàng ta đáng thương, liền nhẹ nhàng đỡ lấy. Nàng tađứng lên nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, Dung Trần Tử lắc đầu thở dài:“Dù sao nàng ta cũng chỉ là một đứa trẻ, nàng hãy bao dung một chút đi”.

Hà Bạng vừa xẻ ngọc suốt nửa ngày, thật sự rất mệt, nàng vươn vaitrợn trừng hai mắt lên, nói: “Người ta cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưngsao không thấy ngươi bao dung với người ta!”.

Dung Trần Tử nhất thời câm nín. trên thực tế, Lưu Tẩm Phương – cũngchính là Ngọc Cốt của hiện tại – không chờ đến ngày thứ hai đã thực hiện nhiệm vụ của mình. Nàng mất một canh giờ để thích ứng với hình hài mới, lời của Hà Bạng nàng không dám không tin, nàng thật sự rất sợ sẽ phảiquay lại quãng thời gian khủng khiếp và đầy tuyệt vọng trước đây.

Buổi chiều, nàng phân loại sắp xếp tất cả quần áo, đồ chơi của HàBạng thật cẩn thận. Hà Bạng tuy lười biếng, nhưng lại thích sạch sẽ.Quần áo trong ngày nhất định phải giặt giũ thơm tho, nhất là trên quầnáo không được trang trí thứ gì có chất liệu quá cứng, những đồ thêu bằng tơ vàng sợi bạc cũng không được. Tiếp theo là phải có tay nghề nấunướng, làm được nhiều món ăn ngon, nếu khiến nàng ấy vui thì sẽ dễ dànghơn nhiều.

Ngọc Cốt cẩn thận dè dặt đến nhờ Thanh Huyền và Thanh Tố chỉ bảo về tập tính sinh hoạt của Hà Bạng.

Thời gian chính là lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ mài mòn đi mọi góc cạnhsắc nhọn nhất trên thế gian này. Liên tiếp mấy ngày sau là những buổipháp hội cầu phúc ở trấn Lăng Hà. Để chúc mừng cuộc sống mới, ngoại trừcó cao đạo luận kinh giảng pháp ra, trưởng trấn còn tổ chức rất nhiềunhững tiết mục giải trí dân gian, như dùng ngực đánh vỡ đá, dùng yết hầu đẩy cong thanh thép, há miệng nuốt than cháy… Đương nhiên, cũng khôngthể thiếu những kẻ bán những viên thuốc kim cương tăng lực để góp vui.Quang cảnh lúc này vô cùng náo nhiệt.

Buổi tối, Hà Bạng đang ăn món mực nướng do Ngọc Cốt làm, thì độtnhiên có vài người ăn mặc theo lối Đạo tông bước vào khách quán. Nhữngngười này y phục nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm trang. Còn có một ông lãorâu bạc trắng, vừa nhìn đã biết là một nhân vật rất có máu mặt trong Đạo tông. Bọn họ nhìn thấy Hà Bạng cũng sững người ra một lúc. Cuối cùngThanh Huyền đứng ra tiếp đón: “Vu Diễm chân nhân, sao ngài lại tớiđây?”.

Người đến chính là Vu Diễm chân nhân của Chính Nhất Đạo, địa vị củaông ta trong Đạo tông rất được tôn trọng, nay đột nhiên xuất hiện, thiết nghĩ đã có chuyện lớn xảy ra. Vu Diễm chân nhân nhìn Hà Bạng một lượt,nhíu mày, hỏi: “Sư phụ của ngươi đâu?”.

Thanh Huyền vội vàng mời mọi người vào phòng khách, tự khắc có nô bộc dâng trà lên. hắn cung kính đứng hầu bên cạnh, nói: “Bẩm chân nhân, gần đây gia sư chủ trì pháp hội cầu phúc cho trấn Lăng Hà, nên giờ đang tắm rửa thay quần áo ạ”.

Vu Diễm chân nhân hơi gật đầu. Ông ta là huynh đệ kết nghĩa của TửTâm đạo trưởng, sư phụ của Dung Trần Tử, nên thái độ đối với Dung TrầnTử cũng tự cho là bậc tiền bối, lời nói cũng không giấu vẻ trách cứ: “đã chủ trì pháp hội, tại sao còn dẫn cả nữ quyến theo?”.

Thanh Huyền mồ hôi vã ra đầy đầu, nhủ thầm sư phụ cũng không muốnmang đi, nhưng không mang thì không đi được… Dung Trần Tử nghe nói VuDiễm chân nhân tới, vội vàng sửa sang quần áo rồi ra đón. Vu Diễm chânnhân vừa nhìn thấy hắn, lập tức giáo huấn cho một bài: “Ngươi vốn làngười trầm ổn cẩn trọng, nhưng giờ làm việc càng lúc càng hoang đường.Ngươi không sợ miệng lưỡi người đời, nên cũng không muốn giữ lại chútthể diện cho Thanh Hư quan và Tử Tâm lão hữu nữa phải không?”. Dung Trần Tử đương nhiên hiểu ông đang ám chỉ chuyện gì, nhưng còn chưa kịp đáplời, thì Hà Bạng đã không vui, nói chen vào: “Cái lão đạo sĩ này thậtđúng là không biết nói đạo lí! Tại sao dẫn nữ quyến ra ngoài lại làchuyện hoang đường?”. Nàng chẳng màng đến chuyện vai vế, tôn ti trật tự, muốn cho Vu Diễm chân nhân phải đẹp mặt ngay tại trận: “Ông cũng là dophụ nữ sinh ra, nhưng lại coi thường phụ nữ, người xuất gia thì có thểbất hiếu sao?”. Vu Diễm chân nhân chưa từng bị ai đốp chát lại như vậybao giờ, lại còn ở trước mặt bao nhiêu người trong Đạo tông, nhất thờisắc mặt ông ta tái mét. Nhưng những lời của Hà Bạng mới chỉ là mở đầu,nàng nói tiếp: “Trong kinh gì gì đó có nói ‘Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như con chó gì đó’ [1]. Chúng ta đều là chó, vậy thì hàcớ gì một con chó như ông, dựa vào đâu mà đòi coi thường một con chó như ta chứ?”.

[1] Nguyên văn là “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật thập ma cẩu”. Nghĩa là trời đất đối với vạn vật chí công vô tư, không hề có sự thiên tư,thiên vị. Cho nên đối với đất trời, không có loài nào tuyệt đối làtrọng, loài nào tuyệt đối là khinh, mà khinh trọng đều là tương đối, đều là tùy theo thời gian, không gian, nhu cầu, công dụng nhất thời. Y nhưcon chó cỏ trước khi hành lễ, thì được nâng niu, quý báu, sau khi hànhlễ rồi, thì bị vứt ra đường, cho mọi người chà đạp.

Vu Diễm chân nhân giận đến mức râu tóc dựng đứng, Dung Trần Tử vội vàng quát khẽ: “không được nói nữa!”.

Lúc ấy Hà Bạng mới hậm hực ngồi về chỗ, tiếp tục ăn mực nướng. DungTrần Tử đích thân rót trà cho Vu Diễm chân nhân: “Tiểu yêu hoang dã tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin chân nhân đừng trách”.

Vu Diễm chân nhân cũng không thể nổi cáu với hạng đàn bà con gáiđược, ông ta nhấp một ngụm trà, hừ lạnh một tiếng, nói: “Dạo gần đâysườn dốc Đại Phong cách phía bắc núi Trường Cương vài dặm có không ítthôn nữ bị mất tích, ta đã quan sát khí tượng, sợ là có yêu vật mượn tàkhí Minh xà ngày xưa gây ra. Để tránh lại mang đến tai họa cho thế gian, mới vội vàng dẫn người tới đây. Ngươi đã ở đây rồi, thì cùng ta đến đó. Hi vọng không phải Minh xà hồi sinh. Mấy năm gần đây nhân tài trong Đạo tông tiêu điều xơ xác, ta thật sự không muốn lại vì nhất đời khinh địch mà tổn hại đến đám hậu bối”.

Dung Trần Tử lập tức lệnh cho Thanh Huyền sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị xuất phát cùng Vu Diễm chân nhân.

Hà Bạng tung tăng chạy đến bên cạnh hắn, nàng cũng muốn đi cùng.Người trong Đạo tông tuy đã nghe nói về cái đỉnh khí này của Dung TrầnTử, nhưng những người thật sự được gặp thì không nhiều. Nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên là yêu kiều quyến rũ y như lời đồn, nên họ bấtgiác cũng nhìn ngắm thêm chút nữa.

Dung Trần Tử khẽ nghiêng người chắn hết tầm mắt mọi người, nhỏ giọng: “Lần này nàng không được đi, ngoan ngoãn ở lại đây. Ta sẽ về sớm thôi”.

Hà Bạng nghe xong liền mặc kệ, ôm chặt lấy cánh tay Dung Trần Tử giở trò: “Người ta muốn đi, muốn đi cơ!”.

Mọi người đứng đằng sau nào đã nhìn thấy cảnh tượng kì lạ như vậy bao giờ, nên không nhịn được bật cười. Dung Trần Tử khẽ giải thích chonàng: “Nếu con yêu vật này hút tinh thần hồn phách của các thiếu nữthật, thì nơi ấy nhất định rất kinh khủng. Nàng thân đàn bà con gái, đitheo làm gì?”.

Nhưng Hà Bạng đâu phải người biết nói lí lẽ như thế, liếc thấy DungTrần Tử thật sự không định cho mình đi, nàng liền ôm lấy cánh tay hắn,lệ lập tức dâng lên ngân ngấn trong hốc mắt: “Người ta muốn đi, muốn đicơ!”.

Dung Trần Tử thấy nói lí với nàng không xong, lại nhìn vẻ mặt mọingười xung quanh, liền ho khan một tiếng nói: “Được rồi, quay về phòngthay quần áo đi”. Lúc ấy Hà Bạng mới vui vẻ, reo lên một tiếng hoan hôrồi trở về phòng. Dung Trần Tử cũng theo sát sau đó, không màng đến vẻmặt của Vu Diễm chân nhân, nói: “Cảm phiền chư vị đợi cho một lát”.

Thanh Huyền dĩ nhiên lại bưng chút điểm tâm lên chiêu đãi.

Lúc quay về phòng, Ngọc Cốt đang rửa tay cho Hà Bạng. Dung Trần Tửkhẽ ra hiệu bằng mắt mấy cái, nàng ta liền cúi người lui ra ngoài. DungTrần Tử cài cửa lại thật cẩn thận, rồi lau mặt rửa tay cho Hà Bạng. Nàng vẫn còn đang băn khoăn: “Người ta phải mặc bộ quần áo nào đây? Ta cảmthấy bộ này cũng rất tốt mà”.

“Ừ”. Dung Trần Tử khẽ hôn lên trán nàng, tiện tay ôm nàng lên giường, Hà Bạng thuộc kiểu người quần áo mặc tận tay, nên lập tức dang rộng hai tay ra để hắn cởi áo tháo dây lưng. Dung Trần Tử đặt váy áo của nàngsang một bên, rồi bất ngờ áp người lên. Màn trướng rủ xuống, che lạicảnh bên trong.

Lần thứ nhất Hà Bạng vẫn còn tương đối hưởng thụ, nhưng đến lần thứhai nàng nhận ra mình bị trúng kế, liền khóc lóc ỉ ôi. Mấy ngày trướcDung Trần Tử học được mấy bí quyết trong thuật Phòng trung, giờ mới cóđất dụng võ, trêu chọc thêm hai ba lần nữa khiến nàng lại hưng phấn lên, lúc ấy hắn mới hài lòng. Rất lâu sau, khi Dung Trần Tử sửa sang lạiquần áo rời giường, thì Hà Bạng vẫn còn nức nở: “Người ta cũng muốn đi”.

Dung Trần Tử buộc lại dây áo, giọng nói dịu dàng: “Ừ, vậy thì dậy thay quần áo đi”.

Hà Bạng không đáp, Dung Trần Tử quần áo chỉnh tề cúi người xuốngnhìn, hóa ra nàng đã ngủ say rồi. Dung nhan lúc ngủ của nàng thật sự quá an tĩnh xinh đẹp, Dung Trần Tử bất giác liền hôn nhẹ lên trán nàng mộtcái, khẽ thở phào gọi Ngọc Cốt vào trông nom.

Vu Diễm chân nhân và mọi người đợi ở phòng khách đã lâu, nhưng khôngthấy Hà Bạng đi theo, nên tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Suy cho cùng cảđoàn người Đạo tông đi cùng với nhau, lại có thêm một cô gái yêu kiềunũng nịu đi cùng thì đúng là hơi kì quặc.

Dung Trần Tử cùng đoàn người đến sườn dốc Đại Phong, dân cư ở gần đónghe tin có cao nhân Đạo tông tới trừ yêu, đều bu lại xem. Dốc Đại Phong cũng chẳng phong phú gì, nhưng lại thấy bên cạnh những cây cổ thụ caochọc trời có một khóm trúc hoa [1] rậm rạp, những cây trúc hoa này caomột cách kì dị, gốc cây mập mạp. Sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng: “Xem ra là do bụi trúc hoa này tác quái”.

[1] Trúc hoa cao khoảng từ bảy đến mười ba mét, đường kính từ ba đếnmười mét, thân có những chấm nâu tím, dùng làm cán, quản bút hoặc đồ lưu niệm…

Dung Trần Tử bắt đầu bày trận, Vu Diễm chân nhân ở bên cạnh phát hiện dưới một tảng đá có một cửa động. Đám đệ tử lập tức lấy cuốc ra đào.Cửa động lúc đầu chỉ to bằng miệng bát, nhưng bên trong lại càng lúccàng rộng. Những người vây xung quanh vừa hiếu kì lại vừa sợ hãi, muốnnhích lên xem nhưng lại không dám, nhưng lùi xuống thì trong lòng lạikhông nỡ.

Cửa động rõ ràng còn có chỗ ngoặt, đào tới chỗ rẽ, thì đột nhiên cómột luồng khí hôi thối xông lên khiến tất cả mọi người đều thấy buồnnôn. Dung Trần Tử và Vu Diễm chân nhân đều nhíu mày – Là mùi xác chết.Xem ra những thiếu nữ mất tích trong thôn lành ít dữ nhiều rồi.

Càng vào sâu trong động, thì việc đào xới càng khó khăn. Thấy sắctrời ngày một tối, Vu Diễm chân nhân không thể không hạ lệnh ngừng đào.Dung Trần Tử nhìn sắc trời, cũng thầm sốt ruốt, muộn thế này rồi chỉ sợHà Bạng ở nhà sắp dậy. Nếu nàng dậy mà phát hiện ra Dung Trần Tử không ở đó, thì nhất định sẽ không tha cho hắn đâu.

Vu Diễm chân nhân cũng nhìn ra được đầu óc hắn để tận đâu đâu, lậptức nghiêm mặt mắng: “Đạo gia vốn có pháp môn Song tu, nên ban đầu ta đã nghĩ cho dù ngươi có nuôi đỉnh khí thì cũng chẳng có gì to tát. Nhưnggiờ ngươi nhìn ngươi xem, chẳng qua mới chỉ xa nhau có một lát, mà ngaycả hồn phách cũng sắp bị câu đi mất rồi. Từ xưa đến nay mĩ nhân là mồchôn anh hùng, huống hồ ngươi và ta đều là người xuất gia, càng phảitránh xa những lời ngon tiếng ngọt, loại bỏ những dục vọng thèm muốn.Ngươi ấy, phàm danh tục lợi không lọt được vào mắt, nhưng sợ là bể tìnhlại khó vượt qua”.

Sắc mặt Dung Trần Tử đầy vẻ xấu hổ, những đạo lí ấy sao hắn lại không hiểu chứ? Bao nhiêu năm qua, hắn cũng đã giảng giải không biết baonhiêu lần những điều đó cho đám đệ tử của mình nghe. Nhưng tơ tình vôhình, một khi đã khắc cốt ghi tâm rồi, lẽ nào có thể vung đao chặt đứtđược?

hắn khẽ thở dài: “Những lời chân nhân dạy bảo, vãn bối nhất định khắc sâu trong lòng. Chỉ là tính tình nàng ấy nghịch ngợm bướng bỉnh, nếunhư tối nay vãn bối không về, sợ là sẽ gây náo loạn, nha đầu ở kháchquán không dỗ được nàng ấy đâu”.

Khuôn mặt Vu Diễm chân nhận lộ vẻ giận dữ: “Xem ra những lời ta vừanói, ngươi coi như gió xuân thổi qua tai! Cũng phải, giờ Tử Tâm lão hữuđã tạ thế, địa vị của ngươi lại là Tôn sư của một phái, người ngoài cũng chẳng thể quản nổi nữa rồi”.

Dù sao Vu Diễm chân nhân cũng là bậc trưởng bối, ông ta đã nổi giận,nên Dung Trần Tử cũng không thể đi được, đành đứng dẹp sang bên, quansát tình hình đào xới huyệt động.

Vụ Minh xà lần trước gây chấn động quá lớn, khiến cho Trang ThiếuKhâm thân là Quốc sư cũng có chút thần hồn nát thần tính. Giờ lại nhậnđược tin báo của Vu Diễm chân nhân gửi tới, nên không chút chậm trễ, lập tức dẫn theo mười mấy binh sĩ thân thủ khỏe mạnh vội vàng tới ngay.

Ý định ban đầu của hắn đương nhiên là tụ hợp với Dung Trần Tử, khibiết Dung Trần Tử đã đến dốc Đại Phong, hắn cũng định đuổi theo tới ó.Nhưng lúc đi ngang qua khách quán tình cờ hắn nhìn thấy Ngọc Cốt rangoài mua nguyên liệu nấu ăn, khiến hắn kinh hãi nhảy dựng lên, còntưởng vẫn để sót con Minh xà nào, liền tra hỏi cẩn thận suốt một lượt.

Khi biết Hà Bạng vẫn đang ở trong khách quán, lập tức hắn sinh lòngtốt bụng – Quyết định mang cô nàng này đến cho sư huynh nhà mình. Vậy là hắn bước vào khách quán đánh thức Hà Bạng vốn đang say giấc nồng dậy…

Tỉnh dậy, Hà Bạng quả nhiên nổi giận lôi đình, lập tức muốn xông tớidốc Đại Phong cắn cho Dung Trần Tử một miếng. Tuy Trang Thiếu Khâm đãdùng đủ mọi lời ngon tiếng ngọt, nhưng vẫn không dỗ được cô nàng tham ăn này. hắn day day trán, nhìn Hà Bạng Độn thủy, khẽ thở dài: “Sư huynh,huynh là Chính thần chuyển thế, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành… nhỉ?”.

Trong lúc đám đạo sĩ đang đào bới rất hăng say, thì Hà Bạng xuấthiện. Đám đạo sĩ nhất loạt xoay người lại nhìn, vì vừa mới ngủ dậy, máitóc dài của nàng hơi rối, trên người vẫn chỉ mặc bộ vũ y, hai tay nhấctà váy, hai chân để trần, cổ chân đeo sợi dây gắn những quả chuông vàngquen thuộc. Mọi âm thanh giữa chốn đất trời như hoàn toàn biến mất, nàng giống như một áng thơ đẹp đẽ hoa mĩ bước ra từ cuốn sách cổ, lại nhưdòng nước trong veo chảy giữa chốn phồn hoa đông đúc.

Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, chỉ sợ một tiếng động nhỏthôi cũng sẽ làm kinh sợ khung cảnh tươi đẹp giữa chốn rừng núi này.Trái với dự đoán, Hà Bạng không hề khóc lóc ỉ ôi, Dung Trần Tử cũngkhông tới ôm nàng, rõ ràng lần này lão đạo sĩ đã lợi hại hơn rồi, khóclóc nhất định không có tác dụng.

Nàng đứng cách Dung Trần Tử hơn ba bước chân, khuôn mặt ửng lên màuhồng đào làm say lòng người, đôi mắt như bị sầu thương vương vấn, lấplánh ướt đẫm. Dưới ánh hoàng hôn chiều tà nghiêng nghiêng đang trải dài, nàng khẽ ngẩng đầu lên, những giọt lệ long lanh như đang trùng trình:“Lão đạo sĩ, ngươi lại không cần ta nữa ư?”.

một Dung Trần Tử vốn không muốn chọc giận Vu Diễm chân nhân, lập tức lao tới ôm chặt lấy nàng: “nói lung tung gì vậy?”.

Hà Bạng buồn bã bi thương để mặc Dung Trần Tử ôm siết thật chặt, sauđó cách qua người hắn, nàng xoay mặt lại, thè cái lưỡi nhỏ nhắn ra làmmặt quỷ với Vu Diêm chân nhân đang tái xám cả mặt mũi lại ở phía sau,khiến ông ta tức đến nỗi xém chút nữa là chảy máu não.

Đến bữa tối, Trang Thiếu Khâm dẫn theo cả Ngọc Cốt đến cùng. Thấy HàBạng và Dung Trần Tử ngồi cùng nhau, Trang Thiếu Khâm không khỏi cảmthán sư huynh mình đúng là phúc lớn mệnh lớn, lại thấy Hà Bạng lấy mộtchiếc bánh bao, rồi ra sức chấm vào đường. Còn Dung Trần Tử vừa gắpnhững món ăn đã được chia cho Hà Bạng vào đĩa của nàng, vừa cùng Vu Diễm chân nhân đàm luận về chuyện kì lạ trong cái hang: “Vãn bối thấy yêukhí trong hang dày, nặng, e là số lượng yêu quái rất nhiều, kết trậnpháp không khéo còn sơ hở. Nếu có một con trong số đó chạy thoát, thì sợ rằng trấn Lăng Hà lại không được yên ổn…”.

Bên này, hắn nói chuyện, thì bên kia chiếc bánh trong tay Hà Bạng đãđược chấm đầy đường đến mức lớp đường còn dày hơn cả lớp bột mì làmbánh. Nàng vui vẻ hí hửng giơ bàn tay nhỏ bé lên, đặt chiếc bánh bao đến bên môi Dung Trần Tử. Đồ ăn thức uống của hắn vốn dĩ thanh đạm, sao cóthể ăn được nhiều đường như vậy, mới chỉ cắn thử một miếng thì hàng màyrậm đã nhíu cả lại.

Hà Bạng giả vờ như vô tình, lại chấm bánh bao vào một lớp đường thậtdày nữa, rồi lại giơ cao lên bón cho hắn. Dung Trần Tử cúi mặt xuốngnhìn, thấy nụ cười tươi tắn như hoa nở của nàng, hắn khẽ thở dài, lại từ từ há miệng, không nhanh không chậm ăn hết hơn nửa cái bánh bao chấmđường nàng đút cho. Hà Bạng có chút nghi ngờ – Lẽ nào số đường này không đủ ngọt?

Nàng nhìn mẩu bánh còn thừa lại trong tay mình, bất giác há miệng racắn một miếng, còn Dung Trần Tử lặng lẽ bưng một bát cháo trắng lên, đổthẳng xuống bụng.

Đến khi đào ra được bộ rễ của bụi trúc hoa dưới sơn động, thì mùithối càng lúc càng nặng, Dung Trần Tử không cho Hà Bạng đi theo, nhưngnàng thích náo nhiệt như vậy, sao có thể ngăn được. Cũng may hắn dùngsức giữ chặt tay nàng lại, nên nàng mới không thể xông vào trước tiên.

Tình hình ở bên trong còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng. Trongđộng toàn là thi thể của những cô gái, xem ra thì không chỉ có ở dốc Đại Phong, mà cả nhưng thôn trang gần đây cũng gặp nạn. Thời gian chưa lâu, các thi thể đều bị lột sạch hết quần áo, có những cái xác đã thối rữa,cũng có những cái xác vẫn còn rất mới, nhưng dáng vẻ lúc chết thì vôcùng thê thảm.

Bên trong còn có rất nhiều thi thể của phụ nữ đang mang thai, thainhi bị móc ra từ dưới hạ thân, nước ối, máu tươi cùng lục phủ ngũ tạngnát bét hòa lẫn vào nhau vung vãi khắp nền đất. Dung Trần Tử che chắn để Hà Bạng đứng ở sau lưng, giọng nói nặng nề: “Linh khí nặng nhất là củathai nhi, oán khí mạnh nhất là của những người chết thảm, đó đều làthuốc bổ tốt nhất cho tà môn ngoại đạo, xem ra có thứ gì đó đang vộivàng muốn bổ sung thêm pháp lực cho bản thân”.

Mùi hôi thối từ đống xác người trong huyệt động bốc lên rất khó ngửi, nên không ai nói câu nào, nhiều sinh mệnh như vậy, nếu do chuyện củaMinh xà chưa được xử lí sạch sẽ, thì đó đều là trách nhiệm của Đạo tông.

Hồi lâu sau, Trang Thiếu Khâm lên tiếng: “Tà vật nhất định đã luixuống tận đáy huyệt, thiết nghĩ sẽ còn một trận ác chiến nữa, thu hếtcảm xúc lại đi”.

Vu Diễm chân nhân cũng trầm giọng nói: “Nếu như yêu nghiệt coi rẻ mạng người như vậy, thì đúng là nên nghìn đao vạn chém!”.

sự phẫn nộ của mọi người trong đạo môn cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút giận, tất cả kiếm đều được rút ra khỏi vỏ, mọi pháp bảo đều đượckhởi động, chỉ chờ chém chết yêu nghiệt dưới đáy huyệt.

Nhưng lúc thật sự tìm đến được đáy huyệt, Dung Trần Tử lại nhíu mày – Nơi này đúng là nơi tập hợp của đám yêu quái, số lượng không dưới mộttrăm, nhưng lại toàn là đám tiểu yêu chắc hẳn là mượn linh khí yêu tàcủa Minh xà vừa mới biến hóa thành. Đám tiểu yêu đa chủng loại, có trúchoa, có cây cỏ và nhiều hơn cả là gia súc. Bọn chúng thậm chí còn bị đám đạo sĩ sát khí đằng đằng dọa lui hẳn vào trong góc, trong con ngươi vẫn chưa hoàn toàn biến hóa hết tràn đầy vẻ sợ hãi.

Hai bên nhìn nhau, mọi người đang lửa giận phừng phừng thì bỗng lạicảm thấy có chút lúng túng. Vu Diễm chân nhân liếc nhìn Dung Trần Tử,tình thế đã quá rõ ràng, đa số bọn chúng đều không có bản lĩnh hạingười, xem ra đều là bị đại yêu uy hiếp. hiện giờ không biết đại yêu đãđi nơi nào, chỉ để lại đây đám yêu quái thậm chí còn không được coi làlũ tôi tớ yếu ớt này.

Dung Trần Tử chậm rãi thu kiếm lại: “Việc khẩn cấp trước mắt là nhất định phải bắt được nghiệp chướng đã trốn thoát”.

Vu Diễm chân nhân trầm mặc không nói. một đạo sĩ tên là Huyền Vân Tử khẽ hỏi: “Vậy đám tiểu yêu này phải xử lí thế nào?”.

Dung Trần Tử nhìn về phía đám yêu quái đang lúng túng hoảng loạn kia, trầm ngâm hồi lâu, đang định mở miệng, thì đột nhiên một cơn cuồngphong nổi lên, cuốn lấy đám tiểu yêu. Đám tiểu yêu không có sức khángcực, chỉ nghe thấy những tiếng kêu rên thảm thiết, sau đó có bốn con bịvặn xoắn khiến cho máu thịt bầy nhầy nát bét.

Dung Trần Tử nắm chặt lấy cổ tay Hà Bạng, quát: “Tiểu Hà!”.

Tay phải Hà Bạng bấm niệm khẩu quyết, lại thêm một cơn cuồng phongnữa. Đám tiểu yêu hoảng sợ bắt đầu liều chết chống trả, như muốn chạytrốn. Nhưng bọn chúng ngay cả chân còn chưa thể mọc lại được, thì sao có thể thoát khỏi sự vây bắt của cao nhân đạo môn?

Bầu không khí hôi thối dày đặc trong huyệt động bắt đầu ngập tràn mùi vị máu tanh xộc thẳng vào mũi, Hà Bạng quay đầu lại nhìn Dung Trần Tử,ngữ điệu bình tĩnh: “Bọn chúng nhất định phải chết”.

Năm ngón tay Dung Trần Tử đang nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng dầndần siết chặt lại: “Bọn chúng vốn không có khả năng làm người khác bịthương, nhất định là bị kẻ khác lợi dụng. Kiếm là để diệt trừ tà ma bảovệ chính nghĩa, sao có thể dùng để chém giết cây cỏ gia súc được?”.

Những người xung quanh không ai nói câu nào, chỉ có tiếng nhựa thôngtrên cây đuốc đang cháy phật phật. Suy cho cùng tôn chỉ của Đạo tông làtrừ ma diệt quái, chứ không phải là lạm sát người vô tội, các đạo sĩ tuy ngăn cản không cho đám tiểu yêu chạy thoát, nhưng cũng do dự không muốn đuổi cùng giết tận.

Điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là Vu Diễm chân nhân và TrangThiếu Khâm đều một mực trầm mặc. Hà Bạng giãy khỏi tay Dung Trần Tử,thấp giọng nói: “Nếu ngươi không chịu được, thì ra ngoài đi”.

Tất cả mọi người đều dừng bước không tiến lên nữa, nhìn nàng tàn sáttận gốc đám tiểu yêu, có một con tiểu yêu mắt đỏ ra sức chống lại, nhưng rốt cuộc đạo hạnh quá kém, nên cứ ba bước nàng giết chết một con, máutươi bắn tung tóe khắp người.

Ước chừng thời gian một chén trà, tất cả đám tiểu yêu đều đã chết,toàn thân Ngọc Cốt run rẩy, nhưng vẫn cầm khăn lụa vi cá lau vết máu bắn lên người Hà Bạng. Giọng nói của Vu Diễm chân nhân vọng lên từ tronghuyệt động: “Lôi hết xác đám tiểu yêu này ra ngoài, thiêu cháy ở cửađộng. Thông báo cho dân chúng biết, đám tiểu yêu đã bị chúng ta hànhquyết, để bọn họ vào nhận xác”.

Trang Thiếu Khâm vâng lệnh, liếc thấy Dung Trần Tử vẫn đứng yên bấtđộng, đành kéo cánh tay hắn cùng đi ra. Thi thể của đám tiểu yêu từngcon từng con một được kéo ra ngoài, máu nhuộm đỏ cả nền đất. Dân chúngcó người bật khóc hu hu, có người vừa cảm ơn ân đức, vừa quỳ vừa lạy các đạo sĩ.

Trang Thiếu Khâm lệnh cho quan binh tưới dầu lên những cái xác, chỉthoáng chốc, ngọn lửa lớn đã bốc lên tận trời, trong làn gió núi tỏa ramùi thơm của thịt chín.

Đúng vậy, bất kể là vì nguyên nhân gì, bọn chúng đều phải chết. Nếubọn chúng không chết, không có máu tươi tứ chi đứt rời, thì sao có thểdập tắt được sự phẫn nộ của dân chúng trong thôn? Nếu bọn chúng khôngchết, không có kết quả sau cuộc chiến, Thánh thượng ở trong cung sẽ bình luận thế nào về Đạo tông?

Nếu như trên thất tín với triều đình, dưới thất uy với dân chúng, vậy thì tôn giáo mới liệu có vùng dậy được không?

một khi uy nghi của Đạo tông không còn, thì bao nhiêu đạo quan, đạo sĩ sau này sẽ ra sao?

trên đường từ dốc Đại Phong trở về khách quán, Dung Trần Tử và VuDiễm chân nhân đều không mở miệng nói lời nào, Trang Thiếu Khâm thì bậntrấn an dân chúng, Ngọc Cốt hầu hạ Hà Bạng tắm rửa, thay quần áo. VuDiễm chân nhân gọi Dung Trần Tử tới thư phòng, trên mặt Dung Trần Tử vẫn còn vẻ mâu thuẫn tự trách, từ khi gia nhập đạo môn, hắn vẫn luôn tuthân tích đức, chưa từng nghĩ bản thân sẽ có lúc lâm vào cảnh thân bấtdo kỉ thế này.

Vu Diễm chân nhân cũng trầm tư, rất lâu sau, ông thả chiếc nhẫn đeo ở ngón tay cái vào trong chén trà, sau đó lại thò hai ngón tay vào chậmrãi nhấc ra: “thật ra, thế đạo cũng giống như một chén nước, muốn lấythứ gì đó từ bên trong ra ngoài, khó tránh khỏi bị ướt tay”.

Dung Trần Tử dĩ nhiên hiểu được ẩn ý của ông, chỉ khẽ gật đầu nói: “Vãn bối sẽ ghi nhớ lời dạy của chân nhân”.

Bữa tối ăn chay, trong bữa ăn các đạo sĩ vẫn rất ít lời như xưa, bầukhông khí rất trầm lắng. Chỉ có Hà Bạng ngồi ở bên cạnh Dung Trần Tử,tay trái cầm dao tay phải cầm nĩa, ăn uống nhồm nhoàm, bận rộn khôngngơi nghỉ. Trang Thiếu Khâm có ý muốn phá vỡ cục diện bế tắc, hắn rấtcảm kích Hà Bạng, nếu không có nàng ra tay thì bức thư gửi về trong cung thật không biết nên viết như thế nào.

“Việc khẩn cấp trước mắt, e là nhất định phải bắt được tên chủ mưu đã chạy trốn”.

Lời vừa nói ra, mọi người đều tạm thời quay lại bàn về việc lúctrước: “Lúc đầu nên giữ lại vài con còn sống mới phải, hiện giờ biết tìm đại yêu ở đâu đây?”.

Bữa tối của Hà Bạng là do một mình Ngọc Cốt làm, có cá có thịt, nàngăn nhiều khiến cả hai má phồng lên: “Ta có cỏ hoài mộng, có thể dùng nólàm chất dẫn để nhòm trộm Đạo trời, đợi đến lúc đó xem thử là biết ngaythôi”.

Dứt lời, sắc mặt đám đạo sĩ đều đại biến. Cỏ hoài mộng là kì bảotrong thần thoại, tương truyền rằng Đông Phương Sóc [2] đã dâng tặng nócho Hán Vũ Đế, không ngờ Hà Bạng còn giấu được một khóm. Dung Trần Tửdùng đũa chung gỡ xương cá ra cho nàng, dường như không có hứng thú vớithứ cỏ hoài mộng ấy, nhưng Trang Thiếu Khâm thì rất quan tâm: “Nàng đếntìm sư huynh ta, cũng là vì đã nhòm trộm Đạo trời trước rồi đúng không?Biết rõ rằng thiếu chút nữa phải đền bằng cả mạng sống, mà vẫn còn dámđến thèm thuồng máu thịt của sư huynh, lá gan của nàng cũng không nhỏđâu”.

[2] Đông Phương Sóc là một học giả nổi tiếng ở tỉnh Sơn Đông, cùngthời với Tư Mã Thiên, dưới thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Ông là một người kì trí đa mưu, tinh thông văn sử, đã giúp cho Hán Vũ Đế diệt trừ các thếlực đen tối ở hậu cung, đồng thời đánh bại các chư hầu âm mưu chia rẽđất nước.

Hà Bạng bất mãn nói: “Cái gì gọi là nhòm trộm chứ, người ta nhìnquang minh chính đại mà! Chẳng qua là ta cũng bị nó lừa được chưa, lúcấy nhìn thấy Tri quan có cho một đoạn vào miệng ta, nên ta tưởng có thểăn được! Ai ngờ xém chút nữa là bị hóc rồi!”.

Dung Trần Tử gắp một miếng bụng cá mềm ngậy trắng phau phau vào trong bát của nàng, lòng vẫn buồn bực không vui: “Ta đâu có cho đoạn nào vàomiệng nàng…”.

Lời còn chưa dứt, hắn đã bổ nhào tới chặn miệng Hà Bạng lại. Khuônmặt đám đạo sĩ trên bàn ăn im lặng nghiêm túc hồi lâu, rồi sau đó tất cả đồng loạt phá ra cười sặc sụa. Vu Diễm chân nhân tức giận đứng phắtdậy, phất tay áo bỏ đi. Khuôn mặt Dung Trần Tử như đang bốc cháy – VuDiễm chân nhân, người quay lại đi, bần đạo bị oan uổng mà, bần đạo thềvới trời ngay cả chiêu cơ bản nhất cũng chưa từng dùng…

Hà Bạng vẫn còn bực mình: “Lúc ấy vì muốn nhìn cho kĩ, ta còn mượnnước biển ở Đông Hải, khốn kiếp, phí bao nhiêu công sức như vậy mà vẫnkhông nói cho rõ ràng!”.

Trang Thiếu Khâm gắp cho Hà Bạng một gắp rau xào, không khỏi kêu oancho Đạo trời: “Khụ khụ, thật ra là… thật sự… đã rất rõ rồi mà…”.

“Gì cơ?”. Hà Bạng nheo mắt nhìn một toán các đạo trưởng trước mặt: “Rất rõ sao?”.

Hai mươi mốt vị đạo trưởng đang ngồi bi thương gật đầu – Những nămđầu, chú trọng phát triển toàn diện cả đạo đức, trí tuệ, và thể chất cho yêu quái là chuyện vô cùng cấp bách…

Hôm sau, Dung Trần Tử vừa rửa mặt chải đầu xong thì bị Vu Diễm chânnhân gọi vào thư phòng, Dung Trần Tử tuy chấp chưởng môn hộ của Thanh Hư quan đã lâu, trong Đạo tông cũng là người đức cao vọng trọng, nhưngtrước mặt vị sư phụ bậc trưởng bối này, vẫn rất cẩn thận dè dặt. Vu Diễm chân nhân ngồi trước thư án, hồi lâu mới mở miệng nói: “Thánh thượngchuyển lời tới nói rằng, vụ việc Minh xà lần này gây náo loạn khiến lòng dân bất an, sợ rằng trời cao trách phạt thiên triều ta, lệnh cho Đạotông lập đàn làm Quốc tiếu”.

Sắc mặt Dung Trần Tử cũng nghiêm lại, cái gọi là Quốc tiếu khônggiống với các loại lập đàn cầu phúc bình thường khác. Lập đàn cầu phúccủa đạo môn, chia làm ba loại Thượng tam đàn, Trung tam đàn và Hạ tamđàn; trong đó Thượng tam đàn là cầu phúc cho quốc gia xã tắc, Trung tamđàn là để giành cho các quan lại, Hạ tam đàn là của dân thường. Mà trong Thượng tam đàn, lại chia thành cầu cho quốc gia được hưng thịnh, cầucho phúc lộc vĩnh cửu, sinh mệnh trường thọ, cầu cho mùa màng được bộithu. Mà Quốc tiếu, chính là cầu cho quốc gia được hưng thịnh, bao gồm ba nghìn sáu trăm vì tinh tú, gọi là Phổ thiên đại tiếu. Quy mô của nó lớn cỡ nào càng không cần phải nói đến.

Vu Diễm chân nhân nhấp một ngụm trà, nói nốt: “Quốc tiếu lần trước,sư phụ của ta vẫn còn, vị trí Cao công pháp sư [1] do người đảm nhiệm.Nhưng giờ sư phụ ta quy tiên đã lâu, ý Thánh thượng định để ta đứng ralàm thay. Nhưng, Dung Trần Tử à, ta đã đến cái tuổi biết được mệnh trờirồi [2]. Trong số những hậu bối của Đạo tông, Thiếu Khâm tuy tinh thôngđạo pháp, nhưng suy cho cùng tính tình lại ngang bướng, đồ đệ Thủ Nghĩacủa ta trung hậu tuy có thừa, nhưng kinh nghiệm lại thiếu”. Ông chăm chú nhìn Dung Trần Tử vẫn đang đứng cúi đầu nghiêm trang, lại thở dài: “Đạo tông sớm muộn gì cũng sẽ giao cho ngươi, Tử Tâm hảo hữu trước khi tạthế đã nhờ cậy trăm bề, cho đến giờ, ta vẫn luôn lo sợ, sợ rằng phàmdanh tục sự, sẽ làm tổn hại đến việc tu hành của ngươi”.

[1] Cao công pháp sư là tên dùng để gọi những người cử hành nghi thức trong Đạo giáo, ngồi ở vị trí trung tâm cao nhất, chấp sự đàn tế.

[2] Xuất phát từ câu nói “Ngũ thập tri thiên mệnh”, nghĩa là: Năm mươi tuổi biết được mệnh trời.

Sao Dung Trần Tử lại không hiểu những trăn trở của ông chứ, hắn đangđịnh mở miệng nói, thì Vu Diễm chân nhân đã phẩy tay: “Nhưng hôm nay tađã nhìn ra, sợ rằng thứ làm hỏng việc tu hành của ngươi chính là hươngsắc hồng trần, nhưng sắc đẹp cuối cùng rồi cũng sẽ thành xương khô thôi. Nay ta đã tâu rõ với Thánh thượng, tiến cử ngươi đảm nhậm vị trí Caocông pháp sư. Sau này Đạo tông sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, ngươiphải đứng ra làm gương, còn cô gái đó… trên người mang theo dị thuật,tuy rằng có được căn tiên nhưng không thành tiên, tâm tư lại khó lường,ngươi nhất định không thể giữ lại bên mình”.

Hai người nói chuyện riêng suốt một canh giờ. Hà Bạng ăn xong bữasáng thì Dung Trần Tử mới đi ra. Thấy vẻ mặt hắn chất đầy tâm sự, HàBạng theo thói quen dựa vào người hắn hỏi: “Ông già đó nói xấu ta phảikhông?”.

“Không được vô lễ”. Dung Trần Tử dở khóc dở cười, rốt cuộc lại sợ VuDiễm chân nhân trách cứ, bèn dẫn nàng về phòng, ngồi xuống trước bànnói: “Hôm nay Vu Diễm chân nhân nói chuyện với ta rất lâu, ông ấy rất lo lắng về nàng”.

Cả người Hà Bạng nằm trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều đầy bất mãn: “Vậy ngươi muốn đuổi ta đi sao?”.

Dung Trần Tử nắm chặt lấy bàn tay bé xinh vừa mềm vừa mịn của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Đừng nói lung tung”.

Hà Bạng cuộn người lại trong lòng hắn: “Nhưng ông ta không thích người ta, vậy phải làm sao?”.

“Vu Diễm chân nhân chung quy lại cũng đã trăn trở suy nghĩ nhiều, giờ ông ấy không hiểu nhiều về nàng, nên trong lòng khó tránh nảy sinh nghi ngờ, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ hiểu thôi”. Nhuyễn ngọcôn hương tràn đầy cõi lòng Dung Trần Tử, nhưng hắn vẫn không quên việcchính: “Điều tra thử về con yêu quái bỏ trốn khỏi dốc Đại Phong đi, nhất định phải ngăn chặn được trước khi nó lại làm hại người khác”.

Hà Bạng vẫn chưa yên tâm lắm, hỏi: “Cho dù ông ta không thích ta, Tri quan cũng sẽ không nghe lời ông ta đúng không?”.

Dung Trần Tử khóc dở mếu dở: “Ừ, đừng suy nghĩ lung tung nữa”.

Buổi chiều, trong cung có người tới tuyên chỉ. Cũng không biết TrangThiếu Khâm đã báo cáo công lao ra sao, tóm lại long nhan của Thánhthượng vô cùng vui vẻ, hết lời khen ngợi tất cả các đạo sĩ. Thậm chí còn vời Dung Trần Tử vào cung ở lại một thời gian, để tiện thỉnh giáophương thuật của đạo giáo. Biết được chuyện này Vu Diễm chân nhân ra sức khuyên nhủ Dung Trần Tử nên đi, nếu như có được sự ủng hộ của triềuđình, thì bất kể là đối với Đạo tông hay đối với cá nhân Dung Trần Tửthì đều có lợi cả.

Khi đó, Hà Bạng đang ở trong phòng ăn bỏng ngô, Ngọc Cốt rang bỏngtheo một phương pháp rất độc đáo, khiến nàng rất thích. Ngọc Cốt cũng là người thông minh nhanh nhẹn, đầu tiên ra ngoài nghe ngóng tin tức, sauđó quay về báo lại cho Hà Bạng. Hà Bạng ôm ống bỏng giấy, dường như tâmtư đặt hết vào đống bỏng: “Vu Diễm chân nhân nhất định để Tri quan nhậpcung đúng không?”.

Ngọc Cốt nghe vậy, gật đầu: “Lúc nô tì đi thì ông ấy đang khuyên Triquan ạ. Chủ nhân, nếu không người tìm một thời cơ thích hợp lấy lòng ông ta xem sao, để ông ta đỡ suốt ngày hiểu lầm người”.

Hà Bạng nhíu nhíu lông mày, đáp lại bằng một nụ cười rất khẽ: “Nếu sở trường của ta là khiến người ta yêu thích, thì sao lại rơi vào tìnhcảnh như ngày hôm nay?”.

Ngọc Cốt rót cho nàng một chén trà mật ong, mấy ngày qua dường nhưnàng ta đã thích ứng được với vai trò của mình, cũng bắt đầu đoán đượctâm tư của Hà Bạng: “Nhưng dù sao Vu Diễm chân nhân đối xử với Dung Triquan cũng không giống với những người khác, nếu như trong lòng ông tavẫn có ác cảm với chủ nhân, thì Ngọc Cốt sợ rằng…”.

Hà Bạng nhấp một ngụm trà, giọng điệu dửng dưng: “Tri quan nhà chúngta là người có chủ kiến, nếu không ngươi nghĩ tại sao ông ta lại chủtrương muốn Tri quan nhập cung làm bạn với thánh giá chứ?”.

Ngọc Cốt nghĩ ngợi một lát, hốt hoảng kêu lên: “Lẽ nào ông ta định gây bất lợi cho chủ nhân?”.

Hà Bạng ôm ống bỏng ngô ngồi trên giường, cười nói vui vẻ: “Dù saoông ta cũng là bậc trưởng bối, nếu ta có xảy ra chuyện gì bất trắc, Triquan cũng không thể hỏi tội ông ta đượcHuống hồ ta là một Nội tu, đạohạnh dù cao thâm đến đâu, thì cũng vô cùng yếu ớt. Trong một trận kịchchiến nhỡ có gì sơ suất, thì cũng là chuyện quá đỗi bình thường”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Cốt nhất thời tái đi: “Vậy người mau đi khuyên Tri quan ở lại đi”.

Hà Bạng phá lên cười: “Ở lại?”. Nàng tiếp tục ăn bỏng ngô: “Mùi vị món này thật sự rất ngon, ngươi rang thêm nữa đi”.

Ngọc Cốt thấy nàng không muốn nói nữa, nên cũng không dám hỏi nhiều, đành thấp thỏm bước ra khỏi phòng.

Lát sau, Dung Trần Tử bước vào, sắc mặt hắn vốn đang rất nặng nề,nhưng nhìn thấy Hà Bạng đang ở trên giường vừa lật quyển “Nam Hoa kinh”, vừa ăn bỏng, thì khóe miệng của vị Tôn sư Đạo tông đó bất giác cũngphải cong lên: “Lại ăn ở trên giường rồi”.

Tuy lời lẽ mang theo vẻ trách móc, nhưng trong từng câu từng chữ nào đâu có ý trách móc?

Hà Bạng uể oải duỗi lưng, Dung Trần Tử bèn lấy một cái khăn lau tayvà miệng cho nàng, rồi ngồi luôn xuống giường, bâng quơ đề cập đếnchuyện Thánh thượng tuyên hắn nhập cung. Hà Bạng gối đầu lên đùi hắn,dáng vẻ như đang thực sự suy nghĩ: “Đây là chuyện tốt nha, nếu Hoàng đếyêu mến ngươi, thì sau này sẽ cấp càng nhiều tiền hơn để tu sửa đạoquan, nuôi dưỡng đạo sĩ nhỉ?”.

Dung Trần Tử nín cười, nói: “Lời tuy thô nhưng lí không thô”.

Hà Bạng sảng khoái nói: “Vậy Tri quan đi đi, rồi nhớ quay về sớm,nghe nói trong cung có rất nhiều, rất nhiều thứ ngon, lúc ngươi quay vềnhớ mang thật nhiều về nhé!”.

Dung Trần Tử vỗ vỗ đầu nàng: “Nhưng con quái vật trong vụ án dốc ĐạiPhong còn chưa tìm ra, tuổi tác Vu Diễm chân nhân dù sao cũng đã cao,nên chung quy lại ta vẫn không yên tâm”.

Hà Bạng nghiêng đầu: “Còn có ta mà!”.

Dung Trần Tử vuốt ve mái tóc hơi lành lạnh của nàng, hồi lâu sau mớinhẹ nhàng nói: “Ta đã gửi thư mời Hành Chỉ chân nhân tới đây tương trợ,hôm nay hãy tìm lai lịch con yêu quái trước đã, đợi Hành Chỉ chân nhânđến rồi, ta sẽ đưa nàng quay về Thanh Hư quan, sau đó sẽ vào cung báikiến Thánh thượng”.

Hà Bạng ngước khuôn mặt trắng hồng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn đăm đăm, Dung Trần Tử nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mịn của nàng, nói: “Banđêm nàng nhìn thử xem tung tích yêu quái ở đâu, ta sẽ hộ pháp cho nàng”.

Quyết định mời Hành Chỉ chân nhân đến, rồi đưa Hà Bạng quay về ThanhHư quan của Dung Trần Tử đã vấp phải sự phản đối quyết liệt của Vu Diễmchân nhân. Nhưng Dung Trần Tử vẫn kiên quyết giữ ý kiến của mình, mặccho Vu Diễm chân nhân khuyên bảo thế nào đi nữa, hắn cũng không chịuthay đổi. Cuối cùng, Vu Diễm chân nhân cũng phát cáu, nói: “Ngươi lo bần đạo sẽ gây bất lợi với nàng ta phải không?”.

Thậm chí cả Trang Thiếu Khâm cũng nhỏ giọng khuyên: “Sư huynh, HàPhán tuy tham ăn, nhưng nếu có nàng ấy ở đây, lúc chúng ta diệt trừ yêuquái chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao, sao nhất định phải… Nếu huynh còn lo lắng, thì sau khi diệt trừ yêu quái xong đệ sẽ đưa nàng ấy trở về trong Quan là được mà”.

Dung Trần Tử khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Đệ không thể hiểu được đâuThiếu Khâm, nếu để nàng ấy một mình ở lại đây, ta nhất định sẽ… ngày đêm nóng ruột”. Trang Thiếu Khâm thoáng ngẩn người, rồi không nói gì thêmnữa. Dung Trần Tử xoay người vái một cái thật sâu với Hành Chỉ chânnhân, rồi nói: “Chân nhân, nỗi khổ tâm của người, Dung Trần Tử sẽ khắcsâu trong lòng. Phàm là việc gì có lợi cho Đạo tông, cho bách tính, thìbần đạo dù dấn thân vào nơi núi đao biển lửa cũng không từ. Nhưng nàngấy… tuy nàng ấy có dị năng, nhưng nói cho cùng thể chất yếu ớt, hết thảy Nội tu vốn phải được nuôi dưỡng nơi nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp,có người hầu kẻ hạ, giờ theo bần đạo bôn ba khắp nơi đã là điều khôngnên rồi, quả thực không thể để nàng ấy một mình ở lại nơi này được”. VuDiễm chân nhân vẫn còn định nói nữa, thì Dung Trần Tử nghiến răng, giống như đã hạ quyết tâm: “Chân nhân… hãy cứ coi như bần đạo bị ma xui quỷkhiến đi”.

không lâu sau, Ngọc Cốt xách nước vào cọ vỏ cho Hà Bạng, nhân tiện kể chuyện vừa nãy cho Hà Bạng nghe: “Tri quan muốn đưa chủ nhân trở vềThanh Hư quan, còn tranh luận gay gắt với Vu Diễm chân nhân nữa, nhưngchân nhân đã đồng ý rồi”.

Hà Bạng trở mình nhả ra một tràng bong bóng: “Ông ta nên cảm ơn Dung Trần Tử vì đã nhặt lại về được một cái mạng”.

Ngọc Cốt nhất thời biến sắc: “Người là muốn…”. Nàng ta không dám nóitiếp nữa, cầm chiếc khăn tắm đặc chế cẩn thận lau vỏ trai cho nàng.

Buổi tối, Dung Trần Tử hộ pháp cho Hà Bạng, giúp nàng dòm trộm Đạotrời. Với Hà Bạng việc này có thể coi là ngựa quen đường cũ, nên nàngcũng không quá để tâm, vươn vai một cái rồi mượn cỏ hoài mộng để Li hồn. Dung Trần Tử thận trọng hơn nàng nhiều, bên ngoài bày rất nhiều trậnpháp ngăn ngừa yêu tà xâm nhập. Ước chừng khoảng một khắc, eo lưng củaHà Bạng bỗng nhiên căng ra, Dung Trần Tử vội vàng trấn an hồn phách củanàng lại, không bao lâu sau, nàng cũng an toàn thuận lợi quay trở về.

“Thế nào rồi?”. Dung Trần Tử dùng chiếc khăn vi cá lau mồ hôi đanglấm tấm trên trán nàng, rồi lại rót một chén nước đường cho nàng uống.Hà Bạng uống hết phân nửa mới hạ tầm mắt xuống, nói: “Phía bên phải cách dốc Đại Phong hơn hai trăm bảy mươi dặm, có một nơi gọi là Tuy Sơn, con yêu quái đó đang ở đấy. Theo ta thấy thì đạo hạnh của nó chỉ hơn mộtnghìn năm thôi, ông già đó và Thiếu Khâm đi cùng nhau thì chắc chắnkhông có vấn đề gì lớn”.

Dung Trần Tử lúc ấy mới yên tâm, lại nhỏ giọng răn dạy: “không được xưng hô lung tung như vậy!”.

Hôm sau, Hành Chỉ chân nhân dẫn theo đám môn đệ tới, Dung Trần Tửcũng mang theo Hà Bạng và vài tên đệ tử chuẩn bị quay trở về Thanh Hưquan. Lúc xuất phát trời còn chưa sáng, Hà Bạng vẫn đang ngủ, Dung TrầnTử gọi mấy lần liền, nhưng khi đang ngủ say bị quấy rầy, nàng lập tứcnôn nóng đến độ rấm rức khóc. Dung Trần Tử dở khóc dở cười, đành phảibiến nàng về hình dạng con trai, gói lại trong một cái bọc rồi cắp dướicánh tay. Vu Diễm chân nhân có lòng muốn khuyên nhủ tiếp, nhưng nhìnthấy cử chỉ đầy yêu thương của hắn, cuối cùng cũng chỉ thở dài, khôngnói gì nữa.

Trang Thiếu Khâm để ý sắc mặt ông ta, không khỏi thấy rất khó hiểu:“Chân nhân, Hà Bạng tuy bướng bỉnh, nhưng từ sau khi đi theo sư huynhta, cũng chỉ hơi tham ăn, chứ không làm việc gì xấu xa cả. hiện giờ trên người nàng ấy có thiên phong, thiên thủy linh tinh, lại đã đắc đạothành tiên, khắp nơi ai cũng muốn tranh giành. Nàng ấy đi theo sư huynh, cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt. Hơn nữa, từ nhỏ cho đến lớn,chưa từng có vật nào, việc nào lọt được vào tầm mắt của huynh ấy cả, giờ khó khăn lắm trái tim mới tìm được người để gửi gắm, ngài hà tất phảilo lắng như vậy?”.

Khuôn mặt Vu Diễm chân nhân đầy phiền muộn: “Thiếu Khâm à, cùng làmột thứ, với người này là mật ong nhưng với người khác lại là thạch tín, thứ mọi người tranh giành, không phải ai cũng thích hợp. Hà Bạng tuy đã đắc đạo thành tiên, nhưng suy cho cùng Dung Trần Tử cũng là Chính thầntrời sinh, chuyện tư tình nhi nữ, nếu xảy ra sau khi hắn trở về vị tríthần tiên thì ta cũng không cần phải bận tâmgiờ ngộ nhỡ có xảy ra điềugì sơ suất, ta biết phải ăn nói sao với Tử Tâm hảo hữu và toàn bộ Đạotông đây…”.

Trang Thiếu Khâm là người không câu nệ tiểu nhất, đối với hành độngkhông dưng lại cứ vơ việc vào mình, buồn lo vô cớ thế này, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi. Cũng may Vu Diễm chân nhân cũng không cần hắn phảihiểu: “Thông báo cho Hành Chỉ, chúng ta xuất phát thôi”.

Dung Trần Tử cưỡi kiếm, chưa đến nửa canh giờ đã đưa Hà Bạng trở vềtrong Thanh Hư quan, sắc trời cũng vừa hửng, sáng hè tháng Bảy, ve sầutrong núi đã bắt đầu cất tiếng ra rả, bầu không khí mang theo hơi thởcủa bùn đất và cây cỏ, dạo bộ giữa khung cảnh ấy, thật khiến tinh thầnngười ta thấy sảng khoái.

Dung Trần Tử đưa Hà Bạng về phòng của mình trước, nàng vẫn đang sayngủ, thỉnh thoảng còn hé vỏ nhả bong bóng ra ngoài. Dung Trần Tử khẽ lắc đầu, vuốt ve lớp vỏ trai đen xám của nàng, nói: “Ta tiến cung diệnthánh, Thánh thượng đã hạ lệnh làm Quốc tiếu cầu phúc cho xã tắc. Quốctiếu là chuyện liên quan đến Thánh thượng, nên trong thời gian này khómà gặp mặt nàng được, xem chừng sẽ phải mất đến hai tháng đấy, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời tiểu Diệp, không được chạy nhảy lung tung”.

Hà Bạng đang ngủ rất ngon, mà bên cạnh có người lải nhải không ngớt,nàng không kiên nhẫn được nữa liền khép chặt hai vỏ trai lại, ngay cảbong bóng cũng chẳng thèm nhả.

Dung Trần Tử ra khỏi phòng, lần Quốc tiếu này hắn dự định dẫn ThanhHuyền, Thanh Tố cùng đi, việc ở trong Thanh Hư quan vẫn giao cho DiệpDiềm giải quyết. hắn rất an tâm về Diệp Điềm, nên chỉ dặn dò nàng mở đại trận hộ sơn ra. Diệp Điềm cũng là người rất cẩn thận, bình thường nàngcùng ở trong cung với Trang Thiếu Khâm, nên ít nhiều cũng hiểu rõ tínhtình của người một lòng mộ đạo như Hoàng thượng, liền kể hết những sởthích của ông ta cho Dung Trần Tử nghe.

Dung Trần Tử cũng không để ý lắm: “Lần này sư ca đi không phải để lấy lòng Thánh thượng, mấy việc lặt vặt này, không cần nhớ cũng chẳng sao”.

Trong Thanh Hư quan hương khói nghi ngút, sơn môn vừa mở, đã có khách hành hương lục tục đến thăm viếng, Diệp Điềm vội vàng đi tiếp đón. HàBạng cũng đã tỉnh. Tỉnh rồi mới phát hiện ra không thấy Dung Trần Tửđâu. Đám tiểu đạo sĩ sợ nàng lại khóc lóc ỉ ôi, nên làm thật nhiều đồ ăn đem đến, lại thêm một đầu bếp riêng là Ngọc Cốt, nên trong phòng củaDung Trần Tử đâu đâu cũng thấy có đồ ăn ngon. Hà Bạng nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng bắt đầu gặm cổ vịt chay, vừa gặm vừa nghĩ, lão đạo sĩ nàynhất định là đã vào cung rồi, trong một thời gian ngắn sẽ không quay lại đâu, ăn xong rồi khóc cũng vẫn còn kịp.

Nàng vừa xem “Phong thần bảng” vừa ăn, những chữ nàng biết khôngnhiều lắm, nên toàn xem kiểu nửa đọc nửa đoán. Ăn mãi cho đến giữa trưa, nàng lại thấy buồn ngủ. Nàng vừa dụi dụi mắt, thì Ngọc Cốt đã vội vàngchạy tới cho nàng uống một chén canh quả La Hán và ngó sen ngọt lịm, rồi lấy khăn ẩm lau mặt và tay thật sạch sẽ cho nàng, sau khi lau xong liền dọn dẹp đống xương, hạt quả vào trong chiếc giỏ trúc đặt gần giường.

Thời tiết giữa hè nóng bức, tuy độ ẩm trong núi rất cao, nhưng HàBạng vốn không chịu được nóng, đám tiểu đám sĩ đặc biệt mua riêng chonàng một chiếc gối sứ, Hà Bạng gối lên bề mặt mát lạnh của nó, vô cùngthoải mái, cũng không bị hơi nóng mùa hè quấy nhiễu nữa.

Buổi chiều, Diệp Điềm có ghé qua thăm nàng một lần, thấy nàng vẫnđang ngủ ngoan, nên cũng không làm phiền, chỉ căn dặn Ngọc Cốt chăm sóccẩn thận cho Hà Bạng. hiện giờ, nàng hoàn toàn chẳng có chút ác ý nàovới Hà Bạng nữa – thật ra nàng ấy cũng chỉ là một tiểu quái ngây thơthôi mà, trong mắt nàng ấy chia làm ba kiểu người, kẻ địch, bạn bè vàngười lạ. Kẻ địch nhất định phải chết, bạn bè chắc chắn phải cẩn thậnbảo vệ, người lạ thì không cần phải quan tâm tới. Cuộc sống như thế, vôcùng đơn giản, vô lo vô nghĩ, hạnh phúc hơn nhiều so với phần lớn nhữngngười khác trên thế gian.

Diệp Điềm vừa ra khỏi phòng, thì Hà Bạng liền đứng dậy, Ngọc Cốt vộivàng bước đến hầu hạ, nhưng nàng chỉ xua xua tay nói: “Ra bên ngoài canh chừng, không cho bất kì ai làm phiền ta”.

Ngọc Cốt cúi đầu vâng lệnh, lật tay khép cửa lại, đứng canh ở ngoài.Hai tay Hà Bạng bấm niệm khẩu quyết, không bao lâu sau hồn phách đã rờikhỏi thân thể, đi đến núi Trường Cương. Trời chiều tháng Bảy, ánh dươngnóng hừng hực như một ngọn lửa. Hồn phách không thể toát mồ hôi, nên HàBạng thật sự nóng không chịu nổi. một lúc sau, nàng dừng lại trước miệng giếng ở Lý Gia Tập, người phàm xung quanh không nhìn thấy được hồnphách của nàng, nàng bèn nhún người nhảy xuống giếng.

Nước trong giếng mát lạnh rất dễ chịu, nhưng nàng không để tâm đếnviệc tận hưởng, mà đi thẳng xuống dưới. Dưới đáy giếng nghiễm nhiên lạilà một cảnh tượng khác. một dải tảo đỏ hình ngôi sao trải dài ra phíatrước, ở cuối đường là một tòa cung điện bằng thủy tinh, quy mô tuy cóbé hơn so với cung Hải hoàng ở Lăng Hà, nhưng lung linh mới mẻ vô cùng.Hà Bạng từ từ bước vào trong, thì có một con yêu quái cá vừa biến hìnhcung kính tới hành lễ với nàng.

Bày biện trong cung điện thủy tinh này không khác biệt gì so với cung Hải hoàng, có một người đang xếp đồ ăn lên bàn, từng đĩa từng đĩa thứcăn lấp lánh muôn màu, có ghẹ hấp, họng cá mập cay, nộm sứa… Bước châncủa Hà Bạng rất nhẹ, nhưng người trước bàn đến đầu cũng không cần quaylại, đã nói: “Bệ hạ đến rồi à?”.

Quần áo đỏ rực, mái tóc đen dài, thậm chí đến cả ngữ điệu cũng đều vô cùng quen thuộc, khiến Hà Bạng cũng hơi mơ hồ: “Rốt cuộc thì ngươi làai?”.

“Vẫn còn thiếu món hải sâm kho hành lá, sẽ xong ngay bây giờ đây, mau tới ngồi đi”. hắn kéo Hà Bạng ngồi xuống trước bàn, gắp cho nàng mộtmiếng ốc biển. Tưởng tượng đến miếng thịt ốc trơn bóng non mềm, dườngnhư mùi vị tươi ngon đó chỉ vừa vào đến miệng thôi là sẽ tan ra ngay, Hà Bạng bắt đầu thấy hối hận vì bản thân đã rời hồn phách đến đây.

Thấy nàng thích, ánh mắt của người đứng trước mặt đầy ắp ý cười: “Thần đi chuẩn bị hộp thức ăn, bệ hạ đem về đi”.

Dường như chẳng có chút gì thay đổi, hắn vẫn là Thuần Vu Lâm của hảivực Lăng Hà. Hà Bạng khẽ nói: “Ngươi đã trốn thoát ra rồi, thì nên tìmmột nơi yên tĩnh để chuyên tâm tu hành, tại sao nhất định phải đem taihọa đến nhân gian?”.

Thuần Vu Lâm không đáp, lát sau lại mang hải sâm kho hành lá quaylại, hắn cẩn thận xếp từng đĩa thức ăn vào trong hộp, Hà Bạng dùng sứcđẩy hắn: “nói đi!”.

hắn hơi lùi về sau một bước, qua một lúc lâu mới ngước mắt lên cười khẽ: “không muốn rời xa bệ hạ”.

Hà Bạng nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuyệt đẹp của hắn,hắn vẫn lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ. Hồi lâu sau, cuối cùng Hà Bạng cũng hạ quyết tâm: “đi đi, bất kể ngươi là Minh xà hay là Thuần Vu Lâm, hãyrời khỏi nơi này, tránh xa loài người ra. Trong một nghìn năm tới, takhông muốn nghe bất kì một thông tin nào về ngươi nữa”.

Rồi nàng sải bước ra ngoài, nhưng chưa được bao lâu đã lại quay lại,gạt hết toàn bộ số thức ăn trong hộp đi, rồi thi triển thuật Độn thủy,trở về trong Thanh Hư quan.

Cho đến giờ Dậu, bên phía Vu Diễm chân nhân gửi tin tới, nói rằng đãdiệt được con yêu quái ở Tuy Sơn. Mọi người đều yên tâm, bắt đầu trù bịcho công việc Quốc tiếu. Tính tình của Thánh thượng ra sao Trang ThiếuKhâm là người rõ nhất, việc này tuy rằng đã vời Dung Trần Tử làm Caocông pháp sư, nhưng dù gì hắn cũng là Quốc sư, những chuyện quan trọngkhông bàn bạc với hắn thì không được.

Tuy Sơn không phải là nơi để nói chuyện, dù sao cũng cách Thanh Hưquan không xa, nên các đạo sĩ liền đi vòng qua Thanh Hư quan, tất cả các dụng cụ cũng đều do đám tiểu đạo sĩ trong Quan hợp sức lại chọn muagiúp.

Cảnh tượng trong Thanh Hư quan lại càng thêm náo nhiệt, thấy mọi việc trong Quan được xử lí gọn gàng đâu ra đấy, Vu Diễm chân nhân dĩ nhiêncũng phải mở lời khen ngợi Diệp Điềm. Từ sau khi Tử Tâm đạo trưởng tạthế, ông vừa là sư phụ vừa là cha mẹ của cả ba đứa trẻ, đó gọi là mộtngày làm thầy cả đời làm cha, người làm cha như ông trước mặt Dung TrầnTử, Trang Thiếu Khâm luôn rất nghiêm khắc, duy chỉ có trước Diệp Điềm là hòa nhã dễ gần.

Diệp Điềm cũng là người lễ nghi chu toàn, bình thường cũng không ỷmình được yêu chiều mà sinh kiêu ngạo, cử chỉ trước mặt ông trước giờvẫn luôn đúng mực. Ông cùng ngồi uống trà luận đạo cùng Diệp Điềm, nhìnthấy từng hành động giơ tay nhấc chân của nàng đều cẩn trọng nền nã,nhất thời lại nhớ tới Hà Bạng tùy tiện chẳng ra sao kia. Vị đạo trưởngđức cao vọng trọng đó cũng không khỏi thấy khó hiểu – Tính tình DungTrần Tử ngay thẳng chính trực, sao lại bỏ qua con bé Diệp Điềm gần ngaytrước mắt để đi thích loại con gái không biết xấu hổ như vậy nhỉ?

Trang Thiếu Khâm và các đạo sĩ bàn bạc quá trình Quốc tiếu xong xuôi, không thấy bóng dáng Hà Bạng đâu, bèn đi đến phòng ngủ của Dung TrầnTử. Lúc đó mặt trời rực rỡ chiếu rọi trên cao, Ngọc Cốt đang đứng hầubên cạnh cánh cửa ở trong sân, một khắc cũng không dám lơ là. TrangThiếu Khâm khẽ gật đầu với nàng ta, định bảo nàng ta vào trong thông báo trước cho Hà Bạng một tiếng, thì nàng ta đã mở cửa tiểu viện, khuôn mặt bị ánh mặt trời nướng cho đỏ bừng nhưng vẫn lộ ra chút ý cười, nói:“Chủ nhân dặn dò không cho người của Đạo tông vào làm phiền, ngài nhấtđịnh đừng ngăn cản”.

Thấy nàng tát hết cả mồ hôi, Trang Thiếu Khâm bất giác cũng vơi đivài phần chán ghét, nói: “Ta đã dặn dò đạo hữu rồi, sẽ không có ai đếnđây quẫy nhiễu đâu, ngươi lui xuống đi”.

Ngọc Cốt cúi đầu vâng lời, nhưng vẫn không dám rời đi. Trang Thiếu Khâm khẽ lắc đầu, rồi sải bước vào trong sân.

Thứ đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là một cái ao, những đóa hoa sentrong ao hoàn toàn phớt lờ ánh mặt trời đang nóng như thiêu như đốt, nởbung rực rỡ đầy sức sống, nhìn qua là biết không phải loại hoa tầmthường của nhân thế. Hà Bạng đang ngồi nghịch nước dưới bóng râm của đóa hoa sen. Nàng vẫn đi chân trần như thói quen lúc trước, hai bàn chânnhỏ xinh ngâm dưới nước, không ngừng khỏa nước khiến nước bắn lên tungtóe, dọa cho mấy con cá đang bơi phía dưới phải dạt ra xa.

Trang Thiếu Khâm ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt không khỏi dichuyển đến đôi chân lung linh như ngọc. Đôi chân nhỏ nhắn quả thật sinhra đã tinh tế đẹp đẽ hơn hẳn trời ban, nay được làn nước trong veo gộtrửa, lại phủ thêm luồng ánh sáng mặt trời, nên càng lộ rõ vẻ trắng mịnhơn tuyết, mờ ảo hơn sương. hắn tuy rằng không có sở thích mê luyến đôichân, nhưng lại có lòng yêu cái đẹp, trong thoáng chốc không thể dichuyển ánh mắt đi nơi khác được.

Hà Bạng không quay đầu lại, nhưng đột nhiên lại hỏi: “Có đẹp không?”.

Trang Thiếu Khâm không tự chủ được trả lời: “Đẹp!”.

Hà Bạng rầu rầu nói: “Ai từng nhìn thấy đều khen rất đẹp, chỉ có Tri quan là không bao giờ khen”.

Trang Thiếu Khâm bất giác bật cười: “Huynh ấy không thể nói ra những lời này được đâu”.

Hà Bạng bĩu môi, trong giọng nói mang theo nỗi niềm tủi thân: “đã mấy ngày rồi mà hắn cũng chẳng quay về lấy một lần!”.

“thì ra là đang nhớ sư huynh à?”. Trang Thiếu Khâm ngồi khoanh chân,đối với khoa nghi của đạo gia, hắn hẳn là rõ nhất, nên giờ cũng sẵn lòng giảng giải cho Hà Bạng nghe: “Thánh thượng vời huynh ấy đảm nhiệm chứcCao công Quốc tiếu, quy mô của lần Quốc tiếu này rất lớn, phải mất tầmbảy bảy bốn chín ngày. Trong khoảng thời gian này huynh ấy sẽ ở trongcung, tháng sau lễ Quốc tiếu bắt đầu thì sẽ đến ở tông miếu, bất luậnthế nào đi nữa cũng không có thời gian rảnh để quay về đâu”.

Hà Bạng nóng nảy: “Vậy ta có thể đi tìm hắn không?”.

Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Quốc tiếu không phải là trò chơi, nếu nhưđể người ta biết Cao công pháp sư mang theo nữ quyến đi cùng, thì khôngchỉ sư huynh, mà sợ rằng tất cả mọi người trong Thanh Hư quan đều sẽ bịliên lụy”.

Hà Bạng lại quay đầu nhìn dải hoa sen trước mặt, khuôn mặt buồn bã:“Hừ, Ngọc Cốt đã nói với ta, cung nữ xinh đẹp trong cung nhiều vô cùng,hắn nhất định là không muốn quay về rồi!”. Trang Thiếu Khâm dở khóc dởcười: “Sư huynh là đạo gia, cung nữ trong cung dù có nhiều thế nào đinữa, thì người hầu hạ huynh ấy chắc chắn cũng chỉ có thể là thái giámthôi, việc này không cần phải lo đâu”.

Cuối cùng Hà Bạng đã tìm thấy chỗ bế tắc, nói to: “Vậy thì nhất định là hắn đã thích tên thái giám nào đó rồi!”.

Trang Thiếu Khâm phá lên cười, chỉ đành vừa khuyên vừa dỗ: “Cái nàythật sự là… khẩu vị nặng quá. Đừng đoán mò nữa, sư huynh thật sự cóchuyện quan trọng phải làm mà. Chỉ hai tháng thôi, nhanh lắm. Nếu nhưnàng buồn chán, thì năng chơi với bọn Thanh Vận, Hạo Thiên vào”.

Trung tuần tháng Bảy, lễ Quốc tiếu chính thức bắt đầu. Trang ThiếuKhâm là Quốc sư, nên đương nhiên phải quay về triều. Để thể hiện sự long trọng, trong đạo môn bất cứ ai có uy tín đều có mặt, Diệp Điềm cũngmuốn đi, dù gì Quốc tiếu cũng là chuyện trọng đại, hiếm lắm mới có mộtlần.

Nhưng điều ngạc nhiên là, Vu Diễm chân nhân thác bệnh không đi, mọingười trong đạo môn đều hiểu rằng – Ông thật sự đang muốn giao lại trọng trách của Đạo tông lên vai Dung Trần Tử.

Trong Thanh Hư quan, Vu Diễm chân nhân đang cùng Diệp Điềm ngồithưởng trà. Ông kiểm tra rất nhiều thứ về sách pháp chế cổ, đạo pháp,Diệp Điềm đều đối đáp trôi chảy, ông vuốt vuốt chòm râu dê, vô cùng vừalòng: “Số Tử Tâm đạo hữu đúng là tốt thật, môn hạ cả ba đệ tử đều ưu túcả. Ở dưới hoàng tuyền, nhất định ông ấy có thể an tâm được rồi”.

Diệp Điềm hơi tỏ vẻ khiêm tốn, bỗng Vu Diễm chân nhân quay sang nói:“Lễ Quốc tiếu lần này rất hiếm có, con cũng nên đi, gặp gỡ nhiều mở mang thêm tầm mắt cũng tốt”.

Diệp Điềm cũng có chỗ khó nói của mình, Vu Diễm chân nhân tuệ nhãnsáng như đuốc bảo: “Việc trong Thanh Hư quan con không cần phải lo lắng. Dung Trần Tử chủ trì xong công việc Quốc tiếu lần này, người trong Đạotông nhất định sẽ tới Thanh Hư quan chúc tụng. Mấy ngày này ta cũngkhông bận gì, sẽ ở lại trong Thanh Hư quan, con cứ yên tâm đi đi”.

Có ông ở lại trong Thanh Hư quan, thì quả thật không cần lo lắng gìnữa. Diệp Điềm cũng yên tâm hẳn: “Vậy… vãn bối sẽ đi tông miếu, việc của Thanh Hư quan, đành phải phiền chân nhân rồi”.

Vu Diễm chân nhân cười khẽ xua tay: “đi đi”.

Buổi chiều, Diệp Điềm sắp xếp hành lí chuẩn bị xuống núi, lúc sắp đilại tới thăm Hà Bạng một lát, thấy nàng đang ngủ trưa, cũng không tiệnlàm phiền, chỉ dặn đi dặn lại Thanh Vận phải chăm sóc nàng cho chu đáo,không được sơ ý.

Diệp Điềm đi rồi, những ngày tháng đau khổ của Hà Bạng cũng bắt đầu.

Mấy ngày đầu, Vu Diễm chân nhân cũng không chú ý lắm đến sự tồn tạicủa Hà Bạng. Bình thường Dung Trần Tử quản giáo rất khoa học, nên tất cả đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan sớm đã quen với phong cách ai làmviệc người nấy, thấy cái gì đúng thì cứ thế mà làm, nên giờ dù hắn không có ở đây đã nhiều ngày, nhưng mọi việc trong Thanh Hư quan vẫn có thểcoi là nề nếp quy củ. Vu Diễm chân nhân kiểm tra tất cả mọi nơi trongQuan một lượt, vốn dĩ cũng chẳng có việc gì lớn, nhưng điều thực sựkhiến ông nổi cáu lại là một việc rất nhỏ – Trong Quan cư nhiên lại cóngười nấu món mặn, hơn thế một ngày lại đến mấy bữa liền. Ông ngay lậptức tóm sống được Ngọc Cốt đang ở trong bếp: “Đạo quan là chốn thanh tu, sao có thể tự tiện làm những món tanh mặn như thế này hả?”.

Ngọc Cốt đương nhiên nhận ra được Vu Diễm chân nhân, nhưng lại khôngbiết đã xảy ra chuyện gì – Chuyện Hà Bạng có đầu bếp riêng trong Quanmọi người đều biết cả, cũng chưa từng có ai lên tiếng phản đối. Nàngđành cười gượng, nói: “Nô tì bái kiến chân nhân. Chân nhân không biếtđấy thôi, chủ nhân của nô tì không thích đồ ăn chay, nên mỗi ngày ítnhiều gì cũng phải thêm mấy món mặn. Lúc trước khi Tri quan ở đây, cũngbiết điều này ạ”.

Nàng ngàn sai vạn sai cũng không nên lôi Dung Trần Tử ra, quả nhiênvừa nhắc đến tên Dung Trần Tử, Vu Diễm chân nhân lập tức nổi giận lôiđình: “Lẽ nào lại có cái lí ấy! hắn thân là Tri quan, lại ngang nhiênkhông màng tới thanh quy đạo môn, hoàn toàn không đặt lễ nghi phép tắcvào trong mắt”. Ông ta nổi cáu cả với đám tiểu đạo sĩ đang cúi đầu đứngbên cạnh: “Từ hôm nay trở đi, việc ăn uống của tất cả mọi người trongQuan đều phải thống nhất theo cùng một quy cách, không ai được đặc cáchchiếu cố. Còn nữa, sau này thời gian thiện đường dùng cơm buổi sáng nửacanh giờ, buổi trưa một canh giờ, buổi tối một canh giờ, quá thời gianđó nhất loạt không được phép mở ra thiện đường nữa”.

thật ra, lư đỉnh trong đạo môn có một quy định bất thành văn, chínhlà ngoại trừ đình viện của người sử dụng ra, thì không được phép tùy ýđi lại trong cung quan, tránh để người khác chỉ trích. Bất kể là vào lúc nào, sự tồn tại của lư đỉnh đều sẽ khiến người ta vô cùng lúng túng.Cũng chỉ có con gái của những gia đình nghèo khổ, vì miếng cơm, mới phải bán mình cho những thuật sĩ. Bình thường tuy không nói là bị đối xửkhắt khe, nhưng địa vị của lư đỉnh thì quả thực không được coi trọng.Nên cũng khó trách Vu Diễm chân nhân rất không hài lòng khi nhìn thấyDung Trần Tử suốt ngày dẫn Hà Bạng ra ngoài như vậy.

Nhưng Hà Bạng lại là một ngoại lệ, nàng ở lì trong phòng ngủ ở tiểuviện của Dung Trần Tử không phải vì không được phép đi lại, mà là quálười đi lại. Dĩ nhiên, đấy là khi thức ăn còn dồi dào. Chưa quá hai ngày nàng đã phát hiện ra tất cả những món ăn ngon của nàng đều đã biến mất. một ngày của nàng cũng chỉ được ăn ba bữa, hơn thế đều là món ăn chayvà bánh bao, thỉnh thoảng trong bánh bao còn có nhồi cả nhân rau cảinữa!

Huống hồ, lúc nàng ngủ vốn dĩ không thể có mặt trong giờ ăn, nên mỗilần thức giấc xong thì cơm canh cũng đã nguội ngắt, mà vào giờ đó thìthiện đường cũng đã đóng cửa, thành ra không thể đi hâm nóng lại được.Suốt mấy lần liên tiếp như vậy, nàng liền nghiêng đầu liếc nhìn Ngọc Cốt đang đưa cơm đến. Ngọc Cốt nào dám chọc vào nàng, liền cuống quýt kể lể hết đầu đuôi sự tình trong Quan.

Vì thế vào một buổi chiều nắng vàng chiếu rọi trên cao, cuối cùng HàBạng đã bước ra khỏi tiểu viện của Dung Trần Tử. Lúc ấy khách hành hương đi lại tấp nập, ám tiểu đạo sĩ cũng bận rộn ra ra vào vào. Nàng mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, không mang khăn choàng, chỉ có hai dải lụa đan chéo nhau vòng qua cổ, tiện tay kết thành một chiếc nơ bướm saugáy. Phần gấu của chiếc váy lụa mỏng này rất rộng, chất liệu lại mềm mại mỏng nhẹ, lúc đi lại tà váy bay lên như một đóa hoa tươi tắn đang nổicơn thịnh nộ, eo lưng được bó lại rất chặt, trước ngực được viền bằngnhững sợi tơ mảnh màu trắng, lại thêm việc nàng không choàng khăn, nênđể lộ ra làn da ôn nhuận như ngọc, thân hình mảnh mai, đường nét xươngquai xanh quyến rũ, bờ vai trần trắng sáng hơn cả tuyết đông. trên suốtcả đoạn đường, tròng mắt của đám khách hành hương trở nên sinh động hơnhẳn.

Khi ấy, Vu Diễm chân nhân đang ở trong phòng ngồi thiền, lúc trongQuan không có việc gì cần giải quyết thì đám tiểu đạo sĩ không dám quấyrầy đến ông. Nhưng Hà Bạng thì không màng đến nhiều thứ như thế, nàngmột cước đá tung cửa phòng. Mà Vu Diễm chân nhân lại là người cứng nhắcbảo thủ hơn cả Dung Trần Tử, nào đã nhìn thấy kiểu ăn mặc không biết xấu hổ như vậy bao giờ, thiếu chút nữa là hộc máu. Hà Bạng không quan tâmđến mấy chuyện ấy, nàng trợn trừng hai mắt lên, vô cùng tức giận, nói:“Lão già kia, tại sao ông lại cắt xén khẩu phần ăn của bổn tọa hả?”.

Vu Diễm chân nhân giận đến nỗi tay chân phát run: “cô, cô, cô… lẽ nào cô không biết quy tắc lư đỉnh thì không được phép đi lại lung tunghả!”.

Hà Bạng chẳng hiểu gì, nói: “không biết, tại sao không được phép đilại?”. Nàng chạy chỗ này nhảy chỗ kia, giẫm hết lên cả giá sách, thư án: “Tại sao không được phép đi lại chứ?”.

Thanh Vận vội vàng đi vào muốn dỗ nàng trở ra, nhưng nàng không chịunghe, cho ăn gì cũng không chịu đi. Vu Diễm chân nhân phát cáu đập bàn:“Càn quấy, còn ra thể thống gì nữa! Thanh Vận, lập tức đuổi cô ta ra,không cho phép đặt chân vào sơn môn nửa bước. Sau này nếu sư phụ ngươihỏi đến, thì cứ bảo hắn đến phủ Động Thiên trách tội ta đây này!”.

Thanh Vận cũng thầm kêu khổ, chỉ biết thấp giọng khuyên nhủ vị trưởng bối vai vế giống như cha của sư phụ mình: “Chân nhân, thật ra bìnhthường nàng ấy không như vậy đâu, thường ở trong tiểu viện của sư phụchứ ít khi chịu ra ngoài lắm. Lần này chỉ là do đói quá, ngài xem hay là cứ làm cho mình nàng ấy chút đồ ăn…”.

Lời còn chưa dứt lời, Hà Bạng đã mở miệng lầm bầm: “Lão già, ông đúng là đồ không hiểu chuyện, ta đi lẽ nào còn cần ông đồng ý nữa chắc? Tacũng chẳng phải do ông nuôi! Ta mà muốn đi, thì đi đâu cũng được! Quảbóng như ông, không ngoan ngoãn ở lại trong động phủ của mình, lại chạytới đây diễu võ dương oai, cứ tưởng mình ghê gớm lắm hả? Khốn kiếp, còndám đập bàn nữa chứ, ta phải chặt cái tay này của ông!”.

Vu Diễm chân nhân tức đến độ chòm râu vểnh ngược cả lên, Thanh Vậncuống quýt kéo Hà Bạng lại: “Sư nương, người nói ít đi vài câu đi sưnương, quay về phòng trước đã nhé. Tôi hứa, lát nữa sẽ nấu vài món chongười, à không không, lập tức nấu ngay. Người về phòng trước đi”.

Hà Bạng quắc mắt nhìn trừng trừng: “không về! Quyết không về!”.

Vu Diễm chân nhân hận không thể đánh cho nàng một trận, ông cảm thấyrất mất tư cách, tay chân run rẩy: “Lôi xuống núi, lôi xuống núi, mau!”.

Đám tiểu đạo sĩ giống như chết cha chết mẹ – Sư phụ rất yêu thươngnàng ấy, ai thật sự dám lôi xuống núi chứ? Nhưng lời của Vu Diễm chânnhân cũng không thể không nghe theo…

Thấy đám tiểu đạo sĩ do dự không quyết, lửa giận của Vu Diễm chânnhân bốc lên càng cao, muốn tự mình ra tay. Hà Bạng lại còn ăn mặc mátmẻ nữa chứ. Ông rút ra một lá bùa màu vàng, định biến Hà Bạng về lạinguyên hình. Thấy ông ta định ra tay thật, Hà Bạng cũng hề khách sáo!

Lập tức cuồng phong nổi lên trong phòng, đám tiểu đạo sĩ ở bên ngoàichỉ kịp nhìn thấy gạch đá trong cung quan cùng một cột nước như đangliều mạng phun nước ra khắp nơi, cột nước này phải cao đến hơn mộttrượng. Khách hành hương tưởng rằng xảy ra việc gì thần kì, lập tức bulại xem không chịu đi.

Đám tiểu đạo sĩ nôn nóng không biết nên làm thế nào cho ổn thỏa, thìước chừng thời gian một chén trà, Hà Bạng từ trong phòng lao ra, khóc hu hu chạy về phòng ngủ của Dung Trần Tử. Ngọc Cốt vội vàng chạy theo đểhầu hạ, nhìn thấy nàng đang gói ghém tất cả quần áo, đồ chơi, trang sứcmà mình rất thích lại, tưởng nàng bị Vu Diễm chân nhân bắt nạt, nên đành thu dọn đồ đạc cùng.

Đám tiểu đạo sĩ vội vàng chuẩn bị đi tìm Vu Diễm chân nhân cầu xincho sư nương, nhưng vừa đẩy cửa ra, bọn họ liền sợ đến ngây người. VuDiễm chân nhân toàn thân ướt nhẹp, ngọc trâm cài trên tóc cũng bị càorơi mất, tóc tai bị cuồng phong càn quét xổ tung ra, chòm râu dê bị vặtrơi rụng tơi bời, trên mặt vẫn còn mấy vết cào, đạo bào chỉnh tề bị xéthành một đống giẻ rách, quai hàm bị đánh cho sưng vù, lúc nói chuyệnđầu lưỡi cũng không di chuyển nổi. Bộ dạng ông thảm hại, giống như bịbảy bảy bốn mươi chín vị La Hán chà đạp bảy bảy bốn mươi chín lần vậy…

Đám tiểu đạo sĩ muốn hộc máu – Sư nương, người…

Nhìn thấy bộ dạng của Vu Diễm chân nhân như vậy, đám tiểu đạo sĩ muốn đi nhưng lại không dám, muốn vào nhưng lại thấy không tiện, đang tronglúc kêu khổ thấu tận trời xanh, thì Hà Bạng đã thu xếp đồ đạc xong xuôi, dẫn theo Ngọc Cốt xuống núi.

Ngọc Cốt an ủi nàng: “Vu Diễm chân nhân dù gì cũng là đạo sĩ mà, chủnhân không đánh lại được cũng là lẽ thường thôi. Chỉ là sau này không ởtrong Thanh Hư quan nữa, vậy chúng ta sẽ đi đâu đây?”.

Nước mắt vẫn chưa cạn, nhưng Hà Bạng đã nghĩ tới chuyện khác: “NgọcCốt, lư đỉnh là gì? Tại sao lão già đó lại nói ta không được đi lại lung tung?”.

Ngọc Cốt còn có chút ngượng ngùng: “Lư đỉnh à, chính là thứ để điềuhòa âm dương cho các thuật sĩ đạo gia, mua một vài cô gái để ở trong mật thất, lúc nào cần thì Song tu một lát… công lực sẽ tăng tiến.

Hà Bạng vẫn chẳng hiểu gì: “Vậy tại sao không được phép đi lại lung tung?”.

Ngọc Cốt đã được đổi thân thể mới, nên sức lực hơn hẳn những cô gáibình thường, đi xuống núi không hề vất vả chút nào, lại còn thể dìu HàBạng, nói: “À… vì lư đỉnh là thứ không thể để người khác nhìn thấy được, chủ nhân không muốn cho người khác biết, thì đừng để nó chạy đi chạylại”.

Hà Bạng dường như có hơi thất vọng, rất lâu sau mới trả lời: “Ồ”.