Thịt Thần Tiên

Chương 13: Đa tình khổ hơn vô tình biết bao



Nếu ta không yêu chàng, thì ta sẽ không phải nhớ mong chàng, sẽ không phải ghen tị với những người con gái ở bên cạnh chàng, cũng sẽ khôngmất đi lòng tự tin cùng dũng khí đấu tranh.

Nếu ta có thể không yêu chàng, vậy thì sẽ tốt biết bao.

Từ lúc Minh xà chết đến giờ đã được ba ngày, quan phủ và Đạo tôngcùng nhau thanh trừ số trứng rắn ở dưới núi Trường Cương, rồi thiết lậpnúi Trường Cương thành cấm địa, đề phòng lại có trứng rắn lọt lưới mượnkhí nở thành người. Dân cư trong trấn Lăng Hà tuy vẫn đắm chìm trong nỗi niềm bi thương của việc mất người thân, nhưng cũng đều đã trở lại quêcũ, tiếp tục sinh sống. Nhưng trước sau trong Thanh Hư quan lại khôngthể xua đi được nỗi ám ảnh mà Minh xà đem đến. Dung Trần Tử bế quantrong hang Vô Lượng, ngay cả Diệp Điềm cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.Trong khi Diệp Điềm cứ lo lắng sốt sắng mãi, thì Trang Thiếu Khâm lạihơi do dự. hắn đã móc ra được một vcó vỏ ngoài màu đen xám, nhỏ cỡ bằngnắm tay em bé, từ trong mắt của Minh xà. Cuối cùng hắn đã hiểu ra tạisao thứ đó nhìn lại quen mắt – Luồng ánh sáng màu đỏ vàng kia, thật rakhông phải là máu của Hà Bạng hay hồn phách của Minh xà, mà chính làtường vân độ kiếp thành công. Vì tình hình lúc đó hỗn loạn, khiến mọingười không nghĩ đến mà thôi. Tiên đạo có từ ngữ “tái sinh kiếp sau”, để nói, hiện giờ Hà Bạng với kích thước chỉ bằng nắm tay em bé này đãkhông còn là Hà Bạng nữa, nàng là thần tiên. Chẳng trách lần trước chỉdựa vào thiên thủy linh tinh mà cũng có thể duy trì được nguyên thần của nàng sống được qua mấy ngày mấy đêm liền, giờ lại có cả phong, thủylinh tinh trong người, mà mới một lúc đã tắt thở. thì ra là tái sinh.Chỉ là nàng ta rõ ràng không muốn tu tiên, vậy tại sao lại trải qua tiên kiếp nhỉ?

Trang Thiếu Khâm cũng chẳng có thời gian đâu mà nghĩ nhiều như thế, bởi hắn đang do dự.

Diệp Điềm lại tới tìm, hắn mở cửa rồi kéo Diệp Điềm vào phòng, trênchiếc bàn tròn ngoài một bộ ấm chén ra, còn một thứ có màu đen xám.Khuôn mặt Diệp Điềm đầy vẻ tức giận: “Giờ đã là lúc nào rồi, huynh cònkhông mau nghĩ ra cách gì đó đi!”.

Trang Khiếu Khâm nhún nhún vai, chỉ chỉ nàng nhìn về cái bàn. Ánh mắt Diệp Điềm đảo tới cái bàn tròn, sau đó nàng chau mày lại: “Huynh… Huynh không nghĩ rằng tìm bừa một con trai về, thì có thể khiến sư ca phấnchấn lên đấy chứ?”. Nàng lót một chiếc khăn nhung vào tay rồi nhấc contrai nhỏ đó lên, cẩn thận xem xét: “Có lẽ cũng có thể che mắt được đấy,nhưng hơi nhỏ thì phải”.

Trang Thiếu Khâm thở dài: “nói vớ vẩn gì vậy? Muội cứ đưa cho đại sư huynh, huynh ấy tự khắc sẽ hiểu”.

Diệp Điềm vẫn không hiểu: “Nhưng đúng là hơi nhỏ mà, huynh ấy có là thằng ngốc cũng sẽ không tin đâu!”.

Trang Thiếu Khâm không đàý đến nàng nữa: “Ta quay về cung trước đây.Ta đã đi lâu quá rồi, chuyện giờ đã xong, cũng nên đi thôi”. hắn lơ đãng liếc nhìn con trai trên tay Diệp Điềm một lát, rồi từ từ hướng ánh mắtđi nơi khác, “Điều muội nên làm chính là ngăn không cho tin tức về nàngta phát tán rộng rãi ra ngoài. hiện giờ Nội tu như thế nhất định sẽkhiến khắp nơi xảy ra cướp đoạt. Sư huynh không biết nói lời ngon tiếngngọt, chỉ e không dỗ dành được nàng ta, thì sẽ không tranh được vớingười khác đâu”.

hắn thu dọn đồ đạc, rồi dẫn theo hai tên đệ tử xuống núi. Diệp Điềmvẫn đang cầm con trai trong tay. Vẻ mặt đầy vẻ nghi ngờ, nàng đánh giánó rất lâu, cuối cùng cẩn thận dè dặt gọi một tiếng: “Trai nước xấu xa?Có thật là cô không?”.

Con trai to bằng nắm tay em bé trong tay nàng không mảy may nhúcnhích, giống hệt như một cục đá đen đúa, Diệp Điềm vẫn cảm thấy hơi mạohiểm. Trang Thiếu Khâm trước giờ là người tùy tiện phóng túng, nếu chỉlà con trai hoang huynh ấy nhặt bừa từ trong một khe suối nào đó, thìkhông phải sư ca sẽ nhìn vật nhớ người sao? không, là nhìn vật nhớ traichứ?

Nàng lo nghĩ một hồi, vẫn thấy cách này quá tệ, nhưng nếu… nàng ômchút hi vọng mong manh, nếu đây thật sự là Hà Bạng, không biết sư ca sẽvui mừng đến mức nào? Nàng vừa cắn răng, vừa giậm chân: “Chỉ dựa vàongươi thôi đấy, người ta là trai, ngươi cũng là trai, ngươi nhất địnhphải cố lên!”.

Trước cửa hang Vô Lượng, Diệp Điềm gõ lên cánh cửa đá, nhưng không ai trả lời. Nàng đành phải hét lớn: “Sư ca, muội tìm thấy Hà Bạng rồi,huynh mau mở cửa đi!”.

Vẫn không có động tĩnh, nàng cuống quá, liền sai Thanh Huyền, ThanhTố phá cửa đá ra. Cả Thanh Huyền, Thanh Tố đều nghi ngờ: “Sư cô… ngườithật sự tìm thấy nàng trai tinh kia sao?”.

Diệp Điềm nghĩ thứ trên tay nàng cũng là trai, liền hùng hồn nói: “Phí lời! Mau phá cửa đi”.

Đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư quan suốt mấy ngày nay thấp thỏm không yên, cứ mải lo lắng cho sư phụ, giờ thấy sự việc có thể xoay chuyểntheo chiều hướng tốt hơn, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình hăng hái, chỉloáng cái đã phá vỡ được cánh cửa đá. Diệp Điềm xông vào, thấy Dung Trần Tử đang ngồi trên chiếc giường băng, cũng không nói lời nào, nàng lấyhết dũng khí, chìa con trai to bằng nắm tay em bé trong tay ra, nói: “Sư ca! Muội… Muội tìm thấy rồi, nàng ta ở đây này!”.

Lúc đầu Dung Trần Tử sững người, sau đó hắn nhìn kĩ thứ đang ở tronglòng bàn tay Diệp Điềm. Thứ đó rất bé, hình tròn màu đen xám, cuộn mìnhtrong vỏ không hề động đậy, giống như một hòn đá cuội nho nhỏ. hắn từ từ đứng dậy, cả người hơi run rẩy. Diệp Điềm căng thẳng chăm chú nhìn vẻmặt của hắn – không phải chứ, thật sự có thể cố được sao?

Dung Trần Tử chầm chậm đưa tay ra. hắn có thể cảm nhận được một luồng linh khí thần tiên đang bao phủ lên toàn bộ thứ tròn tròn nhỏ nhắn kia.

thì ra là vậy, thì ra là vậy.

hắn nâng niu Hà Bạng nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, đây mới là trân bảo của hắn. hắn vùi đầu xuống động tác vô cùng nhẹ nhàng khẽ hôn lên lớpvỏ ngoài của nó, cả người đám tiểu đạo sĩ cứng đờ – Sư phụ… liệu có phải phải bị khủng hoảng tâm lí đến phát điên rồi không?

Dung Trần Tử bước nhanh về phòng ngủ, sốt sắng lệnh cho Thanh Huyềnchuẩn bị nước, thêm đường. Đám tiểu đạo sĩ cũng có chút bán tín bán nghi – Lẽ nào đó thật sự là Hà Bạng sao?

Lời của sư phụ không thể không nghe, mọi người vội vàng đi lấy nước.Đích thân Thanh Huyền chạy lên tận đỉnh núi Lăng Hà, lấy thứ nước ngọtmát nhất từ con suối trong núi, đổ đầy một ang. Dung Trần Tử đặt Hà Bạng lên trên giường của mình, dùng một cái bát nhỏ múc nửa bát nước, chovào đó một lá bùa Thanh trọc, rồi lại hòa thêm hai thìa đường cát.

Vỏ ngoài của Hà Bạng rất khô, hắn liền nhúng ướt một cái khăn rồi vắt cho hơi ráo, sau đó nhẹ nhàng đắp lên vỏ cho nàng. Dường như cảm nhậnđược hơi nước ở bên ngoài, cuối cùng nàng cũng đã chịu nhúc nhích, dùchỉ là một động tác rất khẽ thôi, nhưng cũng khiến niềm vui sướng trànra trong ánh mắt Dung Trần Tử.

Đắp khăn lên vỏ xong, hắn nhúng ướt chiếc thìa gỗ, rồi nhỏ từng giọttừng giọt lên thân người Hà Bạng. Chỉ thoáng chốc nước đã thấm vào trong vỏ trai. Hà Bạng cảm nhận được. Nàng liền hé mở vỏ ra tạo thành một khe hở nhỏ, tiếp nhận từng giọt nước một. Dung Trần Tử lại bón cho nàngthêm mấy giọt nữa. Diệp Điềm khẽ mở miệng, cũng bởi sợ nàng giật mình:“thật sự là nàng ta sao?”.

“Ừ”. Dung Trần Tử gật đầu khẳng định. Trái tim Diệp Điềm nhảy nhótmừng vui, giống như sau một cơn mưa tối tăm rả rích suốt một thời giandài cuối cùng bầu trời đã có nắng. Nàng nở nụ cười rạng rỡ: “Để muội bảo mọi người bưng thêm nước đến”.

Dung Trần Tử giơ tay ra ngăn lại: “Lúc này nàng ấy không chịu nổiđâu, thân thể bị thương tổn quá nghiêm trọng, còn tiên thể bây giờ lạiyếu ớt. Cung cấp quá mức, sẽ chỉ gây hại đến tiên cơ của nàng ấy thôi”.

Diệp Điềm vô cùng tín nhiệm Dung Trần Tử, nghe vậy lập tức thấy hơi khó xử: “Vậy phải làm thế nào mới được?”.

Khóe miệng Dung Trần Tử thoáng lộ ra ý cười, chỉ duy nhất ở trước mặt Hà Bạng, hắn mới có nụ cười dịu dàng đầy yêu chiều như vậy. một lát sau với vẻ lưu luyến không thể xa rời hắn nói: “Từ từ nuôi vậy”.

Đối với Thanh Hư quan mà nói, ngày này mới là ngày giành được thắng lợi chân chính, mới là ngày thực sự nên ăn mừng.

Dung Trần Tử bón cho Hà Bạng mười mấy lần, lần nào cũng chỉ bón mộtchút xíu nước. Số lần bón nhiều nên dường như Hà Bạng cũng biết rằng ởchỗ hắn có nước. Nàng bèn bò đến trước mặt Dung Trần Tử, không ngừng kẹp ngón tay hắn. Nhưng vỏ trai quá nhỏ, nên không có uy lực gì đáng kể,Dung Trần Tử cũng không thấy đau lắm, nên để mặc cho nàng chơi. Nàng kẹp hồi lâu, thấy không có nước nữa, liền bật khóc nức nở.

Dung Trần Tử nhẹ nhàng vuốt ve vỏ trai của nàng: “Đừng khóc, sẽ nhanh chóng ổn cả thôi”.

Nàng không nín, không có thính giác, không có thị giác, lại khônghiểu tiếng người, chỉ biết khóc, khóc rất lâu, rồi lại bò đến tiếp tụckẹp lấy ngón tay Dung Trần Tử.

Cả đêm nàng không ngủ, vừa kẹp vừa cắn, cuối cùng ngón trỏ của DungTrần Tử cũng bị nàng cắn rách. Nàng tham lam mút máu của hắn, nhưng vếtrách quá nhỏ, nên không bao lâu sau máu đã không chảy nữa. Nàng lại mệtđến nỗi chẳng còn sức lực đâu để vần vò tiếp, đành phải ngừng khóc. đãkhóc hơn một giờ, rốt cuộc buồn ngủ quá, nàng co người lại trong vỏ trai nặng nề thiếp đi. đang trong cơn mơ màng, thì có một giọt nước rơi trên vỏ trai. Nàng liếm liếm thử, nhưng không những phát hiện ra giọt nướcnày không hề ngọt mát, mà lại có vị mặn chát.

Sáng sớm, Diệp Điềm bưng bữa sáng bước vào phòng, vẫn là mấy món raudưa cháo trắng, còn có một bát canh chim cu gáy hầm nấm, chỉ có nước màkhông có cái. Nhưng lần này thật sự là canh cu gáy. Dung Trần Tử bón cho nàng trước một thìa, rồi mới cùng Diệp Điềm dùng bữa sáng. Hà Bạng cảmthấy xung quanh đây nhất định là có nguồn nước, nên nàng tìm tới tìm lui trên giường, còn cắn hỏng cả túi càn khôn của Dung Trần Tử.

Dung Trần Tử đang ăn cơm nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại để ý đếnnàng. Giờ nàng đang đọ sức với cái gối của hắn – Chất liệu của thứ nàykhác hẳn, bên trong nhất định là có nước. Nàng đã làm thì phải làm chođến cùng. Diệp Điềm thấy vậy phì cười ra tiếng: “Sư ca, nàng ta thật sựkhát lắm rồi, huynh bón thêm cho nàng ta chút nữa đi”.

Đáy mắt Dung Trần Tử tràn đầy vẻ ấm áp: “Mỗi ngày bón nhiều thêm một chút, có vậy thân thể của nàng ấy mới chịu được”.

Hà Bạng kẹp cả nửa ngày, cuối cùng chấp nhận rằng mình không thể kẹpđược cái gối trúc của Dung Trần Tử, nàng liền bắt đầu chuẩn bị sơ tánkhỏi cái nơi chẳng có tí nguồn nước nào này. Dung Trần Tử thấy nàng sắpsửa bò đến rìa giường, sợ nàng ngã, vội vàng đưa tay đỡ nàng lên, rồiđặt ở trên bàn. Nàng nhanh chóng phát hiện ra có một bát canh chim cugáy hầm nấm, lập tức không quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh nữa, liềumạng bò về phía bát canh. Dung Trần Tử giữ chặt nàng trong tay, chỉ mớiqua một đêm, mà dường như nàng đã lớn hơn được một chút rồi, ngay cảDiệp Điềm cũng nhận ra: “Sư ca, nàng ta lớn hơn rồi!”.

Dung Trần Tử không để tâm đến hành động giãy giụa đến tuyệt vọng củanàng, lại đặt nàng trở lại giường, còn dùng chăn bao quanh. Chân rìu của nàng không đi được, quýnh quáng cất tiếng khóc nỉ non. Tiếng khóc củanàng cũng không to lắm, giống như tiếng của một con chim non. Dung TrầnTử cầm mấy hạt cơm bón cho nàng, nàng vừa khóc vừa hé vỏ trai ra ăn cơm, thỉnh thoảng lại sụt sịt.

Cuối cùng Diệp Điềm cũng đã tin – Thứ này nhất định là nàng ta, nếu giả cho đổi lại!

Bắt đầuừ ngày mai Thanh Hư quan sẽ tiếp đón khách hành hương từ khắpmọi nơi tới đây, dân trong thôn tuy sống sót sau kiếp nạn, nhưng tronglòng vẫn còn sợ hãi, nên cũng năng tới. không ít người còn rước thỉnhnhững pho tượng thần Phật về nhà để thờ cúng, nên Dung Trần Tử không thể tránh được việc phải chủ trì nghi thức Khai quang tượng thần Phật [1].hắn không yên tâm về Hà Bạng, nhưng lại sợ phụ tấm lòng luôn hướng đạocủa dân trong thôn. Cuối cùng Thanh Huyền đề nghị, mỗi ngày lúc DungTrần chủ trì nghi thức ở đạo trường, thì bố trí cho Hà Bạng nằm trongđại đỉnh đặt ở chính giữa đạo trường. Cái đỉnh bát quái này sâu cỡ ngang người, để nàng ở đó, một là có chỗ để nàng chơi, hai là nàng cũng không trèo ra được. Nhưng có vẻ nàng không thích chỗ này, ngày nào ở bêntrong cũng khóc lóc nỉ non, từ khi sinh ra tính cách của nàng đã hoàntoàn giống với Hà Bạng, có duy nhất một kĩ năng bẩm sinh chính là khóc.Trước mặt đám đệ tử và khách hành hương, Dung Trần Tử không tiện dỗdành, nhưng tâm trí thì lại hoàn toàn bị rối loạn. Thỉnh thoảng đangtrong lúc giảng kinh luận đạo, đột nhiên lại quên mất câu sau.

[1] Nghi thức khai quang tượng thần Phật là một nghi lễ đưa thần lựccủa thần Phật an ngự vào trong bức tượng, như vậy thì những loại ma quỷsẽ không nhập vào đó để hưởng hương khói và sự cúng bái. Ý nghĩa củaviệc này là làm tăng linh khí của pho tượng trước khi thờ cúng.

Diệp Điềm dù sao cũng đang nhàn rỗi, liền đổi tay cho Dung Trần Tử,lúc hắn bận việc thì chơi đùa cùng Hà Bạng. Nếu như nói trước đây DiệpĐiềm không có thiện cảm với Hà Bạng, thì hiện giờ đối với Hà Bạng nàngquả thật là hận đến tận xương tủy. Nàng cũng không biết là từ bao giờ Hà Bạng lại có thể nhàm chán đến mức độ ấy – Ngày nào nàng ta cũng bò tớibò lui trên đất, một khắc cũng không nghỉ. Càng đáng sợ hơn là mỗi khivỏ trai cơ hồ bị ngứa đến cuống quýt, thì nàng ta không kẹp thứ này sẽkẹp thứ kia. Hơn nữa, nàng ta kẹp đồ đã thành kĩ xảo – Dù là đồ làm bằng chất liệu nào đi nữa, thì nàng ta biết cách làm thế nào để dễ dàng cắncho hỏng. Diệp Điềm muốn mắng nàng, thì nàng lại nghe không hiểu, muốnđánh nàng. Diệp Điềm thì lại sợ đánh hỏng vỏ trai của nàng, tức đến nỗiđầu tóc như đang bốc khói.

Dung Trần Tử đã sắp xếp lịch cho nàng rất cẩn thận, cứ cách một canhgiờ thì bón một lần, mỗi lần bón một bát nhỏ. Trước khi bón phải hòa bùa Thanh trọc, và cho thêm vào hai thìa đường. Với tần suất như vậy mànàng vẫn thường xuyên tìm kiếm nguồn nước khắp nơi, chỉ không để ý mộtchút thôi là đã định bò đi rồi.

Diệp Điềm chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ, nhưng nay ngày nào cũng phải để mắt tới Hà Bạng, nàng thật sự quá mệt! hiện giờ Hà Bạng đã tobằng lòng bàn tay người lớn, nhưng Diệp Điềm vẫn sợ giẫm phải nàng, mỗingày phải trông chừng nàng như trông chừng một đứa bé lên ba. Diệp Điềmthề rằng nàng dù có trông coi lò luyện đan cho nhị sư huynh thì cũngkhông tốn công tốn sức đến thế, phải hi sinh toàn bộ thời gian ngủ trưa.

Nhưng Hà Bạng vẫn không vui vẻ, chỉ cần nàng hơi lơ là thôi, là Hà Bạng phá hoại sẽ bò thẳng về phía cửa ra vào.

Vẫn là Thanh Huyền thấy sư cô mình đau đầu, nên mới nghĩ ra một cách – Làm cho nàng mấy món đồ chơi, vừa là có thứ để kẹp lại vừa mới mẻ, cólẽ sẽ an tĩnh hơn. hắn bàn bạc với các sư đệ hồi lâu, cuối cùng các đệtử trong Thanh Hư quan chọn ra một người khéo tay nhất, dùng cỏ lau vàcỏ tranh bện thành rất nhiều những thứ như châu chấu, gà trống, dế mèn.Quả nhiên Hà Bạng rất thích. Thanh Tố lại dẫn các sư đệ gấp một đống lợn con, thỏ con gì gì đó, để nàng từ sáng đến tối đều có đồ để chơi.

Hàng ngày Hà Bạng ở trong phòng Diệp Điềm, nếu không phải kẹp mấy cái bánh nếp gấp bằng giấy bò tới bò lui, thì là ngậm châu chấu cỏ kẹp cắnhết sức mình. Quả nhiên cả ngày nàng không muốn bò ra ngoài nữa. DiệpĐiềm cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, thỉnh thoảng chợp mắt, đánh mộtgiấc ngắn ngủi gì gì đó, cũng thấy yên tâm phần nào. Nhưng nàng chỉ mớikhông cẩn thận chút thôi, chân rìu mềm mịn của Hà Bạng đã bị cỏ tranhcứa rách. Lúc ấy nàng ta cũng rất an phận, suốt cả nửa ngày đều chui vào trong vỏ không mảy may nhúc nhích. Diệp Điềm giống như con mèo đánh vỡbình hoa, thấp thỏm không yên. Suy cho cùng sư ca nhờ cậy mình trôngnom, sao mình lại có thể để chân của nàng ta bị cứa được cơ chứ. DiệpĐiềm bèn phá lệ bón thêm cho Hà Bạng một bát nước nữa, Hà Bạng trốntrong vỏ không ra, lúc uống nước cũng có khóc nhưng tiếng khóc rất nhỏ.Diệp Điềm sợ Dung Trần Tử biết chuyện sẽ bị lên lớp, nên lén bón thêmmấy bát nước nữa. Hà Bạng càng uống lại càng muốn thêm, dần dần cũngnhanh nhẹn hơn lên.

Diệp Điềm xoa xoa hai tay, cảm thấy thì ra Hà Bạng cũng không phải là khó nuôi… chỉ cần cho uống đủ nước thôi. Hễ dừng bón nước là Hà Bạnglại khóc, Diệp Điềm cũng bất tri bất giác bón nhiều thêm nữa. Dung TrầnTử dẫn đám đệ tử đi đọc kinh buổi tối xong, đến phòng Diệp Điềm đón HàBạng về, liền thấy nàng… hình như không hoạt bát bằng lúc trước. Nhưnglại đoán có lẽ đám đệ tử gấp nhiều đồ chơi quá, nàng chơi mệt, nên cũngkhông để ý lắm. Diệp Điềm trong lòng chột dạ, cũng nào dám nói nhiều.

Buổi tối, Dung Trần Tử ngồi thiền xong, ôm Hà Bạng vào lòng, Hà Bạngvẫn trốn trong vỏ không chịu nhúc nhích. hắn nhẹ nhàng vuốt ve nhữngđường vân dày mịn trên vỏ của nàng, nói: “Đừng bò lung tung suốt cả ngày nữa nhé… mau lớn thật nhanh, đợi nàng lớn hơn rồi, ta sẽ dẫn nàng xuống núi xem hội chùa”.

Hà Bạng vẫn không để tâm, đến tận cuối ngày nàng vẫn cứ phun bongbóng mãi. Dung Trần Tử chỉ cho rằng tinh thần nàng không khỏe, nên cũngkhông nói nhiều với nàng nữa, vòng cánh tay lại rồi đặt nàng nằm bêntrong, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa đêm tỉnh giấc, hắn thấy ống tay áo củamình mát mát, thò tay ra sờ, thì thấy ẩm ướt. hắn chỉ nghĩ do Hà Bạngnghịch ngợm chút thôi, nên khẽ khàng vỗ lên vỏ trai của nàng: “Ngoanngoãn đi ngủ nào”.

không ngờ vỏ trai dưới lòng bàn tay lại mở ra, nàng phun ra rất nhiều nước. Dung Trần Tử khoác thêm áo ngồi dậy, xoay ngọn đèn trên tườnglại, mới phát hiện ra nàng đang nôn. hắn chỉ vào Hà Bạng giáo huấn:“Nàng uống trộm nước?”.

Có vẻ như Hà Bạng rất khó chịu, vỏ trai trương lên, lại phun tiếp một vũng nước nhỏ nữa.

Dung Trần Tử không dám chậm trễ, lập tức cầm ngọn đèn dầu trên bànchâm lửa, rồi lấy một chiếc khăn ẩm cuốn nàng lại, sau đó để cách ngọnlửa một khoảng xa xa rồi hong. Chỉ lát sau nước đã bốc hơi đi rất nhanh, nhưng hình như Hà Bạng lại vô cùng hoảng sợ, tiếng khóc của nàng hơigiống tiếng kêu chói tai của loài cú đêm. Dung Trần Tử giật nảy mình,cuống quýt đặt nàng lại trên giường, cả lớp vỏ trai của nàng đều run rẩy dữ dội. Dung Trần Tử liền áp chặt nàng vào lồng ngực mình, sau khi khẽđiều tức xong, liền sử dụng thuật Huyền thiên phù hỏa tiêu hao lượngnước thừa trong cơ thể cho nàng. Sau khi liên tục vận công suốt một canh giờ, cả người Dung Trần Tử ướt đẫm, lúc ấy Hà Bạng mới thấy dễ chịuhơn, bắt đầu nhả bong bóng.

Ngày hôm sau, Dung Trần Tử ngủ đến tận cuối giờ Thìn, đám tiểu đạo sĩ hiếm khi nhìn thấy sư phụ dậy muộn như vậy, còn tưởng rằng Hà Bạng đãkhôi phục lại hình dáng con người. Lúc giao Hà Bạng cho Diệp Điềm, DungTrần Tử đã dặn dò suốt một lượt: “Đừng để nàng ấy dính nước, cũng khôngđược bón quá nhiều nước, nàng ấy không biết thế nào là no là đói, nên cứ bón lượng nước vừa đủ là được. Còn nữa không được để cho nàng ấy chơinhững thứ quá bé quá nhỏ, hôm qua nàng ấy còn nôn ra cả mấy con châuchấu rơm đấy”.

Trong lòng Diệp Điềm có tật, nên dĩ nhiên không dám nói nhiều. Nàngbèn thu dọn hết những thứ dễ cứa vào khiến Hà Bạng bị thương và nhữngmón đồ dễ bị nàng ta nuốt phải trong phòng đi. Thanh Huyền và Thanh Tốcùng nhau bàn bạc, lại dẫn các sư đệ bện dây thừng đỏ thành đồ chơi, đều bện thật to, chí ít là vỏ trai của nàng cũng không chứa được, có vậymới miễn cưỡng giải quyết được vấn đề giải trí tinh thần cho Hà Bạng.Vết thương trên chân rìu của Hà Bạng mãi không khỏi, Diệp Điềm sợ DungTrần Tử phát hiện ra, nhưng cũng không tìm ra cách nào để chữa trị. Cũng may là ngày nào Thanh Vận cũng làm món canh chim gáy hầm nấm, cô nàngchỉ cần được uống canh, thì sẽ không khóc nữa. Diệp Điềm không dám chonàng uống quá nhiều, mỗi lần chỉ bón chút một. Sau đó số lần nhiều lên,do bón nhiều nên lâu dần cũng có được chút kinh nghiệm. Cơn đói của HàBạng phá hoại này cũng chia làm mấy sao, thông thường là có sáu sao. Nếu mở vỏ liên tiếp ba lần, nghĩa là nàng không đói lắm, chỉ cần cho ănhương ăn hoa thôi là được. Nếu mở vỏ liên tiếp từ bốn đến sáu lần, nghĩa là nàng thật sự rất đói, phải bón đầy bụng mới xong.

Diệp Điềm cười không khép miệng lại được, kể chuyện này cho Dung Trần Tử nghe. Dung Trần Tử sờ sờ lên vỏ trai của nàng, cũng vừa cười vừa thở dài: “Tham ăn như vậy, trước đây lúc không có ai bón thì làm sao sốngđược thế?”.

Hà Bạng ngày một lớn dần thêm, hiện giờ đã dài được một thước rồi.Diệp Điềm vô cùng vui thích, giống như chăm sóc một con thú nhỏ lâu ngày nên nảy sinh cảm tình vậy, nàng chăm sóc Hà Bạng vô cùng tỉ mỉ. Hà Bạng cũng rất quen thuộc với nàng, mỗi sáng sớm Dung Trần Tử rời giường, bón nước xong, vừa ôm nàng lên, là nàng biết ngay sắp được gặp Diệp Điềm.

Lúc nàng hóa thành hình người thì rất lười, nhưng biến thành trai thì lại rất siêng năng chăm chỉ. Chẳng qua Diệp Điềm mới chỉ dẫn nàng đếnthiện đường một lần, vậy mà nàng ghi nhớ vị trí lại, hơn nữa còn biếthóa ra canh chim cu gáy hầm nấm mà ngày nào nàng cũng uống là bưng từđây ra! Từ đó ngày nào nàng cũng vọng tưởng bò từ phòng Diệp Điềm đếnthiện đường. Bình thường hễ Diệp Điềm không chú ý là nàng bò đi khôngthấy bóng dáng đâu, nhưng nếu cứ đi tìm dọc theo con đường dẫn tới thiện đường, thì nhất định là sẽ tìm được. Đám tiểu đạo sĩ trong Quan đều đãthành quen, mỗi lần đi trên đường trông thấy nàng đang bò quá đỗi vấtvả, đều cúi xuống ôm nàng đi một đoạn, đưa nàng đến đích mà nàng muốnđến. Vừa tới được thiện đường là nàng hưng phấn vô cùng, bò tới bò luikhắp nơi. Đám tiểu đạo sĩ ngay cả lúc hạ chân xuống cũng phải nhìn kĩ vì sợ sẽ giẫm trúng phải nàng. Ngay cả Thanh Trinh cũng thấy khó hiểu, hắn vừa kéo bễ, vừa thắc mắc với Thanh Vận đang hầm canh cho Hà Bạng:“không phải sư phụ nói nàng ta đã độ kiếp thành tiên rồi sao…?”.

Thanh Vận rất bình tĩnh đáp: “Có gì phải ngạc nhiên chứ, lúc nàng talàm người thì đặc biệt… nên lúc thành tiên nhất định cũng sẽ là một vịthần tiên đặc biệt”.

Thanh Trinh nhìn xuống Hà Bạng xám xịt dưới đất, đang ra sức kẹpchiếc quần ống túm của Thanh Vận, khuôn mặt hắn bỗng trầm ngâm hẳn đi.

Vào một buổi tối tháng Hai, Lý Gia Tập lại xảy ra chuyện kì dị, DungTrần Tử lo lắng vụ Minh xà còn để lại hậu họa, nên cực kì coi trọng,suốt cả đêm thu dọn đồ đạc chuẩn bị vội vàng lên đường. Hà Bạng vẫn đang ngủ rất say, hắn xoa xoa lên vỏ trai của nàng, khóe miệng khẽ nhếchlên: “Có muốn đi cùng với ta không?”. Hà Bạng không mở vỏ – Sáng nay vẫn còn chưa được ăn canh chim cu gáy hầm nấm, nên giờ nàng không muốn đi.Dung Trần Tử lắc lắc đầu: “Nàng ngoan ngoãn ở cùng tiểu Diệp, ta đi rồisẽ về. Được không?”. Hà Bạng dường như đã hơi hiểu tiếng người, nhưnggiống như một con cún con, ngôn ngữ thông dụng thì nàng hiểu, còn phứctạp thì một từ cũng vẫn không hiểu. Dung Trần Tử nói xong, nàng liềnchuẩn bị bò từ trên giường xuống, Dung Trần Tử vội ôm chặt lấy nàng: “Ta ôm nàng qua đó”.

Bên ngoài trời còn chưa sáng, trong Quan vẫn tối đen như mực. Năm nay hoa anh đào nở muộn, đến giờ vẫn chưa tàn. Dung Trần Tử ôm nàng đi trên con đường lát đá, nửa đêm sương dày, hắn ôm sát Hà Bạng vào lồng ngựccủa mình nói: “Sương vương trên hoa anh đào thơm mát vô cùng, có muốnnếm thử không?”.

Hà Bạng đang ở trong lòng hắn liền há vỏ ra, Dung Trần Tử bèn hái mấy bông hoa bón nước sương cho nàng, rồi nhẹ nhàng căn dặn: “Ta không có ở đây nàng phải ngoan ngoãn, nghe lời tiểu Diệp, không được bò lung tungkhắp nơi nhé”.Hà Bạng mải mê uống sương mai, không thèm quan tâm tớihắn. Nàng cảm thấy ở đây nhiều người như vậy nhưng người lòng dạ hẹp hòi nhất chính là Dung Trần Tử, còn Diệp Điềm và Thanh Vận chỉ cần nàng hávỏ ra mấy lần thôi, thì tốt xấu gì cũng bón chút đồ ăn cho nàng. DungTrần Tử thì ngày nào cũng canh giờ, chưa đến giờ là dứt khoát không choăn, dù nàng có há vỏ bao nhiêu lần đi nữa cũng không cho. Huống hồ, hắnlại thường xuyên không ở đây, khó khăn lắm mới được nghịch đám đồ chơimột lúc, vậy mà cứ hễ có việc là hắn lại đưa nàng đến chỗ của Diệp Điềm. Nên Hà Bạng không thân thiết với hắn lắm. Nàng cũng không hiểu tại saobuổi tối mình nhất định phải ngủ cùng với hắn. Nếu như có thể ngủ cùngThanh Vận thì tốt biết mấy, Thanh Vận biết làm rất nhiều món ăn ngon…

Buổi tối sau khi Dung Trần Tử vừa đi, thì Hà Bạng cũng biến mất. Diệp Điềm lo lắng đến suýt ngất, nàng chẳng qua chỉ đi lấy cho Hà Bạng mộtcon búp bê vải, lúc đi nàng ta vẫn còn ngoan ngoãn ở trên giường, ai ngờ loáng cái, đã không biết bò đi đằng nào rồi. Đám tiểu đạo sĩ lật tungmọi xó xỉnh trong Thanh Hư quan, tìm ra đến hai mươi mấy con trai núi,đã vậy thân hình, màu sắc đều rất giống nàng. So sánh suốt nửa ngày trời cũng không nhìn ra được con nào là Hà Bạng, Diệp Điềm cuống đến phátkhóc: “Hà Bạng xấu xa, rốt cuộc thì con nào mới là cô?”.

Rơi vào đường cùng, Thanh Vận bèn hiến một cách rất hiệu quả, đó làlàm hai viên thịt tôm rồi đem ra thử, nhưng hai mươi mấy con trai khôngcon nào há vỏ cả – Tất cả đều không phải là Hà Bạng.

Tìm nàng từ lúc trời tối cho đến tận khi sắc trời đã sáng, mọi ngườiquyết định ăn sáng xong sẽ tiếp tục tìm. Thanh Vận quay về phòng thayquần áo, thì tìm thấy Hà Bạng ở dưới cái chăn được xếp thành hình đậuphụ của mình. Nàng trốn rất kĩ, nên vô cùng đắc ý, đến nửa đêm vẫn bướng bỉnh không chịu nhúc nhích. Thanh Vận nhấc nàng lên. Lúc ấy tim gan đám tiểu đạo sĩ trên dưới trong Thanh Hư quan mới được thả rơi xuống bụng.

Diệp Điềm ôm nàng vào lòng, rất lâu mới gõ gõ vào vỏ của nàng, nói:“Đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, ngộ nhỡ bị người ta đạp trúng thìphải làm sao!”.

Hà Bạng liên tiếp mở vỏ đến sáu bảy lần liền – Nàng ngửi thấy mùithơm của tôm viên! Cuối cùng Diệp Điềm cũng tìm được ra cách trị nàng.Diệp Điềm đặt tôm viên vào trong một cái hộp, mỗi lần cho nàng ăn mộtchút, không cho ăn no, nàng sẽ canh giữ phần còn thừa, dù có dùng chổiđánh cũng sẽ không bò đi lung tung.

Sau khi Dung Trần Tử trở về, Hà Bạng không nhận ra hắn. Hôm ấy hoađào trong Thanh Hư quan nở rộ, những cánh hoa hồng nhạt rụng rơi phiêudu theo gió. Dung Trần Tử mang cho Hà Bạng hạt hướng dương ngũ vị, HàBạng rất vui, nhưng lại nhất định không để Dung Trần Tử bón cho nàng ăn. Hễ Dung Trần Tử chạm vào là nàng khóc, nàng muốn ngủ cùng Diệp Điềm.Diệp Điềm ngồi bóc hạt dưa, thấy vậy cười không khép miệng lại được: “Sư ca à, huynh giỏi giang cái gì chứ, ngay cả nuôi một con trai cũng không biết!”.

Dung Trần Tử rất đau buồn. Đêm đến, Hà Bạng thật sự không chịu ngủcùng hắn, mỗi tối nàng đều ở trên giường của Diệp Điềm. Diệp Điềm đối xử với nàng rất tốt, còn làm riêng cho nàng một cái khăn tắm để chà vỏ.Nghĩ đến việc vỏ nàng rất dễ bị khô, Diệp Điềm còn bôi lên một lớp caothơm giữ ẩm, khiến nàng cả ngày đều thơm ngào ngạt. Mỗi tối Diệp Điềm sẽ cho Hà Bạng ăn đêm, khiến Hà Bạng cứ đói là kẹp kéo loạn xạ góc áo củaDiệp Điềm. Có lần Dung Trần Tử kiên quyết ôm nàng quay về phòng, kết quả là nàng khóc mãi cho đến tận nửa đêm, vẫn là Diệp Điềm không yên tâm,lại tới bế nàng về.

Dưới sự chăm sóc của Diệp Điềm, Hà Bạng lớn rất nhanh, đến trung tuần tháng Ba nàng đã dài được đến hai thước. Hôm ấy Dung Trần Tử đến BạchVân quan tham gia pháp hội, chỉ dẫn riêng một mình Thanh Vận đi cùng.Thanh Huyền và Thanh Tố cứ cười trộm mãi – Ai bảo đệ lấy lòng Hà Bạng,chọc cho sư phụ mất hứng chứ?

Thanh Vận đi rồi, tài nghệ nấu ăn của các tiểu đạo sĩ khác trong Quan không giỏi, nên Diệp Điềm đành phải đích thân xuống bếp. Thanh Huyền và Thanh Tố rảnh rỗi nên giúp Diệp Điềm chăm sóc Hà Bạng. Diệp Điềm trảimột cái chiếu cói xuống đất, nàng ngồi ở trong bò tới bò lui, cách duynhất để tiêu hao tinh lực chính là kẹp cắn món đồ chơi đang ở trong tayThanh Huyền, rồi bò tới trước mặt Thanh Tố. Hai tên đại cao đồ của DungTrần Tử, ngồi trên bồ đoàn ở bên trái và bên phải của chiếc chiếu, vừaxem kinh thư, vừa cầm món đồ chơi bện bằng dây thừng đợi nàng đến kẹp.Trong lúc không chú ý, nàng liền kẹp luôn vào tay Thanh Huyền. Lúc nàyvỏ của nàng cũng đã khá to, kẹp vào đầu ngón tay đã bắt đầu thấy đau.Thanh Huyền nhíu nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu đọc sách, bỗng nhiên bêntai vang lên một tràng cười, trong trẻo như chuông bạc. Thanh Huyền,Thanh Tố cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy có một cô bé tầm sáu, bảy tuổi đang ngồi trên chiếu, cả người mặc một chiếc váy bồng màu xanhnhạt, trên đầu chải hai búi tóc, mái hỉ nhi dễ thương ngọt ngào vô cùng, bên góc mai cài một đóa sen đá trắng nhuận như ngọc, tai đeo hai hạtsan hô đỏ, bàn chân nhỏ nhắn vừa trắng lại vừa mềm, nhưng vẫn không đigiày như ngày xưa.

cô bé xinh xắn dễ thương, trắng trẻo mịn màng ấy nằm bò trước mặtThanh Huyền, đôi mắt tròn xòe mở to nhìn chằm chằm vào hắn. Thanh Huyềnsợ làm nàng giật mình, cũng không biết nên chào hỏi với nàng thế nào –Dáng vẻ này của nàng thì dù có nói gì cũng thấy lúng túng. Thanh Tố cũng vì kinh hãi quá độ, mà lẩm bẩm nói: “Sư phụ đây là tạo nghiệt đấy… Dâmloạn nhi đồng, người ta vẫn còn nhỏ như vậy mà…”.

Thanh Huyền đập bốp một cái lên đầu hắn, đe: “nói linh tinh cái gìvậy! Việc của sư phụ là chỗ để đệ lắm mồm à!”. Hai người nhìn ngắm HàBạng rất lâu, cuối cùng Hà Bạng không kiên trì trong hình dáng con người được nữa, lại biến về lại như cũ. Nàng rảnh rỗi buồn chán, lại tiếp tục kẹp mấy món đồ chơi. Còn Thanh Huyền, Thanh Tố vẫn đang chìm đắm trongnỗi kinh hoàng. Đến tối, Diệp Điềm đang bón canh cho Hà Bạng thì bênngoài vọng đến tiếng của Thanh Trinh: “Sư cô, sư phụ về rồi”.

Diệp Điềm còn chưa lên tiếng, Hà Bạng đã giãy giụa muốn bò ra ngoài.Diệp Điềm cũng rất thấy vui – Cuối cùng nàng ta vẫn nhớ sư ca. Hà Bạngbò ra khỏi chiếu, rồi liều mạng bò ra cửa. Dung Trần Tử và Thanh Vận vừa mới lên được núi, thấy nàng đang ra sức bò tới, thoáng chốc đáy mắt đãsáng lên long lanh. hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, sờ sờ cái vỏ trai thơmphức của nàng hỏi: “Ở nhà có ngoan không?”.

Ở trên tay hắn Hà Bạng vẫn giãy giụa không ngừng. Dung Trần Tử đànhphải thả nàng xuống dưới đất. Vừa thoát ra, nàng lập tức bò đến bên cạnh Thanh Vận, kẹp lấy ống quần hắn như muốn hắn bế. Thanh Vận ho khan mộttiếng, cẩn thận dè dặt nhìn sư phụ, lại liếc tới dáng vẻ nhiệt tình củaHà Bạng trước mặt, đành bất đắc dĩ cúi người xuống ôm nàng lên, nhưnglời lại nói với sư phụ: “Lại béo hơn rồi này”.

Dung Trần Tử đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, rất lâu sau mớinói một tiếng: “Ừ”. Thanh Vận chỉ ôm nàng một cái mang tính tượng trưng, rồi lập tức trả lại cho sư phụ, không màng đến sự nhiệt tình níu giữcủa Hà Bạng (Hà Bạng vẫn đang kẹp quần áo của hắn), hắn giật góc áo rarồi chạy vội về phòng. Hà Bạng đành nằm trong lòng Dung Trần Tử. DungTrần Tử trở về trong Quan thì phát hiện ra một điều khác thường – Có lẽnàng đã có thể biến hình được rồi. Luồng linh khí thần tiên tản ra khắpbốn phía, khiến cây cối trở nên xanh tốt, con suối mát lạnh đầy ắp hơnhẳn thường ngày, chim chóc nhạy cảm đã bắt đầu tụ tập thành từng bầyquanh núi Lăng Hà, dường như muốn lây hưởng chút tiên khí, nói khôngchừng lại có duyên đắc đạo.

Lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt, rồi đột nhiên hắn khẽ thở dài. Buổitối, Hà Bạng vẫn muốn bò đến chỗ Diệp Điềm, Dung Trần Tử cuộn chặt lấynàng, hắn trừ ma diệt quái, bảo vệ chính nghĩa gì gì đó thì tương đốitốt, nhưng khiến một cô bé yêu mến mình thì lại thật sự không làm được.Chỉ một lúc sau Hà Bạng đã khóc đến mức biến thành trai lệ rồi. DungTrần Tử không chiều nàng, hắn nghĩ rằng không thể yêu chiều quá vì nhưthế sẽ dễ khiến nàng sinh hư. Buổi tối hắn không bao giờ cho nàng ănđêm, như vậy ban ngày nàng mới có thể ăn nhiều thêm chút nữa, ngủ cũngđủ giấc hơn. Ban này, khi hoàn thành xong việc đọc kinh buổi sáng hắn sẽ lay nàng dậy chơi. Thời gian sinh hoạt của nàng cũng vô cùng nề nếp.

Nhưng rõ ràng là Hà Bạng không thích cách sắp xếp thời gian như vậy,nàng không ngừng há vỏ, bò tới bò lui như muốn đi ăn đêm. Dung Trần Tửlà người cực kì nguyên tắc, yêu chiều thì yêu chiều thật, nhưng quy tắcđã đề ra thì không thể thay đổi được. hắn vỗ vỗ lên vỏ trai của Hà Bạngnói: “Buổi đêm không được ăn gì nữa, ngủ đi!”.

Hà Bạng khóc nức nở một hồi, thấy hắn quả thực không có vẻ gì là để ý đến mình, nàng đành chui vào trong vỏ không nhúc nhích nữa. Đợi đến khi hơi thở của Dung Trần Tử dần sâu hơn, cho rằng lão đạo sĩ này nhất định là đã ngủ rất say rồi, nàng liền khẽ khàng bò từ trên giường xuống.Nhưng lúc chạm đất lại đứng không vững, ngã oạch một cái làm vang lêntiếng lạch cạch rất to. Dung Trần Tử giật mình, vội cúi người xuống nhìn xem vỏ của nàng. Cũng may vỏ trai của nàng hơn nghìn năm, cũng không vì ngã mà dễ hỏng đến thế, chỉ là ở bên trong vỏ nàng bị xóc không nhẹ tínào.

Dung Trần Tử cảm thấy đây là lúc thu hồi chủ quyền, nếu không lập lại quy tắc, thì sau này không biết nàng còn bướng bỉnh ngang ngược đến mức nào nữa. hắn ôm Hà Bạng về lại giường, không nói hai lời, đè cánh taylên nói: “không cho đi đâu hết, ngủ!”.

Hà Bạng lăn đi lộn lại dưới cánh tay hắn mà vẫn không bò ra được,quýnh quá, nàng “bùm” một tiếng liền biến thành một bé gái tầm sáu, bảytuổi, nhanh nhẹn chui qua nách Dung Trần Tử, rồi định chạy thẳng đếnphòng của Diệp Điềm. sự cả kinh của Dung Trần Tử còn mãnh liệt vượt xaso với Thanh Huyền, Thanh Tố. hắn liền nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hà Bạng, kéo nàng trở lại trên giường, nhưng trong lòng lại vôcùng rối rắm – Thế này… thì còn để nàng ngủ cùng với mình được nữakhông?

Hà Bạng không quan tâm nhiều như thế, nghĩ mọi cách để giãy thoát rakhỏi bàn tay hắn. Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, hắn đườngđường là Tông sư trong đạo môn, không thể lôi lôi kéo kéo một tiểu cônương thế này được. hắn lập tức nắm lấy cổ tay nàng nói: “Được rồi! Tađưa nàng đến chỗ tiểu Diệp”.

Hà Bạng đang bĩu môi khuôn mặt rất không vui, nhưng vừa hay nghe đếntên Diệp Điềm, nàng liền giang hai cánh tay ra. Dung Trần Tử thoáng ngẩn người, cuối cùng mới hiểu nàng muốn bế. hắn bế Hà Bạng lên, cũng khôngthể nổi cáu được, chỉ đành cười khổ. Diệp Điềm vốn dĩ đã ngủ rồi, lúc mở cửa nhìn thấy Dung Trần Tử đang ôm một cô bé xinh xắn, nàng khẽ sữngngười lại, nhưng lập tức đã hiểu ra ngay, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiênvui mừng: “Oa! đã có thể biến thành hình người rồi này! Qua đây cho taxem nào!”. Hà Bạng nhìn thấy nàng cũng rất vui, vươn hai tay ra ôm lấycổ nàng, hai cô gái một lớn một nhỏ cùng nhìn nhau, thậm chí Diệp Điềmcòn nghĩ đến chuyện chải cho nàng một kiểu tóc mới. Dung Trần Tử đứngtrước cửa, lẽ nào…thật sự không còn chuyện gì của mình nữa ư?

Sáng hôm sau, Diệp Điềm và Dung Trần Tử niệm kinh buổi sáng xongxuôi, Hà Bạng vẫn đang ngủ, Thanh Vận đang làm món bột củ sen viên choHà Bạng, thì có người tìm đến. Nhìn thấy người vừa mới đến, khuôn mặtDung Trần Tử liền biến sắc. Thấy hắn thì vẻ mặt của người này mang theo ý cười nói: “Tri quan, lâu nay vẫn khỏe chứ?”.

Dung Trần Tử khẽ giật mình, sau đó hơi giũ tay áo, dùng lễ nghênhđón: “Long Vương bệ hạ đại giá quang lâm tệ Quan, không biết có chuyệngì hệ trọng không?”.

thì ra người mới đến là Đông Hải Long Vương. Sắc mặt Diệp Điềm cũngtái đi. Nàng suy nghĩ chu đáo, lập tức đánh mắt ra hiệu cho Thanh Vận.Đáng tiếc Thanh Vận lại quá khờ, hắn tưởng Diệp Điềm lo Hà Bạng bị đói,nên vội vàng bưng bột củ sen viên đến cho nàng ăn.

Long Vương râu trắng tóc bạc, trên đầu có sừng dài, khuôn mặt lạihiền lành, nói: “Tri quan, thật không dám giấu, lần này ta tới đây là để đón Hải hoàng Lăng Hà của ta trở về. Hôm qua nhìn tinh tượng, thấy rằng thương thế của nàng ấy đã tốt hơn rất nhiều rồi, không làm phiền Triquan phải chăm sóc thay nữa”.

Hai tay Dung Trần Tử nắm chặt: “Những lời này của bệ hạ là có ý gì?”. Nụ cười của lão Long Vương không hề thay đổi, khí độ bất phàm: “Hà cớgì Tri quan biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi? Chuyện của Minh xà, rồi yêu quáivượt qua tiên kiếp. Hà Phán vốn dĩ là quan viên trong Hải tộc của ta,khụ, lần này diệt trừ được Minh xà, coi như đã thay trời hành đạo, chonên nàng ấy… cũng gọi là có công lao. Phúc lợi của Hải tộc chúng tatrước giờ không tồi, huống hồ Hải hoàng Lăng Hà của chúng ta đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, nên cũng coi là vinh dự của Hải tộc bọn ta.Bổn vương đương nhiên phải đích thân tới đón nàng ấy rồi”.

Lời này đừng nói là Dung Trần Tử, mà Diệp Điều cũng hiểu ra: “Ta nóicho mà biết, các ông thật sự không biết xấu hổ đến mức này cơ à!”. Nàngđột nhiên nổi giận, chẳng trách lúc đầu Long Vương mắt nhắm mắt mở, thìra ông ta đã có tính toán từ trước rồi, để sau khi Hà Phán thành tiên sẽ giữ lại trong Hải tộc. hiện giờ trong thân thể Hà Bạng có phong, thủylinh tinh, lại vượt qua tiên kiếp, trong nháy mắt giá trị bản thân đãtăng lên gấp trăm lần, đi đến đâu cũng sẽ có người tranh giành, ông taphải ra tay trước để chiếm lợi thế.

Lông mày Dung Trần Tử nhăn tít lại, trầm ngâm không nói gì. Diệp Diềm cũng không hề nể mặt, nàng lập tức sửa lời: “không có! Nàng ấy… Nàng ấy nàng ấy…”. Diệp Điềm nghiến răng, hạ quyết tâm: “Khi nàng ấy giết đượcMinh xà xong đã chết rồi! Ông muốn trai nước thì vẫn còn nhiều lắm, ởcon suối sau núi ấy, ông tự đi ra đó mà bắt!”.

Dĩ nhiên Long Vương không phải kiểu người dễ bị lay động như thế, ông ta đứng dậy, khẽ vẫy tay một cái, phía sau liền xuất hiện mười mấy conbạch tuộc, trên đầu mỗi con đều đội một mâm thức ăn. Diệp Điềm đưa taylên day day trán, ngay cả Dung Trần Tử cũng nhắm mắt không thể nhìn tiếp được nữa. Chỉ lát sau, tiếng hoan hô vui vẻ từ bên ngoài vang lên cànglúc càng gần: “Oa oa, Hải sâm! Hải sâm kho hành lá!”. Long Vương mân mêchòm râu dài, khuôn mặt khẽ cười. Sắc mặt Diệp Điềm cực kì khó coi, Dung Trần Tử mím môi không biểu lộ điều gì. Hà Bạng lao đến như một cơn gió, thò tay tóm lấy đống thức ăn trên đầu đám bạch tuộc. Đám bạch tuộc cũng không hề né tránh, Diệp Điềm liền kéo nàng lại: “Vẫn chưa rửa tay mà!”.

Nàng thoáng do dự, cuối cùng lau hai tay lên người Diệp Điềm, sau đó reo lên vui vẻ, rồi bắt đầu ăn uống.

Diệp Điềm thở đài, quay đầu lại nhìn Dung Trần Tử, Long Vương tủm tỉm cười nhìn dáng vẻ ăn thùng uống vại của Hà Bạng nói: “Hà Phán, lần nàylàm rất tốt. hiện giờ thương thế của ngươi đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nóicám ơn Tri quan đi, rồi theo bổn vương trở về Đông Hải”. Ông ta thẳnglưng, nói chuyện rất khách sáo, rất lịch sự: “Tất nhiên, việc Thanh Hưquan trị thương cho quan viên của Đông Hải ta, Đông Hải sẽ ghi nhớ mốiân tình này. Tất cả chi phí gì gì đó, sau này bổn vương sẽ phái ngườiđưa tới. đã làm phiền Tri quan, làm phiền các vị rồi”.

Ông ta chắp tay làm lễ, rồi toan dắt Hà Bạng đi. Hà Bạng thấy ông tamang đồ ăn ngon tới, thiện cảm với ông ta cũng tăng lên không ít, nêncũng không có ý tránh né. Nhưng Long Vương còn chưa kịp chạm vào tay HàBạng – Dung Trần Tử đã cản ông ta lại. Long Vương giả vờ không hiểu:“Tri quan, vậy là có ý gì?”.

Dung Trần Tử kéo Hà Bạng về, ấn chặt vào lòng, hắn không dám nóinhững ra câu đại loại như: “Chỉ cần nàng ấy không đồng ý, thì dù cho làai đi nữa cũng không thể mang nàng ấy đi”, ai mà biết được liệu nàng cóđồng ý hay không? Người trong lòng vẫn chỉ là một tiểu cô nương sáu bảytuổi, trên đầu là búi tóc kiểu nụ hoa mà Diệp Điềm bới cho, bên tai xỏhai viên minh châu, khuôn mặt hồng hào xinh xắn, đôi mắt sóng sánh nướcnhư biết nói. Dung Trần Tử xưa nay là người cương trực không biết hùalòng đón ý kẻ khác bao giờ, nay ôm một tiểu cô nương trước, trong lònglại ít nhiều cũng có chút mâu thuẫn, nhưng thái độ của hắn rất kiênquyết: “Chỉ sợ Long Vương không thể như ý nguyện rồi”. Diệp Điềm chạylên ôm lấy Hà Bạng, lấy khăn lụa lau miệng cho nàng. Vẻ mặt Dung Trần Tử rất nghiêm túc: “Nàng ấy là người của bần đạo, bần đạo ở đâu, thì nàngấy sẽ ở đó, đừng ai vọng tưởng mang nàng ấy đi”.

Long Vương không nghĩ rằng hắn lại phản ứng như vậy: “Tri quan làngười hiểu lí lẽ, bổn vương tới dẫn quan viên dưới trướng của mình về,đó là lẽ đương nhiên…”.

không đợi ông ta nói hết câu, Dung Trần Tử đã cắt ngang: “Long Vươngkhông cần phải nói thêm nữa, chuyện này miễn thương lượng. Xin mời vềcho!”.

Long Vương sao có thể ra về đơn giản như vậy được, nụ cười của ông ta vẫn không hề tắt: “Nếu Tri quan vẫn cứ cố giữ bằng được người của ĐôngHải ta, thì quả thật đã quá coi thường bổn vương rồi. Là đi hay ở, ta và ngài đều không thể quyết định được đâu, vẫn phải hỏi ý kiến của Hà Phán mới xong”.

Hà Bạng đang ở trong lòng Diệp Điềm, trong miệng vẫn còn đang nhét đồ ăn, hai má phồng lên như cái bánh bao. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía nàng, nàng nhìn Diệp Điềm, lại nhìn sang món hải sâm, cuối cùng nhìn Dung Trần Tử. Dung Trần Tử và nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn quá nghiêm khắc, khiến nàng không dám nhìn tiếp nữa, rồi cúi đầuchui vào lòng Diệp Điềm, rất lâu sau mới lí nhí nói: “Muốn trở về dướinước”.

Diệp Điềm giả vờ ho khan để giấu đi giọng nói bé như muỗi kêu củanàng, cao giọng nói: “Ông cũng nhìn thấy rồi đấy, nàng ấy chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể biết được quyết định của mình có chínhxác hay không? Nếu như thật sự phải quyết định, thì cũng phải đợi nàngấy lớn thêm chút nữa đã!”.

Long Vương dường như trầm ngâm trong giây lát, Dung Trần Tử là ngườicủa thiên đình, luận về địa vị thần tiên cũng không hề thấp hơn ông ta,ông ta cũng không muốn động đến vũ lực với hắn: “Cũng được, vậy bổnvương sẽ đợi sau khi pháp lực của nàng ta hồi phục sẽ lại tới đón về”.

Hà Bạng lưu luyến nhìn theo đám… bạch tuộc phía sau ông ta, LongVương khẽ mỉm cười nói: “Dưới biển có rất rất nhiều hải sâm, quay trở về thì sẽ được ăn”. Diệp Điềm lập tức vỗ vỗ lên đầu Hà Bạng đang ở tronglòng mình nói: “Thanh Vận đang làm đồ ăn, chắc chắn là ngon hơn hải sâmnhiều, đi thôi, chúng ta đi xem thử!”.

Nàng bế Hà Bạng lên, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại, đi thẳng đến thiện đường.

Long Vương dẫn người của Đông Hải đi rồi, Dung Trần Tử vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, câu vừa nãy Hà Bạng nói, hắn đã nghe thấy rồi.

Nàng muốn trở về dưới nước.

Bữa tối ở thiện đường, Hà Bạng ngồi ở giữa Diệp Điềm và Dung Trần Tử. hắn vốn dĩ không phải là người tùy tiện cười cười nói nói, trước đây da mặt Hà Bạng lớn dày như tường thành, nên không cảm thấy gì, giờ Hà Bạng nhỏ lại có chút sợ hắn. Nàng ngồi sát vào Diệp Điềm, cố gắng hết sức để không chạm vào người Dung Trần Tử dù chỉ là một cái góc áo, còn DungTrần cũng hết sức cố gắng đối tốt với nàng nhiều thêm nữa, hắn thở dài,cầm đũa chung gắp thịt nhím biển viên cho nàng.

Dung Trần Tử vốn không ăn thức ăn mặn, trước đây thiện đường đều làmnhững món chay, nhưng hiện giờ để chăm sóc cho Hà Bạng, nên làm chút đồăn có chất. Nàng vùi đầu vào ăn, dường như biết được Dung Trần Tử đãnghe thấy câu mình nói, nên không dám nhìn hắn. Nhưng Dung Trần Tử lạikhông có ý định vạch trần chuyện lúc ấy: “Ở trong Thanh Hư quan… mọingười đối xử với nàng không tốt sao?”.

Hà Bạng cắn nửa miếng thịt nhím biển viên, lặng lẽ lắc đầu. Vẻ mặt Dung Trần Tử như đóng băng: “Sống ở đây không vui à?”.

Hà Bạng lại lắc đầu, giọng nói của hắn trầm thấp chậm rãi: “Vậy tại sao lại muốn đi Đông Hải?”.

Hà Bạng cúi đầu, rất lâu cũng không ăn hết một viên thịt nhím biển.Dung Trần Tử vẫn còn muốn hỏi tiếp, thì Diệp Điềm vội vàng ngăn hắn lại: “Sư ca! Huynh để nàng ấy ăn xong trước đã rồi hẵng hỏi!”. Nàng đứng lên đổi chỗ cho Hà Bạng, Hà Bạng khẽ thút thít, nàng vội gắp cho nàng thậtnhiều món ngon, rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “không khóc, không khóc nhé,huynh ấy không phải mắng muội đâu, huynh ấy là người xấu, chúng ta không để ý đến huynh ấy nữa, ăn miếng cá này đi…”.

Buổi tối, Hà Bạng dính lấy Diệp Điềm. Trong lòng Dung Trần Tử bộn bề tâm sự, nói: “Buổi niệm kinh tối nay muội chủ trì đi”.

Diệp Điềm liếc nhìn Hà Bạng đang ở phía sau, nghĩ cũng nên cho bọn họ chút thời gian ở bên nhau, nên gật đầu đồng ý. Hà Bạng vẫn kéo kéo gócáo nàng, dáng vẻ đáng thương vô cùng khiến đáy lòng nàng bất giác cũngmềm đi hẳn, ngay cả sự chán ghét dành cho Hà Bạng lúc trước cũng biếnmất không còn tăm tích. Diệp Điềm ngồi xổm xuống trước mặt Hà Bạng, giơtay ra lau sạch vết canh dính bên miệng nàng, nói: “Để sư ca chơi cùngvới muội, phải ngoan ngoãn đấy nhé”. Hà Bạng rất không muốn, nhưng DungTrần Tử đã cúi người xuống bế nàng lên, rồi đi thẳng về phòng. Lúc quayvề đến phòng ngủ, Hà Bạng ngồi trên giường, ánh mắt bất an, khiến DungTrần Tử cũng có chút lúng túng. Đối mặt với một đứa bé sáu bảy tuổi rasao, giữa hai người rốt cuộc nên nói những gì, làm những gì, hắn đềukhông biết. Trước đây khi ở cùng nàng, cũng toàn là nàng chủ động, muốnthứ gì, hắn sẽ suy nghĩ rồi cho thứ ấy. Nhưng hiện giờ nàng đã chẳngbiết bản thân muốn gì, mà chính hắn cũng chẳng biết mình nên làm gì.

Dung Trần Tử đứng ở trước giường, còn Hà Bạng cúi đầu ngồi ở giữagiường, đồ đệ của hắn mỗi khi làm sai việc gì cũng thường có phản ứngthấp thỏm, sợ hãi giống như thế này. Nhưng đây là điều hắn hi vọng sao?

hắn mãi không nói gì, khiến Hà Bạng cuối cùng ngủ gật. Lông mi củanàng rất dài, cánh môi vừa tươi tắn lại đầy đặn, lúc an tĩnh giống hệtnhư một con búp bê sứ tinh tế. Dung Trần Tử muốn hôn nàng, nhưng nàngthật sự quá nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến hắn không thể đi quá giới hạn, nênchỉ đành kéo chăn tới đắp cẩn thận cho nàng, dưới hàng mi dài đột nhiêntràn ra một giọt nước trong veo, tựa như hạt sương sớm mai: “Muốn trở về dưới nước”.

Trái tim Dung Trần Tử đột nhiên đau nhói: “Đừng trở về”. hắn hôn lêntrán Hà Bạng: “Ta yêu nàng, đừng trở về”. Dường như ngọn đèn dầu ảnhhướng tới giấc ngủ của nàng, nàng liền chui vào lòng Dung Trần Tử, đầudụi vào cánh tay hắn: “Ngươi không yêu ta, ngươi chỉ yêu Điềm Điềm”.

Giọng nói rất bé, còn mang theo vẻ mơ màng do nói mê, nhưng Dung Trần Tử lại nghe thấy rõ ràng. hắn mất ngủ cả đêm.

Đèn tắt, bên tai tĩnh mịch không còn chút âm thanh nào. Bóng đêm luôn khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn, hắn nhớ đến rất nhiều chuyện.Quen biết nhau từ tháng Chín năm ngoái, đến khi trở thành những người xa lạ như hôm nay. Ngày đó ở trong cung Hải hoàng lúc hắn phát hiện ranàng đang ngủ trong chiếc vỏ thủy tinh, tuy rằng giai nhân yêu kiều,nhưng cuối cùng vì e ngại lễ nghĩa, nên chưa bao giờ mảy may chú ý đến.Sau này ở trong Quan, tuy rằng có nhân nhượng, nhưng chẳng qua cũng làđạo tiếp đãi khách. Mãi đến khi có thân mật da thịt, sự dung túng và săn sóc của hắn cũng chỉ là dựa trên trách nhiệm của một người đàn ông.

Nàng phản bội hắn, lén bắn tên vào người hắn, bản thân hắn tuy rằngcũng có tức giận, nhưng ai có thể nói rằng không có chút gì đó giống như trút được gánh nặng trong ấy?

hắn là đạo sĩ, nửa đời thanh tu, một lòng hướng đạo. Từ bao giờ lạithật sự hi vọng sẽ có người tới khuấy đảo đầm nước tù lặng sóng này thế?

Mối liên hệ giữa cả hai người dường như có chặt cũng không thể đứt,sau trăm xoay nghìn chuyển, hắn may mắn mất rồi lại có được, nhưng cẩnthận suy nghĩ, mới phát hiện ra rằng hắn căn bản không biết thế nào gọilà yêu. hắn vươn tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Bạng. Nàngngủ rất ngon, hoàn toàn không hay biết gì.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy Hà Bạng phát hiện ra Dung Trần Tử vẫn ởbên cạnh, trong tay đang cầm một quyển cổ thư, hai mắt nàng mở tròn xoe – Bình thường vào thời gian này, Dung Trần Tử sẽ dẫn đám đệ tử đi đọckinh buổi sáng. Thấy nàng đã tỉnh, Dung Trần Tử liền đặt sách xuống nói: “Dậy rồi à?”.

hắn ôm Hà Bạng xuống giường, tự khắc sẽ có đệ tử hầu hạ mang nướcnóng vào. Trước đây Dung Trần Tử bảo Thanh Huyền thu dọn hết đồ đạc củaHà Bạng đi, cũng may Thanh Huyền là người cẩn thận lưu tâm, nên mãikhông vứt. Đến giờ cần dùng lại mang ra. Dung Trần Tử thả Hà Bạng vàotrong chiếc thùng gỗ, biến nàng về lại thành trai. Từ sau khi bị thươngđến giờ, Dung Trần Tử vẫn chưa tắm cho nàng lần nào, hắn sợ nàng uốngtrộm nước, nên bình thường đều chỉ dùng khăn ướt lau qua. Nay thương thế của nàng đã khỏi, có lẽ một ít nước chắc cũng không sao, nên dùng hẳnmột cái thùng gỗ đầy ăm ắp nước để cho nàng ngâm tắm.

Hà Bạng rất thích tắm rửa, nàng bò tới bò lui trong thùng. Dung TrầnTử lấy sơ mướp chà rửa cho nàng: “Được rồi, tắm nhanh lên một chút rồicòn ăn sáng nữa”.

Giọng nói của hắn được hạ xuống rất thấp, không nghiêm túc giống nhưngày xưa. Hà Bạng hút một nửa số nước trong thùng, rồi lại nhả ra hết,nàng đang rất cao hứng, nên rốt cuộc cũng nói chuyện với hắn: “Tri quankhông phải đi đọc kinh buổi sáng à?”.

Dung Trần Tử tóm chặt lấy vỏ trai của nàng, không để nàng uống nướctắm, thản nhiên nói: “Ta đã đẩy giờ đọc kinh lên sớm hai khắc rồi”.

Hà Bạng nghịch nước một hồi, thì Thanh Huyền mang thức ăn vào, DungTrần Tử vẫn ăn rau dưa cháo trắng, còn thức ăn Hà Bạng thì phong phú hơn một chút, chỉ riêng bánh ngọt thôi cũng đã có đến sáu loại. Hà Bạng cúi đầu hùng hổ ăn, nhưng chỉ một sau lại ngẩng lên nhìn Dung Trần Tử. Dung Trần Tử xoa xoa đầu nàng, không nói gì.

Hà Bạng cảm thấy thời gian trống của Dung Trần Tử bắt đầu tăng lên,hắn đẩy thời gian đọc kinh buổi sáng lên trước hai khắc, lúc quay về HàBạng vẫn đang ngủ, buổi sáng nàng vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn. Buổi trưa tranh thủ lúc nàng ngủ thì hắn tiếp khách hành hương, thờigian còn lại dường như đều ở bên Hà Bạng. Thân thể của nàng đã lớn hơn,nên vỏ trai thường hay ngứa, thỉnh thoảng lại thích biến thành trai cọvỏ khắp nơi. Dung Trần Tử thường vừa xem sách, vừa gãi vỏ cho nàng, nàng muốn kẹp đồ chơi hắn cũng ở bên nàng, dần dần Hà Bạng cũng không cònbài xích hắn như trước nữa.Trong Quan dường như không có gì thay đổi,nếu như nhất định phải nói có gì khác xưa… thì có lẽ là đám tiểu đạo sĩphát hiện ra rằng giọng nói của sư phụ nhỏ đi, ngay cả tính tình cũngtốt lên nhiều. Trước đây khi dạy bất kì một đạo pháp, kiếm thuật nào hắn đều chỉ hướng dẫn một lần, chỉ cần để tử hơi có chút lơ là thì sẽ bịrăn dạy rất nghiêm khắc. Nhưng giờ nếu có chỗ nào không hiểu, hắn sẽgiảng giải rất cẩn thận.

Hạ tuần tháng Ba, Dung Trần Tử từ chối mọi việc, đặc biệt dẫn Hà Bạng đi dự hội chùa Quang Dụ. Lúc đi Hà Bạng vẫn không nỡ xa Thanh Vận vàDiệp Điềm, nhưng Diệp Điềm và Thanh Vận cũng hiểu rằng nên cho hai người đó nhiều thời gian ở bên nhau hơn, nên cùng nhau khuyên nhủ. Buổi sánghôm ấy, Hà Bạng ăn xong bữa sáng, Diệp Điềm liền ăn vận cho nàng thậtxinh xắn dễ thương, rồi để nàng đi cùng Dung Trần Tử xuống núi.

Hội chùa Quang Dụ là ngàyội lớn nhất ở quanh đây, người đi lại trênphố đông đúc, Dung Trần Tử bế Hà Bạng. hiện giờ nàng vẫn ở trong hìnhhài của một bé gái, ngay cả lúc nói chuyện giọng nói cũng non nớt, mềmmại đáng yêu vô cùng. một đạo sĩ bế một cô bé đi trên phố, đương nhiênrất quái dị. Nhưng sợ nàng chạy mất, nên Dung Trần Tử cũng bất chấp.

Hội chùa diễn ra trong ba ngày, bãi đất trống bên ngoài chùa Quang Dụ toàn là quầy ăn vặt, Hà Bạng thấy vậy rất vui. Dung Trần Tử dẫn nàngbắt đầu đi ăn từ đầu đường, mỗi thứ một phần, không thứ nào giống thứnào. Nàng ăn từ tào phớ đến thịt xiên nướng, cuối cùng bị món tiết vịtcay nồng làm cho thê thảm. Dung Trần Tử mua cho nàng nước bưởi, nước mắt nàng rưng rưng uống cạn hẳn một chén lớn, ăn mãi đến cuối nhìn thấy cómột món có tên là cháo cay xào trai, nàng bừng bừng hưng phấn chỉ ngayvào món đó, Dung Trần Tử vội vàng ngăn lại, cúi đầu lau hết vụn ớt bênkhóe miệng cho nàng nói: “Ngay cả món này mà nàng cũng không tha ư?”.

Buổi tối, bên ngoài hội chùa có một gánh hát biểu diễn hí khúc, DungTrần Tử dẫn Hà Bạng đi nghe hát đến nửa đêm, rồi lại đưa nàng đi ăn mónmì chân giò, sau đó mới quay về quán trọ nghỉ ngơi. Thể lực của Hà Bạngtrước giờ vốn không tốt, nên giờ đã mệt đến không gắng gượng được nữa,nhưng nàng vẫn mải chơi với mười mấy con trâu đường đủ màu sắc, hìnhdáng khác nhau. Dung Trần Tử ôm nàng trở về phòng, đặt nàng lên giường,rồi lấy nước tắm rửa cho nàng.

Nàng cắm hết chỗ trâu đường vào bên trong ống đựng bút, cởi quần áorồi chui vào trong thùng tắm, Dung Trần Tử liền vội quay mặt đi hướngkhác. Hồi lâu sau hắn mím mím môi, giống như đã hạ quyết tâm, dùng caothơm để tắm cho nàng. Da thịt nàng vẫn mềm mịn trơn bóng như trước kia,chỉ là thân thể còn chưa bắt đầu dậy thì, nhỏ bé khiến người khác khôngdám vọng sinh tà niệm. Dung Trần Tử vốn là người đứng đắn, hắn tắm rửacho nàng vô cùng cẩn thận chu đáo.Còn chưa tắm xong, Hà Bạng đã lăn rangủ. Dung Trần Tử sợ nàng bị lạnh, lại tìm một khăn lông to sạch sẽ quấn nàng lại, bế về giường.

Ban ngày mệt rồi, nên giờ nàng ngủ rất say. Dung Trần Tử nghe tiếnghít thở khe khẽ của nàng, bất giác cũng rơi vào mộng đẹp. Hôm sau, HàBạng ngủ đến tận khi mặt trời lên quá ba ngọn sào, lúc tỉnh lại thì thấy Dung Trần Tử đã quần áo chỉnh tề từ lâu, trên bàn cũng đã bày biện bữasáng. Nàng reo lên vui vẻ ngồi xuống bàn, Dung Trần Tử lau mặt, lau taycho nàng xong, rồi mới ngồi xuống cùng ăn cơm với nàng. Tướng ăn củanàng rất xấu, nhưng Dung Trần Tử cũng chẳng uốn nắn: “Võ tu trước đâycủa nàng, thường làm những gì?”.

“Võ tu?”. Hà Bạng vẫn còn nhỏ, nên những chuyện lắt nhắt vụn vặttrước đây cũng không nhớ được đầy đủ, Dung Trần Tử liền cẩn thận dẫndắt: “Ví dụ như sư phụ, sư huynh nàng, hoặc là Giang Hạo Nhiên chẳnghạn, bình thường sẽ làm gì?”.

Hà Bạng nhét một cái bánh bao gạch cua vào miệng, nói: “Sư phụ thìkhông sao gặp mặt được, ông ấy không cho bọn ta nói mình là đồ đệ củaông, đều là sư huynh chăm sóc cho bọn ta”.

Dung Trần Tử rất ít khi nghe thấy nàng nhắc đến những chuyện trướckia, nên giờ cũng không cắt ngang, lặng lẽ gắp thức ăn cho nàng. Nàngvừa ăn vừa nghĩ ngợi, rồi nói: “Về sau ông ấy bị người ta giết, ngườigiết ông ấy đều là những kẻ trọc đầu. Cuộc sống sau này của bọn ta rấtkhổ sở, yêu quái núi Phù Ngu vừa đông lại vừa hung dữ, bọn ta toàn bịbọn chúng bắt nạt, cũng chẳng có cái ăn”.

Dung Trần Tử lắng nghe rất chăm chú, Hà Bạng từ từ liệt kê từngchuyện một: “Sư huynh dẫn bọn ta đi tìm thức ăn, đối xử với bọn ta cũngrất tốt, chỉ cần tìm được thức ăn, đều sẽ chia cho ta và sư muội. Nhưngvề sau… về sau gặp nạn, huynh ấy dẫn ta chạy trốn, bỏ sư muội lại”.

Dường như nàng lại nhìn thấy cảnh máu tươi loang lổ trong làn nướcngày hôm ấy, cơ thể khẽ run lên. Dung Trần Tử vội vàng ôm lấy nàng.Nhưng nàng không khóc, thời gian đã quá lâu rồi, bi thương sâu đậm đếnmức nào, cuối cùng rồi cũng sẽ phai nhạt: “Sau sau nữa, bọn ta lại gặpnạn, lúc sư huynh bỏ chạy đã vứt ta lại. Bốn bề xung quanh đều là Thủytộc tranh giành thức ăn, rất nhiều rất nhiều”. Đôi mắt mở to của nàngầng ậc nước, vẽ ra rất nhiều rất nhiều tư thế, “Ta tưởng rằng mình chếtchắc rồi, nhưng có một con đại bàng bay tới tha ta đi. Nó không mổ đượcvỏ của ta, lại thấy ta là Nội tu, nên dứt khoát mang ta cùng đi kiếm ăn. Thức ăn của bọn ta không giống nhau, nhưng thực sự là rất đói, nên tacòn ăn cả những thứ như chim non, thỏ con nữa. Về sau sư huynh tìm đếnta, lúc ấy ta cảm thấy huynh ấy rất xấu, nên không thèm nói câu nào vớihuynh ấy cả”.

Khoảng thời gian đó đã trôi qua rất xa, nàng kể lại bằng giọng nóinon nớt yếu ớt, thỉnh thoảng Dung Trần Tử lại gật đầu. Dường như nàngnghĩ tới điều gì đó: “Sau nữa… Sau nữa có một lần gặp nạn, đúng lúc đóGiang Hạo Nhiên đi ngang qua, bên cạnh hắn là người của Đông Hải, nênThủy tộc không dám động vào, nhốn nháo bỏ chạy. hắn đã cứu ta, nên ta đã ở lại Giang gia. Lúc ấy Giang Hạo Nhiên vẫn còn nhỏ, vừa mới tu luyệnthành hình người, nhưng hắn là người thừa kế của Giang gia, nên địa vịrất cao. Thêm vào đó yêu quái ở sông Gia Lăng không nhiều, thức ăn lạiphong phú, đi theo hắn thì có thể được ăn no”.

Dung Trần Tử đang cảm thấy bên trong chuyện này vẫn còn sót điều gìđó, thì Hà Bạng đã lại chầm chậm cúi đầu xuống kể tiếp: “Con chim đạibàng ấy… Lúc đó thực sự rất nguy hiểm, bọn chúng đã chia cách chúng ta,lúc ta Độn thủy lên bờ… không thể dẫn theo nó”. Trong kí ức của rấtnhiều rất nhiều năm sau này, nàng luôn cố ý né tránh một người, coi hắnnhư chưa từng tồn tại. “Ta hận sư huynh nhiều năm như vậy, nhưng mãi cho đến khoảng khắc đó, khi ta nhìn thấy máu trong nước càng lúc càng đậm,ta mới hiểu ra rằng sư huynh chưa từng nợ ta bất cứ điều gì cả. Ta cănbản không có tư cách hận huynh ấy, huynh ấy đối với ta, từ lâu đã tậntình tận nghĩa rồi. Đáng tiếc khi ta đã hiểu ra được đạo lí đó, thì lạikhông còn cơ hội để nói với huynh ấy nữa”.

Dung Trần Tử ôm nàng trong lòng, má nàng áp lên lồng ngực hắn, nàngbuồn rầu nói: “Những chuyện sau này, thì ngươi đều biết cả rồi đấy”.

Hai cánh tay Dung Trần Tử siết chặt, để nàng cuộn mình an toàn tronglòng hắn: “Nếu như… Ta nói nếu như, nàng vẫn là Nội tu của Giang HạoNhiên, khi gặp nguy hiểm, trong lúc chẳng đặng đừng, liệu nàng có bỏ rơi hắn không?”.

Hà Bạng nheo mắt cẩn thận suy nghĩ: “Có lẽ là có, dù sao đi nữa nếutình hình lúc đó bắt buộc phải làm vậy, thì nhất định hắn sẽ bỏ lại ta.Nội tu và Võ tu hợp tác, mạng sống chính là giới hạn cuối cùng. Tronglúc nguy hiểm đến tính mạng mà bỏ chạy, vốn dĩ không bị coi là phảnbội”.

Dung Trần Tử vuốt ve tóc mai của nàng, thời gian quá dài, dài đến nỗi khiến một tiểu yêu quái ôm nỗi oán hận với chính sư ca của mình năm đó, đã có thể bàng quan trước việc cầm lên hay bỏ xuống. hắn lặng lẽ ômnàng: “Nàng có cô đơn không? Từ khi tu thành hình người, bản thân bắtđầu có ý thức, đã bao giờ nàng cô đơn chưa?”.

Hà Bạng không trả lời.

Nếu như người sớm tối luôn ở bên cạnh mình hoàn toàn chỉ là một loạihợp tác đôi bên cùng có lợi, suốt mấy ngàn năm như thế, thì sao có thểkhông cô đơn được?

“Ta sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình để ở bên cạnh nàng”. DungTrần Tử hôn lên trán Hà Bạng, “Sau này… cả hai ta đều sẽ không còn côđơn nữa”.

Ăn sáng xong, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng ra suối Minh Khê mò cá. HàBạng vừa nhìn thấy nước là vô cùng vui vẻ, ở bên trong lăn lộn nghịchngợm. Dung Trần Tử cũng để kệ nàng, tự tìm một bóng cây râm mát, rồingồi dưới gốc cây đọc sách, tiện thể trông nom. Đợi đến khi hắn đọc xong nửa trang “Thiên tập quyền”, vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì Hà Bạng vốn dĩ đang nghịch nước rất vui vẻ đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Dung TrầnTử hoảng hốt, đứng bật dậy, hiện giờ thân thể nàng là thân thể của thầntiên, những cách bắt yêu đều không có tác dụng, mà ở trong nước, nànglại càng có nhiều cách để thu giấu hơi thở của mình.

Dung Trần Tử lo lắng gọi: “Tiểu Hà?”. hắn chạy xuống khe suối, nướcngập đến đầu gối, trai nước thì thấy rất nhiều, chỉ có điều không biếtđâu là nàng. Dung Trần Tử là người nghiêm chỉnh, bình thường luôn rấtchú trọng dáng vẻ cử chỉ bên ngoài, nhưng giờ cũng bất chấp, xắn tay áolên tìm kiếm khắp xung quanh. Hà Bạng cũng xấu tính, không biết đã trốnđi đằng nào, mặc cho Dung Trần Tử hô to gọi nhỏ, nhất quyết không chịuhé răng. Trong lòng Dung Trần Tử thoáng trầm xuống, hắn cũng hiểu, đâylà ở dưới nước, nếu giờ không tìm thấy nàng, không biết nàng sẽ bơi đếnnơi nào nữa.

Nàng vẫn muốn đi.

Nếu như là trước đây, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ bắt ép người bên cạnh đi hay ở. Nhưng giờ thì hắn không muốn khư khư giữ lấy cái phongphạm quân tử ấy nữa, nếu như nàng đi rồi, hắn sẽ giống như Giang HạoNhiên, như Thuần Vu Lâm sẽ trở thành quá khứ. Nàng sẽ sống cuộc sống vui vẻ phóng khoáng của mình, nói không chừng lại quay trở về Đông Hải, tìm một Võ tu khác, ngày ngày mải mê ăn ăn uống uống, lấy thức ăn để lãngquên u sầu.

hắn không muốn mình trở thành quá khứ như vậy. Con suối yên tĩnhkhông một bóng người, Dung Trần Tử tìm suốt một hồi, đột nhiên quayngười đi lên bờ, giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng lại mang theo vẻ uynghi không thể kháng cự: “Nàng không chạy được đâu, ra đây đi”.

Trong nước vẫn mảy may không chút động tĩnh, hắn đợi một lát rồi thitriển trận pháp bao vây khắp bốn phía, rồi quay lại ngồi xuống dưới bóng cây, thản nhiên nói: “Đói thì ra đây, buổi trưa sẽ dẫn nàng đi ăn Phậtnhảy tường [1]”. Nàng vẫn không trả lời, hắn cũng không vội, quần áo ướt đẫm, hắn liền dùng nội lực hong khô.

[1] Phật nhảy tường là một món ăn nổi tiếng của Phúc Châu, có lịch sử hơn trăm năm do ông chủ của quán Tụ Xuân Viên là Trịnh Xuân Phát nghiên cứu ra. Truyền thuyết kể rằng, một năm nọ có mấy vị tú tài ghé quánngâm thơ làm phú. Ông chủ dọn lên một món do chính tay ông chế biến. Vừa mới mở nắp vung, mùi thơm ngào ngạt cả phòng, mấy vị tú tài không ngớtvỗ tay khen và ngâm rằng: “Đàm khải huân hương phiêu tứ lân, Phật vănkhí thiền khiêu tường lai”, tạm dịch là: “Mở nắp vung, mùi thơm bay lừng khắp xóm, Phật ngửi thấy liền bỏ chùa nhảy qua tường chạy đến”. Từ đótrở đi, món ăn đặc biệt này có tên là “Phật nhảy tường”.

Một người một trai giằng co đến tận trưa, trong một khe đá gần ngọnnúi bỗng xuất hiện một chuỗi bong bóng. Dung Trần Tử lắc đầu, nói: “Rađây, nhanh đi thôi”.

Không có tiếng nói, Dung Trần Tử vẫn lo nàng bị đói, lại dỗ dành:“Ngoan, món Phật nhảy tường của Ngự Hương đình này rất nổi tiếng, đithôi nào”.

Rất lâu sau bên trong khe đá mới truyền đến một giọng nói buồn bã:“Khốn kiếp, ngươi mau qua đây giúp ta một tay đi, ta bị kẹt rồi!”.

Dung Trần Tử khóc dở mếu dở, lại xuống nước móc nàng ra, sợ vỏ traicủa nàng bị cọ xước, còn cẩn thận quan sát kĩ một lượt. Hà Bạng biếnthành hình người, mệt đến mức thở hổn hển, không phục nói: “Nếu khôngphải ta bị mắc kẹt, thì đã chạy thoát từ lâu rồi! Còn khuya mới sợ trậnpháp của ngươi!”.

Dung Trần Tử ôm nàng vào lòng, cắn lên ngón tay trỏ, rồi ấn lên tránnàng, tạo thành một nốt ruồi mĩ nhân đỏ tươi. Hà Bạng chỉ cảm thấy trêntrán nóng bừng, vội vàng giơ tay nên xoa xoa, lẽ dĩ nhiên là chẳng sờthấy gì. Vẻ mặt của nàng đầy hoang mang: “Ngươi làm gì vậy?”.

Bước chân của Dung Trần Tử không hề dừng lại: “Đừng nghịch nữa, muộn nữa là không ăn được gì đâu”.

Ngự Hương đình cách trấn Lăng Hà hơn năm mươi dặm đường, nên DungTrần Tử cũng không vội, gấp một con lừa nhỏ để Hà Bạng thong thả đi.Trong taycòn cầm đến mười mấy xiên kẹo hồ lô, cả đoạn đường hết ngắmđông lại nhìn tây, vô cùng vui vẻ: “Tri quan, ngươi xem kìa đằng kia cóbán trai đấy!”.

Con lừa đi rất vững nên Dung Trần Tử cũng không cần phải quan tâm xem nó đi thế nào. hắn tạt sang ven đường, thì nhìn thấy có một thùng chứađầy trai nước đang nhả bong bóng, không biết tại sao hắn lại thấy mềmlòng, liền dừng lại mua cả thùng, không nói gì thêm, tìm một con sôngnhỏ rồi phóng sinh hết. Lúc quay lại Hà Bạng vẫn đang ăn kẹo hồ lô, conlừa lững thững tiến về phía trước, khóe miệng nàng dính đầy vụn kẹo sáng lấp lánh, hai má phồng to. Ánh hoàng hôn chiều tà, gió thổi nhành liễurủ, phong cảnh xung quanh vốn bình thường bỗng có thêm chút màu sắc tươi sáng.

Tiến lên phía trước không xa, Dung Trần Tử gặp một người mà hắn tuyệt nhiên không muốn nhìn thấy. Người đó từ phía sau đuổi đến, nhìn chằmchằm vào Hà Bạng đang cưỡi trên lưng con lừa, trong giọng nói đầy kinhngạc như không thể tin được vào mắt mình: “Phán Phán?”.

Hà Bạng quay đầu lại, thì thấy Giang Hạo Nhiên. hắn mặc một bộ trường bào màu vàng kim nhạt, trên tóc cài trâm ngọc, hai tay thoạt nhìn nhưlàm bằng kim ngọc. Hơn ngàn năm qua, hắn cũng đã rũ bỏ được vẻ non nớtnăm nào, còn có thêm vẻ khí thế của kẻ làm chúa tể một phương: “PhánPhán, có thật là nàng không?”. Hà Bạng lại ngậm một quả táo gai vàomiệng, liếc nhìn hắn. Con lừa nhỏ và Dung Trần Tử vốn dĩ tâm ý tươngthông, nên giờ liền lùi về sau hai bước tránh được móng vuốt của An LộcSơn [2].

[2] Móng vuốt của An Lộc Sơn nguyên văn là “Lộc Sơn chi trảo”. Tươngtruyền Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng chơi đùa, dan díu. một hôm, An Lộc Sơn để lại trên ngực của Dương Quý Phihai vết xước do tay cào, sợ bị vua Huyền Tông phát hiện, Dương Quý Phiđã làm chiếc yếm bằng gấm che lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng lànguồn gốc của câu thành ngữ này.

“Giang Tôn chủ, dạo này vẫn khỏe chứ?”. Vẻ mặt Dung Trần Tử lạnhnhạt. Đến lúc ấy có vẻ Giang Hạo Nhiên mới chú ý đến hắn, dù trăm ngànlần không muốn, nhưng vẫn phải thi lễ trước. Hà Bạng có đồ để ăn nêncũng không cần phải lo lắng, cứ ngồi trên lưng con lừa nhỏ, kéo tai nóra nghịch. Giang Hạo Nhiên cũng dần lấy lại cảm xúc, hắn liếc nhìn DungTrần Tử, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Dung Trần Tử, hắn cũng có những suy tính riêng: “Nơi này không tiện để nói chuyện, Tri quan, chúng ta rachỗ khác nói chuyện”.

Dung Trần Tử vẫn vững như bàn thạch, không kiêu ngạo cũng chẳng tựti, nói: “Bần đạo xưa nay vốn không có giao tình qua lại với Giang Tônchủ, nên chẳng có gì để nói cả. Nếu Giang Tôn chủ không có việc gì khác, thì cảm phiền”.

Giang Hạo Nhiên đâu có dễ bị xua đi như Long Vương, hắn lại càng hiểu rõ tập tính của Hà Bạng hơn người khác. Ai cho nàng ấy đồ ăn thì ngườiđó là tốt nhất. Dung Trần Tử tuy đứng đắn nghiêm khắc, nhưng đối vớinàng cũng thật sự rất có tình nghĩa, nếu cứ để hắn ta tiếp tục nuôidưỡng, thì sau này muốn quay lại cũng khó sẽ càng thêm khó. Sau khi cânnhắc suy nghĩ cẩn thận, hắn bèn chặn trước đầu con lừa nhỏ: “Tri quan,giữa ta và Phán Phán thật sự có chút hiểu lầm, ngài là người xuất gia,lại tu đạo ở Thanh Hư quan, chuyên tìm kiếm bí quyết trường sinh, nhữngchuyện trần tục này, ngài không nên tùy tiện can dự vào mới phải?”.

Con lừa lùi ra phía sau lưng Dung Trần Tử, Dung Trần Tử liền bế HàBạng từ trên lưng lừa xuống, rồi ôm vào lòng. Hà Bạng ở trong lòng hắnăn kẹo hồ lô, hắn vươn tay ra cẩn thận lau sạch vụn kẹo dính trên khóemiệng nàng, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Xuất gia cũng có thể hoàn tục”.

Giang Hạo Nhiên thoáng sững người, ngay cả ánh mắt của Hà Bạng cũngđầy vẻ kinh ngạc. Dung Trần Tử khẽ cười, xoa xoa đầu nàng: “Chỉ cần hạquyết tâm thì căn bản chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết được.Nếu nàng muốn có danh phận, ta hoàn tục là xong thôi”.

Hà Bạng liền cúi đầu gặm trái cây, không nói câu nào.Giang Hạo Nhiêntiến lên mấy bước, Dung Trần Tử liền giơ tay ra ngăn lại, hai người mộtbước chân cũng quyết không nhường, cứ đứng mặt đối mặt như vậy. GiangHạo Nhiên đã cấm dục suốt nhiều năm nay, lại tu loại pháp môn Ngoại giaquyền, nên tính khí hung dữ, hiện giờ sớm đã không thể nhẫn nại đượcthêm: “Tri quan đang muốn động võ với bổn Tôn chủ sao?”.

Tay phải của Dung Trần Tử nắm chặt lấy bảo kiếm trên lưng, không cóvẻ gì là đang tức giận, thần sắc thản nhiên: “Dựa vào thân phận của Tônchủ và ta, vốn không nên hành xử bốc đồng như vậy, nhưng nếu chuyện cóliên quan đến nàng ấy, bần đạo tuyệt đối sẽ không nhượng. Nếu Giang Tônchủ vẫn cứ muốn tiến tới, thì sợ rằng hôm nay sẽ phải đổ máu ở nơi nàyrồi”.

“Được! Được lắm!”. Giang Hạo Nhiên giận dữ cười gằn, hai tay hắn siết chặt, phát ra âm thanh như tiếng kim loại va đập vào nhau: “Bổn Tôn chủ muốn xem thử xem, rốt cuộc hôm nay ai sẽ là kẻ đổ máu ở đây!”.

Dung Trần Tử đặt Hà Bạng ra đằng sau, hai người oan gia ngõ hẹp, nóicho cùng thì thời điểm này đụng độ cũng chẳng có gì sai. Nếu Hà Bạng lớn hơn, tính tình ổn định, đương nhiên sẽ lấy đại cục làm trọng, sao cóthể để họ động đao động thương thật. Nhưng hiện giờ chỉ số thông minhcủa Hà Bạng chẳng khác gì một cô bé bảy, tám tuổi, đang độ thích xem trò vui. Nàng nóng lòng muốn xem còn chẳng được, đâu nghĩ được nhiều thứđến thế.

Dung Trần Tử ôm nàng đặt trên lưng con lừa nhỏ, lại lấy từ trong taynải ra mấy thứ trái cây đưa cho nàng, nhẹ nhàng trấn an: “Ăn lót dạtrước đã, sẽ ổn ngay thôi”.

Hà Bạng ăn trái cây, rồi liếc nhìn Giang Hạo Nhiên. Luồng kim quangtừ hai tay Giang Hạo Nhiên tỏa ra rực rỡ, trong mắt hừng hực lửa giận:“không cần phải lo lắng, sau khi ngài chết, tự ta sẽ chăm sóc chu đáocho Phán Phán”.

Dung Trần Tử không quan tâm, cả hai đều là người có địa vị, dù cómuốn động tay động chân cũng phải chọn nơi cho phù hợp, đâu thể giữađường giữa chợ thế này chứ. Gần đấy có một con suối, hiếm người qua lại, rất thích hợp để bọn họ đánh ghen. Con lừa nhỏ cõng Hà Bạng đứng dướimột gốc cây bách, Giang Hạo Nhiên đứng trên một tảng đá ở chính giữa con suối, Dung Trần Tử đứng đối diện với hắn, gió xuân tháng Ba thổi quanhư đang mơn man trên da mặt, hoàng hôn dần buông, ánh chiều tà bao phủ. Tính cách Giang Hạo Nhiên nóng nảy, đương nhiên hắn sẽ ra tay trước,Dung Trần Tử tập trung tinh thần ngưng tụ khí, chỉ trong nháy mắt, hắnlại càng ôn hòa như một cơn gió đêm. Xung quanh không một bóng người,khiến sát tâm trong người Giang Hạo Nhiên bùng lên. Tuy Dung Trần Tử làtinh tú chuyển thế, nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa quay về vị trí thầntiên, nên cũng chỉ là một kẻ có máu thịt bình thường mà thôi. Còn bảnthân mình chí ít cũng có tới hơn một ngàn năm đạo hạnh, muốn giết hắnkhông phải dễ như trở bàn tay sao? thật sự hắn và Dung Trần Tử không thù không oán, nhưng Hà Bạng rõ ràng đã có sự thân mật da thịt cùng DungTrần Tử, tuy vẫn muốn đưa nàng trở về Giang gia, nhưng nếu nói hắn tuyệt đối không để ý thì quả là dối mình dối người. Bình sinh hắn đã được chỉ định là người thừa kế của Giang gia, có thể nói cả đời đều thuận buồmxuôi gió, nhưng có những việc khó tránh khỏi luôn canh cánh ở tronglòng. Giờ gặp được cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không muốn bỏ lỡ.

Dung Trần Tử là bậc tiên sư đạo gia, Giang Hạo Nhiên là nhân tài Võđạo kiệt xuất, cảnh hai người giao đấu âu cũng là trăm năm hiếm gặp. Con suối được ánh chiều tà bao phủ thỉnh thoảng lại tản ra những sắc vàngkim kì lạ. Luồng sáng màu vàng nhạt từ hai tay Giang Hạo Nhiên trong ánh chiều tà lại vô cùng bắt mắt, Hà Bạng cắn một miếng kẹo hồ lô, con lừanhỏ đang cõng nàng cũng không chịu ăn cỏ, đứng im dưới gốc cây. Nàng kéo kéo cái tai của nó, cảm thấy cực kì buồn chán: “Các ngươi ai thắng sẽdẫn ta đi ăn đúng không?”.Phong chương của Giang Hạo Nhiên như lưỡi dao, khuấy đảo nước trong con suối, những giọt nước dần bắn ra xung quanh,cứa đứt cành xuyên thủng lá. Nghe thấy giọng nói của Hà Bạng, thanh âmcủa hắn âm u đáng sợ: “Dung Trần Tử, nếu ngài thối lui, thì vẫn còn cơhội sống sót đấy”. Sắc mặt Dung Trần Tử thản nhiên, ung dung tiếp chiêu.

Giang Hạo Nhiên ra đòn vốn cương mãnh, nhưng tấn công về phía DungTrần Tử, dần dần lại giống như đánh vào luồng ánh sáng cơn gió đêm. Lầntrước, khi hai người giao đấu, hắn vẫn luôn cho rằng Dung Trần Tử chẳngqua là tranh thủ lúc hắn không phòng bị, nên mới may mắn giành đượcchiến thắng. Nhưng giờ trong lòng lại từ từ đóng băng, luận về tiêu haotuy hắn vẫn chưa hề lộ ra vẻ suy yếu, nhưng hắn là thân yêu, đạo hạnhhơn ngàn năm, còn Dung Trần Tử là đạo sĩ, lại chưa hề thi triển chút đạo pháp nào. Túi càn khôn của hắn vẫn giắt ở bên hông, nhưng từ đầu tớicuối không hề có ý định sử dụng bùa chú.

Giang Hạo Nhiên miệng tuy không nói gì, nhưng trong lòng không thểkhông thừa nhận – Cái gọi là phong phạm của bậc quân tử, chính là nhưthế này đây.

Hắn tuy háo thắng, nhưng không phải người xấu, nghĩ vậy, sát khí liền giảm đi. Dung Trần Tử là người thế nào chứ, quyền pháp Bát quái chútrọng mượn lực đánh lực, hơi thở của hắn đều đặn, dường như không cóchút hao tổn nào. Nhưng hắn thật sự không muốn cùng lưỡng bại câu thương với vị Giang tôn chủ của sông Gia Lăng này. Người tu đạo, tu luyện pháp môn vốn phải biết quý trọng sinh mệnh cứu người, thay trời hành đạo,bốc đồng đánh ghen thế này quả thật không phải là việc mà một người tuđạo nên làm. Nhưng lập trường của hắn rất kiên quyết: “Giang Tôn chủ,bần đạo vẫn giữ câu nói cũ, giữa Tôn chủ và ta không thù không oán,nhưng chuyện của tiểu Hà, tuyệt đối không thương lượng. Nếu Giang Tônchủ vẫn khăng khăng ngăn cản, thì hôm nay Tôn chủ và ta chỉ có thể quyết sống mái nơi này mà thôi”.

Giang Hạo Nhiên thoáng chút chần chừ, Dung Trần Tử khẽ tung ngườilên, rồi đáp xuống bên cạnh Hà Bạng. Hà Bạng chỉ cảm thấy eo mình bịsiết chặt, rồi ngả vào lòng Dung Trần Tử. Đạo bào của hắn có hơi cũ,nhưng lại vô cùng vừa vặn, Hà Bạng áp má vào lồng ngực hắn, hắn gật đầutỏ ý với Giang Hạo Nhiên, rồi thi triển thuật cưỡi mây, nháy mắt đã đixa ngàn dặm.

Buổi tối, ăn món Phật nhảy tường ở Ngự Hương đình xong, Dung Trần Tửmuốn thuê một căn thượng phòng. Chưởng quầy nhìn thấy một người xuất gia dắt theo một tiểu cô nương yêu kiều, nên khó tránh khỏi tò mò liếc nhìn nhiều thêm một chút. Dung Trần Tử tuy có hơi lúng túng, nhưng bảo hắnđể Hà Bạng ở một mình thì ngàn vạn lần không thể, nên hắn đành mặt dàyvờ như không bận tâm đến.

Cơ thể Hà Bạng vốn yếu ớt, rong chơi suốt cả ngày, nên nàng đã thấmmệt từ lâu. Nàng nằm bò trên giường ngủ miết. Trong khoảng thời giannày, nàng lúc nào cũng được ăn no nên lớn rất nhanh. hiện trông đã nhưmột thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi xanh non mơn mởn, chân thân cũng dài được đến bốn thước, có to lớn thêm nữa thì cũng là lúc đạt đến thờithanh xuân. Nàng cuộn tròn trên giường, Dung Trần Tử cúi người cởi giàyvà tháo tất giúp nàng.

Đôi chân nhỏ nhắn vừa trắng lại vừa mềm, đầu ngón tay Dung Trần Tửbất giác nảy sinh chút lưu luyến. hắn lại cầm lấy ngắm nghía, trên đôichân ngọc ngà như băng khắc ngọc mài của nàng có một ngấn đỏ vô cùngchói mắt, hắn vuốt ve mãi không ngừng, trong lòng từ từ gợn sóng – Nữ tử trong nhân gian, mười ba mười bốn tuổi đã có thể gả chồng làm vợ ngườita rồi, giờ nàng cũng có thể…

Ý nghĩ vừa hiện ra, hắn liền xấu hổ mãi không thôi – Giờ thân thểthần tiên của nàng vẫn chưa hoàn thiện, vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ,sao mình lại có thể có những hành động thấp hèn như vậy chứ?

hắn thay quần áo rồi lên giường, nằm xuống bên cạnh Hà Bạng. Hà Bạngchép chép miệng, trở người dựa vào lòng hắn, miệng mơ mơ màng màng gọi:“Tri quan”.

Dung Trần Tử khẽ trả lời, dục niệm vừa mới sinh ra lúc trước đều đã hóa thành nhu tình ấm áp.

Hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng, Dung Trần Tử đã dẫn Hà Bạng quay vềThanh Hư quan. Nàng vẫn đang ngủ, nên hắn cẩn thận đặt nàng nằm trêngiường trong phòng ngủ của mình, rồi dẫn đám đệ tử đi đọc kinh buổisáng. Nàng đang ngủ rất ngon, thì đột nhiên có người bế dậy, tưởng DungTrần Tử sau khi niệm kinh xong đã quay về, nên nàng chỉ lầm bẩm vàitiếng rồi lại ngủ tiếp. Người tới ôm nàng đi thẳng, đúng lúc ấy mặt trời cũng vừa mới mọc, Hà Bạng khẽ hé vỏ trai ra nhưng bị ánh sáng màu vàngkim chói lóa chiếu vào không mở mắt ra được.

Giọng nói của nàng vẫn còn mang theo vẻ mơ màng do chưa ngủ đủ giấc:“Tri quan, chúng ta đang đi đâu vậy?”.Người ôm nàng cũng không trả lời,chỉ bón một miếng lá sen bọc thịt vào trong vỏ trai của nàng, miếng thịt vừa thơm lại vừa mềm, vào đến miệng là lập tức tan ra, trong dư vị cònmang theo mùi hương thanh mát của sen. Hà Bạng lại càng không mở mắt,nàng ăn xong lại mở vỏ ra, đối phương lại bón tiếp cho nàng. Nàng cóthịt ăn, không thèm quan tâm xem cước bộ của người ta có dừng lại haykhông, thân hình nhanh nhẹn như gió cuốn ra sao.

Chừng một khắc sau, phía sau chợt vang lên tiếng gầm giận dữ, ngườiấy đột nhiên dừng lại. Hà Bạng mở vỏ, đối phương lại bón tiếp cho nàngmột miếng thịt, nàng vẫn còn chưa kịp nuốt vào, thì nghe thấy giọng nóibừng bừng phẫn nộ của Dung Trần Tử: “Giang Tôn chủ làm những chuyện trộm gà bắt chó thế này, liệu có mất thể diện không?”.

Lúc này, Hà Bạng mới há vỏ ra nhìn, thấy người đàn ông ôm nàng thânhình cao lớn, chòm râu đẹp dưới cằm vẫn như xưa, không phải Giang HạoNhiên thì còn ai? Nàng cong người, muốn bò ra khỏi lòng hắn, Giang HạoNhiên vội vàng bón cho nàng ăn một miếng thịt nữa. Nàng vừa ăn thịt, vừa âm thầm đoán xem lần này Giang Hạo Nhiên mang theo bao nhiêu miếngthịt, thật sự là thịt quá ngon!

Nghĩ như vậy, nên nàng lại muốn ở thêm chút nữa – Đằng nào thì DungTrần Tử cũng sẽ tới cứu nàng, nàng cứ ở đây thêm chút biết đâu còn cóthể được ăn thêm vài miếng nữa!

Nàng còn chưa nghĩ xong, Dung Trần Tử đã rút kiếm lao tới, Giang HạoNhiên đã nghĩ kĩ, núi Lăng Hà này vốn là địa bàn của hắn, Thanh Hư quanlà cung quan xây dựng mấy đời nay, đại trận hộ sơn cũng đời đời đượctăng cường thêm, uy lực khỏi cần nghĩ cũng biết, nếu cứ cố chấp độngthủ, chỉ sợ khó mà ra được khỏi đây. Chỉ là Hà Bạng… hắn cúi đầu nhìnnàng vẫn đang nhai thịt, trong lòng khẽ thở đài, cuối cùng đành thả nàng xuống đất.

Thấy hắn có ý rời đi, Dung Trần Tử cũng thu lại sát ý, nhưng conngười này một ngày còn chưa chết tâm, thì sợ rằng bản thân mình cũngphải suốt ngày đỠcao cảnh giác, khó có lúc nào được yên ổn. hắn giận dữnhìn Giang Hạo Nhiên, Giang Hạo Nhiên chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi xoayngười định đi, nhưng lại thấy dưới chân nằng nặng. hắn cúi đầu, thấy HàBạng đang kẹp ống quần hắn, cô nàng không chút khách khí: “Số thịt cònlại đâu?”. Nàng ở dưới chân hắn lắc bên này lắc bên kia: “Rốt cuộc làngười giấu thịt ở đâu…?”.

Đám tiểu đạo sĩ trong Quan đều che mắt không thể nhìn tiếp được nữa,Dung Trần Tử kéo nàng lại, lạnh lùng ra lệnh: “Thanh Huyền, tiễnkhách!”.

Chuyện này tuy đã được dẹp yên, nhưng trong lòng Dung Trần Tử lại vẫn luôn bất an. Diệp Điềm đương nhiên hiểu rõ tâm sự của hắn, Giang HạoNhiên là thế gia, thế lực rộng lớn là điều không cần phải bàn cãi, mônhạ hảo thủ nhiều như cá chép trên sông. Hôm nay Giang Hạo Nhiên bị pháthiện, nhưng ngày mai, ngày sau thì sao? Nàng do dự lúc lâu, cuối cùngvẫn quyết định khuyên Dung Trần Tử: “Bây giờ… nàng ấy cũng đã lớn rồi,sư ca, chi bằng huynh cùng nàng ấy… để tên Giang Hạo Nhiên chết tâm đi”.

Dù sao cũng là một cô nương, nói ra những lời này nàng không khỏi đỏmặt. Những chuyện như thế Dung Trần Tử cũng ngại không dám cùng nàng bàn luận thêm, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo ngại.

Về đến phòng, Hà Bạng liền kẹp con châu chấu bện bằng dây thừng đùanghịch, Dung Trần Tử biến nàng trở về hình người, nụ hoa xinh đẹp càitrên tóc khiến nàng càng giống với búp bê thủy tinh, đôi mắt to tròntrong veo như nước, lấp lánh nhìn hắn. hắn mím môi, lúc lâu sau mới hạquyết tâm, hắn chậm rãi cởi đạo bào trên người ra. Hà Bạng khó hiểu nhìn hắn, thường ngày hắn đâu có vậy.

Dung Trần Tử không một lời giải thích, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán HàBạng, nhanh chóng cởi chiếc đai hình con bướm bên hông nàng để lộ rathân hình mới phát dục như trái anh đào tươi ngon mọng nước đầu thángnăm. hắn nuốt nước miếng, nhưng cũng không dám nhìn nhiều. hắn cởi bỏhết y phục trên người nàng, tiến thẳng đến phần chính, Hà Bạng đau đớnrên lên một tiếng, giơ tay ngăn hắn lại: “, đau!”.

Nàng vẫn còn nhỏ, chỗ đó cũng vô cùng chặt, cổ Dung Trần Tử đỏ lên,lúc này hắn cũng kiềm chế không nổi nữa, nên hàm hồ nói: “Nhịn mộtchút”. hắn nghiến chặt răng, cố ý kéo dài thời gian, nhưng Hà Bạng vẫnkhông chút động tình mà chỉ kêu đau. Khoảng nửa canh giờ sau, rốt cuộchắn cũng dừng lại, hiện hắn là phàm nhân nên không dám đem trọc tinh lưu lại trong người nàng, sợ làm ô uế tiên thể của nàng.

hắn chỉnh trang lại y phục, rồi lấy nước tắm rửa cho Hà Bạng, nàng không nói lời nào, lúc sau liền cuộn tròn chìm vào giấc ngủ.

Giờ ngọ, Dung Trần Tử tiếp đón khách hành hương xong, trở về phònghắn hoảng sợ khi không thấy Hà Bạng đâu cả, lúc sau hắn mới tìm thấynàng nằm trong mật thất, hắn không nỡ quấy nhiễu, bèn lẳng lặng trở lạiphòng mình. Bữa tối Hà Bạng không chịu đến thiện đường, nên Thanh Huyền, Thanh Tố phải mang cơm vào tận phòng, nhưng nàng cũng không ăn đượcnhiều. Dung Trần Tử nhìn phần thức ăn còn lại trong đĩa, đầu mày hắnnhíu chặt – khẩu vị của nàng hiếm khi không tốt.

Buổi tối, Dung Trần Tử bắt mạch cho nàng, nhưng hắn không phát hiệnra nàng có gì không ổn. Hỏi nàng, nàng không nói, có lẽ do chuyện buổisáng đã làm nàng đau, an ủi nàng một hồi không được, cuối cùng hắn đànhxuống núi mua cho nàng một phần xôi gà. Tuy khẩu vị của nàng cũng tốtlên chút, nhưng vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Đêm đó, Dung Trần Tử tỉnh dậy, sờ tìm bên cạnh lại không thấy nàng,mới chợt nhớ ra nàng vẫn ngủ trong mật thất. hắn có chút lo lắng, lênkhoác áo vào thăm nàng. Hà Bạng có vẻ ngủ không ngon giấc, trên khuônmặt nhỏ nhắn vẫn vương lại vệt nước mắt. hắn trèo lên giường, ôm nàngvào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? nói cho ta biết”.

Nàng nghe thấy nhưng không đáp lại.

Sáng hôm sau, trong Tổ sư điện, Dung Trần Tử vẫn theo lệ cũ dẫn đámđệ tử đi đọc kinh. “Ít nói hòa hợp với tự nhiên, vì gió không thổi suốtsớm trưa, mưa rào chẳng suốt sớm tối. Ai làm gió sớm mưa trưa? Chính làtrời đất” [1]. Giảng kinh được một nửa, hắn đột nhiên thở dài, từ xa xưa tơ tình vốn thứ là khó cắt đứt nhất, kì thực chúa tể của vạn vật nàochỉ có mỗi trời đất? Nếu mặt mày nàng không giãn ra, thì cõi lòng hắnchẳng phải chính là gió thổi suốt sớm trưa, mưa rào suốt sớm tối đó sao?

[1] Nguyên văn là “Hi ngôn tự nhiên, cố phiêu phong bất chung triêu,sậu vũ bất chung nhật. Thục vi thử giả? Thiên địa”, thuộc chương thứ 23trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử viết vào năm 600 trước Công nguyên.

Hà Bạng buồn bực không vui, nên đương nhiên Dung Trần Tử cũng nónglòng bất an. Bầu trời trong Thanh Hư quan dường như đang từ ngày nắngchuyển sang nhiều mây. Lần này, đám tiểu đạo sĩ không biết đã xảy rachuyện gì, nên ngay cả đi đường thôi cũng phải cẩn thận dè dặt, cứ nhưthể trên đường có chôn hỏa lôi. Vì muốn thời tiết được chuyển biến tốtđẹp hơn, nên đám tiểu đạo sĩ áp dụng phương châm du kích cứu nước, biếnđổi đa dạng các món ăn làm cho Hà Bạng, mua nhiều đồ chơi mới cho nàng.Thanh Huyền còn đặc biệt hóa trang cho một con mèo, để nó đóng giả làmthần thú trêu cho Hà Bạng vui.

Mọi người không ngừng nỗ lực, khiến nàng cũng coi như có chút tinhthần hơn, nhưng nàng vẫn không thích Dung Trần Tử chạm vào người, đặcbiệt vào buổi tối, nàng thà ngủ trong mật thất, chứ không chịu ngủ cùnggiường với hắn.

Dung Trần Tử chẳng biết phải xử trí ra sao. hắn đã đọc vô số kinhthư, trừ yêu diệt quái có đến hàng ngàn hàng vạn, nhưng dỗ dành một tiểu thư cùng ngủ chung giường với mình, thật sự không phải là thế mạnh củahắn… có một vài chuyện, người ngoài quả thật không thể giúp gì được. hắn cũng phớt lờ thân phận của bản thân, lén lút tìm hai quyển bí thuậtPhòng trung trong số rất nhiều quyển kinh thư, nhân lúc trăng mờ giólặng, xung quanh không một bóng người mới mặt dày lật giở vài trang. Hai quyển sách này không phải là sách khiêu dâm bán trên phố, những mô tảtrong đó có thể nói là cực kì đứng đắn, những hình ảnh đi kèm cũng đượcchú ý để làm mờ đi, nhưng dù có là vậy, sắc mặt Dung Trần Tử cũng vẫn đỏ bừng – Đêm hôm trăng mờ gió lặng, bốn bề không có ai, một kẻ xuất giangày thường đạo mạo trang nghiêm, khuôn mặt cứng nhắc thần sắc nghiêmnghị ngồi dựa vào đầu giường đọc thể loại sách này… Sao nghĩ thế nàocũng thấy hơi dung tục vậy nhỉ? À không, không phải là hơi dung tục, màthực sự là quá dung tục thì đúng hơn!

Dung Trần Tử rất do dự, cuối cùng nhìn về phía mật thất, hắn nghiếnrăng mở cuốn sách ra, cẩn thận lật xem. Trong sách tự có người như ngọc[2], đây đều là những chiêu thức chưa từng được nghe thấy bao giờ, lậtthêm vài trang nữa, hắn không khỏi nảy sinh đôi phần cảm khái – Tri thức trên thế gian quả nhiên bao la rộng lớn, phải nghe nhiều đi nhiều mớicó thể hiểu hết, lúc đầu sao có thể tưởng tượng được rằng những pháp môn này cũng có lúc dùng được…

[2] Nguyên văn “Thư trung tự hữu nhan như ngọc”, là một câu trong bài thơ Lệ học thiên của Tống Chân Tông Nguyễn Hằng, vị vua thứ ba của nhàTống, ý bài thơ muốn khuyến khích dân chúng học hành, muốn giàu sang phú quý, vợ đẹp như ngọc, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón thì chăm chỉ đọc sách, dùi mài kinh sử, đỗ đạt làm quan.

Ngoài này, hắn bận nghiên cứu bí thuật, thì trong kia Hà Bạng đãkhông chịu nổi nữa rồi. Thời tiết đang dần trở nên nóng hơn, nàng lạicàng ỷ lại vào nguồn nước. Ngày thường Dung Trần Tử phòng cháy, phòngtrộm, phòng Long Vương, nên luôn đặt nàng trong tầm mắt của mình, khôngcho phép nàng rời khỏi Thanh Hư quan, ngay cả con suối sau núi nàng cũng không được phép đến đó chơi một mình. Khi nàng thật sự quá buồn chán sẽ chạy tới thiện đường, cắm rễ trong ang nước không chịu đứng lên. Lúctrước, vào một buổi sáng, có một tên tiểu đạo sĩ vô phúc đi qua, thấynàng quỳ trước ang nước, toàn bộ phần đầu nhúng vào trong ang, rất lâucũng không thấy nhúc nhích, bị dọa đến mức hồn bay phách tán. Về saunhìn nhiều thành quen, đành đổi cho nàng một cái ang nước lớn hơn. Saunày, Thanh Huyền không làm thì thôi đã làm thì làm cho đến cùng, dứtkhoát dẫn đám đệ tử đào một cái ao tắm trong sân của sư phụ, dùng đáxanh xây xung quanh rất chắc chắn, hàng ngày dẫn nước từ con suối ở saunúi vào ao đầy ăm ắp, chỉ chuyên ành cho nàng vui đùa. Nàng rất thíchnên không dính lấy cái ang nước nữa, cả ngày ngâm mình trong ao thổibong bóng. Dung Trần Tử thở dài, trước kia khi còn ở trong mật thất, ítnhất buổi tối hắn còn có thể vào đó ngủ cùng một lát, giờ thì hay rồi, ở trong ao thì…

Nhưng Hà Bạng đã thích thì hắn cũng không nói nhiều, buổi tối còndùng thuật Li hồn tới Nam Hải, hái trộm mấy bông hoa sen về trồng trongao. Loại hoa sen này không cần dùng tới bùn, cứ cắm xuống nước là sẽlên, bốn mùa đều nở hoa thanh khiết đẹp đẽ vô cùng. Hà Bạng trốn bêndưới một nụ sen màu hồng phấn cực lớn, thò nửa đầu ra khỏi chiếc lá senngắm nhìn khuôn mặt hắn. Hoa đẹp soi bóng mĩ nhân, người còn diễm lệ hơn hoa, khiến Dung Trần Tử bất giác cũng nhảy xuống nước.

Nàng ở dưới những bông sen trong nước nghịch ngợm bơi lội thỏa thích, tay áo như sợi tơ lúc ẩn lúc hiện. Dung Trần Tử mấy lần muốn túm màkhông được, bèn tóm chắt lấy góc váy của nàng. Nàng giãy ra nhưng khôngthoát, cuối cùng bị kéo tới trước mặt hắn. Dung Trần Tử lẳng lặng ngắmnàng, sen hồng nước biếc chiếu lên khuôn mặt nàng, sóng mắt lại càng dịu dàng trong veo. Trái tim hắn khẽ run lên, vội vàng thu lại tâm trí, nhỏ giọng dỗ dành: “Quay về phòng thôi, ngày mai lại chơi tiếp”.

Hà Bạng không nghe, ở dưới nước, cả người nàng tỏa ra thứ ánh sánglấp lánh, nụ cười rạng rỡ như đang dao động, thân hình nhẹ nhàng tựachim nhạn hồng, mặc dù căn cơ Dung Trần Tử thâm hậu, nhưng cũng có chútkhông thể tự kiềm chế được. hắn kéo Hà Bạng đến dưới một chiếc lá sen,nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại ướt át của nàng. Hà Bạng cũng khôngcó ý từ chối, Dung Trần Tử là người cẩn thận tỉ mỉ, lập tức hiểu ra –Nàng vốn dĩ là sinh vật sống dưới nước, hiện giờ cơ thể thần tiên chưahồi phục, thân mật trên giường, khó tránh khỏi tâm lí căng thẳng hoảngsợ. Duy chỉ có ngâm mình dưới nước, nàng mới cảm thấy an toàn và thoảimái, chỉ hành sự lúc ấy mới tốt. Chỉ là giữa lúc thanh thiên bạch nhật,thiên hạ thái bình, sao có thể ở đây… còn ra thể thống gì nữa! Trong khi hắn đang do dự không quyết, thì Hà Bạng đã giãy ra muốn bơi đi, tà áomềm nhẹ như mây trời lưu lại xúc cảm trơn mịn trong lòng bàn tay hắn.Dung Trần Tử dựa vào bên hồ, xung quanh hương sen lượn lờ thơm mát thanh nhã, cô gái trong lòng đẹp như một bức họa, hắn không biết nói gì cũngchẳng thèm để tâm đến thể diện của bản thân, liền lấy nguyên tinh ranuôi nàng nửa như dỗ dành nửa như cưỡng ép. Ở dưới nước Hà Bạng cũnghoàn toàn kháng cự, có được chút ngọt ngào, nên cuối cùng nàng liền ôm lấycổ Dung Trần Tử để mặc cho hắn làm.

Mấy ngày sau, vào một buổi sáng sớm, trưởng trấn Lăng Hà đặc biệt tới mời hắn đến đài tế trời của trấn Lăng Hà để chủ trì một buổi pháp sự.Nguyên là sau khi trải qua vụ Minh xà, người dân trong trấn Lăng Hà đềuvô cùng hoang mang sợ hãi, khó khăn lắm mới khôi phục lại được nguyênkhí, nên muốn tổ chức cúng bái làm phép, một là để cầu phúc cho trấn,hai là cũng tiện thể trấn an lòng người.

Đây là chuyện vô cùng chính đáng, nên dĩ nhiên Dung Trần Tử không bao giờ từ chối, Hà Bạng là người thích ồn ào náo nhiệt, nên đương nhiêncũng muốn đi theo. Suốt mấy ngày nay Dung Trần Tử đều ở trong nước cùngvới nàng, hai người khó khăn lắm mới thôi không giằng co nữa, vả lại hắn cũng không muốn để nàng ở lại trong Quan, nên không suy nghĩ nhiều,đồng ý dẫn nàng đi hắn cùng một cách rất sảng khoái. Nhưng trước lúc đihắn vẫn căn dặn dông dài: “Dân dưới núi thuần phác, cực kì coi trọngchuyện động chạm nam nữ, nàng đi cùng thì cũng được thôi, nhưng khôngđược tùy tiện bừa bãi giống như ở trong Quan. Hơn nữa ta đi lần này làlập đàn cầu phúc, là chuyện nghiêm túc, nàng phải nghe lời, nhất địnhkhông được nghịch ngợm”.

Ở trên giường, Hà Bạng cúi đầu chơi với con chuồn chuồn bện bằng rơm, cũng không biết là có nghe lọt tai những lời ấy không nữa. Dung Trần Tử thở dài, thấy trong tiểu viện không có ai, liền kéo nàng vào lòng, khẽkhàng ôm lấy: “không phải là ta không cho phép nàng thân cận, chỉ là dùsao ta cũng là người trong đạo môn, hiện giờ lại chấp chưởng môn hộ củaThanh Hư quan, dù có ham muốn cá nhân đi nữa, thì cũng ngàn vạn lầnkhông dám vì một mình mình mà bôi nhọ nề nếp quy củ của đạo gia. Nếutrong lòng nàng vẫn còn nghi ngờ, thì đợi pháp sự lần này xong, ta sẽcởi áo hoàn tục, sau này nàng muốn thế nào, thì đều theo nàng tất”.

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, thân thể Hà Bạng vẫn chưa trưởng thành,nên đầu óc cũng chưa vỡ vạc ra. Nàng nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng hiểura một điều: “Ý ngươi là nếu ta muốn ngươi hoàn tục, thì lần này sẽkhông được đi xem pháp hội nữa đúng không?”.

Dung Trần Tử khóc dở mếu dở: “Ừ, nhưng sau này ta sẽ dẫn nàng đi rấtnhiều những nơi khác”. Hà Bạng bắt đầu làm tính: “Nhưng ngươi không hoàn tục thì ta còn có thể đi xem pháp hội, rồi sau này ngươi sẽ dẫn ta đirất nhiều những nơi khác nữa!”. Cuối cùng nàng cũng tìm ra đáp án: “Vậythì người đừng hoàn tục, ta muốn đi xem pháp hội cơ!”.

Dung Trần Tử bắt đầu thu dọn hành lí. Do dư âm tai họa của Minh xà để lại lần trước, buổi pháp hội này cũng phá lệ long trọng hơn hẳn, phápkhí cần chuẩn bị cũng rất nhiều. Dung Trần Tử dẫn theo chín tên đệ tửchân truyền cùng xuống núi, mọi việc trong Quan giao cho Diệp Điềm xửlí. Diệp Điềm cũng chẳng nói gì – Pháp hội gì chứ, nàng đã tham gia vôsố lần rồi, thật tình là quá mức nhàm chán, còn không bằng tự do tự tại ở lại trong Quan. Chỉ là nàng vẫn không yên tâm việc Dung Trần Tử dẫntheo Hà Bạng xuất môn, theo lệ nàng sắp xếp thức ăn, quần áo, đồ chơicủa Hà Bạng đầy ắp cả một rương. Lúc sắp đi, Hà Bạng còn len lén ghé vào tai nàng thì thầm điều gì đó, khiến nàng phá lên cười ha hả. Trải quakiếp nạn lần này, hiềm khích giữa hai người như băng chảy tuyết tan, HàBạng đối xử với Diệp Điềm còn thân thiết hơn cả với Dung Trần Tử.

Dung Trần Tử là người tinh tế tỉ mỉ, nên dặn dò Diệp Điềm chu đáo, rồi mới dẫn Hà Bạng và đám đệ tử xuống núi.

Dưới chân núi đã có một đoàn người tới nghênh đón, người tới quáđông, Dung Trần Tử lại sợ Hà Bạng chạy lung tung, nên dặn dò nàng ở lạitrên xe ngựa, không cho phép đi đâu. Hà Bạng dẩu cánh môi nhỏ nhắn,khuôn mặt đầy vẻ mất hứng. Dung Trần Tử cũng chẳng có cách nào khác,đành phải dùng ánh mắt ra lệnh cho tên đệ tử Thanh Vận của mình. Da đầuThanh Vận như tê đi, nhưng lại không dám làm trái ý sư phụ.

Dung Trần Tử vừa xuống xe, thì nhìn thấy Lưu Các Lão, ông ta có người chống đỡ, nên quan phủ cố nhiên cũng chiếu cố tới ông ta hơn, trong lần tai họa này trên dưới Lưu phủ không có tổn hại gì lớn, chỉ là tiểu thưcủa Lưu gia là Lưu Tẩm Phương đã mất tích. Trong trấn đột nhiên gặp phải biến cố, yêu ma quỷ quái hoành hành, nên ông ta cũng không thể quan tâm đến cô con gái này được. Giờ Dung Trần Tử đã đến đây, ông ta vẫn nhiệttình như trước: “Tri quan, lâu rồi không gặp, mọi việc gần đây của Triquan vẫn ổn cả chứ?”.Dung Trần Tử cúi người, chắp tay đáp lễ: “Mọi việcvẫn ổn cả, làm phiền Các Lão phải bận tâm rồi”.

Lưu Các Lão nắm lấy cánh tay hắn cùng đi, cũng là muốn nhờ hắn bóicho một quẻ để tìm ra tung tích đứa con gái nhà mình. Còn Hà Bạng lẽ nào lại là người chịu được cảnh nhàn tản như thế? Nàng ở trong xe mà giốngnhư đang nằm trên đệm đinh. Thanh Vận sợ nàng gây rối trước mặt mọingười khiến sư phụ xấu hổ không có chỗ mà giấu mặt, nên đành lấy từtrong túi ra mấy cái cổ vịt chay để dỗ nàng. Đây là món mới mà dạo gầnđây hắn mới nghiên cứu ra, tuy rằng bản thân chưa nếm thử, nhưng nhìn vẻ mặt của Hà Bạng thì cũng đủ biết mùi vị của món này rốt cuộc ra sao.Món này là pháp bảo đẳng cấp kim cương, nên hắn cũng không thể làmnhiều.

Nhờ có món cổ vịt chay mà lòng kiên nhẫn của Hà Bạng tăng lên gấpđôi, cũng không màng đến chuyện hai người đằng trước, ở trong xe chậmrãi gặm cổ vịt.

Ý Lưu Các Lão là muốn mời Dung Trần Tử nghỉ tại trong biệt uyển nhàmình, nhưng Dung Trần Tử thấy Lưu phủ người đông lắm kẻ nhìn ngó, khó mà đảm bảo lần này lại không có chuyện. Huống hồ, Hà Bạng vốn là ngườihoạt bát hiếu động, ở cùng nhà với người ta, e là không tiện… Nghĩ vậy,hắn liền khéo léo từ chối, rồi dẫn đám đệ tử tới nghỉ tại khách quán màtrưởng trấn đã đặc biệt sắp xếp cho hắn.

Khách quán tuy không xa hoa bằng Lưu phủ, nhưng thanh nhã hơn hẳn. Xe ngựa dừng lại ở cánh cửa sơn son, Dung Trần Tử cũng dừng chân, hắn xưanay là người có tiếng khắp trấn Lăng Hà, thảm họa vừa rồi đã khiến lòngngười kinh hãi, nên mọi người không ai bảo ai đều đứng chờ hắn ở cửa rất đông. Khi ấy, lòng dân thuần phác, nghĩ hắn vội tới đây là vì mình, nên ai cũng muốn tặng hắn ít trái cây hay vài quả trứng gà.

Dù sao hắn cũng không thể từ chối, bèn dứt khoát bảo đám đệ tử nhậnhết. Dân trong trấn tặng đồ xong, thấy rất an tâm, vây quanh hắn hỏitoàn những chuyện không liên quan, ví như bà xã nhà mình lần này mangthai là con trai hay con gái, hay mấy ngày trước con lợn mẹ nhà lão Dưcắn chết con lợn con nhà mình, liệu có phải là điềm không lành không…

Bỗng hơn mấy trăm người tụ tập trước cửa khách quán đột nhiên im bặtlại đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi. Dung Trần Tử quay đầu lại,thì thấy Hà Bạng đang từ trên xe ngựa vén rèm bước xuống. Lúc sáng, nàng sực nhớ phải ra ngoài nên nằng nặc bắt Diệp Điềm chải tóc cho, lúc xuất môn còn tiện tay hái một xâu hoa linh lan, tết thành một chiếc vòng đội lên đầu. Hoa linh lan sắc trắng sáng bóng như ngọc nở bung trên mái tóc vầng trán của nàng, vũ y bị gió thổi bay, vầng thái dương như đượctráng một lớp ánh sáng, khiến nàng như một tinh linh giữa buổi sớm maiphồn hoa.

Tất cả mọi người há hốc miệng, như chết lặng. Hồi lâu sau mới cóngười thấp giọng, hỏi nhỏ: “Đây, đây, đây là tiên cô của nhà ai vậy?”.

Có người dùng giọng còn nhỏ hơn trả lời: “Nàng ta mà ông cũng khôngbiết à? Là đỉnh khí của Tri quan chúng ta đấy, dung mạo chim sa cá lặn,trước đây ta đến dâng hương trong Quan, cũng từng nhìn thấy nàng ta chạy ra chơi. Tiểu sư phụ Thanh Huyền đuổi theo dỗ dành nữa cơ, hì hì. Nhưng mà khi đó không bé như thế này… lẽ nào thuật Song tu thật sự thần kìnhư vậy sao, lại có thể khiến người ta cải lão hoàn đồng?”.

“Xì, ông thì hiểu cái gì. Tri quan vốn là thần, nàng ta được hưởngmưa móc ân trạch của Tri quan nhiều như thế, khụ khụ, nhất định là nămnay hai mươi, năm sau mười tám cho xem!”.

“Xinh đẹp quyến rũ thế này, sợ là tiên nữ cũng không bằng, chẳngtrách một nhân vật thần thánh như Tri quan cũng phải động lòng…”.

Dung Trần Tử bị bàn tán xấu hổ muốn chết, nhưng Hà Bạng lại khôngchút mảy may để ý. Nàng tung tăng chạy tới bên cạnh Dung Trần Tử, chiếcdây đỏ buộc chuông vàng ở mắt cá chân vang lên nghe rất vui tai, nàngnói: “Tri quan, hôm nay nghỉ ở đây à?”. Da mặt Dung Trần Tử có dày bằngtrời cũng không dám nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng nữa, chỉ biết ừ khẽmột tiếng. Nàng chạy thẳng vào trong sân: “Vậy ta đi ngủ trước đây, lâurồi không đi đường, người ta mệt chết đi được”.

Nàng chạy đi trông như một quả cầu tuyết nho nhỏ đang lăn, trái timmọi người dường như run lên theo nhịp điệu đó. Chóp mũi Dung Trần Tử vẫn còn vương vấn chút hương thơm, nhưng lại đứng chôn chân tại chỗ, khôngthể đuổi theo. Sư phụ không tiện đi, nên Thanh Vận ở đằng sau đành phảiđi, trong lòng thầm nghĩ – Sư nương, cả ngày hôm nay người căn bản đâucó đi tí đường nào đâu! Sau khi xuống núi thì người ngồi xe ngựa, trướckhi xuống núi thì sư phụ bế người đi một nửa, nửa còn lại người toàncưỡi lừa mà…

Ngoài cửa của khách quán là một mảng hoa cẩm đái [3]. Giờ là mùa hoanở, từ đằng xa đã nhìn thấy, quả đúng là hoa đẹp như gấm, diễm lệ vôcùng. Trưởng trấn, Lưu Các Lão và mọi người cùng Dung Trần Tử bước vàotrong, Dung Trần Tử miệng tuy đáp lời, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lạiliếc nhìn Hà Bạng đang chạy ở phía trước.

[3] Hoa cẩm đái là một loại cây bụi còn có tên khoa học là WeigelaFlorida, cẩm đái có nghĩa là dải gấm, hoa nở từng chùm trải dài trên một nhánh cây màu rất đẹp, nhìn trông như một dải gấm mềm rủ xuống.

Bóng lưng nàng rất nhanh đã xuyên qua hành lang, đến khi có hai tiểu a hoàn dẫn nàng vào phòng nghỉ ngơi, Dung Trần Tử mới chịu thu tầm mắtlại. Vừa hay trưởng trấn dè dặt cẩn thận hỏi hắn: “Tri quan, trong trấncủa chúng tôi… sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”.

Trong lòng Dung Trần Tử cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mệnh người, mệnh việc trong nhân gian, đâu có lí nào sẽ có hậu họa vĩnh viễn, cũngnhư cả đời suôn sẻ được chứ? Nhưng để làm an lòng tất cả mọi người, hắncũng khẽ gật đầu: “Linh khí trấn Lăng Hà dồi dào, vốn là một vùng đấtphúc. Chỉ cần mọi người tích đức làm việc thiện, nhất định sẽ gặp điềmlành”.

Những lời này nói mà cũng như không, nhưng trước giờ trọng lượng củanhững lời hắn nói ra đều không hề tầm thường, nên mọi người lập tức đềuyên tâm hơn hẳn.

Pháp sự Dương tiếu lần này vốn là làm cho người sống, chủ yếu là cầuthần giải hạn, phù hộ cho dân cư được bình an. Loại pháp sự như thế nàyđối với Dung Trần Tử mà nói chẳng có gì khó cả, nhưng hắn vẫn tắm rửasạch sẽ thay quần áo chỉnh tề, vô cùng trịnh trọng. Lưu Các Lão nài xinhắn tìm con gái giúp mình, nên đợi suốt một buổi chiều vẫn không chịurời đi.

Trong lòng Dung Trần Tử nhớ thương Hà Bạng, chuyện Lưu Tẩm Phương lén làm Hà Bạng bị thương vẫn cứ canh cánh trong lòng, nhưng dù sao hắncũng là người xuất gia, đành niệm tình nàng ta dù sao cũng là một sinhmệnh. hiện Hà Bạng đã bình an, tra tìm tung tích nàng ta cũng không phải chuyện không thể.

Lưu Các Lão cũng nhìn ra được điểm này, nên mới đau khổ cầu xin. Nếuđổi lại là Hà Bạng, đừng nói là ông ta nài xin cả buổi chiều, mà dù cóquỳ trăm năm nghìn năm, thì cũng còn lâu nàng mới thèm đếm xỉa đến – Nếu tâm tình tốt, có lẽ nàng sẽ tiện tay tặng cho ông ta một cái bồ đoàn để quỳ cũng không biết chừng.

Hà Bạng tỉnh giấc thì cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, nàng tìm rất lâu cũng không thấy bóng dáng Dung Trần Tử đâu, liền bĩu môi đi thẳngra khỏi tiểu viện. Thanh Vận tưởng nàng sẽ ngủ đến khoảng tầm giờ Tí,nên cũng không chú ý tới nữa, mà đến luôn phòng bếp làm món cổ vịt chaycho nàng. Nàng vẫn mặc bộ váy áo bằng lông vũ, chân trần tóc xõa, vìđược ngủ đủ ấc, nên hai má đỏ hồng yêu kiều mềm mại, tươi tắn như hoaquả mùa thu. Thời điểm ấy trấn Lăng Hà đang rất náo nhiệt, tất cả lồngđèn trước những lầu gác gỗ đều được thắp sáng rực, vô số những sạp quánđang hô hào chào khách. Hà Bạng định bụng đi tìm Dung Trần Tử, nhưng lại bị mùi thơm hấp dẫn… nên nàng cũng quên luôn việc chính. Nàng vừa đivừa ngó nghiêng mọi thứ, dân cư trấn Lăng Hà dù sao cũng là những ngườirất thuần phác, chưa nhìn thấy cô nương nào ăn mặc như thế bao giờ, nênmắt của tất cả mọi người đều mở lớn như mấy con gà đen, đuổi theo nàngsuốt cả đoạn đường. Cũng may trong khách quán đã người ở từng nhìn thấynàng, liền lén thì thầm giải thích: “Ài, đừng có dọa nàng ta thế, đó làbảo bối quý giá của Tri quan đấy”. Nàng dừng trước một quán vịt quay,cau mày suy nghĩ nên đi tìm Dung Trần Tử trước hay nên ăn chút đồ ăntrước. đang trong lúc rối rắm, thì ông chủ quán không dám chậm trễ, taychân nhanh nhẹn đã chặt liền mấy đĩa vịt quay, còn chu đáo lăn qua nướcchấm cho nàng nữa. Mùi thơm khiến nước miếng của nàng ứa ra ào ạt, cônàng liền tạm thời gác việc tìm Dung Trần Tử lại. Thanh Vận chế biếnxong món cổ vịt chay, liền phái thị nữ trong khách quán tới tìm nàng,mới phát hiện nàng đã mất tích! Thanh Vận cuống quýt đến nỗi tóc taidựng đứng cả lên, vội lệnh cho đám nô bộc trong khách quán đi tìm.

Dung Trần Tử đang dẫn theo đám đệ tử Thanh Huyền, Thanh Tố cùng LưuCác Lão tìm kiếm tung tích của Lưu Tẩm Phương. hắn cũng cảm thấy việcnày rất quái dị – hắn đã dựa trên ngày tháng năm sinh của Lưu Tẩm Phương để diễn giải vận mệnh của nàng ta, người này dương thọ vẫn chưa hết,cho dù có đột tử, thì cũng không thể lưu lại chốn âm ti được. Nhưng hiện giờ nàng ta sống không thấy người, chết không thấy hồn. Dung Trần Tửlấy máu làm vật dẫn, sử dụng thứ đồ trang sức mà bình thường nàng tathích nhất để thi triển thuật Tầm tung, nhưng hơi thở của nàng ta chỉdẫn đến một ngôi nhà dân đơn sơ rồi sau đó biến mất không còn tăm tích.Bất luận có làm gì đi nữa cũng không tra ra manh mối.Dung Trần Tử caumày trầm giọng hỏi: “Chủ nhân ngôi nhà này là ai vậy?”.

Lưu Các Lão không biết, nhưng trưởng trấn lại biết, ông ta nói: “Đólà nhà của Dư Trụ Sinh, bình thường mọi người đều gọi ông ta là lão Dư,trong nhà có ông nội, vợ, một thằng bé tên là Dư Xuân”. Trải qua vụ Minh xà, trong lòng ông ta vẫn còn rét lạnh: “Tri quan, lẽ nào mấy người nhà đó đã bị xà yêu ám vào người rồi sao?”.

Dung Trần Tử lắc đầu nói: “không nên suy đoán lung tung!”. hắn gõ cửa rồi bước vào, lưng lão Dư hơi gù, ông ta chưa bao giờ được tiếp cận với một nhân vật nào cỡ như Dung Trần Tử, nên có vẻ nhút nhát, từ đó có thể thấy ông ta là người thành thật. Dung Trần Tử sải bước tới trước, mớiphát hiện ra chỗ hiện tại đang đứng chỉ cách vị trí thuật Tầm tung tìmđến lúc nãy có một bức tường, thì ra đó chính là chuồng lợn của nhà lãoDư. Bên trong nuôi khá nhiều lợn, vì giờ không phải lúc ngủ nên chúng ủn à ủn ỉn khắp trong chuồng. Mùi trong chuồng rất nặng, Lưu Các Lão vàtrưởng trấn bịt mũi không đi vào cùng, chỉ có Dung Trần Tử chậm rãi đilòng vòng qua mấy ngăn trong chuồng, như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

hắn tựa hồ nghe thấy một âm thanh rất khẽ, giống như tiếng khóc củamột linh hồn. một linh hồn đang khóc, là âm thanh của con người sau khichịu đủ mọi tra tấn giày vò mà đến chính bản thân mình cũng không thểchịu được nữa phát ra, nỗi thống khổ ẩn trong đó không thể nào giả vờđược. Nhưng hắn lại chẳng thể tìm ra được nơi phát ra âm thanh đó, mọithứ ở đây đều rất bình thường, không hề vương chút tà khí nào.

Mãi đến khi đi tới ngăn chuồng cuối cùng, nhìn thấy bên trong nhốtmột con lợn nái màu đen, cả người đầy vết thương, đang nằm thở hổn hểntrên một đống rơm. hắn khẽ nhíu đôi mày rậm: “Đây là…”.

Lão Dư còn chưa kịp trả lời, thì dường như con lợn nghe thấy tiếngcủa hắn, nó đột nhiên mở bừng mắt ra, mắt lợn không nhìn được xa, nên nó không nhìn rõ người đang nói là ai. Trong lòng Dung Trần Tử thầm kinhsợ – Hình như con lợn này hình như nhận ra được giọng nói của hắn! hắnlại nhẹ nhàng hỏi thêm câu nữa: “Ngươi có nghe hiểu được lời của bần đạo không?”.

Con lợn khựng lại hồi lâu, rồi đột nhiên như phát điên. Nó nhào tới,không màng tới việc cả người đang bị thương chân trước nhảy lên, gác vào thanh chắn trước chuồng, tiếng kêu thê lương đau đớn như chảy máu, biai như lệ rơi. Mọi người đều bị dọa đến mức mặt vàng như đất, chỉ cóDung Trần Tử là vẫn vững vàng như núi đá: “Nếu như ngươi muốn người khác nghe thấy những điều ngươi nói, thì trước tiên phải bình tĩnh lại đã”.

Nước mắt con lợn rơi lã chã, lão Dư cũng vô cùng hoảng sợ, run rẩyđứng lùi ra xa: “Tri quan, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân đâu! Con lợn này nhà tiểu nhân đã nuôi suốt mấy năm nay rồi, mấy năm trướcvẫn yên lành, nhưng mấy ngày gần đây nó bắt đầu càng lúc càng vô dụng.không chịu ăn uống gì thì thôi không nói, lại còn cắn chết tất cả mườimột con lợn con nữa. Mười một con lợn con đấy, tiểu nhân đã cho nó ănbiết bao nhiêu thức ăn, tiểu nhân cũng có dư dả gì đâu. Lúc ấy chẳng qua tiểu nhân chỉ nhất thời cáu giận, nên mới đánh nó thôi…”.

Dung Trần Tử giơ tay cắt ngang lời ông ta, hắn trầm giọng xuống chậmrãi nói: “Lưu Các Lão, ta nghĩ chúng ta đã tìm được lệnh ái rồi”.

Khi nói những lời này giọng nói hắn trở nên nặng nề. Sao có thể biếnmột con người trở thành một con lợn được chứ, lại còn có thể khiến chotất cả pháp khí mà hắn sử dụng cũng khó lòng phát hiện ra nữa? Lưu TẩmPhương là tiểu thư khuê các yếu ớt, rốt cuộc là có thâm thù đại hận vớiai, mới khiến kẻ đó phải sử dụng phương thức tàn độc đến vậy, khiến nàng ta sống không bằng chết?

không cần nghĩ Dung Trần Tử cũng biết được đáp án. Trong lòng hắn cóchút cảm thán, nhưng không hề có chút oán hận nào, có vẻ như hắn đã trởnên không giống với hắn trước đây luôn căm ghét coi những kẻ xấu như thù địch. Chỉ là Hà Bạng vẫn chưa thể sửa được tính tình của loài yêu,nhưng ai có thể nói rằng nàng đã sai? Nàng không đủ bao dung, không cótrái tim, nhưng trên thế gian này ai phải có nghĩa vụ buộc lòng dạ rộnglớn như biển khơi, dung chứa được tất cả mọi chuyện chứ? Nàng không cólòng hại người, nhưng nếu bị kẻ khác hại, thì nhất định sẽ trả lại chokẻ đó nỗi thống khổ gấp trăm gấp ngàn lần.

hắn thở dài, nói: “Chuyện này tuy quá tàn độc, nhưng nếu không phảicô có âm mưu đoạt bảo vật của nàng ấy trước, nảy sinh ác niệm, thì saora nông nỗi này?”. Lệ máu tuôn ra từ hốc mắt con lợn, Dung Trần Tử khẽthở dài: “hiện giờ cố nhiên cô rất khổ sở, nhưng nếu nàng ấy không gặpđược cơ duyên, thì chẳng phải sớm đã mất mạng, hơn ngàn năm tu hành cũng đều bị hủy hoại trong tay cô. Lẽ nào nàng ấy không khổ sở sao?”.

Con lợn như sợ hắn sẽ rời khỏi đây, nên hai chân trước liều mạng nhưcó ý muốn bắt lấy hắn, trưởng trấn vẫn còn chưa hoàn hồn, nhưng Lưu CácLão suy cho cùng đã gặp đủ loại người, chứng kiến đủ mọi tình huống, rất bình tĩnh nói: “Tri quan… ý ngài nói con lợn này…”.

Ông ta không hỏi tiếp nữa, nhưng ánh mắt của Dung Trần Tử đã khẳngđịnh điều mà ông ta nghi vấn. Ông ta quay đầu liếc nhìn con lợn. Con gái ông ta tuy không được coi là chim sa cá lặn gì, nhưng cũng là cô gáithanh tú dễ thương, mà nay con lợn này…

Ông ta trầm ngâm không nói gì, bản thân ông ta tốt xấu gì cũng làthầy giáo của Thánh thượng, cũng có chút vai vế, giờ dẫn một con lợn vềnhà, lẽ nào muốn bị người đời chê cười hay sao? Con lợn nghe thấy tiếngcủa ông ta, càng điên cuồng muốn lại gần ông ta hơn. Nhưng ông ta lạitránh ra phía sau Dung Trần Tử, vẻ mặt thay đổi khó đoán.

Ước chừng sau một nén hương, ông ta điều chỉnh lại sắc mặt, cung kính nói: “Tri quan, tiểu nữ gặp phải bất trắc. Nhưng thế sự vô thường, vốnkhông thể đoán trước. Thiết nghĩ cả đời lão phu làm việc thiện, chưatừng làm chút chuyện xằng bậy nào, không ngờ cuối cùng lại gặp cảnhngười đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”. Ông ta từ từ lùi ra xa chuồng lợn, ánhmắt tuy buồn bã nhưng kiên quyết: “đã làm phiền Tri quan rồi, chúng taquay về thôi”.

Con lợn có thể hiểu được lời của ông ta, nó dùng đầu đập vào thanhchắn ngang chuồng, da lợn thô ráp bị rách toạc, vết thương cũ lại vỡ ra, máu tươi chảy đầm đìa. Dung Trần Tử thở dài, hắn là người xuất gia,nhìn thấy tình này cảnh đấy, quả thực không nhẫn tâm. hắn xoay người rời khỏi chuồng lợn, con lợn ấy kêu lên một tiếng đầy bi thảm, thê lương mà tuyệt vọng.

Ra khỏi nhà lão Dư, trưởng trấn không hé răng nói tiếng nào, Lưu CácLão là thầy giáo của Hoàng thượng, mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng địa vị vẫnkhông giảm. Việc của ông ta không nên nhúng tay vào, đương nhiên cứ ítlời là ổn nhất. Dung Trần Tử là người thông minh, hắn rất hiểu suy nghĩhiện giờ của Lưu Các Lão – Con gái biến thành lợn nái, sao ông ta còngặp mặt người khác được nữa? Đương nhiên ông ta sẽ coi như không có đứacon gái này, tránh để tổn hại tới danh tiếng gia phong của Lưu gia. Chỉlà tình cha con vốn một giọt máu đào hơn ao nước lã, vậy mà lại bạc tình như vậy, không khỏi khiến một kẻ sĩ chính trực như hắn nảy sinh vàiphần coi thường.

hắn không muốn đi cùng mọi người nữa, nên sau khi chia tay liền dẫnđám đệ tử quay về khách quán. trên đường chợt ngửi thấy một mùi rấtthơm, mọi phiền muộn trong lòng hắn liền giảm đi, khóe miệng lại thoángmang theo ý cười – Nếu Hà Bạng nhìn thấy thứ này, nhất định là sẽ rấtthích. hắn mới hơi dừng lại, Thanh Huyền, Thanh Tố đi theo hắn đã lâu,đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của sư phụ mình. Hai người lập tức bước lên trước chuẩn bị gói mấy con vịt quay về. Nhưng vừa đi tới cửa, bọn hắnđã lại quay lại nói: “Sư phụ… đồ nhi thấy… chỗ vịt quay này có lẽ khôngcần mua nữa đâu”.

Dung Trần Tử nhướn mày, bước lên vài bước thì nhìn thấy Hà Bạng vớibộ dạng ăn thùng uống vại đang ở bên trong! Khóe miệng nàng dính đầydầu, xung quanh xếp một chồng bát đĩa! Ông chủ đầu đầy mồ hôi đang nướng một con vịt mới! Dung Trần Tử không biết nên khóc hay mếu, vội vànglệnh cho Thanh Huyền trả tiền, nhưng nói sao thì ông chủ cũng khôngnhận: “Tri quan khách khí rồi, bình thường ngài giúp đỡ mọi người nơiđây biết bao nhiêu việc, tiểu nhân sao có thể tính toán chút tiền mọnnày được”.

Dung Trần Tử sao có thể để Hà Bạng ăn không uống chực như vậy, nhấtquyết đòi trả tiền, rồi kéo nàng ra khỏi quán. Hà Bạng cau mày, lúc bắtđầu vì ham ăn nên không thấy gì, giờ lại cảm thấy hơi ngấy. Nàng kéo tay Dung Trần Tử chạm vào ngực mình, ngay dưới con mắt của hàng trăm người, Dung Trần Tử vội vàng rụt tay lại: “Có chuyện gì vậy?”.

Hà Bạng lầm bầm: “Tri quan, chỗ này của người ta khó chịu”.

Dung Trần Tử liền hiểu ra nàng ăn nhiều đồ có dầu nên ngấy, hắn thởdài, đành quay lại quán ăn rót một chén nước, hòa thêm một lá bùa Thanhtrọc, rồi cho nàng uống. Hà Bạng dựa vào người hắn rên hừ hừ, hắn đànhphải sai Thanh Huyền đi thuê xe ngựa, để nàng ngồi xe, tránh bị mọingười vây quanh nhìn ngó. Về tới khách quán, Thanh Vận đang lo lắng đếnđộ sắp tự bốc cháy, khi thấy nàng và Dung Trần Tử cùng bước vào cửa,trái tim đang treo lơ lửng của hắn mới được thả lỏng rơi bịch xuống đất. Dung Trần Tử nhanh chóng lệnh cho đám đệ tử chuẩn bị nước nóng để HàBạng tắm rửa. Trong biệt quán có thị nữ hầu tắm, nên hắn cũng không tiện có mặt ở đó.

Hà Bạng ngoan ngoãn ngâm mình trong nước nóng, tắm rửa thơm ngào ngạt xong liền chạy đến phòng Dung Trần Tử. Dung Trần Tử đang ngồi bên thưán đọc sách, bên án đặt một cái chân nến, một chén trà xanh. Thanh Huyền đứng một bên thấy nàng vào, dĩ nhiên không tiện ở lâu, vội vàng đi rangoài, còn tiện tay khép cửa phòng lại. Hà Bạng nũng nịu dựa vào lòngDung Trần Tử, giọng nói vừa lảnh lót vừa mềm mại: “Tri quan”. âm cuốibiến điệu xoắn xuýt hết cả lại, hắn khẽ thở dài, liền bỏ quyển sách trên tay xuống, xoa xoa bụng cho nàng: “Đỡ hơn chút nào chưa?”.

Hà Bạng dựa hẳn vào lòng hắn để hắn xoa bụng cho mình, rất thoải mái rên lên hừ hừ: “Người ta muốn Tri quan ôm ngủ cơ!”.

Dung Trần Tử vừa bế nàng lên mới phát hiện ra cả người nàng chỉ khoác tạm một chiếc khăn tắm to, bên trong không mặc gì hết. Mặt hắn lập tứcđỏ lên vì tức giận: “Nàng, nàng, nàng! Nàng lại ăn mặc thế này chạy rangoài! Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm thế nào hả?!”.

Vẻ mặt hắn quá hung dữ, Hà Bạng nhất thời nước mắt lưng tròng: “Ngươi không thương người ta, cả ngày từ sáng đến tối đều chỉ biết lên lớpngười ta thôi! Hu hu hu…”.

Dung Trần Tử hít sâu một hơi, rồi đi đến phòng nàng lấy quần áo, cũng tiện thể bình tĩnh lại, định rằng lúc về sẽ giảm giọng xuống một haitông rồi nói chuyện tiếp. Nhưng lúc hắn cầm váy áo về đến nơi, thì HàBạng đã nằm trên giường ngủ mất rồi. Chiếc chăn mỏng trên giường chỉ che được hết thắt lưng, cặp đùi của nàng thon dài thẳng tắp, đôi bàn chânlung linh tinh tế, da thịt lộ ra phía sau lưng lại càng mịn màng trắngnõn, mái tóc dài phủ hết nửa gối.

Định lực của Dung Trần Tử tuy rằng cực tốt, nhưng tình cảm hắn giànhcho Hà Bạng vốn sâu đậm, nên nhất thời cũng có chút rung động. Lòng bàntay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần của nàng, da thịt mềm mạitrơn mịn, dường như nàng cảm nhận được, hấp háy mở đôi mắt đang buồn ngủ ra. Cổ họng Dung Trần Tử trở nên khô nóng, tay phải từ từ nắm lấy đôichân nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.

Hà Bạng vẫn chưa tỉnh hẳn, nên Dung Trần Tử cũng không tiện nhắc lạichuyện lúc trước, giọng nói dịu dàng: “Ngày mai ta dẫn nàng đến mộtnơi”.

Hà Bạng áp cái trán xinh xắn lên hõm cổ hắn, dáng vẻ lười nhác ngây thơ, hoàn toàn thuần khiết vô hại: “đi đâu cơ?”.

Dung Trần Tử nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng dỗ nàng chìm vào giấc ngủ: “đi gặp cố nhân”.