Thịnh Yến

Chương 42



Nhưng anh không cư xử theo lối thông thường như cô nghĩ, mà tiếp tục ấn nút giữ cửa.

Cô có cảm giác anh đang muốn trút giận vào cô. Nói khó nghe một chút thì là, một nhân viên PR nhỏ mọn như cô mà dám từ chối sự sủng hạnh của đại boss, rõ ràng là hành động không biết điều, nếu tối hôm đó anh thật sựmuốn tìm cô để tính sổ thì cô cũng đành chịu, cùng lắm là ra khỏi BảoNhã, hoặc tệ hơn nữa là bị đá ra khỏi ngành truyền thông. Nói nghiêmtúc một chút, cô không phải người phụ nữ dựa vào sắc đẹp để tiến thân,dựa vào cái gì mà yêu cầu cô phải thuận theo sở thích của anh? Nếu anhthật sự nhỏ mọn như vậy, thì cô sớm ra khỏi sự kiểm soát của tập đoànHoa Hạ ngày nào tốt ngày ấy. Vừa nghĩ đến đây, cô lại thấy có độnglực, bèn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Sắc mặt anh nhìnkhông giống đang giận, cũng chẳng vui, nhữ khí có sự tụ phụ và ngạo mạnđặc thù. Anh nhìn cô, nói: "Tôi không thích kế "thả để bắt" này".

Hạng Mĩ Cảnh thật sự muốn thổ huyết.

Uổng công cô tưởng tượng ra đủ mọi tâm trạng mà Dung Trí Hằng có thể có,không ngờ anh lại cho rằng sự từ chối tối hôm đó của cô cùng sự vô tìnhvừa rồi là kế "thả để bắt".

Cô thật sự thấy nỗi cay đắng đau khổcủa mình khó nói hơn cả kẻ câm ăn phải Hoàng Liên. Có trời chứng giámcô luôn tuân thủ mọi quy tắc nghiêm ngặc trước mặt anh, vậy mà rốt cuộcdo đâu khiến anh rút ra kết luận cô đang thèm muốn tài sắc của anh? Lẽnào chỉ cần có một người phụ nữ, nhìn anh nhiều hơn bình thường một chút là người đó có ý với anh? Hay anh tự phụ tới mức cho rằng tất cả mọiphụ nữ trên thế gian này đều không có khả năng từ chối yêu cầu của anh?

Cô bất lực vô cùng, nhưng cũng không thể đuổi theo để nghiêm túc đínhchính lại suy nghĩ của anh, làm vậy chỉ càng phản tác dụng, không chừnganh cho rằng đây là bước tiếp cận đầu tiên của cô, nghĩ đến hậu quả,kiểu gì cô cũng là người thiệt thòi. Vì vậy mặc dù anh nằng nặc ngoắccái cụm từ "thả để bắt" kia vào cổ cô, cô đành nhận vậy, dù sao cô cũngchẳng bao giờ coi anh là loại rùa vàng rùa bạc gì đó để câu kéo mời gọi, thời gian là minh chứng tốt nhât.

Bị Dung Trí Hằng nói một câu như thế, Hạng Mĩ Cảnh không còn tâm trí đâu mà ở lại văn phòng nữa.

Không còn sớm, từ văn phòng đi ra, sau đó lấy xe, cô luôn cầu khẩn không phải gặp lại Dung Trí Hằng. Cũng may mối duyên phận giữa họ chưa tồi tệđến mức sợ gì gặp đấy, cô yên ổn lấy xe ra, vội vội vàng vàng rời khỏitoà nhà, kết quả chiếc xe yêu quý bị quệt vào tảng đá hoa cương bênngoài bãi đỗ xe khi rẽ trái để ra đường.

Cô đau lòng vô cùng, nhưng không dám dừng lại quá lâu, ổn định tâm trạng, nhanh chóng hoà mình vào dòng xe xuôi ngược.

Không hiểu có phải do chiếc xe đã nghỉ ngơi quá lâu, nên linh kiện phụ tùngđều không trơn tru nữa, hay do cú va đập vừa rồi, mà khi gần rẽ sangđường về nhà thì đột nhiên chết máy, ga kiểu gì cũng không khởi độngđược.

Hạng Mĩ Cảnh lấy bằng lái xe khá gấp, nên hoàn toàn khônghiểu chút gì về tính năng của xe như những sự cố cơ bản, điều duy nhấtcô biết chính là gọi điện đến tiệm 4S để cầu cứu.

Đây không phảilà con đường chính, nhưng lượng xe qua lại không ít, bên ngoài gió thổirin rít từng trận còn kèm theo cả mưa nhỏ rất lạnh, trong xe không cóđiều hoà, chút gió đó có thể lọt qua khe cửa luồn vào trong.

Cô vừa đói vừa lạnh, thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa, xuống xe bước vào quán ăn nhanh bên đường mua một phần đồ ăn.

Lớp tường bao bên ngoài quán ăn nhanh được làm hoàn toàn bằng kính, mưa nhỏ hắt chéo thỉnh thoảng cũng bắn về phía bề mặt kính, từng chút từng chút rất khó chịu. Thế giới bên ngoài tấm kính là những người đi bộ đangbước rất gấp gáp và dòng xe nườm nượp ngược xuôi. Vào một buổi tốilạnh lẽo như thế này, mổi người dường như đều đang vội vàng theo đuổiđiều gì đó, tìm kiếm thứ mà có lẽ ngay cả bản thân họ cũng không bítchính xác là gì.

Cô ăn nhanh vài miếng, dần dần lại cảm thấy thật vô vị, ngước mắt lên nhìn, phát hiện ra chiếc Volvo màu đen đang đi rất nhanh trong dòng xe từ từ áp sát vào phía sau chiếc CC của cô.

Xe của cô chết máy giữa đường nên đã đổ ở làn đường không được phép dừngxe, cô đang nghĩ ngộ nhỡ là cảnh sát giao thông tới hỏi thăm cô sẽ lậptức ra giải thích với họ, nhưng giờ lại có chiếc xe khác đỗ lại, điềuđầu tiên cô nghĩ có phải xe của người đó cũng đã hỏng rồi không, có điều khoảng hai giây sau cô đột nhiên nghĩ ra trước kia Phương Tuân Kiệmtừng lái một chiếc như thế này.

Anh là người ưa sạch sẽ, khôngchịu được bụi bặm và cũng không chịu được những vết bẩn trên quần áo, vì vậy đương nhiên anh thích những chiếc xe có chất lượng không khí tốtnhất. Trước kia anh bảo cô mua xe, cũng từng nghĩ đến hiệu Volvo nàyrồi, nhưng cô không muốn phiền phức, ngay cả một chiếc xe cùng hiệu cũng không dám mua, thực ra trên đường chỗ nào mà chẳng thấy xe của thươnghiệu Volvo, cho dù cô có mua một chiếc giống chiếc xe của anh đi nửa thì củng chẳng ai nghi ngờ gì.

Cô muốn nhìn cho rõ xem người ngồitrong xe có phải Phương Tuân Kiệm hay không, nhưng họ không chịu hạ cửakính xuống, người trong xe cũng không xuống, nhìn không rõ biển số, đừng nói ngồi ở một hướng chéo hoàn toàn với chiếc xe mà muốn nhìn thấyngười trong xe. Giờ anh bận như thế, lại có bao nhiêu bữa cơm xã giaophải tham gia, cơ hội tự mình lái xe đã là rất hiếm, giờ này, chắc láixe đang đưa anh về nhà rồi.

Cô nhìn chiếc xe đó một lúc tới ngẩncả người, chiếc xe cũng dừng lại khá lâu. Chuông di động đột ngột đổchuông phá vỡ tâm trạng lơ đễnh của cô. Cô cúi đầu tìm di động trongtúi, lúc ấy mới phát hiện chiếc Volvo đã rời đi, như chưa từng đậu ở đó.

Người của cửa hàng 4S gọi.

Chiếc xe nhanh chóng được kéo đi, Hạng Mĩ Cảnh gọi taxi về nhà.

Chổ nào cũng lạnh căm căm, về tới căn hộ, mở điều hoà nóng, phải một lúcsau cô mới thấy người ấm trở lại. Cô đi tắm thấy dễ chịu hơn rấtnhiều. Mở ti vi, buổi tối các bộ phim chí cha chí choé gì đó, cô xemmấy giây, cuối cùng vẫn đứng dậy tới mở chiếc két để trong tủ quần áo.

Chiếc két không to không nhỏ, bên trong hầu như toàn khuyên tai, và gần như đều do Phương Tuân Kiệm tặng.

Trước khi đi nước ngoài cô cũng nhét hộp kim cương đó vào trong này, nhưng vì két chật nên không thể bày từng viên từng viên cho ngay ngắn được. Đi bao nhiêu lâu như thế, thỉnh thoảng cô nhớ đến những thứ lấp lánh ởnhà, lo lắng nhỡ đâu có tên trộm nào vào khuân chúng đi mất, nhưng trênthực tế, nơi này rất an toàn, trừ phi toà nhà này sập xuống, còn khôngnhững viên kim cương kia không thể bỗng dưng biến mất được.

Cô cho rằng suy nghĩ của mình thật ấu trĩ, và cũng cảm thấy đã đến lúc nên gạt bỏ những thứ ấu trĩ này đi rồi.

Khi Dung Trí Dật gọi điện, Hạng Mĩ Cảnh vừa cầm được tấm thiệp mời mới được in ra. Quả nhiên Dung Ngọc Lan chọn tấm thiếp mà cô tâm đắc nhất, sốlượng in của thiệp là một trăm sáu mươi chiếc, tên trên mỗi tấm thiệpđều được đối chiếu với danh sách khách mời.

Xưởng in thuộc côngty con của tập đoàn sẽ có có trách nhiệm đưa hàng tới tận nơi, nhưng xưa nay cô làm việc rất nghiêm túc, muốn đích thân tới tận xưởng để cácnhận lại xem danh sách khách mời có khớp với tên được in trên thiệp haykhông.

Dung Trí Dật nói mình vừa xuống sân bay, mấy ngày liền uống rượu, chẳng ăn được một bữa cơm tử tế, muốn c6 mời đi ăn tối nay.

Lần trước vốn là cô mời anh ta đi ăn đồ Nhật, nhưng kết quả gặp Chương Duvà bọn Bội Bội, mĩ nhân nhiều như thế, cuối cùng vẫn là Dung Trí Dậtthanh toán, nên xét về tình hay về lí thì vẫn là cô thiếu anh ta một bữa cơm, bèn nhận lời mời anh ta đi ăn lẩu hải sản.

Anh ta vui vẻlái xe tới đón cô, đợi cô lên xe, ngay câu đầu tiên đã nghi hoặc hỏi:"Sắc mặc cô sao kém tới mức ngay cả phấn son cũng không che được thếkia".

Cô tức giận trừng mắt lườm Dung Trí Dật, cố ý nói: "Tôi đang trong thời kì thải độc".

Anh ta phá lên cười: "Phụ nữ quả thật rất rắc rối".

Cô chặn họng anh ta: "Vậy anh nên tìm đàn ông ấy".

Anh ta thở dài đánh thượt, nghiêm túc nói: "Tôi gánh trọng trách nối dõitông đường trên vai, nếu tìm đàn ông để qua lại chơi bời, chắc chắn sẽbị đuổi ra khỏi nhà, đến khi ấy trách nhiệm nặng nề rơi xuống đầuVictor, tôi sợ anh ấy sẽ bị áp lực mà chết mất".

Cô bỏ qua Dung Trí Hằng, khen anh ta: "Thì ra anh là người tốt như vậy".

Dung Trí Dật gật đầu, nhưng lại vòng sang một đề tài khác hỏi cô: "Có thấy thời gian gần đây tôi đặc biệt nỗ lực không?".

Cô nhướng mày, thành thật đáp: "Mấy hôm trước anh còn nói đến Hawaii nghĩdưỡng, tôi thực sự không nhận ra anh đặc biệt nỗ lực ở chổ nào".

Dung Trí Dật liếc cô: "Rõ ràng tôi đang cố gắng nỗ lực để đuổi Victor về New York, sau đó ngồi vào vị trí của anh ấy".

Cô xen vào: "Vậy thì cũng là do Đại Dung tiên sinh sắp phải quay lại trụ sở chính nhậm chức đấy chứ?".

Dung Trí Dật lại lườm cô, nhướng cao mày hỏi: "Có phải cô không muốn anh ấy về New York không?".

Cô trả lời vô cùng thành khẩn: "Tôi rất hi vọng Đại Dung tiên sinh sẽ về New York".

Dung Trí Dật hỏi: "Tại sao?".

Cô đáp bừa: "Bởi vì có quay về trụ sở chính Đại Dung tiên sinh mới có thểnhận được chức chủ tịch hội đồng quản trị, chỉ khi Đại Dung tiên sinhquay về trụ sở chính rồi, Tiểu Dung tiên sinh anh mới có thể trở thànhđại boss của tôi, mà khi anh đã trở thành đại boss của tôi thì tôi sẽ là người được trọng dụng, tuyệt vời biết bao".

Anh ta hoàn toànkhông tin lời cô nói, ngập ngừng hồi lâu, bèn nói thẳng không hề có ýđịnh giấu giếm: "Victor ở Thượng Hải hơn một năm rồi, kế hoạch của ôngnội tôi là thả cho anh ấy ra ngoài làm khoảng hai năm, hết năm nay, cólẽ sẽ nghĩ cách để điều anh ấy quay về". Nói xong, anh ta nhìn cô mộtcái, rồi lại cười cợt với giọng không nghiêm túc chút nào: "Nếu tôi được tuyển lên tầng ba mươi chín thật, tôi sẽ để dành cho cô một phòng thưkí rộng hai mươi mét vuông, thế nào?".

Cô lắc đầu lia lịa: "Sủngthần thân cận, cái vị trí này cuối cùng ai cũng chết rất thảm, tôi cònmuốn sống lâu trăm tuổi, thỉnh thoảng anh liếc mắt với tôi một cái làđược rồi".

Hai người cười cười nói nói suốt dọc đường, cho tới tận khi vào đoạn đường tấp nập phồn hoa trong phố.

Dừng trước đèn đỏ, Hạng Mĩ Cảnh ngước mắt nhìn tấm áp phích quảng cáo buổibiểu diễn ca nhạc rất to của Hoàng Lê ngay bên đường. Cô nhớ tới trước đó Từ Hi Lê có nói muốn đi xem biểu diễn ca nhạc, vì vậy bất giác nhìnlâu hơn một chút.

Dung Trí Dật tưởng cô thích, bèn cười bảo: "Côta có thể coi là một nửa con gái nuôi của mẹ tôi, nếu cô thích, vé vàocửa của buổi biểu diễn đó không phải là vấn đề".

Cô cũng đáp: "Vậy anh có thể đưa Từ tiểu thư cùng đi xem, cô ấy chắc chắn sẽ rất thích".

"Sisley?" Dung Trí Dật cau mày không hiểu. "Sao cô biết?"

Cô cười cười giơ mấy ngón tay ra bấm: "Tôi tình được".

Rõ ràng anh ta chẳng tin.

Cô lại nói: "Mấy hôm trước Từ tiểu thư mời tôi đi xem hát kịch".

Dung Trí Dật: "Cô thật có duyên với người nhà họ Dung".

Cô bỗng nghĩ đến sự hiểu lầm của Dung Trí Hằng đối với mình, vậy là thuậntheo câu nói của anh ta mà gật đầu, cười: "Nghiệt duyên thì nhiều hơn".

Trái tim Dung Trí Dật bỗng thót lại, không biết sợi dây thần kinh nào có vấn đề, vội vàng đưa xe dừng sát bên đường.

Cô không hiểu: "Sao thế?".

Dung Trí Dật không trả lời, đợi xe dừng hẳn, quay người lại nhìn thẳng cô,vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Có chuyện này, tôi vẫn luôn do dự không biết có nên nói với cô hay không?".

Rất hiếm khi cô thấy anh ta nhưthế này, nhất thời cũng trở nên căng thẳng, cố gắng nặn ra một nụ cườiméo mó nói: "Đừng chuyện gì kinh thiên động địa, tôi sợ mình không chịuđựng nổi".

Khuôn mặt cô chỉ cách mặt của Dung Trí Hằng một khoảng rộng bằng hai bàn tay, ánh sáng mờ ảo khiến khuôn mặt cô cũng hơi tối,mờ ám tới mức không kìm được mà hồn xiêu phách lạc. Thực ra anh ta vẫn luôn không muốn nhìn thẳng vào cô, nhưng lâu lâu không gặp, lòng lạicuống lên rối bời, dường như chỉ hận không thể có cô ở ngay bên cạnh,anh ta cũng hiểu đó chỉ là vết thương cũ tái phát mà thôi. Biết rõkhông bao giờ còn chạm được vào người ấy nữa, nhưng vẫn muốn tự lừa mình dối người, giả vờ rằng người đó đang đi du ngoạn ở một nơi rất xa, chưa biết bao giờ sẽ quay về, còn vết máu đỏ rực thấm đẫm, chỉ là cơn ácmộng của riêng anh ta mà thôi.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên phá vỡ không khí căng thẳng kì lạ giửa hai người.

Dung Trí Dật giống như vừa thoát ra khỏi hoàn cành bị hàng trăm hàng nghìncon quỷ quấn chặt lấy người, không nhìn chằm chằm Hạng Mĩ Cảnh nữa, màmóc di động ra nghe. Người gọi là Dung Trí Hằng, anh ta bất giác lấyhơi, rồi điều chỉnh lại tâm trạng xong mới dám nghe máy.

Hạng MĩCảnh vốn đang bị câu nói của Dung Trí Dật làm cho căng thẳng, nhưng lúcnày anh ta lại đang nghe điện thoại, cô bất giác thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô nghe giọng nói anh ta khá nghiêm túc, toàn chuyện công việc, đoán chắcngười gọi là Dung Trí Hằng.

Thời gian nói chuyện không lâu, saukhi cuộc điện thoại kết thúc, anh ta nhìn cô nói với giọng có lỗi: "Chắc tôi phải cho cô leo cây lần này rồi".

Hạng Mĩ Cảnh không quantâm lắm, càng không ngốc tới mức đi hỏi nguyên nhân, nhưng câu chuyệnvừa rồi vẫn chưa ngã ngủ, cô thấy bứt rứt, thấy anh ta khởi động xe, bèn hỏi: "Vừa rồi anh định nói gì?"

Dung Trí Dật đã không còn tâmtrạng ấy nữa, cười hi hi đáp: "Trước kia còn bảo cô phải giảm béo, giờthì gầy hơn nhiều rồi, nhưng hình như chổ không nên gầy thì gầy đi, vìvậy cô hãy tìm cơ hội ăn nhiều vào cho chỗ ấy nó béo trở lại nhé".

Hạng Mĩ Cảnh biết rõ điều anh ta định nói vừa rồi không phải chuyện này,nhưng cũng rất phối hợp, đáp: "Tôi mặc nhiều đồ như vậy mà anh cũng nhận ra, quả nhiên kinh nghiệm đầy mình, hoả nhãn kim tinh".

Bị Dung Trí Dật bỏ bom giửa đường, nhưng cô nhanh chóng được Tiền Mẫn tiếp nhận.

Tiền Mẫn nói bạn trai bận rộn của cô ta vừa khéo tối nay lại rảnh, nếu côkhông ngại phải ngồi ăn cơm cùng bạn bè của Trần Tân Dục thì trước bảygiờ có mặt ở khách sạn Roosevelt.

Cô ở một mình, hơn nữa từ sau khi về chưa tới hầm rượu lần nào, nhận lời Tiền Mẫn xong liền tới thẳng đó.

Trần Gia Phong đang ở hầm rượu, sớm đã nghe tin cô về nước, gặp được ngườithật, mấy câu đầu còn cười măng` cô không có lương tâm, không biết đếnthăm bạn cũ tình cũ...

Cô và Trần Gia Phong chầm chậm đi dạoquanh hầm rượu, kể hồi đi chu du có nếm được một vài loại rượu ngon vànhững chuyện mới mẻ bên ngoài cho anh ta nghe.

Trần Gia Phong vừa nghe vừa cười, chợt nghĩ đến điều gì đó bèn bảo cô: "Cô còn nhớ vẫn để ở chổ tôi hai chai rượu lạnh không?"

Cô đúng là không nhớ chuyện này, Trần Gia Phong nói vậy mới nhớ ra haichai rượu đó là do Dung Trí Hằng tặng khi cô đưa rượu tới Dung Liên sơntrang một năm trước. Khi ấy anh còn tưởng cô đang nhắm vào Dung TríDật, nói rất nhiều những lời ý tứ như muốn nhắc nhở cô rằng ếch xanh như cô đừng mong ăn thịt thiên nga Dung Trí Dật, khiến cô tức giận vôcùng. Giờ nghĩ lại, anh lại đang cho rằng cô giở trò tiếp cận quyến rũ anh. Người đàn ông này, nói dễ nghe thì quá tự tin, nhưng thành thậthơn thì là quá tự phụ. Rõ ràng là một người sống trên mây hoàn toànkhông hiểu gì về tình cảm và tình yêu.

Nghĩ đến đây, cô lại thấy đầy một bụng tức, bèn bảo Trần Gia Phong lấy cho cô hai chai rượu đó để dùng vào tới nay.

Hơn năm giờ cô đến, đi lòng vòng quanh hầm rượu một giờ đồng hồ, Tiền Mẫn và Trần Tân Dục xuất hiện.

Trần Tân Dục có ngoại hình nho nhã điển hình, thân hình dong dỏng, trên mũicòn có một cặp kính, không cao lắm, nhưng đứng bên cạnh Tiền Mẫn sạo gần đây thay đổi sở thích đi giày đế bằng khiến anh ta trông khá cao ráo.

Trước kia Hạng Mĩ Cảnh vô cùng quan tâm tới tin tức về tập đoàn Hải Thành,mặc dù chưa từng chính thức chào hỏi Trần Tân Dục lần nào, nhưng cũngbiết về anh ta, anh ta là nghiên cứu sinh tốt nghiệp ở Kiếm Kiều, mấynăm trước được Phương Định Trạch mời từ Thâm Quyến về tập đoàn HảiThành, hiện giờ đang giữ chức phó tổng giám đốc tài chính, ở tuổi này mà ngồi được vào cái ghế ấy, không dễ dàng gì.

Vì cô là bạn củaTiền Mẫn, nên Trần Tân Dục rất khách sáo với cô, vừa gặp đã nói sắp tớicó vài người bạn của anh ta cùng tham gia, mong cô sẽ không bận tâm.

Nói gì thì nói cô cũng đã làm trong ngành này từng ấy năm rồi, hai từ "bậntâm" không phải hai từ cô bận tâm lúc này, hiện tại cô đang nghĩ xem nên chọn món gì để phù hợp với hai chai rượu lạnh mà cô mang tới.

Không lâu sau, mấy người bạn của Trần Tân Dục lần lượt xuất hiện.

Bốn người thì Hạng Mĩ Cảnh biết hai. Người đầu tiên là Trình Học Chính,ông mai chính của Trần Tân Dục và Tiền Mẫn, người kia là Phương TuânKiệm, là một bất ngờ lớn đối với cô. Theo lí mà nói, Phương Tuân Kiệmđã bước chân ra khỏi tập đoàn Hải Thành rồi, nếu anh có quan hệ tốt đẹpvới Trần Tân Dục thì không nên qua lại cới nhau trước mặt mọi người, nếu quan hệ không tốt đẹp lại càng không nên. Nhưng anh cũng giống cô, là khách được mời, anh ngồi chéo phái với cô, thậm chí còn lịch sự chàohỏi cô.

Việc người trong thương trường đi lại giao thiệp với nhau như thế nào cô không rõ lắm, cô cũng lịch sự đáp lại lời chào hỏi củaPhương Tuân Kiệm, ngoài hành động đó ra cô không hao tâm tổn trí suynghĩ thêm về bất kì điều gì.

Trình Học Chính ngồi bên tay phải cô - vì mấy hôm trước còn cùng cô ở Tam Á vài ngày, nên gặp mặt lại tỏ ravô cùng thân thiết, đúng lúc cô cũng không muốn ngồi nhàn rỗi buồnchán, thế là phối hợp nói cười với anh ta.

Không khí hiện tại cóvẻ đang rất vui vẻ ôn hoà thì lại bị hai chai rượu lạnh mà Hạng Mĩ Cảnhquyết mang ra dùng cho bữa tối phá hỏng. Phục vụ vừa mang rượu lên,lập tức có người tinh mắt nhận ra, nhất định đòi hỏi cho bằng được là ai có bãn lĩnh khui được hai chai rượu này.

Hạng Mĩ Cảnh còn tưởngrượu có vấn đề, ngẩn người, rồi giơ tay phát biều: "Rượu của tôi gửi ởđây. Thấy món ăn tối nay hợp nên mang ra uống".

Người đó nhìnchằm chằm Hạng Mĩ Cảnh, rồi lập tức phá lên cười, sau đó nói với mọingười: "Tôi đến đây vài lần, thấy hai chai rượu này đẹp, nói muốn mở rađể nếm xem vị thế nào, nhưng nhân viên ở đây không chịu, nói là củakhách gửi. Con người tôi chẳng có gì đặc biệt, chỉ mắc một tật thíchgì là phải tìm cách có cho bằng được, kết quả khi tôi đi tìm người gửiđể hỏi mua lại, thì mới biết loại rượu này khi sản xuất đã hạn chế sốlượng, số lượng lưu hành trong nước lại càng ít. Hiện giờ ngoài haichai này ra thì chỉ còn ở hầm rượu của Dung Liên sơn trang. Dung TríHằng là nhà sưu tập rượu nho nổi tiếng, xui xẻo tôi lại không thân vớianh ta, đường đột tới hỏi mua rượu chắc chắn sẽ bị từ chối ngay ngoàicửa, trước một nhân vật như thế, tôi đành bỏ cuộc. Không ngờ tối naylại gặp may". Anh tra nói xong còn nhìn Hạng Mĩ Cảnh. "Hạng tiểu thư,hai chai rượu này của cô quý lắm đấy".

Hạng Mĩ Cảnh rất muốn giải thích thực ra hai chai rượu này của cô chẳng quý gì cả, nếu không nhờTrần Gia Phong nhắc nhở thì cô đã quên chúng từ lâu để mặc chúng bốc hơi rồi. Cô mang rượu ra dùng không nhằm mục đích thể hiện gì cả, chẳngqua cứ để đấy mãi cũng không có tác dụng, vứt thì tiếc, nên mới tuỳ tiện chọn cho bữa tối mà thôi. Nhưng mấy đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằmhướng về phía cô, cô không giải thích từ tế thì e rằng không qua nổi núi này.

Cô định đẩy sang cho Dung Ngọc Lan, nhưng trong lúc vô thức bắt gặp ánh mắt của Phương Tuân Kiệm. Cô gần như ngay lập tức thayđổi chủ ý, nói hết sức ngắn gọn: "Quý đến mấy thì cũng chỉ là hai chairượu, không thể nào mang ra so sánh với niềm vui của mọi người trong tối nay được".

Câu trả lời ấy vô cùng khiêm tốn, mà cũng không khiến người ta phải liên tưởng, suy đoán nhiều.

Ngay cả Trình Học Chính cũng lén thì thầm với cô nhân lúc mọi người tròchuyện với nhau: "Mấy hôm nay tâm trạng của Dung tiên sinh rất tệ, chúng tôi là cấp dưới mà run cầm cập, có loại linh đan diệu dược gì để dùngtạm cho qua giai đoạn này không?".

Vừa rồi cô mới nhấp một ngụmrượu nhỏ, nhưng cảm giác như bị loại rượu trắng 58 độ xộc thẳng lên đầu, đầu ốc lơ mơ. Trong lúc mơ mơ hồ hồ cô vẫn biết Phương Tuân Kiệm đang để ý về phía mình, anh xưa nay vẫn khá thính, cô bèn cố ý cười đáp:"Tôi đi gặp anh ta nhận lỗi là được chứ gì".

Hạng Mĩ Cảnh phải mất ba ngày mới phát hết số thiệp mời.

Tấm thiệp cuối cùng là dành cho Mông Giang Vũ, bà ta vừa từ tuần lễ thờitrang về, khi Hạng Mĩ Cảnh tới Tử Viên, Mông Giang Vũ còn đang mở va lisắp xếp nhửng thứ hay ho mình mua được.

Hạng Mĩ Cảnh và Lâm KhảiSương là một trường hợp đặc biệt, yêu đương thế nào mà vở lở ra rồi thìlại thành bạn, mặc dù nguyên nhân đằng sau đó không thể cho người khácbiết, nhưng những người không hiểu ngọn ngành, ví dụ như Mông Giang Vũchẳng hạn, vẫn rất yêu quý cô cháu dâu hụt là Hạng Mĩ Cảnh. Vì vậy khi cô mang thiệp mời tới, thì được giao ngay một nhiệm vụ khác là làm tham mưu giúp bà phối quần áo và trang sức.

Hiện tại cô không có việc gì gấp cần làm, nên cũng nhẫn nại đưa ra đủ mọi ý kiến để Mông Giang Vũ tham khảo.

Mông Giang Vũ càng thử càng hào hứng, ngay cả những món trang sức quý trong két an toàn cũng lấy ra đeo hết lên người.

Cô nhìn mà hoa mắt chóng mặt, cuối cùng suýt nữa thì bị chói mù cả mắt vìviên kim cương to tướng trên ngón tay cái của Mông Giang Vũ. Cô nheomắt liên tục gật đầu, nói rằng chiếc nhẫn đó rất "bắt mắt".

Mông Giang Vũ lấy ra thêm vài chiếc nữa, cười nói: "Peter tặng đấy".

Cô biết Peter là chồng hiện tại của Mông Giang Vũ, nên tiện thể bày tỏlòng ngưỡng mộ rất công khai: "Ông ấy đối cới cô thật tốt".

MôngGiang Vũ cười ha hả, sau đó cố ý giơ tay lên lắc qua lắc lại trước mặtHạng Mĩ Cảnh, rồi nói: "Quà li hôn. Tôi tự đi chọn".

Cô bất ngờ, nghệt mặt ra nhìn Mông Giang Vũ không biết phải nói gì.

Mông Giang Vũ thấy cô kinh ngạc như thế, vẫn cười nói tiếp: "Cô là người đầu tiên biết đấy nhé, có điều không cần phải giữ bí mật. Tôi còn địnhtìm cô nhờ tổ chức một bữa tiệc để tuyên bố chuyện này cơ, tạo cơ hộicho những người đàn ông ái mộ tôi có thể bắt đầu thoải mái theo đuổiđược rồi".

Trước kia Lâm Khải Sương vẫn nói phong cách sống củaMông Giang Vũ cởi mở phóng khoáng tới đáng sợ. Là một người phụ nữ kìlạ trong gia đình, cô vẫn biết Mông Giang Vũ đã từng kết hôn sáu lần,nhưng qua năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn dám sống như thế thì quả là người phụ nữ hiếm thấy. Sau khi li hôn vui mừng tới mức này, quả thật người bị tổn thương trong cuộc hôn nhân ấy chắc chắn không thể là Mông GiangVũ.

Trong lòng cô khâm phục Mông Giang Vũ, chỉ cảm thấy giá mà mình cũng được thoải mái như thế thì tốt.

Ra khỏi Tử Viên cô gọi taxi về, trên đường gặp ngay một trận mưa lạnh lẽokhông to không nhỏ, sắc trời lại âm u, giống như bị một tấm màn màu sẫmche trên đầu, khiến tâm trạng người ta càng không vui vẻ gì. Xe chạykhông nhanh, radio không có DJ nói xen vào, phát hết bản nhạc này tớibản nhạc khác, đều là những ca khúc mới, Hạng Mĩ Cảnh chưa nghe bao giờ, lần đầu tiên nghe lại thấy không hợp, lời lẽ nông cạn, không giống nhưnhững thứ được viết ra từ tận trái tim.

Cả thế giới này dường như đều rất hời hợt hỗn độn, khiến người ta không kìm được mà khao khátcuộc sống trong lành giữa rừng sâu núi cao.

Về nhà quá sớm sẽ cảm thấy cô đơn, đi hết con đường này là hầm rượu, tới gặp và nói chuyệnvới Trần Gia Phong một lúc còn tốt hơn là về nhà, Hạng Mĩ Cảnh bèn quyết định đến đó xin môt li rượu ngon.

Kết quả Trần Gia Phong khôngcó ở đấy, cô đành lang thang một mình, lên lầu chuẩn bị gọi đồ ăn, vừaquay người gặp ngay Dung Trí Hằng bước từ thang máy ra.

Cô lậptức cảm giác rằng gặp gỡ thế này thật sự rất tệ, vô thức định quay người lui vào trong bức tường, nhưng vừa hay có người lên lầu, cô lùi khôngđược, đành đứng yên.

Dung Trí Hằng nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh, đầutiên là thoáng chau mày, sau đó rất nhanh khôi phục lại thần sắc bìnhthường. Anh bước từ thang máy ra, lần đầu tiên buột miệng thốt ra mộtcâu trước cả khi cô kịp chào hỏi anh: "Thật trùng hợp".

Giọng anh vẫn như mọi ngày, nhẹ và loãng tan rất nhanh trong không khí, rõ ràng là có ý khác đằng sau mấy từ "thật trùng hợp".

Cô thấy bất lực, nhưng lập tức lại nghĩ, gần đây tần suất cô xuất đầu lộdiện trước mặt anh hơi nhiều, muốn giải thích rõ nguyên nhân không dễdàng như cô nghĩ. Cô khẽ thở dài, quyết định giải thích ngắn gọn, vậylà đứng rất nghiêm túc, nhìn anh cười đáp: "Dung tiên sinh, tôi đi ngang qua đây".

Có lẽ anh không chấp nhận câu giải thích xuất phát từtận đáy lòng đó của cô, thậm chí còn không buồn bận tâm, mà lập tức nói: "Nếu đã trùng hợp như vậy, thì cùng ăn tối".

Cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà khéo léo từ chối luôn: "Không tiện lắm".

Anh không hề nghĩ rằng cô nói câu nói đó để thể hiện rằng bản thân cô thấykhông tiện lắm, mà lại lí giải thành nếu cùng ăn sẽ phiền phức cho anh,vì vậy rất hào phóng độ lượng: "Tôi đi một mình, không có gì là khôngtiện cả".

Mặc dù cô biết khả năng lí giải giửa anh và cô khônggiống nhau, nên việc giao tiếp giữa hai người cũng khá khó khăn, nhưngcứ tiếp tục thế này chẳng phải thành ông nói gà bà nói vịt sao, càng nói càng xa. Trước đó cô đã khiến anh không vui, nên hiện tại cô khôngmuốn lại khiến anh phải khó chịu, bèn đáp: "Tôi còn có việc phải làm".

Anh truy hỏi: "Còn có việc gì?".

Khoé miệng cô giật giật, đột nhiên có cảm giác nếu cô bịa bừa ra một việc để trả lời anh cho xong, rất có khả năng anh sẽ nói "để mai hãy làm". Dù sao anh cũng tự cho rằng cô cố ý đến đây là vì anh, không biết sau khiquay về có coi lái xe là gián điệp để thẩm vấn không nữa. Sự hiểu lầmđó không phải quá lớn, nhưng nếu tiếp tục để anh hiểu lầm, thì đối vớicô lại là một nỗi lo lắng thật sự. Suy đi tính lại, cô quyết định mềmmỏng, cụp mắt cúi đầu đáp: "Cũng không có việc gì đặc biệt quan trọng,để ngày mai làm cũng được".

Anh rất hài lòng với câu trả lời ấy, nho nhã mời cô vào nhà hàng.

Dung Trí Hằng đúng là không hẹn với ai, chiếc bàn gần cửa sổ dành cho haingười đó chỉ bày một bộ đồ ăn, bộ thứ hai phải đợi Hạng Mĩ Cảnh ngồixuống mới được bày ra.

Hạng Mĩ Cảnh vẫn luôn nghĩ Dung Trí Hằngrất bận, sau khi giải quyết hết công việc anh sẽ lập tức quay về DungLiên sơn trang để nghỉ ngơi, nơi đó không gian rộng lớn, sắc núi mặt hồchẳng kém cạnh gì với cảnh sông nước lấp lánh đèn nơi đây. Nhưng hiệntại anh không những không bận, mà còn rất nhàn nhã một mình chạy tớiđây, thực sự cô không hiểu nổi.

Dung Trí Hằng cầm menu che mấtkhuôn mặt từ lông mày đổ xuống, nhưng trên trán anh cứ như mọc hai conmắt mà người thường không nhìn thấy vậy, không đợi Hạng Mĩ Cảnh nhìn anh thêm giây nào nữa, mà hỏi: "Cô cảm thấy tôi một mình đến đây ăn cơm rất lạ phải không?".

Cô vội vàng lắc đầu.

Anh lại chẳng buồn ngước mắt.

Cô thấy vô cùng áp lực, rất nhanh, nói: "Một mình có gì là lạ, tôi cũng một mình mà".

Lần này anh ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú, ánh mắt không gợn sóng: "Một mình mới dễ gặp".

Cô cho rằng anh đang trêu chọc mình, đột nhiên cảm thấy tức giận, nên cũng chẳng buồn suy nghĩ đến lời nói của mình có ôn hoà hay không, cô thẳngthắn: "Dung tiên sinh, tôi cho rằng anh đang hiểu lầm tôi".

Anh nghe cô nói thế, lại thấy vẻ mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, thì đặt menu xuống, bộ dạng như chờ nghe cô giải thích.

Trước mặt anh cô luôn nghe lời, ôn thuận, thậm chí còn có ý cầu toàn, nhưnglần này thì khác, cô ngồi thẳng, giọng nghiêm túc: "Trước kia anh nóikhông chấp nhận kế "thả để bắt", nếu tôi không hiểu sai, thì nhất địnhanh đang cho rằng tôi cũng giống như những người phụ nữ khác, tìm đủ mọi cách để trở thành người bạn gái thân mật của anh. Thực tế, mặc dù anh là người đúng là người đàn ông trong mơ của rất nhiều phụ nữ nhưng tôingàn vạn lần không có ý cạnh tranh với họ. Anh sống trong lầu vàng gác ngọc, còn tôi chỉ là một hòn đá ngoài đường, giả sử anh là thiên nga,nhưng tôi cũng không muốn làm con cóc ghẻ. Nếu hai lần trùng hợp quámức thật sự khiến anh hiểu lầm, thì nhân đây tôi cũng muốn nói cho rõ,đúng là trùng hợp, tuyệt đối không phải tôi ủ mưu tính kế. Người nhưtôi, nếu muốn dùng mưu kế, thì sẽ đi thẳng vào trọng điểm, và chắc chắnsẽ không để anh coi thường".

Những lời này mặc dù đúng là nhữnggì cô đang nghĩ, nhưng đối mặt với Dung Trí Hằng, cô vẫn ít nhiều thấycăng thẳng, vừa phải nói nhanh lại vừa phải để ý tới phản ứng của anh,chỉ cần anh đột nhiên sa sầm sắc mặt, cô sẽ lập tức tháo chạy.

Cô chưa từng thấy mình mồm mép lanh lợi như vậy bao giờ, biểu cảm lúc nàycủa cô vô cùng sinh động, không chút giả tạo, nghe kĩ mới nhận thấy thìra suy nghĩ của cô và của anh hoàn toàn không giống nhau.

Cô nóixong những điều cần nói thì ngồi im, hai mắt nhìn anh chăm chăm, có cảmgiác như anh hơi sững người. Cô đang suy nghĩ xem mình nên rời khỏiđây thế nào cho vui vẻ, tránh làm anh vướng mắt.

Anh giống như đột nhiên bừng tỉnh, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, rồi lại ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trời mưa không to lắm, cho dù bị gió thổi cũng khó mà hắt được vào đây, thếgiới bên ngoài thật lạnh lẽo, tiếng còi hú của con tàu cô đơn ngoài kiatheo gió vọng bên tai.

Rõ ràng anh cảm thấy đầu mình trống rỗng,nhưng sau đó lại nghe chính tiếng mình nói: "Có phải cô cho rằng tôi rất không hiểu người khác?".

Cô bối rối trước câu hỏi không đầu không đuôi của anh, trả lời thế nào cũng khó.

Trạng thái tinh thần của anh hồi phục rất nhanh, hoàn toàn không có dấu vếtcủa sự lặng lẽ, kinh ngạc nữa, anh ngước mắt lên, như cười như khônghỏi: "Tôi là thịt thiên nga sao?".

Cô cụp mắt, lắp bắp một hồi,đành đáp: "Vừa rồi tôi chỉ ví dụ, là ví dụ mà thôi. Tôi muốn biểu đạttrọng điểm rằng tôi không phải con cóc, mong Dung tiên sinh đừng hiểulầm tôi nữa".

Anh gật đầu một cái, rồi cầm menu lên, hỏi khẽ: "Giờ gọi món được chưa?".

Cô vốn tưởng bữa cơm hôm nay sẽ rất tệ, không ngờ anh lại hoàn toàn chẳngbị ảnh hưởng chút nào, nếu giờ cô đòi về, thì chính cô mới là ngườikhông rộng lượng, vì vậy đành vờ như vừa rồi mình chưa nói gì, ngoanngoãn vùi mặt vào menu.

Cảm giác bức bối mà Dung Trí Hằng gây racho cô tới giờ vẫn còn, nhưng dù là giọng điệu anh nói hay nội dung anhđề cập đến đều vô cùng gần gũi thân thiêt. Giống như khi anh hỏi vềviệc chuẩn bị cho bữa tiệc đêm Noel đến đâu rồi, thì hoàn toàn thay đổiphong cách, trước kia anh không thích mời các ngôi sao ca nhạc, lần nàycòn ra chỉ thị rõ ràng phải mời các ca sĩ nổi tiếng tới góp vui, sau đócòn tiện thể nhắc tới bài hát cô hát trong bữa tiệc từ thiện lần trướcrất hay.

Trọng giọng nói của anh thể hiện sự khen ngợi không hềche giấu song cũng không tới mức thái quá, cô nhanh mắt thính tai, rấtdễ dàng nghe ra sự bất bình thường ấy, nên mỗi câu cô nói đều phải suynghĩ rất kĩ, chỉ sợ lại khiến anh có hành động đột ngột như khi ở Tam Á, giơ tay hạ chân gì gì đó.

Bữa tối diễn ra trong không khí không vui vẻ cũng chẳng buồn chán.

Anh có lái xe, rất lịch sự nói sẽ tiễn cô, nhưng cô xưa nay không muốnngười khác biết chổ ở của mình, vậy là đi được giửa đường lấy cớ vàosiêu thị mua đồ để xuống xe.

Anh sẽ không chắc chắn sẽ không vào siêu thị với cô, đành thả cô giữa đường.

Cô vẫn giống một nhân viên tận tuỵ cung kính đứng nhìn xe sếp đi thật xa, muốn thở dài mà thở mãi chẳng ra hơi.

Tin Dịch Hiểu Vụ bị điên phải tới tận giờ ăn trưa khi Tiền Mẫn kể cô mới biết.

Chuyện này đả xảy ra từ ba tới năm tháng trước, vốn là một tin rất cũ, khôngcó giá trị xào qua đảo lại nữa, Tiền Mẫn nhắc đến cũng vì đang cảm thánchuyên ngành này một ngày xuất hiện không biết bao nhiêu người kế cận,nếu kiếm đủ tiền dưỡng lão rồi thì nên rút lui sớm mới tốt.

Trước đó Hạng Mĩ Cảnh vẫn biết thần kinh của Dịch Hiểu Vụ không bình thường,vốn còn tưởng không có tình tiết gì mới, ai ngờ Âu Na lại nói: "Biệt thự Uông gia hôm đó suýt bị thiêu rụi cũng là do cô ta đốt, không biết rốtcuộc đã điên tới mức nào rồi. Tình hình này đúng là chỉ còn cách đưara nước ngoài tĩnh dưỡng, nếu không thể khống chế, nửa đêm nửa hôm cầmdây thừng thít cổ chết Uông Nhất Trác cũng nên".

Hạng Mĩ Cảnh kinh ngạc, truy hỏi: "Trước đó chẳng phải Dịch Hiểu Vụ vẫn rất bình thường sao?".

Tiền Mẫn đáp: "Nhìn thì bình thường, nhưng bị biến thành không bình thườngthế nào thì bọn này không rõ, nhưng từ trên xuống dưới khắp Uông gia,ngoài Uông Nhất Trác ra chẳng ai thích cô ta, chuyện này là chắc chắn. Dù sao cô ta cũng điên thật rồi, vậy mà Uông Nhất Trác còn dám cùng côta sang Mĩ chữa bệnh, tôi đoán họ sẽ không quay về nữa, Uông gia có mấycơ sở làm ăn ở Mĩ, việc đảm bảo cho họ cuộc sống trong điều kiện bìnhthường thì chắc không quá khó".

Hạng Mĩ Cảnh vẫn trong trạng thái kinh ngạc.

Âu Na cảm thán: "Vì vậy tình yêu nam nữ mặc dù rất quan trọng, nhưng nếukhông môn đăng hộ đối thì không nên miễng cưỡng, kết cục khó tránh tổnthương người, tổn thương mình".

Tiền Mẫn đẩy Âu Na một cái rồinháy mắt với cô nàng, cười cười nhìn Hạng Mĩ Cảnh: "Có điều chuyện nàykhông thể giống nhau được, số mỗi người mỗi khác, hoàn cảnh cũng khácnhau".

Hạng Mĩ Cảnh đang chìm đắm trong tai nạn mà Dịch Hiểu Vụđang gặp phải, nên không để ý lắm đến lời Tiền Mẫn nói. Chỉ cảm thấytrên sân khấu phồn hoa sặc sỡ, vạn trượng hồng trần, trăm ngàn màu sắcnày, có rất nhiều người giống Mông Giang Vũ, sống trong ánh hào quangđược mười mấy năm, cũng có rất nhiều người giống Dịch Hiểu Vụ, làm mộtđốm lửa lụi tàn lặng lẽ giữa đêm, có thể được ghi danh một đời nhưngcũng có thể chẳng ai còn nhớ. Người và việc đều trôi nổi phập phù,không ai nói chắc được gì, càng không có gì để đảm bảo sự vĩnh cửu.

Buổi chiều Chu Lệ Lệ sai tới xem Trăn Cảnh được bố trí tới đâu rồi, gặp ngay Bội Bội đang hào hứng tới trò chuyện với khách hàng ở đại sảnh.

Bội Bội mặc một chiếc áo khoác len màu xanh dương đậm, trong đôi giày caogót bằng da chỉ đi tất da mỏng màu đen, cả khuôn mặt đỏ rực, rõ ràng vừa bị gió lạnh bên ngoài táp vào mặt.