Thịnh Yến

Chương 41



Phương Tuân Kiệm thuận thế nói luôn: "Lát nữa tới nơi, thư kí Bạch nhớ xuống mở cửa cho tôi trước".

Bạch Dịch Dụ quay lại trừng mắt lườm Phương Tuân Kiệm một cái, không thèmnói gì với anh mà quay sang nói với Hạng Mĩ Cảnh: "Chúng ta hãy bỏ cậuấy ở giữa đường, đêm khuya không đèn, để con gái của biển bắt về làm phò mả gia đi".

Kêt quả chưa đi được nửa đường, trời bắt đầu tối, vào thành phố, thì tối hẳn.

Chợ hải sản đèn điện sáng rực, Bạch Dịch Dụ kéo Hạng Mĩ Cảnh đi đằng trước, mỗi lần mua một thứ hải sản nào đó lập tức ra hiệu cho chủ sạp rằngPhương Tuân Kiệm đi đằng sau sẽ trả tiền, cứ như thế mua hơn mười loại.

Hạng Mĩ Cảnh thấy Phương Tuân Kiệm một tay cầm đủ các loại túi, một tay móctiền, còn phải để ý xem chỗ đồ hải sản mà anh chẳng hề biết tên gọi làgì kia có con nào đột nhiên nhảy ra khiến nước bẩn bắn lên người mìnhhay không, nên hành động của anh không được nhanh nhẹn lắm, vậy là côgiúp anh xách bớt một vài túi.

Phương Tuân Kiệm không cho côcầm. Cô bước lên phía trước một bước do không nhìn đường nên chân giẫm vào bãi nước bẩn, giày bị bẩn không sao, nhưng đa phần nước bẩn bắntung toé vào giày và gấu quần Phương Tuân Kiệm.

Cô vô thức hít một hơi thật sâu, không kìm được phải ngước mắt lên nhìn anh một cái.

Hiếm khi lại thấy Phương Tuân Kiệm không để ý xuống chân mình, còn giơ taykéo cô, giúp cô tránh sang một bên không chắn đường người đi từ phía sau lên. Anh biết cô đang lo lắng điều gì, bèn bảo cô: "Không sao, em đitrước".

Lúc này Bạch Dịch Dụ quay đầu lại, anh ta không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, chỉ thấy tay Phương Tuân Kiệm phải cầm rất nhiềuthứ, cho rằng như vậy đủ ăn rồi, nên nói đi tìm nhà hàng gần đây để thuê nấu.

Cách bài trí của những nhà hàng gần đây đều khá giống nhau, thường là một căn nhà, tầng một làm dịch vụ, tầng hai tầng ba để ở.

Bạch Dịch Dụ tìm một nhà hàng tương đối sạch sẽ, bên trong bày khoảng bốn cái bàn, họ ghép hai cái vào để ngồi.

Ông chủ hỏi chổ hải sản này họ muốn nấu thế nào, Bạch Dịch Dụ nói luyến thắng một hồi, rõ ràng là rất sành sỏi trong việc đó.

Phương Tuân Kiệm ra vòi nước ở trước quán rửa giày và gột gấu quần, Hạng MĩCảnh không tiện tới giúp, đành cầm giấy khô lau lớp bụi trên mặt bàn cho thật sạch.

Phòng bếp đang rảnh, nên tốc độ nấu khá nhanh.

Bạch Dịch Dụ cầm một con tôm luộc chấm tương ớt địa phương ăn, con đầu tiêncảm thấy mùi vị rất ngon, con thứ hai thì không chịu nổi cay, cầm vộiquả dừa tươi hút lấy hút để. Anh ta thấy Hạng Mĩ Cảnh không hề ăn ớt,tò mò hỏi: "Không ăn ớt à?".

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu, nói: "Tôi là người Hồng Kông, chỉ sống ở Tam Á khoảng tám năm thôi".

Bạch Dịch Dụ lập tức đổi sang giọng Quảng Đông không được sành sỏi lắm nóivới Hạng Mĩ Cảnh: "Ở Hồng Kông tôi có rất nhiều bạn thân".

Phương Tuân Kiệm bổ sung đúng lúc: "Rất nhiều bạn thân là nữ".

Bạch Dịch Dụ nhìn Phương Tuân Kiệm nhướng mày: "Cậu đang ghen tị vì tôi giao thiệp rộng phải không?".

Phương Tuân Kiệm cố tình thừa nhận: "Ừm, tôi vô cùng ghen tị".

Bạch Dịch Dụ cười, lại hỏi Hạng Mĩ Cảnh: "Cha mẹ cô ở Tam Á?".

Hạng Mĩ Cảnh cắn nhẹ môi, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nói: "Họ đều qua đời rồi".

Bạch Dịch Dụ thoáng ngẩn người, rồi bối rối nhìn về phía Phương Tuân Kiệm.

Phương Tuân Kiệm không lên tiếng, đặt con tôm vừa được bóc xong vào bát Hạng Mĩ Cảnh, nói: "Tôm nguội hết cả rồi, mau ăn đi".

Đúng lúc đó chủ quán mang thức ăn lên, nồi canh hải sản nóng hổi khiến không khí trở nên vui vẻ như ban đầu.

Bạch Dịch Dụ thích đi du lịch khắp nơi thú vị trên thế giới để tận hưởng,nghe nói trước đó Hạng Mĩ Cảnh cũng đã được đi rất nhiều nơi, vậy là tỏra tiếc nuối vì không tình cờ gặp được Hạng Mĩ Cảnh ở một trong nhữngnơi ấy.

Lúc sắp ăn xong, Dung Trí Hằng gọi điện tới.

Nghe giọng anh không giống người đã uống nhiều, rất rõ ràng, cô vừa nghe máy đã hỏi cô đang ở đâu.

Cô thật thà báo cáo với anh rằng mình đang cùng Bạch Dịch Dụ và Phương Tuân Kiệm ra ngoài ăn cơm.

Anh hỏi tiếp bao giờ cô quay về khách sạn.

Những câu hỏi của anh mấp mé giới hạn của sự mờ ám, cô không cần thiết phảitrả lời anh, nhưng vì là cấp dưới nên không thể không báo cáo.

Cô nói sắp ăn xong rồi, anh lại bảo không cần vội, bao giờ về thì qua phòng gặp anh là được.

Tình thế này mỗi phút mỗi giây trôi qua đều khiến người ta khó chịu.

Bạch Dịch Dụ đoán cô vừa nhận điện thoại của Dung Trí Hằng, nên nhanh chóng gọi chủ quán tính tiền.

Cuối cùng người trả tiền vẫn là Phương Tuân Kiệm.

Bạch Dịch Dụ cười nói Phương Tuân Kiệm kiếm được quá nhiều tiền, cần phải có vài người tiêu giúp anh.

Phương Tuân Kiệm bèn chỉ thẳng vào đôi giày không thích hợp dưới chân Hạng Mĩ Cảnh nói: "Đi mua một đôi giày phù hợp hơn đi".

Lúc này Bạch Dịch Dụ mới để ý tới giày của Hạng Mĩ Cảnh, chẳng quan tâm tới cô đang vội vàng rút chân về, tán đồng: "Tôi vừa nhìn thấy một cửa hàng giầy gần đây".

Hạng Mĩ Cảnh không chịu, lắc đầu: "Không cần đâu, đôi giày này của tôi khá tốt".

Bạch Dịch Dụ hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và Dung Trí Hằng, nên luôn đốixử với cô rất khách khí. Lúc này thấy cô lịch sự từ chối, vừa chỉ vàobiểu tượng nhỏ dính ở chiếc giày bên phải do cô quên không giật đi, vừanói: "Giày mua ở khách sạn thì tốt đến đâu?".

Hạng Mĩ Cảnh không đấu lại được, đành tới cửa hàng giày gần đây nhất.

Khách trong cửa hàng không nhiều, nhân viên phục vụ nhanh chóng ra đón, hỏi cô cần chọn loại giày nào.

Cô cầm một chiếc giày cao gót màu vàng trên giá lên, lật đế giày nhìn thấy số bảy, thử vào chân, thấy rất dễ chịu, bèn nói cô muốn mua đôi này.Cô không để Phương Tuân Kiệm trả tiền, nhưng vừa rút tiền trong túi ra,đã bị Bạch Dịch Dụ ngăn lại: "Còn cần cô phải móc ví tiền ra làm gì ".

Phương Tuân Kiệm cũng nói: "Cơ hội tặng quà cho em không nhiều".

Nghe anh nói thế, cô không kiên quyết nữa, thay đôi giày mới, nghiêm túc cảm ơn anh.

Anh nhìn cô thoáng mỉm cười, nhưng nụ cười rất nhanh rất ngắn, cô không kịp nhìn rõ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Phương Tuân Kiệm lái xe, Bạch Dịch Dụ vẫn ngồi ở vị trí ghế phụ, Hạng Mĩ Cảnh ngồi sau Bạch Dịch Dụ.

Một vầng trăng khuyết mờ mờ treo ngang trời, sao dày đặc lấp lánh. Haibên đường là đồi núi trùng điệp khiến bầu trời càng thêm xanh thẫm vàkhung cảnh xung quanh trở nên tịch mịch thần bí.

Biết rằng conđường nào rồi cũng có lúc đi đến cuối cùng, nhưng sự si tâm vọng tưởnglại muốn có thể cứ như thế này mà đi tới khi trời tàn đất tận. Ngườithông minh đến mấy, cũng có lúc muốn mình trở nên hồ đồ, người kiêncường đến đâu, cũng có lúc không kìm được mà rơi nước mắt.

BạchDịch Dụ lại có cảm giác đường về hơi xa, về đến khách sạn còn tò mò nói: "Ai cũng bảo đường về luôn có cảm giác ngắn hơn đường đi, nhưng sao tôi lại có cảm giác lúc về xa hơn nhỉ?".

Phương Tuân Kiệm ngồi trênxe không có ý định tắt máy, cũng chẳng quan tâm đến anh ta, Hạng Mĩ Cảnh mở cửa xuống xe, thần trí không tập trung nên lơ đễnh trước câu hỏi của Bạch Dịch Dụ.

Bạch Dịch Dụ quay sang hỏi Phương Tuân Kiệm: "Cậu không xuống xe".

Phương Tuân Kiệm giải thích qua loa: "Em muốn đi mua ít đồ".

Bạch Dịch Dụ thấy anh có ý định đi một mình, đành xuống xe, nhắc anh phảichú ý an toàn, sau đó cùng Hạng Mĩ Cảnh đi vào khách sạn.

Đã hơnmười giờ, Bạch Dịch Dụ cho rằng còn sớm, chỉ không biết Dung Trí Hằng có khó chịu khi giờ này anh ta mới đưa Hạng Mĩ Cảnh về hay không thôi.Đương nhiên anh ta chẳng có ý định đích thân tới chào hỏi Dung Trí Hằng, thang máy vừa dừng ở tầng của Hạng Mĩ Cảnh, anh ta đã vẫy tay chào cô,nói sau này có cơ hội gặp lại nhất định phải tụ tập một buổi.

Hạng Mĩ Cảnh nhận lời, đợi tháng máy khép cửa, mới quay người đi về phòng.

Cửa phòng Dung Trí Hằng đang mở, đi tới gần có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ti vi mở khẽ.

Cô đứng ở bên cửa hít một hơi thật sâu, sau khi ổn định tâm trạng mới bước lên phía trước hai bước, giơ tay gõ cửa, cô gắng giữ vẻ bình tình nhấtđi vào phòng nói: "Dung tiên sinh, tôi về rồi".

"Vào đi". Giọng Dung Trí Hằng từ trong phòng vọng ra.

Cô bước vào trong thêm hai bước nữa, nhưng không có ý định vào sâu, thấyDung Trí Hằng không có ý định đi ra, cô lên tiếng: "Áo khoác của anh bịướt rồi, tôi đã đưa cho nhân viên khách sạn đi giặt khô, sáng sớm mai là được".

Dung Trí Hằng đi từ trong phòng ra. Anh không quan tâmtới áo khoác của mình, mà đặt đôi giày đang cầm trên tay xuống sofa,nói: "Thử xem có vừa không".

Cô không ngờ anh lại mang ra một đôi giày, nên nhất thời sững người đứng đó.

Anh đứng thẳng dậy thấy cô vẫn đứng đó như trời trồng, khoé miệng cong lêncười, tâm trạng vô cùng vui vẻ, nói: "Đôi giày này tôi đi mua đấy, sốbảy, chắc cô đi vừa".

Cô vô thức cúi đầu nhìn đôi giày cao gótmàu xanh dương đậm, kiểu dáng không được tinh tế lắm, nhưng da chắc chắn là loại tốt, nhìn vô cùng cao quý trước ánh đèn màu vàng của kháchsạn. Cô cứ đứng như thế cũng không được, vậy là đi tới sofa thử giày.

Anh thấy cô đã đi giày vào chân, bèn bảo cô đứng dậy đi thêm hai bước cho anh xem.

Cô làm theo lời anh đi mấy bước.

Anh thấy rất hợp, còn rất vui bảo cô: "Nếu số bảy rộng, thì còn hai đôi số sáu bên trong".

Cô không biết phải cảm ơn ý tốt của anh thế nào cho phải, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng chỉ biết nói cảm ơn.

Tâm trạng của anh càng vui hơn, không còn nhìn ra vẻ nghiêm túc hằng ngàynữa, bước từng bước tới trước mặt cô: "Tối qua về muộn, nghĩ chắc cô đãngủ rồi".

Anh chỉ đứng cách cô một khoảng bằng hai bàn tay, khuôn mặt thân thuộc nhưng lại khiến tâm trạng người ta không sao trở nênthoải mái được, lúc này hình anh đang in sâu vào trong mắt cô.

Cô biết rất rõ cảm giác của mình lúc này là căng thẳng và run rẩy.

Bàn tay anh chầm chậm đưa lên, gần như muốn đặt lên má trái của cô. Hơinóng toả ra từ bàn tay phả vào da thịt cô, chỉ xem chút nữa anh đã chạmvào cô rồi.

Cô đột nhiên bừng tỉnh, giật lùi về phía sau một bước trước sự không ngờ của anh.

Anh lập tức chau mày, bàn tay đang giơ lơ lửng trong không trung cứng ngắc.

Cô dễ dàng nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh, đó là sự ngạc nhiên và thắc mắc, dần dần biến thành anh mắt rất không vui.

Cô vốn có chút sợ hãi, nhưng phản ứng của cô lúc này lại dũng cảm hơn rấtnhiều, cô hơi cúi người nói với anh: "Dung tiên sinh, không còn sớm nữa, tôi không nên làm phiền anh nghỉ ngơi".

Hạng Mĩ Cảnh cho rằng bước rút lui này của mình, có lẽ đủ để tạo một nấc thang cho Dung Trí Hằng bước xuống.

Hôm sau quay lại Thượng Hải, đi ăn cơm tối cùng Lâm Khải Sương, nhắc tớichuyện này, kết luận của cô vẫn là không còn sự từ chối khéo léo nàothích hợp hơn thế.

Lâm Khải Sương ngẫm nghĩ, sau đó nói đúng.

Trước sự ủng hộ đơn giản của anh, ít nhiều cô vẫn thấy không yên tâm, bènnói: "Sáng nay em gặp anh ta, thấy anh ta rất bình thường, trên máy baycũng rất bình thường, không giống như vừa trải qua tâm trạng khôngtốt. Biết đâu tối qua em hiểu lầm anh ta thì sao, nếu em không thểhiện thái độ của mình trước, đợi vượt quá giới hạn rồi mới phản ứng, thì càng khiến mọi chuyện rắc rối hơn".

Lâm Khải Sương gật đầu,nhưng bật cười: "Một người như vậy, dù trong lòng có không vui thật,cũng sẽ không trừng mắt lườm em trước mặt mọi người hay tìm cơ hội gặpriêng để phê bình mắng mỏ đâu. Không chừng vì bước đó của em, tối quaanh ta mất ngủ đấy".

Cô lắc đầu: "Không thể nào"

Anh nhúnvai: "Có lẽ đã lâu lắm rồi anh ta chưa phải nếm trải mùi vị bị ngườikhác từ chối, tưởng rằng em đã là đồ trong túi mình, kết quả em căn bảnkhông hề để ý"

Cô đáp: "Chắc là thỉnh thoảng anh ta nổi hứng thôi, nếu em không đi qua đi lại trước mặt anh ta, anh ta sẽ sớm quên chuyện này".

Anh gắp đồ ăn cho cô, cười: "Để anh ta đụng đầu vào tường một lần cũng tốt, nếu không làm sao anh ta có thể hiểu được đạo lí, trên thế giới nàycũng có những việc mà người có tiền không làm được".

Cô thở dài, nhìn bát đĩa ngẩn ngơ.

Anh lại cười nhìn cô, hỏi: "Em hối hận rồi?".

Cô lắc đầu: "Em có gò mà phải hối hận. Không phải là công việc, dựa vàocái gì mà một người có tiền có quyền vừa xuất hiện thì em phải tươi cười như hoa đón nhận? Em không muốn có quá nhiều việc bất ngờ như thế xảyra, khi xử lí sẽ rất đau đầu".

Anh cầm ly rượu trắng đầy lên cụng chén của cô: "Đời người luôn bất ngờ vui vẻ".

Cô cũng cầm chén lên chúc anh: "Không phải lúc nào cũng kinh hãi là được".

Hai người cứ anh một chén em một chén uống không ít.

Hạng Mĩ Cảnh về đến nhà, chẳng buồn đi tắm, nằm vật trên giường ngủ đến tận trưa hôm sau.

Di động hết pin tắt ngấm hơn mười hai tiếng, khi sạc pin lại cũng chỉ nhận được một tin nhắn.

Là một số lạ, giới thiệu rõ thân phận, là của Từ Hi Lê gửi tới, nói khônggọi điện được cho cô, sau khi đọc được tin nhắn của cô ta xin hãy gọilại.

Đầu tiên cô hơi kinh ngạc, ngồi ở cuối giường một lúc, saulại nghĩ chắc không phải chuyện gì tồi tệ, vậy là bấm gọi lại cho Từ HiLê.

Vừa qua bữa trưa, phía bên Từ Hi Lê rất yên tĩnh, Từ Hi Lêxưa nay luôn lịch sự nhẹ nhàng, sau khi nghe Hạng Mĩ Cảnh chào một tiếng "Từ tiểu thư" cô ấy lập tức hỏi: "Không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ?".

Hạng Mĩ Cảnh nghe giọng cô ấy rất dịu dàng, nên hơi yên tâm, đáp: "Di độnghết pin, vừa mới nhận được tin nhắn. Cô có chuyện gì cần tôi giúpsao?".

Từ Hi Lê ngập ngừng, rồi nói: "Hôm nay là chủ nhật, cũngkhông biết cô có bận không, nếu không có hẹn, buổi tối có thể cùng tôiđi nghe hát kịch được không?".

Hạng Mĩ Cảnh vô thức "hả" một tiếng.

Từ Hi Lê nghe thấy cô phản ứng như thế, có ý rút lui: "Nếu cô bận thì thôi vậy".

Hạng Mĩ Cảnh nghe thấy sự thất vọng trong đó, nhất thời không nỡ, bèn nhận lời: "Tôi không bận gì cả, có thể đi cùng cô".

Từ Hi Lê lập tức trở nên vui vẻ, kể đầu đuôi cho cô nghe: "Có người tặngOrchid hai tấm vé, chị ấy vốn định đi cùng tôi, nhưng lại có việc độtxuất. Chị ấy nói vở kịch này hát bằng tiếng Pháp, mời người khác đichưa chắc nghe đã hiểum nên đề nghị tôi mời cô. Mặc dù lúc này mớichính thức gửi lời mời, nhưng hi vọng cô không để ý".

Hạng MĩCảnh không ngờ Từ Hi Lê chân thành như vậy, cũng thấy ấm áp, cười bảo:"Vậy thì nhất định là có vị trí đẹp rồi. Mấy giờ bắt đầu? Ở đại kịchviện phải không?".

Từ Hi Lê trả lời cô xong rồi hỏi: "Cùng đi ăn tối nhé?".

Hạng Mĩ Cảnh nhận lời.

Nhận lời mời của Từ Hi Lê xong còn ngồi trên giường thêm một lúc nữa mới đứng dậy sắp xếp hành lí mang về từ hôm qua .

Đồ trong va li không nhiều, vì vậy hai đôi giày mới trông khá nhức mắt.

Thực ra hai đôi giày đều rất vừa chân, đi cũng dễ chịu, nhưng sáng hôm quakhi ngủ dậy, cô vẫn đi đôi giày mà mình mua ở cửa hàng trong khách sạn.

Cũng may không gặp Bạch Dịch Dụ lắm chuyện, họ bay chuyến bay sớm hơn, không đến nỗi bị Phương Tuân Kiệm bắt gặp cô không đi đôi giày anh tặng, cònDung Trí Hằng thì coi cô như không khí, đừng nói tới việc để ý chân côđi gì, ngay cả nhìn cô một cái củng không buồn.

Vứt giày mới đithì quá lãng phí, đành mang về. Cô đặt hai đôi giày xuống ngăn cuốicùng của tủ giày, sau đó chầm chậm thu dọn quần áo.

Trời lạnh,Hạng Mĩ Cảnh tắm xong ra mặc thử mấy chiếc áo khoác mà vẫn thấy không đủ ấm, nhưng nếu mặc đồ ấm quá thì không thích hợp với hoạt động trongnhà.

Đứng trước tủ quần áo ngẩn ra mất một lúc, cuối cùng chọnmột chiếc áo khoác bằng len màu vàng, bên trong mặc áo len trắng, nhìnrất hợp. Tóc cô khá dài, mặc áo cao cổ nên trông không được gọn gàng,cô dùng dây buộc tóc màu đen buộc ra đằng sau.

Bình thường côthích đeo trang sức, nhưng lại luôn đeo hoa tai, nay đến hoa tai cũngkhông buồn đeo nữa, nhìn tổng thể rất đơn giản. Cô không muốn bị sosáng với người khác, với Từ Hi Lê lại càng chẳng có gì đắng để so sánh.

Buổi tối ăn món Quảng Đông.

Năm rưỡi Hạng Mĩ Cảnh đến, Từ Hi Lê tới sớm hơn cô một phút, vừa thấy cô vào, đã vui vẻ vẫy vẫy tay.

Cô cố gắng ép mình không nghĩ quá nhiều, đi về phía bàn đã đặt rồi nói với Từ Hi Lê: "Có phải tôi đến muộn rồi không?".

Từ Hi Lê lắc đầu: "Là tôi ở nhà rảnh quá chẳng biết làm gì nên ra ngoàisớm thôi". Sau đó nhắc cô trên bàn có bánh: "Bánh ga tô nhà hàng nàylàm rất ngoon, cô nếm thử trước đi".

Hơn nửa ngày Hạng Mĩ Cảnh chưa ăn gì nên thực sự rất đói, cô không khách sáo mà ăn hết một miếng bánh, gật đầu khen ngon.

Thực ra Hạng Mĩ Cảnh cho rằng quan hệ giữa cô và Từ Hi Lê không thật sự thân thiết, số lần gặp gỡ đếm còn chưa hết một bàn tay, nhưng Dung Ngọc Lanđã nói, ở Thượng Hải Từ Hi Lê không có nhiều bạn, mà người bình thườngthì khó lòng bước chân được vào Dung Liên sơn trang. Đại tiểu thư ởtrong lầu son gác tía cần một người bạn nhìn có vẻ vô hại như cô để giải sầu, nhưng cô không phải người quá rảnh thích tìm phiền phức cho mình,lần đầu tiên nhận lời là vì lịch sự, lần thứ hai từ chối cũng hợp tìnhhợp lí.

Từ Hi Lê hoàn toàn không biết suy nghĩ lúc này của HạngMĩ Cảnh, tìm được một người hợp để nói chuyện trong lòng rất vui, nhưngnhất thời không tìm được đề tài nào để nói, trong lúc bối rối đành mangDung Trí Hằng ra: "Orchid nói tối qua cô mới từ Tam Á về, đi tham dựdiễn đàn kinh tế cùng anh ba phải không? Làm việc dưới chướng của anhấy có phải rất không tự nhiên? Khi làm việc anh ấy rất nghiêm túc,chẳng thân thiện gần gũi gì cả".

Hạng Mĩ Cảnh có chút gượng gạo đáp: "Dung tiên sinh rất chăm chỉ, nghiêm túc".

Từ Hi Lê gật đầu: "Sau này lên nắm quyền điều hành công ty thay cậu, muốnlười biếng cũng khó. Tối qua vừa về nhìn có vẻ rất buồn bực, bữa tốichỉ ăn chút cháo, muốn tìm anh ấy nói chuyện cũng không có cơ hội, sángnay đã bay đi Bắc Kinh, mệt thật đấy".

Hạng Mĩ Cảnh đoán bụng dạanh có lẽ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lại cảm thấy có lỗi, bèn chậm rãi nói: "Đàn ông một khi đã chăm lo cho sự nghiệp, đôi khi sẽ lơ là nhữngchuyện khác, Dung tiên sinh chắc chắn nghĩ cô sẽ hiểu cho anh ấy".

Từ Hi Lê vừa cười vừa nói với giọng bất lực: "Tôi hiểu chứ. Từ nhỏ tớilớn, những người xung quanh tôi đều rất bận, ngay cả Joe, từ trước tớinay đều rảnh rang mà giờ cũng trở nên bận rộn rồi. Rõ ràng chỉ có mình tôi là hằng ngày ăn xong bữa sáng lại ngồi chờ bữa trưa, ăn xong bữatrưa lại ngủ tới tận buổi chiều. Vốn tưởng yêu đương rồi sẽ có bạntrai bên cạnh chăm lo, kết quả thời gian anh ấy ở bên Bạch gia còn nhiều thời gian ở bên tôi, thường cả tháng chẳng gặp một lần, gọi điện lạinói giọng như rất mệt mỏi. Tôi không muốn anh ấy hành hạ mình khổ sởnhư thế, nhưng thấy anh ấy nỗ lực tới mức ấy, có những lời không nên nói vẩn hơn. Dù sao, đàn ông luôn có những thứ mà họ không bao giờ đặtxuống được, nhiều tiên tới mấy cũng không thể giải quyết được, đành đợibao giờ đạt thành tâm nguyện, lúc đo anh ấy sẽ đi chậm hơn chăng".

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy những lời này Từ Hi Lê nói rất chân thành, nếu khôngthật sự coi cô là bạn chắc chắn sẽ không dễ dàng thổ lộ tâm sự nhưvậy. Cô lại càng khẳng định Từ Hi Lê là một người rất tốt, trong lòngmặc dù không vui, vẫn an ủi: "Đợi mây tan sẽ thấy trăng".

Từ HiLê cười điềm đạm, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lại hào hứng hỏi cô:"Hành trình diễn đàn lần này không bận lắm à? Tại sao anh ba lại cóthời gian mua giày tặng tôi?".

Hạng Mĩ Cảnh nghĩ chắc chắn là đôi giày số sáu cùng kiểu với đôi của mình, ngẩn ra một lúc, giải thích:"Buổi tối là thời gian hoạt động tự do".

Từ Hi Lê nhận ra sự khác thường rất nhỏ của cô, nhưng không truy hỏi, chỉ nói: "Rõ ràng tôi đisố bảy, mà anh ấy lại mua số sáu", rồi hỏi: "Cô đi giày số mấy?".

Hạng Mĩ Cảnh đáp: "Số bảy".

Từ Hi Lê tiếc nuối gật đầu: "Orchid cũng đi số bảy, xem ra đôi giày đó đành bày trong tủ cho đẹp vậy".

Buổi tối diễn vở * Les contes d'Hoffmann*, vị trí ngồi của đôi vé Orchidđược tặng quả là rất đẹp, Hạng Mĩ Cảnh liếc mắt nhìn thấy xung quanh, từ cách ăn mặc của họ cô có thể thấy đều là những người không phú thì quýđã có tuổi, rõ ràng cô và Từ Hi Lê là hai người khá trẻ trong rạp hátnày.

Xưa nay cô không tự mình đi nghe hát kịch, thỉnh thoảng đicùng người khác cũng phải cố gắng tự nhắc nhở mình không được ngủ gậtgiữa đường. Tối nay tinh thần của cô khá ổn, nên không tốn sức đểchống mí mắt lên trong tiếng ca ru ngủ kia, ngược lại Từ Hi Lê hơi đờđẫn, suýt nữa thì biểu diễn gật gù câu cá.

Vở kịch kết thúc, TừHi Lê vô cùng thẳng thắn bảo: "Lần sau đi xem ca nhạc thì tốt hơn, không khí sôi động náo nhiệt, mùa đông nhảy nhót một chút cũng thấy vui".

Hạng Mĩ Cảnh thấy cũng phải. Buổi tối nghe hát kịch, đến đêm về đi ngủtrong đầu toàn những tiếng "A" tới "A" của cả nam lẫn nữ.

Nằmtrên giường lăn qua lăn lại không ngủ được là việc hết sức khó chịu.Cô đành ngồi dậy ra giá sách tiện tay rút một cuốn truyện nước ngoàimang về giường lật ra xem, kết quả lại là cuốn * Love in the time ofCholera*, mở ra xem lại là cuốn sổ ghi chép bìa màu tím nhạt. Trongcuốn sổ có kẹp hai tờ giấy, cô lập tức nhớ ra ngay đó là cái gì, đànhgập lại, nhét vào giá sách, sau đó chui vào chăn nằm yên.

Hôm sau Hạng Mĩ Cảnh đi làm, Tiền Mẫn cũng vừa quay lại.

Tan buổi họp sáng, Tiền Mẫn chặn đường Hạng Mĩ Cảnh giống chặn đường đánhcướp, hỏi cô sao quay về mà chẳng báo cáo với bạn một tiếng, cô cũngchẳng vừa, đánh đúng vào điểm yếu của Tiền Mẫn, hỏi bao giờ mới được gặp được ông xã của cô ta.

Tiền Mẫn bị cô hỏi thì ngượng ngùng, xua tay: "Gì mà ông xã, còn chưa cầu hôn mà".

Hạng Mĩ Cảnh cười: "Đã về gặp cha mẹ người ta rồi, còn không phải là ông xã à?"

Tiền Mẫn mỉm cười liếc cô, lại hỏi :"Vừa rồi sao cô lại chủ động xin làm trợ lí cho Chu Lệ Lệ?".

Hạng Mĩ Cảnh đáp: "Tôi rảnh mà, không thể để cả đội cũng rảnh theo tôi được, đúng không? Tốt xấu gì cũng phải giành lấy chút tiền thưởng chứ, nếukhông cuối năm lấy gì mà ăn?".

Tiền Mẫn giơ ngón tay nâng cầm côlên, cười: "Đừng vờ vịt nữa, cô còn thiếu cái đó hay sao? Những chuyệnấy của cô tôi biết hết".

Hạng Mĩ Cảnh hiểu Tiền Mẫn đang ám chỉđiều gì, cố tỏ vẻ bất lực đáp: "Người nào cũng nói với tôi "những chuyện ấy của cô tôi biết hết". Chỉ có tôi là không hiểu rốt cuộc mọi ngườiđang nói gì thôi. Chị gái ơi, người bên chị là đoán mò đoán bừa, chịđừng hồ đồ theo họ, tha cho em đi, tha cho em một con đường sống. Baogiờ tới ngày vui của chị, em nhất định sẽ mang đại hồng bao tới cảm ơn".

Tiền Mẫn bẹo má cô, cười: "Nể tình cô nịnh nọt dẻo mồm, hai hôm nữa tôi sẽ bảo anh ấy mời cô ăn cơm".

Hạng Mĩ Cảnh cố tình ghé sát vào Tiền Mẫn hỏi: "Anh ấy là ai thế?".

Tiền Mẫn mỉm cười trừng mắt với cô: "Nhanh mồm gớm".

Việc Hạng Mĩ Cảnh xin làm trợ lí cho Chu Lệ Lệ thực ra Dung Ngọc Lan khôngtán đồng lắm, có điều Hạng Mĩ Cảnh lại công khai nói trước cuộc họpsáng, Chu Lệ Lệ cũng nhận lời ngay, là quản lí mà nhất quyết đòi can dựvào việc này thì không hay lắm.

Dung Ngọc Lan không hiểu tại saoHạng Mĩ Cảnh lại nảy ra suy nghĩ ấy, khi hỏi nguyên nhân, Hạng Mĩ Cảnhkhông tiện giải thích là vì trước đó mình đã gạt Dung Trí Dật, phải làmtrợ lí cho Chu Lệ Lệ tổ chức tiệc Noel nên không đi Hawaii với anh ta,hơn nữa cô cũng đã từng từ chối sự kiện này giờ không thể hối hận nóivới Dung Ngọc Lan rằng em rất muốn tham gia, suy nghĩ mãi, đành nói rằng gần đây mình bận việc riêng, nên không thể dành quá nhiều thời gian cho công việc, thích hợp nhất là làm trợ lí cho người khác.

DungNgọc Lan đương nhiên sẽ đưa ra rất nhiều suy đoán, nhưng không hỏi thẳng Hạng Mĩ Cảnh, Hạng Mĩ Cảnh cũng sẽ không chạy theo chị ta để giải thích hoặc tìm cách nâng cao giá trị của bản thân.

Là hiểu lầm thì rút cục sẽ có ngày được giải oan, cô không tin chút chuyện cá nhân nhỏ xíucủa mình có thể trở thành đề tài bàn tán lâu dài và rộng rãi.

Muốn hỗ trợ cho Chu Lệ Lệ, thì cả tổ của Hạng Mĩ Cảnh đều phải qua đó nghengười ta bố trí công việc, những người khác còn dễ bảo, chỉ riêng KiềuKiều là không thích Chu Lệ Lệ, khi nhận được bảng phân công nhiệm vụ,Kiều Kiều bèn tố cáo với Hạng Mĩ Cảnh rằng nhiệm vụ của mình quá vụnvặt, rõ ràng là dùng dao mổ trâu để giết gà.

Hạng Mĩ Cảnh an ủi:"Chẳng phải chị cũng bị phân công việc làm thiệp mời đấy à. Phần mềmđó chị còn chưa biết dùng, trước sáng ngày mai phải còn đưa ba mẫu choOrchid duyệt, tối nay chắc phải tăng ca rồi. Chúng ta đã nhận trợ lícho họ, thì phải tuân thủ nhiệm vụ được giao, không được yêu cầu quánhiều".

Kiều Kiều mặt vẫn không vui: "Tại sao chúng ta lại phải làm trợ lí cho họ?"

Hạng Mĩ Cảnh không thể nói rõ nguyên nhân, đành hứa: "Đợi xong sự kiện này,chị nhất định sẽ chủ động nhận mấy sự kiện lớn, để mọi người có đượcphúc lợi lớn vào cuối năm".

Dỗ dành xong Kiều Kiều, Hạng Mĩ Cảnh thở phào nhẹ nhõm, bắt tay vào làm thiệp mời.

Trước kia cô chưa từng làm việc này, nhưng vì chủ đề của bữa tiệc khác vớitất cả những bữa tiệc cô từng tham gia hoặc tổ chức, nên hình thức thiệp mời cũng phải làm theo phong cách cổ. Cô tìm được rất nhiều nhữngkiểu chữ từ thập niên ba, bốn mươi, rồi lại chọn một vài chi tiết trangtrí trong các bộ phim của Châu Âu, bận rộn mấy việc lặt vặt ấy suốt mộtngày, ăn nốt miếng sandwich cuối cùng đã là tám giờ bốn mươi phút tối,cuối cùng cũng đã xong ba mẫu để đem đi duyệt.

Khi in ra xem nhìn tổng thể cũng không đến nỗi nào, tuy nhiên màu sắc của máy in có chútvấn đề, giờ này không còn ai để sửa, cô đành đi cầu thang lên tầng trên, rồi xuống tầng dưới xem còn có người nào đang tăng ca giống mình không, in nhờ máy của công ty họ.

Số cô không được may cho lắm, đixuống dưới mấy tầng mà chẳng gặp được ai, đi mãi xuống tận bảy tầng mớithấy vài người đang tăng ca. Cô không quen họ, giải thích một hồi,phải đưa cả thẻ ra mới được chấp thuận cho dùng một trong những chiếcmáy ở đó.

Các máy tính trong tập đoàn có mạng nội bộ, cô mang theo đĩa riêng, đút đĩa vào in ra ba mẫu thiệp mình cần.

Sau khi so sánh, cá nhân cô thích nhất tấm thiệp mặt sau có logo của tậpđoàn màu vàng, nghĩ chắc Dung Ngọc Lan cũng thích kiểu này, rất có hiệuquả quảng cáo.

Văn phòng cô ở tầng mười chín, hiện cô đang ở tầng mười ba. Mệt mỏi cả ngày trời, bụng lại chưa no, cô thực sự khôngmuốn đi lên văn phòng nữa, sau khi cảm ơn mấy vị đồng nghiệp vẫn đangsay sưa làm việc, cô quay người bấm thang máy đi lên.

Đi hoặc đợi thang máy một mình là chuyện tương đối đáng sợ, vì không gian kín mít,lại có chút âm thanh của máy móc lẫn lổ thông gió, không khí bay qua bên tai, đặc biệt là vào buổi tối, khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, cũngkhông biết trong thang máy sẽ xuất hiện cái gì, và không biết liệu có bị sự cố mà mắc kẹt trong đó không nữa.

Hạng Mĩ Cảnh xưa nay khôngcho phép mình được suy nghĩ vẩn vơ, mặc dù cô không tin vào sự tồn tạicủa yêu ma quỷ quái, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, vẫn nhát gan.

Lúc này thang máy vừa "ting" một tiếng rồi mở ra, nhưng cô không bị nhữngsuy nghĩ đáng sợ của mình làm cho giật mình mà giật mình vì người đứngtrong thang máy là Dung Trí Hằng.

Rõ ràng Dung Trí Hằng cũngkhông ngờ người đang đứng chờ thang máy là Hạng Mĩ Cảnh. Anh hơi chaumày, trong lòng như đang suy nghĩ điều gì đó, đứng im bất động nhìn cô.

Hạng Mĩ Cảnh vội vàng nén nỗi thấp thỏm trong lòng xuống, hơi cúi người chào Dung Trí Hằng: "Dung tiên sinh".

Anh không nói gì.

Cô không dám ngước mắt động người, nhờ ánh sáng di chuyển mà biết cửathang máy đang từ từ đóng lại, lòng chỉ mong cánh cửa kia đóng càngnhanh cang tốt. Khó khăn lắm cửa mới khép lại chỉ còn một đường thẳngrất nhỏ, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đứngthẳng người được một giây, cửa thang máy lại mở ra.

Dung Trí Hằng vẫn đứng im, chậm rãi hỏi cô như không tốn chút sức lực nào: "Chẳng phải cô đang đợi thang máy sao?".

Trước kia, khi còn chưa tiếp xúc nhiều với Dung Trí Hằng cô đã từng đi cùngthang máy với anh một lần. Giờ vì xuất hiện nhiều lời đồn đại khôngđúng thực tế, lúc này anh lại hỏi một câu như hai người đã từng thânthiết, ngoài cảm giác bối rối ra, cô còn cảm khái kì lạ với quãng thờigian đã qua.

Anh đang đợi cô, cô không thể không bước vào, kết quả hai chân vô cùng xui xẻo giẫm ngay vào kẽ hở giửa thang máy và hành lang.

Ông trời cũng đang nguyền rủa cô vì sáng nay lại chọn một đôi giày nhọn như thế, còn không cẩn thận để xảy ra sự cố ngớ ngẩn vào lúc này.

Cô bối rối vô cùng, lập tức cúi người để rút giày lên. Cũng may chỉ cầnrút hai lần là được. Loạng choạng nhảy vào thang máy, cô không dámchạm vào Dung Trí Hằng, đứng rúm vào một góc đi giày.

Từ đầu tới cuối Dung Trí Hằng không ra tay giúp cô, cất giọng hỏi cô hết sức bình thản: "Lên tầng máy?"

Cô kinh ngạc khi nghĩ có lẽ nào anh không biết Bảo Nhã ở tầng mấy, bất giác ngập ngừng, mãi mới nói: "Tầng mười chín".

Anh nhìn bảng hiện thị trong thang máy, tiếp tục bình thản nói: "Qua rồi".

Cô vội giơ tay ra ấn tầng hai mươi ba, may mà vẫn còn kịp.

Thang máy dừng ở tầng hai mươi ba, cô chạy ra với tốc độ nhanh nhất, rồinhanh chóng quay người lại nhìn Dung Trí Hằng, bộ dạng vô cùng cungkính.