Thịnh Yến

Chương 31



MỘT CÀNH HOA

Dù hôm nay anh đang ở đâu

Nuối tiếc không thắng được nỗi nhớ

Dù cho ôm cả trời tường vi

Thiếu một bông mọi thứ sẽ không còn hoàn hảo nữa

Giống như trời và đất

Tháng 9 năm 2014

Hạng Mĩ Cảnh luôn cho rằng người như Dung Trí Hằng mà gác công việc sang một bên để nghỉ ngơi, có lẽ từ sáng sớm khi vừa mở mắt, bên cạnh lập tức sẽ có ít nhất hai người mặc âu phục sạch sẽ phẳng phiu theo hầu. Nhữngngười hầu này không cần biết tiếng của tất cả mọi quốc gia, nhưng nhấtđịnh phải nói được vài câu giọng London hoặc kém cỏi nhất thì cũng phảinói giọng New York, thuần phục ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, nhìn thấychủ nhân mình khoảng một trượng, lập tức lịch sự kéo chiếc cửa gỗ chạmtrổ nặng nề cao gấp đôi chiều cao của mình ra đợi sẵn.

Nhưng thực tế thì, lần đó Hạng Mĩ Cảnh đến Dung Liên sơn trang có hơi vội vàng,nên không gặp cảnh tượng ấy, mà hiện tại, Dung Trí Hằng đang đứng trongvườn nho nơi sườn dốc thoai thoải bỏ những chùm nho đã được cắt vào giỏđặt dưới chân. Bên cạnh không có người giúp việc, thậm chí một ngườihỗ trợ cũng không, nếu không phải anh mặc chiếc sơ mi màu trắng hết sứcnổi bật giữa hai màu xanh tím của vườn nho, thì cô còn tưởng cô và anhgiống nhau, đều là công nhân thời vụ cho xưởng rượu khi họ muốn nhanhchóng hái toàn bộ những chùm nho đã chín về để ủ rượu.

Nhưng rõràng, Dung Trí Hằng là chủ nhân của vườn nho có quy mô không lớn songcũng chẳng nhỏ này. Anh đến đây từ chiều hôm kia, khi ấy Hạng Mĩ Cảnhđang ngồi đằng dau chiếc xe tự chế, vừa tự nhiên hát phụ hoạ theo nhữngđiệu dân ca của người làm cùng, vừa lấy một chùm nho tươi mới hái tronggùi ngắt từng quả bỏ vào miệng, mắt nhìn về phía mặt trời đang dần dầntrốn sau dãy núi.

Cho tới khi Bertin, quản gia của trang trạirượu nho nói với những công nhân thời vụ vẫn đang ngồi trên chiếc xe tựchế dừng lại bên cổng rằng, chủ của trang trại đến rồi, lúc ấy cô mớinhảy từ trên xe xuống, sau đó nhìn thấy Dung Trí Hằng với dáng đứngthẳng tắp trong ánh chiều tà.

Cô rời xa Thượng Hải gần một năm,không phải không nghĩ tới việc sẽ vô tình gặp cố nhân nơi đất khách quêngười, nhưng thật trùng hợp, cô đi qua quá nửa châu Âu, cuối cùng vìquyến luyến vẻ đẹp của Paris mà ba tháng trước đã thuê nhà và quyết định ở lại đó, nhưng cô thật sự không gặp một cố nhân nào. Vì vậy khi gặplại một người nói thân thì không phải thậm chí giữa họ còn tồn tại quanhệ chủ tớ như Dung Trí hằng ở đây, lòng cô có cảm giác không chân thực,thậm chí cuộc gặp gỡ này còn khơi dậy cảm giác cô đơn và nỗi nhớ nhungquê nhà của cô.

Dung Trí Hằng xưa nay cư xử đều rất điềm đạm bình tĩnh, nhưng rõ ràng cuộc gặp gỡ này đối cới anh mà nói có chút mới mẻvà thần kì, từ vẻ mặt anh toát ra sự nghi hoặc, giống như đang đợi HạngMĩ Cảnh giải thích.

Hạng Mĩ Cảnh nghĩ chắc chắn Dung Trí Hằng đãhiểu lầm về lí do cô có mặt ở đây, cô nhanh chóng đi đến trước mặt anh,cung kình chào hỏi: "Dung tiên sinh".

Dung Trí Hằng ừ một tiếngrất tượng trưng, rồi nói vui: "Orchid cho cô nghỉ phép dài ngày, khôngngờ cô lại chạy một quãng đường xa như thế tới đây để làm việc. Thậtvất vả cho cô quá".

Cô biết anh đang nói đùa, nhưng vẫn thật thàgiải thích: "Giờ tôi đang sống ở Paris, đến Bordeaux chỉ vì muốn xemtrang trại nho khi chín sẽ đẹp tới mức nào, đúng lúc trang trại lạituyển công nhân thời vụ, nên mới đăng kí, đợi thu hoạch nho xong, tôi sẽ lại về Paris".

Anh gật đầu, ra ý đã hiểu.

Cô rất muốngiải thích thêm với anh rằng, cô ngàn vạn lần không hề biết đây là trang trại nho của anh, tuyệt đối không có ý định tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn nào cả, nhưng anh đã quyết ngắt lời cô, điềm đạm nói: "Lần sau từParis tới tôi nhất định không ngồi máy bay nữa, tiếng kêu quá lớn, khiến đến giờ tôi vẫn cảm thấy bị ù tai". Sau đó lại thản nhiên hỏi: "Côđến đây bằng cách nào?".

Cô đáp: "Tôi đi tàu siêu tốc, ba tiếng là đến".

Anh lại gật đầu. giống như giờ mới có thời gian đảo mắt quan sát bộ đồngphục lấm lem bụi đất và nhựa nho trên người cô, sau đó quay người lạibày tỏ lòng cảm kích đối với những người công nhân khác, đồng thời bảohọ hãy về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, anh sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị một bữatối thịnh soạn.

Qua cảnh tượng được chứng kiến vào buổi chiều,mặc dù bọn họ không hiểu Hạng Mĩ Cảnh và Dung Trí Dật nói gì, nhưng đãkhẳng định hai người là người quen cũ, vì vậy khi ăn tối, họ cố ý dànhvị trí bên cạnh Dung Trí Hằng cho Hạng Mĩ Cảnh.

Cô hiểu nhữngngười ở đây thật thà chất phác hơn nhiều so với những người trong giớithượng lưu của anh ở Thượng Hải, sẽ không chụp mũ cho cô vì bất cứchuyện gì, nhưng xuất phát từ những lần hai người ngồi ăn cơm chungtrước đó, cô luôn cảm thấy vô cùng áp lực, e rằng trên bàn có bày sơnhào hải vị, cô cũng không ngon miệng.

Dung Trí Hằng là người chodù có bị núi Thái Sơn đổ ập lên người cũng chẳng buồn chau mày. Đúnglà hai tiếng trước khi nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh ở đây anh có hơi kinh ngạc thật, nhưng đến lúc này, anh đã trở lại trạng thái thản nhiên bìnhthường, lúc ăn gan ngỗng vẫn cầm dao nĩa cắt để ăn, lúc uống rượu vẫnlịch sự nho nhã nâng li lên uống, thỉnh thoảng có nói chuyện với Hạng Mĩ Cảnh, cũng chỉ hỏi cô năm nay nho có ngon không, có thể ủ được rượu hảo hạng hay không thôi, hoàn toàn không hỏi cô về việc ngày ra đi có gặpchuyện gì thú vị li kì hay không.

Nếu không phải chiếc bàn ăn dài này được đặt dưới một bầu trời đầy sao, mùi nho nhẹ nhàng nhưng khôngdễ phớt lờ lan toả khắp không khí, bên tai còn có cả những khẩu âm uốnlưỡi, thì Hạng Mĩ Cảnh lại tưởng nhầm mình vừa xuyên về xã hội phức tạpvới rượu ngon, tiệc tùng kia từ một phút trước rồi.

Quay trở lại xã hội ấy?

Đương nhiên cô không có suy nghĩ này. Trước năm mười tuổi cô sống một cuộcsống cơm ngon áo đẹp, nhưng khi ấy cô còn nhỏ, không biết hưởng thụ, cha bận buôn bán, mẹ bận shopping tiệc tùng, đa phần thời gian cô sốngtrong đơn độc. Sau này về sống cùng gia đình Diêu Lập Trung, đúng làcó không khí ấm áp của gia đình, nhưng về vật chất lại thiếu thốn. Vềsau đi làm, có tiền, có tình yêu, nhưng vẫn sống vô cùng vất vả. Duhọc là để trốn tránh hiện thực, thời gian đầu sang đây ngắm cảnh mãicũng cảm thấy chán, nhưng cô không phải là người có tính cách thích làmkhó bản thân mình, rời khỏi người đó, mảnh đất ấy cũng càng ngày càngxa, dần dần, cô nhận ra bốn chữ "cao chạy xa bay" thật sự rất có tácdụng. trên thế giới này có nhiều người đang cảm thán như thế, xa cáchbao năm quay về quê hương vẫn cảm thấy lòng buồn bã thê lương, bànghoàng nhưng không biết tại sao, cô không phải người phụ nữ kiên cườngcứng rắn một cách tuyệt đối, nhưng cũng không tìm buồn phiền cho bảnthân.

Cô làm trong ngành dịch vụ, nên rất ít khi chủ động mở lời, nhưng tối đó cô chủ động nói với Dung Trí Hằng: "Ở đây ngoài việc rấtít có cơ hội ăn cơm trắng ra, thì cái gì cũng rất tốt, đợi tôi tiết kiệm đủ tiền, sẽ mua một căn nhà ở đây để ở. Nói không chừng tôi lại gặpđược cơ hội phát tài, còn có thề trở thành hàng xóm với Dung tiên sinh".

Đầu tiên Dung Trí Hằng hoàn toàn không để tâm tới ý tứ trong lời của cô, mà còn hỏi ngược lại cô: "Một cô gái hai mươi mấy tuổi sống ở Paris, cáchvài ngày sẽ gọi điện về cho gia đình yêu cầu chuyển tiền, lấy đâu ra màtiết kiệm?".

Thế là cô nhấn mạnh: "Cô gái hai mươi mấy tuổi màanh nói đến là những đại tiểu thư quen ăn ở nhà hàng cao cấp, mặc đồhiệu, còn những cô gái hai mươi mấy tuổi ở chổ chúng tôi khi đến Parissẽ rất tiết kiệm".

Anh nhìn cô một cái, sau mới chú ý tới vấn đềchính, nhưng tiếp tục hỏi: "Orchid nói cô xin nghỉ phép dài ngày, nhưngcô lại định sống ở đây lâu dài, cô sẽ ăn nói thế nào với chị ấy?".

Cô không tiện trả lời thẳng anh, liền vờ bật cười đáp: "Đại ân đại đức của Dung tiểu thư kiếp này tôi không thể báo đáp, đành chờ kiếp sau có cơhội làm trâu làm ngựa cho chị ấy mà thôi'.

Anh nhìn cô một lát,chau mày tỏ vẻ không hiểu. Anh nói: "Tôi tưởng một người rời xa côngviệc trong thời gian dài sẽ khao khát được cống hiến trở lại chứ".

Cô nhân cơ hội ấy lấy một chùm nho trên chiếc dĩa lắc lắc trước mặt anh, cười đáp: "Tôi đã bắt đầu cống hiến rồi đây".

Tối nay anh đúng là có hơi nhiều câu hỏi, lại tiếp tục: "Làm PR là tươngđối mệt, nhưng cô luôn thể hiện rất tốt, đến bây giờ thỉnh thoảng Orchid vẫn nhắc tới cô. Tôi còn tưởng cô thích công việc này, nhưng hình như cô chẳng thích lắm thì phải".

Cô không ngờ anh lại nói như thế,ngẩn người một lát, rồi thoải mái đáp: "Khi mới tốt nghiệp tìm việc khókhăn, nhận được thư thông báo trúng tuyển đã phải cảm ơn trời đất lắmrồi, đâu còn dám kén cá chọn canh nữa".

Cuối cùng anh lại nhìn cô, nhưng không nói thêm gì nữa.

Hạng Mĩ Cảnh không biết sự trầm mặc lúc này của Dung Trí Hằng có phải là vìtrong lòng anh không vui hay không, dù sao lúc đầu khi vội vàng rời khỏi Bảo Nhã cô đâu có nói sẽ không quay về nữa, nhưng cũng không bảo DungNgọc Lan phải giữ vị trí đó cho mình. Cô nên tìm cơ hội để "lật bài"với Dung Ngọc Lan, có lẽ đợi lần sau Dung Ngọc Lan tới Paris tham dự một chương trình thời trang cô sẽ thử. Nhưng đối với Dung Trí Hằng, côvừa không mắc nợ tình cảm, cũng chẳng phải là nhân viên trực tiếp dướiquyền, vì vậy dù cô không quay về Thượng Hải hoặc những lời vừa rồi củacô làm anh không vui, cô cũng chẳng cần bận tâm nhiều.

Điều duynhất không ổn là mấy ngày nay cô làm công nhân thời vụ ở trang trại rượu nho của anh, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, Dung Trí Hằng vẫn đang đứng ở sườn dốc hái nho.

Ôngchủ làm việc chăm chỉ như vậy, bọn cô làm sao dám về trước. Cũng mayhết ngày hôm nay, là công việc của cô kết thúc, đến tối lĩnh lương xong, sáng mai cô sẽ lên tàu về Paris.

Chiếc xe kéo của trang trại hôm nay phải chở nho về, vì vậy không thể ngồi được nữa. Nhưng vườn nhocách lâu đài nhỏ không xa, bọn họ đi bộ men theo con đường mòn gió lồnglộng trở về cũng rất thú vị.

Hạng Mĩ Cảnh tích cực đi đầu, Dung Trí Hằng đi cuối cách cô bảy, tám mét.

Cô nên trịnh trọng cáo biệt anh, nhưng cô hi vọng mỉnh sẽ làm việc đó vàolúc lĩnh lương tối nay, như thế cô còn có thể quang minh chính đại bàytỏ sự cảm kích chân thành của mình.

Nhưng rõ ràng Dung Trí Hằngkhông nghĩ thế. Khi cô sắp bước vào phòng anh đã gọi cô lại: "Theresa, lát nữa cô vào thành phố với tôi một chuyến".

Anh nói với côbằng tiếng Trung, những người khác nghe không hiểu, cô hơi kinh ngạc vàcũng thấy bối rối, nên trả lời không vui vẻ lắm: "Nhưng sắp tới giờ cơmtối rồi".

Anh đáp: "Vào thành phố ăn", sau đó giải thích thêm:"Sắp tới sinh nhật Sisley rồi, tôi muốn chọn quà tặng cô ấy, tôi muốnnhờ cô tư vấn giúp".

Đột nhiên nghe thấy tên của Từ Hi Lê, cô suýt thì thất thần, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đã thấy anh đi lên lầu.

Cô lặng lẽ đứng đó, cuối cùng vẫn phải làm theo "mệnh lệnh" của anh, quay về phòng thay quần áo chuẩn bị vào thành phố.

Dung Trí Hằng tự mình lái xe, Hạng Mĩ Cảnh ngồi ở ghế phụ, cô nhìn mặt trờiđang dần dần xuống thấp, đèn đường đã bật, chiếu vào trong xe cho cô cảm giác như đang muốn níu kéo.

Từ trang trại vào thành phố mất khoảng bốn mươi phút đi xe.

Hạng Mĩ Cảnh không hào hứng lắm, Dung Trí Hằng lại ít nói, mặc dù cuộc nóichuyện trước đó giữa hai người kết thúc không mấy vui vẻ, nhưng đi mộtquãng đường dài như thế, mà không khí trong xe không hề bức bối gượnggạo.

Vào thành phố, Dung Trí Hằng lái thẳng xe tới quảng trườngGambetta, xung quanh tập trung rất nhiều nhà hàng. Anh có trang trại ở đây, nên cũng khá thân thuộc với môi trường hoàn cảnh nơi đây, bữa tốihọ chọn một nhà hàng có tên La Tupina.

Dung Trí Hằng nói nhà hàng này rất nổi tiếng, Hạng Mĩ Cảnh cũng thấy nhà hàng đông khách, làm ăn rất khá.

Lamproie(1) là món nhất định phải gọi khi tới đây, thêm món gan ngỗng chiên, salad cá ngừ và kem sô cô la.

(1) Cá mút đá.

Dung Trí Hằng hỏi Hạng Mĩ Cảnh uống rượu gì, cô hỏi ngược lại rằng anh láixe thì có uống rượu được không. Anh bèn đáp: "Mình cô uống thôi".

Tâm trạng cô rõ ràng không thoải mái lắm, vì vậy nhìn men rượu một hồi,cuối cùng chọn một li whisky vị đào, giải thích với anh: "Mấy hôm nay ăn nhiều nho quá rồi".

Anh gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Mùi vịcác món ăn của nhà hàng rất ngon, Hạng Mĩ Cảnh uống hết li whisky vị đào lại gọi một li whisky vị táo, cuối cùng cũng nếm thử luôn whisky vị anh đào.

Dung Trí Hằng ít nhiều cũng biết về tửu lượng của cô, thấy cô vui nên để mặc cô uống.

Ăn cơm xong đã gần chín giờ, nhiệm vụ chính của tối nay là đi chọn quàsinh nhật cho Từ Hi Lê, xung quanh quảng trường có rất nhiều các cửahàng lớn nhỏ.

Dung Trí Hằng hiếm khi quan tâm tới quà tặng ngườikhác, do đó khi Hạng Mĩ Cảnh hỏi anh muốn tặng quà gì, những thứ anh cóthể liệt kê ra ngoài trang sức vàng bạc thì chỉ có túi thơm.

Hạng Mĩ Cảnh trong người có hơi rượu, nên ăn nói không được thận trọng nhưlúc thường, cô cười bảo: "Từ tiểu thư là em họ anh, nếu cô ấy nhận đượctrang sức vàng bạc gì đó của anh tặng, đương nhiên cũng vui, nhưng chínmươi chín phần trăm cô ấy cho rằng quà do anh nhờ thư kí đi mua".

Anh chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện ấy, nên nói bằng giọng ngạc nhiên:"Nhờ thư kí đi mua quà hộ không được sao? Ít ra thì đều là phụ nữ, chắc chắn món quà thư kí chọn hợp ý hơn là đàn ông đi chọn".

Cô vốnđịnh hỏi anh rằng, có phải anh cũng thường nhờ thư kí đi mua quà tặngPhùng Nghệ Nhân hay không, nhưng nghĩ lại, Phùng Nghệ Nhân qua đời hơnnửa năm nay rồi, không nên tuỳ tiện nhắc tới người quá cố, khơi dậy nỗibuồn trong anh thì hơn, do đó cô nén những lời định nói xuống, chỉ cườikhông đáp.

Anh không hiểu ý nghĩa nụ cười của cô, nhưng cũng không tiện truy hỏi.

Hai người đi vào một cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức. Cửa hàng nhìn bênngoài thì nhỏ, nhưng vào trong mới phát hiện thực sự nó rất rộng, nhiềuđồ, đủ các thể loại khiến người ta hoa cả mắt. Hạng Mĩ Cảnh chọn rấtcẩn thận, cuối cùng lấy ra ba món hỏi ý kiến Dung Trí Hằng.

"Chiếc ghim cài này nhìn rất giống một con bướm, sự kết hợp giữa màu xanh lụcvà xanh tím khiến nó trông cao quý khoáng đạt, có thể dùng để tham dựcác bữa tiệc buổi tối. mặc dù cánh của nói không phải khảm bằng kimcương thật, nhưng tôi vừa đếm rồi, vừa đủ hai mươi sáu viên pha lê, đúng với số tuổi của Từ Hi Lê...Còn chiếc khăn choàng này, anh sờ thử xem,là loại bằng lông cừu chính cống, màu xám nhạtm kiểu dáng đơn giản thoải mái, rất dễ kết hợp với trang phục, trời lạnh khoác hờ trên vai, sẽ nhớ ngay tới anh chính là người đã tặng cho cô ấy sự ấm áp này...Cuối cùnglà một chiếc khăn lụa. Chiếc khăn kẻ caro đan xen giữa màu đỏ hoa hồng và màu kem, thêm hoạ tiết hoa Mao Lương làm nền, mép cuốn chỉ vàng,được dệt thủ công, sờ vào cảm giác rất dễ chịu, những lúc chụp ành dùngđể làm phụ kiện sẽ rất đẹp".

Cô nói rất có lí, anh nghe cũng rấtnghiêm túc, nhưng giống như không biết chọn thứ nào, ánh mắt liên tục di chuyển trên ba món quà mà cô cầm trong tay, cuối cùng bảo chủ cửa hànggói cả ba món lại.

Cô vội vàng ngăn anh: "Làm gì có ai giống anh, không biết chọn cái nào lại tặng cả ba cái ư?".

Anh lấy ví tiền trong túi ra đồng thời nhìn cô đáp: "Ai bảo tôi sẽ tặng cả cho Sisley?".

Cô lúc này mới nhớ ra anh giờ đã là một nhân vật tầm cỡ khắp người khảmđầy kim cương, bên cạnh có một vài hồng nhan tri kỉ cần tặng quà lấylòng cũng là chuyện bình thường, vậy là cô nhờ chủ cửa hàng gói ba mónquà thật đẹp.

Anh rút chiếc khăn lụa trên bàn thanh toán ra, tiện tay quàng lên cổ cô, đợi cô kinh ngạc quay sang nhìn anh, anh lập tứcgiải thích: "Ghim cài áo tặng cho Orchid, khăn choàng tặng cho Sisley,khăn lụa tặng cô, cảm ơn cô tối nay đã vất vả đi cùng tôi".

Côkhông biết phải làm thế nào, có cảm giác khi đứng cạnh Dung Trí Hằng ởkhoảng cách gần thế này, tâm trạnh cô vô cùng căng thẳng, vội vàng thuánh mắt về, nhìn thẳng, vừa chỉnh chiếc khăn lụa trên cổ vừa cảm ơn anh.

Mua quà xong lái xe về đến trang trại đã mười một giờ hơn.

Dung Trí Hằng ở tầng hai, anh nói với Hạng Mĩ Cảnh nên đi ngủ sớm xong cũng đi lên lầu.

Hạng Mĩ Cảnh vốn định chính thức từ biệt anh, nhưng thấy anh đã lên lầu, lại nghĩ sáng sớm mai vẫn còn có cơ hội.

Sáng hôm sau khi Hạng Mĩ Cảnh ngủ dậy, ăn sáng xong, tới gặp Bertin nhậntiền công, chuẩn bị nói lời tạm biệtDung Trí Hằng, mới phát hiện anh đãra sân bay từ rất sớm.

Không có cơ hội được nói lời tạm biệt vớivị sếp mình đã phục vụ bao nhiêu năm sau đó lại tới trang trại rượu nhocủa anh làm công nhân thời vụ một cách kì lạ, cô có cảm giác như mìnhvừa nói xong một câu rất dài nhưng chưa kịp chấm câu. Nhưng dù thếnào, dấu chấm câu cũng chỉ là một dấu chấm mà thôi. Giờ có rất nhiềungười nói mà không cần chấm phẩy, cô thực sự không cần phải quá để ý tới chuyện này.

Ngồi xe lên thành phố, sau đó đổi sang mua vé tàucao tốc về Paris, tiếp tục bị giày vò bằng tàu điện ngầm cùng taxi, cuối cùng cũng được đặt chân lên con phố nhỏ nơi có căn nhà mà cô đang thuê, còn chưa kịp móc chìa khoá từ trong túi ra mở cửa, Lâm Khải Sương đãgọi điện thoại tới.

Cô liếc nhìn giờ trên điện thoại, chưa tớihai giờ sáng, bên kia chắc Lâm Khải Sương vừa kết thúc một bữa tiệckhông quan trọng lắm.

Hơn mười tháng nay, bản tính ham chơi củaDung Trí Dật ngày một biến dạng, thường hai tháng mới nhớ tới cô mộtlần, đã hẹn bao nhiêu lần là quay về sẽ đến thăm cô, nhưng chẳng bao giờ thấy mặt mũi anh ta đâu, Âu Na thì bận rộn vô cùng, vừa nghe nói hômnay cô đang du lãm ở lâu đài Thiên Nga, ngày mai đã đang tắm nắng ởAegean, chỉ hận không thể tới trói cô mang về. Diêu Bội Bội đầu tiênlà mãi tìm việc sau khi tốt nghiệp, vào công ty quảng cáo làm rồi cũngrất bận, phải vài ba tuần mới gọi điện cho cô một lần, mà mỗi lần chỉnói khoảng năm ba phút. Vì vậy, tính đi tính lại, ở nơi đất khách quêngười này, người thường xuyên liên lạc với cô chỉ có mình Lâm KhảiSương.

Mấy hôm cô ở Bordeaux không liên lạc với Lâm Khải Sươnglần nào, vì vậy Lâm Khải Sương hoàn toàn không biết cô đã gặp Dung TríHằng, cô cũng không định kể chuyện này cho anh nghe. Nhận điện thoại,cô vẫn cười hỏi anh như bình thường: "Ngàn vạn lần đừng nói với em rằnganh và Liêu Hoán Di đã có tiến triển rồi nhé. Anh biết đấy, em vẫnluôn cảm thấy cô ấy tuổi trẻ thế mà đã học tới tiến sĩ, tư duy khácngười bình thường quá xa. Em thật khó tưởng tượng ra cảnh bọn anh kếthợp với nhau sẽ như thế nào".

Ở đầu dây bên kia Lâm Khải Sươngcũng khẽ cười, nói nghiêm túc: "Tiến sĩ Liệu coi anh là đối tượng nghiên cứu của cô ấy, nhóm chuyên viên của anh đã đưa ra một báo cáo phân tích hết sức kĩ càng về việc này, cuối cùng kết luận anh nên vui vẻ làm đốitượng nghiên cứu của cô ấy".

Cô cố ý cảm khái: "Cách nói thương mại hoá quá".

Anh không phủ nhận, chỉ khẽ cười hai tiếng. Trong tiếng cười của anh rõràng là để lộ sự bất lực, anh hỏi cô: "Thời gian này em làm gì?".

Cô lên tầng hai, vừa móc chìa khoá ra mở cửa, vừa trả lời: "Ông chủ hầmrượu nhất định cho em nghỉ phép dài tận mười ngày, em không nhận cũngngại, thế là em dùng mười ngày đó để ăn chơi nghỉ dưỡng thôi".

Cửa mở, không gian trong phòng rất rộng, giữa phòng khách và phòng ngủ cómột bức tường lửng, phòng bếp và phòng ăn thiết kế mở. Cô đi mở cửa sổ trước, lập tức gió lùa vào thổi tung tấm rèm cửa màu trắng, cô ngồi tàu xe năm tiếng đồng hồ, đã có chút mệt mỏi, nên ngã người nằm xuống chiếc sofa màu cam.

Chính giữa trần nhà treo một chiếc quạt trần nămcánh kiểu cũ, lúc này đang chầm chậm quay do lực của gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Cô thấy anh hồi lâu không nói gì, bất giác cười hỏi: "Gọiđiện cho em lại không nói gì, nếu nhiều tiến quá không có chỗ tiêu, choem là được, việc gì phải cống hiến cho công ty viễn thông như thế".

Anh không buồn bực vì câu nói đùa đó của cô, mà vẫn tiếp tục im lặng, látsau mới nói: "Anh đã nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói cho em biết chuyện này".

Giọng anh trầm hẳn xuống, tim cô thắt lại, ngồi thẳng người dậy, vội vàng hỏi: "Chuyện gì?"

Anh không ngờ cô lại căng thẳng như thế, bỗng thấy do dự, những chuyện nàycho dù giờ anh không nói, sớm muộn gì rồi cô cũng biết, vậy là anh thẳng thắn: "Anh phát hiện Bội Bội không đi làm ở công ty quảng cáo".

Cô không tin, lập tức phản bác: "Không thể nào".

Anh đoán cô sẽ có phản ứng như vậy, nên chậm rãi nói với cô: "Ban đầu anhcho rằng mình nhận lầm người, dù sao anh chưa gặp Bội Bội, chỉ nhìn ảnhem và cô ấy chụp chung thôi. Nhưng anh nghe người khác gọi cô ấy làBội Bội. Anh từng nghe em nói cô ấy làm ở công ty quảng cáo, nhưng anh tham gia cuộc họp cá nhân với Phương Tử Bác, thì rõ ràng cô ấy là nhânviên PR của tập đoàn Hải Thành".

Cô vô cùng kinh ngạc: "PR? Lại còn là của tập đoàn Hải Thành?".

Anh đáp: "Sau này anh vô tình hỏi thăm qua Lưu Chí Minh của tập đoàn HảiThành, anh ta còn cười nói với anh cái gì mà, Diêu tiểu thư là "ngườimới" của Phương Tử Bác, bảo anh đừng có nhòm ngó tơ tưởng tới cô ấy".Anh hạ giọng nói tiếp: "Anh biết có lẽ em thấy rất khó để tiếp nhậnchuyện này, nhưng anh chắc đến tám chín mươi phần trăm đấy".

Cô hít sâu một hơi: "Anh nói vậy là có ý gì".

Anh nghe giọng cô hình như không thể chấp nhận nổi, nhưng đã nói tới nướcnày rồi, anh không thể lấp lửng giửa chừng, đành nói tiếp: "ngành PR bản chất bên trong như thế nào em rõ hơn anh".

Anh hiểu phản ứng của cô là rất bình thường, đợi cô bình tĩnh, mới nói: "Phu nhân của PhươngTử Bác mặc dù không thích xuất đầu lộ diện, nhưng cô ta là người có nềntảng gia đình đặc biệt, ngộ nhỡ chọc giận cô ta, thì em họ em khó tránhcảnh tên bay đạn lạc. Vốn anh không nên nói những chuyện này, bởi nóthuộc về đời tư của người khác, nhưng cô ấy là em họ em, nguyên nhânkhác tạm thời không bàn đến, không chừng cô ấy có nỗi khổ gì đó, em thửtrò chuyện với cô ấy xem sao. Có điều cô ấy đã giấu em để vào ngànhnày làm, khi khuyên nhủ em phải thận trọng, nhất định đừng cãi nhau quađiện thoại. Giờ các cô gái trẻ rất nóng nảy, ngộ nhỡ sau này khôngnhận điện thoại, không trả lời email của em nửa thì chuyện càng gay gophức tạp".

Hạng Mĩ Cảnh lòng rối như tơ vò, nhưng cũng ghi nhớ kĩ lời của Lâm Khải Sương, không mạo muội gọi điện hỏi Diêu Bội Bội đầuđuôi câu chuyện trong lúc tâm trạng đang bấn loạn như thế này. Cô rấtsốc trước tin anh vừa nói, nhưng sau khi sự kinh ngạc qua đi, cô nhớ lại hành vi cử chỉ trong quá khứ của Bội Bội lại cảm thấy chuyện không khólí giải như mình nghĩ. Nhưng rõ ràng hiểu và ủng hộ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đặc biệt người mà Diêu Bội Bội đang đi theo lại làPhương Tử Bác, chủ quản của bộ phận PR trong tập đoàn Hải Thành vẫn làChương Du, cô rất khó để không liên hệ những sợi dây đó lại với nhau.Nhưng nếu Chương Du biết quan hệ giữa cô và Bội Bội, thì có lẽ Diêu BộiBội khó qua được vòng phỏng vấn, còn nếu Phương Tử Bác biết mối quan hệgiửa cô và Bội Bội, có lẽ anh ta đã mang quan hệ đó ra để trêu chọ LâmKhải Sương từ lâu rồi, vì vậy tất cả chỉ có thể cho thấy: Bội Bội sợ cóngười biết quan hệ giữa họ sẽ nói cho cô biết, nên đã giấu giếm ngay từđầu.

Cô rất không muốn Bội Bội dấn thân vào cái ngành xa hoa vàphức tạp này, suy nghĩ rất lâu cuối cùng cô quyết định về Thượng Hải một chuyến để nói chuyện với Bội Bội.

Lâm Khải Sương khen ngợi quyết định này của cô, còn nói sẽ ra sân bay đón cô. Cô không muốn làmphiền đến bất kì ai, nên không nhận lời.

Vì sự việc xảy ra quáđột ngột, nên không thể đặt được vé máy bay hạng phổ thông cho ngày hômấy, Hạng Mĩ Cảnh không muốn bỏ tiền ra ngồi hạng thương gia lại còn cókhả năng ngẫu nhiên gặp phải những khuôn mặt quen, nên dù lòng rất rốibời cô cũng đành đặt vé của hôm sau.

Trong khi ấy cô gọi điệnthoại cho Diêu Bội Bội. Cô đã có dự định cụ thể cho cuộc gặp mặt sắptới, nên cuộc gọi này chỉ là hỏi thăm tình hình của Bội Bội như bìnhthường, dạo này có bận không, có thường phải đi công tác không.

Giọng Bội Bội nghe khá vui vẻ nhẹ nhõm, một lát kể cho cô nghe chuyện thờigian trước vừa hoàn thành một dự án lớn nên mấy hôm nay sếp đang cho cônghỉ phép, mặt khác nói đợi đến Noel sẽ đi Paris thăm chị. Cô nghe từ"sếp" mà thấy vô cùng chói tai, nên giọng hơi trầm xuống, tỏ ý ngay:"Còn hơn hai tháng nữa mới đến noel, lúc đó hẵng hay".

Diêu BộiBội không để ý tới tâm trạng của cô, dường như có chuyện gì, vội vộivàng vàng cúp máy: "Đồ em gọi tới rồi, không nói chuyện với chị nữa".

Cô nghe thấy tiếng điện thoại tút tút, sau đó không còn âm thanh nàotruyền đến. Cô buông di động xuống, nhìn cuộc gọi vừa rồi trên mànhình, lòng thấy ngột ngạt bế tắc.

Cảm giác bế tắc này theo cô cho tới tận khi lên máy bay.

Những ngày mới rời xa Thượng Hải, cô từng tưởng tượng ra đủ mọi lí do khiếnmình phải quay về thành phố này. Cũng có thể là do cô bôn ba bên ngoài mệt rồi, muốn quay về nơi thân thuộc để sống những ngày yên bình, cũngcó thể là vì ở nước ngoài không dễ sống như người ta vẫn nói, cô mệt rãrời, đành quay lại đó để kiếm sống, cũng có lẽ vì Âu Na sắp kết hôn, côkhông thể chịu đựng nổi việc cô ấy gọi điện làm phiền quấy rối, đànhquay về tham dự hôn lễ. Nhưng tất cả những lí do đó, sau này cô rất ít khi nghĩ đến, càng không ngờ đến cuối cùng mình lại quay về vì sự giấugiếm của Bội Bội.

Người thân trên thế gian này của cô ít tới đáng thương, cô không muốn Bội Bội giẫm vào vết xe đổ của mình, bởi vì chodù đơn thuần là vì tiền, hay Bội Bội thật lòng thật dạ với Phương TửBác, thì những người muốn đi hết con đường cụt ấy đều phải đối mặt vớiquá nhiều khó khăn, đau khổ.

Hai giờ sáng máy bay hạ cánh. Hạng Mĩ Cảnh mang theo hành lí, cô nhanh chóng ra khỏi cửa kiểm tra anninh. Vào thu chưa lâu, nhưng gió đêm đã khá lạnh, cô lấy chiếc khănchoàng to màu lá phong đỏ rực ra khoác lên chiếc áo gió màu đen, kéo mái tóc đen dài thẳng tắp ra khỏi chiếc khăn, chuẩn bị bắt taxi, thị độtnhiên bị một bàn tay của ai đó giơ ra chắn trước mặt.

Cô vô thức quay sang, nhìn thấy Lâm Khải Sương mặc bộ vest màu đen đứng đó.

Lâm Khải Sương gầy đi khá nhiều, sắc mặt không còn được sáng và căng bóngnhư trước nữa, từ trên người anh toát ra vẻ phong trần, nhưng rõ rànganh đã già dặn hơn xưa. Có lẽ anh vừa trốn ra được khỏi một bữa tiệcnào đó, tóc chải bóng mượt, lại còn có mùi của rượu Champagne.

Nhìn thấy Lâm Khải Sương, Hạng Mĩ Cảnh vừa kinh ngạc vừa thầm vui mừng, đôimắt đang sụp xuống vì mệt mỏi và buồn ngủ bỗng chốc phấn chấn hơn hẳn,cong miệng cười nói: "Sao anh lại đến đây?".

Anh cố tình trêu: "Anh tưởng lâu như thế rồi không gặp, thì đầu tiên em phải ôm anh một cái chứ".

Cô rất vui, lập tức dang rộng hai tay, ôm chầm lấy anh rất nhiệt tình.

Anh ôm cô một lúc, cuối cùng nói cho cô biết những suy nghĩ trong lòng mình: "Hạng Mĩ Cảnh, em béo lên rồi".

Cô buông anh ra, liếc xéo một cái: "Em còn tưởng lâu như thế mới gặp, anh đã học được cách lấy lòng phụ nữ rồi chứ".

Một tay anh kéo hành lí giúp cô, một tay khoác vai cô, cất bước đi ra cửa.

"Ngày nào về em còn không chịu cho anh biết, hại anh tối hôm qua đứng đợi ởđây đến ba giờ sáng, sáng nay lờ đà lờ đờ, cũng may tối nay không uổngcông đợi, nếu không chắc mai anh phải nghỉ cả ngày để ngủ bù mất".

Cô không tin, cười: "Nhóm chuyên viên của anh lợi hại như thế, em khôngtin họ không tìm được danh sách hành khách của chuyến bay".

Anhnhìn cô với vẻ mặt như muốn nói "bị em đoán được rồi", nhưng miệng thìvẫn cãi: "Nhóm chuyên viên của anh có Hỉ Thước, anh sợ cô ấy loan tin em về đi khắp thành phố, nên đành đích thân đi đón em".