Thịnh Yến

Chương 26



Hai hôm sau, Dung TríDật từ Hồng Kông về đã nghe chuyện cô lên sân khấu cứu nguy, lại khácngười tới mức kéo cô đến hộp đêm để thi đấu với anh ta.

Đúng ngày cô gặp "đèn đỏ" nên lười vận động.

Dung Trí Dật nhướng mày hỏi: "Mai tôi quay về Mĩ rồi, lúc ấy cô muốn tim tôi đi hát, cũng phái ít nhất một tháng nữa".

Cô đùa nói: "Anh quay về dịp này không phải là vì tiền mừng tuổi đấy chứ?".

Anh ta mặt nhăn mày nhó, cho cô biết: "Tình hình cha của Sisley có vẻ không được ổn. Bác sĩ nói chỉ sống được vài ngày nữa, nên mọi người đềuquay về theo lời triệu tập của bà. Tôi và Yan, Orchid ngày mai vềtrước, Victor sẽ về sau vài hôm nữa".

Cô ngạc nhiên: "Chẳng trách sáng nay Orchid nói phải rời khỏi đây hai tuần". Rồi cô hỏi: "Dungphu nhân chẳng phải không được khoẻ sao? Liệu có được hành trình vất vả sắp tới không?".

Anh ta nhún vai, đáp: "Bà đã nói, ai dám không về".

Cô hiểu, quyền uy của các bậc trưởng bối trong những gia tộc lớn không thể coi thường, nên không hỏi tiếp nữa, cô bỗng nhắc đến Từ Hi Lê: "Thờigian này Từ tiểu thư chắc là vất vả lắm".

Anh ta gật đầu rất khoa trương, đáp: "Không những phải chăm sóc cha, mà còn phải đối phó vớinhững người lấy đủ mọi lí do để tới thăm. Tính cách của Từ Hi Lê, nóidễ nghe thì là ôn hoà dịu dàng, khó nghe chính là không có chủ kiến, giờ trở thành miếng mồi thơm của các thể loại công tử thiếu gia, không biết liệu có bị người ta lừa đi mất trong lúc này không nửa?".

Cô đang mãi suy nghĩ nên chỉ "ừm" một tiếng, ánh mắt vô thức liếc về phía chiếc li sứ trên bàn.

Dung Trí Dật nói tiếp: "Đầu tiên Orchid muốn tác hợp Sisley với Phương TuânKiệm, mặc dù nhìn tưởng không thành, nhưng tôi nghe nói thời gian nàyanh ta đang ở Los Angeles. Nhà ông ngoại anh ta cách nha Sisley chưatới nửa kilômét, trước kia Sisley cũng có tình cảm với anh ta, khôngbiết lần này quay về liệu tôi có được thêm người em rể hay không".

Cô nghe anh ta nói vậy, dù không tin, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu,lại thêm cơ thể đang không khoẻ, bộ dạng thất vọng chán nản không saoche giấu nổi.

Lần đầu tiên Dung Trí Dật nhìn thấy bộ dạng đó củacô, lại cảm thấy vui, cười nói: "Cô lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi,suýt nữa thì tôi còn tưởng cô không có tâm trạng cơ đấy".

Cô nhận ra sự luống cuống của mình, lập tức tìm một lí do hợp lí để giải thích, cố ý nói bằng giọng trêu đùa, xốc lại tâm trạng, nhìn anh ta nói: "Anhkhông biết phụ nữ một tháng phải có mấy ngày bất bình thường à?".

Dung Trí Dật mỉm cười tỏ ý hiểu: "Nhưng tôi mong khi quay về sẽ không gặp đúng mấy ngày không bình thường của cô".

Nhìn theo bóng lưng quay đi của Dung Trí Dật, Hạng Mĩ Cảnh giơ tay lên vỗmạnh vào đầu mình một cái. Cô cảm thấy mình thật ngốc, sao lại có thểđể lộ tâm trạng thật sự của mình ra trước mặt anh ta như thế? Khôngbiết anh ta có tin lời giải thích của cô hay không nữa? Có rất nhiềuphụ nữ đang chờ anh ta quan tâm chăm sóc, hi vọng anh ta không rảnh tớimức ngồi phân tích tâm trạng ngu ngốc của cô. Càng nghĩ càng buồn,nhưng cô hiểu, chuyện khiến cô thấy buồn chán không phải là vấn đề DungTrí Dật, mà là những lời vô tình vừa rồi của anh ta. Từ Hi Lê vừa xuất hiện, không phải cô không nghĩ tới chuyện đó, nhưng khi ấy cô còn tưởng đối với Phương Tuân Kiệm, cô có cũng được không có cũng chẳng sao, côvạch rõ ranh giới, dù anh có nói anh không cần cô nữa, cô cũng vẫn vuivẻ rời đi, ít nhất là cố gắng tỏ ra vui vẻ.

Nhưng giờ cô cảm nhận được tình yêu chưa nói ra lời kia của anh, cô khao khát được sống bênanh trọn đời, cho dù phong ba bão táp, cho dù đứng trên vách núi cheoleo, cô cũng quyết không buông tay. Nhưng, nếu cô từng giây từng phútchờ đời anh quay về, kết quả lại nhận được tin vui của anh và Từ Hi Lê,cô phải làm thế nào?

Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào?

Suốt cả ngày hôm đó, Hạng Mĩ Cảnh luôn bị dằn vặt bởi ba từ ấy.

Âu Na thấy tâm trạng của cô bất ổn, tưởng cô đang trong thời kí sinh lý không bình thường, nên bảo cô về nghỉ ngơi.

Cô cũng lo lắng tâm trạng tồi tệ sẽ để lộ thêm nhiều bí mật, nên về nhàtrước giờ. Cô cuộn mình trên sofa xem ti vi, đói cũng chẳng buồn đứngdậy nấu đồ ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào di động trên bàn, muốn nghegiọng Phương Tuân Kiệm nhưng lại sợ ảnh hưởng tới thời gian anh nghỉngơi.

Toàn thân khó chịu, lúc này cô mới hiểu tình càm giày vò khiến người ta đau đớn hơn là bệnh tật.

Những ngày sống trong hoang mang nghĩ ngợi thật khó chịu, mỗi phút, mỗi giâyđều trôi qua rất chậm, nhiều lúc chỉ mong quãng thời gian ấy qua thậtnhanh, nhưng lại sợ nếu trôi qua rồi sẽ không đạt được kết quả như mongmuốn.

Hạng Mĩ Cảnh nhìn thấy mình như bị một đống băng dính cuốnchặt, nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng lại sắp tắt thở. Đi làm thìnhàn rỗi quá mức, cô chủ động gặp người tạm thời phụ trách công ty làTiền Mẫn xin việc.

Tiền Mẫn đang ủ rũ vì không tìm được người hỗtrợ, thấy Hạng Mĩ Cảnh tích cực như thế, bèn nhờ cô tới hầm rượu nghiệmthu lô rượu nho Dung gia mới đặt sau đó đưa đến Dung Liên sơn trang.

Hạng Mĩ Cảnh lộ vẻ khó xử, hỏi Tiền Mẫn: "Có việc gì ngoài việc ấy nữa không?".

Tiền Mẫn nhìn cô từ đầu tới chân, mỉm cười đáp: "Đây là cơ hội tốt để lấy lòng sếp tổng đấy".

Hạng Mĩ Cảnh thầm nghĩ Dung Ngọc Lan và Dung Trí Dật đã về Mĩ rồi, người duy nhất cô có khả năng gặp nhất chính là Dung Trí Hằng. Cô cho rằng mình đã bị Dung Trí Hằng liệt vào danh sách những người không mấy thiện cảm, vì vậy không muốn vô duyên vô cớ loạng quạng trước mặt anh. Có điềucô không thể thể hiện thái độ quá bất thường trước Tiền Mẫn, hơn nữa chỉ là đưa rượu thôi mà, chưa chắc đã gặp Dung Trí Hằng. Thế là cô đổi ý: "Tôi sợ mình ngửi rượu xong lại không kìm chế được bị dụ dỗ, len léngiấu đi hai chai thì xong".

Tiền Mẫn cười đáp: "Tôi nghe nói bênhầm rượu cung Dung Liên sơn trang rộng gần năm trăm mét vuông, cô cẩnthận đừng để say trong đó nhé".

Hạng Mĩ Cảnh không biết hầm rượutrong Dung Liên sơn trang to tới đâu, nói cách khác cô thậm chí còn chưa từng tới Dung Liên sơn trang. Vì Dung gia không có thói quen tổ chứctiệc tùng ăn uống ở sơn trang, thỉnh thoảng có tổ chức những bữa tiệcquy mô nhỏ khách mời đều là những người đặc biệt quan trọng, không cầnBảo Nhã phải ra tay tổ chức, sơn trang tự phục vụ vô cùng chu đáo.

Dung Liên sơn trang vô cùng thần bí và rộng lớn, khắp cả vùng đất dưới chânnúi chỉ có một mình sơn trang nhà họ Dung. Hạng Mĩ Cảnh mang số rượuđã được thẩm nghiệm tới cửa sơn trang, bị bảo vệ yêu cầu xuống xe đểkiểm tra.

Xưa nay cô luôn là người tuân thủ quy định, đặc biệt là đang ở địa bàn của Dung gia, nên cô càng không dám lơ là, vậy là nhanhchóng cùng tài xế xuống xe.

Số rượu lần này tương đối lớn, cô mất hơn hai tiếng đồng hồ ở hầm rượu, giờ trời đã sắp tối. Từ cổng lớn,rẽ sang phải là rừng cây, cành lá xum xuê, bên trái lại là sân golf vớithảm cỏ xanh rì, đường chính dẫn từ cổng vào căn nhà màu xám được xâytheo kiểu Âu. Trước nhà có đài phun nước, đèn tường đã bật, ánh sángkhiến căn nhà trở nên vô cùng lung linh, căn nhà đó to hơn những căn nhà bình thường khá nhiều, thiết kế độc đáo, nhìn từ xa giống như một toàkiến thức cổ nổi tiếng có tuổi đời lâu năm.

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật bình yên. Cô hít sâu một hơi, lập tức ngửithấy mùi hương quế nhàn nhạt. Mùi này thật dễ chịu, cô không kìm đượcmà nhắm mắt hít sâu hơi nữa, vừa hay nghe thấy tiếng còi xe ngắn ngủivang lên từ phía sau.

Theo phản xạ cô quay đầu nhìn, thấy mộtchiếc xe màu đen, là xe của Dung Trí Hằng. Tính bảo mật của xe khácao, cô nhìn không ra Dung Trí Hằng có trong xe hay không, nên cũngkhông tò mò, ngược lại chỉ hơi cúi người đồng thời gật nhẹ đầu.

Chiếc xe đi không nhanh, nhưng cũng không có ý định dừng lại. Hạng Mĩ Cảnhnhìn theo cho tới khi nó đi được một đoạn mới quay về chỗ chiếc xe chởrượu.

Hầm rượu có hai cửa, một cửa ở trong toà nhà, một cửa lại ở bên ngách. Phòng của phó quản gia Nguỵ của sơn trang bên cạnh cửangách đó.

Trước kia có quan hệ khá tốt với Dung Trí Dật nên côquen với phó quản gia Nguỵ, vì vậy sau khi chào hỏi đơn giản với anh taxong, cô để hai người phục vụ bắt đầu chuyển rượu vào hầm. Cô có chúttò mò với hầm rượu này, nên chăm chú nhìn về hướng cửa ra vào của hầmrượu.

Phó quản gia Nguỵ hào phóng cất tiếng mời: "Có muốn vào trong tham quan không?".

Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng vẫn ngần ngại: "Thế có ổn không?".

Phó quản gia Nguỵ vừa giơ tay ra mời, vừa cười đáp: "Rượu trong hầm nàykhông ít hơn nghìn chai, đa phần đều là do Tam thiếu gia sưu tầm sau khi về đây. Trí nhớ của Tam thiếu gia khá tốt, vì vậy chỉ xem được thôi,không được chạm vào, di chuyển lại càng không được".

Cô đi sauphó quản gia Nguỵ xuống hầm rượu. Nhiệt độ ở đây khá thấp, nhưng không quá lạnh, cách bài trí và ánh sáng gần giống hầm Roosevelt, nhưng vì là hầm rượu gia đình, nên giá rượu cùng những đồ trang trí nhỏ đều xa xỉvà đẹp hơn nhiều.

Cô biết Dung Trí Hằng có sở thích sưu tập rượu, nhưng khi thấy những loại rượu thậm chí hầm Roosevelt cũng đã hết hàngxuất hiện ở đây, cô không nén nổi hứng thú, ngắm nghía kĩ càng từng chai một, giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên.

Phó quản gia Nguỵ thấy cô chăm chú như vậy, bèn không làm phiền cô nữa, đi kiểm tra việc chuyển rượu tới đâu rồi.

Cô ngó nghiêng từ rượu vang đỏ cho tới rượu vang trắng, cuối cùng cũngnhìn thấy rượu trong một chiếc tủ ướp lạnh đặc biệt. Loại rượu này cóyêu cầu tương đối cao về các món ăn kết hợp, vì vậy trừ khi được chủ nhà được chủ nhà đặc biệt yêu quý, còn trong các bữa tiệc bình thường nóhiếm khi xuất hiện. Về tổng thể Hạng Mĩ Cảnh không hiểu nhiều về loạirượu lạnh này lắm, vì không nằm trong phạm vi đào tạo của Phương TuânKiệm, anh chê nó hơi quá ngọt, còn cô mặc dù khá thích, thỉnh thoảng tâm trạng vui vẻ sử dụng loại rượu này làm bánh pudding để uống trà chiều.

Cô thích màu vàng của loại vang trắng lạnh này, nên nhất thời quên bénglời cảnh cáo của phó quản gia Nguỵ, giơ tay định cầm chai rượu trong tủlên, nhưng giật mình bởi tiếng ho khẽ của một người đàn ông. Cô thoáng run, lập tức nhận ra sự luống cuống của mình, quay lại xin lỗi: "Ngạiquá, tôi...". kết quả, cô phát hiện ra người đó không phải phó quản giaNguỵ, mà là Dung Trí Hằng, nửa câu nói còn lại mắc kẹt trong cổ họng,ngập ngừng hai giây, cuối cùng vội lên tiếng chào: "Dung tiên sinh".

Tâm trạng Dung Trí Hằng xem ra khá ổn, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái. Anhvừa bước từ trên cầu thang xuống, cầm chai rượu Canada mà vừa rồi cônhìn chăm chú lên, ngắm nghía một lát, ngước mắt hỏi: "Cô có tìm hiểu về rượu lạnh không?".

Cô lắc đầu, thật thà trả lời: "tôi không tìm hiểu về loại rượu này".

Dung Trí Hằng gật gật đầu, đặt chai rượu về lại chổ cũ, bước chầm chậm tới giá để rượu, rồi thong thả hỏi: "Cô đến đưa rượu?".

Cô không định đi theo anh tới đó, nhưng cũng không thể đứng cách quá xa, vậy là chậm chạp bước từng bước nhỏ, đáp: "Vâng".

Cô trả lời đơn giản ngắn gọn, không có ý định phát triển tiếp câu chuyện,không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Cô thấy buồn bực, nhưng mỗi lần đốimặt với Dung Trí Hằng, cô luôn cảm thấy rất áp lực, vô thức muốn kếtthúc cuộc nói chuyện.

Dung Trí Hằng không cảm thấy có gì bứcbách. Anh chậm rãi đi dạo quanh hầm rượu của mình, thỉnh thoảng lạicầm một chai lên ngắm nghía rồi đặt lại giá, thỉnh thoảng hỏi ý kiến của cô, nhưng không khen ngợi hay phản đối mỗi khi cô trả lời.

Cô vô cùng hối hận vì nhất thời tò mò mà chạy xuống hầm rượu, chỉ mong phóquản gia Nguỵ mau chóng quay lại. Nhưng có lẽ nghe thấy tiếng Dung Trí Hằng, phó quản gia Nguỵ không đến làm phiền hai người nói chuyện. Đợi Dung Trí Hằng đi dạo một vòng hầm rượu, phó quản gia Nguỵ mới xuấthiện.

Cô đứng chờ chỉ thị của Dung Trí Hằng, kết quả anh lại sai phó quản gia Nguỵ: "Hạng tiểu thư sẽ dùng bữa tối ở đây".

Cô sững người, chau mày nhìn Dung Trí Hằng.

Dung Trí Hằng quay người đi rất nhanh, chỉ buông lại một câu: "Chọn một chai trong số những chai tôi vừa cầm lên xem cho bữa tối".

Một họcsinh miễn cưỡng được coi là ưu tú gặp một giáo viên yêu cầu đặc biệtnhiều, đây là suy nghĩ lúc này của Hạng Mĩ Cảnh. Tại sao cô luôn phảiđoán xem Dung Trí Hằng đang nghĩ đến loại rượu nào? Cô đâu phải ngườibán rượu vang. Cô chỉ đến đưa rượu! Vì vậy cô chẳng tốn tế bào nãosuy nghĩ xem Dung Trí Hằng muốn gì, tiện tay với chai Pinot Gris gầnmình nhất mang lên.

Kết quả của sự lựa chọn tuỳ tiện ấy lại là câu trả lời chính xác.

Món chính trong bữa tối là cá ngừ và đậu, là món thường đi kèm với rượu Pinot Gris.

Phòng ăn nhỏ gần vườn hoa, rượu ngon mĩ thực ở ngay trước mặt, gió thu nhẹnhàng thổi, Dung Trí Hằng ngồi ăn yên tĩnh ở ghế đối diện, còn cô có cảm giác như sấm nổ bên tai.

Dung Trí Hằng ngước mắt thấy cô khôngđộng dao dĩa, hỏi: "Không hợp khẩu vị?". Khoảng hai giây sau, lại hỏi: "Hay là căng thẳng?".

Cô kinh ngạc nghe câu thứ hai của anh, ngẫm nghĩ một lát, bèn nói thật: "Tôi căng thẳng".

Anh không ngạc nhiên trước câu trả lời ấy, ngược lại còn khen ngợi sự thành thật của cô, khẽ cười một tiếng, tồi nói tiếp, nhưng là chuyện khác:"Joe tìm tôi nói về chuyện của cô".

Cô biết ngay Dung Trí Hằngkhông vô duyên vô cớ giữ cô lại ăn cơm mà, vì vậy khi nghe anh nhắc tớiDung Trí Dật, cô chẳng kinh ngạc.

Giọng anh không cao không thấp, nhưng có lẽ vì đang ở nhà mình, nên phong thái hết sức thoải mái, nóikhông chút che giấu: "Cậu ấy đảm bảo với tôi rằng quan hệ giữa hai người không phải quan hệ trai gái, vì vậy tôi cũng mong cô sẽ không thích cậu ấy, tránh gây phiền phức".

Cô cứng lưỡi.

Anh thản nhiênbổ sung thêm: "Hạng tiểu thư, tôi hi vọng cô hiểu, tôi không có thànhkiến gì với cô cả, chỉ là tôi không muốn cô và Joe quá thân thiết màthôi".

Cái này giống như cảnh chia uyên rẽ thuý, nhưng cô và Dung Trí Dật không phải uyên phải thuý gì, thái độ Dung Trí Hằng quả thậtkhiến cô khó hiểu. Mấy hôm nay cô có quá nhiều việc phải nghĩ, giờ lại thêm chuyện này nữa, cô thấy rất vô vị không muốn bận tâm, nên cũng thể hiện rõ sự không vui ngay trước mặt anh.

"Dung tiên sinh, anhyên tâm, tôi sẽ không thích tiểu Dung tiên sinh đâu". Giọng cô vô cùng kiên quyết, ánh mắt nhìn thẳng anh không hề né tránh, khiến người quennhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô cũng thấy hiếu kì. Anh biết cô hiểulầm ý mình, nhưng không muốn giải thích nhiều, bởi có nhiều bí mật vẫnnên để trong lòng tốt hơn là tiết lộ.

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy rấtbực. Bữa tối công phu tinh xảo thế này, nửa đầu bữa ăn còn phải ăntrong tâm trạng thận trọng, nửa sau lại ăn trong nỗi bực bội, thà ăn bát mì thịt bò bên lê đường còn hơn. Dung Trí Hằng quả nhiên không phảingười dễ đoán biết, cô buông một câu như thế với giọng điệu không kháchsáo, sắc mặt anh vẫn thản nhiên nói: "Cá nấu hơi quá lửa", khiến sự bựcbội của cô hoàn toàn biến mất.

Phó quản gia Nguỵ không hiểuchuyện gì đã xảy ra trong bữa tối, vẫn coi cô là khách quý, trước khi về còn tặng cô hai chai rượu vang lạnh.

Cô không dám nhận.

Phó quản gia Nguỵ lúc ấy mới nhớ ra phải giải thích: "Là Tam thiếu gia tặng cô".

Cô đành phải nhận, nhưng cô không có chỗ để bảo quản, nên đành gửi món quà "an ủi" của Dung Trí Hằng vào hầm rượu của Trần Gia Phong.

Lại một đêm nữa Hạng Mĩ Cảnh mất ngủ. Uống hai cốc cafe xong mà chẳng có tinh thần nào.

Âu Na cười hi hi cảnh cáo cô: "Tối nay có bão siêu cấp, cửa sổ cửa chínhnhớ đóng cho chặt nhé. Thổi một anh chàng đẹp trai vào còn đỡ, ngộ nhỡ ông trời thổi vào một tên vừa béo vừa hói thì cậu thảm rồi. Bảy ngàysụt hai cân, chắc chắn bị tên béo đó đè chết".

Cô khóc không nổicười chẳng xong, cảm ơn lời nhắc nhở của Âu Na, quay đầu nhìn sắc trờingoài cửa sổ. Quả nhiên sầm sì, gió thổi vù vù, không biết tối có mưakhông.

Bữa trưa lười ra ngoài, Âu Na mua sandwich về, cô cắn được hai miếng, thì chiếc di động chuyên liên lạc với Phương Tuân Kiệm đổchuông, cô lập tức bỏ chiếc sandwich sang một bên, vội vàng lật tìm điện thoại.

Giọng Phương Tuân Kiệm có chút mệt mỏi, nhưng rõ ràngnghe như anh đang cố lên tinh thần, nghe thấy Hạng Mĩ Cảnh "a lô" mớihỏi: "Bữa trưa ăn gì?".

Cô gạt vụn bánh mì trên mép, nối dói: "Canh sườn và măng xào tôm", sau đó hỏi anh: "Anh đang làm gì?".

"Chơi tới vòng thứ mười sáu". Anh cười cười tự trào: "Anh sắp thành cao thủ chơi mạt chược rồi".

Cô cố gắng chọn cách dịu dàng nhất để an ủi Phương Tuân Kiệm: "Người giàđánh mạt chược là cách hoạt động đầu óc tốt nhất. Hoạt động này thíchhợp với ông ngoại anh hơn là đi săn".

Anh cười khẽ: "Đầu óc ông còn linh hoạt hơn anh nhiều. Chơi bài với ông, anh gần như không thắng nổi".

Anh trầm giọng, chậm rãi nói: "Anh không nhường ông, mỗi lần ông đều ra bài rất chuẩn, anh muốn quân gì, đang nghĩ đến quân gì, ông đều biết. Anh có thể thắng hay không, đều phải theo ý của ông".

Cô biết anhđang nói tới chuyện khác, có lẽ anh vẫn chưa nhận được sự ủng hộ củaBạch Tiên Niệm. Cô nhớ tới chuyện của Từ Hi Lê, định mở miệng nói,nhưng lại sợ nhắc tới khiến anh thêm phiền, vậy là nói sang chuyện khác: "Sắp Trung thu rồi".

Anh cười lần nữa, cố ý hỏi: "Em đang nhắc anh sắp tới lúc người và trăng đoàn viên phải không?".

Cách nhau xa như thế, cô vẫn bị câu nói đùa của anh làm cho đỏ mặt, lắp bắpmột hồi, đáp: "Em chỉ muốn nói với anh, đây là thời gian tốt để thể hiện tình cảm gia đình".

Anh không tiếp lời cô, ngược lại còn thởdài, tỏ rõ lòng mình với cô: "Trước kia xa nhau còn lâu hơn, nhưng bâygiờ anh thật sự muốn về. Món cơm bào ngư em học thế nào rồi? Lầntrước anh còn chưa được thưởng thức".

Cô nghe giọng anh, nhấtthời kích động, hỏi: "Hay là em đi Los Angeles nhé? Anh không thể bỏvề giữa chừng, nhưng em có thề qua chổ anh. Em tới làm cơm bào ngư cho anh ăn, được không?".

Đầu tiên anh không nghĩ ra, sau đó lập tức vui vẻ đáp: "Được".

Nhất thời kích động, nhưng cũng nguội rất nhanh. Anh đáp "được", cô lạikhông biết phải nói tiếp thế nào, lúc này mới nhận ra mình vô hình chung đã gây thêm rắc rối cho anh.

"Hay là thôi vậy". Cô gạt phắtsuy nghĩ ấy đi, giải thích: "Sắp tết rồi, việc bên này cũng bận. Lạiđang cuối năm, ngộ nhỡ thành tích giảm, bị cắt thưởng cũng thôi, nhưngsẽ bị mọi người cười. Lại lôi chuyện em và Lâm Khải Sương chia tay ratrêu chọc".

"Mĩ Cảnh". Anh ngắt lời cô.

Cô nghe giọnganh không được nhẹ nhõm, lại càng hận sự nhanh mồm nhanh miệng vừa rồicủa mình, khiến anh rơi vào tình huống khó xử, nên cũng chẳng quan tâmtới việc anh ngắt lời mình, tiếp tục nói: "Cậu gọi điện mấy lần, nói đãlâu em không về nhà, nếu có thời gian em nên về Tam Á trước xem thếnào. Trước sau gì thì anh cũng về, cơm bào ngư rồi sẽ được ăn thôi".

Anh đợi cô nói xong, xác định cô sẽ không còn tìm được lí do nào khác nữa,im lặng hồi lâu, rồi chân thành nói: "Em đến Los Angeles đi".

Cô ngập ngừng: "Nhưng...".

Anh cười khẽ, nói: "Ở đâu ra nhiều nhưng thế. Anh muốn gặp em, có điều tạmthời không thể rời đây được, vì vậy đành mời em bay qua Thái Bình Dươngtới thăm anh thôi".

Cô cảm động tới suýt rơi nước mắt.

Giọng anh trầm thấp nhưng không còn cô độc như vừa rồi nữa, anh nói: "Mĩ Cảnh, anh rất cần em"

Sau khi quyết định đi Los Angeles, việc đầu tiên Hạng Mĩ Cảnh làm là lấychứng minh thư Hồng Kông bị vứt dưới đáy tủ của mình ra, sau đó đặt vémáy bay, rồi xin Tiền Mẫn nghỉ phép với lí do về Tam Á thăm nhà.

Tiền Mẫn thấy thời gian gần đây cô cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đương nhiên đồng ýđể cô về Tam Á nghỉ ngơi, Âu Na lại kháng nghị việc nghỉ phép của cô quá đột ngột.

Nhưng kháng nghị vô hiệu. Ngay chiều hôm ấy, Hạng Mĩ Cảnh xách túi ra khỏi công ty về nhà bắt đầu thu dọn hành lí.

Thực tế thì vé đặt vào tối mai, cô còn gần ba mươi tiếng để chuẩn bị. Nhìn khuôn mặt có phần tiều tuỵ của mình trong gương, cô vừa hối hận thờigian này đã không chăm sóc tốt cho bản thân, vừa bắt đầu đắp mặt nạ.

Mang tâm trạng hào hứng kích động suốt ba mươi tiếng đồng hồ, Hạng Mĩ Cảnh ra sân bay từ sớm.

Sau khi qua cửa kiểm soát cô vào phòng chờ ngồi chưa nóng chỗ đã giật nẩymình vì thấy Chương Du đi về phía mình chào hỏi. Cô thấp thỏm lo lắng, đành cố gắng hết sức để trấn tĩnh, mở miệng hỏi Chương Du trước: "Điđâu thế?"

Chương Du liếc nhìn hành lí của cô trước, sau đó nhìncách ăn vận trang điểm bình thường đến nổi không thể bình thường hơn của Hạng Mĩ Cảnh, sau đó mới đáp: "Los Angeles", rồi hỏi: "Còn em?".

Cô không ngờ mình lại đi cùng chuyến bay với Chương Du, không thể nói dối, đành tìm lí đo khác: "Hẹn bạn đi Mĩ du lịch, cô ấy đi từ Bắc Kinh.Chị đi công tác à?".

Chương Du gật đầu, sau đó mời: "Đi uống cafe nhé?".

Cô nhận lời, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên xem nói thế nào cho phù hợp.

Hai người gọi cafe đen.

Chương Du bưng cốc cafe lên uống một hớp lớn, rồi hỏi cô bằng giọng khá thoải mái: "Đã lên lịch trình chưa?".

Cô nói cho Chương Du nghe những lời mình vừa chuẩn bị, rồi cố ý nói: "Có chỗ nào thú vị thì giới thiệu cho em".

Chương Du đặt cốc cafe xuống, nửa cười nửa không đáp: "Trước mỗi lần đi Mĩ,chị ít nhất mất hai đêm không ngủ được, hễ nghỉ tới việc ngồi máy baytrong thời gian dài như thế sau đó còn bị cấp trên phê bình là chẳng cóchút tình cảm với mảnh đất ấy, xong việc là lập tức lên máy bay về luôn, chưa từng đi đâu chơi cả".

Cô không hiểu lắm về tình hình côngviệc của Chương Du, theo lí thì, mặc dù tập đoàn Hải Thành có vài chinhánh ở Mĩ, nhưng một quản lí cấp cao về PR như Chương Du đi một quãngđường xa tới đó thì có thể chịu phê bình gì chứ, vì vậy cô cho rằngChương Du đang nói đùa.

Chương Du nhận ra ngay nét nghi ngờ trênsắc mặt Hạng Mĩ Cảnh, trầm mặc vài giây, dường như đang do dự điều gìđó, giơ tay cầm cốc cafe lên, uống nốt phần còn lại. Miệng ngập vịđắng, nhưng dù có đắng đến đâu cũng không thể át được những gì tronglòng đang nghĩ, cuối cùng Chương Du hắng giọng, gọi: "Mĩ Cảnh".

Hạng Mĩ Cảnh ngẩn ra. Hồi mới vào nghề Chương Du dẫn dắt cô, khi tự giớithiệu bản thân mình, Chương Du hỏi cô có tên tiếng Anh không, cô nói có, từ đó về sau, mọi người trong công ty chỉ gọi cô là "Theresa". Bỗngnghe Chương Du gọi mình là "Mĩ Cảnh", cô bất giác ngồi thẳng người,nghiêm túc lắng nghe.

Chương Du lặng lẽ nhìn Hạng Mĩ Cảnh haigiây, sau đó mím môi cười, giọng cũng có vài phần bất lực: "Em có tinvào định mệnh không?".

Hạng Mĩ Cảnh "hả" một tiếng, sau đó hơi ngạc nhiên gật đầu.

Chương Du cụp mắt, nói tiếp: "Nếu hôm nay chị không gặp em, em đến LosAngeles, gặp Phương Tuân Kiệm, em cho rằng mình tạo ra ảnh hưởng thế nào đối với anh ta?".

Hạng Mĩ Cảnh sững sờ, vô thức định lên tiếng giải thích, nhưng lời nói như bị mắc kẹt trong cổ họng.

Chương Du không cho cô quá nhiều thời gian để phản ứng, nói tiếp: "Hoàn cảnhcủa anh ta em biết rất rõ, mục đích đi Los Angeles em cũng biết, nhưngcó một việc anh ta chưa nói với em. Một trong những điều kiện để Bạchlão tiên sinh nhận lời giúp là anh ta phải kết hôn với một tiểu thư mônđăng hộ đối. Đến bây giờ, anh ta vẫn chưa chấp nhận yêu cầu của Bạchlão tiên sinh, thậm chí anh ta còn đề nghị chuyển nhượng phần lớn cổphần của mình ở tập đoàn Hải Thành cho Bạch lão tiên sinh để đổi lấy tựdo hôn nhân. Nhưng chuyện của mẹ anh ta đã khiến Bạch lão tiên sinhphải chịu một cú sốc nặng, vì vậy ông già rất kiên quyết. Lần này chịđi Los Angeles, là để báo cáo tình hình với Bạch lão tiên sinh. MĩCảnh, thực ra chị là người do Bạch gia bồi dưỡng, chị chuyển từ Bảo Nhãsang Hải Thành là để giúp đỡ Phương Tuân Kiệm".

Hạng Mĩ Cảnh lắcđầu: "Nếu chị là người của Bạch gia, nếu chị sang Hải Thành là để giúpPhương Tuân Kiệm, tại sao việc của Trung Ninh Trọng Khoa chị không nhắcnhở Phương Tuân Kiệm?".

Ánh mắt Chương Du vô cùng kiên định,giọng điệu lại ôn hoà, căn bản không giống như nói dối. Chị ta đáp:"Bởi vì Bạch lão tiên sinh muốn Phương Tuân Kiệm phải rơi xuống đáy vực, ông ta muốn Phương Tuân Kiệm đích thân tới tìm ông ta cầu xin giúp đỡ,ông ta muốn trái tim Phương Tuân Kiệm phải tàn nhẫn hơn nữa, phải cứnghơn nữa. Chỉ có như thế, sau khi bỏ ra tất cả để giành lại Hải Thành,Phương Tuân Kiệm mới nỡ ra tay với người thân của mình".

Hạng Mĩ Cảnh vừa kinh ngạc vừa không hiểu: "Tại sao Bạch lão tiên sinh không tự ra tay với tập đoàn Hải Thành?".

Chương Du nói: "Ông ta nhiều tuổi rồi, hơn nữa ông ấy cho rằng thù của con gái nên do cháu ngoại trả".

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy tất cả giống như một vở kịch, cô không sao chấp nhận nổi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Chương Du đã biết trước Hạng Mĩ Cảnh sẽ có phản ứng như thế, nên không vộivàng ép cô, ngược lại trầm mặt hồi lâu, mới nói: "Mỗi câu vừa rồi củachị, đều có thể đưa chị vào thế nguy hiểm, nhưng chị vẫn lựa chọn nóicho em biết. Bởi vì chị giống em, chúng ta đều nhìn thấy sự nỗ lực của Phương Tuân Kiệm, chúng ta đều không muốn nhìn thấy anh ta thất bại sau mỗi lần nỗ lực. Anh ta là người sống chẳng dể dàng gì, những ngườithật sự quan tâm anh ta ít tới đáng thương, anh ta không dẽ tin người,cũng khó có tri âm tri kỷ, thậm chí ngay cả tâm trạng thật sự cũng ít để lộ trước mặt mọi người. Nếu không giành lại được tập đoàn Hải Thành,thì cả đời này anh ta sống không yên". Giọng Chương Du có chút nghẹnngào, dừng lại điều chỉnh tâm trạng xong, chị ta lại nói: "Chị khôngbiết là tại sao em lại tới Los Angeles, cũng có thể là em nhớ anh ta,cũng có thể là anh ta sắp không kiên trì được nữa. Anh ta dành cho emmột thứ tình cảm đặc biệt, vì vậy em sẽ trở thành động lực cho anh ta. Nhưng em nên biết, từ xưa tới nay, không ai vừa có thể có cá lại vừa có cả tay gấu. Nếu anh ta thành công, chưa chắc đã phải từ bỏ tình cảmdành cho em, nhưng nếu anh ta vẫn kiên quyết không chấp nhận điều kiệncủa Bạch lão tiên sinh, thì con đường tới thành công của anh sẽ rất vấtvả".

Hạng Mĩ Cảnh cắn chặt môi dưới, sợ mình thở mạnh, nước mắt tuôn rơi.

Chương Du nhìn đôi mắt đỏ mọng của Hạng Mĩ Cảnh cũng cảm thấy bức bối. Chịta nói: "Có lẽ em cho rằng chị quá nhẫn tâm. Nhưng nếu biết anh tadành nhiều tình cảm cho em thế này, trước kia chị nhất định không đồng ý cho em vào Bảo Nhã, cũng sẽ không đứng nhìn quan hệ của hai người pháttriển tới mức như ngày nay".

Hạng Mĩ Cảnh đờ đẫn nhìn Chương Du.

Chương Du thở dài, khuyên:" Tính cách anh ta như thế, mà đối với em được nhưthế này, đã là kì tích rồi. Chị không khuyên em phải rời xa anh ta,trong xã hội hiện đại, nam nữ vì lợi ích riêng mà mang hôn nhân ra đổikhông phải chuyện mới mẻ gì, nếu em thật sự yêu anh ta, thật sự hi vọnganh ta hoàn thành được tâm nguyện, thì đừng sang đó tăng thêm áp lựcgánh nặng cho anh ta nữa. Anh ta là người kiên cường, nhất định sẽvượt qua được".

Loa đã bắt đầu mời hành khách làm thủ tục lên máy bay.

Chương Du chậm rãi đứng dậy, cuối cùng nói với cô: "Mĩ Cảnh, đừng trách chị. Đời người vốn rất nhiều việc bất đắc dĩ, chúng ta chỉ là con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển, phải nhìn sắc trời mà giương buồm thôi".

Hạng Mĩ Cảnh ngồi ở phòng chờ rất lâu, trên loa nhắc tên cô lần nữa, giọngnói đó cứ quấn lấy tai cô, cô có cảm giác như vọng từ rất xa tới.

Phục vụ của quán nước tốt bụng mang khăn giấy cho cô, lúc này cô mới biết nước mắt chảy đầy mặt.

Cô đến sân bay từ rất ,sớm chờ đợi chuyến bay của mình, kết quả lại đứngyên nhìn máy bay bay vào bầu trời đêm. Thì ra cảm giác thất vọng cònđau đớn hơn là ngã từ trên mây xuống, nhưng cô có thể làm thế nào? Bỏmặc tất cả để tới bên Phương Tuân Kiệm? Cô sẽ vui nếu mình thành độnglực cho anh, nhưng cũng rất buồn nếu trở thành gánh nặng cho anh. Côchẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, yêu một người đàn ông,muốn cùng người đàn ông đó sống bên nhau đầu bạc răng long. Nhưng ôngtrời không cho cô cơ hội ấy, ban đầu cô là người tình bí mật của anh, có lẽ về sau, mãi mãi về sau, cô cũng chỉ có thể trở thành bí mật khôngbao giờ được tiết lộ của anh.

Cô phải mất rất nhiều thời gian mới bình tĩnh được trở lại, sau khi xác định giọng bình thường, cô mới lấydi động ra gọi cho Phương Tuân Kiệm.

Phương Tuân Kiệm tưởng cô đã lên máy bay, còn cười dặn cô đừng uống cafe, tránh hưng phấn quá đà, lại mất ngủ cả đêm.

Cô nghe thấy giọng anh, suýt nữa lại khóc, cầm di động ra xa tai, hít sâumột hơi, sau đó áp lại gần, nói với anh: "Mợ em gọi điện đến nói cậunhập viện rồi, giờ em phải về Tam Á ngay, không thể đi Los Angeles nữa".

Phương Tuân Kiệm không hề nghi ngờ lời cô, lo lắng hỏi: "Có phải bệnh cũ tái phát không?".

Cô sợ nói nhiều, anh sẽ nhận ra điều bất thường, nên đáp bừa vài câu, rồi lấy cớ phải đi đổi vé liền cúp máy.

Sân bay lúc nào cũng đông đúc ồn ào, vui buồn tan hợp đều có cả, ai cũng có câu chuyện của riêng mình, đều có nỗi bi ai bất đắc dĩ của riêng mình.

Hạng Mĩ Cảnh đổi vé đến Tam Á xong thì gần đã một giờ đêm, cô sợ lúc này màvề nhà sẽ làm phiền cậu mợ, nên đến khách sạn Hạ Việt ở Tam Á nghỉ mộtđêm.

Cô yêu câu dùng phòng tổng thống, sau khi đổ hết hành lí ra giường, cô mới đi tắm.